Đón gió, tóc dài tung bay. Mũ không cẩn thẩn bị thổi rơi cũng không kịp nhặt. Da đầu đau rát như bị xé rách.
Thu Ý Hàn căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, tùy ý để Đường Trọng ôm trong ngực lao đi, hai tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của hắn, hỏi:
- Đường Trọng, sao vậy? Sao chúng ta lại phải chạy?
- Có người muốn giết chúng ta.
Đường Trọng trầm giọng nói.
Tiếng nói của hắn lạnh lùng, hô hấp cũng vẫn đều đều. Hai chân hắn hoạt động mạnh, duy trì trạng thái vận động với cường độ cao
Hắn không buông Thu Ý Hàn, ôm cô chạy như bay. Bởi hắn hiểu rõ rằng nếu làm như vậy thì rất có khả năng sẽ bị sát thủ phía sau đuổi kịp. Hai người cùng chạy còn không bằng hắn ôm Thu Ý Hàn chạy cho nhanh. Huống chi hình thể Thu Ý Hàn gầy yếu, ôm cô cũng không tốn mấy sức lực của Đường Trọng.
- Là ai muốn giết chúng ta?
Thu Ý Hàn kinh hãi hô lên.
Lại xảy ra chuyện này một lần nữa.
Lần trước là ở trên núi Ngọc Nữ, bọn họ bị một người mặc đạo bào tập kích. Lúc này lại bị một lão già ngoại quốc đuổi giết...
- Lão già vừa rồi chào hỏi chúng ta đấy.
Đường Trọng nói.
Từ đầu tới cuối hắn không quay đầu lại một lần nào.
Hắn không kịp quay đầu lại.
Nhưng hắn biết là lão.
Hắn nghe tiếng bước chân của lão già dừng lại. Hắn nghe thấy tiếng kim loại mở ra. Hắn liền lập tức ý thức được nguy hiểm.
Thế đã là đủ rồi.
- Chúng ta không chọc vào hắn, sao hắn lại...
Thu Ý Hàn không hỏi nổi nữa.
Luôn có nguyên nhân, chỉ là mình không biết nguyên nhân mà thôi.
- Đó là thế giới của anh.
Đường Trọng nói.
- Mỗi lần đột nhiên bị ám sát đều có thể tìm được một hoặc vài khuôn mặt quen thuộc ở đằng sau. Bọn họ tới tìm anh, không tìm lầm người.
-...
Thu Ý Hàn không thèm nhắc lại, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ áp chặt vào ngực Đường Trọng, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
- Có anh ấy thì nhất định sẽ không sao. Giống như lần trước vậy.
Trong lòng Thu Ý Hàn thầm nghĩ.
Đường Trọng chạy thẳng về hướng khách sạn. Tuy hắn biết với tốc độ của bọn họ thì rất khó có thể trốn vào khách sạn trước khi lão già kia đuổi tới... Trừ phi lão đúng là một lão già thật giống như hắn biểu hiện.
Nhưng khách sạn ở vị trí đông đúc, càng tới gần thì lượng người càng nhiều. Nơi nhiều người thì dù kẻ đó có gan lớn tới mấy cũng phải e dè chứ hả?
Đây là một trận chiến giằng co. Đường Trọng cần mang Thu Ý Hàn tới vị trí an toàn, còn lão già kia cần phải giải quyết Đường Trọng ngay tại đường cạnh sông này.
Một vì mạng sống, một vì cái chết. Đây đúng là chuyện lớn nhất đời.
Đáng tiếc là Đường Trọng lại thua trận đấu này rồi.
Leng keng...
Chỉ thấy lão già kia lao tới, trường thương trong tay, tốc độ xông lên giống như u linh vậy.
Tốc độ Đường Trọng nếu phát huy được đầy đủ thì có thể nhanh hơn lão già này. Nhưng dù sao trong lòng hắn cũng đang ôm một cô gái. Vì không muốn gây tổn thương cho cô, hơn nữa cũng vì muốn đưa cô ra khỏi nơi nguy hiểm nhanh nhất cho nên từ đầu tới giờ hắn vẫn luôn chạy thẳng.
Khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm chính là đường thẳng.
Hắn bỏ qua mai phục, ẩn nấp, bỏ qua dương đông kích tây, bỏ qua việc đặt cạm bẫy, bỏ qua tất cả lợi thế của mình.
Loảng xoảng...
