Quán cà phê Here. Đường Trọng chỉ vào biển hiệu quán cà phê, cười nói: - Quán cà phê này có tên là "Nơi này". Chúng ta uống cà phê luôn ở đây đi. - Cái tên này thú vị thật. Vậy thì uống ở đây đi. Lương Đào cũng rất tán thưởng với cái tên này. Tất nhiên Lý Ngọc cũng không có ý kiến đối với đề nghị của bọn họ. Rũ tuyết lạnh trên người xuống, ba người đang chuẩn bị đẩy cửa đi vào, phía sau truyền tới tiếng kêu của con gái: - Đường Trọng. Ba người đồng thời xoay người lại, nhìn thấy Tiêu Nam Tâm xinh đẹp động lòng người. - Anh có thời gian không? Tôi muốn nói chuyện với anh. Tiêu Nam Tâm, thoải mái hỏi, không có chút sợ hãi hay ngượng ngùng gì cả.
Đường Trọng do dự. Lý Ngọc khó có dịp trở về, trưa mai sẽ rời khỏi Minh Châu. Hắn có một số chuyện muốn tán gẫu với Lý Ngọc. Lại nói, hắn dẫn hai người bạn tốt tới quán cà phê, mình lại rời đi với một cô gái trước. Đây không phải là quá trọng sắc khinh bạn sao? - Có. Lý Ngọc đáp. - Có có có. Lương Đào phản ứng sau, cũng vội vàng gật đầu: - Đường Trọng có thời gian, nhiều nhất là thời gian. Tôi với Lý Ngọc chuẩn bị về khách sạn hắn ở tâm sự một hồi. Tối nay tôi ngủ ở đó. Mà Đường Trọng là ngôi sao lớn, không tiện vào nơi này. Cô mau đưa Đường Trọng đi đi. Lương Đào vỗ vỗ bả vai Đường Trọng, nói nhỏ: - Mày đừng có ở "nơi này" nữa. Đi "chỗ khác" đi. Đường Trọng nhìn về phía Lý Ngọc, nói:
- Ngày mai phải đi thật à? - Tao sẽ về mà. Lý Ngọc nói. - Được. Đường Trọng gật đầu. - Cô ấy thích mày. Lý Ngọc nói. Đường Trọng cười khổ, chuẩn bị xoay người rời đi. - Mày cũng thích cô ấy. Lý Ngọc nói tiếp. -...... Bước chân Đường Trọng khựng lại. - Có một số việc không thể không làm. Có một số người không nên bỏ qua. Lý Ngọc lại nói.
Đường Trọng nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc, nói: - Mày nói chuyện hay hơn hẳn rồi đấy. - Tao nghiên cứu tâm lý học nhân tính mà. Mặt Lý Ngọc không thay đổi nhìn Đường Trọng. - Hiện tại phương hướng nghiên cứu của tao chính là kết quả của các lựa chọn phức tạp trong cuộc sống nhân loại, có tốt, có xấu, có hạnh phúc mỹ mãn, cũng có đau khổ cả đời. Nó giống như ly nước trái cây, đã đổ một loại vào một lần rồi thì tất nhiên sẽ bài xích các loại khác... Vì thế cái chén này vẫn phải để không. Việc này chính là không tôn trọng chính mình, cũng không tôn trọng sinh mệnh. - Những lời vô nghĩa của mày cũng càng ngày càng nhiều. Đường Trọng nói. - Nếu Lương Đào hoặc Hoa Minh nói với tao những lời này thì tao không cảm thấy kỳ quái chút nào. - Đúng thế.
