Chỉ là một cái hôn mà hạ thân của hắn cũng đã sưng không thôi, miệng phía sau tự động co rút lại, tiếng rên rỉ dâm loạn phoáng đãng đã muốn thốt ra.
Thạch Duyên Tiên cách lớp áo cắn lên nhũ tiêm của hắn, thân thể cảm thụ được một luồng điện giật làm cho hắn dùng lực kéo đầu của Thạch Duyên Tiên vào sát hơn, hận không thể đem y nhập vào thân thể của chính mình, mong muốn Thạch Duyên Tiên hút, cắn càng lâu hơn, đừng buông hắn ra nữa, đừng để cho hắn tĩnh mịch lâu như vậy.
Không bao lâu sau, Hoa Lạc đã ngồi ở trên đùi y, thắt lưng thon nhỏ tựa như xà vặn vẹo không ngừng, tư thế như vậy mới có thể để cho miệng dưới thân của mình tiếp xúc với dương cương lửa nóng của y.
Tiểu huyệt cách lớp quần của Thạch Duyên Tiên, cảm nhận được thẳng cứng của Thạch Duyên Tiên thì thần hồn của hắn đều đã say, phía trước không biết xấu hổ mà chảy ra mật dịch sung sướng, ngón cái của Thạch Duyên Tiên nhẹ nhàng vỗ về dâng trào của hắn, làm cho mật dịch của hắn tràn đầy trong tay y.
Hoa Lạc chủ động đưa tay cỡi khố thằng của Thạch Duyên Tiên ra, rốt cuộc bất chấp xấu hổ, giúp y cởi quần ra. Thật lớn của Thạch Duyên Tiên liền nhảy đi ra, hắn vừa nhìn thấy hình dáng giương nanh múa vuốt của nó liền một trận mặt đỏ tai nóng.
Miệng ở phía sau vừa nhìn thấy cự vật từng xâm phạm mình liền không ngừng run rẩy lên, hận không thể lập tức để cho nó ở trong cơ thể mình không ngừng đâm xuyên mãnh liệt, trừu sáp mạnh mẽ thẳng đến khi chính mình cuồng hỉ hôn mê.
« Ta … ta không biết chuyện gì đang xảy ra ? Ta không biết … »
Xấu hổ cùng khoái hoạt mãnh liệt làm cho hắn một bên khóc một bên dựa sát vào cổ của Thạch Duyên Tiên, quần hắn sớm rớt xuống dưới chân. Thạch Duyên Tiên nâng mông của hắn lên vặn bung ra, không cần dùng ngón tay âu yếm trước, mà trực tiếp xâm nhập vào, Hoa Lạc ngẩng đầu lên, thừa nhận cảm giác gần như đau đớn cùng sảng khoái.
Lâu lắm, lâu lắm không cùng Thạch Duyên Tiên làm chuyện như vậy, cho nên tiểu huyệt tái điên cuồng khát cầu như thế nào, vẫn đều trở nên chặt nghẽn như lần đầu giống nhau, Thạch Duyên Tiên cắn răng phát ra thở dốc nặng nề, khàn khàn nói : « Quá chặt, giống như muốn cắn đứt của ta vậy …. »
Thanh âm khàn khàn như vậy như muốn hoà tan hắn, Hoa Lạc hô hấp càng nhanh, bên trong lại một trận co rút mãnh liệt. Hắn cắn ngón tay của mình, thắt lưng nhịn không được vặn vẹo lên, khoái cảm cực nhanh làm cho toàn thân hắn phát run, tựa như bị sóng triều mạnh mẽ đánh tiến vào trong biển sâu, toàn thân thư sướng đến chết đi sống lại.
« Ngô, Duyên ….. Tiên, Duyên Tiên …. »
Trong óc một trận trống rỗng, chỉ còn lại ba chữ ‘Thạch Duyên Tiên’, Hoa Lạc thì thào gọi tên của y, mỗi một lần hắn gọi là mỗi một lần Thạch Duyên Tiên tiến nhập thật sâu vào. Chân tay hắn run rẩy tê dại, thân thể hoàn toàn vô lực, khi thân thể hắn trầm xuống, nam tính của Thạch Duyên Tiên liền tiến đến chỗ sâu nhất, làm cho toàn thân hắn không ngừng run rẫy lên, tiếng rên rỉ đã biến thành tiếng khóc lóc cùng khẩn cầu cuồng loạn.