Lão già vọt tới phía trước Đường Trọng, hai chân dẫm mạnh, đứng vững giống như mọc rễ.
Cây thương trong tay hắn lập tức vung lên, mũi thương nhắm thẳng vào ngực Đường Trọng.
Thu Ý Hàn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói với Đường Trọng:
- Bỏ em xuống. Mau bỏ em xuống đi...
Cô biết nếu lúc Đường Trọng đánh nhau với người khác mà còn ôm cô thì sẽ phải chịu thiệt lớn.
Cô không muốn mình trở thành trói buộc với Đường Trọng, tuy rằng sự thật đã là như thế.
Đường Trọng đặt Thu Ý Hàn xuống mặt đất, chân thành nhìn cô nói.
- Người già sợ lạnh. Anh sẽ đi rèn luyện thân thể với lão. Em cứ đứng ở chỗ này chờ anh đi. Đừng chạy khắp xung quanh... Nếu lạnh thì dậm chân một cái, được không?
Đường Trọng không dám để Thu Ý Hàn đi trước.
Hắn không có biện pháp nào xác định đối phương tới một mình hay còn phục binh khác. Chẳng qua với tâm lý của bọn họ khi bị thiệt thòi bởi mình những lần trước thì nhất định phải coi trọng mình hơn mới đúng.
Nếu bọn họ còn có phục binh thì để Thu Ý Hàn đi trước cũng giống như để lộ nhược điểm của mình vào ay đối phương. Bọn họ dùng Thu Ý Hàn uy hiếp, mình còn có cơ hội sao?
- Nhưng mà...
Thu Ý Hàn còn chưa nói xong thì lão già kia đã tấn công rồi.
Người thấp bé mà tính tình lại táo bạo thật.
Thân thể hắn lao tới, mũi thương đâm thẳng, vèo vèo vọt đến phía Đường Trọng.
Hắn vẫn điểm mũi chân theo thói quen, tốc độ vẫn nhanh kinh người. Nhưng bởi khoảng cách quá gần nên giày hắn dẫm lên mặt đường cũng vang lên tiếng rầm rầm.
Đường Trọng đứng nguyên bất động, tùy ý để mũi thương của lão già kia đâm về phía ngực mình.
Binh khí ngắn một phần là hiểm một phần, dài một phần là mạnh một phần. Cây thương của lão già này không ngắn không dài, có thể tấn công xa gần, quả là một vũ khí mạnh.
Nhưng điều này cũng để lộ là lực lượng của lão già này không đủ, sức mạnh, dã tâm không đủ, không dám dùng vũ khí ngắn.
Đối thủ như vậy, thực lực của hắn dù là mạnh nhưng tác chiến vẫn rất nghiêm chỉnh, ổn thỏa, không bao giờ tùy tiện liều mạng với đối phương.
Mũi thương lóe sáng, đánh tan cả mưa bụi Paris.
Vèo!
Mũi thương của lão già đánh tới, ánh thương mang theo sự ướt át, gào thét, xoay tròn, xông tới như chưa từng có từ trước tới nay.
Bá vương ngạnh thượng thương!
Nói cách khách, đây là một thương đâm thẳng, không nhiều hoa mỹ, cũng không nhiều kỹ xảo, chỉ có lực lượng và tốc độ.
Cũng có thể nói, đây là một thương ướm thử của lão già. Hắn biết lực lượng và tốc độ của Đường Trọng, cùng toàn bộ tố chất của toàn bộ thân thể hắn.
Đúng như Đường Trọng suy đoán từ binh khí của hắn, tính cách của hắn quả là hơi bảo thủ một chút.
Mũi thương đâm thẳng vào da thịt Đường Trọng.
Bởi mũi thương đâm vào, cây thương trong tay hắn cũng tiến tới.
- Thằng nhãi ranh chết tiệt.
Lão già tức giận mắng.
Vào một khắc khi mũi thương đâm vào, hắn đã biết tình huống không giống như mình tính toán.
Hắn biết cảm giác khi mũi thương đâm xuyên da thịt người khác. Trước kia hắn đã thử qua vô số lần rồi.
Lúc này hiển nhiên không phải như thế.
Đúng vậy. Mũi thương chỉ xuyên qua nách Đường Trọng mà thôi.
Ngay tại thời điểm hắn đâm tới, Đường Trọng không lùi lại, cũng không trốn tránh, chỉ hơi nghiêng sườn đi một chút thôi.
Một chiêu này thọa nhìn đơn giản nhưng dùng lại phi thường nguy hiểm.
