Cốc cốc
Tiếng đập cửa vang lên.
- Vào đi. - Người phụ nữ đang thẩm duyệt giấy tờ, cũng không ngẩng đầu lên hồi đáp.
Cửa phòng được đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi mặc đồ công sở, khuôn mặt thanh tú, thân hình mảnh mai bước vào.
Nàng đi tới trước cái bàn công tác lớn hơi bị dọa người kia, dừng lại cách ba mét:
- Đường tiên sinh đã xảy ra chuyện.
- Hả? - Người phụ nữ buông bút xuống, đôi mày đẹp cau lại.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy có thể làm người ta đưa tay vuốt cặp lông mày của nàng mà lưu luyến không nỡ buông.
Nàng biết, nếu như chỉ là một chuyện bình thường, Văn Tĩnh không thể nào đặc biệt báo cáo cho nàng được.
Nếu cô ấy đã đẩy cửa phòng làm việc của mình, vậy chứng minh chuyện này khá là khó giải quyết.
- Vừa rồi nhận được tin tức, Đường tiên sinh đi du ngoạn ở núi Ngọc Nữ với bạn, gặp phải ám sát ở Chính Nhất Quan trên đỉnh núi...
- Người đâu? - Người phụ nữ cắt dứt sự dài dòng của Văn Tĩnh, đi thẳng vào vấn đề.
Nàng vẫn luôn là một người kiên nhẫn. Nhưng nếu quan hệ tới chuyện của hắn, nàng luôn phá lệ căng thẳng, một giây đồng hồ cũng không đợi được.
- Cậu ấy đã giết sát thủ. Sau đó gọi điện báo cảnh sát, hiện tại bị giam trong phân cục núi Ngọc Nữ. - Cô gái tên là Văn Tĩnh mặt không chút biểu tình đáp.
Người phụ nữ đẩy ghế đứng lên, áo sơ mi trắng cắm thùng vào trong quần tây màu đen, quần tây không có thắt lưng, hoàn toàn dùng độ cong của mông và khung xương để giữ vững nó.
Tóc được cột lại, lộ ra cái cổ trắng như tuyết, ống tay áo vén lên, làm người ta có cảm giác gọn gàng.
Toàn thân nàng không hề có một món trang sức chói mắt nào, nhưng tất cả những người nhìn thấy đều sẽ cho rằng nàng là người phụ nữ chói mắt nhất trên cái thế giới này.
- Là nó chủ động gọi điện báo cảnh sát?
- Đúng vậy.
- Nó cầu cứu tôi. - Người phụ nữ cười nói:
- Mặc dù dùng phương thức đó nhưng tôi vẫn rất vui vẻ. Đối với nó, tôi vẫn còn là người thân, mà không phải là một người xa lạ."
Văn Tĩnh không nói.
Đây là chuyện nhà người ta, nàng không có tư cách nói gì đó.
- Ba chuyện. - Người phụ nữ bất chợt xoay người, giao công việc thật nhanh chóng:
- Thứ nhất, gọi điện thoại cho Quách Hải Long, hắn sẽ hiểu ý của tôi. Thứ hai, tra ra thân phận sát thủ cùng kẻ chủ mưu phía sau màn.
Hơi dừng một chút, nàng quyết tuyệt nói:
- Thứ ba, giết chết tất cả bọn chúng.
- Vâng. - Thân thể Văn Tĩnh thẳng tắp, mặt không đổi sắc nói.
Văn Tĩnh biết, nàng đã nổi giận rồi.
Đã lâu lắm rồi, nàng không có ra vẻ mãnh liệt như thế. Cho tới nay, nàng đều giống như một hồ nước tĩnh lặng, không một gợn sóng, yên lặng không tiếng động.
- Đi đi. - Người phụ nữ khoát tay:
- Cô tự mình đi đón nó về, đừng để nó chịu thiệt.
Văn Tĩnh chưa đi.
- Còn có gì chưa hiểu sao? - Người phụ nữ hỏi.
- Tại sao không đi? - Văn Tĩnh hỏi:
- Đây là cơ hội tốt nhất để sửa chữa.
- Nó tình nguyện báo cảnh sát cũng không muốn gọi một cú điện thoại cho Bạch Tố, chứng tỏ nó không muốn gặp tôi... - Người phụ nữ ấm áp nói:
- Trên thế giới này, cũng chỉ có con nít mới có thể giận dỗi cha mẹ như vậy. Cũng chỉ có cha mẹ mới có thể bao dung tất cả của con cái. Tôi thiếu nó quá nhiều, tất cả đều theo ý thích của nó đi.
