Rầm rầm! Gốc nam tính của Cá Mập bị trọng thương, đau đớn khó chịu, rốt cục không chịu nổi đả kích, toàn bộ thân thể sập xuống giống như một ngọn núi nhỏ. Đất rung núi chuyển, tuyết đọng trên mặt đất chấn động ào ào. Cá Mập trúng chiêu, Đường Trọng tràn ngập vui sướng. - Công phu phòng thân của mày có lợi hại mấy thì chẳng lẽ có thể luyện tới mức "trứng" cũng đao thương không vào à? Đường Trọng thầm nghĩ. Mũi chân Đổng Bồ Đề điểm mũi chân lên ngực Cá Mập, lập tức tránh xa ra. Thừa dịp hắn bệnh phải lấy mạng hắn. Đường Trọng đá trứng Cá Mập xong, sau đó liền lộn mèo một cái, nhảy lên thân Cá Mập, xiết chặt cổ hắn.
Hắn không phải là người nhân từ, đối với kẻ muốn sát hại mình lại càng không phải người có tinh thần nhân đạo. Anh cho tôi hương thơm, tôi trả anh hoa hồng. Anh cho tôi dao găm, tôi lấy tính mạng anh. Trẻ con sống trong núi rất giản dị, chú ý nhất là không để nợ nần. - Rống... Không biết là trước kia che dấu thực lực hay là giãy dụa trước khi chết, thân thể đang nằm thẳng cẳng của Cá Mập đột nhiên nhảy vọt lên, vươn tay túm về phía Đường Trọng. Vù!
Thân thể Đường Trọng đột nhiên giống như mất đi sức mạnh, rơi rất nhanh xuống. Trước khi cánh tay Cá Mập túm được hắn, hắn đã lao vào sát Cá Mập trước. Khủy tay của hắn thúc mạnh vào ngực Cá Mập, đồng thời con dao găm chuyên giết gà mổ thỏ trong tay kia cũng xoẹt qua cổ đối phương không chút lưu tình.
Phụt Máu tươi phun ra như suối, đầy vào mặt Đường Trọng. Rầm rầm. Lúc này thân thể Cá Mập mới rơi xuống đất. Đường Trọng cũng ngã đè lên hắn. Tuyết trên mặt đất rất lạnh, máu trên mặt lại rất nóng. Đổng Bồ Đề vọt tới, vội vàng hỏi: - Đường Trọng, anh có sao không? Anh không sao chứ? - Không sao đâu. Đường Trọng kéo tay Đổng Bồ Đề, nói: - Chúng ta đi ra ngoài. - Đừng đi cửa chính. Đổng Bồ Đề không phải người phụ nữ bình thường, trải qua sóng gió lớn nhưng vẫn không mất đi năng lực tự hỏi. - Chúng ta vào theo cửa kia. Nếu bọn chúng vẫn theo dõi chúng ta thì nhất định sẽ mai phục ở cửa chính. - Cửa sau cũng thế thôi. Đường Trọng nói. Vì thế Đổng Bồ Đề không phản bác nữa, để Đường Trọng tùy ý kéo tay chạy thẳng tới cửa chính. Ưng Nhãn là tay súng bắn tỉa rất nổi danh trong giới sát thủ. Từ khi bị Kim Cương thu phục, tiếng tăm của hắn không lớn như trước kia nhưng tiền kiếm được lại nhiều hơn không ít. Trước kia hắn phục vụ cho người khác, chỉ cần khách hàng chịu bỏ tiền là được. Hiện tại hắn chỉ phục vụ cho tổ chức thần bí kia. Tổ chức bảo hắn giết ai thì hắn giết người đó. Tuy rằng khó khăn tăng hơn không ít nhưng tổ chức lại không hề keo kiệt chuyện tiền nong. Hắn thích cảm giác yên ổn này. Hắn là nhân vật cấp nguyên lão trong tổ chức Kim Cương, có quan hệ rất tốt với Kim Cương đời trước. Thậm chí có thể nói, bọn họ hợp tác tạo nên danh tiếng hiển hách của tổ chức sát thủ Kim Cương. Nhưng người bạn tốt kia của hắn, người mà trong cảm nhận của hắn là không thể thất bại kia khi tới chiến trường Trung Hoa lại không thể rời khỏi đó. Hắn vừa phẫn nộ lại vừa thầm hạ quyết tâm, dù kẻ kia là ai, hắn cũng phải bắn nát đầu hắn. Bọn họ đi vào Trung Quốc một thời gian nhưng vẫn ẩn nấp. Mãi tới khi người liên lạc của bọn họ tuyên bố đường đi mới nhất của Đường Trọng, bọn họ mới lập tức hành động, hơn nữa hoàn thành kế hoạch vây giết trong vòng mấy phút đồng hồ. Nhiệm vụ của hắn tất nhiên là bắn tỉa. Hắn phụ trách bắn tỉa ngay từ đầu. Chỉ cần hắn bắn chết Đường Trọng xong thì những chuyện khác cũng ổn, những người khác cũng không cần tới nữa.
