Ưng Nhãn là một đối thủ khó chơi. Nhưng trong lòng Lôi Chấn không sợ hãi chút nào. Năm đó lúc bọn họ theo huấn luyện viên chinh chiến thiên hạ không có đối thủ, ai biết mấy đứa nhỏ còn chưa có tóc này đang làm gì chứ? Bọn họ kiếm tiền không nhiều bằng sát thủ gì đó, danh tiếng của bọn họ không vang dội bằng sát thủ gì đó nhưng bọn họ có một cộng đồng tên: bộ đội đặc chủng Trung Hoa! Cho dù ở một góc, một khu vực nào trên thế giới, cái tên này đều thanh danh hiển hách, đại danh đại đỉnh. Bọn họ không sợ chết bởi vì bọn họ biết hồn quân bất tử. Có lẽ bởi vì dùng súng bắn tầm xa trong thời gian dài nên kinh nghiệm đánh cận chiến của Ưng Nhãn không đủ. Cho dù năng lực không tồi nhưng đối mặt với Lôi Chấn biến thái có thể mạnh mẽ đẩy lùi huấn luyện viên như vậy, hắn cũng chỉ có thể bị động bị đánh.
Bốp! Tránh khỏi công kích dao găm sắc bén của Ưng Nhãn, một quyền của Lôi Chấn liền đánh tới ngực hắn. Hắn không kịp rút lại dao găm, chỉ có thể lấy khuỷu tay che chắn. Răng rắc... Khuỷu tay bị gãy. Ưng Nhãn không ngờ sức lực của Lôi Chấn to lớn như vậy, xúc chi tức chiết khiến người ta không có chút lực chống đỡ nào. Hắn nghẹn một hơi, người nhanh chóng lùi về phía sau. Muốn tạm thời ổn định trước một bước, nhanh chóng tranh thủ một ít thời gian cho bản thân, đợi đến lúc người có thể chịu được đau đớn từ cánh tay bị gãy thì lại chiến đấu lần hai. Lôi Chấn hiển nhiên biết rõ suy nghĩ của hắn. Hắn ta cười lạnh hắc hắc, người lại lao tới không cho Ưng Nhãn cơ hội thở dốc.
Bốp... Đôi thiết quyền lại công kích đến. Ưng Nhãn nhanh chóng tránh né. Một quyền này của Lôi Chân đã tạo thành một lỗ thủng lớn trên cầu tháp gỗ. Rầm... Đầu gỗ gãy rơi xuống phát ra tiếng va chạm ma sát. Bốp... Lại một quyền đánh ra. Chỗ Ưng Nhãn tránh né lại bị Lôi Chấn đánh thành một cái lỗ thủng thật lớn. Lôi Chấn như vua phá hoại. Tác phẩm nghệ thuật được tạo thành từ gỗ này bị hắn đánh gãy dễ dàng. Ưng Nhãn vô cùng kinh hãi. Chiến đấu với hắn là người sao? Là quái thú! Hắn muốn kêu nhưng kêu không được, muốn tránh thì lại bị Lôi Chấn ra đòn liên miên không dứt. Vút... Đâm một đao, dao găm liền rơi vào tay Lôi Chấn. Bao tay được đặc chế của Lôi Chấn giữ chặt dao găm, cho dù Ưng Nhãn cố gắng như thế nào thì cũng không thể cướp vũ khí từ trong tay đối thủ. Loảng xoảng... Lôi Chấn đá ra một cước. Thân thể Ưng Nhãn bị hắn dùng mũi chân dính ở trên vách tường tháp gỗ. Ưng Nhãn liều mạng giãy dụa nhưng không thể động đậy. - Hoan nghênh tiến vào Trung Hoa. Lôi Chấn dùng tiếng Anh nói. Tuy trình độ tiếng Anh của hắn kém muốn chết nhưng câu lễ phép cơ bản nhất này còn hiểu được. Ưng Nhãn im lặng. Hắn hiểu bản thân giãy dụa không hề có ý nghĩa với người đàn ông này, cũng không hề có ý nghĩa đối với hắn.
