Mãi tới lúc này Trương Hách Bản vẫn nhắc tới chuyện Đường Trọng chê cô béo với ngốc, chứng tỏ hai chuyện này có hả rất lớn với cô.
Nhưng Đường Trọng vắt hết óc ra suy nghĩ cẩn thận, hình như mình có nói những lời độc ác như vậy bao giờ đâu?
Hắn hoài nghĩ A Ken cãi nhau với cô nói nhưng cái cô nhóc này lại nhớ lầm, hận nhầm mục tiêu... Đường Trọng sao có thể nói những lời nói kiểu như thế chứ?
- Lần này tôi cũng có trách nhiệm.
Đường Trọng nói.
- Anh có trách nhiệm gì?
Trương Hách Bản tò mò hỏi.
- Sau chuyện họp lớp kia, tôi lại đi tìm Du Mục gây phiền toái.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi tìm được nhà hắn ở Tấn Tây, khiến bọn họ mất mặt mũi bên ngoài, mặt trong cũng mất.
- Mặt trong là cái gì?
- Chính là... Lợi ích.
- Lợi ích gì?
- Cô muốn, người khác không đưa, đây chính là lợi ích.
Đường Trọng bất đắc dĩ giải thích, thỏa mãn trí tò mò của cô nhóc này.
- Vậy anh muốn mỏ nhà bọn họ đi. Tôi nghe cha tôi nói, nhà bọn họ ở Tấn Tây có mấy khu mỏ đấy.
Trương Hách Bản hung tợn nói:
- Mỏ kiếm tiền tốt lắm. Anh bắt bọn họ phải đưa ra, xem thằng thọt kia còn kiêu ngạo được không?
- Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác.
Đường Trọng nói vô cùng chính nghĩa:
- Lại nói, làm như vậy thì sẽ khiến người ta cảm thấy mình quá tham ăn không?
- Vậy anh có đòi không?
-... Đòi.
Đường Trọng nói.
- Vậy anh vừa rồi anh còn nói là quân tử không đoạt thứ người khác thích nữa à? Vừa rồi anh còn bảo sợ người ta nói mình tham lam.
- Tôi sợ.
Đường Trọng hơi ngượng ngùng:
- Có thể có người không sợ. Lần làm ăn này không phải do tôi bàn bạc. Nếu tôi đi bàn thì tôi khẳng định sẽ ngượng ngùng không đưa ra yêu cầu vô lễ vô sỉ như vậy. Trẻ con hư thì bố mẹ phải răn dạy vài câu là được, sao lại há mồm đi đòi khu mỏ của người ta chứ?
Trương Hách Bản bĩu môi, cười lạnh nói:
- Nếu là anh thì chỉ sợ là sẽ đòi luôn vài khu nhà của người ta ấy nhỉ? Tất cả mọi người đều biết anh là đồ sói ba đuôi, lại còn ra vẻ trung hậu hiền lành trước mặt tôi à?
- Tất cả mọi người đều biết sao?
- Tất cả mọi người đều biết.
Đường Trọng không ngờ trong mắt người bên ngoài, hình thường của mình lại xấu tới vậy. Hắn cảm thấy cuộc đời này không vui vẻ gì. Từ nay về sau hắn còn làm sao không biết xấu hổ mà ra đường tán gái nữa chứ? Chỉ có thể nằm nhà chờ gái tới tán thôi.
Ôi, trời sinh ra đã là mạng khổ mà.
- Có một số việc cô không nói rõ ràng với tôi, tôi cũng không hiểu ra được. Tôi không biết người nhà lại bị Du Mục áp bách, nếu không đã giải quyết xong chuyện của cô rồi.
Đường Trọng xin lỗi:
- Khó lắm mới đi tới Tấn tây, cuối cùng cũng phải thu đủ lãi mới được.
- Lúc ấy anh đi họp lớp cùng tôi là bởi người nhà tôi đều đứng về phía Du Mục, cho nên mặc kệ không hỏi chuyện của tôi, có phải không?
