Sân tập nhanh chóng trống trải, chỉ còn mỗi Đường Trọng và Đổng Bồ Đề đứng ở chính giữa phòng tập yoga.
Hai người mặc quần áo yoga giống kiểu dáng như khác màu. Đường Trọng là màu đen hoàn toàn còn Đổng Bồ Đề thì mặc toàn màu trắng. Một đen một trắng, màu sắc đối lập mãnh liệt nhưng chỉnh thể lại khiến người ta có cảm giác hài hòa thống nhất.
Bọn họ chính là hai cực âm dương của thái cực, độc lập, thần bí. Nam đẹp đẽ tuấn tú, nữ xinh đẹp như tiên.
Không cần động tác, không cần ngôn ngữ, chỉ cần đứng im lặng như vậy cũng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui rồi.
- Thực xứng đôi.
Có người cảm thán.
- Nam đẹp, nữ lại càng đẹp...
- Người có khuôn mặt đẹp thì có rất nhiều, chủ yếu là khí chất. Các người có biết thế nào là khí chất không?
Phùng Dương nhìn quét bốn phía rất uy nghiêm, khiến đám nhân viên công tác biết điều mà im miệng. Chính hắn nhếch môi cười với Đường Trọng và Đổng Bồ Đề, nói:
- Đúng, đúng rồi. Chính là cảm giác này... Hai người có thể đi diễn phim thần tượng hết. Rất có cảm xúc.
Mọi người đều ngã ngửa.
Đổng Bồ Đề đắc ý nhìn Đường Trọng, nói:
- Đã nghe chưa?
- Nghe rồi.
Đường Trọng nói:
- Đạo diễn Phùng đang mắng cô đấy. Cô nghe không nhận ra à?
- Người ta khen tôi chứ đâu có mắng tôi?
- Diễn viên phim thần tượng đều là theo hướng từ con vịt xấu xí chuyển thành thiên nga đẹp tuyệt vời. Cô muốn làm con vịt xấu xí à?
- Anh... Chẳng lẽ không có nữ nhân vật chính vốn xinh đẹp à?
Đổng Bồ Đề tức giận nói.
- Có chứ. Xinh đẹp đều là nhân vật phụ.
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Xinh đẹp lại có tiền, dáng người hoàn hảo, yêu say đắm nam nhân vật chính, yêu chết đi sống lại. Nhân vật nữ phụ thường đều cạnh tranh với nhân vật nữ chính dáng người khô quắt. Bởi thế mới khiến người xem đồng cảm với nhân vật nữ chính. Trai tơ thì thích xem mấy cậu trai tơ vượt khó, gái xấu thì thích nhìn gái xấu biến hình. Đây là tâm lý chung thôi.
- Nhưng cuối cùng nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính vẫn đến với nhau.
Đổng Bồ Đề nói.
- Đúng thế. Vượt khó thành công mới có khoái cảm.
Đường Trọng đáp lời.
- Tôi là nữ nhân vật chính.
Đổng Bồ Đề kiên định nói:
- Cùng lắm thì hóa trang cho mình thành xấu xí một chút thôi.
-...
Cô gái này đứng là cứ khăng khăng theo ý mình mà.
Nói nhiều như vậy mà còn cố tình không hiểu nữa?
Đường Trọng biết là cô cố tình.
Phùng Dương vỗ vỗ tay, nói:
- Đạo cụ, ánh sáng đều chuẩn bị tốt rồi. Có thể bắt đầu.
Đổng Bồ Đề ra hiệu, nói:
- Âm nhạc.
Vì vậy bên cạnh liền vang lên tiếng Phạm âm Ấn Độ rất xa xưa mỗi khi Đổng Bồ Đề luyện tập yoga.
- Tập theo tôi.
Đổng Bồ Đề nói.
Đường Trọng gật đầu.
Sau đó vẻ mặt hắn lại kinh ngạc nhìn Đổng Bồ Đề.
