Đau! Trái tim rất đau! Có cảm giác bị dao đâm. Thu Hồng Đồ dốc sức nhiều năm trên thương trường, từ lúc hắn tiếp nhận tập đoàn Hoành Đại từ tay bố vợ, hơn nữa phát triển nó lớn mạnh thì đã rất ít người dám nói chuyện với hắn như thế. Hắn không thích ứng được với phương thức nói trắng trợn này, cũng không hề thích. Giống như một một vết sẹo đã lành lại bị người khác xé toạc ra, lộ giòi bọ và thịt thối bên trong ra, khiến người ta nhìn thấy chỗ dơ bẩn buồn nôn kia. Đã bao nhiêu năm rồi chứ? Hắn không ngờ còn có người dám nói về vấn đề này với hắn. Hắn nghĩ hắn đã hoàn toàn nắm tập đoàn Hoành Đại trong tay. Người kia đã qua đi, bị bao phủ bởi tro bụi trong dòng thời gian. Không ngờ lại vẫn còn người nhớ tới hắn, hơn nữa công kích mình bất ngờ, không phòng bị. Phản ứng của Thu Hồng Đồ thật quái lạ. Đầu tiên là kinh ngạc khó có thể tin nổi, sau đó là cười lạnh, cười to, cười không kiên nể gì. Đường Trọng cũng cười. Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười lạnh. Hắn cảm thấy đối phương cười cuồng vọng như vậy, nếu mình không lộ ý cười thì giống như đã thua người ta về khí thế vậy. - Đường Trọng, cậu thật sự là thú vị đấy. Thu Hồng Đồ cười một trận thoải mái rồi nhìn Đường Trọng nói. - Tôi chỉ thích ăn ngay nói thật mà thôi. Đường Trọng nhìn thẳng vào mắt Thu Hồng Đồ, muốn nhìn thấy ý nghĩ trong lòng của hắn. Hiển nhiên Thu Hồng Đồ còn khó đối phó hơn hắn tưởng một chút. Từ vẻ mặt và ánh mắt của đối phương, hắn không nhận ra cảm xúc gì.
- Người như vậy luôn khiến người khác không thích mà. Nếu có gì thì chỉ có áp lực và phẫn nộ. - Cậu tự biết mình như thế, điểm này thật sự khiến người ta ưa thích. Thu Hồng Đồ "khen ngợi". - Quá khen. Đường Trọng lạnh nhạt đáp. Nếu đã muốn nói trắng ra thì hắn không còn khả năng lùi bước. Nếu bị Thu Hồng Đồ chặt đứt ngay như thế thì không bằng dùng thuốc nặng, để mình và Thu Ý Hàn có một cơ hội. - Tôi nhớ rõ cậu học tâm lý học phải không? Thu Hồng Đồ hỏi. - Là tâm lý học thực dụng. Đường Trọng gật đầu. - Xem ra cậu học cũng khá lắm.
- Tôi đoán đúng rồi à? - Đoán đúng thì sao? Đoán sai thì sao? Thu Hồng Đồ đẩy ghế ra đứng lên. Hắn đứng phía sau bàn làm việc xa hoa rộng rãi, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng nói: - Lịch sử đều là do kẻ thắng viết nên. Thực may mắn, tôi có tư cách viết nên lịch sử kia. - Đương nhiên không ai hoài nghi điểm này. Đường Trọng nói. - Tất cả những gì ông đoạt được đều là những thứ ông đáng có được. - Tôi cũng đã trả giá vì điều đó. Không có thành công nào là ngẫu nhiên cả. Thu Hồng Đồ nói rất hợp tình hợp lý. - Ông đã cho là như vậy, vì sao ông không dám nhìn thẳng vào điểm này chứ? Đường Trọng hỏi lại: - Ông danh chính ngôn thuận tiếp nhận tập đoàn Hoành Đại, vì sao lại còn phải thanh trừ người trong tập đoàn? Ông sợ hãi cái gì? - Ông ấy là người thân nhất của tôi nhưng ông ấy không phải tôi. Tôi muốn dùng người của mình. Tôi phải làm như vậy, không có sự lựa chọn khác. Thu Hồng Đồ nói. - Cậu nói đúng. Tôi không sợ người chết, tôi sợ người sống. - Cho nên