Điều kiện giải hòa như vậy, Jerry không thể đồng ý được. Một tỷ Đô? Nếu hắn đồng ý, cho dù có thể còn sống trở về thì lãnh đạo trong tổ chức cũng sẽ hoài nghi có phải bọn họ đã chiêu mộ một tên ngu ngốc nhập hội hay không. - Vì sao mà không thể đồng ý? Đường Trọng hỏi. - Quá nhiều. - Quá nhiều à? Đường Trọng hỏi lại: - Mạng của tôi không đáng giá tiền như vậy sao? Ông có biết tôi có bao nhiêu tiền không? Ông có biết bạn gái trong nhà tôi có bao nhiêu tiền không? Ông có biết sau này tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền không? Nếu các ông giết tôi rồi, ông có biết tôi phải tổn thất bao nhiêu tiền không? Tôi không tìm các ông bồi thường gấp hai đã là nể mặt chúng ta là bạn bè rồi. - Bạn bè? Jerry kinh ngạc. Bọn họ trở thành bạn bè lúc nào? Ngay cả cái bánh bao cũng không đưa, người xem đây là bạn bè gì? - Còn nữa, mạng sống của anh em tôi cũng không đáng giá à? Ba mẹ bọn họ nuôi lớn bọn họ dễ dàng như vậy sao? Nếu không phải do các ông, bọn họ còn có thể sống ba mươi năm năm mươi năm nữa. Vài chục năm này bọn họ còn có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây? Nói không chừng trong số bọn họ còn có một nhà nghệ thuật hay nhà tỷ phú thì sao? Ai mà biết được chứ? - Tôi phải lấy số tiền này để gia đình họ sống tạm, để vợ con bọn họ không cần lo chuyện cơm áo, để bọn họ có thể học trường học tốt nhất, hưởng thụ cuộc sống tốt nhất. Tôi muốn con cháu của bọn họ có một tương lai tràn ngập hi vọng Chẳng lẽ chuyện này cũng không cần tiền à? - Các ông chỉ cần viết một chi phiếu là được rồi, mấy chục giây là có thể xong. Tôi thì sao? Ông có biết tôi phải ở sau lưng làm bao nhiêu việc không? Mấy việc vất vả này đã miễn cho các ông, các ông còn ý kiến gì? Đường Trọng càng nói càng giận, cảm thấy bản thân thật sự mệt mỏi. - Ai có thể viết ra một chi phiếu một tỷ Đô trong vòng mấy chục giây chứ? Jerry không ngờ trên thế giới này lại có một người như vậy. - Cho dù thật sự như cậu nói thì vẫn là quá nhiều. Jerry nói: - Tôi không có năng lực cũng như quyền hạn đồng ý. Cho dù tôi đồng ý rồi, tổ chức cũng không đưa tiền trả cho khoản tiền này đâu. Giải hòa như vậy cũng không có ý nghĩa gì. Đường Trọng cười hắc hắc, nói: - Tổ chức không muốn trả, gia tộc Lai Văn các ông cũng nghĩ cách thôi. - Cái gì? Vẻ mặt Jerry khiếp sợ nhìn về phía Đường Trọng, không ngờ hắn sẽ đưa ra yêu cầu vớ vẩn như vậy. - Mọi người đều quen nhau, sao lại tỏ vẻ kinh ngạc như vậy chứ? Đường Trọng vô cùng khinh bỉ nói: - Ông là người trẻ tuổi được coi trọng trong gia tộc Lai Văn. Ông có thể tiến vào Khô Lâu Hội cũng đã chứng minh điểm này rồi. Ông ở Khô Lâu Hội có thể tranh thủ lợi ích cho gia tộc các ông Nếu ông xảy ra chuyện thì sẽ là tổn thất lớn với gia tộc Lai Văn các ông. Đúng không? Bọn họ chuộc ông ra, trả một ít tiền ký quỹ thành tín cũng là đương nhiên thôi. - Không, gia tộc Lai Văn sẽ không làm