- Phù..
Đường Trọng giang rộng tứ chi, nằm thành một chữ đại, thở hồng hộc từng ngụm từng ngụm.
Lúc này, nếu mà Đường Trọng có giấy có mực, nhất định hắn sẽ vung bút vẩy mực viết một bức tranh chữ tự tặng mình.
Vế trên là: Tại giáo độc thư nhạ hỗn hỗn. Vế dưới là: Xuất môn lữ du ngộ sát thủ. Hoành phi: Thùy bỉ ngã thảm?
(đi học ở trường chọc lưu manh - ra ngoài du lịch gặp sát thủ - ai thảm bằng ta đây?)
Mang một cô bé leo núi, dạo chơi trong một đạo quan cũng có thể gặp sát thủ lợi hại như thế, còn có nhân sinh nào bi thảm hơn hắn không? Thế này còn đen hơn so với diễn viên chính trong bộ phim kinh điển "ma quỷ đi nhờ xe" nữa a.
Đường Trọng cũng không xa lạ gì với việc giết người.
Râu quai nón từng dẫn hắn đi xem tràng diện xử bắn, có vài tội phạm lo lắng mình một súng không chết, lại phải chịu một súng nữa, thế nên chủ động yêu cầu bắn vào sọ. Dịch não và máu tươi bắn tung tóe ra xung quanh đã trở thành cơn ác mộng triền thân của Đường Trọng trong thời gian dài.
Đại đương gia là một người cha tương đối nhân từ, nghe nói trạng huống của con trai xong thì nhanh chóng chữa trị. Quả nhiên, Đường Trọng đã bình phục rất nhanh, bởi vì râu quai nón đã liên tục dẫn hắn đi xem tình cảnh xử bắn trong ba tháng.
Khi đó, Đường Trọng chỉ có chín tuổi.
Thế nhưng, đây là lần đầu tiên Đường Trọng giết người.
Nhìn người bị giết, đó là bi phẫn, đáng thương, đồng tình, bất đắc dĩ cùng với sự trân trọng vô hạn với sinh mạng.
Đây cũng là lý do mà Đường Trọng hết lần này đến lần khác dùng quả đấm với những kẻ dám tổn thương người của hắn, bởi vì hắn hiểu được ý nghĩa của sinh mạng. Hắn chỉ có một cái mạng nhỏ, nếu như bị bọn họ quăng quật lung tung, chính mình sẽ thành hai bàn tay trắng.
Ngay cả mạng sống cũng không còn, còn có chuyện gì cần quan tâm nữa?
Đích thân giết người, loại cảm giác này khó mà nói được. Hắn không thể nghĩ tới bất cứ một từ ngữ hay là câu nói nào để hình dung tâm tình vào giờ khắc này.
May là thần kinh hắn đủ vững chắc, nếu như là người bình thường thì đã sớm sụp đổ rồi. Dĩ nhiên, nếu như Đường Trọng là một người bình thường thì hắn cũng không có cơ hội sụp đổ, bởi vì hắn đã sớm bị đạo sĩ giết chết rồi.
- Cô không sao chứ? - Đường Trọng hỏi thăm.
Thu Ý Hàn chưa trả lời, nàng mờ mịt ngồi dưới đất, thân thể run lẩy bẩy.
Nàng thật sự rất sợ hãi.
Từ nhỏ đến lớn, dưới sự bảo hộ chu đáo của người nhà, nàng còn chưa nhìn cảnh giết gà được mấy lần, huống chi là giết người...
Đường Trọng cố gắng bò dậy, đi tới bên cạnh Thu Ý Hàn, kéo thân thể run rẩy của nàng lại, ôn nhu an ủi:
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì nữa rồi...
- Tôi... tôi... - Thu Ý Hàn muốn nói chuyện, nhưng chỉ nói được một chữ "tôi" xong thì không nói được gì nữa.
- Không cần lên tiếng, không cần nói bất cứ thứ gì cả. Nghỉ ngơi một chút là được. Em mệt rồi, vừa rồi em biểu hiện tốt vô cùng. Em đã cứu mạng anh. - Đường Trọng nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, cười nói.