Hơi vô ý một chút thì có khả năng sẽ bị mũi thương đâm thủng một lỗ. Đâm thủng một lỗ, sau đó xé rách xương sườn của hắn xuống, cũng khiến cho người ta khó chịu được.
Nhưng Đường Trọng lại cố tình làm vậy.
Bởi hắn tự tin.
Thông qua tính toán của hắn trong quá trình chạy vừa rồi, ở cả hai phương diện tốc độ và lực lượng, hắn đều có ưu thế hơn so với lão già này.
Đã không còn bị Thu Ý Hàn trói buộc, tốc độ phản ứng có được từ huấn luyện trong rừng già, hơn xa cả thỏ cáo rốt cục cũng được phát huy hoàn toàn.
Paris chỉ là một khu rừng thép, mà hắn vẫn là vương giả trong rừng già.
Ồ, hắn là ngục phó, chòm râu dài mới là vương giả chân chính.
Đường Trọng kẹp lấy cây thương vào nách.
Lão già ra sức giật nhưng không thể nào rút ra được.
Quả thật đúng như Đường Trọng dự đoán, sức lực của hắn không lớn bằng Đường Trọng.. Đường Trọng ở lâu trong Hận Sơn, từ nhỏ đã bị bắt chẻ củi đóng cọc, tuy thoạt nhìn thì nhã nhặn nhưng sức lực lại lớn vô cùng, có thể một đấm nát đá, hai tay dời núi.
Hai người gần trong gang tấc. Đường Trọng càng có thể nắm bắt được vẻ ngạc nhiên trên mặt lão già, cũng ngửi được mùi nước hoa khó chịu trên người hắn.
Trong lòng lão già này kinh ngạc dị thường. Là một trong mười hai thánh kỵ của tổ chức, đừng thấy hắn thấp bé nhưng lại nổi danh về sức lực. Nếu sức không lớn thì cũng không có khả năng duy trì cho việc hắn hành động với tốc độ nhanh như vậy trong thời gian dài.
Tuy rằng hiện tại hắn đã hơi lớn tuổi nhưng mấy năm nay thường xuyên làm nhiệm vụ, trạng thái vẫn không tồi.
Hiện giờ đối mặt với thằng nhãi ranh này, sao hắn lại thấy rõ sự khác biệt như vậy chứ?
Xem ra đối phương đúng như mô tả khi bọn họ nhận nhiệm vụ: Đây là một nhiệm vụ cấp SS, phải coi hắn giống như ma quỷ hung ác nhất thế gian.
- Có phải là rất khiếp sợ không?
Đường Trọng nhìn lão già hỏi:
- Cảm thấy chuyện này không ổn. Lão có tốc độ nhanh như thế, súng lợi hại như vậy, hẳn phải đâm tôi một nhát là xuyên luôn mới đúng... Phải không?
Đường Trọng nói tiếng Hoa.
Hắn mặc kệ đối phó nghe có hiểu hay không. Vừa rồi hắn chào hỏi Thu Ý Hàn bằng tiếng Pháp cũng có thèm để ý tới cảm thụ của mình đâu.
Lão già nghi hoặc nhìn Đường Trọng, không biết rốt cục hắn nói cái gì.
Hắn không hiểu tiếng Hoa, nếu là tiếng Anh hay tiếng Pháp thì còn biết... Mà giờ lại chẳng có phiên dịch, đúng là khiến người ta sốt ruột mà.
- Lão đã già rồi.
Đường Trọng rống lớn.
Sau đó hắn súc thế, đột nhiên đấm mạnh một cú.
Vèo...
Tiếng nắm đấm xé rách không khí vang lên, dường như hình thành một khu vực chân không vậy. Tiếng xoẹt xoẹt và từng luồng khói trắng bốc lên, đánh tung những giọt mưa xung quanh ra, thậm chí còn có giọt bị bốc hơi ngay tại chỗ.
- Với danh nghĩa của thượng đế...
Lão già đã cảm thấy nguy hiểm, ngay khi Đường Trọng vung nắm đấm thì cũng vung đấm ra.
Rầm.
Nắm đấm hai người còn chưa tiếp xúc, gió rít từ nắm đấm đã va chạm với nhau.
Bọn họ giống như lính tráng tiên phong nơi tiền tuyến, nhất định phải đạt được thắng lợi, dùng khí thế áp đảo đối phương.
Rốp rốp rốp.
