Thu Ý Hàn giống như là một đoá hoa trắng thiên kiều bá mị mà người nào thấy cũng muốn hái mang về nhà.
- Vị này là? - Hoa Minh liếc nhìn người mặc một bộ thể dục màu trắng, lại đẹp trai đừng hỏi.
Hắn nhìn chằm chằm vào Hoa Minh cùng Lương Đào, Hoa Minh cùng Lương Đào cũng căng mắt nhìn chằm chằm đối phương, hai bên rất không ưa nhau.
Anh em bọn họ còn không có cơ hội để triển khai tấn công mỹ nhân, thằng ôn này còn chen chân vào nữa, đây là lý lẽ gì vậy?
- Chu Duy. - Không biết Thu Ý Hàn ngốc thật hay ngốc giả mà rất bình tĩnh giới thiệu song phương.
- Lớp trưởng lớp chúng tôi.
Thu Ý Hàn lại chỉ vào Hoa Minh cùng Lương Đào nói với Chu Duy:
- Họ là tâm lý hệ Hoa Minh và Lương Đào.
- Hệ tâm lý học? - Chu Duy không vui nhưng vẫn nở nụ cười làm cho người ta như tắm trong gió xuân:
- Sao các bạn lại biết sinh viên hệ tâm lý học?
Những tên theo sau Chu Duy thì cũng cực kì khó chịu. Hoa khôi của hệ quốc mậu không đi chơi cùng họ mà lại đi cùng tâm lý hệ
Chẳng lẽ hệ của chúng ta mấy trăm người lại không có một người nào có thể được nàng để ý? Đây không phải là tát một bạt tai vào những nam sinh của hệ bọn họ hay sao?
- Bọn tôi là phòng ngủ hữu nghị. - Thu Ý Hàn cười nói.
- Phòng ngủ hữu nghị? - Chu Duy hơi giật giật khóe môi.
Cái gọi là phòng ngủ hữu nghị này chẳng lẽ là phòng ngủ ghép đôi trong truyền thuyết?
Chu Duy nhìn về phía Lương Đào ánh mắt càng thêm hận thù. Người cùng Thu Ý Hàn ghép đôi chính là hắn sao? Người này chính xác là một tiểu bạch kiểm không hơn không kém, thoạt nhìn thật là khiến người ta chán ghét a.
Chu Duy là sinh viên hệ quốc mậu cùng lớp với Thu Ý Hàn. Và cũng là lớp trưởng của Thu Ý Hàn.
Hoa khôi hệ mình, học cùng lớp nên cũng lá gan cũng lớn hơn, ỷ mình “gần quan hưởng lộc”. Những nam sinh khác hoặc là nhút nhát, hoặc là đắn đo suy nghĩ thì hắn đã bạo dạn tuyên bố theo đuổi Thu Ý Hàn.
Khi quân huấn đã giúp nàng nghỉ phép, lúc giải lao cũng mua nước cho nàng, còn nhờ bạn cùng phòng đem tới các loại đồ ăn vặt, nhưng cũng đã bị Thu Ý Hàn cự tuyệt. Nhưng mà, các tân sinh viên của hệ quốc mậu khác cũng biết hắn muốn theo đuổi Thu Ý Hàn, những người khác muốn theo đuổi nàng thì cũng phải suy nghĩ có đủ ưu tú và phân lượng để theo đuổi hay không.
Kì nghỉ này hắn dự định rủ cả lớp cùng đi núi Ngọc Nữ để tham quan. Tất nhiên là có một ít tâm tư muốn tạo ra cơ hội cùng với Thu Ý Hàn ở cùng một chỗ.
Lúc trước khi nói chuyện phiếm, hắn từng nghe Thu Ý Hàn thích đi du lịch. Nên lần này hắn chủ động chạy tới tận cửa mời nàng đi chơi núi Ngọc Nữ nhưng nàng nói đã có kế hoạch khác. Ngàn vạn lần không ngờ tới vừa mới lên xe khởi hành đi núi Ngọc Nữ liền thấy nàng ngồi cùng một nam sinh khác.
- Đúng vậy. - Hoa Minh thật thà cười nói:
- Sau khi thông qua lời đề nghị của tôi, phòng ngủ chúng tôi và bốn vị mỹ nữ của quý hệ đã kết minh hỗ trợ lẫn nhau. Đây chính là lần đầu tiên chúng tôi tham gia hoạt động tập thể. Sau này chắc còn có thể tổ chức nhiều hoạt động như thế nữa.