mới nói phán đoán của tôi là chính xác. Ông lo lắng tôi với Thu Ý Hàn tới bên nhau, tôi sẽ cướp đoạt tập đoàn Hoành Đại này từ tay ông phải không? - Cậu sẽ không làm sao? Thu Hồng Đồ cười lạnh. - Ông hẳn rất rõ ràng là tôi không thiếu tiền chứ? Đường Trọng cười nói. - Ai lại chê mình nhiều tiền đâu? Nếu có thể nuốt luôn tập đoàn Hoành Đại, không phải sẽ thực hiện luôn được giấc mộng nhà quyền quý của cậu sao? Cậu là người theo chủ nghĩa hiện thực, tôi không tin cậu sẽ bỏ qua cơ hội như vậy. Tôi hiểu rất rõ Ý Hàn. Nó tin cậu hoàn toàn, không phòng bị bất cứ chuyện gì cậu làm... Nếu cậu muốn thực hiện chuyện này thành công thì thật sự rất dễ dàng. Tôi không cách nào yên tâm giao tập đoàn Hoành Đại vào tay nó được. Bởi vì tôi hiểu rất rõ, giao vào tay nó chẳng khác nào là giao cho cậu. Thu Hồng Đồ nói rất thẳng thắn. - Chỉ có bản thân tôi mới biết rõ là tôi ghét cậu tới mức nào. - Cho nên vì giữ lại tập đoàn Hoành Đại, vì giữ cơ nghiệp Thu gia nhà ông, ông tình nguyện một tay hủy diệt hạnh phúc của con gái mình sao? - Hạnh phúc sao? Loại chuyện này ai có thể nói chuẩn chứ? - Nếu tôi không để ý tới Ý Hàn chút nào thì tôi cần gì chạy tới đây giết thời gian với ông chứ? Đường Trọng hỏi lại. - Có lẽ thế. Nhưng cậu không chỉ để ý tới Thu Ý Hàn phải không? Tôi tiếp xúc với rất nhiều người trẻ tuổi, tuy bọn họ che dấu rất tốt nhưng tôi có thể thấy được dã tâm trong ánh mắt của bọn họ... Ánh mắt như vậy tôi rất quen. Bởi hai mươi mấy năm trước, ngày nào tôi cũng nhìn thấy nó trong gương. Đường Trọng, cậu còn có dã tâm hơn bọn họ nhiều. Hơn nữa dã tâm của cậu còn không thèm che dấu. Thế thì sao tôi phải tin tưởng cậu chứ? - Tôi có thể ký cam đoan với ông. Đường Trọng nói. - Tôi sẽ không nhận một chút sản nghiệp nào của Thu gia, sẽ không cần một xu nào của nhà họ Thu các ông. - Tôi chỉ có một đứa con gái. Cuối cùng tôi cũng phải giao tập đoàn Hoành Đại vào tay Ý Hàn... Tôi đã nói rồi. Giao tập đoàn Hoành Đại vào tay nó thì có khác gì giao vào tay cậu đâu? - Như vậy chẳng lẽ ông định để con gái cả đời không lấy chồng? Chỉ cần cô ấy lập gia đình thì người kia sẽ có khả năng tiếp nhận sản nghiệp tập đoàn Hoành Đại. Đây là chuyện ông không thể thừa nhận mà? - Không, tôi muốn tìm một người đàn ông biết nghe lời. Hoặc nói là mg người đàn ông yêu thương con gái tôi thật, coi nó là duy nhất. Chỉ có như vậy thì tập đoàn Hoành Đại mới có thể mang lại hạnh phúc thật sự cho nó. Nếu không thì đây chính là tai họa trong đời nó. - Ông đúng là không có lòng tin với con gái mình rồi. - Tôi không có lòng tin với tình cảm của cậu và nó. - Xem ra chúng ta đàm phán thất bại rồi sao? - Có thể nói là như thế. Vẻ mặt Thu Hồng Đồ tươi cười nhìn Đường Trọng, nói: - Hôm nay cậu đã có thể thẳng thắn như vậy, tôi cũng không ngại thẳng thắn nói với cậu... Chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi sẽ dùng hết sức ngăn cản hai người tới với nhau. - Ông đúng là không phải một người cha tốt. - Cậu cũng không phải là một người chồng tốt. Đường Trọng đứng dậy nói: - Xin chào.
