- Hủy diệt! Một người da trắng có ánh mắt sắc bén lạnh giọng nói: - Vì vinh dự. Phải hủy diệt hắn. - Đúng vậy. Vấn đề này không cần thiết phải thương lượng. Monet tiên sinh quyết định là được rồi. Người phụ nữ trung tuổi đeo kính mắt nói nói: - Tôi cảm thấy đám người chúng ta ở đây thảo luận đối phó với một ngôi sao Trung Hoa nho nhỏ như thế nào thật sự là một chuyện vớ vẩn. Chúng ta đều bận rộn nhiều việc. Có rất nhiều chuyện cần chúng tôi quyết định Monet tiên sinh, nếu cậu ta cản đường chúng ta, ông tự biết nên làm như thế nào. Đây là chuyện mà ông am hiểu. - Như vậy, ai đi làm chuyện này đây? Người da đen vóc dáng nhỏ nói. Im lặng.
Bọn họ đã đưa hai nhậm Kim Cương qua nhưng bọn họ cũng chưa thể hoàn thành nhiệm vụ. Chẳng lẽ bọn họ lại đưa nhậm thứ ba đi sao? - Chúng ta có thể lựa chọn chế tài kinh tế. - Nhưng các người đã thấy rồi đấy. Thằng nhóc kia không phải người thường, sau lưng hắn cũng có bối cảnh cường đại. Chẳng lẽ các người hi vọng chúng ta bị chính phủ Trung Hoa chú ý sao? - Vậy đưa hắn tiền chuộc đi, coi như chúng ta thua một ván bài lớn. - Không, đây là sỉ nhục. Monet vỗ vỗ tay, cười nói: - Các quý bà và quý ông, các người hẳn đều biết rõ. Cậu ta không chỉ có một mình. Sau lưng cậu ta còn có thế lực cường đại. Sau lưng thế lực cường đại của cậu ta còn có quốc gia cường đại. Chúng ta không thể đối xử với cậu ta dễ dãi như đối xử với người châu Phi Đương nhiên, chúng ta cũng cần có tôn nghiêm và vinh dự cần bảo vệ. Một tỷ Đô không phải con số lớn nhưng chúng ta không thể đưa. Bởi vì như thế sẽ khiến chúng ta trở thành trò cười trong miệng người khác. - Monet tiên sinh, ông nhất định có cách tốt hơn rồi? Có người hỏi. - Vì sao mà chúng ta nhất định phải làm kẻ thù với cậu ta chứ? Tuy rằng nhìn qua thì cậu ta hơi chán ghét. Monet cười nói: - Nếu chúng ta trở thành bạn bè với cậu ta thì sao? Đây không phải là một chuyện rất tốt đẹp à? Để cậu ta gia nhập chúng ta, trở thành một thành viên trong tổ chức của chúng ta. Đúng vậy, chúng ta cũng có thể thu nhận một thành viên Trung Hoa. Bởi vì quốc gia đó nhanh chóng trưởng thành với tốc độ mà chúng ta có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cường tráng, quật khởi, thậm chí còn có thể siêu việt. - Chúng ta giúp cậu ta, cậu ta cũng giúp chúng ta. Đây chẳng phải là tôn chỉ khi tổ chức của chúng ta thành lập sao? - Không được, cậu ta là người Trung Hoa.
- Haier tiên sinh, ông là ngươi nước nào? - Anh. - Quý bà Melen thì sao? - Pháp. - Weber? - Mĩ. - Nếu như vậy, sao người Trung Hoa lại không được? Monet hỏi lại: - Các vị, thu lại lòng khinh thị của chúng ta đi. Cho dù cậu Đường này hay là nước Trung Hoa. Chúng ta phải làm được lợi ích toàn cầu hóa chân chính thì mới có thể mời chào tinh anh khắp toàn cầu đến phục vụ cho chúng ta. Đương nhiên cậu ta cũng sẽ chia sẻ thành quả thắng lợi cho chúng ta. - Tôi không đồng ý. - Khó có thể chấp nhận được.