Cho nên hắn rất thận trọng. Hắn ở trên một cái tháp gỗ cao, có thể nhìn thấy hết một nửa công viên. Hắn đã chuẩn bị tốt giá ngắm, thậm chí còn nhìn thấy được người đàn ông kia trong ống kính rồi. Đêm tối lạnh như thế này lại mang người đẹp tới ngắm hoa, thế là lãng mạn sao? Nhưng không phải đàn ông đều thích dẫn người đẹp đi ngắm hoa trong đêm sao? Anh mang cô ấy đi ngắm mai, cô ấy mới cho anh ngắm "hoa". Hắn không hiểu tại sao ngay vào lúc hắn bóp cò, người đàn ông kia đột nhiên lại biến mất trong thế giới của. Cho dù có đi thì trước tiên cũng phải kêu một tiếng tạm biệt chứ? Viên đạn bắn vào cây mai, hắn đã bại lộ mục tiêu rồi. Tay súng bắn tỉa đúng là như vậy, một đòn thất bại, lập tức phải đổi vị trí. Nếu như không thì đối phương rất dễ dàng xử lý được anh. Hắn thu thập súng ngắm rất nhanh, chuẩn bị rời khỏi tháp gỗ thì tiếng một người đàn ông đột nhiên vang lên phía sau hắn.
- Phong cảnh nơi này không tồi, sao cậu không ngắm kỹ một chút đi? Người đàn ông nói. Hắn không nghe hiểu tiếng Hoa nhưng hắn biết người đàn ông này đến sau lưng mình mà thần không biết quỷ không hay thì nhất định không phải là bạn bè gì rồi. - Ông là ai? Hắn hỏi bằng tiếng Anh. - Lôi Chấn. Người đàn ông thân hình to lớn trả lời bằng tiếng Hoa. Hắn không cần biết Ưng Nhãn có hiểu không, chỉ giới thiệu đơn giản một chút. - Từ lúc này trở đi, cậu là của tôi. Ưng Nhãn bỏ súng ngắm lại, tuy trong lòng hắn trăm ngàn lần không muốn. Súng ngắm là vương giả công kích từ xa, nhưng nếu cận chiến thì nó lại mang tính trói buộc. Hắn rút dao găm dắt ở lưng ra, ác độ nói:
- Thật xin lỗi đã khiến ông gặp phải tôi. Lôi Chấn cười cười. Hắn không có dao găm nhưng lại lấy một đôi găng tay màu đen từ trong túi ra đeo lên. Vũ khí của hắn là một đôi đấm sắt. Hầu hết thời gian đều là thế... Cóc cũng gặp phiền toái. Cóc trông giống cóc thật, miệng rộng, mũi tẹt, mắt trố, bụng tròn vo. Có cái tên này cũng là đúng rồi. Nhưng Cóc lại là vương giả đối kháng trong tổ chức Kim Cương. Bên trong Kim Cương thường xuyên tổ chức chiến đấu. Cóc không phải là người có thực lực mạnh nhất trong Kim Cương, thậm chí còn chưa được xếp trong năm người đứng đầu. Nhưng mỗi lần giao chiến với Kim Cương, hắn đều có thể kiên trì thời gian lâu nhất. Hắn có thể bị đánh, cũng biết đánh người. Tổ chức phái hắn tới cửa sau, để hắn phụ trách đánh chặn Đường Trọng đúng là tìm đúng người rồi.
