Thấy Đường Trọng và Thu Ý Hàn tay trong tay cố gắng leo lên đỉnh núi, Chu Duy trợn tròn mắt, khuôn mặt khiếp sợ và không thể nào tin được.
- Féc. - Hắn không nhịn được mà chửi bậy, xoay người nhìn Lương Đào cũng đang kinh ngạc y hệt, tức giận nói:
- Rốt cuộc chúng mày thằng nào đang theo đuổi Thu Ý Hàn?
Chu Duy cảm thấy mình quá ngu.
Ngu đến không thể ngu hơn được nữa.
Đối chọi gay gắt, nói móc đả kích, canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ, ngươi tranh ta đoạt ba lôm côm. Làm đủ hết rồi mới biết là mình nhầm đối tượng. Hắn vẫn cho rằng thằng mặt trắng Lương Đào này mới là "đối tượng quan hệ hữu nghị" của Thu Ý Hàn, cho nên hắn vẫn coi Lương Đào là tình địch số một.
Cho đến khi Thu Ý Hàn chủ động chạy đến bắt được tay của Đường Trọng thì hắn mới biết, thì ra Đường Trọng mới là người mà Thu Ý Hàn thích.
- Là tao theo đuổi cô ấy. - Lương Đào quái dị nói.
- Là mày? - Chu Duy cười lạnh:
- Nói như mày thì sao cô ấy lại đi dắt tay thằng khác thế?
- Tao đang theo đuổi cô ấy. - Lương Đào nói:
- Còn lão nhị của bọn tao thì bị cô ấy theo đuổi.
-... - Chu Duy rất muốn nói không thể nào, nhưng sự thật trước mắt lại làm hắn phải tin.
Ánh mắt của Thu Ý Hàn sao lại kém như vậy? Lương Đào anh tuấn, quần áo phục trang bất phàm, toàn thân đều là hàng hiệu cao cấp, Thu Ý Hàn dù có cự tuyệt mình chọn người đàn ông khác thì phải chọn Lương Đào mới đúng chứ.
Chẳng lẽ nàng thích đàn ông bạo lực?
Lương Đào bất chợt tức giận, căm tức nói với Chu Duy:
- Không phải mày cũng một mực theo đuổi cô ấy sao? Sao lại để cho cô ấy nắm tay người khác?
Chu Duy đang định phản pháo, nhưng nhìn đến vẻ mặt của Lương Đào, hắn bất chợt cười híp mắt.
- Sao? Tức à? - Chu Duy cười hỏi.
- Tức cái gì mà tức? - Lương Đào phủ nhận:
- Cô ấy và lão nhị của bọn tao là trai tài gái sắc. Nếu chọn mày mới thực sự là hoa nhài cắm bãi kít trâu.
- Chửi đi, cố sức mà chửi đi. - Chu Duy cười ha hả. Vốn hắn rất tức giận, nhưng thấy có người cũng bị chọc tức, hắn lại thấy vui vẻ:
- Tao biết, tâm lý bị anh em đoạt tình nhân chẳng dễ chịu gì. Mày mắng thêm mấy câu, trong lòng cũng thoải mái hơn không ít.
Lương Đào đấm một phát, Chu Duy nhanh chóng tránh ra. Sau đó chạy về phía bạn học nữ vẫn luôn có hảo cảm với hắn, cũng không đến trêu Lương Đào nữa.
Lương Đào ngồi xuống một tảng đá lớn ven đường, há hốc mồm thở từng ngụm.
- Hút điếu thuốc. - Hoa Minh đặt mông ngồi bên người Lương Đào, đưa một bao thuốc lá đã biến dạng tới.
Lương Đào lấy một điếu, sau đó ngậm trong miệng.
Hoa Minh cũng châm một điếu, hít một hơi rồi nói:
- Vì để tranh một ít ấn tượng tốt trước mặt đàn bà mà một ngày một đêm không hút thuốc. Nhịn chết tao rồi.
- Đáng đời. Không phải thân sĩ gì gì đó, thế mà lại còn giả bộ ưu nhã làm cái gì? - Lương Đào cười mắng.
- Mày nói nó có xin lỗi mày không? - Hoa Minh bất chợt hỏi.
- Cái gì? - Lương Đào hỏi.
- Nó có thể vì chuyện của đàn bà này mà xin lỗi mày không? - Hoa Minh hỏi lại.
