Đường Trọng nhìn căn nhà nhỏ đơn độc trước mặt, cười nói:
- Hoàn cảnh nơi này không tồi lắm. Cô ấy đúng là tinh mắt.
Lộc Tam nhếch môi cười lấy lòng, nói:
- Ánh mắt của quản lý Lâm nhất định là vô cùng tốt. Nhưng ánh mắt của quản lý Lâm có tốt cũng chỉ chứng minh là ánh mắt của đại thiếu gia tốt thôi, có đúng không?
Đường Trọng liếc Lộc Tam một cái, nói:
- Thoạt nhìn cậu có vẻ sùng bái quản lý Lâm nhỉ.
Lộc Tam chính là đệ tử của Lộc lão. Khi Đường Trọng gặp tặc tổ tông ở Kính Hải, Đường Trọng yêu cầu Lâm Vi Tiếu xây dựng tổ chức tình báo con chuột, chủ yếu vì đồ tử đồ tôn của Lộc Tam trải rộng khắp cả nước.
Hiện tại bởi tính chất đặc thù của công tác của Lộc Tam, vị trí không cao nhưng quyền lại nặng, cũng giống như Lâm Vi Tiếu, trở thành đối thủ bị bài xích và chèn ép của phần đông cao tầng tập đoàn Cẩm Tú.
- Tôi sùng bái nhất là đại thiếu gia. Có câu nào nhỉ? Người lao tâm thì trị người khác, người lao lực thì bị trị. Đại thiếu gia tuy không tự mình quản chuyện gì nhưng bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm. Ngài giống như nhân vật Gia Cát Khổng Minh vậy. Chúng tôi đều là chân chạy dưới trướng đại thiếu gia. Ngài chỉ về phía nào thì chúng ta liền chạy về phía đó, không có gì có hàm lượng kỹ thuật hết.
Lộc Tam cười ha hả nói, sau đó cúi đầu cúi người, thoạt nhìn đúng là không có tự trọng.
Đường Trọng hình như rất hài lòng với câu trả lời của Lộc Tam, vui vẻ cười nói:
- Tôi cũng không dám so sánh với Gia Cát Khổng Minh. Nhiều nhất chỉ có thể so với Lưu Bá Ôn thôi.
Khóe miệng Lộc Tam hơi giật giật nhưng vẫn cười bồi nói:
- Lưu Bá Ôn cũng lợi hại, không kém Gia Cát Khổng Minh. Lộc Tam tôi tuy là người thô tục nhưng sùng bái nhất là người có đại trí tuệ.
Đường Trọng gật gật đầu nói:
- Gõ cửa đi.
- Để tôi.
Lộc Tam đáp.
Vào một khắc khi hắn xoay người đi, một giọt mồ hôi to đùng đã chảy từ trán xuống má.
Gần vua như gần hổ. Hắn thật sự không hiểu trong một câu kia của Đường Trọng có phải là vô tình hay là có ý gì.
Thoạt nhìn cậu thì thực sự sùng bái quản lý Lâm thôi phải không?
Đây là chỉ trích mình và Lâm Vi Tiếu quá thân cận sao?
Cộc cộc!
Cửa bị gõ vang, sau đó có một bà lão đi ra mở cửa.
Bà đứng ở cưa, ba phần nghi hoặc, bảy phần cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng và Lộc Tam đang đứng trước cửa, hỏi:
- Các người là ai? Tìm ai?
- Lão phu nhân, tôi là Lộc Tam, là cấp dưới của quản lý Lâm.
Lộc Tam cười lên trên rất trung hậu thành thật, nếu trông mặt mà bắt hình dong thì không ai tưởng tượng được hắn là một tên trộm chuyên nghiệp.
Lộc Tam chỉ chỉ phía sau Đường Trọng, nói:
- Đây là Đường đại thiếu gia của chúng ta, là... Bạn của quản lý Lâm.
- Tôi không quen các cậu.
Sự nghi ngờ trong lòng bà lão chưa giảm.
- Con gái tôi bảo đừng cho người lạ vào nhà.
- Mẹ, ai thế?
Giọng một người đàn ông khàn khàn truyền tới.
Lâm Trạch Đào mặt đầy thuốc mỡ đi ra sân, nhìn thấy Đường Trọng đứng ở cửa, thân thể run lên bần bật.
