Tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang khắp căn phòng mộc mạc, đầu bà mụ đổ đầy mồ hôi đem tấm khăn bao phủ đứa bé lại, chính là sản phụ hai gò má trắng bệch, ánh mắt vô thần, chiêu cáo rằng sắp phải từ biệt nhân thế.
“Đại…..đại bá, đứa nhỏ này đành phải làm phiền …. Ngài …..” Sản phụ nói ra di ngôn cuối cùng của mình.
Hoa Trung Thế như cắn phải lưỡi, hàm hàm hồ hồ nói: “Này …… Ngươi hãy chiếu cố tốt thân thể của mình trước đi ….”
“Van cầu ngài, đại bá, Ngạnh Trọng đã sớm mất, nếu ngay cả ta cũng không còn, đứa nhỏ này còn quá nhỏ, làm sao có thể sống tiếp được? Mong ngài thu nhận nó, dưỡng nó như nô như tỳ cũng tốt rồi, van cầu ngài.”
Biết đại bá Hoa Trung Thế lòng dạ cá tính hẹp hòi. Nhưng đây là phương pháp duy nhất, nàng cũng chỉ có thể rưng rưng khẩn cầu. Mệnh của đứa nhỏ này tốt hay xấu, nàng không thể biết, nhưng nàng chỉ có thể dùng tia khí lực cuối cùng vì nó cầu một chút ấm no, không phải bị lưu lạc bên ngoài.
“Này…..” Bà mụ nhìn không được, thấp giọng nói: “Xét về gia sản của Ngạnh Trọng để lại cho đứa nhỏ này, ta cam đoan không hiếm người muốn đem nó về nuôi dưỡng.”
Hoa Trung Thế cũng không phải kẻ ngu dốt, dễ gì để tiền bạc rơi vào tay ngoại nhân, lập tức đáp ứng. “Được, không thành vấn đề, ta sẽ xem đứa nhỏ này như đứa con thân sinh của mình mà nuôi dưỡng.”
Mẫu thân liếc nhìn đứa trẻ mới sinh một cái, bộ dạng nam anh phấn nộn mủm mỉm, đôi mắt hắc bạch phân minh, có lẽ cuộc sống sau này sẽ gặp được nhiều may mắn. Cuối cùng nàng cũng an tâm nhắm mắt, tuy rằng không kịp nuôi nấng đứa con thân sinh, nhưng cũng đã vì nó lưu lại một con đường sống, coi như đây là tình thương yêu cuối cùng của người mẹ để lại cho con mình, chính là nàng không ngờ tới, người mà nàng nhờ vả lại là người đem đến cho đứa bé này bao nỗi bất hạnh.
“Đại…..đại bá, đứa nhỏ này đành phải làm phiền …. Ngài …..” Sản phụ nói ra di ngôn cuối cùng của mình.
Hoa Trung Thế như cắn phải lưỡi, hàm hàm hồ hồ nói: “Này …… Ngươi hãy chiếu cố tốt thân thể của mình trước đi ….”
“Van cầu ngài, đại bá, Ngạnh Trọng đã sớm mất, nếu ngay cả ta cũng không còn, đứa nhỏ này còn quá nhỏ, làm sao có thể sống tiếp được? Mong ngài thu nhận nó, dưỡng nó như nô như tỳ cũng tốt rồi, van cầu ngài.”
Biết đại bá Hoa Trung Thế lòng dạ cá tính hẹp hòi. Nhưng đây là phương pháp duy nhất, nàng cũng chỉ có thể rưng rưng khẩn cầu. Mệnh của đứa nhỏ này tốt hay xấu, nàng không thể biết, nhưng nàng chỉ có thể dùng tia khí lực cuối cùng vì nó cầu một chút ấm no, không phải bị lưu lạc bên ngoài.
“Này…..” Bà mụ nhìn không được, thấp giọng nói: “Xét về gia sản của Ngạnh Trọng để lại cho đứa nhỏ này, ta cam đoan không hiếm người muốn đem nó về nuôi dưỡng.”
Hoa Trung Thế cũng không phải kẻ ngu dốt, dễ gì để tiền bạc rơi vào tay ngoại nhân, lập tức đáp ứng. “Được, không thành vấn đề, ta sẽ xem đứa nhỏ này như đứa con thân sinh của mình mà nuôi dưỡng.”
Mẫu thân liếc nhìn đứa trẻ mới sinh một cái, bộ dạng nam anh phấn nộn mủm mỉm, đôi mắt hắc bạch phân minh, có lẽ cuộc sống sau này sẽ gặp được nhiều may mắn. Cuối cùng nàng cũng an tâm nhắm mắt, tuy rằng không kịp nuôi nấng đứa con thân sinh, nhưng cũng đã vì nó lưu lại một con đường sống, coi như đây là tình thương yêu cuối cùng của người mẹ để lại cho con mình, chính là nàng không ngờ tới, người mà nàng nhờ vả lại là người đem đến cho đứa bé này bao nỗi bất hạnh.