- Mày muốn nói cái gì? - Lương Đào miễn cưỡng cười:
- Xin lỗi cái gì chứ? Thu Ý Hàn cũng không phải là bạn gái tao, họ yêu nhau cũng bình thường. Sao mà phải xin lỗi với tao?
- Tao cho là nó không xin lỗi. - Hoa Minh nói:
- Giống như mày nói, Thu Ý Hàn không phải bạn gái mày, mày và nó có cùng một điểm xuất phát. Chẳng qua kết quả là mày không đua lại nó, nó không có lý do gì xin lỗi mày cả.
- Hơn nữa, nó cũng không thể xin lỗi. Nếu như xin lỗi rồi, vậy thì chứng minh trong lòng nó áy náy, cho rằng mình đã đoạt bạn gái của mày. Nếu như thế thì quan hệ của bọn mày sẽ thay đổi, thậm chí sinh ra ngăn cách. Nó thông minh như thế, không thể làm cái việc ngốc nghếch như thế được.
- Mày không cần nói nữa, tao hiểu được. - Lương Đào hung hăng hút một hơi:
- Tao không trách lão nhị. Thật đấy, không trách một chút nào. Tao chỉ nghĩ mãi cũng không ra, mày thấy tao lớn lên đẹp trai hay không đẹp trai?
- Đẹp trai. - Hoa Minh gật đầu.
- So sánh với lão nhị thì sao?
- Đẹp trai hơn nó. Không đẹp trai bằng tao.
- Tao không hỏi mày. - Lương Đào tức giận nói:
- Tao còn từng nói cho mày, bố tao là thị trưởng đúng không?
- Đúng thế, tao cũng đã nói chuyện này với lão nhị. - Hoa Minh nói:
- Mày nên biết, ngay từ đầu tao đã là một hội với nó. Hơn nữa, lúc mày mới đến tính tình rất bựa, tao nhìn vô cùng khó chịu.
Lương Đào ngắt lời của hắn, nói:
- Tao hỏi cái gì mày đáp cái đó là được. Không cần phát triển tự do.
- Mọi người giờ đều là anh em, tao thẳng thắn với mày. - Hoa Minh thành thật nói.
Lương Đào nở nụ cười, đấm Hoa Minh một cái:
- Mày nhìn đi, tao đẹp trai hơn lão nhị, bố tao là thị trưởng, toàn thân tao toàn đồ cao cấp, không LV thì là Dior. Tao nghĩ không thông được, sao mấy cô gái kia toàn chọn nó cơ chứ?
- Mày ưu tú bề ngoài, nó ưu tú bên trong. - Hoa Minh nói:
- Lão nhị ưu tú như thế, ngay cả tao cũng thích, huống chi mấy cô bé kia?
Lương Đào kinh hãi, nhảy dựng lên khỏi tảng đá, căng thẳng hỏi:
- Mày thích lão nhị?
- Cút bà mầy đê. - Hoa Minh mắng:
- Tao là đàn ông, thích ở đây khác với mấy đứa con gái kia. Còn có, Lương Đào, mày biết tại sao cho đến giờ tao vẫn không đánh chủ ý với Thu Ý Hàn không?
- Tại sao? - Lương Đào tò mò hỏi. Hoa Minh không phải là thằng thích ăn chay, sao lại bỏ qua cho tuyệt phẩm mỹ nữ như Thu Ý Hàn chứ? Cái nghi vấn này đã dằn vặt hắn rất lâu rồi:
- Hình như mày rất sợ cô ta.
- Tao có đi gặp quỷ cũng không chủ động tiếp xúc với cô ta. - Hoa Minh toét miệng nở nụ cười:
- Tao liếc qua một cái là đã có dự cảm mãnh liệt, sau này cô ấy sẽ thành người của lão nhị.
Lương Đào giận dữ nói:
- Sao mày không nói sớm cho tao?
- Nói cho mày biết rồi, sao mà tao nhìn thấy kịch vui như thế chứ? - Hoa Minh cười ha hả.
Lương Đào búng tay, đầu mẩu thuốc lá của hắn bắn thẳng vào mồm của Hoa Minh.
Hoa Minh ho khan kịch liệt, sau đó nhảy khỏi tảng đá truy sát Lương Đào.
Rất nhiều chuyện, nói toạc ra rồi, vẫn là anh em.
