- Gõ chúng ta sao?
Tần Lôi khó hiểu.
- Vì sao hắn lại muốn gõ chúng ta?
Cổ Anh Hùng nhìn về phía Tần Lôi, nói:
- Lúc đương chức không chỉ phải làm việc mà phải cân nhắc người khác. Cậu ngẫm cho kỹ xem, hiện tại thế lực của ai lớn nhất ở tập đoàn Cẩm Tú?
- Đương nhiên là anh rồi.
Tần Lôi nói.
- Không sai. Chúng ta là thế lực lớn nhất tập đoàn Cẩm Tú, cũng là Anh Hùng phái thực lực tối cường trong miệng bọn họ. Thực lực đứng thứ hai là Tô Sơn, được bọn họ gọi là Nhận ca phái. Tô Sơn phái và chúng ta bất đồng ở chỗ cô ta là một dây leo bám vào ông chủ lớn để tồn tại. Đây là ưu thế thiên tính của phụ nữ. Thực lực xếp hạng ba là cô gái Lâm Vi Tiếu và Lộc Tam kia. Lâm Vi Tiếu là phụ nữ của ông chủ lớn, Lộc Tam là người được ông chủ lớn tuyển chọn để xây dựng hệ thống tình báo.... Cậu thử nói xem, ông chủ lớn tin tưởng ai nhất?
- Anh Hùng phái nắm quyền to của tập đoàn Cẩm Tú, áp chế Tô Sơn, bài xích Lâm Vi Tiếu, công kích, bao vây, tiễu trừ Lộc Tam.... Trước kia ông chủ lớn im lặng đối với việc này, chứng minh những điều chúng ta làm vẫn chưa vượt giới hạn. Tất cả đều nằm trong phạm vi hắn có thể chịu được. Hiện tại hắn đứng ra ủng hộ Lâm Vi Tiếu, nếu chúng ta còn không biết thức thời... Hắn sẽ hỏi tôi, Cổ Anh Hùng, ông rốt cục muốn làm gì? Tôi phải trả lời câu hỏi này thế nào đây?
-...
Trán Tần Lôi túa mồ hôi lạnh, nói:
- Chẳng lẽ ông chủ lớn đã nghi ngờ chúng ta rồi sao?
- Không, hắn không hoài nghi chúng ta.
Cổ Anh Hùng nói:
- Bởi tại thời điểm công ty mới thành lập, tôi không lấy một phần cổ ần nào, cũng chỉ lĩnh lương tháng không cao... Hắn biết tôi cần cái gì. Hắn cho tôi tôn trọng và ủy quyền rất lớn. Chúng ta không có cổ phần tại tập đoàn Cẩm Tú, làm sao có thể tạo thành sóng gió gì? Nói khó nghe một chút, chúng ta ở hay đi cũng chỉ theo một câu nói của hắn mà thôi.
- Vậy sao anh lại bảo ông chủ lớn muốn gõ chúng ta?
- Là gõ chúng ta, cũng là gõ bọn họ.
Cổ Anh Hùng cười nói:
- Chẳng lẽ một mình Cổ Anh Hùng tôi lo lắng Lâm Vi Tiếu sao? Tô Sơn cũng lo lắng lắm.
- Hóa ra là như vậy.
Tần Lôi gật đầu, tỏ vẻ hiểu ra:
- Lần này người thắng lớn nhất là Lâm Vi Tiếu sao?
- Không, cô ấy là người thua lớn nhất.
Cổ Anh Hùng nói:
- Cô ấy đúng là không bằng được Tô Sơn.
- Tôi chưa hiểu.
Tần Lôi càng mê hoặc.
- Ông chủ lớn cũng đứng ra ủng hộ cô ấy, chứng minh hắn còn coi trọng cô ấy hơn cả Tô Sơn.
- Sở dĩ ông chủ lớn đứng ra ủng hộ cô ấy là bởi cô ấy cần ủng hộ.
Cổ Anh Hùng lắc đầu thở dài.
- Tại thời điểm công ty địa ốc Cẩm Tú thành lập, những người quản lý đều là do tôi đề bạt cả. Nhân viên công tác tầng chót cũng là do các quản lý ời chào tới. Tô Sơn đơn thương độc mã, có ai coi cô ấy vào đâu đâu?