Vừa rồi người dùng đá đập vào sau ót đạo sĩ là Thu Ý Hàn, cũng chính bởi vì một đòn của nàng làm cho ác đạo sĩ bị mất trọng tâm, bị Đường Trọng phản kích, một đao đâm thủng mắt.
Cũng không biết nàng đứng lên thế nào, làm sao có dũng khí làm chuyện như thế.
Lần này đúng là quá khó khăn cho nàng rồi.
Thu Ý Hàn chậm rãi nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài run run, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, dọc theo khuôn mặt xuống khóe miệng.
Không biết do căng thẳng quá độ hay quá mệt mỏi, nàng rất nhanh gục trong ngực Đường Trọng rồi thiếp đi.
- Haiz. - Đường Trọng nhẹ nhàng thở dài.
Ác đạo sĩ đã chết, bọn họ tạm thời an toàn. Nhưng đây cũng chỉ là mở đầu của màn kịch.
Tiếp theo phải làm sao bây giờ?
"Chạy?"
Đường Trọng lắc đầu.
Thi thể của ác đạo sĩ rơi xuống núi sẽ bị phát hiện rất nhanh, cảnh sát nhất định sẽ tiến hành truy tìm hung thủ. Hắn có thể chạy đi đâu?
Nếu hắn không chạy, thân phận sát thủ của ác đạo sĩ sẽ bại lộ, mình còn có thể có lý do phòng vệ chính đáng. Nếu như hắn chạy, vậy thì tội giết người bị định chắc rồi, phòng vệ chính đáng thì ngươi chạy cái gì chứ?
Lại nói, có rất nhiều người chứng kiến mình dẫn Thu Ý Hàn lên núi, mình có muốn chống chế cũng không thể được.
Chắc hẳn mấy thằng Chu Duy cũng không ngần ngại chọc mình một đao trong lúc này? Vết máu của ác đạo sĩ trên người mình cũng các loại vân tay đều bất lợi cho mình...
Ôm Thu Ý Hàn, trong đầu Đường Trọng nhanh chóng suy nghĩ, tự hỏi đủ loại khả năng và phương pháp ứng đối.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cũng chỉ còn một con đường có thể đi.
- Coi như bọn họ thiếu nợ mình. - Đường Trọng cười khổ sở.
- Cảm giác thế này thật tệ hại, quá không có cốt khí. Râu quai nón nhất định đã sớm biết có một ngày thế này, nếu không lão ra sức nói chuyện cho Bạch Tố làm gì? Thậm chí bắt mình đáp ứng hàng loạt yêu cầu hoang đường như thế của cô ta?
Hắn lấy di động trong túi ra, bấm nhanh một số:
- Là cục cảnh sát sao? Tôi muốn báo cảnh sát, tôi đang ở Chính Nhất Quan ở đỉnh núi Ngọc Nữ...
Cúp điện thoại, Đường Trọng cảm thấy khí lực toàn thân bị rút sạch.
Gió núi phần phật làm hắn cũng cảm thấy hơi rét lạnh.
Hiện tại, thứ duy nhất có thể cho hắn ôm lấy cũng chỉ có thân thể của Thu Ý Hàn.
Hắn ôm nàng thật chặt, giống như ôm thái dương vậy.
...
Hoa Minh lười biếng nằm trên cỏ, trong miệng còn nhai mấy ngọn cỏ có nước ngọt:
- Lão nhị sao còn chưa xuống nhỉ? Chúng ta có nên lên đó nhìn một cái hay không?
- Sao có thể xuống nhanh thế được? Mày cực khổ tự thân kéo tiểu mỹ nhân lên núi, không chiếm đủ tiện nghi sao lại cam lòng để cô ấy đi xuống chứ? - Lương Đào ngồi một bên hút thuốc lá, cười hì hì:
- Tốt nhất là chúng ta không lên. Bóng đèn rất dễ bị căm hận.
Đột nhiên, nụ cười hì hì kia trở nên dâm tiện, hắn ghé vào tai Hoa Minh, thấp giọng nói:
- Mày nói chúng nó có làm cái chuyện kia trên đỉnh núi không? Khặc khặc, cảm giác nhất định phiêu như đang bay. Chinh phục một cô gái, lại giống như chinh phục toàn bộ thế giới. Một ngày nào đó, tao cũng muốn dẫn bạn gái leo lên đỉnh núi.