- Cũng không loại trừ khả năng này.
Đường Trọng cười nói.
- Mỗi một dây leo đều cần một cây đại thụ thì mới có thể leo cao. Người nhà cô làm như vậy cũng là chuyện không khiến người ta bất ngờ. Hơn nữa ở Tấn Tây, Du gia chính là cây đại thụ cường tráng, chắc chắn nhất.
- Tôi không nói cho anh biết là bởi tôi cảm thấy bọn họ đáng phải thế. Làm sai thì tất nhiên phải chịu trừng phạt tương ứng. Nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy áy náy đối với bọn họ. Cho dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng vẫn là cha, mẹ, anh trai tôi. Cho nên khi cha tôi tát tôi, tôi cũng đứng yên không né tránh. Như vậy mới khiến tâm lý tôi dễ chịu hơn một chút.
- Con người sống cũng không dễ dàng.
Đường Trọng nói:
- Bọn họ cũng chỉ là... Không có lựa chọn khác thôi.
- Đúng vậy. Cha tôi khóc. Tôi biết hắn mệt chết đi được, rất vất vả.
- Không phải hắn muốn tìm một cây đại thụ sao? Cũng không nhất định phải tìm Du gia.
- Thế nên tìm ai đây?
Đôi mắt Trương Hách Bản đảo đảo, nói:
- Tìm anh sao?
- Cô cảm thấy cái cây như tôi còn chưa đủ lớn đạt yêu cầu của bọn họ sao?
Đường Trọng cười hỏi.
- Chắc không tới nỗi đổ đâu. Du gia cũng bị các người vơ vét tài sản, cây đại thụ như anh tất nhiên còn to hơn cả Du gia... Nhưng vì sao anh lại muốn thu nhà chúng tôi chứ?
- Bởi vì chúng ta là bạn tốt mà.
Đường Trọng cười ha hả nói. Tại thời điểm hắn nói ra từ bạn tốt, thân thể lại tê dại, cảm thấy rất quái dị.
Trương Hách Bản đưa tay ôm cổ Đường Trọng, chớp đôi mắt to đẹp quyến rũ của mình, nói:
- Cần tôi hiến thân không?
- Cô mơ đi.
- Anh cho tôi một cơ hội đi. Tôi không phải loại mang ơn không báo đâu...
- Tôi cảnh cáo cô, cô đừng động tay chân...
- Đến đây, tôi cũng không thích thiếu nợ người khác...
- Tôi đánh cô bây giờ, tôi đánh cô thật đấy... Cứu mạng...
Quán Cẩm Tú, phòng chữ Cẩm.
Mặt Thẩm Thiên Lai tươi cười nhìn người thanh niên đối diện, tâm tình không thoải mái như biểu hiện bên ngoài.
Có một số việc hắn đã nói đã làm, dù Đường Trọng có biết hay không thì trong lòng hắn vẫn rất rõ ràng. Làm kẻ cắp, khi đối mặt với người mất của, làm sao lại không chột dạ chút nào được?
Có hơi không yên, lại càng lo lắng. Thật sự không thể tưởng tượng nổi, con gái bảo bối Trương Hách Bản của hắn lại kéo mình tới gặp thằng ranh này.
Chẳng lẽ nó muốn mình giáp mặt xin lỗi hắn?
Mặc dù hơi xấu hổ nhưng nếu cần thì hắn cũng không ngại cúi người. Con gái hắn cũng thích mang phiền toái tới cho hắn. Đã nói là đừng tiếp xúc với Đường Trọng này nữa, không chọc kẻ điên Du gia kia, nó lại cố tình không nghe, còn kéo mình tới đây nữa.
May mắn là gặp ở bên trong phòng chứ nếu ăn ở phòng ngoài thì Trương Trác Lập lại càng đứng ngồi không yên.
