Tết Dương Lịch, công ty tôi cho nghỉ vài ngày, năm nay hiệu suất làm việc không được tốt, tiền thưởng cuối năm ít đến đáng thương, bạn trai tôi Vương Phong lại phải chuẩn bị cho kì thi cuối học kỳ, không thể nghỉ lễ, tôi quyết định ở nhà nghỉ lễ.
Sáng nay Uyển Vân dậy rất muộn, sắc mặt u ám, hai mắt sưng đỏ, rõ ràng tâm trạng không tốt, Tết năm ngoái kết hôn, một năm sau, cô đã thành một phụ nữ thất hôn. Tôi nói với Uyển Vân rằng hai chúng ta đi xem phim điện ảnh đi. Cô đồng ý. Trên đường phố người đi đông đúc, các doanh nghiệp đều giăng áp-phích Chúc mừng năm mới. Uyển Vân hỏi tôi, sao người Trung Quốc thích nghỉ lễ thế nhỉ? Truyền thống của nước ngoài mà. Tôi nói có lẽ vì bình thường sống khổ quá.
Chúng tôi lên lầu hai ở rạp gọi đồ ăn, định ăn xong sẽ lên lầu ba xem phim, Uyển Vân ăn không ngon miệng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cái gì, tôi hỏi “Sao cô không ăn?” Uyển Vân nhỏ giọng nói “Tôi đang nhìn một đôi ở đằng sau.” Tôi hiếu kỳ quay đầu, bất giác sửng sốt, tôi nhìn thấy Chu Thiệu và vợ hắn ở nơi cách chúng tôi khá xa, họ gọi phần đồ ăn A đắt tiền, nhưng cơ hồ không hề động vào, hai người đang nhỏ giọng tranh cãi. Mặt vợ Chu Thiệu đỏ bừng, thỉnh thoảng cô ta chỉ mặt Chu Thiệu nói gì đó, đôi lúc lại giơ giày cao gót lên đá mạnh vào Chu Thiệu. Tôi quay người, tôi không biết liệu Chu Thiệu có chú ý thấy tôi không, trường hợp này rất lúng túng. Uyển Vân nhỏ giọng hỏi “Anh quen?” Tôi cầm coca hút hai ngụm, “Bạn trai cũ của tôi. Chu Thiệu.” Uyển Vân giật mình, rồi cười một cái, “Xem ra mâu thuẫn rồi. Lúc này mới kết hôn bao lâu?” Tôi nhún nhún vai, “Chuyện vợ chồng thôi, ai có thể cam đoan trọn đời không khắc khẩu.” Đang trò chuyện, bỗng nhiên Uyển Vân cúi đầu, tôi nghe thấy tiếng cộp cộp của giày cao gót ở đằng sau. Chu Thiệu và vợ, một trước một sau, đi ngang qua chúng tôi, khoảng cách gần như thế, nhất định Chu Thiệu nhìn thấy tôi rồi, tôi không ngoảnh đầu, hắn cũng không chào tôi. Chờ họ mở cửa ra ngoài xong, tôi thở hắt ra một hơi dài.
Qua mấy ngày, Đinh Hạ liên lạc với tôi, nói cho tôi biết Trình Phương Khiêm sắp xuất ngoại, muốn tôi đến biệt thự của hắn ở chơi với hắn mấy ngày. Vừa lúc cha mẹ Uyển Vân đến đây thăm con, không có chỗ ở, tôi đồng ý. Đinh Hạ cho tài xế tới đón tôi, tôi nói cảm ơn, ngồi xuống ghế sau, tài xế có đôi lúc khẽ khàng nhìn tôi một cái, có phải hắn nghĩ tôi là tên trộm thừa dịp chủ nhân không ở nhà mà trộm ngọc trộm hương không nhỉ? Tôi lười giải thích, xe dần dần rời xa nội thành đi tới vùng ngoại ô tĩnh lặng, không khí mát lành, tâm tình của tôi dần dần tốt lên.
Biệt thự của Đinh Hạ rất đẹp, rộng rãi sáng sủa, nội thất xa hoa. Đinh Hạ mặc áo tắm tơ lụa, hắn ôm tôi, mang tôi lên lầu xuống lầu tham quan nhà hắn. Lúc ăn cơm, tôi hỏi hắn ở có quen không. Hắn lắc lư người, “Tốt chứ. Chỉ là Trình Phương Khiêm càng ngày càng ít đến. Chắc chán tôi rồi.” Tôi trầm mặc xuống, tôi nghĩ không ra bất kì từ ngữ nào để an ủi hắn, nhưng hắn nghĩ rất thoáng, cười rót cho tôi một ly rượu đỏ. “Nào có chuyện gì mười phân vẹn mười, tôi muốn có nhà, xe, trong ngân hàng có tiền. Mà quan trọng nhất là, tôi còn trẻ.” Đinh Hạ vẫn đẹp như trước đây, chỉ là trong ánh mắt lại chứa sự mệt mỏi.
