- Thích. Đường Trọng nói. Hắn không lừa được bản thân, cũng không lừa được Tiêu Nam Tâm. Lần hôn trong mưa đó đã tiết lộ rất nhiều bí mật rồi. - Có phải là tôi thật sự không bằng cô ấy không? Tiêu Nam Tâm hỏi: - Hoặc là cô ấy trợ giúp anh được nhiều hơn phải không? - Không phải như cô nghĩ đâu. - Nếu bị anh phán tử hình thì cũng phải cho tôi một cái lý do bị đào thải chứ? Đường Trọng lắc đầu. - Tâm lý học nói, nhìn thấu nói thấu, hiểu cũng không cần hỏi cho ra... Nhưng tôi vẫn tò mò, hai người xa cách như thế, vì sao cô ấy lại có vị trí quan trọng như vậy trong lòng anh? Tôi cố hết sức tiếp cận anh, lại không thể nào xúc động được nội tâm anh là sao?
- Thật ra tình cảm của tôi với cô ấy là một chuyện rất đơn giản. Đường Trọng nhìn Tiêu Nam Tâm: - Lần đầu tiên khai giảng tôi nhìn thấy cô ấy, trong lòng tôi đã nghĩ, cô bé này như búp bê, nhất định phải bảo vệ cho tốt. Tôi chỉ nghĩ đơn thuần là muốn bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy, không muốn để cô ấy thất vọng vì tin tưởng tôi. Chúng ta kết giao cũng rất đơn giản. Nhưng cũng vì đơn giản như thế nên tôi lại càng quý trọng... Cuộc sống của tôi rất phức tạp, có đội khi lại rất chờ mong sự đơn giản. - Tình yên của tôi không đơn thuần, đơn giản sao? -... - Tình yêu của ai mà không đơn thuần, đơn giản chứ? -... - Nếu đã yêu thì mẹ nó ai mà không đơn thuần hả? Tiêu Nam Tâm kêu lớn: - Không đơn thuần, không đơn giản không phải bởi không yêu mà là bởi yêu phải anh.
-... Tiêu Nam Tâm đứng trên lan can, hai tay bắc thành loa, hô lớn với biển rộng: - Đường Trọng, em yêu anh. - Nam Tâm... Đường Trọng khuyên nhủ. Tiêu Nam Tâm đứng trên lan can, xoay người lại, cười thản nhiên nói: - Đừng tưởng rằng em điên rồi. Còn nhớ là em đã nói với anh không? Em muốn yêu ai thì em sẽ khiến cả thế giới biết... Hiện giờ anh là ngôi sao rồi, em không thể phá hoại hình tượng của anh. Cho nên em phải hét lên với biển rộng. Ít nhất gió biển, nước biển, cá biển biết... Còn cả anh cũng biết. -... Loạt xoạt. Phía sau truyền tới tiếng bước chân. Một ông lão mặc một bộ áo to sụ màu vàng đất đi tới, đứng cách đó không xa, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào hai người. - Ông là ai? Tiêu Nam Tâm hỏi. Đột nhiên có một cụ ông đi ra cảng, thoạt nhìn còn có vẻ rất kinh hãi. - Tôi là người giữ container. Ông lão nói. - Vốn tôi cũng không muốn đi ra ngoài. Bên ngoài gió quá lớn, tôi cũng không muốn làm phiền đôi thanh niên các cháu. Nhưng giờ tôi không nhịn được nữa rồi... Lão xoay người nhìn Đường Trọng, giọng điệu khá không tốt: - Tôi bảo này thằng nhóc. Cô bé đã thổ lộ với cậu như vậy rồi, cậu còn không tiếp nhận đi thôi. Nếu không đợi tới lúc cậu già đi thì hối hận không kịp đâu. Lúc trẻ, Tiểu Mai trong thôn nói là muốn theo tôi nhưng tôi không đồng ý. Giờ nhớ lại, Tiểu Mai thật sự quá tốt mà... - Ông lão à, cháu hiểu mà.
Đường Trọng nói. - Hiểu là tốt rồi. Ông lão nói rồi liền quay đầu thở dài, xoay người về lán sắt ở tạm của mình, vừa đi vừa lẩm bẩm: - Sau này Tiểu Mai cưới trưởng thôn, năm sau liền sinh cho trưởng thôn một đứa con trai kháu khỉnh. Lúc ấy tôi hối hận tới xanh cả ruột rồi... Đường Trọng nhìn Tiêu Nam Tâm nói: - Xuống đi. - Không xuống. - Xuống đi. - Không xuống. - Tiểu Mai, xuống đi. - Ông giữ container, tôi đứng trên này liên quan gì tới ông đâu? Ông có phải trưởng thôn đâu?