Nếu như bị người Du gia nhìn thấy hắn ngồi cùng bàn ăn cơm với Đường Trọng thì chỉ sợ sẽ phải tìm người nhặt xác mình sớm thôi.
- Cha, đừng có cười ngây ngô nữa. Ăn đi. Thịt bò của quán Cẩm Tú này không tồi đâu. Cha nếm thử đi.
Trương Hách Bản vừa nói chuyện vừa cắt miếng thịt bò cho cha mình.
- Cái con bé này, sao lại nói thế chứ?
Trương Trác Lập xấu hổ cười cười, nói với Đường Trọng:
- Con bé Hách Bản này bị chúng ta chiều chuộng hỏng rồi, bình thường nói chuyện với làm việc tùy tiện lắm, làm phiền cậu chăm sóc nó nhiều hơn. Nếu nó có làm chuyện gì quá mức thì cũng xin cậu tha thứ cho.
- Bản Bản tốt lắm.
Đường Trọng cười nói:
- Việc nhỏ hồ đồ, việc lớn lại rất thông minh, rất khó có được.
Nghe Đường Trọng nói câu việc nhỏ hồ đồ, việc lớn thông minh. Trương Trác Lập liền cảm thấy hắn có ý gì khác.
Mình làm việc không phải là chuyện lớn thông minh, việc nhỏ hồ đồ sao?
Trương Trác Lập nâng chén rượu trước, nói:
- Đường tiên sinh...
Đường Trọng xua tay nói:
- Chú à, tôi và Bản Bản là bạn rất tốt. Chú là bề trên, gọi cháu là Đường Trọng đi. Gọi tiên sinh làm gì cho khách sáo.
- Vậy là được rồi. Đường Trọng, có một số việc cháu cũng biết rồi. Ông chú này cũng không phải nói nữa. Tôi xin lỗi cậu ở đây. Muốn mắng muốn phạt thì tôi đều nhận hết.
Trương Trác Lập sau khi nói chuyện liền uống sạch chén rượu vang trong tay.
Đường Trọng không khỏi nhìn ông chú tướng mạo mập mạp thoạt nhìn hàm hậu này bằng cặp mắt khác. Lúc vừa thấy hắn, Đường Trọng còn hoài nghi hắn có phải là thân sinh ra Trương Hách Bản hay không. Hiện giờ nhìn phương pháp và biểu diễn của hắn, Đường Trọng biết mình đã gặp cao nhân rồi.
Trương Trác Lập biết có một số việc ra vẻ giấu diếm lại có vẻ hẹp hòi. Mọi người đều biết chân tướng, ông giấu diếm làm gì chứ?
Thế thì thà cứ nói ra cởi mở, hơn nữa hạ thấp tư thái xuống. Cho dù Đường Trọng thật sự tức giận hắn thì cũng không làm hắn quá xấu hổ.
Trương Trác Lập cũng không giải thích nguyên nhân một câu bởi đó là vì hắn biết Trương Hách Bản nhất định sẽ giải thích giúp hắn. Nếu không có Trịnh Trí Bân làm công tác hỗ trợ thì sao Đường Trọng có thể mời hắn ăn bữa cơm này chứ?
Có một số người tưởng thông minh, có người hiểu tính toán. Trương Trác Lập thuộc loại thương nhân tính toán rành mạch rõ lợi hại.
Nếu hắn có thái độ như vậy thì lại càng dễ dàng.
Đường Trọng cũng nâng chén rượu trước mặt, cũng uống một chén. Sau đó hắn mới nói:
- Chú à, chú nói thế thì khách sáo quá rồi. Chú là cha của Bản Bản, cũng là bề trên của cháu. Làm gì có chuyện bề dưới mắng với phạt bề trên chứ? Chuyện quá khứ thì cứ để nói trôi qua đi. Chúng ta chỉ nhìn về sau được không?
- Ôi, tôi áy náy quá.