Hắn đứng song song với Đổng Bồ Đề, căn bản không nhìn thấy miệng cô mấp máy.
Thế là sao?
Chẳng lẽ Đoàn Duyên Khánh Ác Quán Mãn Doanh trong tứ đại ác nhân của Thiên Long Bát Bộ dùng phúc ngữ đây sao? Hay là Thiên Lý truyền âm thuật thần bí?
Trong nháy mắt, Đường Trọng có cảm giác như mình tiến vào thế giới võ hiệp.
Đổng Bồ Đề cũng như vô cùng vui mừng và ngạc nhiên, quay sang liếc Đường Trọng một cái.
Sau đó cô bắt đầu biểu diễn.
Thân thể cô từ từ ngồi xuống, hai đầu gối xếp bằng. Sau đó hai cánh tay cô rướn ra phía trước, thể hiện tư thế vô cùng dụ dỗ người khác.
Đường Trọng hơi do dự, cũng ngồi xuống theo.
Trong lòng hắn nghĩ, sợ là một đoạn này sẽ phải cắt đi thôi.
Bởi vì thời gian quảng cáo ngắn nên chắc chỉ phát vài giây tinh hoa nhất. Cho nên yêu cầu Đổng Bồ Đề và Đường Trọng phối hợp động tác đạt tới trạng thái hoàn mỹ thống nhất.
Một người dạy trước, một người học sau, động tác hoàn toàn không giống, như vậy thì làm sao mà quay quảng cáo chứ?
Biện pháp tốt nhất hẳn là để Đường Trọng và giáo viên yoga làm quen trước, sau đó hai người sẽ lựa chọn động tác phấn khích nhất để rèn luyện. Như vậy thì lúc quay phim sẽ tiện hơn nhiều. Hiển nhiên nhân vật nam chính Đường Trọng và nhân vật nữ chính Đổng Bồ Đề đều không có ý nghĩ và thời gian làm vậy.
Hai tay Đổng Bồ Đề đặt dọc xuống sàn, sau đó nửa người trên bắt đầu gấp khúc, giống như một mỹ nữ xà. Động tác này rất nữ tính, khi thời điểm Đường Trọng luyện theo, trong lòng cảm thấy hơi không tự nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm. Hiện tại hắn đang quay phim mà.
May mà bản lĩnh vũ đạo của Đường Trọng không tồi, độ mềm dẻo của thân thể cũng tương đối tốt, rất thuận lợi phục chế lại động tác của Đổng Bồ Đề.
Đổng Bồ Đề liên tục làm ba lần động tác "vái trời" này, Đường Trọng cũng làm theo ba lần.
Đột nhiên thân thể Đổng Bồ Đề trượt về hướng Đường Trọng.
Hai tay cô duỗi ra, ôm lấy cổ Đường Trọng, động tác hai chân còn nhanh hơn, cuốn lấy eo Đường Trọng.
Đây là động tác gì chứ?
Lúc quay quảng cáo còn giờ trò à?
Động tác của Đường Trọng dừng lại, chỉ chờ đạo diện hô "cắt".
- Tiếp tục đi.
Vẻ mặt Đổng Bồ Đề rất thật, nói:
- Anh không cần dùng sức,, cứ làm theo động tác của tôi là được.
Vì thế Đường Trọng liền trở thành một con rối gỗ mất đi tư duy.
Thân thể hắn bị Đổng Bồ Đề cuốn lấy. Bọn họ quay cuồng trên mặt đất. Mông bọn họ, hai bàn chân áp vào nhau, hai tay ôm chặt.
Tứ chi Đường Trọng giãn ra quỳ rạp trên mặt đất. Đổng Bồ Đề cũng giãn tứ chi ra áp vào lưng hắn. Hai chân bọn họ thực hiện động tác cổ quái, năm ngón tay tạo hình một loại khiến mắt người ta hoa cả lên.
