Tắm rửa, thay quần áo, trang điểm và làm tóc.
Không phải Tô Sơn chuẩn bị biểu diễn trà đạo mà là Đường Trọng chuẩn bị quay quảng cáo cho phòng tập yoga của Đổng Bồ Đề.
Thật ra Đường Trọng đã gọi điện riêng cho Đổng Bồ Đề về việc này. Bởi phòng tập yoga cách quán Cẩm Tú của Đường Trọng không xa nên hắn cũng hơi hiểu tình hình kinh doanh của phòng tập yoga của Đổng Bồ Đề. Vào thời điểm vừa khai trương, bởi có Long Thụ Bồ Đề tự mình tọa trấn, năm mươi thẻ vàng và năm mươi thẻ kim cương của bọn họ đều bị mua sạch. Hiện tại không cần lo lắng về vấn đề khách hàng nữa.
Cũng bởi bọn họ rất nhiều khách nên tại thời điểm Đổng Bồ Đề rời Trung Hoa, người đại diện của cô không thể không mở chi nhánh tại nơi phồn hoa như Minh Châu. Ngoài Minh Châu ra, bọn họ cũng mở những chi nhánh tại các thành thị trung tâm khác.
Có chiêu bài sống là Long Thụ Bồ Đề, bọn họ còn cần ngôi sao tới quảng cáo làm gì?
Đại sư giả thần giả quỷ tại trong nước cũng không ít nhưng có giả thế nào cũng không giả nổi Long Thụ Bồ Đề.
Đường Trọng giảng giải ý nghĩ của mình cho Đổng Bồ Đề một lần, Đổng Bồ Đề trả lời là bọn họ quay quảng cáo không phải là muốn thêm khách hàng mà lạ muốn tăng độ nổi tiếng của phòng tập yoga thôi.
Đối với loại hành vi này của cô, Đường Trọng cũng chỉ nghĩ thầm: Ném tiền qua cửa sổ.
- Đường Trọng, chuẩn bị tốt chưa?
Phùng Dương vào phòng trang điểm, cười ha hả chào hỏi Đường Trọng.
- Tôi không quyết được.
Đường Trọng cười khổ nói:
- Vấn đề này phải hỏi tiên sinh A Ken.
- Ái chà, vội gì mà vội cứ? Vội thì làm được gì? Tiểu Tâm Tâm nhà chúng tôi còn chưa trang điểm đâu. Không trang điểm có thể ra ngoài quay quảng cáo sao? Không trang điểm thì lên màn ảnh kiểu gì? Các ngươi có biết không, quảng cáo có yêu cầu rất cao đối với hình tượng diễn viên đấy. Không thể qua loa sơ sài được.
- Đúng đúng. Không vội, không vội.
Đạo diễn Phùng Dương vội vàng nói:
- Tiên sinh A Ken không cần vội. Chúng ta từ từ làm, nhất định phải để Đường Trọng thể hiện hình tượng tốt nhất trước mặt công chúng và TV.
- Hừ.
A Ken yêu kiều xoay eo đi.
Trên mặt Phùng Dương cười ha hả, trong lòng cũng cảm thán ngàn vạn lần.
Đường Trọng quay quảng cáo lần đầu tiên cũng là hợp tác với hắn. Đương nhiên lúc đó hắn còn là " Đường Tâm".
Bọn họ hợp tác quay quảng cáo cho công ty kem Diệu Nhân. Tổng giám đốc công ty Diệu Nhân là Thái Yến Phân tìm nhóm Hồ Điệp làm người phát ngôn, cũng mời bọn họ quay một đoạn quảng cáo.
Ngay lúc đó Phùng Dương đã rất nổi tiếng, là đạo diễn nổi danh nhất trong làng quảng cáo. Thời điểm đó thái độ của hắn đối với nhóm Hồ Điệp cũng không mấy thân thiết. Những ngôi sao tai to mặt lớn mà hắn hợp tác thì nhiều vô kể, nhóm Hồ Điệp mới phát này thật sự không đáng để hắn coi trọng.