- Tôi hiểu rồi. - Lúc này Văn Tĩnh mới đi ra ngoài.
Người phụ nữ đi tới trước cái cửa sổ khổng lồ, nhìn bầu trời đen tối âm u bên ngoài.
- Chung quy vẫn là mình vượt quy định rồi.
Két.
Phòng sắt bị đẩy ra, cảnh sát mặt đen mang theo hai cảnh sát đi đến.
Trong tay hắn cầm điếu thuốc, kéo ghế ngồi trước mặt Đường Trọng, cười nói:
- Nào, chúng ta lại lấy khẩu cung lại một lần.
- Tốt. - Đường Trọng nói.
- Họ tên.
- Đường Trọng.
- Giới tính.
- Nam.
- Tuổi...
Cảnh sát mặt đen bất chợt lại trở nên thật kiên nhẫn, hỏi tất cả các vấn đề đã từng hỏi qua lại một lần, sau đó lại nghe Đường Trọng thuật lại chuyện tình xảy ra trên đỉnh Ngọc Nữ.
- Chờ một chút. - Cảnh sát mặt đen cắt đứt lời Đường Trọng:
- Cậu vừa nói là sát thủ chủ động tập kích cậu?
- Đúng thế. - Đường Trọng gật đầu.
- Sao cậu lại cho rằng đạo sĩ kia là sát thủ? Chẳng may hắn chỉ đùa giỡn với cậu thì sao? - Cảnh sát mặt đen hỏi.
-... - Câu hỏi quá ngu đần. Nhưng chính vì quá ngu đần, cho nên Đường Trọng lại cảm thấy nguy hiểm.
Hắn không sợ người khác đặt câu hỏi chính quy, hắn chỉ sợ những kẻ này không dưng kiếm chuyện, chơi nghiêm hình bức cung.
- Trong tay hắn có dao găm, từng dao đâm vào chỗ yếu hại của tôi. Thân thủ của hắn rất lợi hại, tôi đánh không lại hắn. Thời điểm như thế, tôi phải liều mạng mới có thể tự vệ. - Đường Trọng đáp trả.
- Đánh không lại hắn? - Cảnh sát mặt đen cười lạnh:
- Cậu nói đánh không lại hắn, kết quả hai mắt của hắn bị cậu dùng dao găm đâm thủng, cậu thì chẳng bị làm sao. Hắn rớt xuống từ đỉnh Ngọc Nữ, còn cậu lại ngồi im ôm mỹ nữ báo cảnh sát. Đây gọi là không đánh lại đó hả?
- Còn có, cậu nói hắn dùng dao găm đâm cậu. Chỉ là, trải qua giám định, trên dao găm có cả vân tay của hai người, hơn nữa phía trên cùng chỉ có vân tay của cậu. Sao không phải là cậu dùng dao hành hung chứ?
- Tại sao tôi lại phải giết một đạo sĩ? Động cơ giết người là cái gì? - Đường Trọng hỏi ngược lại:
- Thật ra chuyện này rất đơn giản, chỉ cần điều tra thân phận đạo sĩ kia một chút là sẽ biết, tôi hoài nghi nghề nghiệp của hắn là sát thủ. Còn có, các ông là cảnh sát địa phương, trong Chính Nhất Quan có mấy đạo sĩ thì chỉ có từng đó đạo sĩ, những chuyện này hẳn là các ông quá quen rồi. Hắn là đạo sĩ của Chính Nhất Quan hay sao?
Bốp.
Cảnh sát mặt đen đập bàn một cái.
- Phá án thế nào là chuyện của chúng tôi, còn cần cậu dạy sao? Cậu cho rằng cậu là ai?
- Tôi không muốn dạy ông cái gì, chỉ là thiện ý nhắc nhở. Không muốn các ông đi đường "vòng" mà thôi. - Trong lời nói của Đường Trọng có ý tứ uy hiếp.
Cảnh sát mặt đen cười lớn lên.
Hắn u ám nhìn Đường Trọng nói:
- Thằng nhóc, không thể không nói, mày rất có đảm lượng, suýt nữa tao đã bị mày hù dọa. Nhất định mày muốn làm cho tao nghĩ rằng mày có bối cảnh phải không? Nhất định mày muốn cảnh cáo tao ngàn vạn lần không nên động tới mày phải không?