Chu Duy không hề chú ý đến sự khiêu khích của Hoa Minh mà nhìn Thu Ý Hàn cười nói:
- Các bạn lớp chúng ta cách vách buồng xe này, có muốn sang chào hỏi bọn họ hay không?
Thu Ý Hàn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tạm thời thì không cần đi, giờ người đông như vậy chen tới chen lui cũng không tiện. Các cậu không phải đều đi núi Ngọc Nữ sao? Đứng đợi ở trạm xuống lúc đó chào hỏi cũng được.
- Được rồi. - Chu Duy gật đầu sau đó liếc Hoa Minh một cái rồi dẫn đám người đi.
Lương Đào sờ sờ mặt mình hỏi:
- Nó làm gì mà luôn liếc mắt nhìn tao thế?
- Có thể nó thích mùi nước hoa Dior của mày. - Hoa Minh nói.
Lương Đào mặt tái mét nói:
- Mày mới xịt.
- Trên người của mày mùi mồ hôi đặc như vậy mà mày không ngửi thấy sao. - Hoa Minh cười hắc hắc.
Đường đi từ trạm xe lửa Minh Châu đến trạm núi Ngọc Nữ ít nhất cũng phải nửa tiếng. Trong thời gian này Chu Duy cũng đã tới hai lần đều là đưa đồ ăn vặt hoặc nước trái cây cho Thu Ý Hàn.
Hoa Minh cùng Lương Đào mặc dù tức giận nhưng lại không làm gì được. Thu Ý Hàn cũng không phải là bạn gái của hai người. Người ta quang minh chính đại theo đuổi, lấy lòng. Bọn họ còn cái gì để nói nữa đây?
Khi xe lửa dừng tại núi Ngọc Nữ thì sắc trời cũng đã chuyển sang tối.
Bọn Đường Trọng đeo theo túi xách, balô xuống xe thì phát hiện ngoại trừ nhóm của họ thì còn có rất nhiều học sinh tham gia chương trình du lịch cũng đang tập họp tại núi Ngọc Nữ.
Đường Trọng vẻ mặc ngưng trọng nói:
- Chúng ta lên núi nhanh lên nếu không sẽ không có khách sạn.
Quả thật là như vậy, học sinh đồng đúc như vậy có bao nhiêu khách sạn cho họ dừng chân?
Hiện tại đã là sáu giờ tối, cũng không có chuyến xe lửa trở về. Nếu mà không tìm được khách sạn thì cũng chỉ có thể đợi ở trạm xe lửa một đêm. Lại nói trạm xe lửa này xem ra cũng rộng rãi nhưng không có giường, không có gối, chăn. Đàn ông coi như không sao cả, nhưng thử hỏi các nàng là con gái sao có thể ngủ ở chỗ như thế này?
Chu Duy mang theo một nhóm người chen chúc qua nói:
- Ý Hàn, các bạn tìm được chỗ trú chưa?
- Không có. - Thu Ý Hàn lắc đầu:
- Không phải là lên núi mới tìm sao?
- Bình thường mà nói lên núi tìm hẳn sẽ không thành vấn đề. -Chu Duy nói:
- Nhưng bây giờ đang là mùa du lịch, ngày nghỉ trừ Nam Đại, Minh Châu còn có tất cả trường học lớn nhỏ trong cả khu, cũng phải tới mười mấy trường đại học a. Các bạn thử tính xem khoảng bao nhiêu người mà lúc này còn lên núi tìm khách sạn?
Thu Ý Hàn liền khẩn trương
- Các cậu đã tìm được rồi sao?
- Làm lớp trưởng không có dễ đâu nha. - Chu Duy cười nói, trên gương mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo.
- Mình biết mấy ngày này sẽ có rất nhiều người đi chơi nên mình đã nhờ Học Binh liên hệ với hai hộ dân bên này, bọn họ nói có sáu gian phòng chừa cho chúng ta. Học Binh là người địa phương, đối với nơi này cũng rất quen thuộc, sang mai hắn còn có thể làm hướng dẫn viên cho chúng ta.