Lương Đào nói rất tùy ý: - Mày biết thừa rằng lão nhị sẽ còn nói ngắn gọn thông tục hơn cả. -... Lương Đào và Lý Ngọc trở về khách sạn. Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm bước chậm trên đường. Tiêu Nam Tâm hẹn Đường Trọng ra nhưng lại không nói lời nào. Đường Trọng có dự cảm nguy hiểm sắp tới, hoặc nói hắn biết chuyện sau đó sẽ khiến mình khó xử, thế nên đành giả câm giả điếc. Hai người cứ trầm mặc bước đi như vậy trên đường, không có mục đích. Loạt xoạt. Tiếng giày dẫm lên tuyết phát ra tiếng kêu trong trẻo. Mỗi một bước chân dẫm xuống đều giống như nghiền nát một thứ gì đó rất xinh đẹp, khiến nội tâm người ta có cảm giác phá hoại mà sảng khoái. Đi hết một con đường, đi qua mấy ngõ nhỏ, có người làm bạn, dù đường xa cũng cảm thấy không dài. Mãi tới khi hai người vô ý bước tới Thanh Sơn cảng, Tiêu Nam Tâm mới ngừng bước. Cô không thể không ngừng. Bởi vì phía trước là cảng, đi tiếp là biển rộng rồi. Bọn họ chỉ có thể quay đi, nhưng cô lại không muốn trở về ngay. Cô tựa vào lan can cảng, nhìn mặt biển màu đen nổi bật giữa tuyết trắng xung quanh. Mặt nước phẳng lặng, giống như dưới đó có một con quái thú khổng lồ, lúc nào cũng có thể cắn nuốt người nào không cẩn thận rơi xuống đó vậy. Tiêu Nam Tâm cởi găng tay, dùng bàn tay vuốt ve tầng băng mỏng trên lan can. Dưới độ ấm của bàn tay cô, tầng băng mỏng kia bị hòa tan nhanh chóng. Một đám nước tuyết chảy vào bàn tay Tiêu Nam Tâm. - Cẩn thận kẻo lạnh. Đường Trọng nói. - Không lạnh đâu. Tiêu Nam Tâm lắc đầu.
Đột nhiên cô nhảy lên, áp bàn tay của mình vào cổ Đường Trọng. Hít... Thân thể Đường Trọng co mạnh lại. Hóa ra trong tay Tiêu Nam Tâm vẫn còn cầm một miếng băng. Vừa rồi cô cố ý nhét vào trong cổ Đường Trọng. Thân thể ấm áp bị băng lạnh rơi vào khiến Đường Trọng cũng phải giật mình. - Ha ha ha... Tiêu Nam Tâm chạy đi rất nhanh, hiển nhiên là đề phòng Đường Trọng trả thù. Đường Trọng không cam lòng yếu thế, nhặt một đống tuyết đọng trên mặt đất, hai tay úp một cái. Một quả bóng tuyết liền xuất hiện trong bàn tay hắn. Hắn nhắm phương hướng Tiêu Nam Tâm chạy trốn, ném quả bóng tuyết đi rất nhanh. Bụp! Quả bóng tuyết nổ tung phía sau lưng Tiêu Nam Tâm. Đàn ông họ Đường luôn có thiên phú xạ thủ, khoảng cách gần như thế tất nhiên bách phát bách trúng. - Á... Tiêu Nam Tâm kêu lên kinh hãi một tiếng, cũng nhặt tuyết phản kích Đường Trọng. Vút... Cô ném về phía Đường Trọng, thân thể Đường Trọng lách sang, quả cầu tuyết liền rơi xuống biển. Chuyện này khơi dậy tính háo thắng của Tiêu Nam Tâm. Cô ngồi xổm xuống, liên tục bốc vài quả cầu tuyết, sau đó ném về phía Đường Trọng giống như súng liên thanh. Đường Trọng vừa né tránh vừa xoay người chế tạo đạn pháo tuyết. Hai người vừa đánh vừa chạy, chơi vui vẻ vô cùng. Ánh đèn sáng tỏ, mặt đất hoang vu. Tuyết giống như một mặt gương, kéo dài bóng dáng hai người ra vô hạn. Tách ra, hợp lại, tách ra, lại hợp lại. Giống như người yêu lưu luyến không rời, cũng giống như tình nhân đang chiến đấu không ngớt vậy. Tiếng cười trong trẻo của Tiêu Nam Tâm vang vọng trong khu cảng trống trải. Thể xác và tinh thần của Đường Trọng được thả lỏng, thư giãn rất nhiều. Mãi tới khi hai người chạy mệt, cười mệt rồi thì cuộc chiến mới chấm dứt. Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Nam Tâm bị lạnh tới đỏ bừng, xoa hai tay vào nhau để ấm hơn. Cô nhìn mặt biển không có điểm cuối này, nói: - Trước kia không cảm thấy, gần đây lại thấy chúng ta càng ngày càng cách xa, về sau có thể xa tới không nhìn thấy nữa. Cô chỉ vào mặt biển rộng, nói. - Anh ở đầu bên kia, tôi ở đầu bên này. - Sao lại thế được chứ? Đường Trọng cười nói: - Tôi ở ngay tại Minh Châu, sẽ thường xuyên tới nhà thầy ăn cơm. Tôi thích ăn món sủi cảo của cô làm nhất. Ở ngoài nấu chả ra sao. - Anh biết không phải tôi nói tới ý này mà. Tiêu Nam Tâm nói. -...... Đường Trọng trầm mặc. Đương nhiên hắn biết ý cô nói tới gì. Nhưng hắn lại không thể nói ra. - Thật sự là nhớ nhung thời điểm khai giảng mà. Tuy rằng ngày nào cũng cãi nhau với anh không ngừng nhưng lại thật chân thực, thật phong phú. Cũng không biết anh là cái dạng quái tài gì, học thức với tâm lý học lại nhiều như thế. Từ nhỏ tôi nhận giáo dục về tâm lý học, tất nhiên không muốn thua bởi tên đáng ghét như anh. Vì thắng anh, mỗi lần trước khi đi học tôi đều tra hết nội dung tiết học hôm đi, tìm rất nhiều tư liệu, trích rất nhiều bút ký... Nhưng cuối cùng vẫn không thắng được anh. Anh có biết lúc đó tôi tức anh tới mức nào không? -...