Đường Trọng chỉ định cho Thu Ý Hàn nắm ống tay áo của mình, như vậy có thể kéo nàng leo lên đỉnh núi.
Hắn không ngờ cô bé này lại làm như vậy, bàn tay nhỏ bé trượt từng chút, vẫn trượt vào lòng bàn tay của mình.
Nếu như lúc này Đường Trọng hất tay ra, như thế quá làm tổn thương lòng tự ái của người ta.
Nhưng nếu không hất ra...
Đường Trọng biết Lương Đào thích Thu Ý Hàn, Lương Đào chủ động theo đuổi, hắn giữ thái độ tán thành. Lương Đào lần lượt gặp trắc trở cũng không thể tránh được.
Hắn và Thu Ý Hàn không thâm giao gì, số lần gặp mặt cũng không hơn bọn Hoa Minh, Lương Đào bao nhiêu. Cho dù nghĩ thầm muốn giúp gì đó cho Lương Đào thì cũng là lực bất tòng tâm, bởi vì bằng vào quan hệ của hắn và Thu Ý Hàn, hắn không cho rằng mình có tư cách nhúng tay và liên quan đến chuyện tình cảm của người khác.
Nhưng mà, tình huống bây giờ lại càng phức tạp.
- Sao cô nhất định phải leo lên đỉnh? - Đường Trọng hỏi.
- Bởi vì cho tới giờ tôi vẫn chưa từng leo lên đỉnh núi lần nào. - Thu Ý Hàn ôn nhu nói. Nàng cũng không có dũng khí nhìn mặt Đường Trọng, tai đã đỏ rực, thoạt nhìn trong lòng nàng cũng hơi hơi căng thẳng và ngượng ngùng.
- Cho tới giờ cô vẫn chưa lên đỉnh núi lần nào? - Đường Trọng nghi ngờ hỏi.
- Đã lên. - Thu Ý Hàn nói:
- Nhưng mà chưa từng tự mình leo lên. Mỗi lần đi du lịch cùng bố mẹ ông ngoại bà ngoại, đều là xe đưa xe đón, tất cả cảnh sắc cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, cho tới giờ cũng chưa từng cảm thụ tới nơi tới chốn. Tôi đã đi qua rất nhiều địa phương, nhưng những phong cảnh kia đều quên mất. Tôi chụp rất nhiều ảnh, nhưng mỗi lần mở ra xem lại đều thấy những cảnh sắc kia quá xa lạ, giống như tôi chưa từng đi qua vậy. Hôm nay, tôi rất muốn tự mình leo lên, như thế, tôi có thể nhớ kỹ từng cành cây ngọn cỏ, từng phiến đá ở nơi này. Dù sau bao lâu cũng không quên lãng.
Đường Trọng bị nguyện vọng nhỏ bé của cô bé con này làm cảm động, nức nở chua xót, nội tâm ướt át.
- Tốt, tôi dẫn cô đi lên. - Đường Trọng nói.
- Ừ. - Cô gái nhẹ nhàng gật đầu.
Vô hạn phong quang tại hiểm phong (cảnh sắc vô tận ở đỉnh núi hiểm trở), lời này quả nhiên không giả.
Lúc Đường Trọng và Thu Ý Hàn đứng ở đỉnh Ngọc Nữ, cúi nhìn phòng ốc giống như bánh bao và đường núi giống như vài nét vẽ, phảng phất như toàn bộ thế giới đều bị họ giẫm dưới chân vậy.
Sợi tóc rối rắm, tay áo tung bay, Thu Ý Hàn giang tay về phía vách núi, phảng phất như tiên nữ đang phiêu nhiên bay lượn vậy.
- Thật đẹp. - Thu Ý Hàn xoay người nhìn Đường Trọng rồi nói.
- Thật đẹp. - Đường Trọng vô cùng khẳng định nói.
Một người nói cảnh, một người nói người.
- Chỗ kia có một đạo quan. - Thu Ý Hàn chỉ vào nơi không xa hô lên.
- Trần Học Binh đã nói tới chỗ này, chúng ta đi xem một chút. - Đường Trọng nói.
- Đi. - Thu Ý Hàn chủ động nắm lấy cánh tay hắn, hai người bước nhanh về phía đạo quan.
Đạo quan lâu năm không sửa, thoạt nhìn cũ kỹ mục nát.