- Quả thật tôi có bối cảnh. - Đường Trọng thật tình gật đầu:
- Tốt nhất ông không nên động đến tôi.
- Oa hahaha...
Cảnh sát mặt đen cùng hai nhân viên cảnh sát sau lưng hắn đều cười to, cười đến lăn lộn không thở nổi.
- Thằng nhóc, mày hài hước thật. - Cảnh sát mặt đen chỉ vào Đường Trọng.
- Cô bé ôm mày ở trên đỉnh núi là con gái Thu Hồng Đồ, mày có biết không?
- Tôi biết Thu Hồng Đồ, nhưng không biết Thu Ý Hàn là con gái của ông ta. - Đường Trọng nói.
- Điều đó không quan trọng. - Cảnh sát mặt đen phất tay:
- Điều mày cần biết là, Thu Ý Hàn đã được người nhà đón đi. Người nhà của cô ta nói rằng không nhận ra mày.
- Cô ấy về rồi? - Đường Trọng sửng sốt một chút, sau đó lại nói tiếp:
- Về cũng tốt, nhất định cô ấy đã bị sợ hãi rồi.
- Ơ, lại còn ở chỗ này giả bộ thâm tình, giả bộ làm hoàng tử nữa. - Cảnh sát mặt đen châm chọc. Trong lòng hắn nhận định Đường Trọng chính là phần tử giả trang hoàng tử, ý đồ đũa mốc chòi mâm son:
- Đại tiểu thư Thu gia đã được đón đi, mày còn cậy vào cái g ì?
- Tôi nói là nói bối cảnh của tôi, không phải là bối cảnh của Thu Ý Hàn. - Đường Trọng sửa cho đúng:
- Lại nói, tôi là phòng vệ chính đáng, các ông xử theo lẽ công bằng là được, tôi còn phải cậy nhờ cái gì sao?
Rầm.
Cảnh sát mặt đen đá tung cái bàn, cái bàn đập về phía Đường Trọng.
Tay Đường Trọng bị cố định trên ghế, mà ghế lại làm bằng sắt, còn hàn vào đất nữa.
Hắn không có cách nào rời đi, chỉ có thể ngửa người về phía sau.
Bốp.
Cái bàn nên trên ghế sắt, phát ra tiếng vang mãnh liệt.
- Thân thủ không tồi. - Cảnh quan mặt đen khen ngợi:
- Chẳng qua, bản thân tao muốn xem mày trốn đến lúc nào.
Hắn phất tay, nói với hai nhân viên cảnh sát:
- Mang món ăn lên cho nó.
- Mang món ăn lên. - Đường Trọng rùng mình.
"Mang món ăn lên" ở cục cảnh sát cũng giống như "chọn món" trong ngục giam, cũng là cách gọi văn nhã của thủ đoạn bạo lực.
Hơn nữa, hình thức món ăn cũng không có khác nhau mấy, cũng chỉ có cách gọi khác mà thôi.
Trước kia hắn thường "chọn món" cho người ta, không ngờ hôm nãy mình lại bị người ta "mang món ăn cho".
- Nếu tôi là ông, nhất định sẽ không làm như vậy. - Đường Trọng tàn nhẫn nói.
- Nếu tao là mày, nhất định sẽ không nói như vậy... - Cảnh sát mặt đen cười lạnh:
- Bởi vì như thế chỉ càng làm chắc chắn ý định chỉnh chết mày của tao mà thôi. Đến cục cảnh sát còn dám kiêu ngạo như vậy, xem ra mày không biết chữ chết viết thế nào. Sinh viên thì sao? Sinh viện phạm đội cũng phải ngồi tù, sinh viên giết người cũng bị xử bắn. Thiên chi kiêu tử chó má.
- Nếu như tôi không kiêu ngạo một chút, chỉ sợ ông đã sớm mang đồ ăn lên phải không? - Đường Trọng cười lạnh:
- Những trình tự này tôi còn quen thuộc hơn cả ông.
Hắn biết, cảnh sát cũng "bắt nạt kẻ yếu".
Càng cứng thì bọn họ càng cố kỵ. Nếu ngươi mà mềm mãi không cương được, bọn họ sẽ thấy ngươi bất lực, không chừng vừa vào đã cho ngươi "ăn no" rồi sau đó mới ép cung tiếp...