- Hẹn gặp lại. Lôi Chấn nói. Chân phải của hắn mạnh mẽ dùng sức. Răng rắc! Xương sườn của Ưng Nhãn bị hắn đánh gãy, toàn bộ lồng ngực đều lõm sâu xuống. Ngũ quan đầy máu, dáng vẻ vô cùng thê thảm. Lôi Chấn thu chân lại, người Ưng Nhãn từ từ chảy xuống khỏi vách tường. Bịch... Hắn đặt mông ngồi trên mặt đất, sau đó ngã sấp xuống. Lôi Chấn lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, sau đó dùng diêm châm. Sau khi hút một hơi thật sâu, hắn nhìn thi thể trên mặt đất rồi thở dài: - Phúc lợi của nước Mĩ tốt như vậy, làm sát thủ làm gì? Khuôn mặt khỉ gầy nhìn thi thể bị đốt cháy xém trên mặt đất, vẻ mặt bi thương tiếc hận nói:
- Đã nói đưa súng thì không giết, mày không nên đánh đánh giết giết chứ. Thật thô lỗ. Hắn hừ lạnh một tiếng, thở phì phì chạy đến cửa chính phía tây khu viện. Cửa viện phía tây. Đường Trọng và Đổng Bồ Đề lại tiếp tục bị chặn. Một người đàn ông mặc một áo gió màu đen bao phủ cả người. Người đàn ông đội mũ đen, Đường Trọng thậm chí còn không nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận. - Người đàn ông này thật khó nhìn thấu. Đường Trọng thầm nghĩ. - Đường Trọng tiên sinh, chuyện này thật sự đáng mừng. Người đàn ông đứng cách Đường Trọng không xa bình tĩnh nói. Tiếng Anh của ông ta là giọng Luân Đôn điển hình. Chuyện này lúc Đường Trọng đi Anh quốc thăm Đường Tâm đã cảm nhận rất sâu sắc. - Ông ta là người Anh quốc.
Đường Trọng lại liếc nhìn hắn ta một cái. - Đúng vậy. Ông tạo chuyện vui cho tôi, tôi cũng trả lại ông một chuyện vui. Đường Trọng cười ha hả nói: - Hai chúng ta không thiếu nợ nhau. - Nếu mọi chuyện trên thế giới đều đơn giản như thế thì thật hạnh phúc cỡ nào đây. Người đàn ông cũng cười lên: - Nhưng vì sao tôi lại cảm thấy cậu còn nợ tôi nhiều hơn thế nhỉ? - Tôi nợ ông cái gì? - Mạng sống. Tài phú. Cùng với vinh quang nữa. Đường Trọng xoay người nhìn về phía Đổng Bồ Đề, hỏi: - Đánh rắm dùng tiếng Anh thì nói thế nào? Đổng Bồ Đề liếc mắt nhìn Đường Trọng một cái, nói ra một từ. - Đánh rắm. Đường Trọng mắng người đàn ông mặc đồ đen.
- Tôi nợ ông mạng sống? Tôi trêu bọn ông, chọc giận bọn ông sao? Cái tổ chức sát thủ Kim Cương chó má gì đó của các ông sao cứ như một đám chó điên đến đuổi giết tôi thế? Tôi không muốn bị giết, đương nhiên phải phản kích rồi. Chẳng lẽ chỉ có thể để mặc cho các ông xâm lược thì mới là không nợ ông mạng sống sao? - Về phần nợ các ông tài phú thì lại càng đáng chê cười. Tôi tìm các ông vay tiền khi nào? Bản thân các ông lập thân bất chính, mưu tài sát hại người khác, làm vô số chuyện xấu. Giờ bị người khác vạch trần nên thẹn quá hóa giận muốn giết người diệt khẩu à? - Ông cho rằng các ông là ai? Là Thượng Đế à? Người đàn ông áo đen còn thật sự nghĩ ngợi, nói: - Cậu nói đúng. - May là còn có người hiểu được. Đường Trọng nói: - Giờ ông cải tà quy chính còn kịp đấy. - Theo ý nghĩa nào đó mà nói chúng tôi thật sự là Thượng Đế.