- A, đây cũng là sỉ nhục. Monet cười nói: - Các người hãy suy nghĩ cẩn thận. ----------- Rầm rầm rầm Cửa phòng bị người khác đập vào. Lí Sắt bỏ tai nghe xuống, kẹp phiếu lên quyển sách rồi đóng lại, lúc này mới đứng dậy đi ra cửa phòng. Nhìn thấy người phụ nữ đứng trước cửa. Hốc mắt cô đỏ lên, hai người dùng sức ôm nhau tại chỗ. Trong phòng, Lí Sắt giúp Lí Gia rót một li nước sôi ấm tay, nói: - Em còn tưởng rằng em sẽ không còn gặp lại chị nữa. - Chị cũng vậy. Hai tay Lí Gia cầm ly nước ấm giống như đang cầm mặt trời ấm áp.
- Chị tưởng rằng chị sẽ chết. - Em cũng miễn cưỡng sống vậy. Lí Gia cười khổ, nói: - Lúc đó, chị thật sự tuyệt vọng. Chị không nhìn thấy hi vọng gì. Chị biết cứ tiếp tục đi theo bọn họ thì nhất định sẽ thất bại. Hoặc là chết ở nơi đầu đường hoặc chết thảm tha hương Nhưng chị không còn lựa chọn khác. Lí Gia nhìn Lí Sắt có khuôn mặt hơi giống cô, nói: - May là lúc chị khó khăn nhất, em đã liên lạc với chị. Em cho chị một đường sáng, khiến chị biết chị cần làm những gì. Chị còn có thể sống, còn có thể ở đây nói chuyện với em, uống nước ấm do em rót tất cả đều là do em cho chị. - Chị à, chị nói chuyện này để làm gì? Lí Sắt nắm chặt mu bàn tay Lí Gia: - Chúng ta là chị em, không phải nên sống nương tựa lẫn nhau sao? Còn nữa, lúc đó cũng là do anh ấy để em và chị liên lạc với nhau. Nếu không thì em làm gì có năng lực làm chuyện này? - Chị biết là anh ta bảo em làm. Lí Gia gật đầu: - Nhưng chị thật sự vinh hạnh. Chị có một người em tốt. Nếu không có em, nếu không phải em vừa mới ở đây, chỉ sợ tất cả đều thay đổi. - Chị, về sau chị có tính toán gì không? Lí Sắt hỏi. - Chị muốn nghỉ ngơi. Lí Gia nói: - Khoảng thời gian này, mỗi ngày đều như một năm. Chị quá mệt mỏi. - Ừm, nghỉ ngơi một chút đi. Lí Sắt gật đầu. - Em thì sao? Lí Gia hỏi.
- Em không biết. Lí Sắt nói: - Thật ra nơi này cũng rất tốt. Đọc sách, nghe nhạc, tập yoga, học trà nghệ. Đây là khoảng thời gian mà em thích nhất trong vòng nhiều năm như vậy. - Mãi như vậy cũng không phải là cách. Lí Gia nói: - Anh ta sắp xếp gì chưa? - Anh ấy không sắp xếp. Lí Sắt nói. Lí Gia nhìn về phía Lí Sắt, nhỏ giọng hỏi: - Hai người em không phải người phụ nữ của anh ta à? Lí Sắt hiểu được ý tứ của Lí Gia, cũng cảm thấy chuyện này không có gì cần kiêng dè, chỉ dùng giọng điệu u oán nói: - Sao anh ấy có thể xem trọng em chứ?