Ngành giải trí là một địa phương thần kỳ như vậy đấy. Một nhóm nhạc mới nổi hôm nay, trong nháy mắt có thể biến mất dưới đáy cốc không thấy đâu nữa. Hàng năm có bao nhiêu người mới nổi chứ? Hàng năm có bao nhiêu người biến mất trước mắt công chúng chứ?
Phùng Dương cảm thấy mình lúc đó đúng là nhìn nhầm rồi. Chỉ mới qua một khoảng thời gian ngắn như vậy, nhóm Hồ Điệp đã tiến tới vị trí đầu trong các nhóm nhạc thần tượng châu á. Chỉ cần tin tức có liên quan tới bọn họ thì đều được lên trang đầu của các tờ báo giải trí. Nhóm Hồ Điệp và Trương Thượng Hân, Phạm Băng Băng, Lý Băng Băng, Lý Vũ Xuân đều là những ngôi sao hay xuất hiện trên trang bìa nhất.
Bởi vậy có thể thấy mức độ được hâm mộ của bọn họ.
Càng khiến Phùng Dương cảm thấy không thể tưởng tượng được chính là Đường Tâm mà năm đó hắn nhìn rõ ràng là gái, thế nhưng lại là Đường Trọng trước mặt hắn hiện tại.
Lúc ấy bọn họ sao lại không nhận ra sơ hở nhỉ? Hiện giờ hắn xem lại quảng cáo trước đây, vẫn có một cảm giác khó có thể tiếp nhận.
Giống như lúc đó hắn đã có hoài nghi... Nhưng ai có thể ngờ được bọn họ dám có hành động điên cuồng lớn mật như vậy chứ?
Hắn không chỉ là ca sỉ mà cũng phát triển vĩ đại ở một lĩnh vực khác. Vé bán ra tại Trung Hoa tới một tỷ, toàn cầu đạt hai tỷ chính là thần thoại mà thanh niên này sáng tạo ra. Chỉ bằng một bộ phim đã tiến vào hàng ngũ ngôi sao nổi tiếng thế giới, sợ là trong lịch sử điện ảnh cũng chưa có kỳ tích nào tương tự phải không?
Ở đâu cũng vậy, có thực lực làm vua. Ai cũng đều tiến hành phân cấp mình với người bên cạnh cả. Phùng Dương cũng nhận ra sự chênh lệch giữa mình vào Đường Trọng, trước kia từ trên cao nhìn xuống biến thành bây giờ phải tôn trọng, lấy lòng. Loại biến hóa tâm lý này làm cho người ta cảm thấy hơi không thoải mái nhưng cũng thích ứng rất nhanh.
A Ken rốt cục cũng tạo hình cho Đường Trọng xong, xoay trái xoay phải, xem xét hồi lâu, rất vừa lòng với thành quả của mình, nũng nịu nói:
- Ui chao, Tiểu Tâm Tâm, cậu thật sự càng ngày càng đẹp, mê chết người mất.
-...
Đường Trọng đẩy A Ken ra, nhanh chóng đi ra ngoài.
- Đoạn quảng cáo này không có lời thoại, chỉ có động tác.
Phùng Dương bắt đầu giải thích cho Đường Trọng.
- Là động tác yoga. Chúng ta bắt đầu qua từ bên cạnh sông Hoàng Phố. Hoàn cảnh bên đó u nhã. Sau đó cậu mặc trang phục yoga luyện tập. Không phải một mình cậu mà tôi đã liên hệ với Đổng tiểu thư, để một giáo viên phòng tập yoga của bọn họ phối hợp với động tác của cậu. Tôi đã gặp giáo viên kia rồi, phương diện hình tượng rất ổn, nhìn là thích ngay.
- Giáo viên yoga đâu?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi muốn tâm sự với cô ấy trước, ít nhất cũng phải xác định các động tác sắp biểu diễn.
- Tôi ở đây.
Một tiếng nói trong trẻo truyền tới.