Cửa treo một biển lớn, tên là "Chính Nhất Quan", cũng không biết "Chính Nhất" này là có ý gì.
(Chính Nhất Giáo có tiền thân là Ngũ Đấu Mế đạo, nói chung coi như đây là một loại đạo giáo gì gì đó là được).
Có một lão đạo sĩ đang ngồi trên cái ghế gấp phơi nắng, Đường Trọng hô vài tiếng cũng không đáp lại.
- Dường như bên trong có người. - Thu Ý Hàn nói.
Hai người tiến vào đạo quan, bên trong thờ một tượng thần. Màu sắc và bề ngoài của tượng thần đã bong tróc, giống như là một khúc gỗ đen nhanh được đẽo thành hình người vậy. Đường Trọng và Thu Ý Hàn suy đoán mãi mà cũng không biết đây là thần thánh phương nào.
Xuyên qua phòng khách chính chính là hậu viện của đạo quan.
Ở trong sân, một đạo sĩ trung niên mặc đạo bào xám tro đang ngồi dưới đất giết gà.
Hắn không hề cắt tiết ở cổ con gà, sau đó đun nước vặt lông. Mà là tay cầm gà sống, từng nhát nhổ lông gà xuống, cũng có thể vặt xuống một khối da gà. Lông ở bụng gà đã bị nhỏ sạch, máu tươi đầm đìa, thê thảm không chịu được.
Tay còn lại của hắn nắm cổ gà, dù con gà kia giãy dụa thế nào cũng không thể phát ra âm thanh.
Thu Ý Hàn nhíu đôi lông mày đẹp lại:
- Nè, sao ông có thể giết gà kiểu đó chứ? Quá tàn nhẫn.
- Chết thế nào đi nữa, không phải vẫn là chết sao? - Đạo sĩ trung niên ngẩng đầu liếc Thu Ý Hàn một cái, cười hắc hắc.
- Ông đây là hành hạ đến chết. - Thu Ý Hàn tức giận nói:
- Không phải đạo sĩ không thể sát sinh sao?
- Gà không thể giết. Người thì giết được. - Đạo sĩ trung niên ném gà về phía Đường Trọng, bản thân lại nhanh như chớp đánh về phía Thu Ý Hàn đang đứng rất gần hắn.
- Féc. - Hắn không nhịn được mà chửi bậy, xoay người nhìn Lương Đào cũng đang kinh ngạc y hệt, tức giận nói:
- Rốt cuộc chúng mày thằng nào đang theo đuổi Thu Ý Hàn?
Chu Duy cảm thấy mình quá ngu.
Ngu đến không thể ngu hơn được nữa.
Đối chọi gay gắt, nói móc đả kích, canh phòng nghiêm ngặt, tử thủ, ngươi tranh ta đoạt ba lôm côm. Làm đủ hết rồi mới biết là mình nhầm đối tượng. Hắn vẫn cho rằng thằng mặt trắng Lương Đào này mới là "đối tượng quan hệ hữu nghị" của Thu Ý Hàn, cho nên hắn vẫn coi Lương Đào là tình địch số một.
Cho đến khi Thu Ý Hàn chủ động chạy đến bắt được tay của Đường Trọng thì hắn mới biết, thì ra Đường Trọng mới là người mà Thu Ý Hàn thích.
- Là tao theo đuổi cô ấy. - Lương Đào quái dị nói.
- Là mày? - Chu Duy cười lạnh:
- Nói như mày thì sao cô ấy lại đi dắt tay thằng khác thế?
- Tao đang theo đuổi cô ấy. - Lương Đào nói:
- Còn lão nhị của bọn tao thì bị cô ấy theo đuổi.
-... - Chu Duy rất muốn nói không thể nào, nhưng sự thật trước mắt lại làm hắn phải tin.
Ánh mắt của Thu Ý Hàn sao lại kém như vậy? Lương Đào anh tuấn, quần áo phục trang bất phàm, toàn thân đều là hàng hiệu cao cấp, Thu Ý Hàn dù có cự tuyệt mình chọn người đàn ông khác thì phải chọn Lương Đào mới đúng chứ.
Chẳng lẽ nàng thích đàn ông bạo lực?
Lương Đào bất chợt tức giận, căm tức nói với Chu Duy:
- Không phải mày cũng một mực theo đuổi cô ấy sao? Sao lại để cho cô ấy nắm tay người khác?