- Đúng vậy.
Tần Lôi cũng cảm khái. Lúc Tô Sơn mới tới, đám người bọn họ còn cười cô ta là một bình hoa, là "kế toán" ông chủ lớn phái tới theo dõi.
Chỉ trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi, cô đã dùng cố gắng và thành tích của mình, trở thành nhân vật thứ hai hoàn toàn xứng đáng của tập đoàn Cẩm Tú.
Hiện tại ai có thể coi thường tiếng nói của cô ấy đây? Ai có thể coi thường cô ấy đây?
Ngay cả đại ca của bọn họ là Cổ Anh Hùng cũng phải kiêng kỵ cô ấy ba phần, huống chi là những cấp dưới như bọn họ.
- Tình cảnh của cô ta tại thời điểm đó còn gian nan hơn Lâm Vi Tiếu hiện nay nhiều. Có bao giờ cô ấy cần cầu viện ông chủ lớn không? Với tính cách của cô ấy, sợ là căn bản không nhắc tới chuyện chúng ta chèn ép cô ấy trước mặt ông chủ lớn đâu.
Cổ Anh Hùng nói:
- Có tâm cơ, lại có nghị lực. Phụ nữ như vậy mới là khủng bố nhất. Ông chủ cũng yên tâm nhất về cô ta. Về sau cho cô ấy tiếp nhận tập đoàn Cẩm Tú, ông chủ lớn còn gì phải lo lắng đây?
- Người thắng lớn nhất là Tô Sơn sao?
- Cũng không phải.
Cổ Anh Hùng xua tay.
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Cô ta cũng bị ông chủ lớn gõ.
- Thế thì ai mới là người thắng lớn nhất?
Tần Lôi ngạc nhiên.
- Ông chủ lớn.
Giọng điệu của Cổ Anh Hùng kiên định nói:
- Ba phái khống chế nhau là cục diện mà ông chủ lớn cố ý duy trì, cũng là cục diện mà hắn khống chế tốt nhất. Ai dám phá hoại cục diện này sẽ phải ăn gậy của hắn.
Tần Lôi nghe mà lạnh lưng, nói:
- Hắn còn là học sinh mà... Chúng ta có suy nghĩ quá nhiều không?
- Cậu đã gặp học sinh có gia tài trăm triệu chưa?
Cổ Anh Hùng trào phúng.
- Năm đó khi hắn còn là một đứa trẻ đã chơi đùa với đám người chúng ta rồi. Người như vậy, cậu có lý do gì mà khinh thường hắn không?
Cổ Anh Hùng khoát tay áo, nói:
- Đi thôi. Tôi đã gọi điện cho ông chủ lớn rồi. Thời tiết giá rét, tôi mời hắn ăn lẩu thịt chó...
Bên cạnh lò sưởi ấm áp cạnh tường, Tô Sơn nằm nghiêng trên sô pha, trong tay cầm một quyển tiểu thuyết ngôn tình đọc.
Lửa trong lò bừng bừng khiến sắc mặt tái nhợt của cô cũng trở nên đỏ bừng, khiến người ta rất có cảm tình.
Thân thể cô còn chưa khôi phục hoàn toàn, trong thời gian này ngoài việc theo dõi xây dựng công trình thôn Ngũ Lĩnh thì cũng ít động tới sự vụ của công ty.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô gập cuốn tiểu thuyết trong tay lại, cầm di động lên, sau khi nhìn dãy số trên điện thoại mới bắt máy.
Cô không nói gì, chỉ nghe bên đầu kia báo cáo xong liền nói:
- Tôi biết rồi.
Nói xong liền ngắt điện thoại.
Cô đặt điện loại lên bàn, lại ngồi lên giường cầm tiểu thuyết.
Lúc này cô cũng chưa mở ra vội.
Trầm tư thật lâu, miệng cô mới nói hai từ:
- Ăn gian...