Tôi không ngủ chung với Đinh Hạ, mà ngủ ở khách phòng dưới lầu. Nhắn tin với Vương Phong một lát, hắn đang vội vàng làm tổng kết học kỳ. Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, tôi vẫn ngủ không được, đứng dậy đến nhà bếp tìm ly sữa uống, lúc đi ra, tôi thấy một người đàn ông đang ngồi trên sô-pha.
Thấy tôi đi ra, hắn đứng dậy, xưa giờ hắn luôn rất có khí thế, mày rậm mắt sâu, vóc người cao to, hắn mặc áo sơmi trắng, tay áo cuộn lên vài bận, lộ ra chiếc đồng hồ hàng hiệu ở cổ tay.
Hắn bước lại gần tôi “Lâu rồi không gặp Lâm Tư Thần, em đổi tên?” Tôi gật đầu nói phải, nghĩ bụng chắc lão trở về bắt gian. Nhất định gã tài xế nọ đã nói gì đó.
“Em sớm đã biết, tôi và bạn em đang qua lại.” Mắt hắn nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tên tôi bây giờ là Thương Vu Thiên, chưa bao giờ gặp ông.” Tôi đặt cái ly xuống, nói một tiếng ngủ ngon với hắn.
Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm chỉ có tôi và Trình Phương Khiêm, Đinh Hạ không dậy ăn cơm. Trình Phương Khiêm nói hắn còn đang ngủ. Tôi cười bảo “Tiểu biệt thắng tân hôn.” Hắn rót cho tôi ly nước, “Thương tiên sinh hiện tại thăng chức?” Tôi nói “Không dám nhận, tôi chỉ là viên chức của một công ty nhỏ.” Hắn chuyện phiếm với tôi vài câu, không hề đề cập tới Đinh Hạ, tôi cũng thản nhiên cùng hắn chuyện trò đôi câu. Ăn sáng xong, hắn đứng dậy chào từ biệt. Tôi đứng dậy bắt tay hắn, tay hắn vẫn giống như trước đây, là ấm áp, lực độ cũng rất nặng. Sau đó vài ngày Trình Phương Khiêm không xuất hiện nữa. Đinh Hạ và tôi mỗi ngày nướng đồ ăn, hát hò, đi câu cá chèo thuyền gần đó, chơi rất vui vẻ.
Nghỉ đông kết thúc, tôi lại về với “sáng chín chiều năm”, sống những ngày vô vị đến cùng cực của mình. Uyển Vân nói cha mẹ đến chơi đã nhiều ngày sắp bức điên cô nàng rồi, họ bảo cô đi xem mắt. Mỗi ngày khắc khẩu, oán giận lẫn nhau. Tôi cũng chỉ có thể an ủi vài câu, mỗi người đều có nỗi khó xử của bản thân, có thể trách ai.
Giờ nghỉ trưa tôi vào WC hút thuốc, nhận được điện thoại của Trình Phương Khiêm, tôi nhìn thấy mình đang nhíu mày ở trong gương. Hắn mời tôi cùng ăn cơm, tôi hỏi hắn Đinh Hạ có biết không, hắn nói chuyện này không liên quan đến Đinh Hạ. Tôi từ chối.
Hắn cười khẽ ở đầu bên kia “Biết không? Con người của tôi vô sỉ lắm, nếu như không đạt được điều mình muốn, tối đến tôi sẽ ngược đãi bạn giường.”
Tôi nắm điện thoại cố nén cơn xung động muốn mắng chửi người, cuối cùng đành quyết định hẹn.
Trình Phương Khiêm mời tôi ăn món Nhật. Tôi và hắn ngồi đối diện. Ánh mắt hắn mang ý cười.
“Có phải em sớm đã biết tôi sẽ hẹn em? Em hiểu tôi vậy mà.”
Tôi lắc đầu, “Nếu đã sửa lại tên, tôi quyết định phải quên đi quá khứ.”
“Em là người duy nhất không hoảng hốt, cũng không nịnh nọt khi nhìn thấy tôi. Tôi luôn cảm thấy em không giống người thường.” Tôi cười, nghĩ thầm con người chính là rẻ tiền như thế, ghét kẻ nào a dua nịnh hót mình, thích kẻ nào không để ý đến mình.
“Tôi vẫn luôn thích em, em và Đinh Hạ đều là những cậu bé xinh đẹp.” Ánh mắt hắn chiếu thẳng qua đây, như là đang nhìn một món hàng mà hắn cảm thấy hứng thú. “Với lại em càng khó nắm bắt, khiến tôi phải hao tâm tư để có được, thế mới càng vui vẻ.” Tôi nâng ly, “Đinh Hạ khá là thích ông. Tôi làm bạn của cậu ta, tôi vẫn hi vọng nhìn thấy cảm tình của hai người ổn định.”