Chu Duy đang định phản pháo, nhưng nhìn đến vẻ mặt của Lương Đào, hắn bất chợt cười híp mắt.
- Sao? Tức à? - Chu Duy cười hỏi.
- Tức cái gì mà tức? - Lương Đào phủ nhận:
- Cô ấy và lão nhị của bọn tao là trai tài gái sắc. Nếu chọn mày mới thực sự là hoa nhài cắm bãi kít trâu.
- Chửi đi, cố sức mà chửi đi. - Chu Duy cười ha hả. Vốn hắn rất tức giận, nhưng thấy có người cũng bị chọc tức, hắn lại thấy vui vẻ:
- Tao biết, tâm lý bị anh em đoạt tình nhân chẳng dễ chịu gì. Mày mắng thêm mấy câu, trong lòng cũng thoải mái hơn không ít.
Lương Đào đấm một phát, Chu Duy nhanh chóng tránh ra. Sau đó chạy về phía bạn học nữ vẫn luôn có hảo cảm với hắn, cũng không đến trêu Lương Đào nữa.
Lương Đào ngồi xuống một tảng đá lớn ven đường, há hốc mồm thở từng ngụm.
- Hút điếu thuốc. - Hoa Minh đặt mông ngồi bên người Lương Đào, đưa một bao thuốc lá đã biến dạng tới.
Lương Đào lấy một điếu, sau đó ngậm trong miệng.
Hoa Minh cũng châm một điếu, hít một hơi rồi nói:
- Vì để tranh một ít ấn tượng tốt trước mặt đàn bà mà một ngày một đêm không hút thuốc. Nhịn chết tao rồi.
- Đáng đời. Không phải thân sĩ gì gì đó, thế mà lại còn giả bộ ưu nhã làm cái gì? - Lương Đào cười mắng.
- Mày nói nó có xin lỗi mày không? - Hoa Minh bất chợt hỏi.
- Cái gì? - Lương Đào hỏi.
- Nó có thể vì chuyện của đàn bà này mà xin lỗi mày không? - Hoa Minh hỏi lại.
- Mày muốn nói cái gì? - Lương Đào miễn cưỡng cười:
- Xin lỗi cái gì chứ? Thu Ý Hàn cũng không phải là bạn gái tao, họ yêu nhau cũng bình thường. Sao mà phải xin lỗi với tao?
- Tao cho là nó không xin lỗi. - Hoa Minh nói:
- Giống như mày nói, Thu Ý Hàn không phải bạn gái mày, mày và nó có cùng một điểm xuất phát. Chẳng qua kết quả là mày không đua lại nó, nó không có lý do gì xin lỗi mày cả.
- Hơn nữa, nó cũng không thể xin lỗi. Nếu như xin lỗi rồi, vậy thì chứng minh trong lòng nó áy náy, cho rằng mình đã đoạt bạn gái của mày. Nếu như thế thì quan hệ của bọn mày sẽ thay đổi, thậm chí sinh ra ngăn cách. Nó thông minh như thế, không thể làm cái việc ngốc nghếch như thế được.
- Mày không cần nói nữa, tao hiểu được. - Lương Đào hung hăng hút một hơi:
- Tao không trách lão nhị. Thật đấy, không trách một chút nào. Tao chỉ nghĩ mãi cũng không ra, mày thấy tao lớn lên đẹp trai hay không đẹp trai?
- Đẹp trai. - Hoa Minh gật đầu.
- So sánh với lão nhị thì sao?
- Đẹp trai hơn nó. Không đẹp trai bằng tao.
- Tao không hỏi mày. - Lương Đào tức giận nói:
- Tao còn từng nói cho mày, bố tao là thị trưởng đúng không?
- Đúng thế, tao cũng đã nói chuyện này với lão nhị. - Hoa Minh nói:
- Mày nên biết, ngay từ đầu tao đã là một hội với nó. Hơn nữa, lúc mày mới đến tính tình rất bựa, tao nhìn vô cùng khó chịu.
Lương Đào ngắt lời của hắn, nói:
- Tao hỏi cái gì mày đáp cái đó là được. Không cần phát triển tự do.
- Mọi người giờ đều là anh em, tao thẳng thắn với mày. - Hoa Minh thành thật nói.