- Kéo nó lại cho tao. - Cảnh sát mặt đen chỉ vào Đường Trọng đang đứng trên ghế.
Hai cảnh sát nam lập tức đi ra, một trái một phải đánh về phía Đường Trọng.
Đường Trọng đá một cước, hai cảnh sát vội vàng lui lại.
- Mẹ kiếp, phế vật. - Cảnh sát mặt đen buột miệng mắng.
Đúng lúc muốn tự thân động thủ, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
- Thằng nhóc, không khai báo thành thật, chờ lát nữa tao xử lý mày thế nào. - Hắn chỉ chỉ Đường Trọng, sau đó kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Rất nhanh, hắn đã đổi bộ mặt phức tạp đi đến.
"Thằng ôn này, rốt cuộc trêu vào ai vậy?"
Hắn vứt đầu mẩu thuốc lá xuống đất, nhấc chân hung hăng giẫm xuống.
Sau đó, hắn giật một cái dùi cui trong góc tường ra, nói:
- Hai người chúng mày đè nó lại, tao cho nó nếm thử món có khẩu vị nặng đô.
Xin một chân, cái món ăn này đúng là có khẩu vị nặng thật.
Hai gã nhân viên cảnh sát nhận mệnh lệnh, một lần nữa một trái một phải bổ nhào về phía Đường Trọng.
Đường Trọng tung một cước, đá bay thằng bên trái ra.
Một thằng khác lại ôm lấy hông hắn từ phía sau, hô lên:
- Đội trưởng, mau.
Bốp.
Đường Trọng bị đập mạnh vào đầu, hắn chỉ cảm thấy tối tăm mặt mũi, mặt đầy chim chóc sao chổi ngã xuống.
Cảnh sát mặt đen nổi giận gầm một tiếng, giơ dùi cui đập xuống người Đường Trọng.
Rầm rầm.
Cửa phòng bị đập vỡ.
Lý Bá Đào hoảng sợ nhìn một màn này, khàn giọng quát:
- Khương Khải, anh mau dừng tay cho tôi...
Tiếng đập cửa vang lên.
- Vào đi. - Người phụ nữ đang thẩm duyệt giấy tờ, cũng không ngẩng đầu lên hồi đáp.
Cửa phòng được đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi mặc đồ công sở, khuôn mặt thanh tú, thân hình mảnh mai bước vào.
Nàng đi tới trước cái bàn công tác lớn hơi bị dọa người kia, dừng lại cách ba mét:
- Đường tiên sinh đã xảy ra chuyện.
- Hả? - Người phụ nữ buông bút xuống, đôi mày đẹp cau lại.
Chỉ một động tác đơn giản như vậy có thể làm người ta đưa tay vuốt cặp lông mày của nàng mà lưu luyến không nỡ buông.
Nàng biết, nếu như chỉ là một chuyện bình thường, Văn Tĩnh không thể nào đặc biệt báo cáo cho nàng được.
Nếu cô ấy đã đẩy cửa phòng làm việc của mình, vậy chứng minh chuyện này khá là khó giải quyết.
- Vừa rồi nhận được tin tức, Đường tiên sinh đi du ngoạn ở núi Ngọc Nữ với bạn, gặp phải ám sát ở Chính Nhất Quan trên đỉnh núi...
- Người đâu? - Người phụ nữ cắt dứt sự dài dòng của Văn Tĩnh, đi thẳng vào vấn đề.
Nàng vẫn luôn là một người kiên nhẫn. Nhưng nếu quan hệ tới chuyện của hắn, nàng luôn phá lệ căng thẳng, một giây đồng hồ cũng không đợi được.
- Cậu ấy đã giết sát thủ. Sau đó gọi điện báo cảnh sát, hiện tại bị giam trong phân cục núi Ngọc Nữ. - Cô gái tên là Văn Tĩnh mặt không chút biểu tình đáp.
Người phụ nữ đẩy ghế đứng lên, áo sơ mi trắng cắm thùng vào trong quần tây màu đen, quần tây không có thắt lưng, hoàn toàn dùng độ cong của mông và khung xương để giữ vững nó.
Tóc được cột lại, lộ ra cái cổ trắng như tuyết, ống tay áo vén lên, làm người ta có cảm giác gọn gàng.