Tiếng động như bắp bung vang lên không dứt bên tai.
Thu Ý Hàn căn bản không hiểu chuyện gì xảy ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, tùy ý để Đường Trọng ôm trong ngực lao đi, hai tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của hắn, hỏi:
- Đường Trọng, sao vậy? Sao chúng ta lại phải chạy?
- Có người muốn giết chúng ta.
Đường Trọng trầm giọng nói.
Tiếng nói của hắn lạnh lùng, hô hấp cũng vẫn đều đều. Hai chân hắn hoạt động mạnh, duy trì trạng thái vận động với cường độ cao
Hắn không buông Thu Ý Hàn, ôm cô chạy như bay. Bởi hắn hiểu rõ rằng nếu làm như vậy thì rất có khả năng sẽ bị sát thủ phía sau đuổi kịp. Hai người cùng chạy còn không bằng hắn ôm Thu Ý Hàn chạy cho nhanh. Huống chi hình thể Thu Ý Hàn gầy yếu, ôm cô cũng không tốn mấy sức lực của Đường Trọng.
- Là ai muốn giết chúng ta?
Thu Ý Hàn kinh hãi hô lên.
Lại xảy ra chuyện này một lần nữa.
Lần trước là ở trên núi Ngọc Nữ, bọn họ bị một người mặc đạo bào tập kích. Lúc này lại bị một lão già ngoại quốc đuổi giết...
- Lão già vừa rồi chào hỏi chúng ta đấy.
Đường Trọng nói.
Từ đầu tới cuối hắn không quay đầu lại một lần nào.
Hắn không kịp quay đầu lại.
Nhưng hắn biết là lão.
Hắn nghe tiếng bước chân của lão già dừng lại. Hắn nghe thấy tiếng kim loại mở ra. Hắn liền lập tức ý thức được nguy hiểm.
Thế đã là đủ rồi.
- Chúng ta không chọc vào hắn, sao hắn lại...
Thu Ý Hàn không hỏi nổi nữa.
Luôn có nguyên nhân, chỉ là mình không biết nguyên nhân mà thôi.
- Đó là thế giới của anh.
Đường Trọng nói.
- Mỗi lần đột nhiên bị ám sát đều có thể tìm được một hoặc vài khuôn mặt quen thuộc ở đằng sau. Bọn họ tới tìm anh, không tìm lầm người.
-...
Thu Ý Hàn không thèm nhắc lại, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ áp chặt vào ngực Đường Trọng, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
- Có anh ấy thì nhất định sẽ không sao. Giống như lần trước vậy.
Trong lòng Thu Ý Hàn thầm nghĩ.
Đường Trọng chạy thẳng về hướng khách sạn. Tuy hắn biết với tốc độ của bọn họ thì rất khó có thể trốn vào khách sạn trước khi lão già kia đuổi tới... Trừ phi lão đúng là một lão già thật giống như hắn biểu hiện.
Nhưng khách sạn ở vị trí đông đúc, càng tới gần thì lượng người càng nhiều. Nơi nhiều người thì dù kẻ đó có gan lớn tới mấy cũng phải e dè chứ hả?
Đây là một trận chiến giằng co. Đường Trọng cần mang Thu Ý Hàn tới vị trí an toàn, còn lão già kia cần phải giải quyết Đường Trọng ngay tại đường cạnh sông này.
Một vì mạng sống, một vì cái chết. Đây đúng là chuyện lớn nhất đời.
Đáng tiếc là Đường Trọng lại thua trận đấu này rồi.
Leng keng...
Chỉ thấy lão già kia lao tới, trường thương trong tay, tốc độ xông lên giống như u linh vậy.
Tốc độ Đường Trọng nếu phát huy được đầy đủ thì có thể nhanh hơn lão già này. Nhưng dù sao trong lòng hắn cũng đang ôm một cô gái. Vì không muốn gây tổn thương cho cô, hơn nữa cũng vì muốn đưa cô ra khỏi nơi nguy hiểm nhanh nhất cho nên từ đầu tới giờ hắn vẫn luôn chạy thẳng.
Khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm chính là đường thẳng.
Hắn bỏ qua mai phục, ẩn nấp, bỏ qua dương đông kích tây, bỏ qua việc đặt cạm bẫy, bỏ qua tất cả lợi thế của mình.
Loảng xoảng...
Lão già vọt tới phía trước Đường Trọng, hai chân dẫm mạnh, đứng vững giống như mọc rễ.
