- Tao sẽ mà. Tao sẽ mà. Hoa Minh liên tục gật đầu: - Mày cũng vậy. Mày cũng phải chăm sóc thật tốt Hoa Minh thấp giọng, nhỏ giọng nói bên lỗ tai Đường Trọng: - Chăm sóc tốt bọn họ. - Mặt Đường Trọng đã đen càng đen. Nếu Hoa Minh không phải chú rể hôm nay, Đường Trọng sẽ biến hắn thành tiểu cường trên mặt đất. Lương Đào và Lí Ngọc cũng lại đây kính rượu. Bốn anh em tập trung lại đều vô cùng vui vẻ. Năm trước Lương Đào đã tốt nghiệp Nam Đại, trở lại huyện làm một công chức nho nhỏ, khởi nghiệp từ vị trí dưới tầng chót. Sự nghiệp xem như vừa mới bắt đầu, thành tựu về sau phải xem tạo hóa cá nhân của hắn. Lí Ngọc đã ngừng học ở Nam Đại, đi theo nhà tâm lý học đứng đầu Trung Hoa Lí Trác Ngộ. Đạt được y bát của Lí Trác Ngộ, lại thông minh, đã bắt đầu giúp thầy làm một số đầu đề nghiên cứu quan trọng. Ngẫu nhiên đọc tin còn có thể thấy Lí Ngọc xuất hiện bên cạnh một số lãnh đạo cấp quốc gia. Hắn nhỏ bé,trầm mặc nhưng năng lực của hắn cuối cùng đã được phát huy ở sân khấu lớn. - Lão nhị, tôi kính cậu một ly. Tôi nói cho cậu nhé, nơi tôi đang công tác là nơi có quýt hương nổi danh cả nước. Không chỉ có quýt ngon mà còn có núi đẹp, sông đẹp, phong cảnh đẹp. Chừng nào thì cậu qua đó? Lương Đào lôi kéo tay Đường Trọng, kích động nói: - Xe tốt nhất của các ông là gì vậy? Hoa Minh hỏi. - Cát phổ Yến Kinh.
Lương Đào nói: - Chạy đường núi rất được. - Lí Ngọc vẫn ít nói như trước. Hắn bưng ly rượu huých Đường Trọng một cái, ánh mắt chân thành nhìn Đường Trọng. - Cậu không vui. Lí Ngọc nói. - Đường Trọng xúc động muốn đấm. Cậu đã ngừng học ở Nam Đại, đi theo lão già Lí Trác Ngộ trâu bò kia hò hét lăn lộn vài năm, tri thức tâm lý học không chỉ có tiến bộ mà còn lùi khủng khiếp vậy sao? Tên ngốc cũng có thể thấy hắn không vui. Đây còn dùng tâm lý học nghiên cứu à? - Không bỏ xuống được thì đừng bỏ xuống. Lí Ngọc nói:
- Cầu không được thì đừng cưỡng cầu. Đường Trọng nhìn Lí Ngọc, nói: - Không bỏ xuống được lại muốn cưỡng cầu thì sao? Lí Ngọc nhếch miệng nở nụ cười. Hắn rất ít khi cười. Lúc cười rộ lên hơi ngượng, giống như một cậu nam sinh ngượng ngùng. - Đây là chuyện cậu thường làm lúc trước. Lí Ngọc nói: - Làm chuyện người khác không thể. Đây mới là anh hùng đại trượng phu thật sự. - Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ khó trách Lí Ngọc nổi trội. Mặc kệ tri thức tâm lí học của hắn có giỏi hay không nhưng công phu vuốt mông ngựa càng ngày càng tăng. Hoa Minh và Lương Đào cũng không bằng hắn. Dùng tri thức tâm lí học để vuốt mông ngựa, đây coi như là sáng kiến đi? Về sau lịch sử phát triển tâm lý học phải dùng ghi lại để tưởng nhớ hắn. - Muốn làm gì thì làm cái đó. Lí Ngọc lại cầm ly rượu lên: - Càng rối rắm thì càng nên dây dưa. Đường Trọng gật gật đầu, chỉ vào Hoa Minh: - Hắn kết hôn, mấy người kính rượu tôi làm gì? Lí Ngọc đỏ mặt, ngượng ngùng nói: - Tôi quên. - Mọi người cười to. Đường Trọng không cười nổi. Thu Ý Hàn nhìn sắc mặt Đường Trọng, hơi muốn khóc. Mỹ. Hollywood. Đây là thành phố giải trí được toàn thế giới chú ý, là thành phố sản sinh ra ngôi sao và thần tượng cấp thế giới. Trong cảm nhận của