Chỉ cần Đường Trọng gặp phải hắn, bị hắn dây dưa thì cũng đừng mong thoát ra dễ dàng được. Trong thời gian bọn họ dây dưa, những đồng đội ở nơi khác có sẽ có thể di động về phía này rất nhanh. Không cần giết địch, chỉ cần cản trợ kẻ địch hành động là được. Gió rất lạnh, tuyết rất lớn, Cóc lại không hề sợ hãi. Hắn rất kiên nhẫn chờ đợi. Thông qua thiết bị thông tin, bọn họ có thể biết là hắn có ra tay không. Ưng Nhãn bắn tỉa thất bại, Cá Mập bổ sung rất nhanh. Sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Trong tai nghe không truyền tới tin tức mới nên hắn cũng không có lệnh tiến vào công viên, chỉ có thể giữ vững cương vị. Nếu Đường Trọng chạy tới, hắn sẽ lao ra cho một đòn lôi đình. - Ững Nhãn bắn càng ngày càng kém.
Hắn chép chép miệng, nói vẻ rất tiếc nuối. Thùng thùng... Có tiếng bước chân người truyền tới. Cóc ló đầu ra khỏi chỗ nấp, thấy một người đàn ông gầy yếu tới mức một cơn gió có thể thổi bay đang chạy về phía hắn. Hắn nhíu mày, giơ tay chĩa nòng súng lên. Hắn do dự có nên bắn một phát hay không. Tuy rằng như thế có thể đánh rắn động cỏ nhưng người này đột nhiên xuất hiện tại nơi đây thì hiển nhiên không phải người bình thường. - Đừng bắn. Người đàn ông kia giống như nhìn thấy động tác của hắn, vội vàng hét to, lại giơ hai tay lên giống như không có chút tôn nghiêm nào. - Chỉ cần cậu đồng ý bỏ vũ khí đầu hàng, tôi sẽ không gây khó dễ ho cậu. Lạnh thế này nằm trùm chăn đi ngủ có phải tốt không? Cãi nhau ầm ĩ làm gì?
Cóc thực tức giận. Hắn căn bản không biết người kia đang nói gì. Hơn nữa người này lảm nhảm mãi khiến hắn cảm thấy thực phiền nhiễu. Cậu có phải cao thủ không thế? Sao lại chẳng có chút phong cách cao thủ nào? Hắn di di súng, chuẩn bị đập nát miệng đối phương. Đại đa số thời điểm không để ý viên đạn bắn vào đâu trên người đối phương. Nhưng hôm nay hắn lại muốn bắn nát miệng kẻ kia. Loại cảm giác này mãnh liệt giống như ham muốn nam nữ vậy. - Tôi biết cậu muốn nổ súng. Tôi biết cậu muốn nổ súng. Tên mặt gầy như khỉ kia tức giận nói, thuận tay ném một nắm bùn tới, nói: - Nên dĩ hòa vi quý. Lạnh như thế này... Bùm... Đám bùn kia đột nhiên nổ mạnh. Vị trí Cóc trốn trở nên rõ như ban ngày. Không, giống như là trên đỉnh đầu hắn đột nhiên có thêm một mặt trời. Cường độ ánh sáng như vậy chiếc vào mắt người ta thì không mù cũng khó nhìn rõ vật. Đạn lóa! - Thằng vô sỉ này. Cóc mắng thầm. Hắn không kinh hãi, tránh về phía trước, súng nhắm ngay về phía người kia mà bắn ba phát. Ba viên đạn chia làm trên, giữa, dưới, phong tỏa đường tiến tới của đối phương. Hắn lăn trên mặt đất, lại lăn tiếp. Khi hắn mở mắt ra được thì trước mặt đã không còn thấy bóng dáng người đàn ông kia nữa. Trong lòng hắn không có cảm giác may mắn. Đây cũng không phải chuyện đáng ăn mừng. Hắn biết nhất định đối phương đang tránh ở gần đó, chờ cơ hội cho mình một đòn trí mạng. - Chết tiệt. Hắn phẫn nộ mắng thầm. - Thằng ghẻ gian xảo này. Hắn không ngu. Hắn đã nghĩ kỹ, biết thằng ranh kia cố ý mắc câu để bọn họ trúng kế. Bọn họ thiết kế thiên la địa võng nhưng cuối cùng lại trúng kế của đối phương, trở thành ba ba trong hũ. Vèo. Lại có vật thể bay tới trước mặt hắn. Hắn tuy không có cách nào nhìn rõ thứ kia là gì nhưng hắn biết đó nhất định không phải thứ tốt. Ôm đầu lăn, tiếp tục lăn. - Không có động tĩnh gì sao?