Sau đó Đổng Bồ Đề mặc đồng phục đặc chế của phòng tập yoga đi ra.
- Là cô sao?
Đường Trọng mở to hai mắt nhìn.
- Là tôi.
Đổng Bồ Đề gật đầu như thật.
- Giáo viên vốn để quay cùng anh đột nhiên không khỏe, khả năng không quay được nữa. Cho nên tôi chỉ có thể tự mình ra trận.
- Đổng tiểu thư, chuyện nà...
Phùng Dương cũng hơi kinh ngạc. Tuy rằng Đổng Bồ Đề rất xinh đẹp, thậm chí còn xinh hơn giáo viên yoga mà hắn gặp kia rất nhiều nhưng dù sao cô cũng là chủ phòng tập yoga mà. Hơn nữa cô biết động tác yoga cấp cao sao?
- Đạo diễn Phùng, ông lo lắng gì về tôi sao?
Lúc nói chuyện, Đổng Bồ Đề liền giơ một chân lên cao, chân với thân thể thẳng tắp. Chân trái và đùi phải của cô tạo thành một góc một trăm tám mươi độ.
Chuyện này cũng chưa tính là gì. Cái chân giơ lên không trung kia của cô bắt đầu gấp khúc, toàn bộ thân thể giống như không có xương cốt, cuối cùng biến thành hai chân chạm nhau, mà đầu của cô lại từ từ nhấc lên.
Xôn xao...
Toàn trường khiếp sợ.
Không chỉ có Phùng Dương mà còn toàn bộ nhân viên đoàn phim đều bị động tác yoga yêu cầu cao của Đổng Bồ Đề làm cho ngây người.
Ngoài chương trình tạp kỹ tết tại Trung Hoa ra thì chưa ai từng nhìn thấy thân thể người có thể gấp khúc tới mức này.
Hơn nữa tư thế của cô tiêu chuẩn như vậy, tuyệt đẹp như vậy. Nếu cô đã muốn lên quay phim thì còn lo lắng gì về động tác nữa chứ?
Đổng Bồ Đề cười hì hì nhìn Phùng Dương, hỏi:
- Đạo diễn Phùng, còn có vấn đề gì không?
- Không có vấn đề gì. Hoàn toàn không có vấn đề gì.
Phùng Dương kích động. Không nói tới chuyện khác, quay được động tác vừa rồi của Đổng Bồ Đề thì đoạn quảng cáo này của hắn đã đủ gây chấn động rồi:
- Chính cô, cô là lựa chọn thích hợp nhất rồi.
- Tôi có vấn đề.
Đường Trọng nói.
- Anh có vấn đề gì?
Đổng Bồ Đề hỏi.
- Tôi đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu. Hay là chúng ta hẹn dịp khác quay được không?
-...
Không khí toàn trường lạnh ngắt.
Tất cả nhân viên đều đã vào chỗ, hóa trang rất tốt rồi. Ánh sáng chuẩn bị tốt, máy quay đã sẵn sàng... Nhưng hiện giờ nhân vật nam chính lại nói thân thể hắn không thoải mái, muốn hẹn thời gian quay sau.
Hành vi của hắn là gì đây?
Nếu ở trên chiến trường thì hắn chính là lính đào ngũ, phải lôi ra xử bắn. Cho dù không phải ở trên chiến trường, ở hiện trường cũng có không ít người muốn lôi hắn ra bắn bỏ.
- Đường Trọng, có thể cố gắng một chút không? Sẽ xong ngay thôi. Rất nhanh đấy. Được không? Tôi tin rằng lấy khả năng của cậu thì chỉ một lần quay là thành công. Được không?
Phùng Dương cầu khẩn.
- Đúng vậy, Tiểu Tâm Tâm, lần này trang điểm rất mất công đấy...
Lần này A Ken không đứng về phía Đường Trọng.