Hắn thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Hoa Minh cùng Lương Đào một cái, chẳng qua là nói với Thu Ý Hàn:
- Nếu không thì các bạn theo lớp chúng tôi cùng nhau sinh hoạt? Phòng ngủ của bạn có bốn người, bọn mình cũng có thể chừa hai gian phòng lại. Mọi người ở chật một tí chắc cũng không có vấn đề gì.
- Đúng vậy, đúng vậy. Đi cùng chúng mình đi, ngày mai chúng ta sẽ đi bộ lên núi Ngọc Nữ. Nghe Học Binh kể lại có một cái động tai Phật rất rộng, bên trong có rất nhiều tai Phật, chúng ta có thể đi vào luôn a. -Một cô gái ở bên cũng khuyên nhủ, vì nàng biết Chu Duy rất thích Thu Ý Hàn, nàng từng nhận ân huệ của lớp trưởng, lúc này dĩ nhiên là phải giúp hắn rồi.
- Đúng vậy, mình còn định dẫn bọn họ đi xem đạo quan. Ở đó có một lão đạo sĩ biết võ thuật. Nghe người trong thôn nói hắn có thể đập cái là vỡ một viên gạch. - Một tiểu tử đen gầy nói. Hắn chính là người mà bọn họ nói là người ở núi Ngọc Nữ, Trần Học Binh.
Đây chính là trước mặt đào góc tường a. Hoa Minh cùng Lương Đào đường nhiên là không muốn thấy những mỹ nữ mình mang theo lại bị người ta mang đi hết.
- Cảm ơn các cậu đã tính toán chu đáo. - Lương Đào nói:
- Chúng tôi sẽ tìm được chỗ thôi, không cần các cậu nhọc tâm.
- Nói thử xem người sống có thể bị ngẹn nước tiểu chết không?” Hoa Minh tức giận nói.
Chu Duy ánh mắt sắc bén quét một vòng nói:
- Tôi đều là vì mấy bạn gái mà suy nghĩ thôi. Nếu như các cậu không để ý cảm thụ của các cô ấy mà nói, cũng không nên để họ đi theo các cậu chịu khổ. Các cậu cứ muốn các cô ấy theo các ngươi lên núi, nếu chẳng may lên ấy không có phòng thì các cậu sẽ qua đêm ở trạm xe lửa àh?
- Không xấu hổ à? Đi chơi với con gái, không biết đường mà an bài tốt cả hành trình, chuẩn bị tốt cả nơi ăn chốn ở à? Các cậu coi đó là cái gì? Kinh hỉ à?
Bị Chu Duy đả kích liên tục, Lương Đào cùng Hoa Minh giận tái mặt nhưng cũng không có phản bác được.
Bọn họ chỉ nghĩ ra ngoài chơi một chuyến, có khi nào lại nghĩ đến những chuyện như vậy?
Bởi vì Chu Duy làm ra một bộ dáng chính mình đứng trên lập trường bọn Thu Ý Hàn mà nói, nếu bọn họ mà phản bác tức là không tôn trọng các nàng.
Đường Trọng cười cười, cảm thấy nam sinh này cũng rất giảo hoạt. Chiếm lợi thế tấn công không cho người ta một cơ hội hoàn thủ.
Chỉ là hắn cũng không thể trơ mắt nhìn bằng hữu của mình bị ức hiếp, cho nên nói:
- Cậu nói rất đúng, đó là sơ xót của bọn tôi, bởi vì chúng ta lần đầu tiên lên đây, vẫn chưa biết được tình huống nơi này. Nghe người khác nói là trên đây có khách sạn, cũng không có nghĩ rằng lại đông tới như vậy.
- Nhưng mà nói ra ngoài du lịch chỉ là để vui chơi. Khó khăn này cũng chỉ là trục trặc nhỏ, chúng tôi sẽ cùng nhau giải quyết, trải nghiệm như vậy so với đơn giản lên đây ngắm cảnh không phải hay hơn à!. Nhiều năm sau nhớ lại những cảnh đẹp, sông núi cũng sẽ phai đi nhưng những trải nghiệm cùng chung hoạn nạn đối với chúng ta vẫn sẽ nhớ mãi trong lòng.
Hắn nhìn bọn người Thu Ý Hàn, Hà Na, nói:
- Tất nhiên bọn tôi sẽ tôn trọng ý kiến của các cô ấy, nếu như họ không muốn mạo hiểm, đồng ý đi chơi cùng các cậu thì chúng tôi cũng sẽ chấp nhận. Như thế thì chúc các cậu vui vẻ.