Khi hắn nhìn thấy đó chỉ là một viên đá bình thường thì sự tức giận trong lòng bùng lên. Hắn cảm thấy mình bị làm nhục.
Hắn không phải là người nhân từ, đối với kẻ muốn sát hại mình lại càng không phải người có tinh thần nhân đạo. Anh cho tôi hương thơm, tôi trả anh hoa hồng. Anh cho tôi dao găm, tôi lấy tính mạng anh. Trẻ con sống trong núi rất giản dị, chú ý nhất là không để nợ nần. - Rống... Không biết là trước kia che dấu thực lực hay là giãy dụa trước khi chết, thân thể đang nằm thẳng cẳng của Cá Mập đột nhiên nhảy vọt lên, vươn tay túm về phía Đường Trọng. Vù!
Thân thể Đường Trọng đột nhiên giống như mất đi sức mạnh, rơi rất nhanh xuống. Trước khi cánh tay Cá Mập túm được hắn, hắn đã lao vào sát Cá Mập trước. Khủy tay của hắn thúc mạnh vào ngực Cá Mập, đồng thời con dao găm chuyên giết gà mổ thỏ trong tay kia cũng xoẹt qua cổ đối phương không chút lưu tình.
Phụt Máu tươi phun ra như suối, đầy vào mặt Đường Trọng. Rầm rầm. Lúc này thân thể Cá Mập mới rơi xuống đất. Đường Trọng cũng ngã đè lên hắn. Tuyết trên mặt đất rất lạnh, máu trên mặt lại rất nóng. Đổng Bồ Đề vọt tới, vội vàng hỏi: - Đường Trọng, anh có sao không? Anh không sao chứ? - Không sao đâu. Đường Trọng kéo tay Đổng Bồ Đề, nói: - Chúng ta đi ra ngoài. - Đừng đi cửa chính. Đổng Bồ Đề không phải người phụ nữ bình thường, trải qua sóng gió lớn nhưng vẫn không mất đi năng lực tự hỏi. - Chúng ta vào theo cửa kia. Nếu bọn chúng vẫn theo dõi chúng ta thì nhất định sẽ mai phục ở cửa chính. - Cửa sau cũng thế thôi. Đường Trọng nói. Vì thế Đổng Bồ Đề không phản bác nữa, để Đường Trọng tùy ý kéo tay chạy thẳng tới cửa chính. Ưng Nhãn là tay súng bắn tỉa rất nổi danh trong giới sát thủ. Từ khi bị Kim Cương thu phục, tiếng tăm của hắn không lớn như trước kia nhưng tiền kiếm được lại nhiều hơn không ít. Trước kia hắn phục vụ cho người khác, chỉ cần khách hàng chịu bỏ tiền là được. Hiện tại hắn chỉ phục vụ cho tổ chức thần bí kia. Tổ chức bảo hắn giết ai thì hắn giết người đó. Tuy rằng khó khăn tăng hơn không ít nhưng tổ chức lại không hề keo kiệt chuyện tiền nong. Hắn thích cảm giác yên ổn này. Hắn là nhân vật cấp nguyên lão trong tổ chức Kim Cương, có quan hệ rất tốt với Kim Cương đời trước. Thậm chí có thể nói, bọn họ hợp tác tạo nên danh tiếng hiển hách của tổ chức sát thủ Kim Cương. Nhưng người bạn tốt kia của hắn, người mà trong cảm nhận của hắn là không thể thất bại kia khi tới chiến trường Trung Hoa lại không thể rời khỏi đó. Hắn vừa phẫn nộ lại vừa thầm hạ quyết tâm, dù kẻ kia là ai, hắn cũng phải bắn nát đầu hắn. Bọn họ đi vào Trung Quốc một thời gian nhưng vẫn ẩn nấp. Mãi tới khi người liên lạc của bọn họ tuyên bố đường đi mới nhất của Đường Trọng, bọn họ mới lập tức hành động, hơn nữa hoàn thành kế hoạch vây giết trong vòng mấy phút đồng hồ. Nhiệm vụ của hắn tất nhiên là bắn tỉa. Hắn phụ trách bắn tỉa ngay từ đầu. Chỉ cần hắn bắn chết Đường Trọng xong thì những chuyện khác cũng ổn, những người khác cũng không cần tới nữa.