« Không được, không được, quá sâu … sâu, ta chịu không nổi …. ô … ô … ân … »
Thạch Duyên Tiên hôn âu yếm hắn, dây dưa điên cuồng lẫn nhau, trong miệng hắn bị y cắn nút mãnh liệt, dâng trào dưới thân không ngừng chảy ra chất lỏng, chảy xuôi ở trên bụng cứng rắn của Thạch Duyên Tiên. Rung động lao nhanh như vậy làm cho hai nơi trước sau của hắn đều được khoái cảm bao phủ.
Phần thắt lưng của Thạch Duyên Tiên lên xuống càng nhanh hơn, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng nhỏ của Hoa Lạc, không ngừng va chạm mãnh liệt vào, mỗi lần va chạm đều đâm thẳng tới điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể Hoa Lạc, cả thịt huyệt đều bị Thạch Duyên Tiên đánh chiếm, bên trong tựa như muốn chảy ra nước, va chạm làm cho thuỷ dịch phát ra những tiếng vang kích động, giường cũng gần như không chịu nổi sự nhiệt tình của cả hai mà rung động ‘lèo xèo’ lên.
« A a a, thật thoải mái, thật thoải mái …. »
Hắn đã không còn biết chính mình đang nói cái gì, hai tay ôm chặt đầu, vươn thẳng sống lưng làm lộ ra toàn bộ đường cong xinh đẹp, mái tóc hắn xoã ở trên người Thạch Duyên Tiên vũ động kịch liệt phóng đãng, vóc dáng hắn mềm mại, xinh đẹp của yêu mị, sung sướng của phóng đãng tạo thành một bức tranh mê hoặc người làm cho Thạch Duyên Tiên nhìn không chớp mắt.
« Không, không được, sắp … sắp …… »
Hắc lắc lắc đầu, thở phì phò, mái tóc dính ở trên trán ướt đẫm mồ hôi, mặt hắn rơi đầy lệ, thư sướng đến thể xác cùng tinh thần như sắp hoà tan ra. Hắn không thể chịu đựng khoái cảm mãnh liệt hơn nữa, thét lên chói tai, nhiệt tình phát tiết ra, tất cả tinh hoa đều phun hết ở trên bụng Thạch Duyên Tiên, bên trong tiểu huyệt cũng nhận được một luồng nhiệt bao phủ.
Thân mình hắn mềm nhũn, ở khi khoái cảm ngây ngất qua đi, tinh thần tỉnh táo lại, hắn phát hiện mình đang gối lên trên cánh tay của Thạch Duyên Tiên, mà hai mắt của y toả sáng nhìn chằm chắm hắn, làm cho hắn cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn thương.
« Ta … ta không phải cùng nam kỹ giống nhau sao ? »
Ngày ấy khi tham gia tiệc cưới, Tằng Tu Danh chính là mắng hắn như vậy. Hiện giờ hắn mới cảm thấy được chính mình trời sinh tính phóng đãng, thế nhưng chủ động khát cầu được nam nhân an ủi, hơn nữa còn động tình cuồng loạn ở trong lòng nam nhân, thậm chí ngay cả lúc Thạch Duyên Tiên không để ý tới hắn, hắn vẫn chạy đến trên giường của y, làm chút chuyện tình loạn thất bất tao.
Thạch Duyên Tiên khẽ nhếch khoé miệng, không cho là đúng, nói : « Nếu như nói ngươi là nam kỹ, chỉ sợ rằng nam nhân ở khắp thiên hạ này phải dâng lên tất cả tiền tài, cầu mong được đoạn tình cảnh vừa rồi tái hiện ở chính trên người mình. »
Ý tứ của y là gì, Hoa Lạc không rõ, nhưng hắn cảm thấy uỷ khuất, tổng cảm thấy được Thạch Duyên Tiên cũng xác định hắn hành động phóng đãng như lời hắn nói, vừa nghĩ như vậy nước mắt liền rơi xuống.