- Em cũng là một ngôi sao mà. Lí Gia nói. Nhớ tới Đường Trọng chỉ làm chuyện xấu với phụ nữ, Lí Gia cũng biết muội muội cô không e ngại lực cạnh tranh gì, nói: - Vậy làm bạn đi. Nếu anh ta muốn giúp em, có lẽ cuộc sống của em sẽ không tệ. Ít nhất sẽ tốt hơn chị rất nhiều. - Chị - Từ trước cho tới giờ đều không ngờ tới số mệnh của chị em chúng ta lại bị cùng một người đàn ông nắm trong tay. Lí Gia cười nói: - Thật sự là bất hạnh. Phập! Phập! Phập!
Người phụ nữ cầm phi tiêu trong tay, mỗi một lần ném đều phi trúng hồng tâm. Phi tiêu trúng hồng tâm, cái sau đánh rơi cái trước. Phập! Một chiếc phi tiêu bay ra từ đằng sau người phụ nữ, vô cùng xuất chúng bay ra ngoài. - Không cam lòng? Người đàn ông cười ha hả nhìn kiệt tác của chính mình, lên tiếng hỏi. - Vì sao mà hắn còn chưa chết? Người phụ nữ lạnh giọng nói. Trong giọng nói có sát khí không gì áp lực bằng. - Bởi vì người khác không thông minh như hắn, cũng không mạnh mẽ như hắn. Cho nên hắn lại thắng, giống với vô số lần thắng lợi trước kia. Người đàn ông giải thích: - Cuộc sống của hắn không có nhiều thay đổi và khác biệt lắm nhưng những kẻ thất bại lại tô điểm thêm chiến công của hắn, trở thành gót giày của hắn, cũng thành phế vật để người khác nói.
- Lấy cái chết vì nghĩa lớn chỉ có thể đổi được thế này, có phải rất đáng buồn không? Người phụ nữ xoay người, hỏi: - Người khác không thông minh bằng hắn, không lợi hại bằng hắn. Anh cũng không như hắn sao? Tóc cô rất ngắn, hai má xinh đẹp và dáng người đầy đặn. Trên người mặc một bộ quần áo quân phục, dưới chân là một đôi giày da rất nặng. Mềm mại đáng yêu và cứng rắn mạnh mẽ, hai thứ nổi bật lẫn nhau khiến người ta có cảm giác vô cùng dụ hoặc. Đây là một người phụ nữ rất có hương vị. Đương nhiên cô ta không cho rằng như vậy. Người đàn ông không trả lời câu hỏi của người phụ nữ mà cầm lấy một cái phi tiêu từ tay cô, lại ném tới bản. Phập! Chính giữa hồng tâm! - Vì sao mà anh nhất định phải thông minh hơn hắn, lợi hại hơn hắn? Người đàn ông cười hỏi:
- Như vậy không tốt sao? - Nhưng mọi người bên ngoài đều gọi anh là tên yếu đuối. Người phụ nữ tức giận quát lên: - Em gái mình bị người khác ức hiếp thành dáng vẻ như vậy mà anh lại làm rùa đen rụt đầu. - Vậy thì sao? Người đàn ông hỏi lại: - Bọn họ bảo anh là tên yếu đuối, bọn họ thì có năng lực làm cái gì? - Anh đúng là an ủi mình. Người đàn ông nhìn cô gái, nói: - Tiểu Ý, em từ Thông Liêu trở về, anh sẽ nói với em. Có một số chuyện đã xảy ra thì nhanh chóng sẽ quên thôi. Cho dù không thể quên được thì cũng phải giả vờ mình không nghĩ ra. - Chữ ở trên người anh đâu?
Công Tôn Tiểu Ý kéo mạnh áo mình xuống, chỉ vào bộ ngực tuyết trắng của mình: - Cái này cũng có thể giả vờ bản thân không nghĩ ra à? Mỗi tối tắm rửa tôi đều nhìn thấy. Mỗi tối nằm mơ tôi đều mơ thấy. Sao có thể lừa gạt bản thân được chứ? - Vậy thì sao? Công Tôn Tiễn cũng quát lớn: - So với cái chết, chuyện này có đáng là gì? Em có biết không? Quan Tâm chết rồi. Tất cả đám người muốn giết hắn, kết quả đều bị hắn giết chết. Anh không hi vọng em trở thành người tiếp theo. - Anh sợ hắn? - Anh không sợ. Công Tôn Tiễn nói: - Ai anh cũng không sợ. Anh chỉ là hiểu được một việc. Lúc chúng ta không thể nào giải quyết đối thủ thì hãy cố gắng trở thành bạn hắn. Cho dù không trở thành bạn thì cũng để hắn nghĩ chúng ta là địch.