Đường Trọng ôm eo Tiêu Nam Tâm, lôi cô từ trên lan can xuống, nói: - Xem ra không thể để cho cô cưới trưởng thôn được. Tiêu Nam Tâm tựa vào vai Đường Trọng, hỏi: - Thế em phải cưới ai đây? - Cưới ông giữ container được không?...... - Nói rõ tình huống ra đi. Đường Trọng ngồi giữa phòng họp, nhìn mọi người xung quanh, cười nói. - Tôi lên tiếng trước. Vẻ mặt Tôn Văn Lâm vội vàng xao động. - Hiện tại chỗ tôi là nghiêm trọng nhất. Công ty giải trí Hoa Thanh của chúng ta đưa cổ phiếu ra thị trường Mỹ, hiện giờ đã bị một người thần bí thu mua rất nhiều. Tạm thời còn chưa thể thống kê cụ thể được nhưng tôi nghi rằng ba triệu cổ phiếu chúng ta bán ra thì đã có hơn nữa tiến vào tay một tổ chức hoặc cá nhân rồi... Bọn họ mua cổ phiếu của chúng ta khắp nơi làm gì? Chẳng lẽ bọn họ muốn thu mua công ty chúng ta sao? - Mặt khác, vốn chúng ta có kế hoạch hợp tác với công ty điện ảnh Global. Trước đó bọn họ đã chuẩn bị mời cậu quay một bộ phim tại Hollywood, với đạo diễn và diễn viên Hollywood. Cậu là người đầu tiên, sau đó chúng ta sẽ không ngừng đưa nghệ sĩ của chúng ta tiến vào thị trường Hollywood, cũng mời diễn viên Hollywood đến chỗ chúng ta. Chuyện này hai bên chúng ta đã chuẩn bị ký hợp đồng, hơn nữa đã tiến hành công bố với bên ngoài rồi. Nhưng vừa rồi phía công ty điện ảnh Global lại đơn phương cắt đứt hợp đồng, tuyên bố tạm thời gác lại kế hoạch lần này. Cũng bởi bọn họ đâm sau lưng chúng ta nên mới khiến cổ phiếm của chúng ta bắt đầu giảm mạnh, bị những kẻ kia thu mua... Đường Trọng chau mày. Hắn biết kế hoạch hợp tác của công ty mình với công ty Global. Thật ra công ty giải trí Hoa Thanh và công ty Global cũng đã có kế hoạch quay phim và cử nghệ sĩ tới Hollywood, đưa nghệ sĩ Hollywood tới Trung Quốc, chinh phục thị trường Trung Quốc. Đối với công ty giải trí Hoa Thanh mà nói thì đương nhiên đây là chuyện tốt. Bởi công ty giải trí Hoa Thanh lúc trước ký hợp đồng với công ty Global cũng nói rõ sức ảnh hưởng của bọn họ. Nhưng chuyện này cũng có tác dụng xúc tiến rất lớn đối với công ty Global. Ai chẳng biết hiện giờ nghệ sĩ Hollywood cũng rất muốn tiến vào Trung Quốc. Mà hiện giờ Trung Quốc đã trở thành thị trường bán vé lớn nhất ngoài Mỹ. Công ty giải trí nào lại không coi trọng thị trường Trung Quốc chứ? Lúc trước trao đổi kế hoạch hợp tác là do công ty Global đề suất, công ty giải trí Hoa Thanh chỉ hưởng ứng tích cực mà thôi. Hiện tại bọn họ lại đơn phương giải trừ hợp đồng... - Hi Văn Lai Mặc Nhĩ bị uy hiếp. Đường Trọng nói. Ngoài lý do này ra thì không còn khả năng nào khác nữa. - Ai có thể uy hiếp được hắn chứ? Tôn Văn Lâm kinh hãi. - Công ty điện ảnh Global tuy thế lực không kém, lực ảnh hưởng trên thế giới cũng rất lớn nhưng trong mắt những người như chúng ta thì chỉ sợ cũng chẳng đáng so với món khai vị. Đường Trọng châm chọc. Hắn đã nghĩ tới kẻ địch đang ẩn trong bóng tối kia. Có thể bất kể phí tổn chèn ép và thu mua cổ phiếu công ty giải trí Hoa Thanh, có thể bức bách công ty điện ảnh Global hủy hợp đồng, đối với tổ chức kia mà nói cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm. Hiện tại bọn họ cần phải làm là