Hắn hỏi “Em có bạn trai rồi?” Tôi gật đầu, “Anh ta là một giáo viên vật lý, chúng tôi rất tốt.”
“Giờ đây em tin tưởng ái tình sao, Lâm, à không, Thương Vu Thiên?” Hắn một hơi uống cạn ly rượu đỏ.
“Tôi tin tưởng. Tôi luôn luôn sống một cách thản nhiên.”
Hắn nhìn tôi chăm chăm, mặc dù hắn một mực mỉm cười, nhưng tôi vẫn cảm thấy ánh mắt đó toát ra hơi thở nguy hiểm.
Tuy rằng đã không còn gì để nói, hắn vẫn cùng tôi ăn xong bữa cơm này. Tôi đứng dậy chào, từ chối hắn đưa về.
Đêm đó, Đinh Hạ gọi điện thoại tới, mắng tôi một trận xối xả, nói tôi quyến rũ đàn ông của hắn. Hắn một hơi không ngừng, mắng thật lâu, tôi nói với hắn “Cậu bình tĩnh một chút, Đinh Hạ, cậu quen biết tôi không phải ngày một ngày hai, lời nói khiêu khích của người khác sao có thể tin tưởng.”
Đinh Hạ quát “Thương Vu Thiên, cậu thật không biết xấu hổ, vậy mà tôi lại gọi cậu đến ở trong biệt thự của tôi, dẫn sói vào nhà, tôi thật là khờ!” Hắn cúp điện thoại, gọi lại thì bị hắn tắt máy. Tôi thở dài. Không biết tới cùng Trình Phương Khiêm đã làm gì khiến hắn hiểu lầm tôi.
Trình Phương Khiêm tiếp điện thoại rất nhanh. Tôi trực tiếp hỏi hắn rốt cuộc là nói với Đinh Hạ cái gì.
Hắn cười ha ha nói “Tôi chỉ ăn ngay nói thật với cậu ta thôi mà. Nói bây giờ tôi khá là có hứng thú với em.”
“Rốt cuộc ông muốn gì?”
“Tôi muốn cảm ơn em, cậu ta quậy tôi một hồi, chia tay thành công. Tôi đỡ tốn một khoản lớn phí chia tay và thời gian.”
Tôi hừ một tiếng, “Ông phá hoại tình bạn giữa chúng tôi.”
“Tình bạn?” Giọng Trình Phương Khiêm lạnh ngắt, lời nói ra càng khiến tôi run hết cả người. “Cho tới bây giờ nó chỉ muốn khoe khoang thứ mà nó đang sở hữu, cái nó tức giận cũng không phải bị em giành mất người tình, mà là thứ nó hao hết tâm lực mới có được em cũng không để ý.”
“Chuyện của chúng ta, tất cả tôi đều không nhớ rõ, hi vọng ông đừng nói với Đinh Hạ.”
Hắn cúp điện thoại. Tôi không gọi lại. Có lẽ tôi lại sắp mất đi một người bạn.
Tết Dương Lịch, công ty tôi cho nghỉ vài ngày, năm nay hiệu suất làm việc không được tốt, tiền thưởng cuối năm ít đến đáng thương, bạn trai tôi Vương Phong lại phải chuẩn bị cho kì thi cuối học kỳ, không thể nghỉ lễ, tôi quyết định ở nhà nghỉ lễ.
Sáng nay Uyển Vân dậy rất muộn, sắc mặt u ám, hai mắt sưng đỏ, rõ ràng tâm trạng không tốt, Tết năm ngoái kết hôn, một năm sau, cô đã thành một phụ nữ thất hôn. Tôi nói với Uyển Vân rằng hai chúng ta đi xem phim điện ảnh đi. Cô đồng ý. Trên đường phố người đi đông đúc, các doanh nghiệp đều giăng áp-phích Chúc mừng năm mới. Uyển Vân hỏi tôi, sao người Trung Quốc thích nghỉ lễ thế nhỉ? Truyền thống của nước ngoài mà. Tôi nói có lẽ vì bình thường sống khổ quá.