chuyện này. Bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Chuyện này không có quan hệ gì với gia tộc Lai Văn hết. Jerry kích động lớn tiếng nói. - Không có quan hệ với bọn họ sao? Không có bọn họ ủng hộ, ông có thể tiến vào Khô Lâu Hội? Không có ông bán mạng trong Khô Lâu Hội, bọn họ có thể tranh thủ được nhiều lợi ích như vậy? Ông vì bọn họ mà bỏ hết công sức không tiếc thứ gì kể cả tính mạng, bọn họ ngay cả một chút tiền cũng không muốn trả sao? Sao có thể đối xử với ông như thế được? Người đứng nhìn như tôi thấy không được. - Nếu tôi là ông, tôi sẽ để Khô Lâu Hội trả một phần, gia tộc Lai Văn trả một phần. Dù sao tiền là của bọn họ, mạng là của chính ông. Nếu ông còn sống, nếu ông có thể đạt được vị trí quan trọng hơn trong Khô Lâu Hội. Ông nghĩ lại xem, một tỷ Đô đối với ông có là gì đâu? Mỗi lần đầu tư của các ông cũng không chỉ là một con số nhỏ bé như vậy mà? -. Giá này vẫn rất cao. Jerry bị Đường Trọng nói động lòng. Nhưng đó là một tỷ Đô, cho dù là tổ chức hay là gia tộc Lai Văn thì cũng không đồng ý trả tiền. - Tôi kể cho ông một chuyện xưa. Đường Trọng nói: - Hai trăm năm trước, Trung Hoa yêu quý của chúng tôi có một thủ phú họ Lý. Ông ta có rất nhiều tiền, có lẽ cũng bằng gia tộc Lai Văn các ông. Có một ngày, lúc ông ta đang ở trong nhà đọc tiểu thuyết võng lạc, một tên cướp chủ động đến cửa nhà của ông ta nói con ông ta đã bị bắt cóc. Ánh mắt Đường Trọng sáng quắc nhìn về phía Jerry, nói: - Ông có biết bọn cướp kia nói bao nhiêu tiền chuộc không? - Hai tỷ. Jerry nói. Hắn ở đại học Yale nghiên cứu lịch sử các tài phú ở các quốc gia trên thế giới làm giàu, tự nhiên sẽ không bỏ qua chuyện xưa của nhân vật truyền kỳ họ Lý ở Trung Hoa này. - Thông minh. Đường Trọng bật tay. - Hai tỷ, một con số trên trời đấy. Nhưng vị phú hào họ Lý kia lại đồng ý không do dự chút nào, nói Tiền mặt chỉ có một tỷ. Nếu ông muốn, tôi có thể đi ngân hàng lấy ra cho ông. Ông nhất định đã nghe được câu chuyện xưa này đúng không? Ông xem đó người ta khí phái thế này, nghĩa khí như vậy Hai tỷ đấy, đồng ý luôn. Chẳng lẽ đối với gia tộc Lai Văn, mạng của ông không trị giá nổi một tỷ Đô sao? Nếu là như vậy, tôi đề nghị không bằng ông đi ăn máng đi. Hôm khác tôi tính tiếp. - Nhưng cậu muốn là một tỷ Đô. Jerry bất mãn nói. Một tỷ Đô đổi thành nhân dân tệ thì cũng vượt xa con số của tên cướp thế kỷ kia. Đường Trọng nổi giận. Hắn tát một phát vào mặt Jerry, mắng: - Ông không để yên được à? Tôi tìm ông đòi một tỷ Đô thì làm sao? Hai trăm năm đã trôi qua, sao ông không nghĩ đến vấn đề lạm phát chứ? - Hai má Jerry nhanh chóng trở nên sưng đỏ. Ánh mắt hắn hung mãnh nhìn chằm chằm Đường Trọng, cũng không dám lại phủ định yêu cầu của Đường Trọng, còn thật sự lo lắng vấn đề lạm phát. - Một tỷ Đô, đây là điều kiện thứ nhất. Đường Trọng đẩy ghế dựa đứng lên:
- Đồng ý điều kiện thứ nhất, chúng tôi mới có thể đàm phán điều kiện thứ hai với ông. Tôi sẽ để ngươi của tôi giúp ông liên hệ với tổ chức và gia tộc Lai Văn của ông. Nếu bọn họ không muốn trả tiền, ông không cần nghĩ đến chuyện ăn thịt bò nữa. Tôi sẽ bảo bọn họ lấy thịt, xương sườn của ông ninh nhừ ra. Đường Trọng vuốt vuốt bộ ngực hơi đau của mình, hung hăng mắng một câu thô tục: - Mẹ nó, dám giết tao. - ------------------------ Thật ra Đường Trọng không muốn gặp Quan Tâm. Hắn không biết bản thân có chuyện gì quan trọng để gặp Quan Tâm. Hắn bận rộn nhiều việc, có rất nhiều việc phải xử lý, vì sao phải lãng phí thời gian trên một người đã thất bại? Nhưng thầy thuốc từng nói tâm trạng sung sướng có thể trợ giúp cơ thể hồi phục. Đường Trọng còn thật sự nghĩ ngợi, cảm thấy đi trước mặt Quan Tâm lắc lư hai vòng cũng là cách giữ tâm trạng sung sướng. Mặc dù chỉ thành công khiêm tốn nhưng cũng tìm được cảm giác hơi thành tựu trước mặt đối thủ do mình đánh bại. Đường Trọng là vì chữa bệnh nên mới đi gặp Quan Tâm. Tình trạng của Quan Tâm còn tệ hơn Đường Trọng tưởng tượng. Hắn cũng bị nhốt ở nhà giam dưới tầng hầm ngầm, cũng cuộn tròn một góc giống Jerry. Nhưng khác Jerry chính là Jerry biết giải quyết tiểu tiện đại tiện vào một cái bồn nhựa do bọn họ đặc biệt chuẩn bị, mà Quan Tâm lại giải quyết luôn tại chỗ. Lúc Đường Trọng vào cửa, hắn nhìn thấy Quan Tâm đang trong vũng nước tiểu. Đường Trọng nhịn không được liền nhếch môi nở nụ cười, cảm thấy vết thương ở ngực cũng không đau đớn nữa. Thầy thuốc kia thật sự rất cao minh! - Đại thiếu gia, hay chúng ta ra ngoài đi. Lộc Tam nhìn thấy tình huống hiện tại của Quan Tâm thì hơi nhíu mày, có ý tốt nhắc nhỏ nói:
- Ở đây có mùi nước tiểu, mùi phân. - Không cần. Đường Trọng từ chối: - Lấy cho tôi một cái ghế dựa. Tôi muốn nói chuyện với ông bạn tốt. - Đại thiếu gia - Đi đi - Vâng. Lộc Tam kéo ghế dựa lại đây, đặt ở sau mông Đường Trọng. Hắn vội vàng muốn tới đỡ Đường Trọng, lại bị Đường Trọng đẩy ra, nói: - Tôi không sao. Hắn muốn giữ hình tượng oai hùng quang huy của mình trước mặt Quan Tâm. Hành động của Lộc Tam không phải bại lộ sự thật hắn cũng bị thương sao? Quan Tâm gục đầu xuống giống như đã ngủ sảy. Đường Trọng kiên nhẫn chờ đợi, đồng thời thưởng thức thảm trạng của Quan Tâm lúc này. Quan Tâm không ngẩng đầu. Đường Trọng cũng không có ý định đi. Nhưng thật ra đám người Lộc Tam đứng sau hắn đã ôm mùi, hơi không thể chịu được mùi nước tiểu và phân thối trong phòng này. Rất lâu sau. Rất lâu sau. Quan Tâm cuối cùng cũng mở mắt. Hắn vốn dĩ muốn trốn tránh nhưng Đường Trọng lại kiên nhẫn hơn hắn tưởng tượng. Hắn ta muốn nhìn mình làm trò hề, vậy cứ để hắn thỏa mãn đi. Bởi vì cứ tiếp tục cúi đầu sẽ khiến lòng hắn càng hèn mọn hơn. Thua người không thua trận! Tuy rằng hắn đã thua quá nhiều. - Tôi có thể lý giải tâm trạng bây giờ của anh. Quan Tâm nói. - Tôi cũng có thể lý giải cảm nhận hiện tại của cậu.