Trương Trác Lập lập tức thở dài:
- Người ở thương trường, thân không do mình. Có một số việc tôi cũng bị bất đắc dĩ thôi. Cũng may Đường Trọng có thể lý giải. Nếu không thì làm sao tôi còn tiện ngồi trước mặt cậu ăn cơm uống rượu mà đã phải nhảy xuống sông Hoàng Phố rồi.
- Diễn hơi quá rồi.
Đường Trọng thầm đánh giá. Cuối cùng cũng vẫn không phải là diễn viên chuyên nghiệp.
- Thôi được rồi cha, đừng nhiều lời nữa. Đường Trọng tìm cha có việc đấy.
Hiểu cha không ai bằng con. Trương Hách Bản biết tính tình của cha mình, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở hắn thu liễm, chút. Ông diễn kịch trước mặt Đường Trọng thì ngu xuẩn có khác gì múa búa trước cửa Lỗ Ban.
- Ha ha, con bé con này...
Trương Trác Lập xấu hổ cười.
- Tôi có một mỏ quặng ở Tấn Tây.
Đường Trọng nhìn Trương Trác Lập nói:
- Tôi cũng không có kinh nghiệm khai thác, cho nên muốn hợp tác với chú.
- Mỏ à?
Trương Trác Lập kinh ngạc nhìn Đường Trọng. Mỏ không phải nói là có được. Có một số tài nguyên đã bị những người có bối cảnh thông thiên chia nhau sạch. Những người giống như bọn họ, có một cái mỏ nhỏ là đã không lo cơm áo mấy đời rồi. Có cả một khu mỏ thì đều là những nhân vật bọn họ phải ngước nhìn.
- Trước kia là của Du gia.
Đường Trọng biết nghi vấn trong lòng hắn, cười, giải thích một câu.
Đương nhiên những lời này không phải không có ý khoe mẽ.
Du gia là hỗ dữ sao? Tôi lại là anh hùng đánh hổ.
-...
Trương Trác Lập phải hít sâu một hơi khí lạnh. Lấy được một khu mỏ từ trong tay Du gia cũng không phải chuyện nói mồm là được.
Nhưng Đường Trọng vắt hết óc ra suy nghĩ cẩn thận, hình như mình có nói những lời độc ác như vậy bao giờ đâu?
Hắn hoài nghĩ A Ken cãi nhau với cô nói nhưng cái cô nhóc này lại nhớ lầm, hận nhầm mục tiêu... Đường Trọng sao có thể nói những lời nói kiểu như thế chứ?
- Lần này tôi cũng có trách nhiệm.
Đường Trọng nói.
- Anh có trách nhiệm gì?
Trương Hách Bản tò mò hỏi.
- Sau chuyện họp lớp kia, tôi lại đi tìm Du Mục gây phiền toái.
Đường Trọng cười nói:
- Tôi tìm được nhà hắn ở Tấn Tây, khiến bọn họ mất mặt mũi bên ngoài, mặt trong cũng mất.
- Mặt trong là cái gì?
- Chính là... Lợi ích.
- Lợi ích gì?
- Cô muốn, người khác không đưa, đây chính là lợi ích.
Đường Trọng bất đắc dĩ giải thích, thỏa mãn trí tò mò của cô nhóc này.
- Vậy anh muốn mỏ nhà bọn họ đi. Tôi nghe cha tôi nói, nhà bọn họ ở Tấn Tây có mấy khu mỏ đấy.
Trương Hách Bản hung tợn nói:
- Mỏ kiếm tiền tốt lắm. Anh bắt bọn họ phải đưa ra, xem thằng thọt kia còn kiêu ngạo được không?
- Quân tử không đoạt đồ yêu thích của người khác.
Đường Trọng nói vô cùng chính nghĩa:
- Lại nói, làm như vậy thì sẽ khiến người ta cảm thấy mình quá tham ăn không?
- Vậy anh có đòi không?
-... Đòi.
Đường Trọng nói.
- Vậy anh vừa rồi anh còn nói là quân tử không đoạt thứ người khác thích nữa à? Vừa rồi anh còn bảo sợ người ta nói mình tham lam.