- Không thể nào. - Hoa Minh nói.
- Sao lại không thể? - Lương Đào hỏi ngược lại.
- Lão nhị của chúng ta không phải người như vậy, trừ phi Thu Ý Hàn dùng sức mạnh với lão nhị, nó không phản kháng nổi...
- Mày có biết xấu hổ hay không? - Lương Đào câm nín.
- Mày có biết xấu hổ hay không ý? - Hoa Minh tức giận nói:
- Mày không tin lão nhị cùng phòng khác giường với mình, lại đi tin vào nhân phẩm của một con bé xinh đẹp. Nhân phẩm của đàn bà mà cũng tin được à? Mày có bị ngu không?
Không chỉ Hoa Minh và Lương Đào không lên núi, Chu Duy và đám bạn học của hắn cũng không leo tiếp nữa.
Chu Duy cũng còn ít khí lực, nhưng khi nhìn thấy Thu Ý Hàn kéo tay Đường Trọng, hai người từng bước từng bước đi lên đỉnh, hắn rốt cuộc cũng không thấy hứng thú nổi nữa.
Hắn đi theo làm gì? Xem người ta anh anh em em, giết người cướp răng, giết người cướp nòng nọc à?
Đây không phải là tự vả vào mồm sao?
May mà hắn đi đâu mà chẳng có cỏ thơm, cần gì đi yêu đơn phương một đóa hoa đã có tình cảm. Hiện tại hắn đang thân mật với một cô gái có hảo cảm với hắn, cũng không biết hắn chọc cười cái gì, cô gái có khuôn mặt ngọt ngào kia đã cười tới nghiêng ngả, cũng sắp ngã vào lòng của hắn rồi.
Chu Duy nhìn sắc trời một chút, đứng lên hô với Hoa Minh và Lương Đào:
- Này, thằng bạn cùng phòng của chúng mày bao giờ mới xuống? Nó không về, bọn tao cần xuống trước. Còn có mấy chỗ chưa tham quan qua đâu.
- Xuống trước đi. - Lương Đào trả lời:
- Bọn tao đợi ở đây là được.
- Thế thì bye bye. - Chu Duy nói.
Hắn hét một tiếng, dẫn đám người của mình chuẩn bị xuống núi. Còn về Đường Trọng và Thu Ý Hàn sao còn chưa xuống, hắn đã không còn muốn suy tư cái vấn đề làm khó người ta này nữa.
Lúc đám Chu Duy đi tới giữa sườn núi, bất chợt thấy có năm sáu cảnh sát vũ trang chạy lên núi.
Bọn họ đều kinh ngạc, có chuyện gì xảy ra trên núi? Chẳng lẽ phát hiện đào phạm lẩn trốn?
- Đứng lại. - Một cảnh sát mặt đen hô lên:
- Các người đi từ đâu xuống?
- Sườn núi. - Trần Học Binh trả lời thành thật:
- Leo lên sườn núi thì không thể leo lên được nữa.
- Có người nào đi tới Chính Nhất Quan không? - Cảnh sát mặt đen hỏi.
Chu Duy động tâm tư:
- Bọn em có hai bạn học leo lên, không biết có tới được Chính Nhất Quan không, có chuyện gì xảy ra sao, cảnh sát đại ca?
Cảnh sát mặt đen nhỏ giọng khai báo cho một cảnh sát trẻ tuổi phía sau, lại lớn tiếng với đám Chu Duy:
- Hai bạn học này của các cậu bị tình nghi giết người, bây giờ chúng tôi sẽ lên núi tìm hiểu tình huống một chút. Trước khi tình hình sáng tỏ, không người nào trong các cậu được phép xuống núi.
- Hả? - Đám Chu Duy cùng phát ra thanh âm kinh ngạc.
Tình nghi giết người? Không có kinh khủng như vậy chứ?
Giết người? Giết ai?
Chẳng lẽ là Đường Trọng giết Thu Ý Hàn?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Chu Duy có chút khoái ý, nhưng lại càng tức giận.
Con mẹ nó, cho dù mày không cần cũng không thể vứt bỏ người ta như thế chứ?