dùng tiền đập chết người, dùng quyền thế ép chết người. Chỉ bọn họ mới có thực lực như vậy. Tôn Văn Lâm còn muốn hỏi lại nhưng thấy sắc mặt của Đường Trọng thì cuối cùng cũng phải nhịn không hỏi thêm nữa. Dường như bọn họ đắc tội với nhân vật gì đó rất cao vậy? Hắn là ai chứ? - Tôi nói tiếp chuyện của tập đoàn Cẩm Tú đi. Cổ Anh Hùng ngồi cạnh Đường Trọng mở miệng nói: - Hạng mục trước mắt của tập đoàn Cẩm Tú chúng ta là tòa nhà Cẩm Tú. Tốc độ xây dựng lúc trước đúng là không tồi, có thể bàn giao trong thời gian mong muốn. Nhưng gần đây phát hiện ra giá vật liệu đều tăng mạnh. Một số sản phẩm chúng ta đặt từ nước ngoài hồi trước còn giao hàng bình thường, giờ bắt đầu trì hoãn thời gian hoặc tự động ngừng cung cấp luôn... Bọn họ không giao hàng, công nhân của chúng ta cũng phải đình công. Mỗi ngày đình công, chúng ta đều tổn thất rất nhiều. - Công ty đầu tư Cẩm Tú bị đả kích, tổn thất rất nặng. Tô Sơn ngồi bên tay phải Đường Trọng cũng nói giọng lạnh như băng. Hiển nhiên cô tràn ngập tức giận với chuyện này. - Phía bên tôi vẫn hoàn hảo. Lâm Vi Tiếu khép bản ghi chép trong tay lại: - Không phát hiện ra chuyện gì khả nghi. Nhưng lúc nào tôi cũng sẽ lưu ý để báo lên. Quán Cẩm Tú không bị công kích, chứng minh bọn họ căn bản không coi quán Cẩm Tú vào đâu. Đáp án này khiến Lâm Vi Tiếu vừa cảm thấy may mắn lại vừa mất mặt. - Tôi đã biết hết tình huống rồi. Đường Trọng gõ nhịp lên mặt bàn.
- Mọi người đều là người tôi tin tưởng nhất, cũng là người có năng lực nhất trong mắt tôi. Tôi đặt mọi người tại vị trí này chính là bởi mọi người sẽ làm tốt hơn tôi. - Không sa. Tôi đắc tội với một số người, hoặc nói là một tổ chức rất có thực lực. Hiện tại tập đoàn Cẩm Tú của chúng ta gặp phải mọi vấn đề đều là do bọn chúng trả đũa tôi. Bọn chúng có thể làm nhiều chuyện hơn mọi người tưởng nhiều. Mọi người hoảng sợ. Hiện giờ bọn họ đã không thể động đậy rồi, tổn thất hàng triệu. Nếu giải quyết vấn đề này chậm thì thậm chí có thể khiến tập đoàn Cẩm Tú sụp đổ. Nhưng Đường Trọng lại nói hiện tại chưa đáng kể, bọn chúng còn có thể đả kích bọn họ nghiêm trọng hơn. Chẳng lẽ kẻ địch của bọn họ là cả một quốc gia sao? - Tôi không cần biết hiện tại và tương lại có thể gặp phải chuyện gì, vấn đề nầy đều là do mọi người ngồi đây tự mình giải quyết. Đường Trọng dùng giọng điệu nghiêm túc tuyên bố:
- Đương nhiên thế không phải là tôi không làm gì cả. Tôi sẽ dùng phương pháp của tôi giúp mọi người. Nếu tất cả đều thuận lợi thì nguy cơ của chúng ta sẽ trôi qua rất nhanh thôi. Các người có tin không? - Đương nhiên. Cổ Anh Hùng nói tràn ngập vẻ tin tưởng. - Tôi đã đề đạt phương án thay thế rồi. Có chỗ dựa vững chắc như tập đoàn Hoành Đại, ít nhất chúng ta cũng không bị ngắt quãng về tài chính. - Tôi sẽ khiến bọn chúng phải trả giá đắt. Tô Sơn lạnh lùng đáp. Tôn Văn Lâm khổ sở nói: - Tình huống phía bên tôi có vẻ phức tạp. Các vị lãnh đạo dù gì cũng phải nói cho tôi một chút... Rốt cục chúng ta có nên đấu trận cổ phiếu này với bọn chúng không? Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Trọng. Công ty là của Đường Trọng, hắn là người có quyền lên tiếng nhất.