giới điện ảnh khắp toàn cầu, nó có địa vị không gì sánh kịp. Trong vòng trăm năm, Hollywood đã thành một văn hóa khác, một phẩm chất cam đoan. Một bộ phim có thể bầu là điện ảnh Hollywood hoặc là có thể so với điện ảnh Hollywood chính là lời ca ngợi cao nhất. Hollywood, thành phố này, cái tên này đã trở thành mục tiêu để giới điện ảnh toàn cầu cân nhắc xem bộ phim đó có vĩ đại không. Nhưng rất nhiều người hờ hững với hiện tượng này, hoặc căn bản không để nó vào mắt. Cũng không chứng tỏ nó đại biểu cho xâm nhập văn hóa căn bản nhất. Có một số văn hóa xâm nhập là từ bề ngoài, ví dụ như cách ăn mặc quần áo, trang điểm hoặc các lĩnh vực ảnh hưởng đến anh. Nhưng Hollywood xâm nhập từ xương, từ máu, anh không thể tách ra, cũng không có năng lực phản kháng. Anh không thể dùng danh từ như điện ảnh Yến Kinh hoặc điện ảnh Minh Châu để thay thế nó. Chỉ cần không có thành phố khác thay thế được, nó chính là độc nhất vô nhị, đại biểu cho tiêu chuẩn tối cao của điện ảnh thế giới. Nhưng có một người Trung Hoa đang cố gắng lén lút thay đổi hiện trạng này.
Đường Trọng, lần này hắn đến Hollywood không phải vì quay phim. Từ ba năm trước, sau khi Nhạc phụ vạn tuế chiếu phim bùng nổ, hắn cũng không nhận lời mời nào. Ngay cả ân sư đạo diễn Ngô Sâm Lâm và đạo diễn đại pháo Phùng Đại Cương giúp hắn thành danh mời mọc, cũng không thể thay đổi thái độ của hắn. Có báo chí nói bởi vì hắn thân mang bệnh nặng nên không thể tiếp tục công tác biểu diễn. Đường Trọng vội vàng trởvề, hơn nữa nói lúc hắn cần, tôi sẽ đứng ra chính là chứng cứ rõ ràng. Có người nói hắn thiếu niên thành danh nên khó trách khỏi kiêu ngạo cuồng vọng, bởi vì nói chuyện làm việc không nghĩ hậu quả nên đã xảy ra xung đột với ông chủ có tiếng, bị người đuổi giết. Ba năm năm năm phải xem thái độ nhận sai và số mệnh cá nhân của hắn. Còn có người nói Đường Trọng là vì muốn giữ mỹ danh kỳ tích nên mới tạm thời rời khỏi ngành giải trí. Đây là phương án mà công ty đặc biệt làm cho hắn. Giải trí Hoa Thanh làm hắn vĩnh viễn trở thành truyền kỳ trong cảm nhận của mọi người, một đối tượng không thể siêu việt hơn. Bởi vì Đường Trọng phát triển quá nhanh. Những ngôi sao khác đều là từ không đến một, từ một đến mười, tiếp tục từ mười đến một trăm. Mỗi người thành danh đều có một giai đoạn tích lũy, sau đó chờ đợi bùng nổ một bước lên trời. Đường Trọng lại khác. Hắn là trực tiếp từ một đến một vạn. Cho đến bây giờ, bộ phim Hắc Hiệp đầu tiên vẫn chiếm ngai vàng về doanh thu. Nhạc Phụ Vạn Tuế cũng ổn định ở vị trí thứ năm. Trong bảng xếp hạng mười doanh thu đứng đầu có hai bộ phim của Đường Trọng, hơn nữa lại là hai bộ phim duy nhất của Đường Trọng. Hiện tượng này mang đến lực ảnh hưởng đánh vào ngoại giới như thế nào là có thể nghĩ được. Có người nói hắn là Cameron Đại đế của Trung Hoa. Cho tới bây giờ Đường Trọng cũng không thừa nhận điều này bởi vì hắn biết bản thân có chênh lệch rất lớn với vị cuồng nhân điện ảnh kia. Có lẽ Đường Trọng không cống hiến cho phòng bán vé siêu việt như Cameron Đại đế nhưng thành tích của hắn ở phương diện khác lại làm vị đại đế kia không theo kịp.