Khuôn mặt vốn đã đau tới chết lặng, giờ lại giống như bị người tát tiếp.
Nhìn thấy Đường Trọng xuất hiện trước cửa nhà mình, hắn lại có cảm giác kích động không hiểu nổi.
Hắn tới làm gì?
- Trạch Đào, bọn họ tới tìm Vi Tiếu. Con biết bọn họ không?
Bà lão xoay người hỏi con trai ở phía sau.
- Có.
Cổ họng Lâm Trạch Đào mấp máy, nuốt vài ngụm nước bọt rồi nói:
- Mẹ mời bọn họ vào đi.
Nghe thấy con trai nói biết hai người, bà lão mới tránh ra khỏi cửa, mặt hơi tươi cười nói:
- Mời vào nhà ngồi chơi.
- Cảm ơn.
Đường Trọng cảm tạ Trinh Giai Chi. Hắn đưa cái hộp trong tay tới, nói:
- Đây là món điểm tâm cháu tiện đường mua mang tới, bác và bác trai nếm thử xem. Nếu thấy ngon thì cháu sẽ bảo người thường xuyên mang tới đây.
Trong lòng Lộc Tam cười thầm nghĩ:
- Điểm tâm nổi tiếng nhất của Minh Châu mà có thể "tiện đường" mua được thì làm gì còn giá trị nữa chứ?
Chẳng qua Đường Trọng muốn thăm hỏi cha mẹ Lâm Vi Tiếu, trong lòng hắn là người vui mừng nhất.
Dù có nguyện ý hay không thì hắn cũng đã gắn với nữ vương quán Cẩm Tú rồi. Người ở bên ngoài đều coi hắn là tâm phúc hàng đầu của Lâm Vi Tiếu.
Thật ra bản thân Lộc Tam hiểu rõ nhất. Hắn phải trung thành nhất với Đường Trọng trước mắt này. Lúc trước cũng chính đối phương và mình trao đổi chuyện xây dựng Con chuột... Đáng tiếc là bình thường hắn mặc kệ mọi chuyện, mình và Lâm Vi Tiếu lại liên lạc thân thiết cho nên mới hình thành cục diện như hiện tại.
- Cậu khách sáo quá.
Trịnh Giai Chi cười ha hả tiếp nhận:
- Nếu là bạn của Vi Tiếu thì về sau tới chơi không cần mang quà đâu.
- Hẳn rồi.
Đường Trọng nói:
- Cháu cũng không biết các bác thích gì, chỉ tùy tiện mua chút đồ ăn mà thôi.
Lâm Trạch Đào hơi sợ Đường Trọng nhưng em gái không ở đây, hắn là đàn ông trong nhà, không thể không kiên trì nghênh đón.
Hắn mang trà đã pha đặt trước mặt Đường Trọng và Lộc Tam, cẩn thận đứng đối diện với Đường Trọng.
Khách ngồi, chủ đứng, cảnh tượng này đúng là hơi kỳ cục.
Vì thế Đường Trọng cười ha hả nhìn Lâm Trạch Đào, nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
- À... Vậy được.
Lâm Trạch Đào thấy ánh mắt kiên trì của Đường Trọng, nhanh chóng nghe lời ngồi xuống.
- Vết thương trên mặt đỡ nhiều chưa?
Đường Trọng hỏi.
- Cậu nói thứ xem, tại sao người bên ngoài lại hư hỏng thế nhỉ? Trạch Đào nhà chúng ta chọc phải ai chứ? Sao lại bị người ta đánh thành ra thế này? Nghĩ mà khiến người ta tức giận.
Con trai bị thương ở mặt, tất nhiên đau lòng nhất phải là cha mẹ Lâm Vi Tiếu. Trịnh Giai Chi nghe thấy Đường Trọng hỏi thăm vết thương trên mặt con trai, lập tức bắt đầu oán giận nói:
- Tôi bảo Trạch Đào đi báo cảnh sát, hắn sống chết không đi. Lưu manh như vậy nên để cảnh sát bắt bọn họ...
Lâm Trạch Đào quá sợ hãi. Hắn chạy tới che miệng Trịnh Giai Chi, tức giận nói:
- Mẹ đừng có nói nữa được không? Không phải là con không sao đây à?