Đường Trọng nói. - Đây là thứ anh muốn? - Là thứ cậu nên được. Đường Trọng cười nói: - Có một số việc vốn dĩ hẳn là có một kết cục khác. - Kết cục khác như thế nào? Quan Tâm hỏi. Đường Trọng nghĩ ngợi, nói: - Có lẽ chúng ta sẽ trở thành bạn, lúc không có việc gì sẽ cùng nhau uống chút rượu. Có lẽ chúng ta sẽ là đồng bọn hợp tác, tôi kiếm một vạn cũng cho cậu kiếm một ngàn. Có lẽ chúng ta đều là diễn viên. Tôi diễn vai nam chính, cậu diễn vai nam chính thứ hai Mỗi một kết cục đều rạng rỡ hơn bây giờ gấp trăm lần. - Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Quan gia không làm ra chuyện có lỗi như vậy. Người lớn phạm lỗi lại để mấy tên tiểu bối trẻ tuổi các cậu đến trả lại. Thật ra chuyện này hơi uất ức cho các cậu. Nhưng các cậu đã phạm không ít sai lầm. Đây coi như trừng phạt đúng tội. - Được làm vua thua làm giặc mà thôi, có liên quan gì đến chuyện phạm sai lầm hay không chứ? Đường Trọng, anh không phạm sai lầm sao? - Cậu đã nói là được làm vua thua làm giặc mà thôi, chúng ta không cần thảo luận đến vấn đề tôi có phạm sai lầm không đâu. Đường Trọng nói. - Anh thật sự là một người nhân từ. Ánh mắt của Đường Trọng lạnh như băng nhìn chằm chằm Quan Tâm, nói: - Còn sống là rất đau khổ? Có nghĩa là muốn giải thoát à? Đường Trọng hành động. Lộc Tam lấy ra một con dao găm rồi đặt vào bàn tay Đường Trọng. Đường Trọng ném dao găm đến trước mặt Quan Tâm. Keng.
Dao găm rơi xuống mặt sàn xi măng phát ra tiếng kêu thanh thúy. - Quan Tâm, đi tìm chết đi.
- Đồng ý điều kiện thứ nhất, chúng tôi mới có thể đàm phán điều kiện thứ hai với ông. Tôi sẽ để ngươi của tôi giúp ông liên hệ với tổ chức và gia tộc Lai Văn của ông. Nếu bọn họ không muốn trả tiền, ông không cần nghĩ đến chuyện ăn thịt bò nữa. Tôi sẽ bảo bọn họ lấy thịt, xương sườn của ông ninh nhừ ra. Đường Trọng vuốt vuốt bộ ngực hơi đau của mình, hung hăng mắng một câu thô tục: - Mẹ nó, dám giết tao. - ------------------------ Thật ra Đường Trọng không muốn gặp Quan Tâm. Hắn không biết bản thân có chuyện gì quan trọng để gặp Quan Tâm. Hắn bận rộn nhiều việc, có rất nhiều việc phải xử lý, vì sao phải lãng phí thời gian trên một người đã thất bại? Nhưng thầy thuốc từng nói tâm trạng sung sướng có thể trợ giúp cơ thể hồi phục. Đường Trọng còn thật sự nghĩ ngợi, cảm thấy đi trước mặt Quan Tâm lắc lư hai vòng cũng là cách giữ tâm trạng sung sướng. Mặc dù chỉ thành công khiêm tốn nhưng cũng tìm được cảm giác hơi thành tựu trước mặt đối thủ do mình đánh bại. Đường Trọng là vì chữa bệnh nên mới đi gặp Quan Tâm. Tình trạng của Quan Tâm còn tệ hơn Đường Trọng tưởng tượng. Hắn cũng bị nhốt ở nhà giam dưới tầng hầm ngầm, cũng cuộn tròn một góc giống Jerry. Nhưng khác Jerry chính là Jerry biết giải quyết tiểu tiện đại tiện vào một cái bồn nhựa do bọn họ đặc biệt chuẩn bị, mà Quan Tâm lại giải quyết luôn tại chỗ. Lúc Đường Trọng vào cửa, hắn nhìn thấy Quan Tâm đang trong vũng nước tiểu. Đường Trọng nhịn không được liền nhếch môi nở nụ cười, cảm thấy vết thương ở ngực cũng không đau đớn nữa. Thầy thuốc kia thật sự rất cao minh! - Đại thiếu gia, hay chúng ta ra ngoài đi. Lộc Tam nhìn thấy tình huống hiện tại của Quan Tâm thì hơi nhíu mày, có ý tốt nhắc nhỏ nói:
- Ở đây có mùi nước tiểu, mùi phân. - Không cần. Đường Trọng từ chối: - Lấy cho tôi một cái ghế dựa. Tôi muốn nói chuyện với ông bạn tốt. - Đại thiếu gia - Đi đi - Vâng. Lộc Tam kéo ghế dựa lại đây, đặt ở sau mông Đường Trọng. Hắn vội vàng muốn tới đỡ Đường Trọng, lại bị Đường Trọng đẩy ra, nói: - Tôi không sao. Hắn muốn giữ hình tượng oai hùng quang huy của mình trước mặt Quan Tâm. Hành động của Lộc Tam không phải bại lộ sự thật hắn cũng bị thương sao? Quan Tâm gục đầu xuống giống như đã ngủ sảy. Đường Trọng kiên nhẫn chờ đợi, đồng thời thưởng thức thảm trạng của Quan Tâm lúc này. Quan Tâm không ngẩng đầu. Đường Trọng cũng không có ý định đi. Nhưng thật ra đám người Lộc Tam đứng sau hắn đã ôm mùi, hơi không thể chịu được mùi nước tiểu và phân thối trong phòng này. Rất lâu sau. Rất lâu sau. Quan Tâm cuối cùng cũng mở mắt. Hắn vốn dĩ muốn trốn tránh nhưng Đường Trọng lại kiên nhẫn hơn hắn tưởng tượng. Hắn ta muốn nhìn mình làm trò hề, vậy cứ để hắn thỏa mãn đi. Bởi vì cứ tiếp tục cúi đầu sẽ khiến lòng hắn càng hèn mọn hơn. Thua người không thua trận! Tuy rằng hắn đã thua quá nhiều. - Tôi có thể lý giải tâm trạng bây giờ của anh. Quan Tâm nói. - Tôi cũng có thể lý giải cảm nhận hiện tại của cậu.
Đường Trọng nói. - Đây là thứ anh muốn? - Là thứ cậu nên được. Đường Trọng cười nói: - Có một số việc vốn dĩ hẳn là có một kết cục khác. - Kết cục khác như thế nào? Quan Tâm hỏi. Đường Trọng nghĩ ngợi, nói: - Có lẽ chúng ta sẽ trở thành bạn, lúc không có việc gì sẽ cùng nhau uống chút rượu. Có lẽ chúng ta sẽ là đồng bọn hợp tác, tôi kiếm một vạn cũng cho cậu kiếm một ngàn. Có lẽ chúng ta đều là diễn viên. Tôi diễn vai nam chính, cậu diễn vai nam chính thứ hai Mỗi một kết cục đều rạng rỡ hơn bây giờ gấp trăm lần. - Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Quan gia không làm ra chuyện có lỗi như vậy. Người lớn phạm lỗi lại để mấy tên tiểu bối trẻ tuổi các cậu đến trả lại. Thật ra chuyện này hơi uất ức cho các cậu. Nhưng các cậu đã phạm không ít sai lầm. Đây coi như trừng phạt đúng tội. - Được làm vua thua làm giặc mà thôi, có liên quan gì đến chuyện phạm sai lầm hay không chứ? Đường Trọng, anh không phạm sai lầm sao? - Cậu đã nói là được làm vua thua làm giặc mà thôi, chúng ta không cần thảo luận đến vấn đề tôi có phạm sai lầm không đâu. Đường Trọng nói. - Anh thật sự là một người nhân từ. Ánh mắt của Đường Trọng lạnh như băng nhìn chằm chằm Quan Tâm, nói: - Còn sống là rất đau khổ? Có nghĩa là muốn giải thoát à? Đường Trọng hành động. Lộc Tam lấy ra một con dao găm rồi đặt vào bàn tay Đường Trọng. Đường Trọng ném dao găm đến trước mặt Quan Tâm. Keng.
Dao găm rơi xuống mặt sàn xi măng phát ra tiếng kêu thanh thúy. - Quan Tâm, đi tìm chết đi.