Toàn thân nàng không hề có một món trang sức chói mắt nào, nhưng tất cả những người nhìn thấy đều sẽ cho rằng nàng là người phụ nữ chói mắt nhất trên cái thế giới này.
- Là nó chủ động gọi điện báo cảnh sát?
- Đúng vậy.
- Nó cầu cứu tôi. - Người phụ nữ cười nói:
- Mặc dù dùng phương thức đó nhưng tôi vẫn rất vui vẻ. Đối với nó, tôi vẫn còn là người thân, mà không phải là một người xa lạ."
Văn Tĩnh không nói.
Đây là chuyện nhà người ta, nàng không có tư cách nói gì đó.
- Ba chuyện. - Người phụ nữ bất chợt xoay người, giao công việc thật nhanh chóng:
- Thứ nhất, gọi điện thoại cho Quách Hải Long, hắn sẽ hiểu ý của tôi. Thứ hai, tra ra thân phận sát thủ cùng kẻ chủ mưu phía sau màn.
Hơi dừng một chút, nàng quyết tuyệt nói:
- Thứ ba, giết chết tất cả bọn chúng.
- Vâng. - Thân thể Văn Tĩnh thẳng tắp, mặt không đổi sắc nói.
Văn Tĩnh biết, nàng đã nổi giận rồi.
Đã lâu lắm rồi, nàng không có ra vẻ mãnh liệt như thế. Cho tới nay, nàng đều giống như một hồ nước tĩnh lặng, không một gợn sóng, yên lặng không tiếng động.
- Đi đi. - Người phụ nữ khoát tay:
- Cô tự mình đi đón nó về, đừng để nó chịu thiệt.
Văn Tĩnh chưa đi.
- Còn có gì chưa hiểu sao? - Người phụ nữ hỏi.
- Tại sao không đi? - Văn Tĩnh hỏi:
- Đây là cơ hội tốt nhất để sửa chữa.
- Nó tình nguyện báo cảnh sát cũng không muốn gọi một cú điện thoại cho Bạch Tố, chứng tỏ nó không muốn gặp tôi... - Người phụ nữ ấm áp nói:
- Trên thế giới này, cũng chỉ có con nít mới có thể giận dỗi cha mẹ như vậy. Cũng chỉ có cha mẹ mới có thể bao dung tất cả của con cái. Tôi thiếu nó quá nhiều, tất cả đều theo ý thích của nó đi.
- Tôi hiểu rồi. - Lúc này Văn Tĩnh mới đi ra ngoài.
Người phụ nữ đi tới trước cái cửa sổ khổng lồ, nhìn bầu trời đen tối âm u bên ngoài.
- Chung quy vẫn là mình vượt quy định rồi.
Két.
Phòng sắt bị đẩy ra, cảnh sát mặt đen mang theo hai cảnh sát đi đến.
Trong tay hắn cầm điếu thuốc, kéo ghế ngồi trước mặt Đường Trọng, cười nói:
- Nào, chúng ta lại lấy khẩu cung lại một lần.
- Tốt. - Đường Trọng nói.
- Họ tên.
- Đường Trọng.
- Giới tính.
- Nam.
- Tuổi...
Cảnh sát mặt đen bất chợt lại trở nên thật kiên nhẫn, hỏi tất cả các vấn đề đã từng hỏi qua lại một lần, sau đó lại nghe Đường Trọng thuật lại chuyện tình xảy ra trên đỉnh Ngọc Nữ.
- Chờ một chút. - Cảnh sát mặt đen cắt đứt lời Đường Trọng:
- Cậu vừa nói là sát thủ chủ động tập kích cậu?
- Đúng thế. - Đường Trọng gật đầu.
- Sao cậu lại cho rằng đạo sĩ kia là sát thủ? Chẳng may hắn chỉ đùa giỡn với cậu thì sao? - Cảnh sát mặt đen hỏi.
-... - Câu hỏi quá ngu đần. Nhưng chính vì quá ngu đần, cho nên Đường Trọng lại cảm thấy nguy hiểm.
Hắn không sợ người khác đặt câu hỏi chính quy, hắn chỉ sợ những kẻ này không dưng kiếm chuyện, chơi nghiêm hình bức cung.