Ánh mắt Đổng Bồ Đề sáng quắc nhìn Đường Trọng, nói:
- Anh cảm thấy có thể thoát được không? Thoát được hôm nay chứ không thoát được ngày mai. Thoát được lần này thế lần sau thoát được sao? Tôi muốn làm nhân vật nữ chính, tôi muốn anh làm nhân vật nam chính... Một lần là được có tốt hơn không? Cần gì phải khiến mọi chuyện phức tạp lên?
- Tội gì phải vậy chứ?
Ánh mắt Đường Trọng nhìn về phía Đổng Bồ Đề, lên tiếng khuyên nhủ.
Hắn biết nếu đoạn quảng cáo này phát hành thì sẽ gây nên sóng gió thế nào. Hắn nhớ rõ sau khi mình từ chối đám cưới với Đổng Bồ Đề, ông ngoại Khương Lập Nhân đã cảnh cáo mình... Hai nhà không hy vọng mình quá thân cận với Đổng Bồ Đề.
Chuyện này sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của mình, cũng mang tới áp lực rất lớn cho cuộc sống về sau của Đổng Bồ Đề.
Nếu hai người không có duyên phận đi đến với nhau thì không bằng chia tay. Như vậy có phải đỡ bị tổn thương hơn không.
Đổng Bồ Đề, cô vẫn cố tình làm vậy sao?
- Đường Trọng.
Đôi mắt to của Đổng Bồ Đề nhìn Đường Trọng không chớp mắt.
- Cái gì?
Đường Trọng hỏi.
- Đừng làm tôi xem thường anh.
Đổng Bồ Đề nói:
- Tôi biết là anh đang lo lắng chuyện gì. Cho dù là có cả trăm vấn đề, chỉ cần tôi muốn thì tuyệt đối tôi sẽ không từ bỏ.
- Cô lý trí một chút có được không?
- Hiện tại tôi đã tương đối lý trí rồi đấy.
- Về sau cô sẽ phải hối hận đấy.
- Không đâu.
- Được rồi, cô đã nói như thế thì quay đi.
Đường Trọng nói như chém đinh chặt sắt. �ợc.
Không phải Tô Sơn chuẩn bị biểu diễn trà đạo mà là Đường Trọng chuẩn bị quay quảng cáo cho phòng tập yoga của Đổng Bồ Đề.
Thật ra Đường Trọng đã gọi điện riêng cho Đổng Bồ Đề về việc này. Bởi phòng tập yoga cách quán Cẩm Tú của Đường Trọng không xa nên hắn cũng hơi hiểu tình hình kinh doanh của phòng tập yoga của Đổng Bồ Đề. Vào thời điểm vừa khai trương, bởi có Long Thụ Bồ Đề tự mình tọa trấn, năm mươi thẻ vàng và năm mươi thẻ kim cương của bọn họ đều bị mua sạch. Hiện tại không cần lo lắng về vấn đề khách hàng nữa.
Cũng bởi bọn họ rất nhiều khách nên tại thời điểm Đổng Bồ Đề rời Trung Hoa, người đại diện của cô không thể không mở chi nhánh tại nơi phồn hoa như Minh Châu. Ngoài Minh Châu ra, bọn họ cũng mở những chi nhánh tại các thành thị trung tâm khác.
Có chiêu bài sống là Long Thụ Bồ Đề, bọn họ còn cần ngôi sao tới quảng cáo làm gì?
Đại sư giả thần giả quỷ tại trong nước cũng không ít nhưng có giả thế nào cũng không giả nổi Long Thụ Bồ Đề.
Đường Trọng giảng giải ý nghĩ của mình cho Đổng Bồ Đề một lần, Đổng Bồ Đề trả lời là bọn họ quay quảng cáo không phải là muốn thêm khách hàng mà lạ muốn tăng độ nổi tiếng của phòng tập yoga thôi.
Đối với loại hành vi này của cô, Đường Trọng cũng chỉ nghĩ thầm: Ném tiền qua cửa sổ.
- Đường Trọng, chuẩn bị tốt chưa?
Phùng Dương vào phòng trang điểm, cười ha hả chào hỏi Đường Trọng.
