Thạch Duyên Tiên không tái trả lời vấn đề của hắn, đại môn mở ra, người bên ngoài hô lớn ‘Thạch Duyên Tiên thiếu gia tới’. Mọi người đều nín thở ngưng thần, Thạch Duyên Tiên tuấn mỹ bước vào, mang theo bên người một vị thiếu niên công tử mảnh mai như nước, xinh đẹp như hoa mới nở, nhất là gương mặt tựa như thiên tiên giáng trần thổi quét qua tâm tư mọi người, mọi người liền châu đầu ghé tai nghị luận vị thiếu niên công tử này đến tột cùng là ai.
Hoa Lạc từng bước một đi theo Thạch Duyên Tiên hướng tới tiệc rượu, Tằng Tu Danh tựa hồ không nhận ra hắn, cho dù đang cùng Thạch Duyên Tiên nói chuyện, nhưng gã cũng tựa như mất hồn mất vía, khoé mắt dư quang không ngừng liếc về phía hắn, Hoa Lạc bị gã nhìn nhìn làm cho mặt mày đỏ như hoả, hắn cúi thấp đầu nhìn hai tay mình, trong lòng ngũ vị hỗn tạp.
Hắn cảm thấy vừa thẹn thùng lại vừa vui vẻ vì gã thế nhưng lại chú ý đến hắn, nhưng lại cảm thấy bi thương vì hai người đã không còn có thể nói chuyện tương lai – một người đã thú thê, một người đã là độc chiếm của người khác.
« Vị này là … » Tằng Tu Danh vừa chuyển đề tài hỏi thăm thiên hạ xinh đẹp bên người Thạch Duyên Tiên là ai.
« Các người là người quen cũ, chỉ là thay đổi áo quần mới, thay đổi cách ăn mặc một chút, như thế nào Tằng thiếu gia liền nhận không ra? Lạc, nói lời chúc mừng với Tằng thiếu gia đi. »
Biểu tình trên mặt Tằng Tu Danh liền thay đổi, sau khi nhìn kỹ nhận ra là Hoa Lạc, khoé miệng cùng ánh mắt lập tức chuyển sang khinh thường, gã chào từ biệt Thạch Duyên Tiên để còn đi chào hỏi những người khác, khi gã rời đi, đi ngang qua hắn liền ghé vào lỗ tai hắn nói một câu khinh miệt.
« Nam kỹ của Thạch Duyên Tiên. »
Tâm của Hoa Lạc suýt nữa tan nát, trong mắt hắn chứa đầy nước mắt, cho dù cách ăn mặc có xinh đẹp lộng lẫy như thế nào đi nữa, ở trong mắt người khác, hắn bất quá cũng chỉ là nam kỹ của Thạch Duyên Tiên mà thôi, là ở khi trời tối đến phải hầu hạ Thạch Duyên Tiên, điều này là sự thật không thể phản bác.
« Ta … ta muốn đi về, van cầu ngươi, để cho ta trở về đi. »
Hắn khẩn cầu Thạch Duyên Tiên, lần này rốt cuộc không thể dừng được tiếng khóc. Thạch Duyên Tiên ngầm đồng ý, trong mắt lại lộ vẻ thất vọng, y cho hạ nhân đưa hắn ra tới cửa, ngồi lên nhuyễn kiệu, quay về Thạch phủ trước.
Vào bên trong kiệu, hắn mới lên tiếng khóc ra. Hắn không hiểu Thạch Duyên Tiên vì sao muốn hắn đến nơi này, chẳng lẽ không biết đến nơi này, hắn sẽ bị người ta coi khinh vũ nhục!
Hắn khóc sướt mướt quay trở về Thạch gia, lấy xuống tất cả những gì quý giá ở trên người đặt lên bàn, sau đó ghé vào trên bàn khóc lớn tiếng lên, cho dù tổng quản tiến vào thu thập những đồ quý giá đó, hắn cũng khóc lên không ngừng.
« Hoa công tử, mấy thứ này ta sẽ lấy đi. »
« Lấy đi, lấy đi, đem mấy thứ này đi đi, người khác đều biết ta là nam kỹ của Thạch Duyên Tiên, là người cho hắn hoan lạc, là người cho hắn giải buồn những đêm nhàm chán. » Hắn khóc lóc cáu khỉnh, một hơi nói ra những lời uỷ khuất tận đáy lòng.
« Người giải buồn nhiều như vậy, thiếu bớt một người như ngài cũng không là gì. » Tổng quản không nóng không giận đáp lại hai câu.