- Chẳng qua thời gian đó quá ngắn, giống như vừa mới bắt đầu đã kết thúc rồi. Tôi còn chưa chuẩn bị tốt thì anh đã bỏ chạy đi làm ngôi sao rồi. Tiêu Nam Tâm cười. - Anh đúng là đa tài đa nghệ, học tốt toán lý hóa, ca hát, khiêu vũ, đáng ghita. Chẳng biết còn có thứ gì là anh không biết hay không. - Tôi không biết nói dối. Đường Trọng ngượng ngùng nói. - Nói dối. Tiêu Nam Tâm lạnh lùng lườm hắn, nói. Đường Trọng cười cười, cũng không phản bác. - Tôi cũng đã biết chuyện anh và Thu Ý Hàn. Gần đây báo chí, truyền thông đi tin liên tục, muốn không biết cũng khó. Cảnh tượng tại bữa tiệc đón người mới tôi còn nhớ rõ. Tại thời điểm đó quan hệ hai người đã rất thân thiết rồi, hơn nữa anh còn từ chối cô ấy ngay trên sân khấu... Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người lại tới với nhau lần nữa.
- Càng không ngờ được là cô bé con yếu đuối đứng trên sân khấu nói không ra lời kia lại là con gái bảo bối của Thu Hồng Đồ. Câu vừa rồi Lệ Lệ nói đúng. Cô ấy xinh đẹp, lại có gia tài cả trăm triệu. Trên thế giới này có mấy người có thể sánh được với cô ấy chứ? - Mỗi người đều có điểm mạnh riêng. Đường Trọng an ủi: - Cô cũng có điểm mà cô ấy không có. - Tôi có gì mà cô ấy không có chứ? Tiêu Nam Tâm hỏi. Đường Trọng không ngờ Tiêu Nam Tâm lại hỏi sâu vào đề tài này, nói: - Xinh đẹp... - Cô ấy không xinh đẹp sao? Đường Trọng biết không thể trả lời đơn giản với cô gái mẫn cảm này, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: - Cô độc lập, dũng cảm, có ý chí không chịu thua, có gan chinh phục, có năng lực hành động, có tri thức tâm lý học uyên bác, có sự từng trải phong phú. Những nơi cô đi qua còn nhiều hơn tôi, ngắm phong cảnh mà tôi chưa từng thấy... Dùng một câu nói kia của cô chính là: Cô sống chân thật hơn chúng tôi, sống phong phú hơn. Cô là độc nhất vô nhị. Tiêu Nam Tâm, cô thực sự vĩ đại. Những lời này của Đường Trọng đều là thật. Đây quả thực là sự hiểu biết của hắn với Tiêu Nam Tâm. Tiêu Nam Tâm có rất nhiều đặc điểm của riêng mình, thậm chí dù hắn cũng không thể làm nổi. Ánh mắt Tiêu Nam Tâm sáng quắc nhìn Đường Trọng. Hai mắt cô giống như hai viên bảo thạch đen láy nhìn thấu mọi màn che. Cô không ngờ Đường Trọng lại đánh giá cao mình như vậy. Cô không ngờ Đường Trọng lại hiểu mình như thế. Hắn hiểu mỗi sở trường của cô, có thể phát hiện mỗi chỗ cô che dấu. Cô thích đi lại, thích du lịch, thích thám hiểm, thích các loại động vật nhỏ ngạc nhiên quái lạ. Ngay cả cha mẹ và bà ngoại cô đều luôn ngăn cản, khuyên bảo cô. Nhưng trong lòng cô, tất cả sở thích của cô đều có ý nghĩa. Cô ngẩng đầu, giống như một nữ vương kiêu ngạo, khóe mắt hơi đỏ, có thể là do gió thổi cay. - Tôi đã cố gắng khiến mình trở nên tốt như vậy, tại sao anh lại không thích tôi?
