Ào ào...
Trong phòng tắm vẫn có tiếng nước chảy, cửa kính mờ vẫn có ánh sáng chiếu ra.
Thu Ý Hàn đã vào trong đó nửa giờ rồi nhưng vẫn chưa có ý định đi ra.
Đường Trọng có thể hiểu được tâm tình của cô vào giờ khắc này. Có lẽ cô còn cần nhiều thời gian hơn mới có thể tiêu hóa hoàn toàn mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Hắn vẫn luôn muốn tìm thời gian và cơ hội để kể kỹ càng cho cô, nói thẳng thắn tất cả mọi chuyện cho cô nhưng mỗi khi đối mặt với ánh mắt ngây thơ vô tội của cô, những lời giấu trong lòng hắn cách nào nói ra miệng được.
Đó là vấn bẩy, là phạm tội.
Thật sự phải kéo cô gái vô ưu vô lo kia vào thế giới đen tối, dơ bẩn, tràn ngập báo thù, máu tươi của mình sao?
Không ngờ hắn lại bị vạch trần chân tướng bởi chuyện như thế này.
Sự kiện lần trước tại núi Ngọc Nữ là lúc Thu Ý Hàn còn hoàn toàn không biết gì. Lúc này đi ra bờ sông lại gặp bom người tập kích, hai người đã sắp biến thành người yêu rồi. Thu Ý Hàn còn có thể nhận một người đàn ông nguy hiểm như mình là người yêu không?
Thân thể trần trụi của Đường Trọng đang ngồi trên thảm. Sau khi hắn ôm Thu Ý Hàn trở về, quần áo hai người bọn họ đều ướt đẫm. Thân thể mềm mại của Thu Ý Hàn rất yếu nên hắn để cô vào trong phòng tắm rửa trước.
Đường Trọng còn phải tiếp tục chờ đợi, lại không thể để quần áo ướt đẫm kia dính lên người, chỉ có thể cởi ra ném vào góc phòng.
Trong phòng có bật điều hòa cho nên Đường Trọng dù cởi hết nhưng vẫn không thấy lạnh.
Lạnh giá lúc này là trái tim hắn. Hắn nhất định phải khiến kẻ muốn giết hắn phải trả giá xứng đáng.
Nợ máu phải trả bằng máu, không còn cách nào khác.
Cạch...
Rốt cục cửa phòng tắm cũng bị người bên trong đẩy ra.
Thu Ý Hàn choàng khăn tắm màu trắng của khách sạn đi ra, cũng không nhìn vào mắt Đường Trọng, nói:
- Anh đi tắm đi.
Sau đó cô đi tới một góc, lấy máy sấy sấy tóc.
Đường Trọng nhìn cô một cái, trong lòng thầm thở dài, sau đó xoay người đi vào nhà tắm.
Đường Trọng tắm rất nhanh, sau vài phút đã xong, cũng khoác khăn tắm đi ra.
Hắn lấy khăn lau tóc, ngồi đôi diện với Thu Ý Hàn đang ngẩn người trên sô pha, nói:
- Anh muốn nói chuyện với em.
- Em muốn nói chuyện với anh.
Thu Ý Hàn đồng thời ngẩng đầu nói với Đường Trọng, giống như hai người cùng có một ý nghĩ vậy.
Trong lòng Đường Trọng thấy căng thẳng, cố gắng cười, nói:
- Tốt, em muốn nói gì với anh?
Đôi mắt Thu Ý Hàn sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng không nháy mắt, nói:
- Anh nói trước đi.
Đường Trọng đi đến trước mặt Thu Ý Hàn, ngồi xuống, nhìn dáng vẻ lui lại trên ghế sô pha rất đáng thương của cô, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Hắn trau chuốt từ ngữ một phen, muốn tìm một đề tài hoặc một câu để bắt đầu.
Nhưng cố gắng nửa ngày hắn vẫn không cách nào sắp xếp ý nghĩ rõ ràng được.