Còn có người mắng Đường Trọng vong ân phụ nghĩa, nói Ngô Sâm Lâm một tay nâng hắn lên, kết quả muốn mời hắn đảm nhiệm nhân vật nam chính của bộ Hắc Hiệp mới thì bị hắn từ chối Chỉ có một số người quen mới biết trạng thái của Đường Trọng bây giờ không thích hợp để đóng phim. Bởi vì hắn sẽ không cười. Người không cười sao có thể đóng phim chứ? Trừ phi đi diễn vai sát thủ biến thái tàn nhẫn khủng bố. Đúng vậy, Đường Trọng không nở nụ cười. Từ sau khi Đổng Bồ Đề rời đi, hắn không cười được. Hắn từ chối tất cả lời mời diễn phim, từ chối cái giá trên trời có thể khiến nhà điện ảnh đố kỵ phát điên, chuyển từ sân khấu về hậu trường, rời khỏi tầm mắt của công chúng chỉ trong một đêm. Lần này Đường Trọng đến Hollywood không phải vì sự nghiệp biểu diễn cá nhân mà là vì muốn vương quốc giải trí do một tay hắn tạo ra. - Giải trí Hoa Thanh và ảnh nghiệp Hoàn Cầu hợp tác càng tốt đẹp. Giải trí Hoa Thanh lấy ba mươi bảy ức đô la Mỹ đầu tư vào giải trí Hoàn Cầu, đạt được 41% cổ phần công ty, trở thành đại cổ đông thứ hai của giải trí Hoàn Cầu. Theo tin tức ở buổi lễ tuyên bố, chủ tịch của giải trí Hoa Thanh Tôn Văn Lâm hùng hồn nói Hollywood là quốc gia có số lượng bộ phim nhiều nhất toàn cầu mà Trung Hoa lại là quốc gia có nhiều người xem nhất. Hai công ty liên thủ lại sẽ tạo ra hiệu quả kinh tế và lợi ích lớn hơn nữa, và sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn với xã hội hơn nữa. Tôn Văn Lâm còn nói: -Giải trí Hoa Thanh là công ty giải trí lớn nhất Trung Hoa. Chúng tôi có trách nhiệm mang bộ phim và nghệ sĩ tốt nhất Mỹ đến Trung Hoa, cũng có trách nhiệm đưa bộ phim và nghệ sĩ tốt nhất của Trung Hoa đề cử lên Mỹ và thế giới. Đúng vậy, mấy năm trước chúng tôi chỉ làm chuyện trước, giờ chúng toi phải làm chuyện thứ hai. Lời của Tôn Văn Lâm nói trắng ra là bảo Mỹ, Hollywood là điện ảnh Trung Hoa sẽ chính thức tiến quân vào Hollywood. Dùng ngôi sao Trung Hoa, dùng kỹ thuật và đoàn phim của Hollywood, sau đó mở rộng phạm vi và doanh tiêu ra toàn cầu. Có mười lăm ức người Trung Hoa, bọn họ không phải là kẻ yếu trên TV. Trung Hoa có thể quay phim cho mười lăm ức người thì vì sao không thể làm ra bộ phim mà cả thế giới đều thích? Để ngôi sao Trung Hoa ra ngoài trở thành ngôi sao cấp thế giới. Để điện ảnh Trung Hoa ra ngoài trở thành điện ảnh có lực ảnh hưởng trên thế giới. Đây là việc mà Đường Trọng vẫn làm, là việc khiến hắn tốn vô số nhân lực vật lực thôi động. Vì bản thân, cũng vì điện ảnh Trung Hoa. Đường Trọng không tham dự nghi thức ký ước mà là ngồi cùng tổng giám đốc Hoàn Cầu Hi Văn Leimer uống rượu nói chuyện phiếm trong sân gôn xa hoa. Có thể được một người Mỹ mời đến nhà làm khách chứng tỏ quan hệ giữa hai người đã vô cùng hòa hợp.
