A, ông trời ơi.
Giết ta đi, người ta yêu rõ ràng là Cừ Cử mà!!!
Ánh sáng ban ngày dần dần khép lại, ta chống đầu ngồi bên cửa sổ nhìn Lôi Khả dị thường quạnh hiu, cảnh sắc ảm đạm tang thương. Những năm ta còn ở Linh Dẫn cốc, giờ này giăng đèn kết hoa chuẩn bị chào đón người mới đến, hiện giờ người không còn, nhà đã mất, cảnh xưa nay đã tan biến. . .. Còn có Ngưu thôn không còn Đại Ngưu đón mừng năm mới, không biết cả nhà thôn trưởng bá bá sẽ như thế nào đây?
“Cô nương?”
Khuynh Thành đứng phía sau khoác áo lên cho ta, thăm dò gọi ta một tiếng, nhìn thấy thần sắc hoang mang của nàng, lúc này ta đưa tay lau mặt, mới phát hiện nước mắt ta sớm đã lăn dài.
“Cô nương có tâm sự?” Nàng rót cho ta một ly trà nóng, sau đó ngồi xuống cái ghế nhỏ cạnh ta, một đôi mắt trong suốt nhìn ta.
Ta xấu hổ nở nụ cười: “Làm gì có, chỉ là gió thổi bụi bay vào mắt, cay mắt mà thôi”
Khuynh Thành có chút đăm chiêu nghiêng đầu nhìn ta, nhưng vẫn không hỏi thêm gì, ta nhất thời cảm ơn nàng tới cực điểm, bởi vì nếu Khuynh Thành hỏi ta , ta sẽ trả lời như thế nào đây? Khuynh Thành lấy rổ kim chỉ ra may lại y phục, ra vẻ quan tâm nói.
“Cô nương, ban đêm gió lớn, đi ra ngoài nhớ mặc nhiều một chút.”
Ta sửng sốt, rồi nhanh chóng hiểu được ý của nàng. Tối qua ta và Tô tỷ tỷ cùng xông vào Lôi Khả bị phát hiện. Thế nhưng. .. .
“Ngươi biết?”
Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn ta cười, ánh mắt xinh đẹp của nàng lóe sáng: “Biết cái gì?”
Ta nắm tách trà trong tay, hớp một ngụm, cảm thấy sáng tỏ, Khuynh Thành ở đây cố ý không lật tẩy ta: “Khuynh Thành, ngươi làm như vậy nều người khác biết được sẽ phải rơi đầu, ngươi vì cái gì mà phải giúp ta?”
Khuynh Thành đem áo choàng trong tay khoác lên người: “Ta nói nếu trước kia khi chưa vào Lôi Khả cô nương đã từng giúp ta, cô nương có tin không?”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Cái đó chỉ là nhất thời giúp đỡ, ta thật sự không nghĩ ngươi sẽ không tiếc sinh mạng của mình mà báo đáp”
Khuynh Thành nhẹ nhàng che miệng cười, an tĩnh bắt tay vào may áo, bộ dáng kia cực kỳ bình thản. Hơi trầm mặc trong chốc lát, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Bởi vì ta cũng từng nếm trải qua cảm xúc tiếc nuối, nhưng đã là chuyện không thể cứu vãn được nữa, chỉ hy vọng cô nương đừng đạp lên vết xe đổ của ta. . . .”
Ta kinh hãi, miệng lắp bắp. Đừng đạp lên vết xe đổ? Chẳng lẽ, Khuynh Thành cũng bị diệt tộc?
“Ngươi. . .. .”
Khuynh Thành nhanh chóng khôi phục tinh thần, sắc mặt lạnh nhạt, cúi đầu xuống tiếp tục may vá y phục. Thế nhưng những lời nói tiếp theo đã hoàn toàn tiết lộ những tâm sự nơi đáy lòng nàng.
“Trên đời này, có rất nhiều việc có thể bù đắp lại, làm sai có thể làm lại, nhưng có một việc luôn luôn làm cho chúng ta cảm thấy bất lực, chỉ khi nếm trải được cảm xúc tiếc nuối, làm cho người đau khổ, không phải làm đau thên thể, không phải mất đi tiền tài, mà là mất đi trái tim, không có trái tim sẽ không thấy hối hận, ta không muốn thừa nhận cảm giác đau đớn này, không có trái tim, mặc kệ sống chết. . . .”
Bên trong một mảnh trầm mặc, ta có chút khiếp sợ nhìn Khuynh Thành chằm chằm, cảm nhận hết tư vị của thế gian. . . Khuynh Thành nàng, đến tột cùng đã nếm bao nhiêu đau khổ?