Hắn còn chưa sinh ra thì dính thù hận rồi. Hắn có năng lực thay đổi được bao nhiêu đây?
- Đây là cuộc sống của anh.
Đường Trọng nói.
-...
- Chuyện lần này cũng chưa gọi là nguy hiểm. Hắn không nên chủ động tới gần em, không nên chủ động tới gần anh. Nếu không tới gần thì anh cũng sẽ không chú ý tới hắn. Nếu không bị chú ý, hắn cũng không để lộ ra nhiều sơ hở tới vậy. Dưới tình huống thực lực của hắn không bằng anh, để lại sơ hở chỉ có đường chết. Đương nhiên ai cũng không ngờ được bọn chúng lại ngoan độc tới vậy, dùng bom người tập kích. Nhưng trước kia còn có nhiều thứ nguy hiểm hơn nhiều.
-...
- Lần trước đạo sĩ mà chúng ta gặp phải tại núi Ngọc Nữ cũng là vì anh, không liên quan gì tới em cả. Còn cả... Lần trước anh mang một người bạn tới quê nhà tại Ngũ Lĩnh, một đám người theo vào núi, phá đập nước làm toàn thôn ngập lụt. Anh là một ngôi sao chổi. Ai ở cùng anh cũng không có gì tốt. Đi mỗi bước đều có thể gặp sát thủ, ăn một bữa cơm cũng có thể bị bom nổ, có thể bị bọn chúng giết chết, không thể cứu nổi...
Hốc mắt Thu Ý Hàn đỏ lên.
Cô vô cùng đáng thương nhìn đang, nói:
- Anh định chia tay em đấy à?
- Cái gì?
Đường Trọng hơi sửng sốt.
- Không phải anh định chia tay với em đấy chứ?
Thu Ý Hàn cất tiếng nức nở:
- Anh nói như thế chính là không muốn ở cùng em nữa có phải không?
-...
Đường Trọng nhìn cô, không biết nói gì.
Thu Ý Hàn lau nước mắt, mũi hồng hồng nói:
- Chuyện của anh em đều biết cả rồi. Cha và mẹ em đều đã nói với em, anh là một nhân vật nguy hiểm, cho nên bọn họ mới không đồng ý để em làm bạn với anh. Lần đó chúng ta đi du lịch núi Ngọc Nữ... Lúc ấy thật sự em rất rất sợ. Nhưng sau này em lại không sợ nữa. Em nghĩ, không phải chúng ta vẫn sống tốt sao? Chỉ cần không nghĩ tới những chuyện này là tốt rồi.
- Vừa rồi em cũng rất sợ. Anh không biết, đó là lần đầu tiên... Lần đầu tiên em thấy...
Thu Ý Hàn nghĩ tới cảnh máu thịt đầy trời kia, trong họng lại lờm lợm, giống như sắp nôn.
- Em... Vừa rồi em đã nôn vài lần trong toilet. Nghĩ tới cái cảnh ấy liền buồn nôn. Em không nghĩ là người ta nổ tung lại khủng bố tới vậy...
- Thực xin lỗi, khiến em phải sợ hãi rồi.
Đường Trọng ôm lấy Thu Ý Hàn, xin lỗi cô.
- Không trách anh được. Không thể trách anh.
Thu Ý Hàn áp vào lòng Đường Trọng, lại còn nói đỡ cho hắn.
- Anh không chọc vào ai, là tự hắn tới muốn giết chúng ta. Nếu không phải hắn đuổi theo chúng ta thì làm sao phải chết chứ? Đều là tại hắn... Đều là do hắn.
- Đúng vậy.
Đường Trọng gật đầu nói.
- Nếu không phải hắn muốn giết chúng ta thì làm sao làm sao anh phải ra tay với hắn chứ? Chúng ta ai đi đường nấy, không ai ý kiến ai thì sao anh phải giết hắn?