Cây thương trong tay hắn lập tức vung lên, mũi thương nhắm thẳng vào ngực Đường Trọng.
Thu Ý Hàn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói với Đường Trọng:
- Bỏ em xuống. Mau bỏ em xuống đi...
Cô biết nếu lúc Đường Trọng đánh nhau với người khác mà còn ôm cô thì sẽ phải chịu thiệt lớn.
Cô không muốn mình trở thành trói buộc với Đường Trọng, tuy rằng sự thật đã là như thế.
Đường Trọng đặt Thu Ý Hàn xuống mặt đất, chân thành nhìn cô nói.
- Người già sợ lạnh. Anh sẽ đi rèn luyện thân thể với lão. Em cứ đứng ở chỗ này chờ anh đi. Đừng chạy khắp xung quanh... Nếu lạnh thì dậm chân một cái, được không?
Đường Trọng không dám để Thu Ý Hàn đi trước.
Hắn không có biện pháp nào xác định đối phương tới một mình hay còn phục binh khác. Chẳng qua với tâm lý của bọn họ khi bị thiệt thòi bởi mình những lần trước thì nhất định phải coi trọng mình hơn mới đúng.
Nếu bọn họ còn có phục binh thì để Thu Ý Hàn đi trước cũng giống như để lộ nhược điểm của mình vào ay đối phương. Bọn họ dùng Thu Ý Hàn uy hiếp, mình còn có cơ hội sao?
- Nhưng mà...
Thu Ý Hàn còn chưa nói xong thì lão già kia đã tấn công rồi.
Người thấp bé mà tính tình lại táo bạo thật.
Thân thể hắn lao tới, mũi thương đâm thẳng, vèo vèo vọt đến phía Đường Trọng.
Hắn vẫn điểm mũi chân theo thói quen, tốc độ vẫn nhanh kinh người. Nhưng bởi khoảng cách quá gần nên giày hắn dẫm lên mặt đường cũng vang lên tiếng rầm rầm.
Đường Trọng đứng nguyên bất động, tùy ý để mũi thương của lão già kia đâm về phía ngực mình.
Binh khí ngắn một phần là hiểm một phần, dài một phần là mạnh một phần. Cây thương của lão già này không ngắn không dài, có thể tấn công xa gần, quả là một vũ khí mạnh.
Nhưng điều này cũng để lộ là lực lượng của lão già này không đủ, sức mạnh, dã tâm không đủ, không dám dùng vũ khí ngắn.
Đối thủ như vậy, thực lực của hắn dù là mạnh nhưng tác chiến vẫn rất nghiêm chỉnh, ổn thỏa, không bao giờ tùy tiện liều mạng với đối phương.
Mũi thương lóe sáng, đánh tan cả mưa bụi Paris.
Vèo!
Mũi thương của lão già đánh tới, ánh thương mang theo sự ướt át, gào thét, xoay tròn, xông tới như chưa từng có từ trước tới nay.
Bá vương ngạnh thượng thương!
Nói cách khách, đây là một thương đâm thẳng, không nhiều hoa mỹ, cũng không nhiều kỹ xảo, chỉ có lực lượng và tốc độ.
Cũng có thể nói, đây là một thương ướm thử của lão già. Hắn biết lực lượng và tốc độ của Đường Trọng, cùng toàn bộ tố chất của toàn bộ thân thể hắn.
Đúng như Đường Trọng suy đoán từ binh khí của hắn, tính cách của hắn quả là hơi bảo thủ một chút.
Mũi thương đâm thẳng vào da thịt Đường Trọng.
Bởi mũi thương đâm vào, cây thương trong tay hắn cũng tiến tới.
- Thằng nhãi ranh chết tiệt.
Lão già tức giận mắng.
Vào một khắc khi mũi thương đâm vào, hắn đã biết tình huống không giống như mình tính toán.
Hắn biết cảm giác khi mũi thương đâm xuyên da thịt người khác. Trước kia hắn đã thử qua vô số lần rồi.
Lúc này hiển nhiên không phải như thế.
Đúng vậy. Mũi thương chỉ xuyên qua nách Đường Trọng mà thôi.
Ngay tại thời điểm hắn đâm tới, Đường Trọng không lùi lại, cũng không trốn tránh, chỉ hơi nghiêng sườn đi một chút thôi.
Một chiêu này thọa nhìn đơn giản nhưng dùng lại phi thường nguy hiểm.