Thấy Đường Trọng như cười như không nhìn hắn, Lâm Trạch Đào lại giải thích:
- Lại nói việc này đều là con sai cả. Con sai thì làm sao còn báo cảnh sát được chứ? Cảnh sát mà tới sẽ bắt con trước đấy.
- Được rồi được rồi.
Đường Trọng xua xua tay, ý bảo Lâm Trạch Đào không cần lo lắng như vậy. Nếu hắn còn bịt tay tiếp thì không khéo bà lão mất mạng mất.
- Đánh người cuối cùng cũng là không đúng. Chuyện này hai bên đều có lỗi.
Lâm Trạch Đào thấy thế mới bỏ tay khỏi miệng mẹ, sợ hãi nhìn Đường Trọng nói:
- Chủ yếu là tôi sai. Tôi không nên va chạm với anh...
- Không phải là không nên va chạm với tôi mà ai cũng không nên va chạm.
Đường Trọng nói nói:
- Nếu cậu va chạm phải một người cấp bậc thấp, cậu định đánh đập hắn một hồi rồi đuổi khỏi quán Cẩm Tú phải không? Cậu có biết làm thế sẽ mang lại ảnh hưởng thế nào với em gái cậu không?
- Tôi biết rồi.
Lâm Trạch Đào cúi đầu nhận lỗi:
- Những việc tôi làm nó đều không biết. Anh muốn phạt thì phạt tôi, chuyện không liên quan tới em gái tôi.
- Cô ấy biết hết rồi.
Đường Trọng cười nói. Lâm Trạch Đào có thể nhận hết trách nhiệm thì chứng minh hắn không xấu, hoặc chứng minh hắn không ngốc.
Chỉ cần hắn có được một trong hai điểm này thì chứng minh hắn còn có thể cứu được.
Lâm Trạch Đào lo lắng, nghĩ Đường Trọng muốn tìm Lâm Vi Tiếu tính sổ, nhanh chóng nói:
- Nó thật sự không biết đâu. Tôi đều làm vụng trộm cả. Bình thường nó cũng dạy bảo tôi không ít, bảo tôi phải khiêm tốn không được gây chuyện. Là bởi tôi cảm thấy mình hơn người, khoe mẽ khắp nơi... Đều là do tôi sai. Thật sự không liên quan tới em gái tôi đâu.
Lúc này bà lão mới nghe hiểu ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, lộ vẻ không tốt, nói:
- Là cậu đánh Trạch Đào à?
- Mẹ, không phải là hắn.
Lâm Trạch Đào nhanh chóng phủ nhận.
- Là con xung đột với người khác, đánh nhau với người khác, không quan hệ tới hắn.
- Vậy sao con còn xin lỗi hắn làm gì?
- Con... Bởi con cảm thấy mình làm sai.
Lâm Trạch Đào áy náy nói.
Trịnh Giai Chi nhìn con trai, lại nhìn Đường Trọng nói:
- Nếu con làm sai thật thì đúng là phải xin lỗi.
- Bá à, cháu cũng có chỗ sai. Người trẻ tuổi đều hay nông nổi.
Đường Trọng cười nói.
- Trước lạ sau quen, về sáu mọi người đều là bạn. Có phải vậy không?
- Vậy à?
Lâm Trạch Đào cũng không dám đối mặt với ánh mắt của Đường Trọng. Tuy hắn không rõ rốt cục tại sao Đường Trọng lại tới đây nhưng hắn chỉ nhìn khí phái của em gái ở quán Cẩm Tú thì biết người này tuyệt đối không đơn giản.
Hắn làm sao dám làm bạn với người như thế chứ?
- Sao vậy? Không muốn kết bạn với tôi sao?
Đường Trọng cười hỏi.
- Không phải, không phải.
Lâm Trạch Đào lo tới suýt nhảy dựng lên từ ghế sô pha.
- Chỉ là... Chỉ là tôi cảm thấy... Mình không có năng lực.
- Tôi không biết cậu có năng lực hay không.
Ánh mắt Đường Trọng nhìn vào Lâm Trạch Đào, nói:
- Nhưng cậu có một em gái tốt. Chỉ một điểm này là tôi đã muốn làm bạn với cậu rồi.
- Vâng. Tôi biết sau này phải làm thế nào rồi.