Đường Trọng do dự. Lý Ngọc khó có dịp trở về, trưa mai sẽ rời khỏi Minh Châu. Hắn có một số chuyện muốn tán gẫu với Lý Ngọc. Lại nói, hắn dẫn hai người bạn tốt tới quán cà phê, mình lại rời đi với một cô gái trước. Đây không phải là quá trọng sắc khinh bạn sao? - Có. Lý Ngọc đáp. - Có có có. Lương Đào phản ứng sau, cũng vội vàng gật đầu: - Đường Trọng có thời gian, nhiều nhất là thời gian. Tôi với Lý Ngọc chuẩn bị về khách sạn hắn ở tâm sự một hồi. Tối nay tôi ngủ ở đó. Mà Đường Trọng là ngôi sao lớn, không tiện vào nơi này. Cô mau đưa Đường Trọng đi đi. Lương Đào vỗ vỗ bả vai Đường Trọng, nói nhỏ: - Mày đừng có ở "nơi này" nữa. Đi "chỗ khác" đi. Đường Trọng nhìn về phía Lý Ngọc, nói:
- Ngày mai phải đi thật à? - Tao sẽ về mà. Lý Ngọc nói. - Được. Đường Trọng gật đầu. - Cô ấy thích mày. Lý Ngọc nói. Đường Trọng cười khổ, chuẩn bị xoay người rời đi. - Mày cũng thích cô ấy. Lý Ngọc nói tiếp. -...... Bước chân Đường Trọng khựng lại. - Có một số việc không thể không làm. Có một số người không nên bỏ qua. Lý Ngọc lại nói.
Đường Trọng nhìn chằm chằm vào Lý Ngọc, nói: - Mày nói chuyện hay hơn hẳn rồi đấy. - Tao nghiên cứu tâm lý học nhân tính mà. Mặt Lý Ngọc không thay đổi nhìn Đường Trọng. - Hiện tại phương hướng nghiên cứu của tao chính là kết quả của các lựa chọn phức tạp trong cuộc sống nhân loại, có tốt, có xấu, có hạnh phúc mỹ mãn, cũng có đau khổ cả đời. Nó giống như ly nước trái cây, đã đổ một loại vào một lần rồi thì tất nhiên sẽ bài xích các loại khác... Vì thế cái chén này vẫn phải để không. Việc này chính là không tôn trọng chính mình, cũng không tôn trọng sinh mệnh. - Những lời vô nghĩa của mày cũng càng ngày càng nhiều. Đường Trọng nói. - Nếu Lương Đào hoặc Hoa Minh nói với tao những lời này thì tao không cảm thấy kỳ quái chút nào. - Đúng thế.
Lương Đào nói rất tùy ý: - Mày biết thừa rằng lão nhị sẽ còn nói ngắn gọn thông tục hơn cả. -... Lương Đào và Lý Ngọc trở về khách sạn. Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm bước chậm trên đường. Tiêu Nam Tâm hẹn Đường Trọng ra nhưng lại không nói lời nào. Đường Trọng có dự cảm nguy hiểm sắp tới, hoặc nói hắn biết chuyện sau đó sẽ khiến mình khó xử, thế nên đành giả câm giả điếc. Hai người cứ trầm mặc bước đi như vậy trên đường, không có mục đích. Loạt xoạt. Tiếng giày dẫm lên tuyết phát ra tiếng kêu trong trẻo. Mỗi một bước chân dẫm xuống đều giống như nghiền nát một thứ gì đó rất xinh đẹp, khiến nội tâm người ta có cảm giác phá hoại mà sảng khoái. Đi hết một con đường, đi qua mấy ngõ nhỏ, có người làm bạn, dù đường xa cũng cảm thấy không dài. Mãi tới khi hai người vô ý bước tới Thanh Sơn cảng, Tiêu Nam Tâm mới ngừng bước. Cô không thể không ngừng. Bởi vì phía trước là cảng, đi tiếp là biển rộng rồi. Bọn họ chỉ có thể quay đi, nhưng cô lại không muốn trở về ngay. Cô tựa vào lan can cảng, nhìn mặt biển màu đen nổi bật giữa tuyết trắng xung quanh. Mặt nước phẳng lặng, giống như dưới đó có một con quái thú khổng lồ, lúc nào cũng có thể cắn nuốt người nào không cẩn thận rơi xuống đó vậy. Tiêu Nam Tâm cởi găng tay, dùng bàn tay vuốt ve tầng băng mỏng trên lan can. Dưới độ ấm của bàn tay cô, tầng băng mỏng kia bị hòa tan nhanh chóng. Một đám nước tuyết chảy vào bàn tay Tiêu Nam Tâm. - Cẩn thận kẻo lạnh. Đường Trọng nói. - Không lạnh đâu. Tiêu Nam Tâm lắc đầu.