Mặt hắn đầy nước mắt, ngẩng đầu nhìn tổng quản, « Tổng quản, ý của ngài là gì? »
« Thiếu gia bỏ ra một số tiền lớn muốn tạo sĩ diện cho ngài, ngài lại khóc sướt mướt trở về, không chút nào thông hiểu cho tâm của thiếu gia, đương nhiên, tính tình thiếu gia quật cường, cũng sẽ không giải thích, ta chỉ biết số tiền này bỏ ra thật phí phạm. »
« Ý ngài là – những chuyện này không phải là Thạch Duyên Tiên muốn tra tấn ta sao? Mà là muốn tốt cho ta sao? Nếu thực muốn tốt cho ta, vì cái gì lại muốn dẫn ta đi đến tiệc cưới của Tằng Tu Danh, ta bị hắn nói nhiều điều rất khó nghe, ngài biết không? » Nhớ đến chuyện vừa xảy ra, hắn liền khóc sướt mướt lên.
« Đó là bởi vì ngài xinh đẹp vô song, hắn ghen ghét với thiếu gia có được ngài, mới có thể phỉ báng ngài. Ngài cho là Hoa Kiều Nhi có thể so sánh với ngài sao? Mây trắng và bùn đen, có thể so sánh được với nhau? »
« Ta … ta tuyệt không đẹp, ta chỉ là nam sủng của Thạch Duyên Tiên, là loại người thấp hèn chuyên hầu hạ người khác ngủ. »
Hắn ảo não cáu khỉnh, bởi vì xót xa cho thân thế của mình mà khóc đến nước mắt vẫy vùng. Tổng quản thu thập quần áo, trang sức, cũng không an ủi hắn, lãnh đạm bỏ lại một câu.
« Nếu ngài cảm thấy ngài là nam sủng của thiếu gia, vậy thì ngài vĩnh viễn đều là như thế. »
Hoa Lạc thét chói tai muốn gã đi ra ngoài, rồi khóc nất lên thêm nửa canh giờ, mới lau khô nước mắt đi đến nằm lên giường, lại nhớ lại hắn từng ở trên chiếc giường này hầu hạ Thạch Duyên Tiên như thế nào. Rồi lại nhớ tới Tằng Tu Danh mắng hắn là nam kỹ, làm cho hắn nảy lên bi thương lần thứ hai, khóc một hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng tỉnh táo lại.
Hắn mới nghĩ đến – bản thân cứ như vậy để lại một mình Thạch Duyên Tiên ở tiệc cưới, rồi một mình trở về nhà, mà bộ quần áo đẹp lộng lẫy kia tổng quản cũng không có lấy đi, chỉ bỏ sang một bên, đồ trang sức bằng trân châu toả sáng lấp lánh. Cho dù hắn không biết nhìn hàng, cũng hiểu được thứ này là vô giá, hơn nữa nghe tổng quản nói – chính là Thạch Duyên Tiên vì muốn hôm nay dẫn hắn đi tiệc cưới mới đặc biệt mua đến.
Hắn không biết Thạch Duyên Tiên suy nghĩ cái gì? Nhưng là cả đời này của hắn chưa bao giờ mặc qua quần áo xinh đẹp như vậy, cho dù ở trong gương, hắn cũng biết người ăn mặc như thế này sẽ có bao nhiêu sang đẹp quý phái, đứng ở bên người Thạch Duyên Tiên có bao nhiêu là xứng đôi.
Lúc hắn khóc lóc rời đi tiệc cưới, Thạch Duyên Tiên vẫn không giữ lại, ngược lại ánh mắt nhìn hắn lộ ra thập phần thất vọng, ánh mắt như vật làm cho hắn lo lắng đến cực điểm – hắn cứ như vậy bỏ lại một mình Thạch Duyên Tiên, hắn sao lại có thể đối đãi với Thạch Duyên Tiên như vậy?
Một trận áy náy nảy lên trong lòng, tay hắn xoa xoa vải vóc của quần áo. Dù suy nghĩ như thế nào đi nữa, Thạch Duyên Tiên cũng sẽ không cần phải hao phí ngân lượng đi mua những thứ quý giá như thế này chỉ vì muốn tra tấn hắn.
« Là ta … sai lầm rồi sao ? »
Hắn không hiểu được chuyện này là ý gì, bởi vì tâm tư của Thạch Duyên Tiên rất khó dò, mặc dù đã cùng y hoan ái vô số lần, nhưng hắn tuyệt đối không hiểu được y.
Hắn mặc lại quần áo, mắc cở đỏ mặt, ăn nói khép nép cầu tổng quản đưa hắn đến tiệc cưới lần nữa, biểu tình của tổng quản vẫn trước sau như một – lãnh đạm, gã cho hạ nhân khiêng kiệu đưa hắn đến đại môn Tằng gia.
Khi hắn đẩy cửa bước vào, có thể cảm giác được toàn bộ người trong bữa tiệc đều nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cố không để ý, chỉ chăm chú tìm kiếm Thạch Duyên Tiên trong đám người này, thoáng một chốc hắn liền nhìn thấy được Thạch Duyên Tiên, y tựa như hạc lạc ở bày gà, tựa như rồng hoá thành người ở trong đám người tầm thường. Thạch Duyên Tiên buông đôi đũa trong tay xuống, trên mặt đầy vẻ bình tĩnh nhìn hắn lộ ra tươi cười.