Chúng tôi lên lầu hai ở rạp gọi đồ ăn, định ăn xong sẽ lên lầu ba xem phim, Uyển Vân ăn không ngon miệng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cái gì, tôi hỏi “Sao cô không ăn?” Uyển Vân nhỏ giọng nói “Tôi đang nhìn một đôi ở đằng sau.” Tôi hiếu kỳ quay đầu, bất giác sửng sốt, tôi nhìn thấy Chu Thiệu và vợ hắn ở nơi cách chúng tôi khá xa, họ gọi phần đồ ăn A đắt tiền, nhưng cơ hồ không hề động vào, hai người đang nhỏ giọng tranh cãi. Mặt vợ Chu Thiệu đỏ bừng, thỉnh thoảng cô ta chỉ mặt Chu Thiệu nói gì đó, đôi lúc lại giơ giày cao gót lên đá mạnh vào Chu Thiệu. Tôi quay người, tôi không biết liệu Chu Thiệu có chú ý thấy tôi không, trường hợp này rất lúng túng. Uyển Vân nhỏ giọng hỏi “Anh quen?” Tôi cầm coca hút hai ngụm, “Bạn trai cũ của tôi. Chu Thiệu.” Uyển Vân giật mình, rồi cười một cái, “Xem ra mâu thuẫn rồi. Lúc này mới kết hôn bao lâu?” Tôi nhún nhún vai, “Chuyện vợ chồng thôi, ai có thể cam đoan trọn đời không khắc khẩu.” Đang trò chuyện, bỗng nhiên Uyển Vân cúi đầu, tôi nghe thấy tiếng cộp cộp của giày cao gót ở đằng sau. Chu Thiệu và vợ, một trước một sau, đi ngang qua chúng tôi, khoảng cách gần như thế, nhất định Chu Thiệu nhìn thấy tôi rồi, tôi không ngoảnh đầu, hắn cũng không chào tôi. Chờ họ mở cửa ra ngoài xong, tôi thở hắt ra một hơi dài.
Qua mấy ngày, Đinh Hạ liên lạc với tôi, nói cho tôi biết Trình Phương Khiêm sắp xuất ngoại, muốn tôi đến biệt thự của hắn ở chơi với hắn mấy ngày. Vừa lúc cha mẹ Uyển Vân đến đây thăm con, không có chỗ ở, tôi đồng ý. Đinh Hạ cho tài xế tới đón tôi, tôi nói cảm ơn, ngồi xuống ghế sau, tài xế có đôi lúc khẽ khàng nhìn tôi một cái, có phải hắn nghĩ tôi là tên trộm thừa dịp chủ nhân không ở nhà mà trộm ngọc trộm hương không nhỉ? Tôi lười giải thích, xe dần dần rời xa nội thành đi tới vùng ngoại ô tĩnh lặng, không khí mát lành, tâm tình của tôi dần dần tốt lên.
Biệt thự của Đinh Hạ rất đẹp, rộng rãi sáng sủa, nội thất xa hoa. Đinh Hạ mặc áo tắm tơ lụa, hắn ôm tôi, mang tôi lên lầu xuống lầu tham quan nhà hắn. Lúc ăn cơm, tôi hỏi hắn ở có quen không. Hắn lắc lư người, “Tốt chứ. Chỉ là Trình Phương Khiêm càng ngày càng ít đến. Chắc chán tôi rồi.” Tôi trầm mặc xuống, tôi nghĩ không ra bất kì từ ngữ nào để an ủi hắn, nhưng hắn nghĩ rất thoáng, cười rót cho tôi một ly rượu đỏ. “Nào có chuyện gì mười phân vẹn mười, tôi muốn có nhà, xe, trong ngân hàng có tiền. Mà quan trọng nhất là, tôi còn trẻ.” Đinh Hạ vẫn đẹp như trước đây, chỉ là trong ánh mắt lại chứa sự mệt mỏi.
Tôi không ngủ chung với Đinh Hạ, mà ngủ ở khách phòng dưới lầu. Nhắn tin với Vương Phong một lát, hắn đang vội vàng làm tổng kết học kỳ. Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, tôi vẫn ngủ không được, đứng dậy đến nhà bếp tìm ly sữa uống, lúc đi ra, tôi thấy một người đàn ông đang ngồi trên sô-pha.
Thấy tôi đi ra, hắn đứng dậy, xưa giờ hắn luôn rất có khí thế, mày rậm mắt sâu, vóc người cao to, hắn mặc áo sơmi trắng, tay áo cuộn lên vài bận, lộ ra chiếc đồng hồ hàng hiệu ở cổ tay.
Hắn bước lại gần tôi “Lâu rồi không gặp Lâm Tư Thần, em đổi tên?” Tôi gật đầu nói phải, nghĩ bụng chắc lão trở về bắt gian. Nhất định gã tài xế nọ đã nói gì đó.
“Em sớm đã biết, tôi và bạn em đang qua lại.” Mắt hắn nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tên tôi bây giờ là Thương Vu Thiên, chưa bao giờ gặp ông.” Tôi đặt cái ly xuống, nói một tiếng ngủ ngon với hắn.
Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm chỉ có tôi và Trình Phương Khiêm, Đinh Hạ không dậy ăn cơm. Trình Phương Khiêm nói hắn còn đang ngủ. Tôi cười bảo “Tiểu biệt thắng tân hôn.” Hắn rót cho tôi ly nước, “Thương tiên sinh hiện tại thăng chức?” Tôi nói “Không dám nhận, tôi chỉ là viên chức của một công ty nhỏ.” Hắn chuyện phiếm với tôi vài câu, không hề đề cập tới Đinh Hạ, tôi cũng thản nhiên cùng hắn chuyện trò đôi câu. Ăn sáng xong, hắn đứng dậy chào từ biệt. Tôi đứng dậy bắt tay hắn, tay hắn vẫn giống như trước đây, là ấm áp, lực độ cũng rất nặng. Sau đó vài ngày Trình Phương Khiêm không xuất hiện nữa. Đinh Hạ và tôi mỗi ngày nướng đồ ăn, hát hò, đi câu cá chèo thuyền gần đó, chơi rất vui vẻ.
Nghỉ đông kết thúc, tôi lại về với “sáng chín chiều năm”, sống những ngày vô vị đến cùng cực của mình. Uyển Vân nói cha mẹ đến chơi đã nhiều ngày sắp bức điên cô nàng rồi, họ bảo cô đi xem mắt. Mỗi ngày khắc khẩu, oán giận lẫn nhau. Tôi cũng chỉ có thể an ủi vài câu, mỗi người đều có nỗi khó xử của bản thân, có thể trách ai.
Giờ nghỉ trưa tôi vào WC hút thuốc, nhận được điện thoại của Trình Phương Khiêm, tôi nhìn thấy mình đang nhíu mày ở trong gương. Hắn mời tôi cùng ăn cơm, tôi hỏi hắn Đinh Hạ có biết không, hắn nói chuyện này không liên quan đến Đinh Hạ. Tôi từ chối.
Hắn cười khẽ ở đầu bên kia “Biết không? Con người của tôi vô sỉ lắm, nếu như không đạt được điều mình muốn, tối đến tôi sẽ ngược đãi bạn giường.”
Tôi nắm điện thoại cố nén cơn xung động muốn mắng chửi người, cuối cùng đành quyết định hẹn.
Trình Phương Khiêm mời tôi ăn món Nhật. Tôi và hắn ngồi đối diện. Ánh mắt hắn mang ý cười.
“Có phải em sớm đã biết tôi sẽ hẹn em? Em hiểu tôi vậy mà.”
Tôi lắc đầu, “Nếu đã sửa lại tên, tôi quyết định phải quên đi quá khứ.”
“Em là người duy nhất không hoảng hốt, cũng không nịnh nọt khi nhìn thấy tôi. Tôi luôn cảm thấy em không giống người thường.” Tôi cười, nghĩ thầm con người chính là rẻ tiền như thế, ghét kẻ nào a dua nịnh hót mình, thích kẻ nào không để ý đến mình.
“Tôi vẫn luôn thích em, em và Đinh Hạ đều là những cậu bé xinh đẹp.” Ánh mắt hắn chiếu thẳng qua đây, như là đang nhìn một món hàng mà hắn cảm thấy hứng thú. “Với lại em càng khó nắm bắt, khiến tôi phải hao tâm tư để có được, thế mới càng vui vẻ.” Tôi nâng ly, “Đinh Hạ khá là thích ông. Tôi làm bạn của cậu ta, tôi vẫn hi vọng nhìn thấy cảm tình của hai người ổn định.”
Hắn hỏi “Em có bạn trai rồi?” Tôi gật đầu, “Anh ta là một giáo viên vật lý, chúng tôi rất tốt.”
“Giờ đây em tin tưởng ái tình sao, Lâm, à không, Thương Vu Thiên?” Hắn một hơi uống cạn ly rượu đỏ.
“Tôi tin tưởng. Tôi luôn luôn sống một cách thản nhiên.”
Hắn nhìn tôi chăm chăm, mặc dù hắn một mực mỉm cười, nhưng tôi vẫn cảm thấy ánh mắt đó toát ra hơi thở nguy hiểm.
Tuy rằng đã không còn gì để nói, hắn vẫn cùng tôi ăn xong bữa cơm này. Tôi đứng dậy chào, từ chối hắn đưa về.
Đêm đó, Đinh Hạ gọi điện thoại tới, mắng tôi một trận xối xả, nói tôi quyến rũ đàn ông của hắn. Hắn một hơi không ngừng, mắng thật lâu, tôi nói với hắn “Cậu bình tĩnh một chút, Đinh Hạ, cậu quen biết tôi không phải ngày một ngày hai, lời nói khiêu khích của người khác sao có thể tin tưởng.”