Đại thọ năm mươi chín tuổi của vợ thầy vốn cũng không thông báo cho ai. Nhưng hai trai một gái và cháu gái nhà bọn họ đều bay về đây, một số học trò công thành danh toại của thầy giáo Tiêu Dục Hằng cũng từ các nơi trên thế giới trở về. Cha con Vương Kỳ Khuê cũng đến, tất nhiên là Đường Trọng cũng phải có mặt chúc mừng.
Người nhà và học trò tề tụ, hơn nữa học trò lại mang người nhà theo, tổng cộng chừng ba bốn mươi người. Căn phòng mà nhà Tiêu Dục Hằng ở hiện giờ không thể chứa nhiều người như vậy, chỉ có thể tìm một nhà hàng tổ chức sinh nhật.
Nhà hàng là do một học trò tên Tô Huân đặt. Trước kia hắn cũng là học trò của Tiêu Dục Hằng, hiện giờ là một bác sĩ tâm lý rất có danh tiếng trong nước, tuy không giàu có như Vương Kỳ Khuê nhưng cũng không thể khinh thường.
Hắn gọi điện thoại cho một bệnh nhân trước kia của mình, người kia liền lập tức sắp xếp tốt mọi chuyện cho hắn, thoạt nhìn rất có mặt mũi.
Đường Trọng cũng biết một số người nhưng phần lớn là không biết. Nhưng bởi vì cùng là học trò của Đổng Tân Hàng, Đường Trọng cũng phải làm quen với bọn họ, lúc nói chuyện cũng không lo lắng không tìm được đề tài.
Mà quan trọng nhất chính là hiện tại Đường Trọng làm không tồi. Dù là khởi bước tại lĩnh vực tâm lý học hay là thân phận ngôi sao lớn của hắn cũng không kém mấy người này, thế nên bọn họ cũng không bị người khác khinh thường.
Đường Trọng và mấy vị sư huynh lớn hơn hắn tới mười, thậm chí hai mươi mấy tuổi này trò chuyện vui vẻ. Nhưng đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú của cha mẹ Tiêu Nam Tâm, trong lòng hắn cũng hơi không yên.
Hắn có một loại cảm giác kỳ quái, giống như bọn họ đang xoi mói mình vậy.
Thật ra Đường Trọng cảm nhận không sai. Người nhà Tiêu Nam Tâm đúng là đang bàn bạc về hắn ở cách vách.
- Thằng nhóc kia chính là bạn trai Nam Tâm sao? Thoạt nhìn cũng phấn chấn lắm.
Chú hai của Tiêu Nam Tâm cười ha hả nói.
- Cha, cha biết gì chứ? Hắn là ngôi sao lớn Đường Trọng đấy, nổi tiếng lắm.
Một cô gái xinh đẹp sửa lời cha mình không hề khách sáo.
- Là ngôi sao à?
Một người phụ nữ mặt mũi hơi già nua nhíu mày:
- Nam Tâm, ngành giải trí rất lộn xộn, đàn ông phụ nữ đều bị dụ dỗ rất nhiều. Ngay cả Vương Phỉ và Lí Á Bằng cũng ly hôn. Cháu còn tin tưởng vào tình yêu trong ngành này à? Nghe thím đi. Tìm một người nghiên cứu học vấn mà lấy. Sống yên ổn là tốt nhất cháu ạ...
Mẹ Tiêu Nam Tâm là Lí Thiến là nhân viên nghiên cứu khoa học của cơ sở quân sự, cha là viện sĩ viện phát triển kinh thế. Bọn họ đều nghiên cứu học thuật, không nói chuyện, ánh mắt tin tưởng nhìn con gái mình.
Tiêu Nam Tâm không khiến bọn họ thất vọng, mặt trông thật bình tĩnh.
Lời mấy cô con dâu nói khiến bà lão không hài lòng. Bà lão thuộc phái ủng hộ Đường Trọng. Bà nhìn con trai, con dâu bất mãn, nói:
- Là ngôi sao thì có gì không tốt chứ? Là ngôi sao thì không phải là người sao? Lĩnh vực nào cũng có người tốt người xấu. Tiểu Mạn, trong ngành của mấy đứa không có lãnh đạo tham ô bị bắt à? Tôi cảm thấy Đường Trọng rất tốt, nghe lời, hiểu biết, lại hiếu thảo, đúng là một đôi trời đất tạo thành với Nam Tâm.