Keng! Hai cái cốc xinh đẹp có chân dài đập vào nhau phát ra tiếng vang dễ nghe. Hi Văn Leimer uống một hớp cạn sạch ly rượu, cười ha hả nói: - Đường, quan hệ giữa chúng ta càng ngày càng thân mật. Từ hôm nay trở đi, hai chúng ta sẽ thành người một nhà có phải không? - Đúng vậy. Đường Trọng nói, ngửa cổ uống cạn ly rượu vang đỏ. Hi Văn Leimer nhìn dáng vẻ uống rượu của Đường Trọng, nói: - Đường, cậu thay đổi quá nhiều. Tuy chúng ta vẫn trò chuyện nhưng tôi không thể không nói anh bạn của tôi à, cậu không được như trước kia. Tuy trước kia tôi hơi ghét cậu nhưng không thể không thừa nhận cậu là một người đàn ông rất mị lực. Ít nhất, cô gái này nhất định vô cùng thích cậu. Đường Trọng cúi đầu rót rượu, cũng không tiếp tục đề tài của Hi Văn Leimer. Hi Văn Leimer cười cười, nói sang chuyện khác:
- Đường, thật ra cậu mới là người thích hợp nhất để vào Hollywood. Còn nhớ lời tôi không? Ba năm trước đây, tôi nói cậu là Leonardo DiCaprio của Trung Hoa. Giờ tôi phải sửa lại. Tôi phải nói rằng cậu chính là Leonardo DiCaprio thứ hai của Mỹ. Đường Trọng chỉ chỉ mặt mình, nói: - Trước đó, ít nhất tôi phải học được mỉm cười trước đã.
Lương Đào nói: - Chạy đường núi rất được. - Lí Ngọc vẫn ít nói như trước. Hắn bưng ly rượu huých Đường Trọng một cái, ánh mắt chân thành nhìn Đường Trọng. - Cậu không vui. Lí Ngọc nói. - Đường Trọng xúc động muốn đấm. Cậu đã ngừng học ở Nam Đại, đi theo lão già Lí Trác Ngộ trâu bò kia hò hét lăn lộn vài năm, tri thức tâm lý học không chỉ có tiến bộ mà còn lùi khủng khiếp vậy sao? Tên ngốc cũng có thể thấy hắn không vui. Đây còn dùng tâm lý học nghiên cứu à? - Không bỏ xuống được thì đừng bỏ xuống. Lí Ngọc nói:
- Cầu không được thì đừng cưỡng cầu. Đường Trọng nhìn Lí Ngọc, nói: - Không bỏ xuống được lại muốn cưỡng cầu thì sao? Lí Ngọc nhếch miệng nở nụ cười. Hắn rất ít khi cười. Lúc cười rộ lên hơi ngượng, giống như một cậu nam sinh ngượng ngùng. - Đây là chuyện cậu thường làm lúc trước. Lí Ngọc nói: - Làm chuyện người khác không thể. Đây mới là anh hùng đại trượng phu thật sự. - Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ khó trách Lí Ngọc nổi trội. Mặc kệ tri thức tâm lí học của hắn có giỏi hay không nhưng công phu vuốt mông ngựa càng ngày càng tăng. Hoa Minh và Lương Đào cũng không bằng hắn. Dùng tri thức tâm lí học để vuốt mông ngựa, đây coi như là sáng kiến đi? Về sau lịch sử phát triển tâm lý học phải dùng ghi lại để tưởng nhớ hắn. - Muốn làm gì thì làm cái đó. Lí Ngọc lại cầm ly rượu lên: - Càng rối rắm thì càng nên dây dưa. Đường Trọng gật gật đầu, chỉ vào Hoa Minh: - Hắn kết hôn, mấy người kính rượu tôi làm gì? Lí Ngọc đỏ mặt, ngượng ngùng nói: - Tôi quên. - Mọi người cười to. Đường Trọng không cười nổi. Thu Ý Hàn nhìn sắc mặt Đường Trọng, hơi muốn khóc. Mỹ. Hollywood. Đây là thành phố giải trí được toàn thế giới chú ý, là thành phố sản sinh ra ngôi sao và thần tượng cấp thế giới. Trong cảm nhận của giới điện ảnh khắp toàn cầu, nó có địa vị không gì sánh kịp. Trong vòng trăm năm, Hollywood đã thành một văn hóa khác, một phẩm chất cam đoan. Một bộ phim có thể bầu là điện ảnh Hollywood hoặc là có thể so với điện ảnh Hollywood chính là lời ca ngợi cao nhất. Hollywood, thành phố này, cái tên này đã trở thành mục tiêu để giới điện ảnh toàn cầu cân nhắc xem bộ phim đó có vĩ đại không. Nhưng rất nhiều người hờ hững với hiện tượng này, hoặc căn bản không để nó vào mắt. Cũng không chứng tỏ nó đại biểu cho xâm nhập văn hóa căn bản nhất. Có một số văn hóa xâm nhập là từ bề ngoài, ví dụ như cách ăn mặc quần áo, trang điểm hoặc các lĩnh vực ảnh hưởng đến anh. Nhưng Hollywood xâm nhập từ xương, từ máu, anh không thể tách ra, cũng không có năng lực phản kháng. Anh không thể dùng danh từ như điện ảnh Yến Kinh hoặc điện ảnh Minh Châu để thay thế nó. Chỉ cần không có thành phố khác thay thế được, nó chính là độc nhất vô nhị, đại biểu cho tiêu chuẩn tối cao của điện ảnh thế giới. Nhưng có một người Trung Hoa đang cố gắng lén lút thay đổi hiện trạng này.