- Quả bom kia cũng chính là tự hắn mang theo...
- Đúng. Vốn hắn muốn dùng bom giết anh, không ngờ lại tự hại mình.
- Ác giả ác báo...
- Ra bên ngoài nhất định phải giúp mọi người làm điều tốt.
- Cảnh sát có thể tìm tới cửa hay không?
- Hẳn là không đâu?
Đường Trọng nói:
- Nếu bọn họ không muốn tìm phiền toái thì sẽ xử lý tốt chuyện này.
Thu Ý Hàn ôm sát vòng eo của Đường Trọng, nói:
- Em không giúp được gì cho anh, trong lòng rất áy náy. Anh có thể không nói những lời này được không? Anh nói như vậy khiến em cảm thấy thật vô dụng, cho nên anh mới chia tay với em.
- Anh nói thế không phải là muốn chia tay với em.
Đường Trọng ôm lấy thân thể Thu Ý Hàn, đau lòng nói:
- Anh không muốn em cùng tiến vào cuộc sống bẩn thỉu đó. Chỉ cần anh sống thì bọn chúng sẽ không bỏ qua cho anh. Anh không biết là lúc nào sẽ có chuyện, cũng không biết bọn chúng sẽ tìm anh lần nữa. Nếu em ở cùng với anh thì rất có khả năng em sẽ gặp chuyện. Thậm chí bọn chúng có thể vì đối phó với anh mà tìm em để ra tay. Em có muốn sống cuộc sống như vậy không?
- Không muốn.
Thu Ý Hàn lắc đầu.
- Đúng vậy, không ai muốn.
Đường Trọng cười khổ:
- Anh nói thế là để em suy nghĩ lại một lần nữa. Một cơ hội để em lựa chọn lần nữa. Hiện giờ em đã trưởng thành rồi, có năng lực tư duy của mình. Em hẳn phải rõ dạng người nào mới là thích hợp nhất với em...
- Nhưng em lại càng không muốn sống mà không có anh.
Thu Ý Hàn nói:
- Em biết làm như vậy rất nguy hiểm, có đôi khi sẽ xảy ra chuyện làm người ta tuyệt vọng. Nhưng nếu chúng ta chia tay thì cuộc sống của em sẽ chỉ có tuyệt vọng mà thôi.
- Hiện giờ những lúc anh không ở Paris, mỗi ngày em đều tưởng tượng khi nào em có thể gặp anh. Nếu chúng ta chia tay, em chỉ có thể nghĩ là cháu không còn được gặp lại nữa... Nếu thế thì em biết phải làm sao bây giờ?
Đường Trọng ôm chặt Thu Ý Hàn, khiến hô hấp của cô cũng trở nên khó khăn.
- Trở về anh sẽ tìm cha em nói chuyện.
Đường Trọng nói.
Rầm rầm rầm!
Cửa bị người khác gõ vang. Từ tiếng gõ có thể thấy là người gõ cửa cực kỳ không lễ phép, hơn nữa tâm tình cũng không tốt lắm.
Đường Trọng mặc áo ngủ, đứng dậy đi ra mở cửa. Một cô gái xinh đẹp mang theo một luồng không khí lạnh lách vào qua người hắn.
- Thu Ý Hàn... Thu Ý Hàn... Thu Ý Hàn, cháu ở đâu?
Cô gái vừa hô vừa xộc vào trong phòng Đường Trọng. Phát hiện ra trên giường không có Thu Ý Hàn, cô xoay người, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, quát lớn:
- Đường Trọng, Ý Hàn đâu? Cậu lừa nó tới đâu rồi?
- Toilet.
Đường Trọng chỉ chỉ vào toilet.
Thu Tĩnh Văn không tin, chạy tới gõ cửa toilet, hô:
- Thu Ý Hàn, cháu có ở bên trong không? Nói mau, bằng không cô sẽ xô cửa vào.