Lâm Trạch Đào gật đầu:
- Vậy anh... Không làm khó em gái tôi chứ?
- Cô ấy không làm sai điều gì, sao tôi lại phải làm khó cô ấy?
Đường Trọng cười nói:
- Nếu cậu thật sự quan tâm tới cô ấy thì phải cố gắng giúp đỡ cô ấy. Nếu cậu không giúp được cô ấy thì không được làm liên lụy cho cô ấy. Một cô gái gây dựng sự nghiệp bên ngoài thật ra rất không dễ dàng.
- Hai ngày qua tôi cũng nghĩ rồi.
Lâm Trạch Đào nói:
- Tôi làm sai, là tiểu nhân đắc chí. Tôi biết năng lực của em gái mình. Từ nhỏ tới lớn tôi đều không được như nó. Tôi sẽ không tới làm ở quán Cẩm Tú nữa. Để nó ở bên ngoài làm việc cho tốt, tôi ở nhà chăm sóc cha mẹ, không để nó phải phân tâm.
- Cậu có ý nghĩ như vậy là tốt lắm.
Đường Trọng chỉ chỉ vào mắt Lâm Trạch Đào, nói:
- Lúc ấy có phải rất đau không?
- Đau.
Lâm Trạch Đào đáp.
Làm sao không đau được chứ? Bị người của Đường Trọng tát lấy tát để, mặt sưng lên giống hệt đầu heo rồi.
Sau đó Lâm Vi Tiếu tới, lại tát hắn mấy cái. Mà mấy cái tát này mới là đau đớn thật. Đau tới tận cốt tủy.
Mà sau đó hắn biết mình đã gây chuyện lớn rồi.
- Đau là tốt. Đau mới nhớ lâu một chút.
Đường Trọng nói.
Trịnh Giai Chi nghe chủ đề của con trai và Đường Trọng luôn xoay quanh con gái mình, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Đường Trọng, nói:
- Cậu muốn theo đuổi Vi Tiếu nhà chúng tôi đấy à?
Đường Trọng gật đầu nói:
- Đúng vậy. Cháu đang muốn lấy lòng cô ấy đây.
- Hoàn cảnh nơi này không tồi lắm. Cô ấy đúng là tinh mắt.
Lộc Tam nhếch môi cười lấy lòng, nói:
- Ánh mắt của quản lý Lâm nhất định là vô cùng tốt. Nhưng ánh mắt của quản lý Lâm có tốt cũng chỉ chứng minh là ánh mắt của đại thiếu gia tốt thôi, có đúng không?
Đường Trọng liếc Lộc Tam một cái, nói:
- Thoạt nhìn cậu có vẻ sùng bái quản lý Lâm nhỉ.
Lộc Tam chính là đệ tử của Lộc lão. Khi Đường Trọng gặp tặc tổ tông ở Kính Hải, Đường Trọng yêu cầu Lâm Vi Tiếu xây dựng tổ chức tình báo con chuột, chủ yếu vì đồ tử đồ tôn của Lộc Tam trải rộng khắp cả nước.
Hiện tại bởi tính chất đặc thù của công tác của Lộc Tam, vị trí không cao nhưng quyền lại nặng, cũng giống như Lâm Vi Tiếu, trở thành đối thủ bị bài xích và chèn ép của phần đông cao tầng tập đoàn Cẩm Tú.
- Tôi sùng bái nhất là đại thiếu gia. Có câu nào nhỉ? Người lao tâm thì trị người khác, người lao lực thì bị trị. Đại thiếu gia tuy không tự mình quản chuyện gì nhưng bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm. Ngài giống như nhân vật Gia Cát Khổng Minh vậy. Chúng tôi đều là chân chạy dưới trướng đại thiếu gia. Ngài chỉ về phía nào thì chúng ta liền chạy về phía đó, không có gì có hàm lượng kỹ thuật hết.
Lộc Tam cười ha hả nói, sau đó cúi đầu cúi người, thoạt nhìn đúng là không có tự trọng.
Đường Trọng hình như rất hài lòng với câu trả lời của Lộc Tam, vui vẻ cười nói:
- Tôi cũng không dám so sánh với Gia Cát Khổng Minh. Nhiều nhất chỉ có thể so với Lưu Bá Ôn thôi.