Bọn họ lúc tách ra, lúc hợp lại, khi trên khi dưới, lúc trái lúc phải. Khi áp sát, khi giãn ra, làm tâm tình người ta lúc khẩn trương, lúc thả lỏng, giống như ngồi xe qua núi vậy.
Phùng Dương và nhóm trợ lý đều sợ ngây người!
Trong ấn tượng của bọn họ, yoga không phải thế. Bọn họ đã từng nhìn thấy yoga nhưng cũng không phải như vậy.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới, buổi tập yoga lại có nhiều chiêu thế như vậy, có thể phấn khích như thế.
Bọn họ cảm thấy yoga rất đơn điệu, nhàm chán, thậm chí là hơi lười biếng.
Nhưng yoga của Đường Trọng và Đổng Bồ Đề lại không như thế. Bọn họ giống như nam nữ nói chuyện yêu đương, có khi lời ngon tiếng ngọt, có khi lại giận dỗi tới trời đất tối tăm. Bọn họ giống như diễn viên đang biểu hiện tất cả động các mà đạo diễn cần.
Nó có tình cảm. Loại tình cảm này nói không rõ, lại làm cho nội tâm người ta có cảm giác xúc động.
Bọn họ bị làm cho cảm động.
Động tác của Đổng Bồ Đề càng lúc càng nhanh. Đường Trọng cảm thấy trói buộc trên người mình cũng càng lúc càng chặt.
Trước kia Đổng Bồ Đề dẫn dắt thân thể Đường Trọng tách ra rồi lại hợp vào, hiện tại chỉ có hợp lại, không có phân chia.
Thân thể hai người quấn chặt vào một chỗ. Đường Trọng hầu như cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn. Đường Trọng không khỏi bắt đầu hơi lo lắng.
Mười tầng trói buộc!
Đúng vậy. Đây là mười tầng trói buộc của Đổng Bồ Đề.
Một chiêu này cô cũng bỏ ra biểu diễn yoga. Cô ta lại dùng chiêu này để đối phó với mình.
- Cô muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn xiết chết mình trước mặt nhiều người như vậy sao?
Đường Trọng mẫn cảm đa nghi thậm chí có ý nghĩ như vậy.
Ba đao!
Đường Trọng lại nghĩ tới ba đao khắc cốt minh câm!
Uy lực của mười tầng trói buộc rất lớn, nếu ngay từ đầu đã không cảnh giác, ngay từ đầu không phản kháng thì khi mười tầng trói buộc hoàn thành, anh muốn nhúc nhích thì đã không còn khả năng nữa rồi.
Lần trước Đường Trọng đối mặt với mười tầng trói buộc với Đổng Bồ Đề, ngay từ đầu đã liều mạng phản kháng không hợp tác. Thế nên Đổng Bồ Đề mới không thể thực hiện được.
Lần này sợ là hắn lành ít dữ nhiều rồi.
Hiện tại Đường Trọng đã không thể động đậy, muốn phản kháng thì đã không phản kháng được.
Thậm chí giờ cả phát âm cũng là hy vọng xa vời với hắn.
Hắn giống như một con rùa bị trói tay chân, toàn bộ thân thể nằm trên mai hết.
- Anh nói xem tôi có giết anh không?
Đổng Bồ Đề thì thầm bên tai hắn.
-...
Đường Trọng không nói gì. Hắn cũng không nói ra lời.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Đổng Bồ Đề lại có thêm một phần cảnh cáo.
Cô đừng nên động tới tôi. Động tới tôi rất nguy hiểm... Có khi tôi chết thật đấy.
- Mười tầng trói buộc, anh còn nhớ không?
Đổng Bồ Đề hỏi tiếp.
-......
Đường Trọng rất tức giận. Cô hỏi tôi lại không cho tôi nói chuyện, thế là có ý gì? Muốn bắt nạt tôi phải không?
- Hiện nay anh không thể cử động tay chân, cũng không thể phát ra tiếng nói. Chỉ cần tôi hơi xiết mạnh một cái là anh sẽ bị tôi xiết đứt gân cốt toàn thân...