“Khuynh Thành. . .. .”
Lời của ta còn chưa nói ra, trong tiểu viện liền vang lên tiếng gọi: “Khuynh Thành. . . .Khuynh Thành….”
Khuynh Thành lạnh nhạt đứng lên, để đồ qua một bên rồi mở cửa cho tiểu Thu vào.
“Thời tiết lạnh thế này mà còn tới đây, nhị công tử lại bảo mang quả mơ tới àh?”
Tiểu Thu nghịch ngợm đưa nháy mắt, hướng ta hành lễ, sau đó nhảu tới xoa tay vào ấm lô: “Đúng là Nhị gia bảo ta tới, nhưng không phải là tặng quả mơ, mà Nhị gia bảo ta mời Nhị thiếu phu nhân tới Lạc Uyển các”
Ta vén tóc mai trên tai, đưa tay ra sưởi ấm: “Có chuyện gì mà Lô Dĩ Ngôn không tới đây, trước kia hắn nói nơi đó là nơi trọng yếu, ta không dám tới đâu”
Tiểu Nhu cắn môi nói: “Nhị thiếu phu nhân nói gì thế, Nhị gia không cho ngài đi loạn là vì sự an toàn của ngàu. Lần này nếu có các vị công tử ở đó, Nhị gia khẳng định sẽ tới đây, làm sao lại để cho ngài đi ra ngoài trong trời đông giá rét chịu lạnh thế này chứ. Nhị gia quả thật là người rất coi trọng tình cảm, tiểu Nhu đi theo Nhị gia hơn mười năm, lần đầu tiên nhìn thấy Nhị gia thật tâm che chở cho một người con gái, Nhị thiếu phu nhân, ngài quả thật may mắn” Tiểu Thu nói xong còn không ngừng nhăn nhăn cái mũi, hướng tái ta sinh động giơ ngón cái lên.
Ta cùng Khuynh Thành liếc mắt nhìn nhau rồi cùng bật cười, Khuynh Thành đưa tay chỉ chỉ lên đầu tiểu Thu, sẳng giọng: “Tiểu nha đầu nhanh mồm nhanh miệng”. Sau đó xoay người đi tới phía sau bình phong lấy áo khoác lông cáo cho ta.
“Ta đem tiểu thư nhà ta giao cho người, hầu hạ cho tốt”
Tiểu Thu cười tiếp nhận áo lông cáo trong tay Khuynh Thành mặc vào cho ta, trước khi ra khỏi cửa còn làm một cái mặt quỷ trêu chọc Khuynh Thành: “Khuynh Thành tỷ yên tâm, nếu ta mà hầu hạ tiểu thư nhà cô nương không tốt, lấy tính cách Nhị gia không chừng sẽ lột da ta. Tiểu Thu còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa cơ!”
Ta mỉm cười, cùng tiểu Thu đạp tuyết đi tới Lạc Uyển các.
Tiểu Thu là một tiểu nha đầu mới lớn, dọc đường nói cười không ngớt khiến tâm trạng ta vui vẻ, vì thế một đường này tuy hơi xa, nhưng hai chúng ta đi với nhau cũng không cảm thấy mệt. Đảo mắt liền tới nơi ở của Lô Dĩ Ngôn. Trước cửa là tấm bản đề “Lạc Uyển các” to cứng cáp hữu lực, thật có chút giống với tình cách cuồng vọng không khống chế được của Lô Dĩ Ngôn.
Tới trước cửa, tiểu Thu nhí nhảnh lúc nãy thay bằng một bộ dáng nghiêm túc, ta nghĩ chắc ngày thường Lô Dĩ Ngôn đối với hạ nhân rất nghiêm khắc.
Trong đại sảnh, hai bên là hai hàng võ sĩ mặc trang phục màu đen đang đứng, bốn vị công tử của Lôi Khả ở một góc làm cho người vào nhìn liền cảm thấy sợ hãi. Ta hơi đỏ mặt cúi đầu đi tới bọn họ, Lô Dĩ Ngôn nghiêm mặt đi tới dìu ta tới bàn rồi cởi áo khoác lông cáo xuống cho ta, một loạt hành động tự nhiên như thế này lại dẫn đến một trận bàn tán của ba công tử còn lại.
Đại công tử lạnh nhạt đưa tay vỗ má, giọng nói cực kỳ phiền muộn: “Nhìn đi, nhìn đi, Nhược Tuyết nha đầu thật là may mắn, Nhị đệ có bao giờ đối xử ôn nhu tử tế như thế với chúng ta đâu cơ chứ?”