- Cô.
Tiếng Thu Ý Hàn truyền ra từ bên trong.
Nghe thấy quả nhiên Thu Ý Hàn ở bên trong, Thu Tĩnh Văn đã bắt đầu tức giận.
- Con ranh chết tiệt này, cháu còn dám nói chuyện với cô à? Cháu nói lời mà không giữ lấy lời, hứa cũng làm được. Trong lòng cháu không thấy áy náy sao? Cháu rõ ràng đã hứa với cô là trước mười một giờ phải về nhà, kết quả thì sao? Cháu ở đâu? Cháu có biết cô lo lắng cả đêm không ngủ không? Cháu có biết cháu phải ứng phó với bà ngoại cháu thế nào không? Cho dù cháu không về thì cũng phải gọi điện cho cô chứ? Cho dù không muốn gọi điện thì cũng không thể tắt máy được.
Cạch...
Thu Ý Hàn mở cửa toilet, vẻ mặt xấu hổ đứng trước cửa, nói:
- Cô à, cháu xin lỗi. Đêm qua chúng cháu... Đã xảy ra chuyện, cho nên cháu mới không thể về được. Không phải cháu cố ý đâu.
Trên người không có quần áo, chỉ có một bộ áo ngủ màu trắng. Mái tóc dài rối tung, thoạt nhìn rất hỗn độn.
Khuôn mặt ửng hồng, đó là bằng chứng kích tình chưa lui.
Đêm qua đã xảy ra chuyện à? Đã xảy ra chuyện gì?
Đồng tử Thu Tĩnh Văn trừng lớn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm vào Thu Ý Hàn, miệng lẩm bẩm:
- My God! My GOD? Vậy thì phải làm sao bây giờ? Cô biết ăn nói sao với anh chị bây giờ...
Cô tiến tới, túm cổ Thu Ý Hàn, quát lớn:
- Thu Ý Hàn, sao cháu có thể như thế? Sao cháu có thể như thế hả?
Trong phòng tắm vẫn có tiếng nước chảy, cửa kính mờ vẫn có ánh sáng chiếu ra.
Thu Ý Hàn đã vào trong đó nửa giờ rồi nhưng vẫn chưa có ý định đi ra.
Đường Trọng có thể hiểu được tâm tình của cô vào giờ khắc này. Có lẽ cô còn cần nhiều thời gian hơn mới có thể tiêu hóa hoàn toàn mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Hắn vẫn luôn muốn tìm thời gian và cơ hội để kể kỹ càng cho cô, nói thẳng thắn tất cả mọi chuyện cho cô nhưng mỗi khi đối mặt với ánh mắt ngây thơ vô tội của cô, những lời giấu trong lòng hắn cách nào nói ra miệng được.
Đó là vấn bẩy, là phạm tội.
Thật sự phải kéo cô gái vô ưu vô lo kia vào thế giới đen tối, dơ bẩn, tràn ngập báo thù, máu tươi của mình sao?
Không ngờ hắn lại bị vạch trần chân tướng bởi chuyện như thế này.
Sự kiện lần trước tại núi Ngọc Nữ là lúc Thu Ý Hàn còn hoàn toàn không biết gì. Lúc này đi ra bờ sông lại gặp bom người tập kích, hai người đã sắp biến thành người yêu rồi. Thu Ý Hàn còn có thể nhận một người đàn ông nguy hiểm như mình là người yêu không?
Thân thể trần trụi của Đường Trọng đang ngồi trên thảm. Sau khi hắn ôm Thu Ý Hàn trở về, quần áo hai người bọn họ đều ướt đẫm. Thân thể mềm mại của Thu Ý Hàn rất yếu nên hắn để cô vào trong phòng tắm rửa trước.
Đường Trọng còn phải tiếp tục chờ đợi, lại không thể để quần áo ướt đẫm kia dính lên người, chỉ có thể cởi ra ném vào góc phòng.