Cho nên hắn rất thận trọng. Hắn ở trên một cái tháp gỗ cao, có thể nhìn thấy hết một nửa công viên. Hắn đã chuẩn bị tốt giá ngắm, thậm chí còn nhìn thấy được người đàn ông kia trong ống kính rồi. Đêm tối lạnh như thế này lại mang người đẹp tới ngắm hoa, thế là lãng mạn sao? Nhưng không phải đàn ông đều thích dẫn người đẹp đi ngắm hoa trong đêm sao? Anh mang cô ấy đi ngắm mai, cô ấy mới cho anh ngắm "hoa". Hắn không hiểu tại sao ngay vào lúc hắn bóp cò, người đàn ông kia đột nhiên lại biến mất trong thế giới của. Cho dù có đi thì trước tiên cũng phải kêu một tiếng tạm biệt chứ? Viên đạn bắn vào cây mai, hắn đã bại lộ mục tiêu rồi. Tay súng bắn tỉa đúng là như vậy, một đòn thất bại, lập tức phải đổi vị trí. Nếu như không thì đối phương rất dễ dàng xử lý được anh. Hắn thu thập súng ngắm rất nhanh, chuẩn bị rời khỏi tháp gỗ thì tiếng một người đàn ông đột nhiên vang lên phía sau hắn.
- Phong cảnh nơi này không tồi, sao cậu không ngắm kỹ một chút đi? Người đàn ông nói. Hắn không nghe hiểu tiếng Hoa nhưng hắn biết người đàn ông này đến sau lưng mình mà thần không biết quỷ không hay thì nhất định không phải là bạn bè gì rồi. - Ông là ai? Hắn hỏi bằng tiếng Anh. - Lôi Chấn. Người đàn ông thân hình to lớn trả lời bằng tiếng Hoa. Hắn không cần biết Ưng Nhãn có hiểu không, chỉ giới thiệu đơn giản một chút. - Từ lúc này trở đi, cậu là của tôi. Ưng Nhãn bỏ súng ngắm lại, tuy trong lòng hắn trăm ngàn lần không muốn. Súng ngắm là vương giả công kích từ xa, nhưng nếu cận chiến thì nó lại mang tính trói buộc. Hắn rút dao găm dắt ở lưng ra, ác độ nói:
- Thật xin lỗi đã khiến ông gặp phải tôi. Lôi Chấn cười cười. Hắn không có dao găm nhưng lại lấy một đôi găng tay màu đen từ trong túi ra đeo lên. Vũ khí của hắn là một đôi đấm sắt. Hầu hết thời gian đều là thế... Cóc cũng gặp phiền toái. Cóc trông giống cóc thật, miệng rộng, mũi tẹt, mắt trố, bụng tròn vo. Có cái tên này cũng là đúng rồi. Nhưng Cóc lại là vương giả đối kháng trong tổ chức Kim Cương. Bên trong Kim Cương thường xuyên tổ chức chiến đấu. Cóc không phải là người có thực lực mạnh nhất trong Kim Cương, thậm chí còn chưa được xếp trong năm người đứng đầu. Nhưng mỗi lần giao chiến với Kim Cương, hắn đều có thể kiên trì thời gian lâu nhất. Hắn có thể bị đánh, cũng biết đánh người. Tổ chức phái hắn tới cửa sau, để hắn phụ trách đánh chặn Đường Trọng đúng là tìm đúng người rồi.
Chỉ cần Đường Trọng gặp phải hắn, bị hắn dây dưa thì cũng đừng mong thoát ra dễ dàng được. Trong thời gian bọn họ dây dưa, những đồng đội ở nơi khác có sẽ có thể di động về phía này rất nhanh. Không cần giết địch, chỉ cần cản trợ kẻ địch hành động là được. Gió rất lạnh, tuyết rất lớn, Cóc lại không hề sợ hãi. Hắn rất kiên nhẫn chờ đợi. Thông qua thiết bị thông tin, bọn họ có thể biết là hắn có ra tay không. Ưng Nhãn bắn tỉa thất bại, Cá Mập bổ sung rất nhanh. Sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Trong tai nghe không truyền tới tin tức mới nên hắn cũng không có lệnh tiến vào công viên, chỉ có thể giữ vững cương vị. Nếu Đường Trọng chạy tới, hắn sẽ lao ra cho một đòn lôi đình. - Ững Nhãn bắn càng ngày càng kém.