Khóe miệng Lộc Tam hơi giật giật nhưng vẫn cười bồi nói:
- Lưu Bá Ôn cũng lợi hại, không kém Gia Cát Khổng Minh. Lộc Tam tôi tuy là người thô tục nhưng sùng bái nhất là người có đại trí tuệ.
Đường Trọng gật gật đầu nói:
- Gõ cửa đi.
- Để tôi.
Lộc Tam đáp.
Vào một khắc khi hắn xoay người đi, một giọt mồ hôi to đùng đã chảy từ trán xuống má.
Gần vua như gần hổ. Hắn thật sự không hiểu trong một câu kia của Đường Trọng có phải là vô tình hay là có ý gì.
Thoạt nhìn cậu thì thực sự sùng bái quản lý Lâm thôi phải không?
Đây là chỉ trích mình và Lâm Vi Tiếu quá thân cận sao?
Cộc cộc!
Cửa bị gõ vang, sau đó có một bà lão đi ra mở cửa.
Bà đứng ở cưa, ba phần nghi hoặc, bảy phần cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đường Trọng và Lộc Tam đang đứng trước cửa, hỏi:
- Các người là ai? Tìm ai?
- Lão phu nhân, tôi là Lộc Tam, là cấp dưới của quản lý Lâm.
Lộc Tam cười lên trên rất trung hậu thành thật, nếu trông mặt mà bắt hình dong thì không ai tưởng tượng được hắn là một tên trộm chuyên nghiệp.
Lộc Tam chỉ chỉ phía sau Đường Trọng, nói:
- Đây là Đường đại thiếu gia của chúng ta, là... Bạn của quản lý Lâm.
- Tôi không quen các cậu.
Sự nghi ngờ trong lòng bà lão chưa giảm.
- Con gái tôi bảo đừng cho người lạ vào nhà.
- Mẹ, ai thế?
Giọng một người đàn ông khàn khàn truyền tới.
Lâm Trạch Đào mặt đầy thuốc mỡ đi ra sân, nhìn thấy Đường Trọng đứng ở cửa, thân thể run lên bần bật.
Khuôn mặt vốn đã đau tới chết lặng, giờ lại giống như bị người tát tiếp.
Nhìn thấy Đường Trọng xuất hiện trước cửa nhà mình, hắn lại có cảm giác kích động không hiểu nổi.
Hắn tới làm gì?
- Trạch Đào, bọn họ tới tìm Vi Tiếu. Con biết bọn họ không?
Bà lão xoay người hỏi con trai ở phía sau.
- Có.
Cổ họng Lâm Trạch Đào mấp máy, nuốt vài ngụm nước bọt rồi nói:
- Mẹ mời bọn họ vào đi.
Nghe thấy con trai nói biết hai người, bà lão mới tránh ra khỏi cửa, mặt hơi tươi cười nói:
- Mời vào nhà ngồi chơi.
- Cảm ơn.
Đường Trọng cảm tạ Trinh Giai Chi. Hắn đưa cái hộp trong tay tới, nói:
- Đây là món điểm tâm cháu tiện đường mua mang tới, bác và bác trai nếm thử xem. Nếu thấy ngon thì cháu sẽ bảo người thường xuyên mang tới đây.
Trong lòng Lộc Tam cười thầm nghĩ:
- Điểm tâm nổi tiếng nhất của Minh Châu mà có thể "tiện đường" mua được thì làm gì còn giá trị nữa chứ?
Chẳng qua Đường Trọng muốn thăm hỏi cha mẹ Lâm Vi Tiếu, trong lòng hắn là người vui mừng nhất.
Dù có nguyện ý hay không thì hắn cũng đã gắn với nữ vương quán Cẩm Tú rồi. Người ở bên ngoài đều coi hắn là tâm phúc hàng đầu của Lâm Vi Tiếu.
Thật ra bản thân Lộc Tam hiểu rõ nhất. Hắn phải trung thành nhất với Đường Trọng trước mắt này. Lúc trước cũng chính đối phương và mình trao đổi chuyện xây dựng Con chuột... Đáng tiếc là bình thường hắn mặc kệ mọi chuyện, mình và Lâm Vi Tiếu lại liên lạc thân thiết cho nên mới hình thành cục diện như hiện tại.