- Nhưng nếu các cô ấy đồng ý mạo hiểm, đi cùng chúng tôi trải nghiệm những thú vui nho nhỏ thì chúng tôi cảm thấy rất vinh hạnh a. Chúng tôi bên này cũng có bốn thằng đàn ông, chúng tôi lấy tôn nghiêm ra đảm bảo sẽ tận lực chiếu cố họ, bảo vệ họ. Chúng tôi mang họ tới đây thì cũng sẽ đưa họ hoàn hảo về trường học.
Đường Trọng nói ra lời này ý rất là sâu xa. Một mặt đã kích đám người Chu Duy sinh sự, mặt khác đã đem sơ xót của nhóm mình xin lỗi các nàng.
Không chỉ làm vừa lòng đám người Thu Ý Hàn, Hà Na, Lạc Hoan, Thành Bội. Mà nhóm người bên phía Chu Duy cũng thấy người này ăn nói rất hay rất có phong thái học giả chém gió.
Hoa Minh và Lương Đào nhếch miệng cười, vẻ mặt vui sướng nhìn Đường Trọng. Đường Trọng đã giải cho hai người một cục tức, bây giờ trong lòng cực kì dễ chịu.
Mới vừa rồi bị Chu Duy trách mắng nhưng lại không thể phản bác thật là cảm giác khó chịu sống không bằng chết.
Nghĩ thầm lão Nhị chính chính là lão Nhị, văn võ song toàn. Lão Nhị ra tay là có thể một chấp hai.
Chu Duy không nghĩ tới ưu thế do chính mình tạo ra lại bị tên đeo kiếng này một lời làm cho sụp đổ, ánh mắt loé lên nhìn sang Dường Trọng hỏi:
- Xin lỗi vị đồng học này xưng hô thế nào?
- Đường Trọng. - Đường Trọng cười nói.
Loạt soạt.
Tính cả Chu Duy, tất cả mọi người đều lui về đằng sau một bước, cứ như là nhìn thấy quỷ, vẻ mặt run sợ nhìn Đường Trọng.
Hắn chính là Đường Trọng trong truyền thuyết?
- Vị này là? - Hoa Minh liếc nhìn người mặc một bộ thể dục màu trắng, lại đẹp trai đừng hỏi.
Hắn nhìn chằm chằm vào Hoa Minh cùng Lương Đào, Hoa Minh cùng Lương Đào cũng căng mắt nhìn chằm chằm đối phương, hai bên rất không ưa nhau.
Anh em bọn họ còn không có cơ hội để triển khai tấn công mỹ nhân, thằng ôn này còn chen chân vào nữa, đây là lý lẽ gì vậy?
- Chu Duy. - Không biết Thu Ý Hàn ngốc thật hay ngốc giả mà rất bình tĩnh giới thiệu song phương.
- Lớp trưởng lớp chúng tôi.
Thu Ý Hàn lại chỉ vào Hoa Minh cùng Lương Đào nói với Chu Duy:
- Họ là tâm lý hệ Hoa Minh và Lương Đào.
- Hệ tâm lý học? - Chu Duy không vui nhưng vẫn nở nụ cười làm cho người ta như tắm trong gió xuân:
- Sao các bạn lại biết sinh viên hệ tâm lý học?
Những tên theo sau Chu Duy thì cũng cực kì khó chịu. Hoa khôi của hệ quốc mậu không đi chơi cùng họ mà lại đi cùng tâm lý hệ
Chẳng lẽ hệ của chúng ta mấy trăm người lại không có một người nào có thể được nàng để ý? Đây không phải là tát một bạt tai vào những nam sinh của hệ bọn họ hay sao?
- Bọn tôi là phòng ngủ hữu nghị. - Thu Ý Hàn cười nói.
- Phòng ngủ hữu nghị? - Chu Duy hơi giật giật khóe môi.
Cái gọi là phòng ngủ hữu nghị này chẳng lẽ là phòng ngủ ghép đôi trong truyền thuyết?
Chu Duy nhìn về phía Lương Đào ánh mắt càng thêm hận thù. Người cùng Thu Ý Hàn ghép đôi chính là hắn sao? Người này chính xác là một tiểu bạch kiểm không hơn không kém, thoạt nhìn thật là khiến người ta chán ghét a.