- Hy vọng lần sau không gặp lại. - Cho dù không làm được con rể ông thì chúng ta vẫn còn làm ăn với nhau được chứ. Đường Trọng cười ha hả nói. - Tôi thấy tôi và Cổ Anh Hùng thật ra cũng có nhiều chuyện để nói. - Cũng Được. Đường Trọng hiểu ý hắn: - Người già rồi cũng có nhiều chủ đề chung. Thu Hồng Đồ bấm điện thoại bàn, nói: - Linda, tiễn khách. - Khách sáo quá. Đường Trọng cười nói, xoay người đi ra khỏi văn phòng Thu Hồng Đồ. Cạch! Cửa phòng làm việc bị đóng lại. Thu Hồng Đồ đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới, trầm mặc rất lâu.
Tìm kiếm đôi mắt ta trong bóng tối. Liều chết giãy dụa một năm. Theo đuổi thay đổi của ta trong cô độc. Giấc mộng sẽ có một ngày được thực hiện. Nổi nhịp trống của ta từ trong bùn lầy. Chẳng cần hoài niệm mồ hôi nước mắt. Trong trói buộc chính là ngày mai ta giải thoát. Một tia sáng rạng đông ngay trước mắt. Sẽ có ngày ta giương đôi cánh. Thanh xuân tràn ngập mộng bình nguyên... Bài hát này có tên là "phá kén", là một ca khúc do Diệp Thanh Dương sáng tác riêng cho album mới của nhóm Hồ Điệp. Bài hát này không giống những ca khúc thể hiện tình yêu khác, phát huy mạnh tính tích cực hướng về phía trước, không chịu sự trói buộc về tinh thần và lực lượng.
Ý cảnh và ca từ cũn khá ăn khớp với hình tượng dũng cảm giao tranh của Cực Hỏa Đạo, nếu quảng cáo tốt thì có thể sẽ là một ca khúc hót mới. Cũng bởi coi trọng ca khúc này cho nên yêu cầu của Diệp Thanh Dương đối với ba người trong nhóm Hồ Điệp đều đặc biệt hà khắc. Hắn lôi Đường Trọng, Lâm Hồi Âm, Trương Hách Bản ra tập luyện, ghi âm không ngừng, chỉ hơi có chút tỳ vết là sẽ lên tiếng bắt ngừng ngay. Đã vài ngày rồi cũng chưa tìm được trạng thái lý tưởng mà Diệp Thanh Dương muốn. Có lẽ Diệp Thanh Dương cũng chưa nghĩ kỹ xem, rốt cục hắn muốn trạng thái tình cảm nào đây. - Dừng lại, dừng lại. Diệp Thanh Dương thét to. Hắn vẫy vẫy tay, ý bảo ba thành viên của nhóm Hồ Điệp đi tới trước mặt hắn, cười nói: - Tôi biết mọi người đã rất cố gắng rồi nhưng bài hát này vẫn chưa đạt được cảm giác mà tôi muốn... Vẫn luôn thấy thiếu gì đó. Đừng sốt ruột, cho mình chút thời gian nữa, cũng cho tôi chút thời gian nữa. Chúng ta cùng cố gắng, nhất định sẽ khiến nó hoàn mỹ hơn. - Vất vả cho ông rồi. Đường Trọng nói lời cảm tạ rất thành khẩn. Mấy ngày nay vẫn luôn dây dưa từng chi tiết nhỏ của bài hát này, Diệp Thanh Dương sắp nổi khùng lên tới nơi rồi. Sau khi tiếp xúc, Đường Trọng mới cảm nhận được sự tập trung của Diệp Thanh Dương. Hắn vì album mới của nhóm Hồ Điệp mà đã trả giá rất nhiều. Đường Trọng cảm tạ hắn là xuất phát từ nội tâm. - Đừng khách sáo. Đây là trách nhiệm của tôi. Diệp Thanh Dương xua tay nói. - Mọi người nghỉ ngơi một lát đi. Nói xong hắn liền đứng dậy, tự nhốt mình vào toilet. Diệp Thanh Dương có một thói quen kỳ quái là thích tự nhốt mình trong toilet tìm kiếm linh cảm. Bài hát nổi tiếng Lạc Hồng của hắn và sau đó là bài Yêu em một trăm vạn năm, chờ đợi thật quá nhỏ nhoi đều được sáng tác bên trong toilet hết.