- Tôi không quyết được.
Đường Trọng cười khổ nói:
- Vấn đề này phải hỏi tiên sinh A Ken.
- Ái chà, vội gì mà vội cứ? Vội thì làm được gì? Tiểu Tâm Tâm nhà chúng tôi còn chưa trang điểm đâu. Không trang điểm có thể ra ngoài quay quảng cáo sao? Không trang điểm thì lên màn ảnh kiểu gì? Các ngươi có biết không, quảng cáo có yêu cầu rất cao đối với hình tượng diễn viên đấy. Không thể qua loa sơ sài được.
- Đúng đúng. Không vội, không vội.
Đạo diễn Phùng Dương vội vàng nói:
- Tiên sinh A Ken không cần vội. Chúng ta từ từ làm, nhất định phải để Đường Trọng thể hiện hình tượng tốt nhất trước mặt công chúng và TV.
- Hừ.
A Ken yêu kiều xoay eo đi.
Trên mặt Phùng Dương cười ha hả, trong lòng cũng cảm thán ngàn vạn lần.
Đường Trọng quay quảng cáo lần đầu tiên cũng là hợp tác với hắn. Đương nhiên lúc đó hắn còn là " Đường Tâm".
Bọn họ hợp tác quay quảng cáo cho công ty kem Diệu Nhân. Tổng giám đốc công ty Diệu Nhân là Thái Yến Phân tìm nhóm Hồ Điệp làm người phát ngôn, cũng mời bọn họ quay một đoạn quảng cáo.
Ngay lúc đó Phùng Dương đã rất nổi tiếng, là đạo diễn nổi danh nhất trong làng quảng cáo. Thời điểm đó thái độ của hắn đối với nhóm Hồ Điệp cũng không mấy thân thiết. Những ngôi sao tai to mặt lớn mà hắn hợp tác thì nhiều vô kể, nhóm Hồ Điệp mới phát này thật sự không đáng để hắn coi trọng.
Ngành giải trí là một địa phương thần kỳ như vậy đấy. Một nhóm nhạc mới nổi hôm nay, trong nháy mắt có thể biến mất dưới đáy cốc không thấy đâu nữa. Hàng năm có bao nhiêu người mới nổi chứ? Hàng năm có bao nhiêu người biến mất trước mắt công chúng chứ?
Phùng Dương cảm thấy mình lúc đó đúng là nhìn nhầm rồi. Chỉ mới qua một khoảng thời gian ngắn như vậy, nhóm Hồ Điệp đã tiến tới vị trí đầu trong các nhóm nhạc thần tượng châu á. Chỉ cần tin tức có liên quan tới bọn họ thì đều được lên trang đầu của các tờ báo giải trí. Nhóm Hồ Điệp và Trương Thượng Hân, Phạm Băng Băng, Lý Băng Băng, Lý Vũ Xuân đều là những ngôi sao hay xuất hiện trên trang bìa nhất.
Bởi vậy có thể thấy mức độ được hâm mộ của bọn họ.
Càng khiến Phùng Dương cảm thấy không thể tưởng tượng được chính là Đường Tâm mà năm đó hắn nhìn rõ ràng là gái, thế nhưng lại là Đường Trọng trước mặt hắn hiện tại.
Lúc ấy bọn họ sao lại không nhận ra sơ hở nhỉ? Hiện giờ hắn xem lại quảng cáo trước đây, vẫn có một cảm giác khó có thể tiếp nhận.
Giống như lúc đó hắn đã có hoài nghi... Nhưng ai có thể ngờ được bọn họ dám có hành động điên cuồng lớn mật như vậy chứ?
Hắn không chỉ là ca sỉ mà cũng phát triển vĩ đại ở một lĩnh vực khác. Vé bán ra tại Trung Hoa tới một tỷ, toàn cầu đạt hai tỷ chính là thần thoại mà thanh niên này sáng tạo ra. Chỉ bằng một bộ phim đã tiến vào hàng ngũ ngôi sao nổi tiếng thế giới, sợ là trong lịch sử điện ảnh cũng chưa có kỳ tích nào tương tự phải không?