Trong phòng có bật điều hòa cho nên Đường Trọng dù cởi hết nhưng vẫn không thấy lạnh.
Lạnh giá lúc này là trái tim hắn. Hắn nhất định phải khiến kẻ muốn giết hắn phải trả giá xứng đáng.
Nợ máu phải trả bằng máu, không còn cách nào khác.
Cạch...
Rốt cục cửa phòng tắm cũng bị người bên trong đẩy ra.
Thu Ý Hàn choàng khăn tắm màu trắng của khách sạn đi ra, cũng không nhìn vào mắt Đường Trọng, nói:
- Anh đi tắm đi.
Sau đó cô đi tới một góc, lấy máy sấy sấy tóc.
Đường Trọng nhìn cô một cái, trong lòng thầm thở dài, sau đó xoay người đi vào nhà tắm.
Đường Trọng tắm rất nhanh, sau vài phút đã xong, cũng khoác khăn tắm đi ra.
Hắn lấy khăn lau tóc, ngồi đôi diện với Thu Ý Hàn đang ngẩn người trên sô pha, nói:
- Anh muốn nói chuyện với em.
- Em muốn nói chuyện với anh.
Thu Ý Hàn đồng thời ngẩng đầu nói với Đường Trọng, giống như hai người cùng có một ý nghĩ vậy.
Trong lòng Đường Trọng thấy căng thẳng, cố gắng cười, nói:
- Tốt, em muốn nói gì với anh?
Đôi mắt Thu Ý Hàn sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng không nháy mắt, nói:
- Anh nói trước đi.
Đường Trọng đi đến trước mặt Thu Ý Hàn, ngồi xuống, nhìn dáng vẻ lui lại trên ghế sô pha rất đáng thương của cô, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Hắn trau chuốt từ ngữ một phen, muốn tìm một đề tài hoặc một câu để bắt đầu.
Nhưng cố gắng nửa ngày hắn vẫn không cách nào sắp xếp ý nghĩ rõ ràng được.
Hắn còn chưa sinh ra thì dính thù hận rồi. Hắn có năng lực thay đổi được bao nhiêu đây?
- Đây là cuộc sống của anh.
Đường Trọng nói.
-...
- Chuyện lần này cũng chưa gọi là nguy hiểm. Hắn không nên chủ động tới gần em, không nên chủ động tới gần anh. Nếu không tới gần thì anh cũng sẽ không chú ý tới hắn. Nếu không bị chú ý, hắn cũng không để lộ ra nhiều sơ hở tới vậy. Dưới tình huống thực lực của hắn không bằng anh, để lại sơ hở chỉ có đường chết. Đương nhiên ai cũng không ngờ được bọn chúng lại ngoan độc tới vậy, dùng bom người tập kích. Nhưng trước kia còn có nhiều thứ nguy hiểm hơn nhiều.
-...
- Lần trước đạo sĩ mà chúng ta gặp phải tại núi Ngọc Nữ cũng là vì anh, không liên quan gì tới em cả. Còn cả... Lần trước anh mang một người bạn tới quê nhà tại Ngũ Lĩnh, một đám người theo vào núi, phá đập nước làm toàn thôn ngập lụt. Anh là một ngôi sao chổi. Ai ở cùng anh cũng không có gì tốt. Đi mỗi bước đều có thể gặp sát thủ, ăn một bữa cơm cũng có thể bị bom nổ, có thể bị bọn chúng giết chết, không thể cứu nổi...
Hốc mắt Thu Ý Hàn đỏ lên.
Cô vô cùng đáng thương nhìn đang, nói:
- Anh định chia tay em đấy à?
- Cái gì?
Đường Trọng hơi sửng sốt.
- Không phải anh định chia tay với em đấy chứ?
Thu Ý Hàn cất tiếng nức nở:
- Anh nói như thế chính là không muốn ở cùng em nữa có phải không?
-...