Tươi cười kia an ủi tâm tình bất an của hắn, Hoa Lạc cười thản nhiên, không hề nhìn ánh mắt người bên ngoài. Hướng chỗ ngồi của Thạch Duyên Tiên đi đến, hắn ngượng ngùng khó xử nói nhỏ : « Ta … ta đã trở lại. »
Vị trí bên cạnh Thạch Duyên Tiên vẫn chưa có ai ngồi, giống như chỗ ấy là dành cho hắn. Chờ hắn ngồi vào chỗ của mình, Thạch Duyên Tiên đưa cho hắn đôi đũa, ngay lúc hắn nghĩ rằng Thạch Duyên Tiên sẽ không trả lời hắn, Thạch Duyên Tiên nhẹ giọng đáp : « Ta biết ngươi sẽ quay lại, ngươi cần một cơ hội, một cơ hội giúp ngươi thoát khỏi hết thảy mọi thứ. »
Vẻ mặt Tằng Tu Danh vô cùng hung ác, trừng mắt nhìn hắn, hắn có chút sợ hãi. Thạch Duyên Tiên ấn tay lên đùi hắn giải thích : « Hắn mới từ hỉ phòng đi ra, tâm tình liền trở nên rất xấu. »
« Bá phụ, bá mẫu cũng không còn ở trên chủ vị … » Trên bàn chủ nhà trống rỗng, đồ ăn đưa lên cũng chưa có ai ăn, chỉ có một mình Tằng Tu Danh ngồi ở chỗ đó, cảm giác không khí thực quỷ dị.
Thạch Duyên Tiên cười nhẹ, hai lão Hoa gia này cũng đủ vô sỉ vô đức, quả nhiên giống như tin tức mà y đã điều tra, hai người này biết giấy không thể gói được lửa, liền lập tức bỏ chạy.
« Bọn họ trốn thực nhanh, bằng không sẽ phải nếm nhiều thống khổ. »
« Ta không hiểu. »
Tâm tư Hoa Lạc đơn thuần nên không thể lý giải được, Thạch Duyên Tiên gắp đồ ăn đặt vào bát cho hắn, nói : « Tằng Tu Danh vén khăn voan, rốt cuộc biết được trận âm mưu này. Hoa Kiều Nhi mà hắn cưới tuyệt không xinh đẹp, nhưng giờ phút này vì sĩ diện hắn không thể hối hôn, hắn như kẻ câm điếc ăn hoàng liên, đáy lòng đang tràn đầy ảo não. »
Hắn đã hiểu, giờ phút này Tằng Tu Danh đang vô cùng khổ sở, chắc hẳn sa vào âm mưu của việc hôn nhân này nhất định nằm ngoài dự kiến của Tằng Tu Danh, nhưng hắn cũng có thể cảm giác được tầm mắt Tằng Tu Danh một mực đặt ở trên người hắn, Hoa Lạc liền cúi đầu không dám nhìn về hướng ánh mắt của gã, sợ nhìn thấy trong mắt gã toàn là những điều chỉ trích.
« Ta có nói cho ngươi biết là hôm nay ngươi ăn mặc như vậy trông rất giống một thiên tiên xinh đẹp chưa ? »
« Hả ? »
Hắn đỏ mặt quẫn bách, bởi vì Thạch Duyên Tiên vỗ nhè nhẹ lên đùi của hắn, đầu ngón tay chỉ chạm nhẹ nhàng ôn nhu qua, thế nhưng lại làm cho hắn nhớ tới những cái xoa cái chạm của Thạch Duyên Tiên lúc hoan ái có bao nhiêu là ôn nhu cùng nhiệt tình.
« Đẹp của ngươi làm cho những người ở đây nói không nên lời, với lại ngươi thuộc về ta. » Thạch Duyên Tiên ôm lấy thắt lưng của hắn kéo hắn dựa vào y, sức nóng trên người y đều truyền tới trên người hắn.
Lực chú ý của hắn lập tức bị Thạch Duyên Tiên đoạt đi, bởi vì Thạch Duyên Tiên ở bên người hắn bày ra nét mặt tươi cười chiếm lấy dục mãnh liệt, làm cho đầu óc hắn choáng váng. Có thể được người khác tán thưởng cùng ca ngợi như thế, hắn cũng nhịn không được lộ ra nét cười e lệ ngượng ngùng, tươi cười e lệ ngượng ngùng kia đẹp như hoa xuân, làm cho những người có thể nhìn thấy nụ cười này đều say mê ngây ngẩn tại chỗ.