Ở đâu cũng vậy, có thực lực làm vua. Ai cũng đều tiến hành phân cấp mình với người bên cạnh cả. Phùng Dương cũng nhận ra sự chênh lệch giữa mình vào Đường Trọng, trước kia từ trên cao nhìn xuống biến thành bây giờ phải tôn trọng, lấy lòng. Loại biến hóa tâm lý này làm cho người ta cảm thấy hơi không thoải mái nhưng cũng thích ứng rất nhanh.
A Ken rốt cục cũng tạo hình cho Đường Trọng xong, xoay trái xoay phải, xem xét hồi lâu, rất vừa lòng với thành quả của mình, nũng nịu nói:
- Ui chao, Tiểu Tâm Tâm, cậu thật sự càng ngày càng đẹp, mê chết người mất.
-...
Đường Trọng đẩy A Ken ra, nhanh chóng đi ra ngoài.
- Đoạn quảng cáo này không có lời thoại, chỉ có động tác.
Phùng Dương bắt đầu giải thích cho Đường Trọng.
- Là động tác yoga. Chúng ta bắt đầu qua từ bên cạnh sông Hoàng Phố. Hoàn cảnh bên đó u nhã. Sau đó cậu mặc trang phục yoga luyện tập. Không phải một mình cậu mà tôi đã liên hệ với Đổng tiểu thư, để một giáo viên phòng tập yoga của bọn họ phối hợp với động tác của cậu. Tôi đã gặp giáo viên kia rồi, phương diện hình tượng rất ổn, nhìn là thích ngay.
- Giáo viên yoga đâu?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi muốn tâm sự với cô ấy trước, ít nhất cũng phải xác định các động tác sắp biểu diễn.
- Tôi ở đây.
Một tiếng nói trong trẻo truyền tới.
Sau đó Đổng Bồ Đề mặc đồng phục đặc chế của phòng tập yoga đi ra.
- Là cô sao?
Đường Trọng mở to hai mắt nhìn.
- Là tôi.
Đổng Bồ Đề gật đầu như thật.
- Giáo viên vốn để quay cùng anh đột nhiên không khỏe, khả năng không quay được nữa. Cho nên tôi chỉ có thể tự mình ra trận.
- Đổng tiểu thư, chuyện nà...
Phùng Dương cũng hơi kinh ngạc. Tuy rằng Đổng Bồ Đề rất xinh đẹp, thậm chí còn xinh hơn giáo viên yoga mà hắn gặp kia rất nhiều nhưng dù sao cô cũng là chủ phòng tập yoga mà. Hơn nữa cô biết động tác yoga cấp cao sao?
- Đạo diễn Phùng, ông lo lắng gì về tôi sao?
Lúc nói chuyện, Đổng Bồ Đề liền giơ một chân lên cao, chân với thân thể thẳng tắp. Chân trái và đùi phải của cô tạo thành một góc một trăm tám mươi độ.
Chuyện này cũng chưa tính là gì. Cái chân giơ lên không trung kia của cô bắt đầu gấp khúc, toàn bộ thân thể giống như không có xương cốt, cuối cùng biến thành hai chân chạm nhau, mà đầu của cô lại từ từ nhấc lên.
Xôn xao...
Toàn trường khiếp sợ.
Không chỉ có Phùng Dương mà còn toàn bộ nhân viên đoàn phim đều bị động tác yoga yêu cầu cao của Đổng Bồ Đề làm cho ngây người.
Ngoài chương trình tạp kỹ tết tại Trung Hoa ra thì chưa ai từng nhìn thấy thân thể người có thể gấp khúc tới mức này.
Hơn nữa tư thế của cô tiêu chuẩn như vậy, tuyệt đẹp như vậy. Nếu cô đã muốn lên quay phim thì còn lo lắng gì về động tác nữa chứ?