Bà rất đắc ý nâng cổ tay mình lên, chỉ vào chiếc nhẫn sáng lóng lánh trên ngón tay mình, nói:
- Chiếc nhẫn này là của đứa nhỏ kia tặng đấy. Giá trị của món quà tôi không thèm để ý tới nhưng món quà này lại rất hợp ý tôi. Chỉ cho mấy người trẻ tuổi các người đeo nhẫn đôi, còn vợ chồng già chúng tôi thì không được đeo à?
- Bà nội, cháu ủng hộ bà.
Em họ Tiêu Nam Tâm là Tiêu Minh Minh giơ tay tán thành:
- Ngôi sao thì có gì không tốt chứ? Rất nhiều người muốn tìm ngôi sao còn không được đấy. Đúng rồi, chị à, em rất muốn đóng phim, có thể để anh rể Đường Trọng tìm giúp em một vai trong bộ phim mới của anh ấy? Có thể nói vài câu là tốt nhất.
- Muốn nói thì tự mình nói đi.
Tiêu Nam Tâm cũng không cảm kích thái độ ủng hộ của cô.
- Còn nữa. Đừng gọi hắn là anh rể. Hắn không quen nghe như vậy đâu.
- Hắn không quen nghe em gọi như vậy nhưng nghe chị là được.
Cô bé kia kéo tay Tiêu Nam Tâm không buông.
- Hắn cũng không nghe chị.
Tiêu Nam Tâm nói:
- Bọn chị là bạn bè thôi. Mọi người không cần suy nghĩ nhiều.
Dừng một chút, Tiêu Nam Tâm còn nói thêm:
- Mọi người bàn gì thì cứ bàn, đừng dùng ánh mắt này nhìn người ta, sẽ khiến người ta sợ hãi đấy.
Bà lão cười khanh khách nói:
- Nhìn xem, còn chưa gả đi mà Nam Tâm biết quan tâm tới cảm thụ của người khác rồi.
-...
Mọi người đều cười, chỉ có Tiêu Nam Tâm là mặt u buồn.
Tần Lôi khó hiểu.
- Vì sao hắn lại muốn gõ chúng ta?
Cổ Anh Hùng nhìn về phía Tần Lôi, nói:
- Lúc đương chức không chỉ phải làm việc mà phải cân nhắc người khác. Cậu ngẫm cho kỹ xem, hiện tại thế lực của ai lớn nhất ở tập đoàn Cẩm Tú?
- Đương nhiên là anh rồi.
Tần Lôi nói.
- Không sai. Chúng ta là thế lực lớn nhất tập đoàn Cẩm Tú, cũng là Anh Hùng phái thực lực tối cường trong miệng bọn họ. Thực lực đứng thứ hai là Tô Sơn, được bọn họ gọi là Nhận ca phái. Tô Sơn phái và chúng ta bất đồng ở chỗ cô ta là một dây leo bám vào ông chủ lớn để tồn tại. Đây là ưu thế thiên tính của phụ nữ. Thực lực xếp hạng ba là cô gái Lâm Vi Tiếu và Lộc Tam kia. Lâm Vi Tiếu là phụ nữ của ông chủ lớn, Lộc Tam là người được ông chủ lớn tuyển chọn để xây dựng hệ thống tình báo.... Cậu thử nói xem, ông chủ lớn tin tưởng ai nhất?
- Anh Hùng phái nắm quyền to của tập đoàn Cẩm Tú, áp chế Tô Sơn, bài xích Lâm Vi Tiếu, công kích, bao vây, tiễu trừ Lộc Tam.... Trước kia ông chủ lớn im lặng đối với việc này, chứng minh những điều chúng ta làm vẫn chưa vượt giới hạn. Tất cả đều nằm trong phạm vi hắn có thể chịu được. Hiện tại hắn đứng ra ủng hộ Lâm Vi Tiếu, nếu chúng ta còn không biết thức thời... Hắn sẽ hỏi tôi, Cổ Anh Hùng, ông rốt cục muốn làm gì? Tôi phải trả lời câu hỏi này thế nào đây?
-...