Thấy hắn không hiểu, Thạch Duyên Tiên vặn bung chân hắn ra, làm cho bộ vị trần trụi xấu hổ của hắn, tất cả đều hiện ra ở trước mặt Thạch Duyên Tiên, hành động đó làm cho Hoa Lạc một trận kinh ngạc.
Thạch Duyên Tiên bình tĩnh nói : « Nếu như bất kỳ người nam nhân nào nhìn ngươi, muốn ngươi, ngươi cũng không nói lời cự tuyệt, như vậy mới gọi là nam kỹ ; hoặc là vì ngân lượng, muốn ngươi là chuyện đê tiện, bán đứng thân thể, ngươi đều nguyện ý, như vậy mới gọi là nam kỹ. »
Lời nói này đâm trúng tâm sự của Hoa Lạc, câu ‘Nam kỹ của Thạch Duyên Tiên’ mà Tằng Tu Danh đã nói với hắn đích xác tạo thành thương tổn nội tâm của hắn thật lớn, hắn khóc ròng nói : « Ta vì cuộc sống ấm no mà bán mình cho ngươi, ta … »
Hắn uỷ khuất mà khóc lóc lên, Thạch Duyên Tiên hỏi ngược lại : « Cho nên ngươi là vì ngân lượng, mới làm việc này sao ? »
« Mới không phải, ta … ta ….. »
Trực tiếp thốt ra phủ nhận như vậy, thế nhưng nên như thế nào giải thích cho tâm tình hỗn loạn hiện giờ của mình ? Mà hắn cũng vô pháp giải thích với chính mình vì sao lại đối với âu yếm của Thạch Duyên Tiên mà trở nên cuồng loạn như vậy ?
« Cho nên ngươi không phải là nam kỹ. »
Hoa Lạc cùng Thạch Duyên Tiên dựa sát vào nhau, Thạch Duyên Tiên đưa tay ôm chặt lấy hắn. hắn biết Thạch Duyên Tiên đối với hắn thực nghiêm khắc, không dễ dàng nói tốt, chuyện gì cũng không trả lời trực tiếp, đều nói bóng nói gió muốn chính hắn tự lý giải, tự đi tìm đáp án.
« Ta không hiểu ngươi, Thạch Duyên Tiên … »
Lời nói sâu kín của y, hắn thật sự là không hiểu, không hiểu con người của y, không hiểu tâm của y, không hiểu tất cả các loại đối đãi của y đối với hắn, hắn chỉ hiểu là cùng Thạch Duyên Tiên trải qua tình ái vừa rồi là phi thường đặc biệt, trong lòng hắn – phân lượng của người này càng ngày càng muốn tăng thêm lên.
Bày tay nhỏ bé trắng nõn vuốt ve lòng ngực cường kiện của Thạch Duyên Tiên, khuôn mặt mềm mại cọ cọ lên người y, chóp mũi tận tình ngửi ngửi hương vị thuộc về người y, hương vị này so với trên áo càng thêm dễ ngửi hơn, làm cho người ta thật muốn ở mãi trên người y, cả đời cũng không muốn đứng dậy, cũng hy vọng thời gian không bao giờ thay đổi, cả đời sẽ mãi luôn như vậy.
« Hôm nay ngươi viết chữ tốt không ? » Y đột nhiên hỏi một vấn đề khác, không để ý thời khắc nhu tình tại lúc này.
« Viết tốt lắm. » Hắn trả lời.
« Lấy tới cho ta xem. »
Hắn khoác áo, xuống giường đi đến thư phòng lấy mấy trang giấy tới, khi trở lại trên giường, Thạch Duyên Tiên nắm lấy thắt lưng hắn, chăm chú nhìn xem mấy trang giấy đó, tâm tư của y đã không còn ở trên người hắn.
Hoa Lạc không hiểu trong lòng nam nhân này suy nghĩ cái gì, có đôi khi nghiêm túc, có đôi khi âm trầm ; khi đối với hắn tốt, lộ ra vẻ mặt lười nhác không sao cả, khi đối với hắn nghiêm khắc, cũng không sợ hắn oán hận trong lòng.
« Ngươi thích đi dạo ở tiểu phố lần trước đi không ? »
« Ân, đó là con đường cái chứ, mới không phải cái gì tiểu phố. » Hắn nhớ tới con đường phồn hoa náo nhiệt ngày đó.