Đinh Hạ quát “Thương Vu Thiên, cậu thật không biết xấu hổ, vậy mà tôi lại gọi cậu đến ở trong biệt thự của tôi, dẫn sói vào nhà, tôi thật là khờ!” Hắn cúp điện thoại, gọi lại thì bị hắn tắt máy. Tôi thở dài. Không biết tới cùng Trình Phương Khiêm đã làm gì khiến hắn hiểu lầm tôi.
Trình Phương Khiêm tiếp điện thoại rất nhanh. Tôi trực tiếp hỏi hắn rốt cuộc là nói với Đinh Hạ cái gì.
Hắn cười ha ha nói “Tôi chỉ ăn ngay nói thật với cậu ta thôi mà. Nói bây giờ tôi khá là có hứng thú với em.”
“Rốt cuộc ông muốn gì?”
“Tôi muốn cảm ơn em, cậu ta quậy tôi một hồi, chia tay thành công. Tôi đỡ tốn một khoản lớn phí chia tay và thời gian.”
Tôi hừ một tiếng, “Ông phá hoại tình bạn giữa chúng tôi.”
“Tình bạn?” Giọng Trình Phương Khiêm lạnh ngắt, lời nói ra càng khiến tôi run hết cả người. “Cho tới bây giờ nó chỉ muốn khoe khoang thứ mà nó đang sở hữu, cái nó tức giận cũng không phải bị em giành mất người tình, mà là thứ nó hao hết tâm lực mới có được em cũng không để ý.”
“Chuyện của chúng ta, tất cả tôi đều không nhớ rõ, hi vọng ông đừng nói với Đinh Hạ.”
Hắn cúp điện thoại. Tôi không gọi lại. Có lẽ tôi lại sắp mất đi một người bạn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tết Dương Lịch, công ty tôi cho nghỉ vài ngày, năm nay hiệu suất làm việc không được tốt, tiền thưởng cuối năm ít đến đáng thương, bạn trai tôi Vương Phong lại phải chuẩn bị cho kì thi cuối học kỳ, không thể nghỉ lễ, tôi quyết định ở nhà nghỉ lễ.
Sáng nay Uyển Vân dậy rất muộn, sắc mặt u ám, hai mắt sưng đỏ, rõ ràng tâm trạng không tốt, Tết năm ngoái kết hôn, một năm sau, cô đã thành một phụ nữ thất hôn. Tôi nói với Uyển Vân rằng hai chúng ta đi xem phim điện ảnh đi. Cô đồng ý. Trên đường phố người đi đông đúc, các doanh nghiệp đều giăng áp-phích Chúc mừng năm mới. Uyển Vân hỏi tôi, sao người Trung Quốc thích nghỉ lễ thế nhỉ? Truyền thống của nước ngoài mà. Tôi nói có lẽ vì bình thường sống khổ quá.
Chúng tôi lên lầu hai ở rạp gọi đồ ăn, định ăn xong sẽ lên lầu ba xem phim, Uyển Vân ăn không ngon miệng, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cái gì, tôi hỏi “Sao cô không ăn?” Uyển Vân nhỏ giọng nói “Tôi đang nhìn một đôi ở đằng sau.” Tôi hiếu kỳ quay đầu, bất giác sửng sốt, tôi nhìn thấy Chu Thiệu và vợ hắn ở nơi cách chúng tôi khá xa, họ gọi phần đồ ăn A đắt tiền, nhưng cơ hồ không hề động vào, hai người đang nhỏ giọng tranh cãi. Mặt vợ Chu Thiệu đỏ bừng, thỉnh thoảng cô ta chỉ mặt Chu Thiệu nói gì đó, đôi lúc lại giơ giày cao gót lên đá mạnh vào Chu Thiệu. Tôi quay người, tôi không biết liệu Chu Thiệu có chú ý thấy tôi không, trường hợp này rất lúng túng. Uyển Vân nhỏ giọng hỏi “Anh quen?” Tôi cầm coca hút hai ngụm, “Bạn trai cũ của tôi. Chu Thiệu.” Uyển Vân giật mình, rồi cười một cái, “Xem ra mâu thuẫn rồi. Lúc này mới kết hôn bao lâu?” Tôi nhún nhún vai, “Chuyện vợ chồng thôi, ai có thể cam đoan trọn đời không khắc khẩu.” Đang trò chuyện, bỗng nhiên Uyển Vân cúi đầu, tôi nghe thấy tiếng cộp cộp của giày cao gót ở đằng sau. Chu Thiệu và vợ, một trước một sau, đi ngang qua chúng tôi, khoảng cách gần như thế, nhất định Chu Thiệu nhìn thấy tôi rồi, tôi không ngoảnh đầu, hắn cũng không chào tôi. Chờ họ mở cửa ra ngoài xong, tôi thở hắt ra một hơi dài.