Lương Đào nở nụ cười, đấm Hoa Minh một cái:
- Mày nhìn đi, tao đẹp trai hơn lão nhị, bố tao là thị trưởng, toàn thân tao toàn đồ cao cấp, không LV thì là Dior. Tao nghĩ không thông được, sao mấy cô gái kia toàn chọn nó cơ chứ?
- Mày ưu tú bề ngoài, nó ưu tú bên trong. - Hoa Minh nói:
- Lão nhị ưu tú như thế, ngay cả tao cũng thích, huống chi mấy cô bé kia?
Lương Đào kinh hãi, nhảy dựng lên khỏi tảng đá, căng thẳng hỏi:
- Mày thích lão nhị?
- Cút bà mầy đê. - Hoa Minh mắng:
- Tao là đàn ông, thích ở đây khác với mấy đứa con gái kia. Còn có, Lương Đào, mày biết tại sao cho đến giờ tao vẫn không đánh chủ ý với Thu Ý Hàn không?
- Tại sao? - Lương Đào tò mò hỏi. Hoa Minh không phải là thằng thích ăn chay, sao lại bỏ qua cho tuyệt phẩm mỹ nữ như Thu Ý Hàn chứ? Cái nghi vấn này đã dằn vặt hắn rất lâu rồi:
- Hình như mày rất sợ cô ta.
- Tao có đi gặp quỷ cũng không chủ động tiếp xúc với cô ta. - Hoa Minh toét miệng nở nụ cười:
- Tao liếc qua một cái là đã có dự cảm mãnh liệt, sau này cô ấy sẽ thành người của lão nhị.
Lương Đào giận dữ nói:
- Sao mày không nói sớm cho tao?
- Nói cho mày biết rồi, sao mà tao nhìn thấy kịch vui như thế chứ? - Hoa Minh cười ha hả.
Lương Đào búng tay, đầu mẩu thuốc lá của hắn bắn thẳng vào mồm của Hoa Minh.
Hoa Minh ho khan kịch liệt, sau đó nhảy khỏi tảng đá truy sát Lương Đào.
Rất nhiều chuyện, nói toạc ra rồi, vẫn là anh em.
Đường Trọng chỉ định cho Thu Ý Hàn nắm ống tay áo của mình, như vậy có thể kéo nàng leo lên đỉnh núi.
Hắn không ngờ cô bé này lại làm như vậy, bàn tay nhỏ bé trượt từng chút, vẫn trượt vào lòng bàn tay của mình.
Nếu như lúc này Đường Trọng hất tay ra, như thế quá làm tổn thương lòng tự ái của người ta.
Nhưng nếu không hất ra...
Đường Trọng biết Lương Đào thích Thu Ý Hàn, Lương Đào chủ động theo đuổi, hắn giữ thái độ tán thành. Lương Đào lần lượt gặp trắc trở cũng không thể tránh được.
Hắn và Thu Ý Hàn không thâm giao gì, số lần gặp mặt cũng không hơn bọn Hoa Minh, Lương Đào bao nhiêu. Cho dù nghĩ thầm muốn giúp gì đó cho Lương Đào thì cũng là lực bất tòng tâm, bởi vì bằng vào quan hệ của hắn và Thu Ý Hàn, hắn không cho rằng mình có tư cách nhúng tay và liên quan đến chuyện tình cảm của người khác.
Nhưng mà, tình huống bây giờ lại càng phức tạp.
- Sao cô nhất định phải leo lên đỉnh? - Đường Trọng hỏi.
- Bởi vì cho tới giờ tôi vẫn chưa từng leo lên đỉnh núi lần nào. - Thu Ý Hàn ôn nhu nói. Nàng cũng không có dũng khí nhìn mặt Đường Trọng, tai đã đỏ rực, thoạt nhìn trong lòng nàng cũng hơi hơi căng thẳng và ngượng ngùng.
- Cho tới giờ cô vẫn chưa lên đỉnh núi lần nào? - Đường Trọng nghi ngờ hỏi.