Đổng Bồ Đề cười hì hì nhìn Phùng Dương, hỏi:
- Đạo diễn Phùng, còn có vấn đề gì không?
- Không có vấn đề gì. Hoàn toàn không có vấn đề gì.
Phùng Dương kích động. Không nói tới chuyện khác, quay được động tác vừa rồi của Đổng Bồ Đề thì đoạn quảng cáo này của hắn đã đủ gây chấn động rồi:
- Chính cô, cô là lựa chọn thích hợp nhất rồi.
- Tôi có vấn đề.
Đường Trọng nói.
- Anh có vấn đề gì?
Đổng Bồ Đề hỏi.
- Tôi đột nhiên cảm thấy thân thể khó chịu. Hay là chúng ta hẹn dịp khác quay được không?
-...
Không khí toàn trường lạnh ngắt.
Tất cả nhân viên đều đã vào chỗ, hóa trang rất tốt rồi. Ánh sáng chuẩn bị tốt, máy quay đã sẵn sàng... Nhưng hiện giờ nhân vật nam chính lại nói thân thể hắn không thoải mái, muốn hẹn thời gian quay sau.
Hành vi của hắn là gì đây?
Nếu ở trên chiến trường thì hắn chính là lính đào ngũ, phải lôi ra xử bắn. Cho dù không phải ở trên chiến trường, ở hiện trường cũng có không ít người muốn lôi hắn ra bắn bỏ.
- Đường Trọng, có thể cố gắng một chút không? Sẽ xong ngay thôi. Rất nhanh đấy. Được không? Tôi tin rằng lấy khả năng của cậu thì chỉ một lần quay là thành công. Được không?
Phùng Dương cầu khẩn.
- Đúng vậy, Tiểu Tâm Tâm, lần này trang điểm rất mất công đấy...
Lần này A Ken không đứng về phía Đường Trọng.
Ánh mắt Đổng Bồ Đề sáng quắc nhìn Đường Trọng, nói:
- Anh cảm thấy có thể thoát được không? Thoát được hôm nay chứ không thoát được ngày mai. Thoát được lần này thế lần sau thoát được sao? Tôi muốn làm nhân vật nữ chính, tôi muốn anh làm nhân vật nam chính... Một lần là được có tốt hơn không? Cần gì phải khiến mọi chuyện phức tạp lên?
- Tội gì phải vậy chứ?
Ánh mắt Đường Trọng nhìn về phía Đổng Bồ Đề, lên tiếng khuyên nhủ.
Hắn biết nếu đoạn quảng cáo này phát hành thì sẽ gây nên sóng gió thế nào. Hắn nhớ rõ sau khi mình từ chối đám cưới với Đổng Bồ Đề, ông ngoại Khương Lập Nhân đã cảnh cáo mình... Hai nhà không hy vọng mình quá thân cận với Đổng Bồ Đề.
Chuyện này sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của mình, cũng mang tới áp lực rất lớn cho cuộc sống về sau của Đổng Bồ Đề.
Nếu hai người không có duyên phận đi đến với nhau thì không bằng chia tay. Như vậy có phải đỡ bị tổn thương hơn không.
Đổng Bồ Đề, cô vẫn cố tình làm vậy sao?
- Đường Trọng.
Đôi mắt to của Đổng Bồ Đề nhìn Đường Trọng không chớp mắt.
- Cái gì?
Đường Trọng hỏi.
- Đừng làm tôi xem thường anh.
Đổng Bồ Đề nói:
- Tôi biết là anh đang lo lắng chuyện gì. Cho dù là có cả trăm vấn đề, chỉ cần tôi muốn thì tuyệt đối tôi sẽ không từ bỏ.
- Cô lý trí một chút có được không?
- Hiện tại tôi đã tương đối lý trí rồi đấy.
- Về sau cô sẽ phải hối hận đấy.
- Không đâu.
- Được rồi, cô đã nói như thế thì quay đi.
Đường Trọng nói như chém đinh chặt sắt. �ợc.