Đường Trọng trầm ngâm một lát, cười nói: - Nếu bọn chúng đã muốn lấy thì cho bọn chúng đi.
- Thật ra tình cảm của tôi với cô ấy là một chuyện rất đơn giản. Đường Trọng nhìn Tiêu Nam Tâm: - Lần đầu tiên khai giảng tôi nhìn thấy cô ấy, trong lòng tôi đã nghĩ, cô bé này như búp bê, nhất định phải bảo vệ cho tốt. Tôi chỉ nghĩ đơn thuần là muốn bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy, không muốn để cô ấy thất vọng vì tin tưởng tôi. Chúng ta kết giao cũng rất đơn giản. Nhưng cũng vì đơn giản như thế nên tôi lại càng quý trọng... Cuộc sống của tôi rất phức tạp, có đội khi lại rất chờ mong sự đơn giản. - Tình yên của tôi không đơn thuần, đơn giản sao? -... - Tình yêu của ai mà không đơn thuần, đơn giản chứ? -... - Nếu đã yêu thì mẹ nó ai mà không đơn thuần hả? Tiêu Nam Tâm kêu lớn: - Không đơn thuần, không đơn giản không phải bởi không yêu mà là bởi yêu phải anh.
-... Tiêu Nam Tâm đứng trên lan can, hai tay bắc thành loa, hô lớn với biển rộng: - Đường Trọng, em yêu anh. - Nam Tâm... Đường Trọng khuyên nhủ. Tiêu Nam Tâm đứng trên lan can, xoay người lại, cười thản nhiên nói: - Đừng tưởng rằng em điên rồi. Còn nhớ là em đã nói với anh không? Em muốn yêu ai thì em sẽ khiến cả thế giới biết... Hiện giờ anh là ngôi sao rồi, em không thể phá hoại hình tượng của anh. Cho nên em phải hét lên với biển rộng. Ít nhất gió biển, nước biển, cá biển biết... Còn cả anh cũng biết. -... Loạt xoạt. Phía sau truyền tới tiếng bước chân. Một ông lão mặc một bộ áo to sụ màu vàng đất đi tới, đứng cách đó không xa, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm vào hai người. - Ông là ai? Tiêu Nam Tâm hỏi. Đột nhiên có một cụ ông đi ra cảng, thoạt nhìn còn có vẻ rất kinh hãi. - Tôi là người giữ container. Ông lão nói. - Vốn tôi cũng không muốn đi ra ngoài. Bên ngoài gió quá lớn, tôi cũng không muốn làm phiền đôi thanh niên các cháu. Nhưng giờ tôi không nhịn được nữa rồi... Lão xoay người nhìn Đường Trọng, giọng điệu khá không tốt: - Tôi bảo này thằng nhóc. Cô bé đã thổ lộ với cậu như vậy rồi, cậu còn không tiếp nhận đi thôi. Nếu không đợi tới lúc cậu già đi thì hối hận không kịp đâu. Lúc trẻ, Tiểu Mai trong thôn nói là muốn theo tôi nhưng tôi không đồng ý. Giờ nhớ lại, Tiểu Mai thật sự quá tốt mà... - Ông lão à, cháu hiểu mà.
Đường Trọng nói. - Hiểu là tốt rồi. Ông lão nói rồi liền quay đầu thở dài, xoay người về lán sắt ở tạm của mình, vừa đi vừa lẩm bẩm: - Sau này Tiểu Mai cưới trưởng thôn, năm sau liền sinh cho trưởng thôn một đứa con trai kháu khỉnh. Lúc ấy tôi hối hận tới xanh cả ruột rồi... Đường Trọng nhìn Tiêu Nam Tâm nói: - Xuống đi. - Không xuống. - Xuống đi. - Không xuống. - Tiểu Mai, xuống đi. - Ông giữ container, tôi đứng trên này liên quan gì tới ông đâu? Ông có phải trưởng thôn đâu?