Đột nhiên cô nhảy lên, áp bàn tay của mình vào cổ Đường Trọng. Hít... Thân thể Đường Trọng co mạnh lại. Hóa ra trong tay Tiêu Nam Tâm vẫn còn cầm một miếng băng. Vừa rồi cô cố ý nhét vào trong cổ Đường Trọng. Thân thể ấm áp bị băng lạnh rơi vào khiến Đường Trọng cũng phải giật mình. - Ha ha ha... Tiêu Nam Tâm chạy đi rất nhanh, hiển nhiên là đề phòng Đường Trọng trả thù. Đường Trọng không cam lòng yếu thế, nhặt một đống tuyết đọng trên mặt đất, hai tay úp một cái. Một quả bóng tuyết liền xuất hiện trong bàn tay hắn. Hắn nhắm phương hướng Tiêu Nam Tâm chạy trốn, ném quả bóng tuyết đi rất nhanh. Bụp! Quả bóng tuyết nổ tung phía sau lưng Tiêu Nam Tâm. Đàn ông họ Đường luôn có thiên phú xạ thủ, khoảng cách gần như thế tất nhiên bách phát bách trúng. - Á... Tiêu Nam Tâm kêu lên kinh hãi một tiếng, cũng nhặt tuyết phản kích Đường Trọng. Vút... Cô ném về phía Đường Trọng, thân thể Đường Trọng lách sang, quả cầu tuyết liền rơi xuống biển. Chuyện này khơi dậy tính háo thắng của Tiêu Nam Tâm. Cô ngồi xổm xuống, liên tục bốc vài quả cầu tuyết, sau đó ném về phía Đường Trọng giống như súng liên thanh. Đường Trọng vừa né tránh vừa xoay người chế tạo đạn pháo tuyết. Hai người vừa đánh vừa chạy, chơi vui vẻ vô cùng. Ánh đèn sáng tỏ, mặt đất hoang vu. Tuyết giống như một mặt gương, kéo dài bóng dáng hai người ra vô hạn. Tách ra, hợp lại, tách ra, lại hợp lại. Giống như người yêu lưu luyến không rời, cũng giống như tình nhân đang chiến đấu không ngớt vậy. Tiếng cười trong trẻo của Tiêu Nam Tâm vang vọng trong khu cảng trống trải. Thể xác và tinh thần của Đường Trọng được thả lỏng, thư giãn rất nhiều. Mãi tới khi hai người chạy mệt, cười mệt rồi thì cuộc chiến mới chấm dứt. Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Nam Tâm bị lạnh tới đỏ bừng, xoa hai tay vào nhau để ấm hơn. Cô nhìn mặt biển không có điểm cuối này, nói: - Trước kia không cảm thấy, gần đây lại thấy chúng ta càng ngày càng cách xa, về sau có thể xa tới không nhìn thấy nữa. Cô chỉ vào mặt biển rộng, nói. - Anh ở đầu bên kia, tôi ở đầu bên này. - Sao lại thế được chứ? Đường Trọng cười nói: - Tôi ở ngay tại Minh Châu, sẽ thường xuyên tới nhà thầy ăn cơm. Tôi thích ăn món sủi cảo của cô làm nhất. Ở ngoài nấu chả ra sao. - Anh biết không phải tôi nói tới ý này mà. Tiêu Nam Tâm nói. -...... Đường Trọng trầm mặc. Đương nhiên hắn biết ý cô nói tới gì. Nhưng hắn lại không thể nói ra. - Thật sự là nhớ nhung thời điểm khai giảng mà. Tuy rằng ngày nào cũng cãi nhau với anh không ngừng nhưng lại thật chân thực, thật phong phú. Cũng không biết anh là cái dạng quái tài gì, học thức với tâm lý học lại nhiều như thế. Từ nhỏ tôi nhận giáo dục về tâm lý học, tất nhiên không muốn thua bởi tên đáng ghét như anh. Vì thắng anh, mỗi lần trước khi đi học tôi đều tra hết nội dung tiết học hôm đi, tìm rất nhiều tư liệu, trích rất nhiều bút ký... Nhưng cuối cùng vẫn không thắng được anh. Anh có biết lúc đó tôi tức anh tới mức nào không? -...