« Ngươi rất đẹp …. »
Không thể ngờ Thạch Duyên Tiên nói những lời ngon tiếng ngọt lại hồn xiêu phách lạc như vậy, làm cho hắn quên ngay Tằng Tu Danh. Mị lực của nam tử trước mắt đã đoạt đi tâm hồn của hắn, huống hồ hắn hiếm khi được nghe những lời ca ngợi, trong lòng lại e lệ rụt rè không chịu nổi, nhịn không được khẽ sẳng giọng : « Ngươi đừng nói thêm nữa, mặt ta sắp bị thiêu cháy vì xấu hổ rồi. »
« Để ta nhìn xem xem có bị thiêu cháy không ? »
Chóp mũi Thạch Duyên Tiên chạm vào khuôn mặt mềm mại của hắn, làm hắn suýt nữa ngâm nhẹ lên, chung quy va chạm của y là ngọt ngào lửa nóng như vậy, mà người xấu này lại ở ngay trong tiệc cưới mà trêu chọc hắn. Hoa Lạc hung hăng nhéo lên tay của Thạch Duyên Tiên, y lúc này mới lùi cánh tay về, bật cười ha ha.
« Còn chưa có đốt lên đâu ? Chờ buổi tối ta tái làm cho ngươi thiêu cháy …. » Y nhỏ giọng nói vài tiếng tư mật tình thú.
« Ngươi này không đứng đắc, là người xấu, người xấu …. » Hắn mắng vài tiếng, chỉ càng chọc Thạch Duyên Tiên cười đến càng thoải mái, hại hắn cũng không biết phải mắng như thế nào mới tốt, người xấu này càng mắng càng xấu.
Hắn lại không phát hiện ra – chính là Thạch Duyên Tiên tận lực trêu đùa, mới làm cho hắn đem tâm tư từ trên người Tằng Tu Danh rời đi.
Mà vẻ mặt Tằng Tu Danh đầy oán giận đố kỵ nhìn chằm chằm Thạch Duyên Tiên, sau đó ánh mắt chuyển tới trên mặt xinh đẹp của Hoa Lạc, trong ánh mắt đó chứa đầy tình tự giao tạp, nào là tức giận, oán hận, còn có dục vọng.
Thạch Duyên Tiên nhìn thấy ánh mắt của Tằng Tu Danh nhìn Hoa Lạc, cũng không nói gì chỉ là lạnh như băng nhìn lại, biểu tình lạnh như băng bạo dạn kia của y làm cho Tằng Tu Danh sợ hãi rồi không cam lòng chuyển tầm mắt đi, không thể phủ nhận, người của Thạch Duyên Tiên ai cũng không thể động vào.
Mà gã vốn hẳn là có được thiên tiên này, nhưng lại chắp tay tặng cho Thạch Duyên Tiên, làm cho hắn ở trong tay Thạch Duyên Tiên càng thêm lấp lánh động lòng người.
******
Một ngày nhàn rỗi, lại không có việc gì làm, từ sau đêm tiệc cưới trở về, điếm của Thạch Duyên Tiên lâm thời có việc, nên y phải đi ra điếm giải quyết, cho nên hai người căn bản không có tiến triển thêm một bước nào. Hắn mắc cở đỏ mặt nghĩ muốn này đó, chẳng lẽ là hy vọng Thạch Duyên Tiên đối với hắn làm những chuyện tình sắc gì sao ?
Tổng cảm thấy được chính mình càng ngày càng không giống chính mình, nguyên do này đều là vì Thạch Duyên Tiên sao ? Hại hắn càng ngày càng không giống chính mình, cũng hại hắn càng ngày càng nghĩ muốn y.
« Hoa công tử, thỉnh mở cửa. »
Tổng quản ở bên ngoài cửa gọi, hắn đi tới mở cửa, nhìn thấy tổng quản đang đỡ lấy Thạch Duyên Tiên, mà trên người y đầy mùi rượu. Thạch Duyên Tiên vùng vẫy vài cái, tổng quản một bên ôm phù y đến đặt lên giường, một bên giải thích : « Thiếu gia uống không ít rượu, say đến lợi hại. Lại kiên trì muốn đến phòng của ngài, nói muốn ngài hầu hạ. »
Nguyên bản vẫn còn đang tưởng niệm Thạch Duyên Tiên, vậy mà giờ phút này y lại ở ngay trước mắt, ánh mắt Hoa Lạc rốt cuộc không thể rời đi người trước mắt, ôn nhu nói : « Không sao, ta có thể chiếu cố hắn, ngài đi xuống nghỉ ngơi trước đi. »
Tổng quản cho hạ nhân đem nước ấm cùng khăn mặt vào, sợ Thạch Duyên Tiên say rượu sẽ ói ra, lúc đó cần phải rửa sạch. Tổng quản vừa đóng cửa lại, Thạch Duyên Tiên liền nôn mửa vài tiếng, hộc ra toàn dịch rượu, Hoa Lạc luống cuống tay chân cầm lấy khăn mặt lau đi khoé miệng cho y, sau đó dùng khăn ướt lau đi mồ hôi cho y.
Thạch Duyên Tiên say rượu, tóc tai cũng rối loạn, quần áo lộn xộn không chịu nổi, lộ ra một chân trần ở trên giường co dũi a co dũi, làm sao còn bộ dáng doạ người lúc trước.