-...
- Anh xem, anh vẫn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay tôi.
Đổng Bồ Đề nói.
-......
Đường Trọng hối hận.
Tình nguyện tin rằng trên đời này có ma quỷ chứ không nên tin tường lời nói của đàn bà. Sao hắn lại có thể tin chuyện ma quỷ của Đổng Bồ Đề chứ?
Đàn bà đều là diễn viên trời sinh. Biểu hiện của cô ta có thể tình thâm ý trọng với anh, vẻ mặt khiến thần hồn điên đảo, khiến lòng tin của anh bành trướng, khiến ý thức nguy cơ của anh hạ xuống thấp nhất... Anh cho rằng anh có thể chinh phục được cô ta, trên thực tế là cô ta xoay anh trong lòng bàn tay.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Phong lưu cái con bà anh. Quỷ phong lưu thì không phải là quỷ chắc?
Thật sự phải chết sao?
Thật tiếc nuối mà!
Tay chân Đường Trọng thả gian nan, thong thả chụp về phía trước... Hắn thành công rồi.
Trong tay hắn có thêm một cục thịt mềm mại.
Nếu có sức hơn thì hắn nhất định sẽ xoa bóp một hồi.
Đáng tiếc là sức lực của hắn thật sự quá nhỏ, chỉ có thể dùng tay cảm nhận.
Không phải hắn muốn phản kháng mà muốn bồi thường trước khi chết thôi.
Dù sao cũng phải chết, sờ soạng một chút cũng chẳng phải chịu trách nhiệm gì.
Mặt Đổng Bồ Đề đỏ lên.
Cô trừng mắt nhìn Đường Trọng một cái, nói:
- Anh làm gì đấy?
Miệng Đường Trọng mở ra, không phát ra được âm thanh gì.
Thân thể Đổng Bồ Đề hơi buông lỏng, thân thể Đường Trọng lập tức thoải mái hơn vài chục lần.
Hắn hít vào từng luồng không khí mới mẻ, sau đó kêu to:
- Cứu mạng...
Hai người mặc quần áo yoga giống kiểu dáng như khác màu. Đường Trọng là màu đen hoàn toàn còn Đổng Bồ Đề thì mặc toàn màu trắng. Một đen một trắng, màu sắc đối lập mãnh liệt nhưng chỉnh thể lại khiến người ta có cảm giác hài hòa thống nhất.
Bọn họ chính là hai cực âm dương của thái cực, độc lập, thần bí. Nam đẹp đẽ tuấn tú, nữ xinh đẹp như tiên.
Không cần động tác, không cần ngôn ngữ, chỉ cần đứng im lặng như vậy cũng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui rồi.
- Thực xứng đôi.
Có người cảm thán.
- Nam đẹp, nữ lại càng đẹp...
- Người có khuôn mặt đẹp thì có rất nhiều, chủ yếu là khí chất. Các người có biết thế nào là khí chất không?
Phùng Dương nhìn quét bốn phía rất uy nghiêm, khiến đám nhân viên công tác biết điều mà im miệng. Chính hắn nhếch môi cười với Đường Trọng và Đổng Bồ Đề, nói:
- Đúng, đúng rồi. Chính là cảm giác này... Hai người có thể đi diễn phim thần tượng hết. Rất có cảm xúc.
Mọi người đều ngã ngửa.
Đổng Bồ Đề đắc ý nhìn Đường Trọng, nói:
- Đã nghe chưa?
- Nghe rồi.
Đường Trọng nói:
- Đạo diễn Phùng đang mắng cô đấy. Cô nghe không nhận ra à?
- Người ta khen tôi chứ đâu có mắng tôi?
- Diễn viên phim thần tượng đều là theo hướng từ con vịt xấu xí chuyển thành thiên nga đẹp tuyệt vời. Cô muốn làm con vịt xấu xí à?
- Anh... Chẳng lẽ không có nữ nhân vật chính vốn xinh đẹp à?