- Cậu khách sáo quá.
Trịnh Giai Chi cười ha hả tiếp nhận:
- Nếu là bạn của Vi Tiếu thì về sau tới chơi không cần mang quà đâu.
- Hẳn rồi.
Đường Trọng nói:
- Cháu cũng không biết các bác thích gì, chỉ tùy tiện mua chút đồ ăn mà thôi.
Lâm Trạch Đào hơi sợ Đường Trọng nhưng em gái không ở đây, hắn là đàn ông trong nhà, không thể không kiên trì nghênh đón.
Hắn mang trà đã pha đặt trước mặt Đường Trọng và Lộc Tam, cẩn thận đứng đối diện với Đường Trọng.
Khách ngồi, chủ đứng, cảnh tượng này đúng là hơi kỳ cục.
Vì thế Đường Trọng cười ha hả nhìn Lâm Trạch Đào, nói:
- Ngồi xuống nói chuyện đi.
- À... Vậy được.
Lâm Trạch Đào thấy ánh mắt kiên trì của Đường Trọng, nhanh chóng nghe lời ngồi xuống.
- Vết thương trên mặt đỡ nhiều chưa?
Đường Trọng hỏi.
- Cậu nói thứ xem, tại sao người bên ngoài lại hư hỏng thế nhỉ? Trạch Đào nhà chúng ta chọc phải ai chứ? Sao lại bị người ta đánh thành ra thế này? Nghĩ mà khiến người ta tức giận.
Con trai bị thương ở mặt, tất nhiên đau lòng nhất phải là cha mẹ Lâm Vi Tiếu. Trịnh Giai Chi nghe thấy Đường Trọng hỏi thăm vết thương trên mặt con trai, lập tức bắt đầu oán giận nói:
- Tôi bảo Trạch Đào đi báo cảnh sát, hắn sống chết không đi. Lưu manh như vậy nên để cảnh sát bắt bọn họ...
Lâm Trạch Đào quá sợ hãi. Hắn chạy tới che miệng Trịnh Giai Chi, tức giận nói:
- Mẹ đừng có nói nữa được không? Không phải là con không sao đây à?
Thấy Đường Trọng như cười như không nhìn hắn, Lâm Trạch Đào lại giải thích:
- Lại nói việc này đều là con sai cả. Con sai thì làm sao còn báo cảnh sát được chứ? Cảnh sát mà tới sẽ bắt con trước đấy.
- Được rồi được rồi.
Đường Trọng xua xua tay, ý bảo Lâm Trạch Đào không cần lo lắng như vậy. Nếu hắn còn bịt tay tiếp thì không khéo bà lão mất mạng mất.
- Đánh người cuối cùng cũng là không đúng. Chuyện này hai bên đều có lỗi.
Lâm Trạch Đào thấy thế mới bỏ tay khỏi miệng mẹ, sợ hãi nhìn Đường Trọng nói:
- Chủ yếu là tôi sai. Tôi không nên va chạm với anh...
- Không phải là không nên va chạm với tôi mà ai cũng không nên va chạm.
Đường Trọng nói nói:
- Nếu cậu va chạm phải một người cấp bậc thấp, cậu định đánh đập hắn một hồi rồi đuổi khỏi quán Cẩm Tú phải không? Cậu có biết làm thế sẽ mang lại ảnh hưởng thế nào với em gái cậu không?
- Tôi biết rồi.
Lâm Trạch Đào cúi đầu nhận lỗi:
- Những việc tôi làm nó đều không biết. Anh muốn phạt thì phạt tôi, chuyện không liên quan tới em gái tôi.
- Cô ấy biết hết rồi.
Đường Trọng cười nói. Lâm Trạch Đào có thể nhận hết trách nhiệm thì chứng minh hắn không xấu, hoặc chứng minh hắn không ngốc.
Chỉ cần hắn có được một trong hai điểm này thì chứng minh hắn còn có thể cứu được.
Lâm Trạch Đào lo lắng, nghĩ Đường Trọng muốn tìm Lâm Vi Tiếu tính sổ, nhanh chóng nói:
- Nó thật sự không biết đâu. Tôi đều làm vụng trộm cả. Bình thường nó cũng dạy bảo tôi không ít, bảo tôi phải khiêm tốn không được gây chuyện. Là bởi tôi cảm thấy mình hơn người, khoe mẽ khắp nơi... Đều là do tôi sai. Thật sự không liên quan tới em gái tôi đâu.