Công Tôn Tiểu Ý cảnh giác nhìn về phía Công Tôn Tiễn, nói: - Anh muốn thành bạn hắn? - Có gì mà không thể? Công Tôn Tiễn nói: - Chỉ cần có lợi với chúng ta, anh cũng không từ chối. - Du Mục đâu? Không phải anh và hắn đang cùng nhau đối phó với Đường Trọng sao? - Du Mục? Trong mắt Công Tôn Tiễn lóe ra vẻ hơi châm biếm: - Một kẻ điên cuồng ảo tưởng mà thôi. Hắn nhảy lên cũng chỉ có thể đánh một đấm vào đầu gối Đường Trọng có thể tạo thành tổn thương gì với Đường Trọng chứ? Sao có thể trở thành đối thủ của Đường Trọng được? Đường Trọng không muốn trừ khử hắn ta bởi vì không mang đến lợi ích cho mình mà thôi. Nếu cậu ta muốn, lúc nào cũng có thể. - Anh hoàn toàn không coi trọng hắn, lại thường xuyên đi chung với hắn anh là nằm vùng của Đường Trọng? - Anh thì xem là nằm vùng gì chứ? Công Tôn Tiễn cười nói: - Anh chỉ tranh thủ một chút lợi ích cho bản thân. Chỉ như thế mà thôi. Công Tôn Tiểu Ý để phi tiêu trong tay vào hòm, xoay người bước đi. - Tiểu Ý, em đi đâu? - Tôi không nhìn nổi anh nữa. Công Tôn Tiểu Ý căm hận nói. - Sao anh có thể xem thường bản thân được? Công Tôn Tiễn cầm phi tiêu trong hòm lên, sau đó ném đi. Phập! Chính giữa hồng tâm. Phập! Chính giữa hồng tâm!
Phập! Lại trúng hồng tâm - Còn sống chính là người thắng lớn nhất. Công Tôn Tiễn cười: - Bọn họ không hiểu.
Bọn họ đã đưa hai nhậm Kim Cương qua nhưng bọn họ cũng chưa thể hoàn thành nhiệm vụ. Chẳng lẽ bọn họ lại đưa nhậm thứ ba đi sao? - Chúng ta có thể lựa chọn chế tài kinh tế. - Nhưng các người đã thấy rồi đấy. Thằng nhóc kia không phải người thường, sau lưng hắn cũng có bối cảnh cường đại. Chẳng lẽ các người hi vọng chúng ta bị chính phủ Trung Hoa chú ý sao? - Vậy đưa hắn tiền chuộc đi, coi như chúng ta thua một ván bài lớn. - Không, đây là sỉ nhục. Monet vỗ vỗ tay, cười nói: - Các quý bà và quý ông, các người hẳn đều biết rõ. Cậu ta không chỉ có một mình. Sau lưng cậu ta còn có thế lực cường đại. Sau lưng thế lực cường đại của cậu ta còn có quốc gia cường đại. Chúng ta không thể đối xử với cậu ta dễ dãi như đối xử với người châu Phi Đương nhiên, chúng ta cũng cần có tôn nghiêm và vinh dự cần bảo vệ. Một tỷ Đô không phải con số lớn nhưng chúng ta không thể đưa. Bởi vì như thế sẽ khiến chúng ta trở thành trò cười trong miệng người khác. - Monet tiên sinh, ông nhất định có cách tốt hơn rồi? Có người hỏi. - Vì sao mà chúng ta nhất định phải làm kẻ thù với cậu ta chứ? Tuy rằng nhìn qua thì cậu ta hơi chán ghét. Monet cười nói: - Nếu chúng ta trở thành bạn bè với cậu ta thì sao? Đây không phải là một chuyện rất tốt đẹp à? Để cậu ta gia nhập chúng ta, trở thành một thành viên trong tổ chức của chúng ta. Đúng vậy, chúng ta cũng có thể thu nhận một thành viên Trung Hoa. Bởi vì quốc gia đó nhanh chóng trưởng thành với tốc độ mà chúng ta có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cường tráng, quật khởi, thậm chí còn có thể siêu việt. - Chúng ta giúp cậu ta, cậu ta cũng giúp chúng ta. Đây chẳng phải là tôn chỉ khi tổ chức của chúng ta thành lập sao? - Không được, cậu ta là người Trung Hoa.