Trán Tần Lôi túa mồ hôi lạnh, nói:
- Chẳng lẽ ông chủ lớn đã nghi ngờ chúng ta rồi sao?
- Không, hắn không hoài nghi chúng ta.
Cổ Anh Hùng nói:
- Bởi tại thời điểm công ty mới thành lập, tôi không lấy một phần cổ ần nào, cũng chỉ lĩnh lương tháng không cao... Hắn biết tôi cần cái gì. Hắn cho tôi tôn trọng và ủy quyền rất lớn. Chúng ta không có cổ phần tại tập đoàn Cẩm Tú, làm sao có thể tạo thành sóng gió gì? Nói khó nghe một chút, chúng ta ở hay đi cũng chỉ theo một câu nói của hắn mà thôi.
- Vậy sao anh lại bảo ông chủ lớn muốn gõ chúng ta?
- Là gõ chúng ta, cũng là gõ bọn họ.
Cổ Anh Hùng cười nói:
- Chẳng lẽ một mình Cổ Anh Hùng tôi lo lắng Lâm Vi Tiếu sao? Tô Sơn cũng lo lắng lắm.
- Hóa ra là như vậy.
Tần Lôi gật đầu, tỏ vẻ hiểu ra:
- Lần này người thắng lớn nhất là Lâm Vi Tiếu sao?
- Không, cô ấy là người thua lớn nhất.
Cổ Anh Hùng nói:
- Cô ấy đúng là không bằng được Tô Sơn.
- Tôi chưa hiểu.
Tần Lôi càng mê hoặc.
- Ông chủ lớn cũng đứng ra ủng hộ cô ấy, chứng minh hắn còn coi trọng cô ấy hơn cả Tô Sơn.
- Sở dĩ ông chủ lớn đứng ra ủng hộ cô ấy là bởi cô ấy cần ủng hộ.
Cổ Anh Hùng lắc đầu thở dài.
- Tại thời điểm công ty địa ốc Cẩm Tú thành lập, những người quản lý đều là do tôi đề bạt cả. Nhân viên công tác tầng chót cũng là do các quản lý ời chào tới. Tô Sơn đơn thương độc mã, có ai coi cô ấy vào đâu đâu?
- Đúng vậy.
Tần Lôi cũng cảm khái. Lúc Tô Sơn mới tới, đám người bọn họ còn cười cô ta là một bình hoa, là "kế toán" ông chủ lớn phái tới theo dõi.
Chỉ trong thời gian hơn một năm ngắn ngủi, cô đã dùng cố gắng và thành tích của mình, trở thành nhân vật thứ hai hoàn toàn xứng đáng của tập đoàn Cẩm Tú.
Hiện tại ai có thể coi thường tiếng nói của cô ấy đây? Ai có thể coi thường cô ấy đây?
Ngay cả đại ca của bọn họ là Cổ Anh Hùng cũng phải kiêng kỵ cô ấy ba phần, huống chi là những cấp dưới như bọn họ.
- Tình cảnh của cô ta tại thời điểm đó còn gian nan hơn Lâm Vi Tiếu hiện nay nhiều. Có bao giờ cô ấy cần cầu viện ông chủ lớn không? Với tính cách của cô ấy, sợ là căn bản không nhắc tới chuyện chúng ta chèn ép cô ấy trước mặt ông chủ lớn đâu.
Cổ Anh Hùng nói:
- Có tâm cơ, lại có nghị lực. Phụ nữ như vậy mới là khủng bố nhất. Ông chủ cũng yên tâm nhất về cô ta. Về sau cho cô ấy tiếp nhận tập đoàn Cẩm Tú, ông chủ lớn còn gì phải lo lắng đây?
- Người thắng lớn nhất là Tô Sơn sao?
- Cũng không phải.
Cổ Anh Hùng xua tay.
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Cô ta cũng bị ông chủ lớn gõ.
- Thế thì ai mới là người thắng lớn nhất?
Tần Lôi ngạc nhiên.
- Ông chủ lớn.
Giọng điệu của Cổ Anh Hùng kiên định nói:
- Ba phái khống chế nhau là cục diện mà ông chủ lớn cố ý duy trì, cũng là cục diện mà hắn khống chế tốt nhất. Ai dám phá hoại cục diện này sẽ phải ăn gậy của hắn.