Hoa Lạc nhịn không được cười ra tiếng, Thạch Duyên Tiên mở ra hai mắt say lờ đờ mông lung nhìn thấy hắn, Hoa Lạc làm cho đầu của y gối lên trên đùi của mình, y thấp giọng kêu lên : « Đầu của ta đau quá …. »
« Ai kêu ngươi uống nhiều rượu như vậy. »
Hoa Lạc từng bước một đi theo Thạch Duyên Tiên hướng tới tiệc rượu, Tằng Tu Danh tựa hồ không nhận ra hắn, cho dù đang cùng Thạch Duyên Tiên nói chuyện, nhưng gã cũng tựa như mất hồn mất vía, khoé mắt dư quang không ngừng liếc về phía hắn, Hoa Lạc bị gã nhìn nhìn làm cho mặt mày đỏ như hoả, hắn cúi thấp đầu nhìn hai tay mình, trong lòng ngũ vị hỗn tạp.
Hắn cảm thấy vừa thẹn thùng lại vừa vui vẻ vì gã thế nhưng lại chú ý đến hắn, nhưng lại cảm thấy bi thương vì hai người đã không còn có thể nói chuyện tương lai – một người đã thú thê, một người đã là độc chiếm của người khác.
« Vị này là … » Tằng Tu Danh vừa chuyển đề tài hỏi thăm thiên hạ xinh đẹp bên người Thạch Duyên Tiên là ai.
« Các người là người quen cũ, chỉ là thay đổi áo quần mới, thay đổi cách ăn mặc một chút, như thế nào Tằng thiếu gia liền nhận không ra? Lạc, nói lời chúc mừng với Tằng thiếu gia đi. »
Biểu tình trên mặt Tằng Tu Danh liền thay đổi, sau khi nhìn kỹ nhận ra là Hoa Lạc, khoé miệng cùng ánh mắt lập tức chuyển sang khinh thường, gã chào từ biệt Thạch Duyên Tiên để còn đi chào hỏi những người khác, khi gã rời đi, đi ngang qua hắn liền ghé vào lỗ tai hắn nói một câu khinh miệt.
« Nam kỹ của Thạch Duyên Tiên. »
Tâm của Hoa Lạc suýt nữa tan nát, trong mắt hắn chứa đầy nước mắt, cho dù cách ăn mặc có xinh đẹp lộng lẫy như thế nào đi nữa, ở trong mắt người khác, hắn bất quá cũng chỉ là nam kỹ của Thạch Duyên Tiên mà thôi, là ở khi trời tối đến phải hầu hạ Thạch Duyên Tiên, điều này là sự thật không thể phản bác.
« Ta … ta muốn đi về, van cầu ngươi, để cho ta trở về đi. »
Hắn khẩn cầu Thạch Duyên Tiên, lần này rốt cuộc không thể dừng được tiếng khóc. Thạch Duyên Tiên ngầm đồng ý, trong mắt lại lộ vẻ thất vọng, y cho hạ nhân đưa hắn ra tới cửa, ngồi lên nhuyễn kiệu, quay về Thạch phủ trước.
Vào bên trong kiệu, hắn mới lên tiếng khóc ra. Hắn không hiểu Thạch Duyên Tiên vì sao muốn hắn đến nơi này, chẳng lẽ không biết đến nơi này, hắn sẽ bị người ta coi khinh vũ nhục!
Hắn khóc sướt mướt quay trở về Thạch gia, lấy xuống tất cả những gì quý giá ở trên người đặt lên bàn, sau đó ghé vào trên bàn khóc lớn tiếng lên, cho dù tổng quản tiến vào thu thập những đồ quý giá đó, hắn cũng khóc lên không ngừng.
« Hoa công tử, mấy thứ này ta sẽ lấy đi. »
« Lấy đi, lấy đi, đem mấy thứ này đi đi, người khác đều biết ta là nam kỹ của Thạch Duyên Tiên, là người cho hắn hoan lạc, là người cho hắn giải buồn những đêm nhàm chán. » Hắn khóc lóc cáu khỉnh, một hơi nói ra những lời uỷ khuất tận đáy lòng.
« Người giải buồn nhiều như vậy, thiếu bớt một người như ngài cũng không là gì. » Tổng quản không nóng không giận đáp lại hai câu.
Mặt hắn đầy nước mắt, ngẩng đầu nhìn tổng quản, « Tổng quản, ý của ngài là gì? »
« Thiếu gia bỏ ra một số tiền lớn muốn tạo sĩ diện cho ngài, ngài lại khóc sướt mướt trở về, không chút nào thông hiểu cho tâm của thiếu gia, đương nhiên, tính tình thiếu gia quật cường, cũng sẽ không giải thích, ta chỉ biết số tiền này bỏ ra thật phí phạm. »
« Ý ngài là – những chuyện này không phải là Thạch Duyên Tiên muốn tra tấn ta sao? Mà là muốn tốt cho ta sao? Nếu thực muốn tốt cho ta, vì cái gì lại muốn dẫn ta đi đến tiệc cưới của Tằng Tu Danh, ta bị hắn nói nhiều điều rất khó nghe, ngài biết không? » Nhớ đến chuyện vừa xảy ra, hắn liền khóc sướt mướt lên.