Hắn la lớn:
- Cảnh sát đại ca, chuyện này là không thể nào? Bọn em là sinh viên Nam Đại, bạn học của em sao có thể giết người chứ? Đường Trọng hắn... hắn bình thường trừ thích đánh nhau một chút, cũng không thể nào giết người a?
Nghe được Chu Duy "Đường Trọng bình thường thích đánh nhau", cảnh sát mặt đen càng thêm âm trầm.
- Thi thể cũng đã được tìm thấy, sao có thể không giết người chứ? - Cảnh sát mặt đen lạnh giọng nói. Bọn họ thuộc loại cảnh sát của trạm xe lửa núi Ngọc Nữ, phạm vi quyền hạn của bọn họ chính là trạm xe lửa núi Ngọc nữ và cả vùng cảnh vật xung quanh. Nhận được điện thoại báo cảnh sát có giết người, hắn lập tức triệu tập tất cả những người có thể triệu tập, nhanh chóng xuất động.
Hơn nữa, hắn biết có thi thể rơi từ Chính Nhất Quan xuống là liền phái người tìm thi thể. Vừa rồi đi được nửa đường thì nhận được báo cáo của hai nhân viên kia, nói đã tìm được thi thể, thê thảm không nỡ nhìn.
Có thể làm cho hai cảnh sát thâm niên hình dung là "thê thảm không nỡ nhìn", vậy thì chứng minh thi thể đó đúng là... thê thảm không nỡ nhìn.
Hung thủ cùng hung cực ác, bọn họ không thể nào không coi trọng.
- Tôi nói rồi, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ, không một ai được rời đi. - Cảnh sát mặt đen chỉ chỉ Chu Duy:
- Các cậu đã là bạn học, vậy thì cậu theo tôi lên núi hỗ trợ nhận diện.
Chu Duy nóng nảy nói:
- Cảnh sát đại ca, tôi không quen hắn a. Bên trên còn có ba bạn cùng phòng của hắn, nếu không thì anh tìm bọn họ đi?
- Câm miệng. - Cảnh sát mặt đen quát:
- Tôi nói thế nào thì làm thế đó, phục tùng mệnh lệnh.
Đường Trọng giang rộng tứ chi, nằm thành một chữ đại, thở hồng hộc từng ngụm từng ngụm.
Lúc này, nếu mà Đường Trọng có giấy có mực, nhất định hắn sẽ vung bút vẩy mực viết một bức tranh chữ tự tặng mình.
Vế trên là: Tại giáo độc thư nhạ hỗn hỗn. Vế dưới là: Xuất môn lữ du ngộ sát thủ. Hoành phi: Thùy bỉ ngã thảm?
(đi học ở trường chọc lưu manh - ra ngoài du lịch gặp sát thủ - ai thảm bằng ta đây?)
Mang một cô bé leo núi, dạo chơi trong một đạo quan cũng có thể gặp sát thủ lợi hại như thế, còn có nhân sinh nào bi thảm hơn hắn không? Thế này còn đen hơn so với diễn viên chính trong bộ phim kinh điển "ma quỷ đi nhờ xe" nữa a.
Đường Trọng cũng không xa lạ gì với việc giết người.
Râu quai nón từng dẫn hắn đi xem tràng diện xử bắn, có vài tội phạm lo lắng mình một súng không chết, lại phải chịu một súng nữa, thế nên chủ động yêu cầu bắn vào sọ. Dịch não và máu tươi bắn tung tóe ra xung quanh đã trở thành cơn ác mộng triền thân của Đường Trọng trong thời gian dài.
Đại đương gia là một người cha tương đối nhân từ, nghe nói trạng huống của con trai xong thì nhanh chóng chữa trị. Quả nhiên, Đường Trọng đã bình phục rất nhanh, bởi vì râu quai nón đã liên tục dẫn hắn đi xem tình cảnh xử bắn trong ba tháng.
Khi đó, Đường Trọng chỉ có chín tuổi.
Thế nhưng, đây là lần đầu tiên Đường Trọng giết người.
Nhìn người bị giết, đó là bi phẫn, đáng thương, đồng tình, bất đắc dĩ cùng với sự trân trọng vô hạn với sinh mạng.