Cho nên người trong nghề đặt cho hắn một biệt hiệu khác: Đại sư WC. - Đều là do Đường Trọng. Trương Hách Bản thầm oán hận nói: - Hôm nay thu âm, rõ ràng là do Đường Trọng làm không tốt. - Cũng không phải mình tôi phạm sai lầm. Hai cô cũng phạm sai ấy chứ hả? - Anh phạm sai lầm nên mới kéo theo chúng tôi phạm sai lầm chứ? Trương Hách Bản tức giận nói: - Không phải là không làm được con rể nhà người ta sao? Có gì mà đau lòng thế? Anh xem, tôi và chị Hồi Âm cũng rất không tồi mà... Đặc biệt là tôi, lên giường xuống bếp, thứ gì không phải là đối tượng tốt cho anh chọn hả? - Cô cũng biết rồi à? Đường Trọng trừng lớn mắt. Hắn nghĩ chuyện mình bị Thu Hồng Đồ từ chối chỉ có mình mình biết chứ. - Ngu ngốc.
Trương Hách Bản mắng. - Cả thế giới đều biết rồi. Chỉ có anh không biết là thế giới biết mà thôi.
- Người như vậy luôn khiến người khác không thích mà. Nếu có gì thì chỉ có áp lực và phẫn nộ. - Cậu tự biết mình như thế, điểm này thật sự khiến người ta ưa thích. Thu Hồng Đồ "khen ngợi". - Quá khen. Đường Trọng lạnh nhạt đáp. Nếu đã muốn nói trắng ra thì hắn không còn khả năng lùi bước. Nếu bị Thu Hồng Đồ chặt đứt ngay như thế thì không bằng dùng thuốc nặng, để mình và Thu Ý Hàn có một cơ hội. - Tôi nhớ rõ cậu học tâm lý học phải không? Thu Hồng Đồ hỏi. - Là tâm lý học thực dụng. Đường Trọng gật đầu. - Xem ra cậu học cũng khá lắm.
- Tôi đoán đúng rồi à? - Đoán đúng thì sao? Đoán sai thì sao? Thu Hồng Đồ đẩy ghế ra đứng lên. Hắn đứng phía sau bàn làm việc xa hoa rộng rãi, nhìn chằm chằm vào Đường Trọng nói: - Lịch sử đều là do kẻ thắng viết nên. Thực may mắn, tôi có tư cách viết nên lịch sử kia. - Đương nhiên không ai hoài nghi điểm này. Đường Trọng nói. - Tất cả những gì ông đoạt được đều là những thứ ông đáng có được. - Tôi cũng đã trả giá vì điều đó. Không có thành công nào là ngẫu nhiên cả. Thu Hồng Đồ nói rất hợp tình hợp lý. - Ông đã cho là như vậy, vì sao ông không dám nhìn thẳng vào điểm này chứ? Đường Trọng hỏi lại: - Ông danh chính ngôn thuận tiếp nhận tập đoàn Hoành Đại, vì sao lại còn phải thanh trừ người trong tập đoàn? Ông sợ hãi cái gì? - Ông ấy là người thân nhất của tôi nhưng ông ấy không phải tôi. Tôi muốn dùng người của mình. Tôi phải làm như vậy, không có sự lựa chọn khác. Thu Hồng Đồ nói. - Cậu nói đúng. Tôi không sợ người chết, tôi sợ người sống. - Cho nên mới nói phán đoán của tôi là chính xác. Ông lo lắng tôi với Thu Ý Hàn tới bên nhau, tôi sẽ cướp đoạt tập đoàn Hoành Đại này từ tay ông phải không? - Cậu sẽ không làm sao? Thu Hồng Đồ cười lạnh. - Ông hẳn rất rõ ràng là tôi không thiếu tiền chứ? Đường Trọng cười nói. - Ai lại chê mình nhiều tiền đâu? Nếu có thể nuốt luôn tập đoàn Hoành Đại, không phải sẽ thực hiện luôn được giấc mộng nhà quyền quý của cậu sao? Cậu là người theo chủ nghĩa hiện thực, tôi không tin cậu sẽ bỏ qua cơ hội như vậy. Tôi hiểu rất rõ Ý Hàn. Nó tin cậu hoàn toàn, không phòng bị bất cứ chuyện gì cậu làm... Nếu cậu muốn thực hiện chuyện