Người đàn ông áo đen bổ sung một câu. - Đường Trọng muốn mắng chửi. Ông không nói một câu không được à? Đào một cái hố lớn như vậy ngã chết người đấy. - Cho nên - Cho nên chúng tôi nên chết đi? Người đàn ông áo đen liếc mắt nhìn Đổng Bồ Đề một cái, nói: - Thật ra mục tiêu của chúng tôi có vẻ chỉ có một, chính là một mình cậu mà thôi. Đổng Bồ Đề tiến về phía trước một bước, cười lạnh nói: - Ngoại trừ Thượng Đế là anh ta ra, còn chưa gặp ai mặt dày đến nỗi tự xưng bản thân là Thượng Đế cả. Chúng tôi đi cùng nhau. Ông muốn giết thì giết luôn cả tôi đi. Đường Trọng nhìn về phía Đổng Bồ Đề, cảm động nói: - Em cùng tiến vào làm gì? Nếu bọn họ không muốn động đến em, em mau đi đi. - Ngu ngốc.
Đổng Bồ Đề mắng: - Ông ta muốn giết là có thể giết à? Ông ta nghĩ bản thân thật sự là Thượng Đế? Sự phụ em còn là Bồ Tát mà. - Nói cũng đúng. Đường Trọng lập tức tin tưởng: - Anh còn chửi sư phụ là bà già yêu quái, bà ấy cũng không nguyền rủa anh. - Người đàn ông áo đen tạo thủ thế, nói: - Chuyện này thật sự rất đáng tiếc. Vừa dứt lời, hai người đàn ông mặc áo đen liền quỷ mị xuất hiện đằng sau hắn. - So nhiều người hơn à? Đường Trọng cười lạnh. Hắn cũng tạo thủ thế. Bịch bịch bịch bịch bịch bịch Một đám người đen chạy từ phía xa đến đây, dày đặc, không thấy đuôi.
Đổng Bồ Đề mở to hai mắt nhìn, nói: - Sao anh có nhiều người như vậy? - Em có biết Đường Trọng giải thích nói: - Từ nhỏ đến lớn anh đều không có cảm giác an toàn. - Quan Tâm đứng ngồi không yên. Hắn ngồi xuống lại đứng lên, đứng lên rồi lại ngồi xuống. Bưng tách nước trà trước mặt uống một ngụm, sau đó hất nước trà ra ngài, hô: - Lí Gia, đổi trà. Lí Gia hiểu tâm trạng của Quan Tâm. Hắn đã thất bại rất nhiều, cho dù bây giờ có cơ hội thành công nhưng hắn vẫn không thể yên tâm. Lí Gia cầm lấy chén trà ngon thượng hạng còn ấm trong tay Quan Tâm, đi đến chỗ nước trà bị đổ, sau khi lau sạch nước trà liền đưa một chén trà nóng đến.
Jerry vô cùng khinh thường biểu hiện của Quan Tâm. Hắn thảnh thơi thưởng thức chén trà bằng sứ trong tay, nói: - Quan tiên sinh, không cần khẩn trương. Không có việc gì đâu. Khô Lâu sẽ không làm cho người tin tưởng hắn thất vọng. Trước kia như thế, sau này cũng thế. - Không phải tôi lo lắng Quan Tâm phủ nhận. Hắn thật sự lo lắng. Không biết tại sao mà hắn luôn có dự cảm không tốt. - Tôi chỉ là quan tâm muốn biết chuyện tình thế nào thôi. Sao mà đến giờ vẫn chưa truyền lại tin tức gì. Jerry xoay người nhìn xem. Người đàn ông dáng vẻ như kỹ sư công trình lắc lắc đầu với hắn. - Tin tức chưa truyền lại. Trong lòng Jerry cũng nôn nóng nhưng hắn đương nhiên không thể biểu hiện ra mặt như Quan Tâm kia.