Đây cũng là lý do mà Đường Trọng hết lần này đến lần khác dùng quả đấm với những kẻ dám tổn thương người của hắn, bởi vì hắn hiểu được ý nghĩa của sinh mạng. Hắn chỉ có một cái mạng nhỏ, nếu như bị bọn họ quăng quật lung tung, chính mình sẽ thành hai bàn tay trắng.
Ngay cả mạng sống cũng không còn, còn có chuyện gì cần quan tâm nữa?
Đích thân giết người, loại cảm giác này khó mà nói được. Hắn không thể nghĩ tới bất cứ một từ ngữ hay là câu nói nào để hình dung tâm tình vào giờ khắc này.
May là thần kinh hắn đủ vững chắc, nếu như là người bình thường thì đã sớm sụp đổ rồi. Dĩ nhiên, nếu như Đường Trọng là một người bình thường thì hắn cũng không có cơ hội sụp đổ, bởi vì hắn đã sớm bị đạo sĩ giết chết rồi.
- Cô không sao chứ? - Đường Trọng hỏi thăm.
Thu Ý Hàn chưa trả lời, nàng mờ mịt ngồi dưới đất, thân thể run lẩy bẩy.
Nàng thật sự rất sợ hãi.
Từ nhỏ đến lớn, dưới sự bảo hộ chu đáo của người nhà, nàng còn chưa nhìn cảnh giết gà được mấy lần, huống chi là giết người...
Đường Trọng cố gắng bò dậy, đi tới bên cạnh Thu Ý Hàn, kéo thân thể run rẩy của nàng lại, ôn nhu an ủi:
- Không có chuyện gì, không có chuyện gì nữa rồi...
- Tôi... tôi... - Thu Ý Hàn muốn nói chuyện, nhưng chỉ nói được một chữ "tôi" xong thì không nói được gì nữa.
- Không cần lên tiếng, không cần nói bất cứ thứ gì cả. Nghỉ ngơi một chút là được. Em mệt rồi, vừa rồi em biểu hiện tốt vô cùng. Em đã cứu mạng anh. - Đường Trọng nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, cười nói.
Vừa rồi người dùng đá đập vào sau ót đạo sĩ là Thu Ý Hàn, cũng chính bởi vì một đòn của nàng làm cho ác đạo sĩ bị mất trọng tâm, bị Đường Trọng phản kích, một đao đâm thủng mắt.
Cũng không biết nàng đứng lên thế nào, làm sao có dũng khí làm chuyện như thế.
Lần này đúng là quá khó khăn cho nàng rồi.
Thu Ý Hàn chậm rãi nhắm hai mắt lại, lông mi thật dài run run, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, dọc theo khuôn mặt xuống khóe miệng.
Không biết do căng thẳng quá độ hay quá mệt mỏi, nàng rất nhanh gục trong ngực Đường Trọng rồi thiếp đi.
- Haiz. - Đường Trọng nhẹ nhàng thở dài.
Ác đạo sĩ đã chết, bọn họ tạm thời an toàn. Nhưng đây cũng chỉ là mở đầu của màn kịch.
Tiếp theo phải làm sao bây giờ?
"Chạy?"
Đường Trọng lắc đầu.
Thi thể của ác đạo sĩ rơi xuống núi sẽ bị phát hiện rất nhanh, cảnh sát nhất định sẽ tiến hành truy tìm hung thủ. Hắn có thể chạy đi đâu?
Nếu hắn không chạy, thân phận sát thủ của ác đạo sĩ sẽ bại lộ, mình còn có thể có lý do phòng vệ chính đáng. Nếu như hắn chạy, vậy thì tội giết người bị định chắc rồi, phòng vệ chính đáng thì ngươi chạy cái gì chứ?
Lại nói, có rất nhiều người chứng kiến mình dẫn Thu Ý Hàn lên núi, mình có muốn chống chế cũng không thể được.
Chắc hẳn mấy thằng Chu Duy cũng không ngần ngại chọc mình một đao trong lúc này? Vết máu của ác đạo sĩ trên người mình cũng các loại vân tay đều bất lợi cho mình...
Ôm Thu Ý Hàn, trong đầu Đường Trọng nhanh chóng suy nghĩ, tự hỏi đủ loại khả năng và phương pháp ứng đối.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cũng chỉ còn một con đường có thể đi.