Chu Duy là sinh viên hệ quốc mậu cùng lớp với Thu Ý Hàn. Và cũng là lớp trưởng của Thu Ý Hàn.
Hoa khôi hệ mình, học cùng lớp nên cũng lá gan cũng lớn hơn, ỷ mình “gần quan hưởng lộc”. Những nam sinh khác hoặc là nhút nhát, hoặc là đắn đo suy nghĩ thì hắn đã bạo dạn tuyên bố theo đuổi Thu Ý Hàn.
Khi quân huấn đã giúp nàng nghỉ phép, lúc giải lao cũng mua nước cho nàng, còn nhờ bạn cùng phòng đem tới các loại đồ ăn vặt, nhưng cũng đã bị Thu Ý Hàn cự tuyệt. Nhưng mà, các tân sinh viên của hệ quốc mậu khác cũng biết hắn muốn theo đuổi Thu Ý Hàn, những người khác muốn theo đuổi nàng thì cũng phải suy nghĩ có đủ ưu tú và phân lượng để theo đuổi hay không.
Kì nghỉ này hắn dự định rủ cả lớp cùng đi núi Ngọc Nữ để tham quan. Tất nhiên là có một ít tâm tư muốn tạo ra cơ hội cùng với Thu Ý Hàn ở cùng một chỗ.
Lúc trước khi nói chuyện phiếm, hắn từng nghe Thu Ý Hàn thích đi du lịch. Nên lần này hắn chủ động chạy tới tận cửa mời nàng đi chơi núi Ngọc Nữ nhưng nàng nói đã có kế hoạch khác. Ngàn vạn lần không ngờ tới vừa mới lên xe khởi hành đi núi Ngọc Nữ liền thấy nàng ngồi cùng một nam sinh khác.
- Đúng vậy. - Hoa Minh thật thà cười nói:
- Sau khi thông qua lời đề nghị của tôi, phòng ngủ chúng tôi và bốn vị mỹ nữ của quý hệ đã kết minh hỗ trợ lẫn nhau. Đây chính là lần đầu tiên chúng tôi tham gia hoạt động tập thể. Sau này chắc còn có thể tổ chức nhiều hoạt động như thế nữa.
Chu Duy không hề chú ý đến sự khiêu khích của Hoa Minh mà nhìn Thu Ý Hàn cười nói:
- Các bạn lớp chúng ta cách vách buồng xe này, có muốn sang chào hỏi bọn họ hay không?
Thu Ý Hàn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Tạm thời thì không cần đi, giờ người đông như vậy chen tới chen lui cũng không tiện. Các cậu không phải đều đi núi Ngọc Nữ sao? Đứng đợi ở trạm xuống lúc đó chào hỏi cũng được.
- Được rồi. - Chu Duy gật đầu sau đó liếc Hoa Minh một cái rồi dẫn đám người đi.
Lương Đào sờ sờ mặt mình hỏi:
- Nó làm gì mà luôn liếc mắt nhìn tao thế?
- Có thể nó thích mùi nước hoa Dior của mày. - Hoa Minh nói.
Lương Đào mặt tái mét nói:
- Mày mới xịt.
- Trên người của mày mùi mồ hôi đặc như vậy mà mày không ngửi thấy sao. - Hoa Minh cười hắc hắc.
Đường đi từ trạm xe lửa Minh Châu đến trạm núi Ngọc Nữ ít nhất cũng phải nửa tiếng. Trong thời gian này Chu Duy cũng đã tới hai lần đều là đưa đồ ăn vặt hoặc nước trái cây cho Thu Ý Hàn.
Hoa Minh cùng Lương Đào mặc dù tức giận nhưng lại không làm gì được. Thu Ý Hàn cũng không phải là bạn gái của hai người. Người ta quang minh chính đại theo đuổi, lấy lòng. Bọn họ còn cái gì để nói nữa đây?
Khi xe lửa dừng tại núi Ngọc Nữ thì sắc trời cũng đã chuyển sang tối.
Bọn Đường Trọng đeo theo túi xách, balô xuống xe thì phát hiện ngoại trừ nhóm của họ thì còn có rất nhiều học sinh tham gia chương trình du lịch cũng đang tập họp tại núi Ngọc Nữ.