« Đó là bởi vì ngài xinh đẹp vô song, hắn ghen ghét với thiếu gia có được ngài, mới có thể phỉ báng ngài. Ngài cho là Hoa Kiều Nhi có thể so sánh với ngài sao? Mây trắng và bùn đen, có thể so sánh được với nhau? »
« Ta … ta tuyệt không đẹp, ta chỉ là nam sủng của Thạch Duyên Tiên, là loại người thấp hèn chuyên hầu hạ người khác ngủ. »
Hắn ảo não cáu khỉnh, bởi vì xót xa cho thân thế của mình mà khóc đến nước mắt vẫy vùng. Tổng quản thu thập quần áo, trang sức, cũng không an ủi hắn, lãnh đạm bỏ lại một câu.
« Nếu ngài cảm thấy ngài là nam sủng của thiếu gia, vậy thì ngài vĩnh viễn đều là như thế. »
Hoa Lạc thét chói tai muốn gã đi ra ngoài, rồi khóc nất lên thêm nửa canh giờ, mới lau khô nước mắt đi đến nằm lên giường, lại nhớ lại hắn từng ở trên chiếc giường này hầu hạ Thạch Duyên Tiên như thế nào. Rồi lại nhớ tới Tằng Tu Danh mắng hắn là nam kỹ, làm cho hắn nảy lên bi thương lần thứ hai, khóc một hồi lâu, rốt cuộc hắn cũng tỉnh táo lại.
Hắn mới nghĩ đến – bản thân cứ như vậy để lại một mình Thạch Duyên Tiên ở tiệc cưới, rồi một mình trở về nhà, mà bộ quần áo đẹp lộng lẫy kia tổng quản cũng không có lấy đi, chỉ bỏ sang một bên, đồ trang sức bằng trân châu toả sáng lấp lánh. Cho dù hắn không biết nhìn hàng, cũng hiểu được thứ này là vô giá, hơn nữa nghe tổng quản nói – chính là Thạch Duyên Tiên vì muốn hôm nay dẫn hắn đi tiệc cưới mới đặc biệt mua đến.
Hắn không biết Thạch Duyên Tiên suy nghĩ cái gì? Nhưng là cả đời này của hắn chưa bao giờ mặc qua quần áo xinh đẹp như vậy, cho dù ở trong gương, hắn cũng biết người ăn mặc như thế này sẽ có bao nhiêu sang đẹp quý phái, đứng ở bên người Thạch Duyên Tiên có bao nhiêu là xứng đôi.
Lúc hắn khóc lóc rời đi tiệc cưới, Thạch Duyên Tiên vẫn không giữ lại, ngược lại ánh mắt nhìn hắn lộ ra thập phần thất vọng, ánh mắt như vật làm cho hắn lo lắng đến cực điểm – hắn cứ như vậy bỏ lại một mình Thạch Duyên Tiên, hắn sao lại có thể đối đãi với Thạch Duyên Tiên như vậy?
Một trận áy náy nảy lên trong lòng, tay hắn xoa xoa vải vóc của quần áo. Dù suy nghĩ như thế nào đi nữa, Thạch Duyên Tiên cũng sẽ không cần phải hao phí ngân lượng đi mua những thứ quý giá như thế này chỉ vì muốn tra tấn hắn.
« Là ta … sai lầm rồi sao ? »
Hắn không hiểu được chuyện này là ý gì, bởi vì tâm tư của Thạch Duyên Tiên rất khó dò, mặc dù đã cùng y hoan ái vô số lần, nhưng hắn tuyệt đối không hiểu được y.
Hắn mặc lại quần áo, mắc cở đỏ mặt, ăn nói khép nép cầu tổng quản đưa hắn đến tiệc cưới lần nữa, biểu tình của tổng quản vẫn trước sau như một – lãnh đạm, gã cho hạ nhân khiêng kiệu đưa hắn đến đại môn Tằng gia.
Khi hắn đẩy cửa bước vào, có thể cảm giác được toàn bộ người trong bữa tiệc đều nhìn chằm chằm vào hắn, hắn cố không để ý, chỉ chăm chú tìm kiếm Thạch Duyên Tiên trong đám người này, thoáng một chốc hắn liền nhìn thấy được Thạch Duyên Tiên, y tựa như hạc lạc ở bày gà, tựa như rồng hoá thành người ở trong đám người tầm thường. Thạch Duyên Tiên buông đôi đũa trong tay xuống, trên mặt đầy vẻ bình tĩnh nhìn hắn lộ ra tươi cười.