- Tôi sợ.
Đường Trọng hơi ngượng ngùng:
- Có thể có người không sợ. Lần làm ăn này không phải do tôi bàn bạc. Nếu tôi đi bàn thì tôi khẳng định sẽ ngượng ngùng không đưa ra yêu cầu vô lễ vô sỉ như vậy. Trẻ con hư thì bố mẹ phải răn dạy vài câu là được, sao lại há mồm đi đòi khu mỏ của người ta chứ?
Trương Hách Bản bĩu môi, cười lạnh nói:
- Nếu là anh thì chỉ sợ là sẽ đòi luôn vài khu nhà của người ta ấy nhỉ? Tất cả mọi người đều biết anh là đồ sói ba đuôi, lại còn ra vẻ trung hậu hiền lành trước mặt tôi à?
- Tất cả mọi người đều biết sao?
- Tất cả mọi người đều biết.
Đường Trọng không ngờ trong mắt người bên ngoài, hình thường của mình lại xấu tới vậy. Hắn cảm thấy cuộc đời này không vui vẻ gì. Từ nay về sau hắn còn làm sao không biết xấu hổ mà ra đường tán gái nữa chứ? Chỉ có thể nằm nhà chờ gái tới tán thôi.
Ôi, trời sinh ra đã là mạng khổ mà.
- Có một số việc cô không nói rõ ràng với tôi, tôi cũng không hiểu ra được. Tôi không biết người nhà lại bị Du Mục áp bách, nếu không đã giải quyết xong chuyện của cô rồi.
Đường Trọng xin lỗi:
- Khó lắm mới đi tới Tấn tây, cuối cùng cũng phải thu đủ lãi mới được.
- Lúc ấy anh đi họp lớp cùng tôi là bởi người nhà tôi đều đứng về phía Du Mục, cho nên mặc kệ không hỏi chuyện của tôi, có phải không?
- Cũng không loại trừ khả năng này.
Đường Trọng cười nói.
- Mỗi một dây leo đều cần một cây đại thụ thì mới có thể leo cao. Người nhà cô làm như vậy cũng là chuyện không khiến người ta bất ngờ. Hơn nữa ở Tấn Tây, Du gia chính là cây đại thụ cường tráng, chắc chắn nhất.
- Tôi không nói cho anh biết là bởi tôi cảm thấy bọn họ đáng phải thế. Làm sai thì tất nhiên phải chịu trừng phạt tương ứng. Nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy áy náy đối với bọn họ. Cho dù thế nào đi nữa thì bọn họ cũng vẫn là cha, mẹ, anh trai tôi. Cho nên khi cha tôi tát tôi, tôi cũng đứng yên không né tránh. Như vậy mới khiến tâm lý tôi dễ chịu hơn một chút.
- Con người sống cũng không dễ dàng.
Đường Trọng nói:
- Bọn họ cũng chỉ là... Không có lựa chọn khác thôi.
- Đúng vậy. Cha tôi khóc. Tôi biết hắn mệt chết đi được, rất vất vả.
- Không phải hắn muốn tìm một cây đại thụ sao? Cũng không nhất định phải tìm Du gia.
- Thế nên tìm ai đây?
Đôi mắt Trương Hách Bản đảo đảo, nói:
- Tìm anh sao?
- Cô cảm thấy cái cây như tôi còn chưa đủ lớn đạt yêu cầu của bọn họ sao?
Đường Trọng cười hỏi.
- Chắc không tới nỗi đổ đâu. Du gia cũng bị các người vơ vét tài sản, cây đại thụ như anh tất nhiên còn to hơn cả Du gia... Nhưng vì sao anh lại muốn thu nhà chúng tôi chứ?
- Bởi vì chúng ta là bạn tốt mà.
Đường Trọng cười ha hả nói. Tại thời điểm hắn nói ra từ bạn tốt, thân thể lại tê dại, cảm thấy rất quái dị.