Đường Trọng vẻ mặc ngưng trọng nói:
- Chúng ta lên núi nhanh lên nếu không sẽ không có khách sạn.
Quả thật là như vậy, học sinh đồng đúc như vậy có bao nhiêu khách sạn cho họ dừng chân?
Hiện tại đã là sáu giờ tối, cũng không có chuyến xe lửa trở về. Nếu mà không tìm được khách sạn thì cũng chỉ có thể đợi ở trạm xe lửa một đêm. Lại nói trạm xe lửa này xem ra cũng rộng rãi nhưng không có giường, không có gối, chăn. Đàn ông coi như không sao cả, nhưng thử hỏi các nàng là con gái sao có thể ngủ ở chỗ như thế này?
Chu Duy mang theo một nhóm người chen chúc qua nói:
- Ý Hàn, các bạn tìm được chỗ trú chưa?
- Không có. - Thu Ý Hàn lắc đầu:
- Không phải là lên núi mới tìm sao?
- Bình thường mà nói lên núi tìm hẳn sẽ không thành vấn đề. -Chu Duy nói:
- Nhưng bây giờ đang là mùa du lịch, ngày nghỉ trừ Nam Đại, Minh Châu còn có tất cả trường học lớn nhỏ trong cả khu, cũng phải tới mười mấy trường đại học a. Các bạn thử tính xem khoảng bao nhiêu người mà lúc này còn lên núi tìm khách sạn?
Thu Ý Hàn liền khẩn trương
- Các cậu đã tìm được rồi sao?
- Làm lớp trưởng không có dễ đâu nha. - Chu Duy cười nói, trên gương mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo.
- Mình biết mấy ngày này sẽ có rất nhiều người đi chơi nên mình đã nhờ Học Binh liên hệ với hai hộ dân bên này, bọn họ nói có sáu gian phòng chừa cho chúng ta. Học Binh là người địa phương, đối với nơi này cũng rất quen thuộc, sang mai hắn còn có thể làm hướng dẫn viên cho chúng ta.
Hắn thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Hoa Minh cùng Lương Đào một cái, chẳng qua là nói với Thu Ý Hàn:
- Nếu không thì các bạn theo lớp chúng tôi cùng nhau sinh hoạt? Phòng ngủ của bạn có bốn người, bọn mình cũng có thể chừa hai gian phòng lại. Mọi người ở chật một tí chắc cũng không có vấn đề gì.
- Đúng vậy, đúng vậy. Đi cùng chúng mình đi, ngày mai chúng ta sẽ đi bộ lên núi Ngọc Nữ. Nghe Học Binh kể lại có một cái động tai Phật rất rộng, bên trong có rất nhiều tai Phật, chúng ta có thể đi vào luôn a. -Một cô gái ở bên cũng khuyên nhủ, vì nàng biết Chu Duy rất thích Thu Ý Hàn, nàng từng nhận ân huệ của lớp trưởng, lúc này dĩ nhiên là phải giúp hắn rồi.
- Đúng vậy, mình còn định dẫn bọn họ đi xem đạo quan. Ở đó có một lão đạo sĩ biết võ thuật. Nghe người trong thôn nói hắn có thể đập cái là vỡ một viên gạch. - Một tiểu tử đen gầy nói. Hắn chính là người mà bọn họ nói là người ở núi Ngọc Nữ, Trần Học Binh.
Đây chính là trước mặt đào góc tường a. Hoa Minh cùng Lương Đào đường nhiên là không muốn thấy những mỹ nữ mình mang theo lại bị người ta mang đi hết.
- Cảm ơn các cậu đã tính toán chu đáo. - Lương Đào nói:
- Chúng tôi sẽ tìm được chỗ thôi, không cần các cậu nhọc tâm.
- Nói thử xem người sống có thể bị ngẹn nước tiểu chết không?” Hoa Minh tức giận nói.
Chu Duy ánh mắt sắc bén quét một vòng nói:
- Tôi đều là vì mấy bạn gái mà suy nghĩ thôi. Nếu như các cậu không để ý cảm thụ của các cô ấy mà nói, cũng không nên để họ đi theo các cậu chịu khổ. Các cậu cứ muốn các cô ấy theo các ngươi lên núi, nếu chẳng may lên ấy không có phòng thì các cậu sẽ qua đêm ở trạm xe lửa àh?