Trên mặt hắn mang theo vẻ tươi cười thản nhiên, nói: - Làm việc luôn cần một ít thời gian. Có lẽ quá trình hơi rườm rà nhưng chúng ta hẳn nên tin tưởng độ chuyên nghiệp của đám người đó. - Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ như vậy. Quan Tâm bắt bản thân phải bình tĩnh lại. - Jerry tiên sinh, nhiệm vụ đã hoàn thành, tiếp theo có tính toán gì không? - Tính toán sao? Chắc tôi phải nhanh chóng trở về báo cáo tiến trình nhiệm vụ thôi. Quan Tâm nhìn thoáng qua Lí Gia, nói: - Jerry tiên sinh, chúng tôi đây thì sao? Tổ chức có sắp xếp gì cho chúng tôi không? - Đương nhiên. Jerry cười. - Cậu là công thần của tổ chức. Các cậu phải theo tôi trở về nhận thưởng. Những công thần đã trả giá vì tổ chức, tổ chức sẽ không bạc đãi bọn họ đâu. - Cảm ơn Jerry tiên sinh.
Quan Tâm vui mừng nói. Mặc kệ bạc đãi hay không bạc đãi, trước hết có nơi đặt chân giữ mạng mới được. Đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng chuông cửa. Sắc mặt mọi người cả kinh nhưng vẫn bất động thanh sắc ngồi tại chỗ. Lí Gia đi qua ấn màn hình trên cửa, nhìn người đàn ông trẻ tuổi trên màn hình, hỏi: - Tìm ai? - Chuyển phát nhanh. Người đàn ông trẻ tuổi nói. - Cái gì? Quan Tâm có cảm giác vô cùng vớ vẩn. Bọn họ đã ẩn nấp rất kỹ. Thậm chí bởi vì lần trước gặp phải đám người Du Mục và Công Tôn Tiễn nên bọn họ còn cố ý chuyển nhà sang chỗ khác. Cho tới bây giờ bọn họ cũng không ra ngoài gửi này nọ. Người bên ngoài không biết địa chỉ của bọn họ, sao có thể chuyển phát nhanh được?
- Lăn hắn đi, để hắn lăn xa vào. Quan Tâm nhảy dựng lên, hô lớn với người đàn ông trẻ tuổi trên màn hình. Tài xế của Jerry đứng lên, cười nói: - Chuyện này hãy giao cho tôi xử lý đi. Nói xong liền đẩy cửa phòng rồi đi ra ngoài.
Bốp! Tránh khỏi công kích dao găm sắc bén của Ưng Nhãn, một quyền của Lôi Chấn liền đánh tới ngực hắn. Hắn không kịp rút lại dao găm, chỉ có thể lấy khuỷu tay che chắn. Răng rắc... Khuỷu tay bị gãy. Ưng Nhãn không ngờ sức lực của Lôi Chấn to lớn như vậy, xúc chi tức chiết khiến người ta không có chút lực chống đỡ nào. Hắn nghẹn một hơi, người nhanh chóng lùi về phía sau. Muốn tạm thời ổn định trước một bước, nhanh chóng tranh thủ một ít thời gian cho bản thân, đợi đến lúc người có thể chịu được đau đớn từ cánh tay bị gãy thì lại chiến đấu lần hai. Lôi Chấn hiển nhiên biết rõ suy nghĩ của hắn. Hắn ta cười lạnh hắc hắc, người lại lao tới không cho Ưng Nhãn cơ hội thở dốc.