Đường Trọng ôm eo Tiêu Nam Tâm, lôi cô từ trên lan can xuống, nói: - Xem ra không thể để cho cô cưới trưởng thôn được. Tiêu Nam Tâm tựa vào vai Đường Trọng, hỏi: - Thế em phải cưới ai đây? - Cưới ông giữ container được không?...... - Nói rõ tình huống ra đi. Đường Trọng ngồi giữa phòng họp, nhìn mọi người xung quanh, cười nói. - Tôi lên tiếng trước. Vẻ mặt Tôn Văn Lâm vội vàng xao động. - Hiện tại chỗ tôi là nghiêm trọng nhất. Công ty giải trí Hoa Thanh của chúng ta đưa cổ phiếu ra thị trường Mỹ, hiện giờ đã bị một người thần bí thu mua rất nhiều. Tạm thời còn chưa thể thống kê cụ thể được nhưng tôi nghi rằng ba triệu cổ phiếu chúng ta bán ra thì đã có hơn nữa tiến vào tay một tổ chức hoặc cá nhân rồi... Bọn họ mua cổ phiếu của chúng ta khắp nơi làm gì? Chẳng lẽ bọn họ muốn thu mua công ty chúng ta sao? - Mặt khác, vốn chúng ta có kế hoạch hợp tác với công ty điện ảnh Global. Trước đó bọn họ đã chuẩn bị mời cậu quay một bộ phim tại Hollywood, với đạo diễn và diễn viên Hollywood. Cậu là người đầu tiên, sau đó chúng ta sẽ không ngừng đưa nghệ sĩ của chúng ta tiến vào thị trường Hollywood, cũng mời diễn viên Hollywood đến chỗ chúng ta. Chuyện này hai bên chúng ta đã chuẩn bị ký hợp đồng, hơn nữa đã tiến hành công bố với bên ngoài rồi. Nhưng vừa rồi phía công ty điện ảnh Global lại đơn phương cắt đứt hợp đồng, tuyên bố tạm thời gác lại kế hoạch lần này. Cũng bởi bọn họ đâm sau lưng chúng ta nên mới khiến cổ phiếm của chúng ta bắt đầu giảm mạnh, bị những kẻ kia thu mua... Đường Trọng chau mày. Hắn biết kế hoạch hợp tác của công ty mình với công ty Global. Thật ra công ty giải trí Hoa Thanh và công ty Global cũng đã có kế hoạch quay phim và cử nghệ sĩ tới Hollywood, đưa nghệ sĩ Hollywood tới Trung Quốc, chinh phục thị trường Trung Quốc. Đối với công ty giải trí Hoa Thanh mà nói thì đương nhiên đây là chuyện tốt. Bởi công ty giải trí Hoa Thanh lúc trước ký hợp đồng với công ty Global cũng nói rõ sức ảnh hưởng của bọn họ. Nhưng chuyện này cũng có tác dụng xúc tiến rất lớn đối với công ty Global. Ai chẳng biết hiện giờ nghệ sĩ Hollywood cũng rất muốn tiến vào Trung Quốc. Mà hiện giờ Trung Quốc đã trở thành thị trường bán vé lớn nhất ngoài Mỹ. Công ty giải trí nào lại không coi trọng thị trường Trung Quốc chứ? Lúc trước trao đổi kế hoạch hợp tác là do công ty Global đề suất, công ty giải trí Hoa Thanh chỉ hưởng ứng tích cực mà thôi. Hiện tại bọn họ lại đơn phương giải trừ hợp đồng... - Hi Văn Lai Mặc Nhĩ bị uy hiếp. Đường Trọng nói. Ngoài lý do này ra thì không còn khả năng nào khác nữa. - Ai có thể uy hiếp được hắn chứ? Tôn Văn Lâm kinh hãi. - Công ty điện ảnh Global tuy thế lực không kém, lực ảnh hưởng trên thế giới cũng rất lớn nhưng trong mắt những người như chúng ta thì chỉ sợ cũng chẳng đáng so với món khai vị. Đường Trọng châm chọc. Hắn đã nghĩ tới kẻ địch đang ẩn trong bóng tối kia. Có thể bất kể phí tổn chèn ép và thu mua cổ phiếu công ty giải trí Hoa Thanh, có thể bức bách công ty điện ảnh Global hủy hợp đồng, đối với tổ chức kia mà nói cũng không phải chuyện gì khó khăn lắm. Hiện tại bọn họ cần phải làm là dùng tiền đập chết người, dùng quyền thế ép chết người. Chỉ bọn họ mới có thực lực như vậy. Tôn Văn Lâm còn muốn hỏi lại nhưng thấy sắc mặt của Đường Trọng thì cuối cùng cũng phải nhịn không hỏi thêm nữa. Dường như bọn họ đắc tội với nhân vật gì đó rất cao vậy? Hắn là ai chứ? - Tôi nói tiếp chuyện của tập đoàn Cẩm Tú đi. Cổ Anh Hùng ngồi cạnh Đường Trọng mở miệng nói: - Hạng mục trước mắt của tập đoàn Cẩm Tú chúng ta là tòa nhà Cẩm Tú. Tốc độ xây dựng lúc trước đúng là không tồi, có thể bàn giao trong thời gian mong muốn. Nhưng gần đây phát hiện ra giá vật liệu đều tăng mạnh. Một số sản phẩm chúng ta đặt từ nước ngoài hồi trước còn giao hàng bình thường, giờ bắt đầu trì hoãn thời gian hoặc tự động ngừng cung cấp luôn... Bọn họ không giao hàng, công nhân của chúng ta cũng phải đình công. Mỗi ngày đình công, chúng ta đều tổn thất rất nhiều. - Công ty đầu tư Cẩm Tú bị đả kích, tổn thất rất nặng. Tô Sơn ngồi bên tay phải Đường Trọng cũng nói giọng lạnh như băng. Hiển nhiên cô tràn ngập tức giận với chuyện này. - Phía bên tôi vẫn hoàn hảo. Lâm Vi Tiếu khép bản ghi chép trong tay lại: - Không phát hiện ra chuyện gì khả nghi. Nhưng lúc nào tôi cũng sẽ lưu ý để báo lên. Quán Cẩm Tú không bị công kích, chứng minh bọn họ căn bản không coi quán Cẩm Tú vào đâu. Đáp án này khiến Lâm Vi Tiếu vừa cảm thấy may mắn lại vừa mất mặt. - Tôi đã biết hết tình huống rồi. Đường Trọng gõ nhịp lên mặt bàn.
- Mọi người đều là người tôi tin tưởng nhất, cũng là người có năng lực nhất trong mắt tôi. Tôi đặt mọi người tại vị trí này chính là bởi mọi người sẽ làm tốt hơn tôi. - Không sa. Tôi đắc tội với một số người, hoặc nói là một tổ chức rất có thực lực. Hiện tại tập đoàn Cẩm Tú của chúng ta gặp phải mọi vấn đề đều là do bọn chúng trả đũa tôi. Bọn chúng có thể làm nhiều chuyện hơn mọi người tưởng nhiều. Mọi người hoảng sợ. Hiện giờ bọn họ đã không thể động đậy rồi, tổn thất hàng triệu. Nếu giải quyết vấn đề này chậm thì thậm chí có thể khiến tập đoàn Cẩm Tú sụp đổ. Nhưng Đường Trọng lại nói hiện tại chưa đáng kể, bọn chúng còn có thể đả kích bọn họ nghiêm trọng hơn. Chẳng lẽ kẻ địch của bọn họ là cả một quốc gia sao? - Tôi không cần biết hiện tại và tương lại có thể gặp phải chuyện gì, vấn đề nầy đều là do mọi người ngồi đây tự mình giải quyết. Đường Trọng dùng giọng điệu nghiêm túc tuyên bố:
- Đương nhiên thế không phải là tôi không làm gì cả. Tôi sẽ dùng phương pháp của tôi giúp mọi người. Nếu tất cả đều thuận lợi thì nguy cơ của chúng ta sẽ trôi qua rất nhanh thôi. Các người có tin không? - Đương nhiên. Cổ Anh Hùng nói tràn ngập vẻ tin tưởng. - Tôi đã đề đạt phương án thay thế rồi. Có chỗ dựa vững chắc như tập đoàn Hoành Đại, ít nhất chúng ta cũng không bị ngắt quãng về tài chính. - Tôi sẽ khiến bọn chúng phải trả giá đắt. Tô Sơn lạnh lùng đáp. Tôn Văn Lâm khổ sở nói: - Tình huống phía bên tôi có vẻ phức tạp. Các vị lãnh đạo dù gì cũng phải nói cho tôi một chút... Rốt cục chúng ta có nên đấu trận cổ phiếu này với bọn chúng không? Tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Trọng. Công ty là của Đường Trọng, hắn là người có quyền lên tiếng nhất.
Đường Trọng trầm ngâm một lát, cười nói: - Nếu bọn chúng đã muốn lấy thì cho bọn chúng đi.