- Đã lên. - Thu Ý Hàn nói:
- Nhưng mà chưa từng tự mình leo lên. Mỗi lần đi du lịch cùng bố mẹ ông ngoại bà ngoại, đều là xe đưa xe đón, tất cả cảnh sắc cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, cho tới giờ cũng chưa từng cảm thụ tới nơi tới chốn. Tôi đã đi qua rất nhiều địa phương, nhưng những phong cảnh kia đều quên mất. Tôi chụp rất nhiều ảnh, nhưng mỗi lần mở ra xem lại đều thấy những cảnh sắc kia quá xa lạ, giống như tôi chưa từng đi qua vậy. Hôm nay, tôi rất muốn tự mình leo lên, như thế, tôi có thể nhớ kỹ từng cành cây ngọn cỏ, từng phiến đá ở nơi này. Dù sau bao lâu cũng không quên lãng.
Đường Trọng bị nguyện vọng nhỏ bé của cô bé con này làm cảm động, nức nở chua xót, nội tâm ướt át.
- Tốt, tôi dẫn cô đi lên. - Đường Trọng nói.
- Ừ. - Cô gái nhẹ nhàng gật đầu.
Vô hạn phong quang tại hiểm phong (cảnh sắc vô tận ở đỉnh núi hiểm trở), lời này quả nhiên không giả.
Lúc Đường Trọng và Thu Ý Hàn đứng ở đỉnh Ngọc Nữ, cúi nhìn phòng ốc giống như bánh bao và đường núi giống như vài nét vẽ, phảng phất như toàn bộ thế giới đều bị họ giẫm dưới chân vậy.
Sợi tóc rối rắm, tay áo tung bay, Thu Ý Hàn giang tay về phía vách núi, phảng phất như tiên nữ đang phiêu nhiên bay lượn vậy.
- Thật đẹp. - Thu Ý Hàn xoay người nhìn Đường Trọng rồi nói.
- Thật đẹp. - Đường Trọng vô cùng khẳng định nói.
Một người nói cảnh, một người nói người.
- Chỗ kia có một đạo quan. - Thu Ý Hàn chỉ vào nơi không xa hô lên.
- Trần Học Binh đã nói tới chỗ này, chúng ta đi xem một chút. - Đường Trọng nói.
- Đi. - Thu Ý Hàn chủ động nắm lấy cánh tay hắn, hai người bước nhanh về phía đạo quan.
Đạo quan lâu năm không sửa, thoạt nhìn cũ kỹ mục nát.
Cửa treo một biển lớn, tên là "Chính Nhất Quan", cũng không biết "Chính Nhất" này là có ý gì.
(Chính Nhất Giáo có tiền thân là Ngũ Đấu Mế đạo, nói chung coi như đây là một loại đạo giáo gì gì đó là được).
Có một lão đạo sĩ đang ngồi trên cái ghế gấp phơi nắng, Đường Trọng hô vài tiếng cũng không đáp lại.
- Dường như bên trong có người. - Thu Ý Hàn nói.
Hai người tiến vào đạo quan, bên trong thờ một tượng thần. Màu sắc và bề ngoài của tượng thần đã bong tróc, giống như là một khúc gỗ đen nhanh được đẽo thành hình người vậy. Đường Trọng và Thu Ý Hàn suy đoán mãi mà cũng không biết đây là thần thánh phương nào.
Xuyên qua phòng khách chính chính là hậu viện của đạo quan.
Ở trong sân, một đạo sĩ trung niên mặc đạo bào xám tro đang ngồi dưới đất giết gà.
Hắn không hề cắt tiết ở cổ con gà, sau đó đun nước vặt lông. Mà là tay cầm gà sống, từng nhát nhổ lông gà xuống, cũng có thể vặt xuống một khối da gà. Lông ở bụng gà đã bị nhỏ sạch, máu tươi đầm đìa, thê thảm không chịu được.
Tay còn lại của hắn nắm cổ gà, dù con gà kia giãy dụa thế nào cũng không thể phát ra âm thanh.
Thu Ý Hàn nhíu đôi lông mày đẹp lại:
- Nè, sao ông có thể giết gà kiểu đó chứ? Quá tàn nhẫn.
- Chết thế nào đi nữa, không phải vẫn là chết sao? - Đạo sĩ trung niên ngẩng đầu liếc Thu Ý Hàn một cái, cười hắc hắc.
- Ông đây là hành hạ đến chết. - Thu Ý Hàn tức giận nói:
- Không phải đạo sĩ không thể sát sinh sao?
- Gà không thể giết. Người thì giết được. - Đạo sĩ trung niên ném gà về phía Đường Trọng, bản thân lại nhanh như chớp đánh về phía Thu Ý Hàn đang đứng rất gần hắn.