Đổng Bồ Đề tức giận nói.
- Có chứ. Xinh đẹp đều là nhân vật phụ.
Đường Trọng cười ha hả nói:
- Xinh đẹp lại có tiền, dáng người hoàn hảo, yêu say đắm nam nhân vật chính, yêu chết đi sống lại. Nhân vật nữ phụ thường đều cạnh tranh với nhân vật nữ chính dáng người khô quắt. Bởi thế mới khiến người xem đồng cảm với nhân vật nữ chính. Trai tơ thì thích xem mấy cậu trai tơ vượt khó, gái xấu thì thích nhìn gái xấu biến hình. Đây là tâm lý chung thôi.
- Nhưng cuối cùng nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính vẫn đến với nhau.
Đổng Bồ Đề nói.
- Đúng thế. Vượt khó thành công mới có khoái cảm.
Đường Trọng đáp lời.
- Tôi là nữ nhân vật chính.
Đổng Bồ Đề kiên định nói:
- Cùng lắm thì hóa trang cho mình thành xấu xí một chút thôi.
-...
Cô gái này đứng là cứ khăng khăng theo ý mình mà.
Nói nhiều như vậy mà còn cố tình không hiểu nữa?
Đường Trọng biết là cô cố tình.
Phùng Dương vỗ vỗ tay, nói:
- Đạo cụ, ánh sáng đều chuẩn bị tốt rồi. Có thể bắt đầu.
Đổng Bồ Đề ra hiệu, nói:
- Âm nhạc.
Vì vậy bên cạnh liền vang lên tiếng Phạm âm Ấn Độ rất xa xưa mỗi khi Đổng Bồ Đề luyện tập yoga.
- Tập theo tôi.
Đổng Bồ Đề nói.
Đường Trọng gật đầu.
Sau đó vẻ mặt hắn lại kinh ngạc nhìn Đổng Bồ Đề.
Hắn đứng song song với Đổng Bồ Đề, căn bản không nhìn thấy miệng cô mấp máy.
Thế là sao?
Chẳng lẽ Đoàn Duyên Khánh Ác Quán Mãn Doanh trong tứ đại ác nhân của Thiên Long Bát Bộ dùng phúc ngữ đây sao? Hay là Thiên Lý truyền âm thuật thần bí?
Trong nháy mắt, Đường Trọng có cảm giác như mình tiến vào thế giới võ hiệp.
Đổng Bồ Đề cũng như vô cùng vui mừng và ngạc nhiên, quay sang liếc Đường Trọng một cái.
Sau đó cô bắt đầu biểu diễn.
Thân thể cô từ từ ngồi xuống, hai đầu gối xếp bằng. Sau đó hai cánh tay cô rướn ra phía trước, thể hiện tư thế vô cùng dụ dỗ người khác.
Đường Trọng hơi do dự, cũng ngồi xuống theo.
Trong lòng hắn nghĩ, sợ là một đoạn này sẽ phải cắt đi thôi.
Bởi vì thời gian quảng cáo ngắn nên chắc chỉ phát vài giây tinh hoa nhất. Cho nên yêu cầu Đổng Bồ Đề và Đường Trọng phối hợp động tác đạt tới trạng thái hoàn mỹ thống nhất.
Một người dạy trước, một người học sau, động tác hoàn toàn không giống, như vậy thì làm sao mà quay quảng cáo chứ?
Biện pháp tốt nhất hẳn là để Đường Trọng và giáo viên yoga làm quen trước, sau đó hai người sẽ lựa chọn động tác phấn khích nhất để rèn luyện. Như vậy thì lúc quay phim sẽ tiện hơn nhiều. Hiển nhiên nhân vật nam chính Đường Trọng và nhân vật nữ chính Đổng Bồ Đề đều không có ý nghĩ và thời gian làm vậy.