Đường Trọng nhìn cô, không biết nói gì.
Thu Ý Hàn lau nước mắt, mũi hồng hồng nói:
- Chuyện của anh em đều biết cả rồi. Cha và mẹ em đều đã nói với em, anh là một nhân vật nguy hiểm, cho nên bọn họ mới không đồng ý để em làm bạn với anh. Lần đó chúng ta đi du lịch núi Ngọc Nữ... Lúc ấy thật sự em rất rất sợ. Nhưng sau này em lại không sợ nữa. Em nghĩ, không phải chúng ta vẫn sống tốt sao? Chỉ cần không nghĩ tới những chuyện này là tốt rồi.
- Vừa rồi em cũng rất sợ. Anh không biết, đó là lần đầu tiên... Lần đầu tiên em thấy...
Thu Ý Hàn nghĩ tới cảnh máu thịt đầy trời kia, trong họng lại lờm lợm, giống như sắp nôn.
- Em... Vừa rồi em đã nôn vài lần trong toilet. Nghĩ tới cái cảnh ấy liền buồn nôn. Em không nghĩ là người ta nổ tung lại khủng bố tới vậy...
- Thực xin lỗi, khiến em phải sợ hãi rồi.
Đường Trọng ôm lấy Thu Ý Hàn, xin lỗi cô.
- Không trách anh được. Không thể trách anh.
Thu Ý Hàn áp vào lòng Đường Trọng, lại còn nói đỡ cho hắn.
- Anh không chọc vào ai, là tự hắn tới muốn giết chúng ta. Nếu không phải hắn đuổi theo chúng ta thì làm sao phải chết chứ? Đều là tại hắn... Đều là do hắn.
- Đúng vậy.
Đường Trọng gật đầu nói.
- Nếu không phải hắn muốn giết chúng ta thì làm sao làm sao anh phải ra tay với hắn chứ? Chúng ta ai đi đường nấy, không ai ý kiến ai thì sao anh phải giết hắn?
- Quả bom kia cũng chính là tự hắn mang theo...
- Đúng. Vốn hắn muốn dùng bom giết anh, không ngờ lại tự hại mình.
- Ác giả ác báo...
- Ra bên ngoài nhất định phải giúp mọi người làm điều tốt.
- Cảnh sát có thể tìm tới cửa hay không?
- Hẳn là không đâu?
Đường Trọng nói:
- Nếu bọn họ không muốn tìm phiền toái thì sẽ xử lý tốt chuyện này.
Thu Ý Hàn ôm sát vòng eo của Đường Trọng, nói:
- Em không giúp được gì cho anh, trong lòng rất áy náy. Anh có thể không nói những lời này được không? Anh nói như vậy khiến em cảm thấy thật vô dụng, cho nên anh mới chia tay với em.
- Anh nói thế không phải là muốn chia tay với em.
Đường Trọng ôm lấy thân thể Thu Ý Hàn, đau lòng nói:
- Anh không muốn em cùng tiến vào cuộc sống bẩn thỉu đó. Chỉ cần anh sống thì bọn chúng sẽ không bỏ qua cho anh. Anh không biết là lúc nào sẽ có chuyện, cũng không biết bọn chúng sẽ tìm anh lần nữa. Nếu em ở cùng với anh thì rất có khả năng em sẽ gặp chuyện. Thậm chí bọn chúng có thể vì đối phó với anh mà tìm em để ra tay. Em có muốn sống cuộc sống như vậy không?
- Không muốn.
Thu Ý Hàn lắc đầu.
- Đúng vậy, không ai muốn.
Đường Trọng cười khổ:
- Anh nói thế là để em suy nghĩ lại một lần nữa. Một cơ hội để em lựa chọn lần nữa. Hiện giờ em đã trưởng thành rồi, có năng lực tư duy của mình. Em hẳn phải rõ dạng người nào mới là thích hợp nhất với em...