Hắn chép chép miệng, nói vẻ rất tiếc nuối. Thùng thùng... Có tiếng bước chân người truyền tới. Cóc ló đầu ra khỏi chỗ nấp, thấy một người đàn ông gầy yếu tới mức một cơn gió có thể thổi bay đang chạy về phía hắn. Hắn nhíu mày, giơ tay chĩa nòng súng lên. Hắn do dự có nên bắn một phát hay không. Tuy rằng như thế có thể đánh rắn động cỏ nhưng người này đột nhiên xuất hiện tại nơi đây thì hiển nhiên không phải người bình thường. - Đừng bắn. Người đàn ông kia giống như nhìn thấy động tác của hắn, vội vàng hét to, lại giơ hai tay lên giống như không có chút tôn nghiêm nào. - Chỉ cần cậu đồng ý bỏ vũ khí đầu hàng, tôi sẽ không gây khó dễ ho cậu. Lạnh thế này nằm trùm chăn đi ngủ có phải tốt không? Cãi nhau ầm ĩ làm gì?
Cóc thực tức giận. Hắn căn bản không biết người kia đang nói gì. Hơn nữa người này lảm nhảm mãi khiến hắn cảm thấy thực phiền nhiễu. Cậu có phải cao thủ không thế? Sao lại chẳng có chút phong cách cao thủ nào? Hắn di di súng, chuẩn bị đập nát miệng đối phương. Đại đa số thời điểm không để ý viên đạn bắn vào đâu trên người đối phương. Nhưng hôm nay hắn lại muốn bắn nát miệng kẻ kia. Loại cảm giác này mãnh liệt giống như ham muốn nam nữ vậy. - Tôi biết cậu muốn nổ súng. Tôi biết cậu muốn nổ súng. Tên mặt gầy như khỉ kia tức giận nói, thuận tay ném một nắm bùn tới, nói: - Nên dĩ hòa vi quý. Lạnh như thế này... Bùm... Đám bùn kia đột nhiên nổ mạnh. Vị trí Cóc trốn trở nên rõ như ban ngày. Không, giống như là trên đỉnh đầu hắn đột nhiên có thêm một mặt trời. Cường độ ánh sáng như vậy chiếc vào mắt người ta thì không mù cũng khó nhìn rõ vật. Đạn lóa! - Thằng vô sỉ này. Cóc mắng thầm. Hắn không kinh hãi, tránh về phía trước, súng nhắm ngay về phía người kia mà bắn ba phát. Ba viên đạn chia làm trên, giữa, dưới, phong tỏa đường tiến tới của đối phương. Hắn lăn trên mặt đất, lại lăn tiếp. Khi hắn mở mắt ra được thì trước mặt đã không còn thấy bóng dáng người đàn ông kia nữa. Trong lòng hắn không có cảm giác may mắn. Đây cũng không phải chuyện đáng ăn mừng. Hắn biết nhất định đối phương đang tránh ở gần đó, chờ cơ hội cho mình một đòn trí mạng. - Chết tiệt. Hắn phẫn nộ mắng thầm. - Thằng ghẻ gian xảo này. Hắn không ngu. Hắn đã nghĩ kỹ, biết thằng ranh kia cố ý mắc câu để bọn họ trúng kế. Bọn họ thiết kế thiên la địa võng nhưng cuối cùng lại trúng kế của đối phương, trở thành ba ba trong hũ. Vèo. Lại có vật thể bay tới trước mặt hắn. Hắn tuy không có cách nào nhìn rõ thứ kia là gì nhưng hắn biết đó nhất định không phải thứ tốt. Ôm đầu lăn, tiếp tục lăn. - Không có động tĩnh gì sao?
Khi hắn nhìn thấy đó chỉ là một viên đá bình thường thì sự tức giận trong lòng bùng lên. Hắn cảm thấy mình bị làm nhục.