Hai tay Đổng Bồ Đề đặt dọc xuống sàn, sau đó nửa người trên bắt đầu gấp khúc, giống như một mỹ nữ xà. Động tác này rất nữ tính, khi thời điểm Đường Trọng luyện theo, trong lòng cảm thấy hơi không tự nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều lắm. Hiện tại hắn đang quay phim mà.
May mà bản lĩnh vũ đạo của Đường Trọng không tồi, độ mềm dẻo của thân thể cũng tương đối tốt, rất thuận lợi phục chế lại động tác của Đổng Bồ Đề.
Đổng Bồ Đề liên tục làm ba lần động tác "vái trời" này, Đường Trọng cũng làm theo ba lần.
Đột nhiên thân thể Đổng Bồ Đề trượt về hướng Đường Trọng.
Hai tay cô duỗi ra, ôm lấy cổ Đường Trọng, động tác hai chân còn nhanh hơn, cuốn lấy eo Đường Trọng.
Đây là động tác gì chứ?
Lúc quay quảng cáo còn giờ trò à?
Động tác của Đường Trọng dừng lại, chỉ chờ đạo diện hô "cắt".
- Tiếp tục đi.
Vẻ mặt Đổng Bồ Đề rất thật, nói:
- Anh không cần dùng sức,, cứ làm theo động tác của tôi là được.
Vì thế Đường Trọng liền trở thành một con rối gỗ mất đi tư duy.
Thân thể hắn bị Đổng Bồ Đề cuốn lấy. Bọn họ quay cuồng trên mặt đất. Mông bọn họ, hai bàn chân áp vào nhau, hai tay ôm chặt.
Tứ chi Đường Trọng giãn ra quỳ rạp trên mặt đất. Đổng Bồ Đề cũng giãn tứ chi ra áp vào lưng hắn. Hai chân bọn họ thực hiện động tác cổ quái, năm ngón tay tạo hình một loại khiến mắt người ta hoa cả lên.
Bọn họ lúc tách ra, lúc hợp lại, khi trên khi dưới, lúc trái lúc phải. Khi áp sát, khi giãn ra, làm tâm tình người ta lúc khẩn trương, lúc thả lỏng, giống như ngồi xe qua núi vậy.
Phùng Dương và nhóm trợ lý đều sợ ngây người!
Trong ấn tượng của bọn họ, yoga không phải thế. Bọn họ đã từng nhìn thấy yoga nhưng cũng không phải như vậy.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới, buổi tập yoga lại có nhiều chiêu thế như vậy, có thể phấn khích như thế.
Bọn họ cảm thấy yoga rất đơn điệu, nhàm chán, thậm chí là hơi lười biếng.
Nhưng yoga của Đường Trọng và Đổng Bồ Đề lại không như thế. Bọn họ giống như nam nữ nói chuyện yêu đương, có khi lời ngon tiếng ngọt, có khi lại giận dỗi tới trời đất tối tăm. Bọn họ giống như diễn viên đang biểu hiện tất cả động các mà đạo diễn cần.
Nó có tình cảm. Loại tình cảm này nói không rõ, lại làm cho nội tâm người ta có cảm giác xúc động.
Bọn họ bị làm cho cảm động.
Động tác của Đổng Bồ Đề càng lúc càng nhanh. Đường Trọng cảm thấy trói buộc trên người mình cũng càng lúc càng chặt.
Trước kia Đổng Bồ Đề dẫn dắt thân thể Đường Trọng tách ra rồi lại hợp vào, hiện tại chỉ có hợp lại, không có phân chia.
Thân thể hai người quấn chặt vào một chỗ. Đường Trọng hầu như cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn. Đường Trọng không khỏi bắt đầu hơi lo lắng.
Mười tầng trói buộc!
Đúng vậy. Đây là mười tầng trói buộc của Đổng Bồ Đề.
Một chiêu này cô cũng bỏ ra biểu diễn yoga. Cô ta lại dùng chiêu này để đối phó với mình.
- Cô muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn xiết chết mình trước mặt nhiều người như vậy sao?
Đường Trọng mẫn cảm đa nghi thậm chí có ý nghĩ như vậy.