- Nhưng em lại càng không muốn sống mà không có anh.
Thu Ý Hàn nói:
- Em biết làm như vậy rất nguy hiểm, có đôi khi sẽ xảy ra chuyện làm người ta tuyệt vọng. Nhưng nếu chúng ta chia tay thì cuộc sống của em sẽ chỉ có tuyệt vọng mà thôi.
- Hiện giờ những lúc anh không ở Paris, mỗi ngày em đều tưởng tượng khi nào em có thể gặp anh. Nếu chúng ta chia tay, em chỉ có thể nghĩ là cháu không còn được gặp lại nữa... Nếu thế thì em biết phải làm sao bây giờ?
Đường Trọng ôm chặt Thu Ý Hàn, khiến hô hấp của cô cũng trở nên khó khăn.
- Trở về anh sẽ tìm cha em nói chuyện.
Đường Trọng nói.
Rầm rầm rầm!
Cửa bị người khác gõ vang. Từ tiếng gõ có thể thấy là người gõ cửa cực kỳ không lễ phép, hơn nữa tâm tình cũng không tốt lắm.
Đường Trọng mặc áo ngủ, đứng dậy đi ra mở cửa. Một cô gái xinh đẹp mang theo một luồng không khí lạnh lách vào qua người hắn.
- Thu Ý Hàn... Thu Ý Hàn... Thu Ý Hàn, cháu ở đâu?
Cô gái vừa hô vừa xộc vào trong phòng Đường Trọng. Phát hiện ra trên giường không có Thu Ý Hàn, cô xoay người, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, quát lớn:
- Đường Trọng, Ý Hàn đâu? Cậu lừa nó tới đâu rồi?
- Toilet.
Đường Trọng chỉ chỉ vào toilet.
Thu Tĩnh Văn không tin, chạy tới gõ cửa toilet, hô:
- Thu Ý Hàn, cháu có ở bên trong không? Nói mau, bằng không cô sẽ xô cửa vào.
- Cô.
Tiếng Thu Ý Hàn truyền ra từ bên trong.
Nghe thấy quả nhiên Thu Ý Hàn ở bên trong, Thu Tĩnh Văn đã bắt đầu tức giận.
- Con ranh chết tiệt này, cháu còn dám nói chuyện với cô à? Cháu nói lời mà không giữ lấy lời, hứa cũng làm được. Trong lòng cháu không thấy áy náy sao? Cháu rõ ràng đã hứa với cô là trước mười một giờ phải về nhà, kết quả thì sao? Cháu ở đâu? Cháu có biết cô lo lắng cả đêm không ngủ không? Cháu có biết cháu phải ứng phó với bà ngoại cháu thế nào không? Cho dù cháu không về thì cũng phải gọi điện cho cô chứ? Cho dù không muốn gọi điện thì cũng không thể tắt máy được.
Cạch...
Thu Ý Hàn mở cửa toilet, vẻ mặt xấu hổ đứng trước cửa, nói:
- Cô à, cháu xin lỗi. Đêm qua chúng cháu... Đã xảy ra chuyện, cho nên cháu mới không thể về được. Không phải cháu cố ý đâu.
Trên người không có quần áo, chỉ có một bộ áo ngủ màu trắng. Mái tóc dài rối tung, thoạt nhìn rất hỗn độn.
Khuôn mặt ửng hồng, đó là bằng chứng kích tình chưa lui.
Đêm qua đã xảy ra chuyện à? Đã xảy ra chuyện gì?
Đồng tử Thu Tĩnh Văn trừng lớn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm vào Thu Ý Hàn, miệng lẩm bẩm:
- My God! My GOD? Vậy thì phải làm sao bây giờ? Cô biết ăn nói sao với anh chị bây giờ...
Cô tiến tới, túm cổ Thu Ý Hàn, quát lớn:
- Thu Ý Hàn, sao cháu có thể như thế? Sao cháu có thể như thế hả?