Hơi vô ý một chút thì có khả năng sẽ bị mũi thương đâm thủng một lỗ. Đâm thủng một lỗ, sau đó xé rách xương sườn của hắn xuống, cũng khiến cho người ta khó chịu được.
Nhưng Đường Trọng lại cố tình làm vậy.
Bởi hắn tự tin.
Thông qua tính toán của hắn trong quá trình chạy vừa rồi, ở cả hai phương diện tốc độ và lực lượng, hắn đều có ưu thế hơn so với lão già này.
Đã không còn bị Thu Ý Hàn trói buộc, tốc độ phản ứng có được từ huấn luyện trong rừng già, hơn xa cả thỏ cáo rốt cục cũng được phát huy hoàn toàn.
Paris chỉ là một khu rừng thép, mà hắn vẫn là vương giả trong rừng già.
Ồ, hắn là ngục phó, chòm râu dài mới là vương giả chân chính.
Đường Trọng kẹp lấy cây thương vào nách.
Lão già ra sức giật nhưng không thể nào rút ra được.
Quả thật đúng như Đường Trọng dự đoán, sức lực của hắn không lớn bằng Đường Trọng.. Đường Trọng ở lâu trong Hận Sơn, từ nhỏ đã bị bắt chẻ củi đóng cọc, tuy thoạt nhìn thì nhã nhặn nhưng sức lực lại lớn vô cùng, có thể một đấm nát đá, hai tay dời núi.
Hai người gần trong gang tấc. Đường Trọng càng có thể nắm bắt được vẻ ngạc nhiên trên mặt lão già, cũng ngửi được mùi nước hoa khó chịu trên người hắn.
Trong lòng lão già này kinh ngạc dị thường. Là một trong mười hai thánh kỵ của tổ chức, đừng thấy hắn thấp bé nhưng lại nổi danh về sức lực. Nếu sức không lớn thì cũng không có khả năng duy trì cho việc hắn hành động với tốc độ nhanh như vậy trong thời gian dài.
Tuy rằng hiện tại hắn đã hơi lớn tuổi nhưng mấy năm nay thường xuyên làm nhiệm vụ, trạng thái vẫn không tồi.
Hiện giờ đối mặt với thằng nhãi ranh này, sao hắn lại thấy rõ sự khác biệt như vậy chứ?
Xem ra đối phương đúng như mô tả khi bọn họ nhận nhiệm vụ: Đây là một nhiệm vụ cấp SS, phải coi hắn giống như ma quỷ hung ác nhất thế gian.
- Có phải là rất khiếp sợ không?
Đường Trọng nhìn lão già hỏi:
- Cảm thấy chuyện này không ổn. Lão có tốc độ nhanh như thế, súng lợi hại như vậy, hẳn phải đâm tôi một nhát là xuyên luôn mới đúng... Phải không?
Đường Trọng nói tiếng Hoa.
Hắn mặc kệ đối phó nghe có hiểu hay không. Vừa rồi hắn chào hỏi Thu Ý Hàn bằng tiếng Pháp cũng có thèm để ý tới cảm thụ của mình đâu.
Lão già nghi hoặc nhìn Đường Trọng, không biết rốt cục hắn nói cái gì.
Hắn không hiểu tiếng Hoa, nếu là tiếng Anh hay tiếng Pháp thì còn biết... Mà giờ lại chẳng có phiên dịch, đúng là khiến người ta sốt ruột mà.
- Lão đã già rồi.
Đường Trọng rống lớn.
Sau đó hắn súc thế, đột nhiên đấm mạnh một cú.
Vèo...
Tiếng nắm đấm xé rách không khí vang lên, dường như hình thành một khu vực chân không vậy. Tiếng xoẹt xoẹt và từng luồng khói trắng bốc lên, đánh tung những giọt mưa xung quanh ra, thậm chí còn có giọt bị bốc hơi ngay tại chỗ.
- Với danh nghĩa của thượng đế...
Lão già đã cảm thấy nguy hiểm, ngay khi Đường Trọng vung nắm đấm thì cũng vung đấm ra.
Rầm.
Nắm đấm hai người còn chưa tiếp xúc, gió rít từ nắm đấm đã va chạm với nhau.
Bọn họ giống như lính tráng tiên phong nơi tiền tuyến, nhất định phải đạt được thắng lợi, dùng khí thế áp đảo đối phương.
Rốp rốp rốp.
Tiếng động như bắp bung vang lên không dứt bên tai.