- Coi như bọn họ thiếu nợ mình. - Đường Trọng cười khổ sở.
- Cảm giác thế này thật tệ hại, quá không có cốt khí. Râu quai nón nhất định đã sớm biết có một ngày thế này, nếu không lão ra sức nói chuyện cho Bạch Tố làm gì? Thậm chí bắt mình đáp ứng hàng loạt yêu cầu hoang đường như thế của cô ta?
Hắn lấy di động trong túi ra, bấm nhanh một số:
- Là cục cảnh sát sao? Tôi muốn báo cảnh sát, tôi đang ở Chính Nhất Quan ở đỉnh núi Ngọc Nữ...
Cúp điện thoại, Đường Trọng cảm thấy khí lực toàn thân bị rút sạch.
Gió núi phần phật làm hắn cũng cảm thấy hơi rét lạnh.
Hiện tại, thứ duy nhất có thể cho hắn ôm lấy cũng chỉ có thân thể của Thu Ý Hàn.
Hắn ôm nàng thật chặt, giống như ôm thái dương vậy.
...
Hoa Minh lười biếng nằm trên cỏ, trong miệng còn nhai mấy ngọn cỏ có nước ngọt:
- Lão nhị sao còn chưa xuống nhỉ? Chúng ta có nên lên đó nhìn một cái hay không?
- Sao có thể xuống nhanh thế được? Mày cực khổ tự thân kéo tiểu mỹ nhân lên núi, không chiếm đủ tiện nghi sao lại cam lòng để cô ấy đi xuống chứ? - Lương Đào ngồi một bên hút thuốc lá, cười hì hì:
- Tốt nhất là chúng ta không lên. Bóng đèn rất dễ bị căm hận.
Đột nhiên, nụ cười hì hì kia trở nên dâm tiện, hắn ghé vào tai Hoa Minh, thấp giọng nói:
- Mày nói chúng nó có làm cái chuyện kia trên đỉnh núi không? Khặc khặc, cảm giác nhất định phiêu như đang bay. Chinh phục một cô gái, lại giống như chinh phục toàn bộ thế giới. Một ngày nào đó, tao cũng muốn dẫn bạn gái leo lên đỉnh núi.
- Không thể nào. - Hoa Minh nói.
- Sao lại không thể? - Lương Đào hỏi ngược lại.
- Lão nhị của chúng ta không phải người như vậy, trừ phi Thu Ý Hàn dùng sức mạnh với lão nhị, nó không phản kháng nổi...
- Mày có biết xấu hổ hay không? - Lương Đào câm nín.
- Mày có biết xấu hổ hay không ý? - Hoa Minh tức giận nói:
- Mày không tin lão nhị cùng phòng khác giường với mình, lại đi tin vào nhân phẩm của một con bé xinh đẹp. Nhân phẩm của đàn bà mà cũng tin được à? Mày có bị ngu không?
Không chỉ Hoa Minh và Lương Đào không lên núi, Chu Duy và đám bạn học của hắn cũng không leo tiếp nữa.
Chu Duy cũng còn ít khí lực, nhưng khi nhìn thấy Thu Ý Hàn kéo tay Đường Trọng, hai người từng bước từng bước đi lên đỉnh, hắn rốt cuộc cũng không thấy hứng thú nổi nữa.
Hắn đi theo làm gì? Xem người ta anh anh em em, giết người cướp răng, giết người cướp nòng nọc à?
Đây không phải là tự vả vào mồm sao?
May mà hắn đi đâu mà chẳng có cỏ thơm, cần gì đi yêu đơn phương một đóa hoa đã có tình cảm. Hiện tại hắn đang thân mật với một cô gái có hảo cảm với hắn, cũng không biết hắn chọc cười cái gì, cô gái có khuôn mặt ngọt ngào kia đã cười tới nghiêng ngả, cũng sắp ngã vào lòng của hắn rồi.
Chu Duy nhìn sắc trời một chút, đứng lên hô với Hoa Minh và Lương Đào:
- Này, thằng bạn cùng phòng của chúng mày bao giờ mới xuống? Nó không về, bọn tao cần xuống trước. Còn có mấy chỗ chưa tham quan qua đâu.
- Xuống trước đi. - Lương Đào trả lời:
- Bọn tao đợi ở đây là được.