- Trong tay hắn có dao găm, từng dao đâm vào chỗ yếu hại của tôi. Thân thủ của hắn rất lợi hại, tôi đánh không lại hắn. Thời điểm như thế, tôi phải liều mạng mới có thể tự vệ. - Đường Trọng đáp trả.
- Đánh không lại hắn? - Cảnh sát mặt đen cười lạnh:
- Cậu nói đánh không lại hắn, kết quả hai mắt của hắn bị cậu dùng dao găm đâm thủng, cậu thì chẳng bị làm sao. Hắn rớt xuống từ đỉnh Ngọc Nữ, còn cậu lại ngồi im ôm mỹ nữ báo cảnh sát. Đây gọi là không đánh lại đó hả?
- Còn có, cậu nói hắn dùng dao găm đâm cậu. Chỉ là, trải qua giám định, trên dao găm có cả vân tay của hai người, hơn nữa phía trên cùng chỉ có vân tay của cậu. Sao không phải là cậu dùng dao hành hung chứ?
- Tại sao tôi lại phải giết một đạo sĩ? Động cơ giết người là cái gì? - Đường Trọng hỏi ngược lại:
- Thật ra chuyện này rất đơn giản, chỉ cần điều tra thân phận đạo sĩ kia một chút là sẽ biết, tôi hoài nghi nghề nghiệp của hắn là sát thủ. Còn có, các ông là cảnh sát địa phương, trong Chính Nhất Quan có mấy đạo sĩ thì chỉ có từng đó đạo sĩ, những chuyện này hẳn là các ông quá quen rồi. Hắn là đạo sĩ của Chính Nhất Quan hay sao?
Bốp.
Cảnh sát mặt đen đập bàn một cái.
- Phá án thế nào là chuyện của chúng tôi, còn cần cậu dạy sao? Cậu cho rằng cậu là ai?
- Tôi không muốn dạy ông cái gì, chỉ là thiện ý nhắc nhở. Không muốn các ông đi đường "vòng" mà thôi. - Trong lời nói của Đường Trọng có ý tứ uy hiếp.
Cảnh sát mặt đen cười lớn lên.
Hắn u ám nhìn Đường Trọng nói:
- Thằng nhóc, không thể không nói, mày rất có đảm lượng, suýt nữa tao đã bị mày hù dọa. Nhất định mày muốn làm cho tao nghĩ rằng mày có bối cảnh phải không? Nhất định mày muốn cảnh cáo tao ngàn vạn lần không nên động tới mày phải không?
- Quả thật tôi có bối cảnh. - Đường Trọng thật tình gật đầu:
- Tốt nhất ông không nên động đến tôi.
- Oa hahaha...
Cảnh sát mặt đen cùng hai nhân viên cảnh sát sau lưng hắn đều cười to, cười đến lăn lộn không thở nổi.
- Thằng nhóc, mày hài hước thật. - Cảnh sát mặt đen chỉ vào Đường Trọng.
- Cô bé ôm mày ở trên đỉnh núi là con gái Thu Hồng Đồ, mày có biết không?
- Tôi biết Thu Hồng Đồ, nhưng không biết Thu Ý Hàn là con gái của ông ta. - Đường Trọng nói.
- Điều đó không quan trọng. - Cảnh sát mặt đen phất tay:
- Điều mày cần biết là, Thu Ý Hàn đã được người nhà đón đi. Người nhà của cô ta nói rằng không nhận ra mày.
- Cô ấy về rồi? - Đường Trọng sửng sốt một chút, sau đó lại nói tiếp:
- Về cũng tốt, nhất định cô ấy đã bị sợ hãi rồi.
- Ơ, lại còn ở chỗ này giả bộ thâm tình, giả bộ làm hoàng tử nữa. - Cảnh sát mặt đen châm chọc. Trong lòng hắn nhận định Đường Trọng chính là phần tử giả trang hoàng tử, ý đồ đũa mốc chòi mâm son:
- Đại tiểu thư Thu gia đã được đón đi, mày còn cậy vào cái g ì?
- Tôi nói là nói bối cảnh của tôi, không phải là bối cảnh của Thu Ý Hàn. - Đường Trọng sửa cho đúng:
- Lại nói, tôi là phòng vệ chính đáng, các ông xử theo lẽ công bằng là được, tôi còn phải cậy nhờ cái gì sao?
Rầm.
Cảnh sát mặt đen đá tung cái bàn, cái bàn đập về phía Đường Trọng.