Lúc này bà lão mới nghe hiểu ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, lộ vẻ không tốt, nói:
- Là cậu đánh Trạch Đào à?
- Mẹ, không phải là hắn.
Lâm Trạch Đào nhanh chóng phủ nhận.
- Là con xung đột với người khác, đánh nhau với người khác, không quan hệ tới hắn.
- Vậy sao con còn xin lỗi hắn làm gì?
- Con... Bởi con cảm thấy mình làm sai.
Lâm Trạch Đào áy náy nói.
Trịnh Giai Chi nhìn con trai, lại nhìn Đường Trọng nói:
- Nếu con làm sai thật thì đúng là phải xin lỗi.
- Bá à, cháu cũng có chỗ sai. Người trẻ tuổi đều hay nông nổi.
Đường Trọng cười nói.
- Trước lạ sau quen, về sáu mọi người đều là bạn. Có phải vậy không?
- Vậy à?
Lâm Trạch Đào cũng không dám đối mặt với ánh mắt của Đường Trọng. Tuy hắn không rõ rốt cục tại sao Đường Trọng lại tới đây nhưng hắn chỉ nhìn khí phái của em gái ở quán Cẩm Tú thì biết người này tuyệt đối không đơn giản.
Hắn làm sao dám làm bạn với người như thế chứ?
- Sao vậy? Không muốn kết bạn với tôi sao?
Đường Trọng cười hỏi.
- Không phải, không phải.
Lâm Trạch Đào lo tới suýt nhảy dựng lên từ ghế sô pha.
- Chỉ là... Chỉ là tôi cảm thấy... Mình không có năng lực.
- Tôi không biết cậu có năng lực hay không.
Ánh mắt Đường Trọng nhìn vào Lâm Trạch Đào, nói:
- Nhưng cậu có một em gái tốt. Chỉ một điểm này là tôi đã muốn làm bạn với cậu rồi.
- Vâng. Tôi biết sau này phải làm thế nào rồi.
Lâm Trạch Đào gật đầu:
- Vậy anh... Không làm khó em gái tôi chứ?
- Cô ấy không làm sai điều gì, sao tôi lại phải làm khó cô ấy?
Đường Trọng cười nói:
- Nếu cậu thật sự quan tâm tới cô ấy thì phải cố gắng giúp đỡ cô ấy. Nếu cậu không giúp được cô ấy thì không được làm liên lụy cho cô ấy. Một cô gái gây dựng sự nghiệp bên ngoài thật ra rất không dễ dàng.
- Hai ngày qua tôi cũng nghĩ rồi.
Lâm Trạch Đào nói:
- Tôi làm sai, là tiểu nhân đắc chí. Tôi biết năng lực của em gái mình. Từ nhỏ tới lớn tôi đều không được như nó. Tôi sẽ không tới làm ở quán Cẩm Tú nữa. Để nó ở bên ngoài làm việc cho tốt, tôi ở nhà chăm sóc cha mẹ, không để nó phải phân tâm.
- Cậu có ý nghĩ như vậy là tốt lắm.
Đường Trọng chỉ chỉ vào mắt Lâm Trạch Đào, nói:
- Lúc ấy có phải rất đau không?
- Đau.
Lâm Trạch Đào đáp.
Làm sao không đau được chứ? Bị người của Đường Trọng tát lấy tát để, mặt sưng lên giống hệt đầu heo rồi.
Sau đó Lâm Vi Tiếu tới, lại tát hắn mấy cái. Mà mấy cái tát này mới là đau đớn thật. Đau tới tận cốt tủy.
Mà sau đó hắn biết mình đã gây chuyện lớn rồi.
- Đau là tốt. Đau mới nhớ lâu một chút.
Đường Trọng nói.
Trịnh Giai Chi nghe chủ đề của con trai và Đường Trọng luôn xoay quanh con gái mình, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Đường Trọng, nói:
- Cậu muốn theo đuổi Vi Tiếu nhà chúng tôi đấy à?
Đường Trọng gật đầu nói:
- Đúng vậy. Cháu đang muốn lấy lòng cô ấy đây.