Tươi cười kia an ủi tâm tình bất an của hắn, Hoa Lạc cười thản nhiên, không hề nhìn ánh mắt người bên ngoài. Hướng chỗ ngồi của Thạch Duyên Tiên đi đến, hắn ngượng ngùng khó xử nói nhỏ : « Ta … ta đã trở lại. »
Vị trí bên cạnh Thạch Duyên Tiên vẫn chưa có ai ngồi, giống như chỗ ấy là dành cho hắn. Chờ hắn ngồi vào chỗ của mình, Thạch Duyên Tiên đưa cho hắn đôi đũa, ngay lúc hắn nghĩ rằng Thạch Duyên Tiên sẽ không trả lời hắn, Thạch Duyên Tiên nhẹ giọng đáp : « Ta biết ngươi sẽ quay lại, ngươi cần một cơ hội, một cơ hội giúp ngươi thoát khỏi hết thảy mọi thứ. »
Vẻ mặt Tằng Tu Danh vô cùng hung ác, trừng mắt nhìn hắn, hắn có chút sợ hãi. Thạch Duyên Tiên ấn tay lên đùi hắn giải thích : « Hắn mới từ hỉ phòng đi ra, tâm tình liền trở nên rất xấu. »
« Bá phụ, bá mẫu cũng không còn ở trên chủ vị … » Trên bàn chủ nhà trống rỗng, đồ ăn đưa lên cũng chưa có ai ăn, chỉ có một mình Tằng Tu Danh ngồi ở chỗ đó, cảm giác không khí thực quỷ dị.
Thạch Duyên Tiên cười nhẹ, hai lão Hoa gia này cũng đủ vô sỉ vô đức, quả nhiên giống như tin tức mà y đã điều tra, hai người này biết giấy không thể gói được lửa, liền lập tức bỏ chạy.
« Bọn họ trốn thực nhanh, bằng không sẽ phải nếm nhiều thống khổ. »
« Ta không hiểu. »
Tâm tư Hoa Lạc đơn thuần nên không thể lý giải được, Thạch Duyên Tiên gắp đồ ăn đặt vào bát cho hắn, nói : « Tằng Tu Danh vén khăn voan, rốt cuộc biết được trận âm mưu này. Hoa Kiều Nhi mà hắn cưới tuyệt không xinh đẹp, nhưng giờ phút này vì sĩ diện hắn không thể hối hôn, hắn như kẻ câm điếc ăn hoàng liên, đáy lòng đang tràn đầy ảo não. »
Hắn đã hiểu, giờ phút này Tằng Tu Danh đang vô cùng khổ sở, chắc hẳn sa vào âm mưu của việc hôn nhân này nhất định nằm ngoài dự kiến của Tằng Tu Danh, nhưng hắn cũng có thể cảm giác được tầm mắt Tằng Tu Danh một mực đặt ở trên người hắn, Hoa Lạc liền cúi đầu không dám nhìn về hướng ánh mắt của gã, sợ nhìn thấy trong mắt gã toàn là những điều chỉ trích.
« Ta có nói cho ngươi biết là hôm nay ngươi ăn mặc như vậy trông rất giống một thiên tiên xinh đẹp chưa ? »
« Hả ? »
Hắn đỏ mặt quẫn bách, bởi vì Thạch Duyên Tiên vỗ nhè nhẹ lên đùi của hắn, đầu ngón tay chỉ chạm nhẹ nhàng ôn nhu qua, thế nhưng lại làm cho hắn nhớ tới những cái xoa cái chạm của Thạch Duyên Tiên lúc hoan ái có bao nhiêu là ôn nhu cùng nhiệt tình.
« Đẹp của ngươi làm cho những người ở đây nói không nên lời, với lại ngươi thuộc về ta. » Thạch Duyên Tiên ôm lấy thắt lưng của hắn kéo hắn dựa vào y, sức nóng trên người y đều truyền tới trên người hắn.
Lực chú ý của hắn lập tức bị Thạch Duyên Tiên đoạt đi, bởi vì Thạch Duyên Tiên ở bên người hắn bày ra nét mặt tươi cười chiếm lấy dục mãnh liệt, làm cho đầu óc hắn choáng váng. Có thể được người khác tán thưởng cùng ca ngợi như thế, hắn cũng nhịn không được lộ ra nét cười e lệ ngượng ngùng, tươi cười e lệ ngượng ngùng kia đẹp như hoa xuân, làm cho những người có thể nhìn thấy nụ cười này đều say mê ngây ngẩn tại chỗ.
« Ngươi rất đẹp …. »
Không thể ngờ Thạch Duyên Tiên nói những lời ngon tiếng ngọt lại hồn xiêu phách lạc như vậy, làm cho hắn quên ngay Tằng Tu Danh. Mị lực của nam tử trước mắt đã đoạt đi tâm hồn của hắn, huống hồ hắn hiếm khi được nghe những lời ca ngợi, trong lòng lại e lệ rụt rè không chịu nổi, nhịn không được khẽ sẳng giọng : « Ngươi đừng nói thêm nữa, mặt ta sắp bị thiêu cháy vì xấu hổ rồi. »
« Để ta nhìn xem xem có bị thiêu cháy không ? »
Chóp mũi Thạch Duyên Tiên chạm vào khuôn mặt mềm mại của hắn, làm hắn suýt nữa ngâm nhẹ lên, chung quy va chạm của y là ngọt ngào lửa nóng như vậy, mà người xấu này lại ở ngay trong tiệc cưới mà trêu chọc hắn. Hoa Lạc hung hăng nhéo lên tay của Thạch Duyên Tiên, y lúc này mới lùi cánh tay về, bật cười ha ha.