Tay Đường Trọng bị cố định trên ghế, mà ghế lại làm bằng sắt, còn hàn vào đất nữa.
Hắn không có cách nào rời đi, chỉ có thể ngửa người về phía sau.
Bốp.
Cái bàn nên trên ghế sắt, phát ra tiếng vang mãnh liệt.
- Thân thủ không tồi. - Cảnh quan mặt đen khen ngợi:
- Chẳng qua, bản thân tao muốn xem mày trốn đến lúc nào.
Hắn phất tay, nói với hai nhân viên cảnh sát:
- Mang món ăn lên cho nó.
- Mang món ăn lên. - Đường Trọng rùng mình.
"Mang món ăn lên" ở cục cảnh sát cũng giống như "chọn món" trong ngục giam, cũng là cách gọi văn nhã của thủ đoạn bạo lực.
Hơn nữa, hình thức món ăn cũng không có khác nhau mấy, cũng chỉ có cách gọi khác mà thôi.
Trước kia hắn thường "chọn món" cho người ta, không ngờ hôm nãy mình lại bị người ta "mang món ăn cho".
- Nếu tôi là ông, nhất định sẽ không làm như vậy. - Đường Trọng tàn nhẫn nói.
- Nếu tao là mày, nhất định sẽ không nói như vậy... - Cảnh sát mặt đen cười lạnh:
- Bởi vì như thế chỉ càng làm chắc chắn ý định chỉnh chết mày của tao mà thôi. Đến cục cảnh sát còn dám kiêu ngạo như vậy, xem ra mày không biết chữ chết viết thế nào. Sinh viên thì sao? Sinh viện phạm đội cũng phải ngồi tù, sinh viên giết người cũng bị xử bắn. Thiên chi kiêu tử chó má.
- Nếu như tôi không kiêu ngạo một chút, chỉ sợ ông đã sớm mang đồ ăn lên phải không? - Đường Trọng cười lạnh:
- Những trình tự này tôi còn quen thuộc hơn cả ông.
Hắn biết, cảnh sát cũng "bắt nạt kẻ yếu".
Càng cứng thì bọn họ càng cố kỵ. Nếu ngươi mà mềm mãi không cương được, bọn họ sẽ thấy ngươi bất lực, không chừng vừa vào đã cho ngươi "ăn no" rồi sau đó mới ép cung tiếp...
- Kéo nó lại cho tao. - Cảnh sát mặt đen chỉ vào Đường Trọng đang đứng trên ghế.
Hai cảnh sát nam lập tức đi ra, một trái một phải đánh về phía Đường Trọng.
Đường Trọng đá một cước, hai cảnh sát vội vàng lui lại.
- Mẹ kiếp, phế vật. - Cảnh sát mặt đen buột miệng mắng.
Đúng lúc muốn tự thân động thủ, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.
- Thằng nhóc, không khai báo thành thật, chờ lát nữa tao xử lý mày thế nào. - Hắn chỉ chỉ Đường Trọng, sau đó kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Rất nhanh, hắn đã đổi bộ mặt phức tạp đi đến.
"Thằng ôn này, rốt cuộc trêu vào ai vậy?"
Hắn vứt đầu mẩu thuốc lá xuống đất, nhấc chân hung hăng giẫm xuống.
Sau đó, hắn giật một cái dùi cui trong góc tường ra, nói:
- Hai người chúng mày đè nó lại, tao cho nó nếm thử món có khẩu vị nặng đô.
Xin một chân, cái món ăn này đúng là có khẩu vị nặng thật.
Hai gã nhân viên cảnh sát nhận mệnh lệnh, một lần nữa một trái một phải bổ nhào về phía Đường Trọng.
Đường Trọng tung một cước, đá bay thằng bên trái ra.
Một thằng khác lại ôm lấy hông hắn từ phía sau, hô lên:
- Đội trưởng, mau.
Bốp.
Đường Trọng bị đập mạnh vào đầu, hắn chỉ cảm thấy tối tăm mặt mũi, mặt đầy chim chóc sao chổi ngã xuống.
Cảnh sát mặt đen nổi giận gầm một tiếng, giơ dùi cui đập xuống người Đường Trọng.
Rầm rầm.
Cửa phòng bị đập vỡ.
Lý Bá Đào hoảng sợ nhìn một màn này, khàn giọng quát:
- Khương Khải, anh mau dừng tay cho tôi...