- Thế thì bye bye. - Chu Duy nói.
Hắn hét một tiếng, dẫn đám người của mình chuẩn bị xuống núi. Còn về Đường Trọng và Thu Ý Hàn sao còn chưa xuống, hắn đã không còn muốn suy tư cái vấn đề làm khó người ta này nữa.
Lúc đám Chu Duy đi tới giữa sườn núi, bất chợt thấy có năm sáu cảnh sát vũ trang chạy lên núi.
Bọn họ đều kinh ngạc, có chuyện gì xảy ra trên núi? Chẳng lẽ phát hiện đào phạm lẩn trốn?
- Đứng lại. - Một cảnh sát mặt đen hô lên:
- Các người đi từ đâu xuống?
- Sườn núi. - Trần Học Binh trả lời thành thật:
- Leo lên sườn núi thì không thể leo lên được nữa.
- Có người nào đi tới Chính Nhất Quan không? - Cảnh sát mặt đen hỏi.
Chu Duy động tâm tư:
- Bọn em có hai bạn học leo lên, không biết có tới được Chính Nhất Quan không, có chuyện gì xảy ra sao, cảnh sát đại ca?
Cảnh sát mặt đen nhỏ giọng khai báo cho một cảnh sát trẻ tuổi phía sau, lại lớn tiếng với đám Chu Duy:
- Hai bạn học này của các cậu bị tình nghi giết người, bây giờ chúng tôi sẽ lên núi tìm hiểu tình huống một chút. Trước khi tình hình sáng tỏ, không người nào trong các cậu được phép xuống núi.
- Hả? - Đám Chu Duy cùng phát ra thanh âm kinh ngạc.
Tình nghi giết người? Không có kinh khủng như vậy chứ?
Giết người? Giết ai?
Chẳng lẽ là Đường Trọng giết Thu Ý Hàn?
Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Chu Duy có chút khoái ý, nhưng lại càng tức giận.
Con mẹ nó, cho dù mày không cần cũng không thể vứt bỏ người ta như thế chứ?
Hắn la lớn:
- Cảnh sát đại ca, chuyện này là không thể nào? Bọn em là sinh viên Nam Đại, bạn học của em sao có thể giết người chứ? Đường Trọng hắn... hắn bình thường trừ thích đánh nhau một chút, cũng không thể nào giết người a?
Nghe được Chu Duy "Đường Trọng bình thường thích đánh nhau", cảnh sát mặt đen càng thêm âm trầm.
- Thi thể cũng đã được tìm thấy, sao có thể không giết người chứ? - Cảnh sát mặt đen lạnh giọng nói. Bọn họ thuộc loại cảnh sát của trạm xe lửa núi Ngọc Nữ, phạm vi quyền hạn của bọn họ chính là trạm xe lửa núi Ngọc nữ và cả vùng cảnh vật xung quanh. Nhận được điện thoại báo cảnh sát có giết người, hắn lập tức triệu tập tất cả những người có thể triệu tập, nhanh chóng xuất động.
Hơn nữa, hắn biết có thi thể rơi từ Chính Nhất Quan xuống là liền phái người tìm thi thể. Vừa rồi đi được nửa đường thì nhận được báo cáo của hai nhân viên kia, nói đã tìm được thi thể, thê thảm không nỡ nhìn.
Có thể làm cho hai cảnh sát thâm niên hình dung là "thê thảm không nỡ nhìn", vậy thì chứng minh thi thể đó đúng là... thê thảm không nỡ nhìn.
Hung thủ cùng hung cực ác, bọn họ không thể nào không coi trọng.
- Tôi nói rồi, trước khi mọi chuyện được điều tra rõ, không một ai được rời đi. - Cảnh sát mặt đen chỉ chỉ Chu Duy:
- Các cậu đã là bạn học, vậy thì cậu theo tôi lên núi hỗ trợ nhận diện.
Chu Duy nóng nảy nói:
- Cảnh sát đại ca, tôi không quen hắn a. Bên trên còn có ba bạn cùng phòng của hắn, nếu không thì anh tìm bọn họ đi?
- Câm miệng. - Cảnh sát mặt đen quát:
- Tôi nói thế nào thì làm thế đó, phục tùng mệnh lệnh.