này thành công thì thật sự rất dễ dàng. Tôi không cách nào yên tâm giao tập đoàn Hoành Đại vào tay nó được. Bởi vì tôi hiểu rất rõ, giao vào tay nó chẳng khác nào là giao cho cậu. Thu Hồng Đồ nói rất thẳng thắn. - Chỉ có bản thân tôi mới biết rõ là tôi ghét cậu tới mức nào. - Cho nên vì giữ lại tập đoàn Hoành Đại, vì giữ cơ nghiệp Thu gia nhà ông, ông tình nguyện một tay hủy diệt hạnh phúc của con gái mình sao? - Hạnh phúc sao? Loại chuyện này ai có thể nói chuẩn chứ? - Nếu tôi không để ý tới Ý Hàn chút nào thì tôi cần gì chạy tới đây giết thời gian với ông chứ? Đường Trọng hỏi lại. - Có lẽ thế. Nhưng cậu không chỉ để ý tới Thu Ý Hàn phải không? Tôi tiếp xúc với rất nhiều người trẻ tuổi, tuy bọn họ che dấu rất tốt nhưng tôi có thể thấy được dã tâm trong ánh mắt của bọn họ... Ánh mắt như vậy tôi rất quen. Bởi hai mươi mấy năm trước, ngày nào tôi cũng nhìn thấy nó trong gương. Đường Trọng, cậu còn có dã tâm hơn bọn họ nhiều. Hơn nữa dã tâm của cậu còn không thèm che dấu. Thế thì sao tôi phải tin tưởng cậu chứ? - Tôi có thể ký cam đoan với ông. Đường Trọng nói. - Tôi sẽ không nhận một chút sản nghiệp nào của Thu gia, sẽ không cần một xu nào của nhà họ Thu các ông. - Tôi chỉ có một đứa con gái. Cuối cùng tôi cũng phải giao tập đoàn Hoành Đại vào tay Ý Hàn... Tôi đã nói rồi. Giao tập đoàn Hoành Đại vào tay nó thì có khác gì giao vào tay cậu đâu? - Như vậy chẳng lẽ ông định để con gái cả đời không lấy chồng? Chỉ cần cô ấy lập gia đình thì người kia sẽ có khả năng tiếp nhận sản nghiệp tập đoàn Hoành Đại. Đây là chuyện ông không thể thừa nhận mà? - Không, tôi muốn tìm một người đàn ông biết nghe lời. Hoặc nói là mg người đàn ông yêu thương con gái tôi thật, coi nó là duy nhất. Chỉ có như vậy thì tập đoàn Hoành Đại mới có thể mang lại hạnh phúc thật sự cho nó. Nếu không thì đây chính là tai họa trong đời nó. - Ông đúng là không có lòng tin với con gái mình rồi. - Tôi không có lòng tin với tình cảm của cậu và nó. - Xem ra chúng ta đàm phán thất bại rồi sao? - Có thể nói là như thế. Vẻ mặt Thu Hồng Đồ tươi cười nhìn Đường Trọng, nói: - Hôm nay cậu đã có thể thẳng thắn như vậy, tôi cũng không ngại thẳng thắn nói với cậu... Chỉ cần tôi còn sống một ngày, tôi sẽ dùng hết sức ngăn cản hai người tới với nhau. - Ông đúng là không phải một người cha tốt. - Cậu cũng không phải là một người chồng tốt. Đường Trọng đứng dậy nói: - Xin chào.
- Hy vọng lần sau không gặp lại. - Cho dù không làm được con rể ông thì chúng ta vẫn còn làm ăn với nhau được chứ. Đường Trọng cười ha hả nói. - Tôi thấy tôi và Cổ Anh Hùng thật ra cũng có nhiều chuyện để nói. - Cũng Được. Đường Trọng hiểu ý hắn: - Người già rồi cũng có nhiều chủ đề chung. Thu Hồng Đồ bấm điện thoại bàn, nói: - Linda, tiễn khách. - Khách sáo quá. Đường Trọng cười nói, xoay người đi ra khỏi văn phòng Thu Hồng Đồ. Cạch! Cửa phòng làm việc bị đóng lại. Thu Hồng Đồ đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới, trầm mặc rất lâu.