Bốp... Đôi thiết quyền lại công kích đến. Ưng Nhãn nhanh chóng tránh né. Một quyền này của Lôi Chân đã tạo thành một lỗ thủng lớn trên cầu tháp gỗ. Rầm... Đầu gỗ gãy rơi xuống phát ra tiếng va chạm ma sát. Bốp... Lại một quyền đánh ra. Chỗ Ưng Nhãn tránh né lại bị Lôi Chấn đánh thành một cái lỗ thủng thật lớn. Lôi Chấn như vua phá hoại. Tác phẩm nghệ thuật được tạo thành từ gỗ này bị hắn đánh gãy dễ dàng. Ưng Nhãn vô cùng kinh hãi. Chiến đấu với hắn là người sao? Là quái thú! Hắn muốn kêu nhưng kêu không được, muốn tránh thì lại bị Lôi Chấn ra đòn liên miên không dứt. Vút... Đâm một đao, dao găm liền rơi vào tay Lôi Chấn. Bao tay được đặc chế của Lôi Chấn giữ chặt dao găm, cho dù Ưng Nhãn cố gắng như thế nào thì cũng không thể cướp vũ khí từ trong tay đối thủ. Loảng xoảng... Lôi Chấn đá ra một cước. Thân thể Ưng Nhãn bị hắn dùng mũi chân dính ở trên vách tường tháp gỗ. Ưng Nhãn liều mạng giãy dụa nhưng không thể động đậy. - Hoan nghênh tiến vào Trung Hoa. Lôi Chấn dùng tiếng Anh nói. Tuy trình độ tiếng Anh của hắn kém muốn chết nhưng câu lễ phép cơ bản nhất này còn hiểu được. Ưng Nhãn im lặng. Hắn hiểu bản thân giãy dụa không hề có ý nghĩa với người đàn ông này, cũng không hề có ý nghĩa đối với hắn.
- Hẹn gặp lại. Lôi Chấn nói. Chân phải của hắn mạnh mẽ dùng sức. Răng rắc! Xương sườn của Ưng Nhãn bị hắn đánh gãy, toàn bộ lồng ngực đều lõm sâu xuống. Ngũ quan đầy máu, dáng vẻ vô cùng thê thảm. Lôi Chấn thu chân lại, người Ưng Nhãn từ từ chảy xuống khỏi vách tường. Bịch... Hắn đặt mông ngồi trên mặt đất, sau đó ngã sấp xuống. Lôi Chấn lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, sau đó dùng diêm châm. Sau khi hút một hơi thật sâu, hắn nhìn thi thể trên mặt đất rồi thở dài: - Phúc lợi của nước Mĩ tốt như vậy, làm sát thủ làm gì? Khuôn mặt khỉ gầy nhìn thi thể bị đốt cháy xém trên mặt đất, vẻ mặt bi thương tiếc hận nói:
- Đã nói đưa súng thì không giết, mày không nên đánh đánh giết giết chứ. Thật thô lỗ. Hắn hừ lạnh một tiếng, thở phì phì chạy đến cửa chính phía tây khu viện. Cửa viện phía tây. Đường Trọng và Đổng Bồ Đề lại tiếp tục bị chặn. Một người đàn ông mặc một áo gió màu đen bao phủ cả người. Người đàn ông đội mũ đen, Đường Trọng thậm chí còn không nhìn rõ khuôn mặt hắn, chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ cẩn thận. - Người đàn ông này thật khó nhìn thấu. Đường Trọng thầm nghĩ. - Đường Trọng tiên sinh, chuyện này thật sự đáng mừng. Người đàn ông đứng cách Đường Trọng không xa bình tĩnh nói. Tiếng Anh của ông ta là giọng Luân Đôn điển hình. Chuyện này lúc Đường Trọng đi Anh quốc thăm Đường Tâm đã cảm nhận rất sâu sắc. - Ông ta là người Anh quốc.
Đường Trọng lại liếc nhìn hắn ta một cái. - Đúng vậy. Ông tạo chuyện vui cho tôi, tôi cũng trả lại ông một chuyện vui. Đường Trọng cười ha hả nói: - Hai chúng ta không thiếu nợ nhau. - Nếu mọi chuyện trên thế giới đều đơn giản như thế thì thật hạnh phúc cỡ nào đây. Người đàn ông cũng cười lên: - Nhưng vì sao tôi lại cảm thấy cậu còn nợ tôi nhiều hơn thế nhỉ? - Tôi nợ ông cái gì? - Mạng sống. Tài phú. Cùng với vinh quang nữa. Đường Trọng xoay người nhìn về phía Đổng Bồ Đề, hỏi: - Đánh rắm dùng tiếng Anh thì nói thế nào? Đổng Bồ Đề liếc mắt nhìn Đường Trọng một cái, nói ra một từ. - Đánh rắm. Đường Trọng mắng người đàn ông mặc đồ đen.