- Haier tiên sinh, ông là ngươi nước nào? - Anh. - Quý bà Melen thì sao? - Pháp. - Weber? - Mĩ. - Nếu như vậy, sao người Trung Hoa lại không được? Monet hỏi lại: - Các vị, thu lại lòng khinh thị của chúng ta đi. Cho dù cậu Đường này hay là nước Trung Hoa. Chúng ta phải làm được lợi ích toàn cầu hóa chân chính thì mới có thể mời chào tinh anh khắp toàn cầu đến phục vụ cho chúng ta. Đương nhiên cậu ta cũng sẽ chia sẻ thành quả thắng lợi cho chúng ta. - Tôi không đồng ý. - Khó có thể chấp nhận được.
- A, đây cũng là sỉ nhục. Monet cười nói: - Các người hãy suy nghĩ cẩn thận. ----------- Rầm rầm rầm Cửa phòng bị người khác đập vào. Lí Sắt bỏ tai nghe xuống, kẹp phiếu lên quyển sách rồi đóng lại, lúc này mới đứng dậy đi ra cửa phòng. Nhìn thấy người phụ nữ đứng trước cửa. Hốc mắt cô đỏ lên, hai người dùng sức ôm nhau tại chỗ. Trong phòng, Lí Sắt giúp Lí Gia rót một li nước sôi ấm tay, nói: - Em còn tưởng rằng em sẽ không còn gặp lại chị nữa. - Chị cũng vậy. Hai tay Lí Gia cầm ly nước ấm giống như đang cầm mặt trời ấm áp.
- Chị tưởng rằng chị sẽ chết. - Em cũng miễn cưỡng sống vậy. Lí Gia cười khổ, nói: - Lúc đó, chị thật sự tuyệt vọng. Chị không nhìn thấy hi vọng gì. Chị biết cứ tiếp tục đi theo bọn họ thì nhất định sẽ thất bại. Hoặc là chết ở nơi đầu đường hoặc chết thảm tha hương Nhưng chị không còn lựa chọn khác. Lí Gia nhìn Lí Sắt có khuôn mặt hơi giống cô, nói: - May là lúc chị khó khăn nhất, em đã liên lạc với chị. Em cho chị một đường sáng, khiến chị biết chị cần làm những gì. Chị còn có thể sống, còn có thể ở đây nói chuyện với em, uống nước ấm do em rót tất cả đều là do em cho chị. - Chị à, chị nói chuyện này để làm gì? Lí Sắt nắm chặt mu bàn tay Lí Gia: - Chúng ta là chị em, không phải nên sống nương tựa lẫn nhau sao? Còn nữa, lúc đó cũng là do anh ấy để em và chị liên lạc với nhau. Nếu không thì em làm gì có năng lực làm chuyện này? - Chị biết là anh ta bảo em làm. Lí Gia gật đầu: - Nhưng chị thật sự vinh hạnh. Chị có một người em tốt. Nếu không có em, nếu không phải em vừa mới ở đây, chỉ sợ tất cả đều thay đổi. - Chị, về sau chị có tính toán gì không? Lí Sắt hỏi. - Chị muốn nghỉ ngơi. Lí Gia nói: - Khoảng thời gian này, mỗi ngày đều như một năm. Chị quá mệt mỏi. - Ừm, nghỉ ngơi một chút đi. Lí Sắt gật đầu. - Em thì sao? Lí Gia hỏi.
- Em không biết. Lí Sắt nói: - Thật ra nơi này cũng rất tốt. Đọc sách, nghe nhạc, tập yoga, học trà nghệ. Đây là khoảng thời gian mà em thích nhất trong vòng nhiều năm như vậy. - Mãi như vậy cũng không phải là cách. Lí Gia nói: - Anh ta sắp xếp gì chưa? - Anh ấy không sắp xếp. Lí Sắt nói. Lí Gia nhìn về phía Lí Sắt, nhỏ giọng hỏi: - Hai người em không phải người phụ nữ của anh ta à? Lí Sắt hiểu được ý tứ của Lí Gia, cũng cảm thấy chuyện này không có gì cần kiêng dè, chỉ dùng giọng điệu u oán nói: - Sao anh ấy có thể xem trọng em chứ?
- Em cũng là một ngôi sao mà. Lí Gia nói. Nhớ tới Đường Trọng chỉ làm chuyện xấu với phụ nữ, Lí Gia cũng biết muội muội cô không e ngại lực cạnh tranh gì, nói: - Vậy làm bạn đi. Nếu anh ta muốn giúp em, có lẽ cuộc sống của em sẽ không tệ. Ít nhất sẽ tốt hơn chị rất nhiều. - Chị - Từ trước cho tới giờ đều không ngờ tới số mệnh của chị em chúng ta lại bị cùng một người đàn ông nắm trong tay. Lí Gia cười nói: - Thật sự là bất hạnh. Phập! Phập! Phập!
Người phụ nữ cầm phi tiêu trong tay, mỗi một lần ném đều phi trúng hồng tâm. Phi tiêu trúng hồng tâm, cái sau đánh rơi cái trước. Phập! Một chiếc phi tiêu bay ra từ đằng sau người phụ nữ, vô cùng xuất chúng bay ra ngoài. - Không cam lòng? Người đàn ông cười ha hả nhìn kiệt tác của chính mình, lên tiếng hỏi. - Vì sao mà hắn còn chưa chết? Người phụ nữ lạnh giọng nói. Trong giọng nói có sát khí không gì áp lực bằng. - Bởi vì người khác không thông minh như hắn, cũng không mạnh mẽ như hắn. Cho nên hắn lại thắng, giống với vô số lần thắng lợi trước kia. Người đàn ông giải thích: - Cuộc sống của hắn không có nhiều thay đổi và khác biệt lắm nhưng những kẻ thất bại lại tô điểm thêm chiến công của hắn, trở thành gót giày của hắn, cũng thành phế vật để người khác nói.
- Lấy cái chết vì nghĩa lớn chỉ có thể đổi được thế này, có phải rất đáng buồn không? Người phụ nữ xoay người, hỏi: - Người khác không thông minh bằng hắn, không lợi hại bằng hắn. Anh cũng không như hắn sao? Tóc cô rất ngắn, hai má xinh đẹp và dáng người đầy đặn. Trên người mặc một bộ quần áo quân phục, dưới chân là một đôi giày da rất nặng. Mềm mại đáng yêu và cứng rắn mạnh mẽ, hai thứ nổi bật lẫn nhau khiến người ta có cảm giác vô cùng dụ hoặc. Đây là một người phụ nữ rất có hương vị. Đương nhiên cô ta không cho rằng như vậy. Người đàn ông không trả lời câu hỏi của người phụ nữ mà cầm lấy một cái phi tiêu từ tay cô, lại ném tới bản. Phập! Chính giữa hồng tâm! - Vì sao mà anh nhất định phải thông minh hơn hắn, lợi hại hơn hắn? Người đàn ông cười hỏi:
- Như vậy không tốt sao? - Nhưng mọi người bên ngoài đều gọi anh là tên yếu đuối. Người phụ nữ tức giận quát lên: - Em gái mình bị người khác ức hiếp thành dáng vẻ như vậy mà anh lại làm rùa đen rụt đầu. - Vậy thì sao? Người đàn ông hỏi lại: - Bọn họ bảo anh là tên yếu đuối, bọn họ thì có năng lực làm cái gì? - Anh đúng là an ủi mình. Người đàn ông nhìn cô gái, nói: - Tiểu Ý, em từ Thông Liêu trở về, anh sẽ nói với em. Có một số chuyện đã xảy ra thì nhanh chóng sẽ quên thôi. Cho dù không thể quên được thì cũng phải giả vờ mình không nghĩ ra. - Chữ ở trên người anh đâu?