Tìm kiếm đôi mắt ta trong bóng tối. Liều chết giãy dụa một năm. Theo đuổi thay đổi của ta trong cô độc. Giấc mộng sẽ có một ngày được thực hiện. Nổi nhịp trống của ta từ trong bùn lầy. Chẳng cần hoài niệm mồ hôi nước mắt. Trong trói buộc chính là ngày mai ta giải thoát. Một tia sáng rạng đông ngay trước mắt. Sẽ có ngày ta giương đôi cánh. Thanh xuân tràn ngập mộng bình nguyên... Bài hát này có tên là "phá kén", là một ca khúc do Diệp Thanh Dương sáng tác riêng cho album mới của nhóm Hồ Điệp. Bài hát này không giống những ca khúc thể hiện tình yêu khác, phát huy mạnh tính tích cực hướng về phía trước, không chịu sự trói buộc về tinh thần và lực lượng.
Ý cảnh và ca từ cũn khá ăn khớp với hình tượng dũng cảm giao tranh của Cực Hỏa Đạo, nếu quảng cáo tốt thì có thể sẽ là một ca khúc hót mới. Cũng bởi coi trọng ca khúc này cho nên yêu cầu của Diệp Thanh Dương đối với ba người trong nhóm Hồ Điệp đều đặc biệt hà khắc. Hắn lôi Đường Trọng, Lâm Hồi Âm, Trương Hách Bản ra tập luyện, ghi âm không ngừng, chỉ hơi có chút tỳ vết là sẽ lên tiếng bắt ngừng ngay. Đã vài ngày rồi cũng chưa tìm được trạng thái lý tưởng mà Diệp Thanh Dương muốn. Có lẽ Diệp Thanh Dương cũng chưa nghĩ kỹ xem, rốt cục hắn muốn trạng thái tình cảm nào đây. - Dừng lại, dừng lại. Diệp Thanh Dương thét to. Hắn vẫy vẫy tay, ý bảo ba thành viên của nhóm Hồ Điệp đi tới trước mặt hắn, cười nói: - Tôi biết mọi người đã rất cố gắng rồi nhưng bài hát này vẫn chưa đạt được cảm giác mà tôi muốn... Vẫn luôn thấy thiếu gì đó. Đừng sốt ruột, cho mình chút thời gian nữa, cũng cho tôi chút thời gian nữa. Chúng ta cùng cố gắng, nhất định sẽ khiến nó hoàn mỹ hơn. - Vất vả cho ông rồi. Đường Trọng nói lời cảm tạ rất thành khẩn. Mấy ngày nay vẫn luôn dây dưa từng chi tiết nhỏ của bài hát này, Diệp Thanh Dương sắp nổi khùng lên tới nơi rồi. Sau khi tiếp xúc, Đường Trọng mới cảm nhận được sự tập trung của Diệp Thanh Dương. Hắn vì album mới của nhóm Hồ Điệp mà đã trả giá rất nhiều. Đường Trọng cảm tạ hắn là xuất phát từ nội tâm. - Đừng khách sáo. Đây là trách nhiệm của tôi. Diệp Thanh Dương xua tay nói. - Mọi người nghỉ ngơi một lát đi. Nói xong hắn liền đứng dậy, tự nhốt mình vào toilet. Diệp Thanh Dương có một thói quen kỳ quái là thích tự nhốt mình trong toilet tìm kiếm linh cảm. Bài hát nổi tiếng Lạc Hồng của hắn và sau đó là bài Yêu em một trăm vạn năm, chờ đợi thật quá nhỏ nhoi đều được sáng tác bên trong toilet hết.
Cho nên người trong nghề đặt cho hắn một biệt hiệu khác: Đại sư WC. - Đều là do Đường Trọng. Trương Hách Bản thầm oán hận nói: - Hôm nay thu âm, rõ ràng là do Đường Trọng làm không tốt. - Cũng không phải mình tôi phạm sai lầm. Hai cô cũng phạm sai ấy chứ hả? - Anh phạm sai lầm nên mới kéo theo chúng tôi phạm sai lầm chứ? Trương Hách Bản tức giận nói: - Không phải là không làm được con rể nhà người ta sao? Có gì mà đau lòng thế? Anh xem, tôi và chị Hồi Âm cũng rất không tồi mà... Đặc biệt là tôi, lên giường xuống bếp, thứ gì không phải là đối tượng tốt cho anh chọn hả? - Cô cũng biết rồi à? Đường Trọng trừng lớn mắt. Hắn nghĩ chuyện mình bị Thu Hồng Đồ từ chối chỉ có mình mình biết chứ. - Ngu ngốc.
Trương Hách Bản mắng. - Cả thế giới đều biết rồi. Chỉ có anh không biết là thế giới biết mà thôi.