Qua mấy ngày, Đinh Hạ liên lạc với tôi, nói cho tôi biết Trình Phương Khiêm sắp xuất ngoại, muốn tôi đến biệt thự của hắn ở chơi với hắn mấy ngày. Vừa lúc cha mẹ Uyển Vân đến đây thăm con, không có chỗ ở, tôi đồng ý. Đinh Hạ cho tài xế tới đón tôi, tôi nói cảm ơn, ngồi xuống ghế sau, tài xế có đôi lúc khẽ khàng nhìn tôi một cái, có phải hắn nghĩ tôi là tên trộm thừa dịp chủ nhân không ở nhà mà trộm ngọc trộm hương không nhỉ? Tôi lười giải thích, xe dần dần rời xa nội thành đi tới vùng ngoại ô tĩnh lặng, không khí mát lành, tâm tình của tôi dần dần tốt lên.
Biệt thự của Đinh Hạ rất đẹp, rộng rãi sáng sủa, nội thất xa hoa. Đinh Hạ mặc áo tắm tơ lụa, hắn ôm tôi, mang tôi lên lầu xuống lầu tham quan nhà hắn. Lúc ăn cơm, tôi hỏi hắn ở có quen không. Hắn lắc lư người, “Tốt chứ. Chỉ là Trình Phương Khiêm càng ngày càng ít đến. Chắc chán tôi rồi.” Tôi trầm mặc xuống, tôi nghĩ không ra bất kì từ ngữ nào để an ủi hắn, nhưng hắn nghĩ rất thoáng, cười rót cho tôi một ly rượu đỏ. “Nào có chuyện gì mười phân vẹn mười, tôi muốn có nhà, xe, trong ngân hàng có tiền. Mà quan trọng nhất là, tôi còn trẻ.” Đinh Hạ vẫn đẹp như trước đây, chỉ là trong ánh mắt lại chứa sự mệt mỏi.
Tôi không ngủ chung với Đinh Hạ, mà ngủ ở khách phòng dưới lầu. Nhắn tin với Vương Phong một lát, hắn đang vội vàng làm tổng kết học kỳ. Lăn qua lăn lại đến nửa đêm, tôi vẫn ngủ không được, đứng dậy đến nhà bếp tìm ly sữa uống, lúc đi ra, tôi thấy một người đàn ông đang ngồi trên sô-pha.
Thấy tôi đi ra, hắn đứng dậy, xưa giờ hắn luôn rất có khí thế, mày rậm mắt sâu, vóc người cao to, hắn mặc áo sơmi trắng, tay áo cuộn lên vài bận, lộ ra chiếc đồng hồ hàng hiệu ở cổ tay.
Hắn bước lại gần tôi “Lâu rồi không gặp Lâm Tư Thần, em đổi tên?” Tôi gật đầu nói phải, nghĩ bụng chắc lão trở về bắt gian. Nhất định gã tài xế nọ đã nói gì đó.
“Em sớm đã biết, tôi và bạn em đang qua lại.” Mắt hắn nhìn chằm chằm vào tôi.
“Tên tôi bây giờ là Thương Vu Thiên, chưa bao giờ gặp ông.” Tôi đặt cái ly xuống, nói một tiếng ngủ ngon với hắn.
Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm chỉ có tôi và Trình Phương Khiêm, Đinh Hạ không dậy ăn cơm. Trình Phương Khiêm nói hắn còn đang ngủ. Tôi cười bảo “Tiểu biệt thắng tân hôn.” Hắn rót cho tôi ly nước, “Thương tiên sinh hiện tại thăng chức?” Tôi nói “Không dám nhận, tôi chỉ là viên chức của một công ty nhỏ.” Hắn chuyện phiếm với tôi vài câu, không hề đề cập tới Đinh Hạ, tôi cũng thản nhiên cùng hắn chuyện trò đôi câu. Ăn sáng xong, hắn đứng dậy chào từ biệt. Tôi đứng dậy bắt tay hắn, tay hắn vẫn giống như trước đây, là ấm áp, lực độ cũng rất nặng. Sau đó vài ngày Trình Phương Khiêm không xuất hiện nữa. Đinh Hạ và tôi mỗi ngày nướng đồ ăn, hát hò, đi câu cá chèo thuyền gần đó, chơi rất vui vẻ.
Nghỉ đông kết thúc, tôi lại về với “sáng chín chiều năm”, sống những ngày vô vị đến cùng cực của mình. Uyển Vân nói cha mẹ đến chơi đã nhiều ngày sắp bức điên cô nàng rồi, họ bảo cô đi xem mắt. Mỗi ngày khắc khẩu, oán giận lẫn nhau. Tôi cũng chỉ có thể an ủi vài câu, mỗi người đều có nỗi khó xử của bản thân, có thể trách ai.