- Tôi nợ ông mạng sống? Tôi trêu bọn ông, chọc giận bọn ông sao? Cái tổ chức sát thủ Kim Cương chó má gì đó của các ông sao cứ như một đám chó điên đến đuổi giết tôi thế? Tôi không muốn bị giết, đương nhiên phải phản kích rồi. Chẳng lẽ chỉ có thể để mặc cho các ông xâm lược thì mới là không nợ ông mạng sống sao? - Về phần nợ các ông tài phú thì lại càng đáng chê cười. Tôi tìm các ông vay tiền khi nào? Bản thân các ông lập thân bất chính, mưu tài sát hại người khác, làm vô số chuyện xấu. Giờ bị người khác vạch trần nên thẹn quá hóa giận muốn giết người diệt khẩu à? - Ông cho rằng các ông là ai? Là Thượng Đế à? Người đàn ông áo đen còn thật sự nghĩ ngợi, nói: - Cậu nói đúng. - May là còn có người hiểu được. Đường Trọng nói: - Giờ ông cải tà quy chính còn kịp đấy. - Theo ý nghĩa nào đó mà nói chúng tôi thật sự là Thượng Đế.
Người đàn ông áo đen bổ sung một câu. - Đường Trọng muốn mắng chửi. Ông không nói một câu không được à? Đào một cái hố lớn như vậy ngã chết người đấy. - Cho nên - Cho nên chúng tôi nên chết đi? Người đàn ông áo đen liếc mắt nhìn Đổng Bồ Đề một cái, nói: - Thật ra mục tiêu của chúng tôi có vẻ chỉ có một, chính là một mình cậu mà thôi. Đổng Bồ Đề tiến về phía trước một bước, cười lạnh nói: - Ngoại trừ Thượng Đế là anh ta ra, còn chưa gặp ai mặt dày đến nỗi tự xưng bản thân là Thượng Đế cả. Chúng tôi đi cùng nhau. Ông muốn giết thì giết luôn cả tôi đi. Đường Trọng nhìn về phía Đổng Bồ Đề, cảm động nói: - Em cùng tiến vào làm gì? Nếu bọn họ không muốn động đến em, em mau đi đi. - Ngu ngốc.
Đổng Bồ Đề mắng: - Ông ta muốn giết là có thể giết à? Ông ta nghĩ bản thân thật sự là Thượng Đế? Sự phụ em còn là Bồ Tát mà. - Nói cũng đúng. Đường Trọng lập tức tin tưởng: - Anh còn chửi sư phụ là bà già yêu quái, bà ấy cũng không nguyền rủa anh. - Người đàn ông áo đen tạo thủ thế, nói: - Chuyện này thật sự rất đáng tiếc. Vừa dứt lời, hai người đàn ông mặc áo đen liền quỷ mị xuất hiện đằng sau hắn. - So nhiều người hơn à? Đường Trọng cười lạnh. Hắn cũng tạo thủ thế. Bịch bịch bịch bịch bịch bịch Một đám người đen chạy từ phía xa đến đây, dày đặc, không thấy đuôi.
Đổng Bồ Đề mở to hai mắt nhìn, nói: - Sao anh có nhiều người như vậy? - Em có biết Đường Trọng giải thích nói: - Từ nhỏ đến lớn anh đều không có cảm giác an toàn. - Quan Tâm đứng ngồi không yên. Hắn ngồi xuống lại đứng lên, đứng lên rồi lại ngồi xuống. Bưng tách nước trà trước mặt uống một ngụm, sau đó hất nước trà ra ngài, hô: - Lí Gia, đổi trà. Lí Gia hiểu tâm trạng của Quan Tâm. Hắn đã thất bại rất nhiều, cho dù bây giờ có cơ hội thành công nhưng hắn vẫn không thể yên tâm. Lí Gia cầm lấy chén trà ngon thượng hạng còn ấm trong tay Quan Tâm, đi đến chỗ nước trà bị đổ, sau khi lau sạch nước trà liền đưa một chén trà nóng đến.