Thạch Duyên Tiên đối với lời hình dung của hắn nhếch môi khẽ cười, « Bắt đầu ngày mai, sổ sách ở phố đó sẽ do ngươi theo dõi. »
Hoa Lạc vô cùng ngạc nhiên, không thể tin vào lỗ tai của mình vừa nghe được cái gì, cái phố náo nhiệt ồn ào kia sao ? Chính mình có tài đức gì mà có thể, có thể quản lý hết tất cả sổ sách của con đường ấy, đây là chức vụ hết sức trọng đại a.
Thạch Duyên Tiên đứng dậy mặc quần áo vào, nghiêng đầu nhìn thẳng mặt hắn, trong lời nói tràn ngập huyền cơ, lời nói sắc bén này muốn chính hắn tự phân giải mà hiểu lấy.
« Nếu ngươi cho rằng mình là nam kỹ, ta đây liền nói cho ngươi minh bạch – nam kỹ là dùng thân thể này đổi lấy ích lợi, ngươi cảm thấy thân thể của ngươi có thể đổi được cái gì ? Chính là một tiểu phố sao ? hay là cả gia sản của ta ? Hay là khắp thiên hạ này muốn ngươi, cũng đều không sao cả ? »
Cách nói lần này của Thạch Duyên Tiên rất có dã tâm làm cho Hoa Lạc chấn kinh không thôi, hắn chưa từng nghĩ qua như vậy, cũng không biết mình có thể suy nghĩ chuyện của mình như vậy. Thân thể của chính mình ? sắc đẹp của chính mình ? Nhưng lại có thể dùng để suy tính suy nghĩ theo hướng như vậy sao ?
Thạch Duyên Tiên sửa sang lại quần áo hoàn chỉnh, lại nói : « Giá trị thân mình của người là gì, hiện tại là do ta quyết định, nhưng chờ đến khi ngươi hiểu được mọi thứ, cũng như có bản lĩnh thì sẽ bắt đầu do chính ngươi tự quyết định. Thậm chí ngươi cũng có thể quyết định không cần dùng thân mình để đổi lấy bất kỳ đồ vật nào, thân mình của ngươi chỉ sẽ cho người ngươi muốn cho. »
Hắn ngồi xổm ở trên giường nhìn chằm chằm Thạch Duyên Tiên tuấn lãng nghiêm túc, tinh tế suy nghĩ ý tứ trong lời nói của y, lời nói của y chung quy vẫn là ý nghĩa sâu xa, giảng giải an bài cho hắn hiểu thấu đáo.
Thạch Duyên Tiên đem trang giấy luyện chữ trong tay mình trả lại cho hắn.
« Hôm nay không có viết sai, càng ngày càng tiếng bộ. Còn có, từ bây giờ trở đi, ngươi cũng nên chậm rãi suy nghĩ xem ngươi thật tâm muốn làm cái gì ? Khi ngày đó đến, ta sẽ đem khế ước bán mình trả lại cho ngươi, ngươi sẽ không còn là nam sủng cùng nô bộc hầu hạ của ta nữa, mà là Hoa Lạc có được cuộc sống của riêng mình. »
Đây là lời thề của Thạch Duyên Tiên, mà y là người không dễ dàng hứa hẹn.
Thạch Duyên Tiên cách lớp áo cắn lên nhũ tiêm của hắn, thân thể cảm thụ được một luồng điện giật làm cho hắn dùng lực kéo đầu của Thạch Duyên Tiên vào sát hơn, hận không thể đem y nhập vào thân thể của chính mình, mong muốn Thạch Duyên Tiên hút, cắn càng lâu hơn, đừng buông hắn ra nữa, đừng để cho hắn tĩnh mịch lâu như vậy.
Không bao lâu sau, Hoa Lạc đã ngồi ở trên đùi y, thắt lưng thon nhỏ tựa như xà vặn vẹo không ngừng, tư thế như vậy mới có thể để cho miệng dưới thân của mình tiếp xúc với dương cương lửa nóng của y.