Đường Trọng, lần này hắn đến Hollywood không phải vì quay phim. Từ ba năm trước, sau khi Nhạc phụ vạn tuế chiếu phim bùng nổ, hắn cũng không nhận lời mời nào. Ngay cả ân sư đạo diễn Ngô Sâm Lâm và đạo diễn đại pháo Phùng Đại Cương giúp hắn thành danh mời mọc, cũng không thể thay đổi thái độ của hắn. Có báo chí nói bởi vì hắn thân mang bệnh nặng nên không thể tiếp tục công tác biểu diễn. Đường Trọng vội vàng trởvề, hơn nữa nói lúc hắn cần, tôi sẽ đứng ra chính là chứng cứ rõ ràng. Có người nói hắn thiếu niên thành danh nên khó trách khỏi kiêu ngạo cuồng vọng, bởi vì nói chuyện làm việc không nghĩ hậu quả nên đã xảy ra xung đột với ông chủ có tiếng, bị người đuổi giết. Ba năm năm năm phải xem thái độ nhận sai và số mệnh cá nhân của hắn. Còn có người nói Đường Trọng là vì muốn giữ mỹ danh kỳ tích nên mới tạm thời rời khỏi ngành giải trí. Đây là phương án mà công ty đặc biệt làm cho hắn. Giải trí Hoa Thanh làm hắn vĩnh viễn trở thành truyền kỳ trong cảm nhận của mọi người, một đối tượng không thể siêu việt hơn. Bởi vì Đường Trọng phát triển quá nhanh. Những ngôi sao khác đều là từ không đến một, từ một đến mười, tiếp tục từ mười đến một trăm. Mỗi người thành danh đều có một giai đoạn tích lũy, sau đó chờ đợi bùng nổ một bước lên trời. Đường Trọng lại khác. Hắn là trực tiếp từ một đến một vạn. Cho đến bây giờ, bộ phim Hắc Hiệp đầu tiên vẫn chiếm ngai vàng về doanh thu. Nhạc Phụ Vạn Tuế cũng ổn định ở vị trí thứ năm. Trong bảng xếp hạng mười doanh thu đứng đầu có hai bộ phim của Đường Trọng, hơn nữa lại là hai bộ phim duy nhất của Đường Trọng. Hiện tượng này mang đến lực ảnh hưởng đánh vào ngoại giới như thế nào là có thể nghĩ được. Có người nói hắn là Cameron Đại đế của Trung Hoa. Cho tới bây giờ Đường Trọng cũng không thừa nhận điều này bởi vì hắn biết bản thân có chênh lệch rất lớn với vị cuồng nhân điện ảnh kia. Có lẽ Đường Trọng không cống hiến cho phòng bán vé siêu việt như Cameron Đại đế nhưng thành tích của hắn ở phương diện khác lại làm vị đại đế kia không theo kịp.