Giờ nghỉ trưa tôi vào WC hút thuốc, nhận được điện thoại của Trình Phương Khiêm, tôi nhìn thấy mình đang nhíu mày ở trong gương. Hắn mời tôi cùng ăn cơm, tôi hỏi hắn Đinh Hạ có biết không, hắn nói chuyện này không liên quan đến Đinh Hạ. Tôi từ chối.
Hắn cười khẽ ở đầu bên kia “Biết không? Con người của tôi vô sỉ lắm, nếu như không đạt được điều mình muốn, tối đến tôi sẽ ngược đãi bạn giường.”
Tôi nắm điện thoại cố nén cơn xung động muốn mắng chửi người, cuối cùng đành quyết định hẹn.
Trình Phương Khiêm mời tôi ăn món Nhật. Tôi và hắn ngồi đối diện. Ánh mắt hắn mang ý cười.
“Có phải em sớm đã biết tôi sẽ hẹn em? Em hiểu tôi vậy mà.”
Tôi lắc đầu, “Nếu đã sửa lại tên, tôi quyết định phải quên đi quá khứ.”
“Em là người duy nhất không hoảng hốt, cũng không nịnh nọt khi nhìn thấy tôi. Tôi luôn cảm thấy em không giống người thường.” Tôi cười, nghĩ thầm con người chính là rẻ tiền như thế, ghét kẻ nào a dua nịnh hót mình, thích kẻ nào không để ý đến mình.
“Tôi vẫn luôn thích em, em và Đinh Hạ đều là những cậu bé xinh đẹp.” Ánh mắt hắn chiếu thẳng qua đây, như là đang nhìn một món hàng mà hắn cảm thấy hứng thú. “Với lại em càng khó nắm bắt, khiến tôi phải hao tâm tư để có được, thế mới càng vui vẻ.” Tôi nâng ly, “Đinh Hạ khá là thích ông. Tôi làm bạn của cậu ta, tôi vẫn hi vọng nhìn thấy cảm tình của hai người ổn định.”
Hắn hỏi “Em có bạn trai rồi?” Tôi gật đầu, “Anh ta là một giáo viên vật lý, chúng tôi rất tốt.”
“Giờ đây em tin tưởng ái tình sao, Lâm, à không, Thương Vu Thiên?” Hắn một hơi uống cạn ly rượu đỏ.
“Tôi tin tưởng. Tôi luôn luôn sống một cách thản nhiên.”
Hắn nhìn tôi chăm chăm, mặc dù hắn một mực mỉm cười, nhưng tôi vẫn cảm thấy ánh mắt đó toát ra hơi thở nguy hiểm.
Tuy rằng đã không còn gì để nói, hắn vẫn cùng tôi ăn xong bữa cơm này. Tôi đứng dậy chào, từ chối hắn đưa về.
Đêm đó, Đinh Hạ gọi điện thoại tới, mắng tôi một trận xối xả, nói tôi quyến rũ đàn ông của hắn. Hắn một hơi không ngừng, mắng thật lâu, tôi nói với hắn “Cậu bình tĩnh một chút, Đinh Hạ, cậu quen biết tôi không phải ngày một ngày hai, lời nói khiêu khích của người khác sao có thể tin tưởng.”
Đinh Hạ quát “Thương Vu Thiên, cậu thật không biết xấu hổ, vậy mà tôi lại gọi cậu đến ở trong biệt thự của tôi, dẫn sói vào nhà, tôi thật là khờ!” Hắn cúp điện thoại, gọi lại thì bị hắn tắt máy. Tôi thở dài. Không biết tới cùng Trình Phương Khiêm đã làm gì khiến hắn hiểu lầm tôi.
Trình Phương Khiêm tiếp điện thoại rất nhanh. Tôi trực tiếp hỏi hắn rốt cuộc là nói với Đinh Hạ cái gì.
Hắn cười ha ha nói “Tôi chỉ ăn ngay nói thật với cậu ta thôi mà. Nói bây giờ tôi khá là có hứng thú với em.”
“Rốt cuộc ông muốn gì?”
“Tôi muốn cảm ơn em, cậu ta quậy tôi một hồi, chia tay thành công. Tôi đỡ tốn một khoản lớn phí chia tay và thời gian.”
Tôi hừ một tiếng, “Ông phá hoại tình bạn giữa chúng tôi.”
“Tình bạn?” Giọng Trình Phương Khiêm lạnh ngắt, lời nói ra càng khiến tôi run hết cả người. “Cho tới bây giờ nó chỉ muốn khoe khoang thứ mà nó đang sở hữu, cái nó tức giận cũng không phải bị em giành mất người tình, mà là thứ nó hao hết tâm lực mới có được em cũng không để ý.”
“Chuyện của chúng ta, tất cả tôi đều không nhớ rõ, hi vọng ông đừng nói với Đinh Hạ.”
Hắn cúp điện thoại. Tôi không gọi lại. Có lẽ tôi lại sắp mất đi một người bạn.