Trương Hách Bản đưa tay ôm cổ Đường Trọng, chớp đôi mắt to đẹp quyến rũ của mình, nói:
- Cần tôi hiến thân không?
- Cô mơ đi.
- Anh cho tôi một cơ hội đi. Tôi không phải loại mang ơn không báo đâu...
- Tôi cảnh cáo cô, cô đừng động tay chân...
- Đến đây, tôi cũng không thích thiếu nợ người khác...
- Tôi đánh cô bây giờ, tôi đánh cô thật đấy... Cứu mạng...
Quán Cẩm Tú, phòng chữ Cẩm.
Mặt Thẩm Thiên Lai tươi cười nhìn người thanh niên đối diện, tâm tình không thoải mái như biểu hiện bên ngoài.
Có một số việc hắn đã nói đã làm, dù Đường Trọng có biết hay không thì trong lòng hắn vẫn rất rõ ràng. Làm kẻ cắp, khi đối mặt với người mất của, làm sao lại không chột dạ chút nào được?
Có hơi không yên, lại càng lo lắng. Thật sự không thể tưởng tượng nổi, con gái bảo bối Trương Hách Bản của hắn lại kéo mình tới gặp thằng ranh này.
Chẳng lẽ nó muốn mình giáp mặt xin lỗi hắn?
Mặc dù hơi xấu hổ nhưng nếu cần thì hắn cũng không ngại cúi người. Con gái hắn cũng thích mang phiền toái tới cho hắn. Đã nói là đừng tiếp xúc với Đường Trọng này nữa, không chọc kẻ điên Du gia kia, nó lại cố tình không nghe, còn kéo mình tới đây nữa.
May mắn là gặp ở bên trong phòng chứ nếu ăn ở phòng ngoài thì Trương Trác Lập lại càng đứng ngồi không yên.
Nếu như bị người Du gia nhìn thấy hắn ngồi cùng bàn ăn cơm với Đường Trọng thì chỉ sợ sẽ phải tìm người nhặt xác mình sớm thôi.
- Cha, đừng có cười ngây ngô nữa. Ăn đi. Thịt bò của quán Cẩm Tú này không tồi đâu. Cha nếm thử đi.
Trương Hách Bản vừa nói chuyện vừa cắt miếng thịt bò cho cha mình.
- Cái con bé này, sao lại nói thế chứ?
Trương Trác Lập xấu hổ cười cười, nói với Đường Trọng:
- Con bé Hách Bản này bị chúng ta chiều chuộng hỏng rồi, bình thường nói chuyện với làm việc tùy tiện lắm, làm phiền cậu chăm sóc nó nhiều hơn. Nếu nó có làm chuyện gì quá mức thì cũng xin cậu tha thứ cho.
- Bản Bản tốt lắm.
Đường Trọng cười nói:
- Việc nhỏ hồ đồ, việc lớn lại rất thông minh, rất khó có được.
Nghe Đường Trọng nói câu việc nhỏ hồ đồ, việc lớn thông minh. Trương Trác Lập liền cảm thấy hắn có ý gì khác.
Mình làm việc không phải là chuyện lớn thông minh, việc nhỏ hồ đồ sao?
Trương Trác Lập nâng chén rượu trước, nói:
- Đường tiên sinh...
Đường Trọng xua tay nói:
- Chú à, tôi và Bản Bản là bạn rất tốt. Chú là bề trên, gọi cháu là Đường Trọng đi. Gọi tiên sinh làm gì cho khách sáo.
- Vậy là được rồi. Đường Trọng, có một số việc cháu cũng biết rồi. Ông chú này cũng không phải nói nữa. Tôi xin lỗi cậu ở đây. Muốn mắng muốn phạt thì tôi đều nhận hết.
Trương Trác Lập sau khi nói chuyện liền uống sạch chén rượu vang trong tay.