Còn có người mắng Đường Trọng vong ân phụ nghĩa, nói Ngô Sâm Lâm một tay nâng hắn lên, kết quả muốn mời hắn đảm nhiệm nhân vật nam chính của bộ Hắc Hiệp mới thì bị hắn từ chối Chỉ có một số người quen mới biết trạng thái của Đường Trọng bây giờ không thích hợp để đóng phim. Bởi vì hắn sẽ không cười. Người không cười sao có thể đóng phim chứ? Trừ phi đi diễn vai sát thủ biến thái tàn nhẫn khủng bố. Đúng vậy, Đường Trọng không nở nụ cười. Từ sau khi Đổng Bồ Đề rời đi, hắn không cười được. Hắn từ chối tất cả lời mời diễn phim, từ chối cái giá trên trời có thể khiến nhà điện ảnh đố kỵ phát điên, chuyển từ sân khấu về hậu trường, rời khỏi tầm mắt của công chúng chỉ trong một đêm. Lần này Đường Trọng đến Hollywood không phải vì sự nghiệp biểu diễn cá nhân mà là vì muốn vương quốc giải trí do một tay hắn tạo ra. - Giải trí Hoa Thanh và ảnh nghiệp Hoàn Cầu hợp tác càng tốt đẹp. Giải trí Hoa Thanh lấy ba mươi bảy ức đô la Mỹ đầu tư vào giải trí Hoàn Cầu, đạt được 41% cổ phần công ty, trở thành đại cổ đông thứ hai của giải trí Hoàn Cầu. Theo tin tức ở buổi lễ tuyên bố, chủ tịch của giải trí Hoa Thanh Tôn Văn Lâm hùng hồn nói Hollywood là quốc gia có số lượng bộ phim nhiều nhất toàn cầu mà Trung Hoa lại là quốc gia có nhiều người xem nhất. Hai công ty liên thủ lại sẽ tạo ra hiệu quả kinh tế và lợi ích lớn hơn nữa, và sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn với xã hội hơn nữa. Tôn Văn Lâm còn nói: -Giải trí Hoa Thanh là công ty giải trí lớn nhất Trung Hoa. Chúng tôi có trách nhiệm mang bộ phim và nghệ sĩ tốt nhất Mỹ đến Trung Hoa, cũng có trách nhiệm đưa bộ phim và nghệ sĩ tốt nhất của Trung Hoa đề cử lên Mỹ và thế giới. Đúng vậy, mấy năm trước chúng tôi chỉ làm chuyện trước, giờ chúng toi phải làm chuyện thứ hai. Lời của Tôn Văn Lâm nói trắng ra là bảo Mỹ, Hollywood là điện ảnh Trung Hoa sẽ chính thức tiến quân vào Hollywood. Dùng ngôi sao Trung Hoa, dùng kỹ thuật và đoàn phim của Hollywood, sau đó mở rộng phạm vi và doanh tiêu ra toàn cầu. Có mười lăm ức người Trung Hoa, bọn họ không phải là kẻ yếu trên TV. Trung Hoa có thể quay phim cho mười lăm ức người thì vì sao không thể làm ra bộ phim mà cả thế giới đều thích? Để ngôi sao Trung Hoa ra ngoài trở thành ngôi sao cấp thế giới. Để điện ảnh Trung Hoa ra ngoài trở thành điện ảnh có lực ảnh hưởng trên thế giới. Đây là việc mà Đường Trọng vẫn làm, là việc khiến hắn tốn vô số nhân lực vật lực thôi động. Vì bản thân, cũng vì điện ảnh Trung Hoa. Đường Trọng không tham dự nghi thức ký ước mà là ngồi cùng tổng giám đốc Hoàn Cầu Hi Văn Leimer uống rượu nói chuyện phiếm trong sân gôn xa hoa. Có thể được một người Mỹ mời đến nhà làm khách chứng tỏ quan hệ giữa hai người đã vô cùng hòa hợp.
Keng! Hai cái cốc xinh đẹp có chân dài đập vào nhau phát ra tiếng vang dễ nghe. Hi Văn Leimer uống một hớp cạn sạch ly rượu, cười ha hả nói: - Đường, quan hệ giữa chúng ta càng ngày càng thân mật. Từ hôm nay trở đi, hai chúng ta sẽ thành người một nhà có phải không? - Đúng vậy. Đường Trọng nói, ngửa cổ uống cạn ly rượu vang đỏ. Hi Văn Leimer nhìn dáng vẻ uống rượu của Đường Trọng, nói: - Đường, cậu thay đổi quá nhiều. Tuy chúng ta vẫn trò chuyện nhưng tôi không thể không nói anh bạn của tôi à, cậu không được như trước kia. Tuy trước kia tôi hơi ghét cậu nhưng không thể không thừa nhận cậu là một người đàn ông rất mị lực. Ít nhất, cô gái này nhất định vô cùng thích cậu. Đường Trọng cúi đầu rót rượu, cũng không tiếp tục đề tài của Hi Văn Leimer. Hi Văn Leimer cười cười, nói sang chuyện khác:
- Đường, thật ra cậu mới là người thích hợp nhất để vào Hollywood. Còn nhớ lời tôi không? Ba năm trước đây, tôi nói cậu là Leonardo DiCaprio của Trung Hoa. Giờ tôi phải sửa lại. Tôi phải nói rằng cậu chính là Leonardo DiCaprio thứ hai của Mỹ. Đường Trọng chỉ chỉ mặt mình, nói: - Trước đó, ít nhất tôi phải học được mỉm cười trước đã.