Tần Lôi nghe mà lạnh lưng, nói:
- Hắn còn là học sinh mà... Chúng ta có suy nghĩ quá nhiều không?
- Cậu đã gặp học sinh có gia tài trăm triệu chưa?
Cổ Anh Hùng trào phúng.
- Năm đó khi hắn còn là một đứa trẻ đã chơi đùa với đám người chúng ta rồi. Người như vậy, cậu có lý do gì mà khinh thường hắn không?
Cổ Anh Hùng khoát tay áo, nói:
- Đi thôi. Tôi đã gọi điện cho ông chủ lớn rồi. Thời tiết giá rét, tôi mời hắn ăn lẩu thịt chó...
Bên cạnh lò sưởi ấm áp cạnh tường, Tô Sơn nằm nghiêng trên sô pha, trong tay cầm một quyển tiểu thuyết ngôn tình đọc.
Lửa trong lò bừng bừng khiến sắc mặt tái nhợt của cô cũng trở nên đỏ bừng, khiến người ta rất có cảm tình.
Thân thể cô còn chưa khôi phục hoàn toàn, trong thời gian này ngoài việc theo dõi xây dựng công trình thôn Ngũ Lĩnh thì cũng ít động tới sự vụ của công ty.
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô gập cuốn tiểu thuyết trong tay lại, cầm di động lên, sau khi nhìn dãy số trên điện thoại mới bắt máy.
Cô không nói gì, chỉ nghe bên đầu kia báo cáo xong liền nói:
- Tôi biết rồi.
Nói xong liền ngắt điện thoại.
Cô đặt điện loại lên bàn, lại ngồi lên giường cầm tiểu thuyết.
Lúc này cô cũng chưa mở ra vội.
Trầm tư thật lâu, miệng cô mới nói hai từ:
- Ăn gian...
Đại thọ năm mươi chín tuổi của vợ thầy vốn cũng không thông báo cho ai. Nhưng hai trai một gái và cháu gái nhà bọn họ đều bay về đây, một số học trò công thành danh toại của thầy giáo Tiêu Dục Hằng cũng từ các nơi trên thế giới trở về. Cha con Vương Kỳ Khuê cũng đến, tất nhiên là Đường Trọng cũng phải có mặt chúc mừng.
Người nhà và học trò tề tụ, hơn nữa học trò lại mang người nhà theo, tổng cộng chừng ba bốn mươi người. Căn phòng mà nhà Tiêu Dục Hằng ở hiện giờ không thể chứa nhiều người như vậy, chỉ có thể tìm một nhà hàng tổ chức sinh nhật.
Nhà hàng là do một học trò tên Tô Huân đặt. Trước kia hắn cũng là học trò của Tiêu Dục Hằng, hiện giờ là một bác sĩ tâm lý rất có danh tiếng trong nước, tuy không giàu có như Vương Kỳ Khuê nhưng cũng không thể khinh thường.
Hắn gọi điện thoại cho một bệnh nhân trước kia của mình, người kia liền lập tức sắp xếp tốt mọi chuyện cho hắn, thoạt nhìn rất có mặt mũi.
Đường Trọng cũng biết một số người nhưng phần lớn là không biết. Nhưng bởi vì cùng là học trò của Đổng Tân Hàng, Đường Trọng cũng phải làm quen với bọn họ, lúc nói chuyện cũng không lo lắng không tìm được đề tài.
Mà quan trọng nhất chính là hiện tại Đường Trọng làm không tồi. Dù là khởi bước tại lĩnh vực tâm lý học hay là thân phận ngôi sao lớn của hắn cũng không kém mấy người này, thế nên bọn họ cũng không bị người khác khinh thường.
Đường Trọng và mấy vị sư huynh lớn hơn hắn tới mười, thậm chí hai mươi mấy tuổi này trò chuyện vui vẻ. Nhưng đối mặt với ánh mắt nhìn chăm chú của cha mẹ Tiêu Nam Tâm, trong lòng hắn cũng hơi không yên.
Hắn có một loại cảm giác kỳ quái, giống như bọn họ đang xoi mói mình vậy.