Đường Trọng không khỏi nhìn ông chú tướng mạo mập mạp thoạt nhìn hàm hậu này bằng cặp mắt khác. Lúc vừa thấy hắn, Đường Trọng còn hoài nghi hắn có phải là thân sinh ra Trương Hách Bản hay không. Hiện giờ nhìn phương pháp và biểu diễn của hắn, Đường Trọng biết mình đã gặp cao nhân rồi.
Trương Trác Lập biết có một số việc ra vẻ giấu diếm lại có vẻ hẹp hòi. Mọi người đều biết chân tướng, ông giấu diếm làm gì chứ?
Thế thì thà cứ nói ra cởi mở, hơn nữa hạ thấp tư thái xuống. Cho dù Đường Trọng thật sự tức giận hắn thì cũng không làm hắn quá xấu hổ.
Trương Trác Lập cũng không giải thích nguyên nhân một câu bởi đó là vì hắn biết Trương Hách Bản nhất định sẽ giải thích giúp hắn. Nếu không có Trịnh Trí Bân làm công tác hỗ trợ thì sao Đường Trọng có thể mời hắn ăn bữa cơm này chứ?
Có một số người tưởng thông minh, có người hiểu tính toán. Trương Trác Lập thuộc loại thương nhân tính toán rành mạch rõ lợi hại.
Nếu hắn có thái độ như vậy thì lại càng dễ dàng.
Đường Trọng cũng nâng chén rượu trước mặt, cũng uống một chén. Sau đó hắn mới nói:
- Chú à, chú nói thế thì khách sáo quá rồi. Chú là cha của Bản Bản, cũng là bề trên của cháu. Làm gì có chuyện bề dưới mắng với phạt bề trên chứ? Chuyện quá khứ thì cứ để nói trôi qua đi. Chúng ta chỉ nhìn về sau được không?
- Ôi, tôi áy náy quá.
Trương Trác Lập lập tức thở dài:
- Người ở thương trường, thân không do mình. Có một số việc tôi cũng bị bất đắc dĩ thôi. Cũng may Đường Trọng có thể lý giải. Nếu không thì làm sao tôi còn tiện ngồi trước mặt cậu ăn cơm uống rượu mà đã phải nhảy xuống sông Hoàng Phố rồi.
- Diễn hơi quá rồi.
Đường Trọng thầm đánh giá. Cuối cùng cũng vẫn không phải là diễn viên chuyên nghiệp.
- Thôi được rồi cha, đừng nhiều lời nữa. Đường Trọng tìm cha có việc đấy.
Hiểu cha không ai bằng con. Trương Hách Bản biết tính tình của cha mình, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở hắn thu liễm, chút. Ông diễn kịch trước mặt Đường Trọng thì ngu xuẩn có khác gì múa búa trước cửa Lỗ Ban.
- Ha ha, con bé con này...
Trương Trác Lập xấu hổ cười.
- Tôi có một mỏ quặng ở Tấn Tây.
Đường Trọng nhìn Trương Trác Lập nói:
- Tôi cũng không có kinh nghiệm khai thác, cho nên muốn hợp tác với chú.
- Mỏ à?
Trương Trác Lập kinh ngạc nhìn Đường Trọng. Mỏ không phải nói là có được. Có một số tài nguyên đã bị những người có bối cảnh thông thiên chia nhau sạch. Những người giống như bọn họ, có một cái mỏ nhỏ là đã không lo cơm áo mấy đời rồi. Có cả một khu mỏ thì đều là những nhân vật bọn họ phải ngước nhìn.
- Trước kia là của Du gia.
Đường Trọng biết nghi vấn trong lòng hắn, cười, giải thích một câu.
Đương nhiên những lời này không phải không có ý khoe mẽ.
Du gia là hỗ dữ sao? Tôi lại là anh hùng đánh hổ.
-...
Trương Trác Lập phải hít sâu một hơi khí lạnh. Lấy được một khu mỏ từ trong tay Du gia cũng không phải chuyện nói mồm là được.