Lông mày Lô Dĩ Ngôn run rẩy một chút, cứng ngắt đem áo khoác đưa cho tiểu Thu.
“Nói thế cũng không được, chúng ta đều là những nam tử hán, tất nhiên là không thể chiếm được sự uu ái của Nhị ca rồi, muốn trách thì trách mẫu thân vì sao không đem chúng ta sinh thành những thiếu nữ xinh đẹp!” Tam công tử bắt chéo chân bễ nghễ nói. Ta đổ một trận mồ hôi lạnh, đưa mắt nhìn Lô Dĩ Ngôn, thấy bàn tay hắn nắm chặt tới nổi cả gân xanh.
Đại công tử làm bộ dạng suy nghĩ: “Cũng không đúng, ta nhớ rõ, Nhị đệ có giúp Tứ đệ mua đồ vật này nọ! Đúng rồi, mỗi lần xuất môn đi làm nhiệm vụ đều mang về cho Tứ đệ đồ vật này nọ, đệ xem, đều là nam nhân, nhưng đãi ngộ cũng không giống nhau, thiệt là!” Hắn đột nhiên nhìn chằm chằm Lô Dĩ Ngôn rồi như bừng tỉnh đại ngộ đưa tay vỗ đầu, nhảy dựng lên: “Hóa ra, hai người các ngươi chính là đoạn tụ! Đáng thương cho A Âm, chỉ là vật hi sinh mà thôi!”
“Loảng xoảng!” Lô Dĩ Ngôn không thể nhịn được nữa, một quyền nện lên trên bàn, Tứ công tử đang ngồi ăn vụng táo, bị lời nói của Đại công tử kích thích, rồi bị hành động của Lô Dĩ Ngôn dọa, nhất thời gương mặt trắng noãn biến thành màu gan heo.
“Khụ. . . .. . huynh.. . . .. khụ khụ. . . . .huynh mới là đoạn tụ . .. . . .”
Ta nhìn hắn ho tới khóc chịu, liền đi tới hai bước, vỗ vỗ lưng hắn, đưa khăn tay ra cho hắn, hắn cũng hào phóng nhận lấy, thế nhưng khi ta ngẩng đầu, liền phát hiện ba người còn lại trong phòng tròn mắt kinh ngạc nhìn chúng ta.
“Làm sao vậy?”
Tam công tử một bộ dáng xem kịch vui, vỗ vỗ vai Lô Dĩ Ngôn: “Nhị ca, huynh phải cố lên. . . .”
Đại công tử đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn ta và Tứ công tử, rồi than thở: “A, nguyên lai lại là ta lầm rồi, khẳng định Tứ đệ đào góc tường nhà Nhị đệ. . . .”
Ta chán nản, đây là cái gì, chẳng lẽ ở Lôi Khả, đoạn tụ cùng đục góc tường đều rất lưu hành sao?
Lô Dĩ Ngôn xấu hổ khụ một tiếng, mặt đen thui nhìn Tứ công tử quát: “Đệ không phải ghét nhất bị người khác đụng chạm sao, làm sao mà Nhược Tuyết giúp đệ vỗ lưng lại thấy đệ hưởng thụ như thế?”
Tứ công tử sửng sốt, đôi mắt nhìn ta chằm chằm chỉ trong gang tất, sau đó rõ ràng ta nghe được tiếng nuốt miếng táo xuống cổ họng của hắn.
Này. . .. . không khí có chút quái dị.
“Cái kia. . .. . . ngươi gọi ta tới có chuyện gì?” Ta vội đi tới bên cạnh người Lô Dĩ Ngôn, đụng bờ vai hắn nhẹ giọng hỏi.
Tam công tử mắt như sao sáng nhìn qua, cau mày kháng nghị: “Đệ nói không được, nghĩa phụ cưới vợ không mở tiệc chiêu đãi mọi người, Nhị ca không thể không tuân theo quy củ”
Lô Dĩ Ngôn nhướn mày nói: “Cái gì mà không hợp quy cũ, huynh cùng nghĩa phụ đã nói chuyện, nghĩa phụ cũng đồng ý rồi”
Trong nháy mắt Đại công tử liền bình tĩnh lại, hắn nhấp một ngụm trà, trầm giọng nói: “Nhị đệ, mở tiệc chiêu đãi quần hùng, việc này không phải nhỏ, Lôi Khả gây thù rất lớn, ngày đại hôn nếu mở cửa ra ngoài, tránh không được thành phần hỗn tạp, Tam đệ phụ trách an toàn của Lôi Khả, nếu xảy ra chuyện gì, đệ nói xem đệ ấy biết làm như thế nào? Đệ cũng phải suy nghĩ một chút cho Tam đệ chứ. . . .”