Công Tôn Tiểu Ý kéo mạnh áo mình xuống, chỉ vào bộ ngực tuyết trắng của mình: - Cái này cũng có thể giả vờ bản thân không nghĩ ra à? Mỗi tối tắm rửa tôi đều nhìn thấy. Mỗi tối nằm mơ tôi đều mơ thấy. Sao có thể lừa gạt bản thân được chứ? - Vậy thì sao? Công Tôn Tiễn cũng quát lớn: - So với cái chết, chuyện này có đáng là gì? Em có biết không? Quan Tâm chết rồi. Tất cả đám người muốn giết hắn, kết quả đều bị hắn giết chết. Anh không hi vọng em trở thành người tiếp theo. - Anh sợ hắn? - Anh không sợ. Công Tôn Tiễn nói: - Ai anh cũng không sợ. Anh chỉ là hiểu được một việc. Lúc chúng ta không thể nào giải quyết đối thủ thì hãy cố gắng trở thành bạn hắn. Cho dù không trở thành bạn thì cũng để hắn nghĩ chúng ta là địch.
Công Tôn Tiểu Ý cảnh giác nhìn về phía Công Tôn Tiễn, nói: - Anh muốn thành bạn hắn? - Có gì mà không thể? Công Tôn Tiễn nói: - Chỉ cần có lợi với chúng ta, anh cũng không từ chối. - Du Mục đâu? Không phải anh và hắn đang cùng nhau đối phó với Đường Trọng sao? - Du Mục? Trong mắt Công Tôn Tiễn lóe ra vẻ hơi châm biếm: - Một kẻ điên cuồng ảo tưởng mà thôi. Hắn nhảy lên cũng chỉ có thể đánh một đấm vào đầu gối Đường Trọng có thể tạo thành tổn thương gì với Đường Trọng chứ? Sao có thể trở thành đối thủ của Đường Trọng được? Đường Trọng không muốn trừ khử hắn ta bởi vì không mang đến lợi ích cho mình mà thôi. Nếu cậu ta muốn, lúc nào cũng có thể. - Anh hoàn toàn không coi trọng hắn, lại thường xuyên đi chung với hắn anh là nằm vùng của Đường Trọng? - Anh thì xem là nằm vùng gì chứ? Công Tôn Tiễn cười nói: - Anh chỉ tranh thủ một chút lợi ích cho bản thân. Chỉ như thế mà thôi. Công Tôn Tiểu Ý để phi tiêu trong tay vào hòm, xoay người bước đi. - Tiểu Ý, em đi đâu? - Tôi không nhìn nổi anh nữa. Công Tôn Tiểu Ý căm hận nói. - Sao anh có thể xem thường bản thân được? Công Tôn Tiễn cầm phi tiêu trong hòm lên, sau đó ném đi. Phập! Chính giữa hồng tâm. Phập! Chính giữa hồng tâm!
Phập! Lại trúng hồng tâm - Còn sống chính là người thắng lớn nhất. Công Tôn Tiễn cười: - Bọn họ không hiểu.