Thật ra Đường Trọng cảm nhận không sai. Người nhà Tiêu Nam Tâm đúng là đang bàn bạc về hắn ở cách vách.
- Thằng nhóc kia chính là bạn trai Nam Tâm sao? Thoạt nhìn cũng phấn chấn lắm.
Chú hai của Tiêu Nam Tâm cười ha hả nói.
- Cha, cha biết gì chứ? Hắn là ngôi sao lớn Đường Trọng đấy, nổi tiếng lắm.
Một cô gái xinh đẹp sửa lời cha mình không hề khách sáo.
- Là ngôi sao à?
Một người phụ nữ mặt mũi hơi già nua nhíu mày:
- Nam Tâm, ngành giải trí rất lộn xộn, đàn ông phụ nữ đều bị dụ dỗ rất nhiều. Ngay cả Vương Phỉ và Lí Á Bằng cũng ly hôn. Cháu còn tin tưởng vào tình yêu trong ngành này à? Nghe thím đi. Tìm một người nghiên cứu học vấn mà lấy. Sống yên ổn là tốt nhất cháu ạ...
Mẹ Tiêu Nam Tâm là Lí Thiến là nhân viên nghiên cứu khoa học của cơ sở quân sự, cha là viện sĩ viện phát triển kinh thế. Bọn họ đều nghiên cứu học thuật, không nói chuyện, ánh mắt tin tưởng nhìn con gái mình.
Tiêu Nam Tâm không khiến bọn họ thất vọng, mặt trông thật bình tĩnh.
Lời mấy cô con dâu nói khiến bà lão không hài lòng. Bà lão thuộc phái ủng hộ Đường Trọng. Bà nhìn con trai, con dâu bất mãn, nói:
- Là ngôi sao thì có gì không tốt chứ? Là ngôi sao thì không phải là người sao? Lĩnh vực nào cũng có người tốt người xấu. Tiểu Mạn, trong ngành của mấy đứa không có lãnh đạo tham ô bị bắt à? Tôi cảm thấy Đường Trọng rất tốt, nghe lời, hiểu biết, lại hiếu thảo, đúng là một đôi trời đất tạo thành với Nam Tâm.
Bà rất đắc ý nâng cổ tay mình lên, chỉ vào chiếc nhẫn sáng lóng lánh trên ngón tay mình, nói:
- Chiếc nhẫn này là của đứa nhỏ kia tặng đấy. Giá trị của món quà tôi không thèm để ý tới nhưng món quà này lại rất hợp ý tôi. Chỉ cho mấy người trẻ tuổi các người đeo nhẫn đôi, còn vợ chồng già chúng tôi thì không được đeo à?
- Bà nội, cháu ủng hộ bà.
Em họ Tiêu Nam Tâm là Tiêu Minh Minh giơ tay tán thành:
- Ngôi sao thì có gì không tốt chứ? Rất nhiều người muốn tìm ngôi sao còn không được đấy. Đúng rồi, chị à, em rất muốn đóng phim, có thể để anh rể Đường Trọng tìm giúp em một vai trong bộ phim mới của anh ấy? Có thể nói vài câu là tốt nhất.
- Muốn nói thì tự mình nói đi.
Tiêu Nam Tâm cũng không cảm kích thái độ ủng hộ của cô.
- Còn nữa. Đừng gọi hắn là anh rể. Hắn không quen nghe như vậy đâu.
- Hắn không quen nghe em gọi như vậy nhưng nghe chị là được.
Cô bé kia kéo tay Tiêu Nam Tâm không buông.
- Hắn cũng không nghe chị.
Tiêu Nam Tâm nói:
- Bọn chị là bạn bè thôi. Mọi người không cần suy nghĩ nhiều.
Dừng một chút, Tiêu Nam Tâm còn nói thêm:
- Mọi người bàn gì thì cứ bàn, đừng dùng ánh mắt này nhìn người ta, sẽ khiến người ta sợ hãi đấy.
Bà lão cười khanh khách nói:
- Nhìn xem, còn chưa gả đi mà Nam Tâm biết quan tâm tới cảm thụ của người khác rồi.
-...
Mọi người đều cười, chỉ có Tiêu Nam Tâm là mặt u buồn.