- Chẳng qua thời gian đó quá ngắn, giống như vừa mới bắt đầu đã kết thúc rồi. Tôi còn chưa chuẩn bị tốt thì anh đã bỏ chạy đi làm ngôi sao rồi. Tiêu Nam Tâm cười. - Anh đúng là đa tài đa nghệ, học tốt toán lý hóa, ca hát, khiêu vũ, đáng ghita. Chẳng biết còn có thứ gì là anh không biết hay không. - Tôi không biết nói dối. Đường Trọng ngượng ngùng nói. - Nói dối. Tiêu Nam Tâm lạnh lùng lườm hắn, nói. Đường Trọng cười cười, cũng không phản bác. - Tôi cũng đã biết chuyện anh và Thu Ý Hàn. Gần đây báo chí, truyền thông đi tin liên tục, muốn không biết cũng khó. Cảnh tượng tại bữa tiệc đón người mới tôi còn nhớ rõ. Tại thời điểm đó quan hệ hai người đã rất thân thiết rồi, hơn nữa anh còn từ chối cô ấy ngay trên sân khấu... Sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, hai người lại tới với nhau lần nữa.
- Càng không ngờ được là cô bé con yếu đuối đứng trên sân khấu nói không ra lời kia lại là con gái bảo bối của Thu Hồng Đồ. Câu vừa rồi Lệ Lệ nói đúng. Cô ấy xinh đẹp, lại có gia tài cả trăm triệu. Trên thế giới này có mấy người có thể sánh được với cô ấy chứ? - Mỗi người đều có điểm mạnh riêng. Đường Trọng an ủi: - Cô cũng có điểm mà cô ấy không có. - Tôi có gì mà cô ấy không có chứ? Tiêu Nam Tâm hỏi. Đường Trọng không ngờ Tiêu Nam Tâm lại hỏi sâu vào đề tài này, nói: - Xinh đẹp... - Cô ấy không xinh đẹp sao? Đường Trọng biết không thể trả lời đơn giản với cô gái mẫn cảm này, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: - Cô độc lập, dũng cảm, có ý chí không chịu thua, có gan chinh phục, có năng lực hành động, có tri thức tâm lý học uyên bác, có sự từng trải phong phú. Những nơi cô đi qua còn nhiều hơn tôi, ngắm phong cảnh mà tôi chưa từng thấy... Dùng một câu nói kia của cô chính là: Cô sống chân thật hơn chúng tôi, sống phong phú hơn. Cô là độc nhất vô nhị. Tiêu Nam Tâm, cô thực sự vĩ đại. Những lời này của Đường Trọng đều là thật. Đây quả thực là sự hiểu biết của hắn với Tiêu Nam Tâm. Tiêu Nam Tâm có rất nhiều đặc điểm của riêng mình, thậm chí dù hắn cũng không thể làm nổi. Ánh mắt Tiêu Nam Tâm sáng quắc nhìn Đường Trọng. Hai mắt cô giống như hai viên bảo thạch đen láy nhìn thấu mọi màn che. Cô không ngờ Đường Trọng lại đánh giá cao mình như vậy. Cô không ngờ Đường Trọng lại hiểu mình như thế. Hắn hiểu mỗi sở trường của cô, có thể phát hiện mỗi chỗ cô che dấu. Cô thích đi lại, thích du lịch, thích thám hiểm, thích các loại động vật nhỏ ngạc nhiên quái lạ. Ngay cả cha mẹ và bà ngoại cô đều luôn ngăn cản, khuyên bảo cô. Nhưng trong lòng cô, tất cả sở thích của cô đều có ý nghĩa. Cô ngẩng đầu, giống như một nữ vương kiêu ngạo, khóe mắt hơi đỏ, có thể là do gió thổi cay. - Tôi đã cố gắng khiến mình trở nên tốt như vậy, tại sao anh lại không thích tôi?