Tứ công tử gật đầu: “Đại ca nói đúng đầy, Nhị ca, đệ thấy Nhị tẩu của không phải là người ham vinh hoa phú quý, đệ nghĩ tỷ cũng không để ý đâu. Đúng không, nhị tẩu?”
Ta không dự đoán được Tứ công tử đột nhiên hỏi ý kiến của ta, ta kích động liền gật gật đầu, Lô Dĩ Ngôn đưa ánh mắt ai oán nhìn ta, lạnh giọng nói: “Việc này mọi người cứ yên tâm, thủ hạ Liệt Hỏa Đường Cung của ta đều giao cho Tam đệ toàn quyền chi phối, nếu xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ tình nguyện đi thỉnh tội với nghĩa phụ, tuyệt kiên quyết không làm liên lụy mọi người, cả đời này, ta chỉ cưới một người, xin mọi người đừng ngăn cản ý định của ta”
Lời đã nói đến nước này, không thể nói lại lần nữa, ba vị công tử nhìn nhau rốt cục cũng từ bỏ ý định, ngồi trong chốc lát đều lục tục cáo từ.
Ta nhìn Lô Dĩ Ngôn bộ dáng buồn bực không vui, nằm dài trên bàn nhìn hắn. Cuối cùng chịu không nổi, Lô Dĩ Ngôn liếc ta một cái, bộ dáng không tự nhiên.
“Nàng làm gì mà nhìn ta chằm chằm thế?”
“Vì chuyện mở tiệc chiêu đãi mà ngươi nhất định phải làm khó người nhà thế sao, xảy ra chuyện thật có thể bọn họ một bên nhìn ngươi chịu phạt sao? Ngươi . . .. .”
“Không sao, nàng đừng lo” sau đó hắn liếc ta một cái: “Ta làm cũng vì nàng. . .”
Ta sửng sốt, trong lòng ta chợt xuất hiện cảm giác hạnh phúc cùng áy náy. Vì hôn lễ này, ngươi tình nguyện làm mất lòng huynh đệ, ta cảm thấy rất có lỗi, ta mà rời đi thì sẽ bộ ước với hắn, kiếp này của hắn chỉ có một lễ cưới này, kiếp sau của Chung Ngô Mật ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp lại phần ân tình này. .. .
“Được rồi, hôn kỳ đã định ngày hai tám tháng chạp, ta còn ra ngoài làm một nhiệm vụ nữa, mấy ngày tới sẽ không ở cùng nàng, nàng phải cẩn thận, chiếu cố chính mình thật tốt chờ ngày ta trở lại.”
Ta nhìn sự ôn nhu trong mắt hắn, gật gật đầu, đứng dậy định đi về Lạc Tuyết cư.
“Từ từ. . . . .”
Ta quay đầu lại nhìn Lô Dĩ Ngôn, thấy hắn muốn nói lại thôi, sau đó khoát tay áo: “Không có gì, đường tuyết trơn, nàng cẩn thận” Nghĩ nghĩ lại bổ sung nói:
“Bảo trọng. .. . “
Ta miệng cười ha ha, khoát tay với hắn đi ra ngoài. Đi tới cửa nhìn thấy tiểu Thu đang cào tuyết, nghĩ nghĩ liền lôi kéo nàng tới góc tường. Tiểu Thu nháy mắt hoang mang khó hiểu nhìn ta: “Nhị thiếu phu nhân, có chuyện gì sao?”
Ta mở miệng, trúc trắc hỏi nàng: “À, mấy ngày nay Nhị gia ngủ có ngon giấc không?”
Tiểu Thu sửng sốt, sau đó như nghĩ ra điều gì cưới cười, ta nhĩ nàng nghĩ rằng ta đang lo lắng quan tâm cho Lô Dĩ Ngôn. Nàng nhấp hé miệng, lấy tay áo che miệng nói nhỏ vào tai ta: “Nhị gia mỗi ngày rất vội vã, nếu có thể ngủ liền ngủ, chẳng qua, hai ngày nay quân thượng có giao nhiệm vụ cho ngài, sáng sớm hôm nay Nhị gia mới về Lôi Khả, chắc là hai ngày nay ngủ không ngon lắm. . ..”
Tiểu Thu còn nói miên man rất nhiều, nhưng nghe xong tâm tình ta liền đi xuống.
Lô Dĩ Ngôn hai ngày nay không ở Lôi Khả, vậy, đêm qua người nhắc nhở ta là ai?