Jerry vô cùng khinh thường biểu hiện của Quan Tâm. Hắn thảnh thơi thưởng thức chén trà bằng sứ trong tay, nói: - Quan tiên sinh, không cần khẩn trương. Không có việc gì đâu. Khô Lâu sẽ không làm cho người tin tưởng hắn thất vọng. Trước kia như thế, sau này cũng thế. - Không phải tôi lo lắng Quan Tâm phủ nhận. Hắn thật sự lo lắng. Không biết tại sao mà hắn luôn có dự cảm không tốt. - Tôi chỉ là quan tâm muốn biết chuyện tình thế nào thôi. Sao mà đến giờ vẫn chưa truyền lại tin tức gì. Jerry xoay người nhìn xem. Người đàn ông dáng vẻ như kỹ sư công trình lắc lắc đầu với hắn. - Tin tức chưa truyền lại. Trong lòng Jerry cũng nôn nóng nhưng hắn đương nhiên không thể biểu hiện ra mặt như Quan Tâm kia.
Trên mặt hắn mang theo vẻ tươi cười thản nhiên, nói: - Làm việc luôn cần một ít thời gian. Có lẽ quá trình hơi rườm rà nhưng chúng ta hẳn nên tin tưởng độ chuyên nghiệp của đám người đó. - Đúng vậy. Tôi cũng nghĩ như vậy. Quan Tâm bắt bản thân phải bình tĩnh lại. - Jerry tiên sinh, nhiệm vụ đã hoàn thành, tiếp theo có tính toán gì không? - Tính toán sao? Chắc tôi phải nhanh chóng trở về báo cáo tiến trình nhiệm vụ thôi. Quan Tâm nhìn thoáng qua Lí Gia, nói: - Jerry tiên sinh, chúng tôi đây thì sao? Tổ chức có sắp xếp gì cho chúng tôi không? - Đương nhiên. Jerry cười. - Cậu là công thần của tổ chức. Các cậu phải theo tôi trở về nhận thưởng. Những công thần đã trả giá vì tổ chức, tổ chức sẽ không bạc đãi bọn họ đâu. - Cảm ơn Jerry tiên sinh.
Quan Tâm vui mừng nói. Mặc kệ bạc đãi hay không bạc đãi, trước hết có nơi đặt chân giữ mạng mới được. Đúng lúc này, trong phòng vang lên tiếng chuông cửa. Sắc mặt mọi người cả kinh nhưng vẫn bất động thanh sắc ngồi tại chỗ. Lí Gia đi qua ấn màn hình trên cửa, nhìn người đàn ông trẻ tuổi trên màn hình, hỏi: - Tìm ai? - Chuyển phát nhanh. Người đàn ông trẻ tuổi nói. - Cái gì? Quan Tâm có cảm giác vô cùng vớ vẩn. Bọn họ đã ẩn nấp rất kỹ. Thậm chí bởi vì lần trước gặp phải đám người Du Mục và Công Tôn Tiễn nên bọn họ còn cố ý chuyển nhà sang chỗ khác. Cho tới bây giờ bọn họ cũng không ra ngoài gửi này nọ. Người bên ngoài không biết địa chỉ của bọn họ, sao có thể chuyển phát nhanh được?
- Lăn hắn đi, để hắn lăn xa vào. Quan Tâm nhảy dựng lên, hô lớn với người đàn ông trẻ tuổi trên màn hình. Tài xế của Jerry đứng lên, cười nói: - Chuyện này hãy giao cho tôi xử lý đi. Nói xong liền đẩy cửa phòng rồi đi ra ngoài.