« Còn chưa có đốt lên đâu ? Chờ buổi tối ta tái làm cho ngươi thiêu cháy …. » Y nhỏ giọng nói vài tiếng tư mật tình thú.
« Ngươi này không đứng đắc, là người xấu, người xấu …. » Hắn mắng vài tiếng, chỉ càng chọc Thạch Duyên Tiên cười đến càng thoải mái, hại hắn cũng không biết phải mắng như thế nào mới tốt, người xấu này càng mắng càng xấu.
Hắn lại không phát hiện ra – chính là Thạch Duyên Tiên tận lực trêu đùa, mới làm cho hắn đem tâm tư từ trên người Tằng Tu Danh rời đi.
Mà vẻ mặt Tằng Tu Danh đầy oán giận đố kỵ nhìn chằm chằm Thạch Duyên Tiên, sau đó ánh mắt chuyển tới trên mặt xinh đẹp của Hoa Lạc, trong ánh mắt đó chứa đầy tình tự giao tạp, nào là tức giận, oán hận, còn có dục vọng.
Thạch Duyên Tiên nhìn thấy ánh mắt của Tằng Tu Danh nhìn Hoa Lạc, cũng không nói gì chỉ là lạnh như băng nhìn lại, biểu tình lạnh như băng bạo dạn kia của y làm cho Tằng Tu Danh sợ hãi rồi không cam lòng chuyển tầm mắt đi, không thể phủ nhận, người của Thạch Duyên Tiên ai cũng không thể động vào.
Mà gã vốn hẳn là có được thiên tiên này, nhưng lại chắp tay tặng cho Thạch Duyên Tiên, làm cho hắn ở trong tay Thạch Duyên Tiên càng thêm lấp lánh động lòng người.
******
Một ngày nhàn rỗi, lại không có việc gì làm, từ sau đêm tiệc cưới trở về, điếm của Thạch Duyên Tiên lâm thời có việc, nên y phải đi ra điếm giải quyết, cho nên hai người căn bản không có tiến triển thêm một bước nào. Hắn mắc cở đỏ mặt nghĩ muốn này đó, chẳng lẽ là hy vọng Thạch Duyên Tiên đối với hắn làm những chuyện tình sắc gì sao ?
Tổng cảm thấy được chính mình càng ngày càng không giống chính mình, nguyên do này đều là vì Thạch Duyên Tiên sao ? Hại hắn càng ngày càng không giống chính mình, cũng hại hắn càng ngày càng nghĩ muốn y.
« Hoa công tử, thỉnh mở cửa. »
Tổng quản ở bên ngoài cửa gọi, hắn đi tới mở cửa, nhìn thấy tổng quản đang đỡ lấy Thạch Duyên Tiên, mà trên người y đầy mùi rượu. Thạch Duyên Tiên vùng vẫy vài cái, tổng quản một bên ôm phù y đến đặt lên giường, một bên giải thích : « Thiếu gia uống không ít rượu, say đến lợi hại. Lại kiên trì muốn đến phòng của ngài, nói muốn ngài hầu hạ. »
Nguyên bản vẫn còn đang tưởng niệm Thạch Duyên Tiên, vậy mà giờ phút này y lại ở ngay trước mắt, ánh mắt Hoa Lạc rốt cuộc không thể rời đi người trước mắt, ôn nhu nói : « Không sao, ta có thể chiếu cố hắn, ngài đi xuống nghỉ ngơi trước đi. »
Tổng quản cho hạ nhân đem nước ấm cùng khăn mặt vào, sợ Thạch Duyên Tiên say rượu sẽ ói ra, lúc đó cần phải rửa sạch. Tổng quản vừa đóng cửa lại, Thạch Duyên Tiên liền nôn mửa vài tiếng, hộc ra toàn dịch rượu, Hoa Lạc luống cuống tay chân cầm lấy khăn mặt lau đi khoé miệng cho y, sau đó dùng khăn ướt lau đi mồ hôi cho y.
Thạch Duyên Tiên say rượu, tóc tai cũng rối loạn, quần áo lộn xộn không chịu nổi, lộ ra một chân trần ở trên giường co dũi a co dũi, làm sao còn bộ dáng doạ người lúc trước.
Hoa Lạc nhịn không được cười ra tiếng, Thạch Duyên Tiên mở ra hai mắt say lờ đờ mông lung nhìn thấy hắn, Hoa Lạc làm cho đầu của y gối lên trên đùi của mình, y thấp giọng kêu lên : « Đầu của ta đau quá …. »
« Ai kêu ngươi uống nhiều rượu như vậy. »