Ba đao!
Đường Trọng lại nghĩ tới ba đao khắc cốt minh câm!
Uy lực của mười tầng trói buộc rất lớn, nếu ngay từ đầu đã không cảnh giác, ngay từ đầu không phản kháng thì khi mười tầng trói buộc hoàn thành, anh muốn nhúc nhích thì đã không còn khả năng nữa rồi.
Lần trước Đường Trọng đối mặt với mười tầng trói buộc với Đổng Bồ Đề, ngay từ đầu đã liều mạng phản kháng không hợp tác. Thế nên Đổng Bồ Đề mới không thể thực hiện được.
Lần này sợ là hắn lành ít dữ nhiều rồi.
Hiện tại Đường Trọng đã không thể động đậy, muốn phản kháng thì đã không phản kháng được.
Thậm chí giờ cả phát âm cũng là hy vọng xa vời với hắn.
Hắn giống như một con rùa bị trói tay chân, toàn bộ thân thể nằm trên mai hết.
- Anh nói xem tôi có giết anh không?
Đổng Bồ Đề thì thầm bên tai hắn.
-...
Đường Trọng không nói gì. Hắn cũng không nói ra lời.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Đổng Bồ Đề lại có thêm một phần cảnh cáo.
Cô đừng nên động tới tôi. Động tới tôi rất nguy hiểm... Có khi tôi chết thật đấy.
- Mười tầng trói buộc, anh còn nhớ không?
Đổng Bồ Đề hỏi tiếp.
-......
Đường Trọng rất tức giận. Cô hỏi tôi lại không cho tôi nói chuyện, thế là có ý gì? Muốn bắt nạt tôi phải không?
- Hiện nay anh không thể cử động tay chân, cũng không thể phát ra tiếng nói. Chỉ cần tôi hơi xiết mạnh một cái là anh sẽ bị tôi xiết đứt gân cốt toàn thân...
-...
- Anh xem, anh vẫn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay tôi.
Đổng Bồ Đề nói.
-......
Đường Trọng hối hận.
Tình nguyện tin rằng trên đời này có ma quỷ chứ không nên tin tường lời nói của đàn bà. Sao hắn lại có thể tin chuyện ma quỷ của Đổng Bồ Đề chứ?
Đàn bà đều là diễn viên trời sinh. Biểu hiện của cô ta có thể tình thâm ý trọng với anh, vẻ mặt khiến thần hồn điên đảo, khiến lòng tin của anh bành trướng, khiến ý thức nguy cơ của anh hạ xuống thấp nhất... Anh cho rằng anh có thể chinh phục được cô ta, trên thực tế là cô ta xoay anh trong lòng bàn tay.
Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Phong lưu cái con bà anh. Quỷ phong lưu thì không phải là quỷ chắc?
Thật sự phải chết sao?
Thật tiếc nuối mà!
Tay chân Đường Trọng thả gian nan, thong thả chụp về phía trước... Hắn thành công rồi.
Trong tay hắn có thêm một cục thịt mềm mại.
Nếu có sức hơn thì hắn nhất định sẽ xoa bóp một hồi.
Đáng tiếc là sức lực của hắn thật sự quá nhỏ, chỉ có thể dùng tay cảm nhận.
Không phải hắn muốn phản kháng mà muốn bồi thường trước khi chết thôi.
Dù sao cũng phải chết, sờ soạng một chút cũng chẳng phải chịu trách nhiệm gì.
Mặt Đổng Bồ Đề đỏ lên.
Cô trừng mắt nhìn Đường Trọng một cái, nói:
- Anh làm gì đấy?
Miệng Đường Trọng mở ra, không phát ra được âm thanh gì.
Thân thể Đổng Bồ Đề hơi buông lỏng, thân thể Đường Trọng lập tức thoải mái hơn vài chục lần.
Hắn hít vào từng luồng không khí mới mẻ, sau đó kêu to:
- Cứu mạng...