- Không xấu hổ à? Đi chơi với con gái, không biết đường mà an bài tốt cả hành trình, chuẩn bị tốt cả nơi ăn chốn ở à? Các cậu coi đó là cái gì? Kinh hỉ à?
Bị Chu Duy đả kích liên tục, Lương Đào cùng Hoa Minh giận tái mặt nhưng cũng không có phản bác được.
Bọn họ chỉ nghĩ ra ngoài chơi một chuyến, có khi nào lại nghĩ đến những chuyện như vậy?
Bởi vì Chu Duy làm ra một bộ dáng chính mình đứng trên lập trường bọn Thu Ý Hàn mà nói, nếu bọn họ mà phản bác tức là không tôn trọng các nàng.
Đường Trọng cười cười, cảm thấy nam sinh này cũng rất giảo hoạt. Chiếm lợi thế tấn công không cho người ta một cơ hội hoàn thủ.
Chỉ là hắn cũng không thể trơ mắt nhìn bằng hữu của mình bị ức hiếp, cho nên nói:
- Cậu nói rất đúng, đó là sơ xót của bọn tôi, bởi vì chúng ta lần đầu tiên lên đây, vẫn chưa biết được tình huống nơi này. Nghe người khác nói là trên đây có khách sạn, cũng không có nghĩ rằng lại đông tới như vậy.
- Nhưng mà nói ra ngoài du lịch chỉ là để vui chơi. Khó khăn này cũng chỉ là trục trặc nhỏ, chúng tôi sẽ cùng nhau giải quyết, trải nghiệm như vậy so với đơn giản lên đây ngắm cảnh không phải hay hơn à!. Nhiều năm sau nhớ lại những cảnh đẹp, sông núi cũng sẽ phai đi nhưng những trải nghiệm cùng chung hoạn nạn đối với chúng ta vẫn sẽ nhớ mãi trong lòng.
Hắn nhìn bọn người Thu Ý Hàn, Hà Na, nói:
- Tất nhiên bọn tôi sẽ tôn trọng ý kiến của các cô ấy, nếu như họ không muốn mạo hiểm, đồng ý đi chơi cùng các cậu thì chúng tôi cũng sẽ chấp nhận. Như thế thì chúc các cậu vui vẻ.
- Nhưng nếu các cô ấy đồng ý mạo hiểm, đi cùng chúng tôi trải nghiệm những thú vui nho nhỏ thì chúng tôi cảm thấy rất vinh hạnh a. Chúng tôi bên này cũng có bốn thằng đàn ông, chúng tôi lấy tôn nghiêm ra đảm bảo sẽ tận lực chiếu cố họ, bảo vệ họ. Chúng tôi mang họ tới đây thì cũng sẽ đưa họ hoàn hảo về trường học.
Đường Trọng nói ra lời này ý rất là sâu xa. Một mặt đã kích đám người Chu Duy sinh sự, mặt khác đã đem sơ xót của nhóm mình xin lỗi các nàng.
Không chỉ làm vừa lòng đám người Thu Ý Hàn, Hà Na, Lạc Hoan, Thành Bội. Mà nhóm người bên phía Chu Duy cũng thấy người này ăn nói rất hay rất có phong thái học giả chém gió.
Hoa Minh và Lương Đào nhếch miệng cười, vẻ mặt vui sướng nhìn Đường Trọng. Đường Trọng đã giải cho hai người một cục tức, bây giờ trong lòng cực kì dễ chịu.
Mới vừa rồi bị Chu Duy trách mắng nhưng lại không thể phản bác thật là cảm giác khó chịu sống không bằng chết.
Nghĩ thầm lão Nhị chính chính là lão Nhị, văn võ song toàn. Lão Nhị ra tay là có thể một chấp hai.
Chu Duy không nghĩ tới ưu thế do chính mình tạo ra lại bị tên đeo kiếng này một lời làm cho sụp đổ, ánh mắt loé lên nhìn sang Dường Trọng hỏi:
- Xin lỗi vị đồng học này xưng hô thế nào?
- Đường Trọng. - Đường Trọng cười nói.
Loạt soạt.
Tính cả Chu Duy, tất cả mọi người đều lui về đằng sau một bước, cứ như là nhìn thấy quỷ, vẻ mặt run sợ nhìn Đường Trọng.
Hắn chính là Đường Trọng trong truyền thuyết?