Tiểu huyệt cách lớp quần của Thạch Duyên Tiên, cảm nhận được thẳng cứng của Thạch Duyên Tiên thì thần hồn của hắn đều đã say, phía trước không biết xấu hổ mà chảy ra mật dịch sung sướng, ngón cái của Thạch Duyên Tiên nhẹ nhàng vỗ về dâng trào của hắn, làm cho mật dịch của hắn tràn đầy trong tay y.
Hoa Lạc chủ động đưa tay cỡi khố thằng của Thạch Duyên Tiên ra, rốt cuộc bất chấp xấu hổ, giúp y cởi quần ra. Thật lớn của Thạch Duyên Tiên liền nhảy đi ra, hắn vừa nhìn thấy hình dáng giương nanh múa vuốt của nó liền một trận mặt đỏ tai nóng.
Miệng ở phía sau vừa nhìn thấy cự vật từng xâm phạm mình liền không ngừng run rẩy lên, hận không thể lập tức để cho nó ở trong cơ thể mình không ngừng đâm xuyên mãnh liệt, trừu sáp mạnh mẽ thẳng đến khi chính mình cuồng hỉ hôn mê.
« Ta … ta không biết chuyện gì đang xảy ra ? Ta không biết … »
Xấu hổ cùng khoái hoạt mãnh liệt làm cho hắn một bên khóc một bên dựa sát vào cổ của Thạch Duyên Tiên, quần hắn sớm rớt xuống dưới chân. Thạch Duyên Tiên nâng mông của hắn lên vặn bung ra, không cần dùng ngón tay âu yếm trước, mà trực tiếp xâm nhập vào, Hoa Lạc ngẩng đầu lên, thừa nhận cảm giác gần như đau đớn cùng sảng khoái.
Lâu lắm, lâu lắm không cùng Thạch Duyên Tiên làm chuyện như vậy, cho nên tiểu huyệt tái điên cuồng khát cầu như thế nào, vẫn đều trở nên chặt nghẽn như lần đầu giống nhau, Thạch Duyên Tiên cắn răng phát ra thở dốc nặng nề, khàn khàn nói : « Quá chặt, giống như muốn cắn đứt của ta vậy …. »
Thanh âm khàn khàn như vậy như muốn hoà tan hắn, Hoa Lạc hô hấp càng nhanh, bên trong lại một trận co rút mãnh liệt. Hắn cắn ngón tay của mình, thắt lưng nhịn không được vặn vẹo lên, khoái cảm cực nhanh làm cho toàn thân hắn phát run, tựa như bị sóng triều mạnh mẽ đánh tiến vào trong biển sâu, toàn thân thư sướng đến chết đi sống lại.
« Ngô, Duyên ….. Tiên, Duyên Tiên …. »
Trong óc một trận trống rỗng, chỉ còn lại ba chữ ‘Thạch Duyên Tiên’, Hoa Lạc thì thào gọi tên của y, mỗi một lần hắn gọi là mỗi một lần Thạch Duyên Tiên tiến nhập thật sâu vào. Chân tay hắn run rẩy tê dại, thân thể hoàn toàn vô lực, khi thân thể hắn trầm xuống, nam tính của Thạch Duyên Tiên liền tiến đến chỗ sâu nhất, làm cho toàn thân hắn không ngừng run rẫy lên, tiếng rên rỉ đã biến thành tiếng khóc lóc cùng khẩn cầu cuồng loạn.
« Không được, không được, quá sâu … sâu, ta chịu không nổi …. ô … ô … ân … »
Thạch Duyên Tiên hôn âu yếm hắn, dây dưa điên cuồng lẫn nhau, trong miệng hắn bị y cắn nút mãnh liệt, dâng trào dưới thân không ngừng chảy ra chất lỏng, chảy xuôi ở trên bụng cứng rắn của Thạch Duyên Tiên. Rung động lao nhanh như vậy làm cho hai nơi trước sau của hắn đều được khoái cảm bao phủ.
Phần thắt lưng của Thạch Duyên Tiên lên xuống càng nhanh hơn, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng nhỏ của Hoa Lạc, không ngừng va chạm mãnh liệt vào, mỗi lần va chạm đều đâm thẳng tới điểm mẫn cảm nhất trong cơ thể Hoa Lạc, cả thịt huyệt đều bị Thạch Duyên Tiên đánh chiếm, bên trong tựa như muốn chảy ra nước, va chạm làm cho thuỷ dịch phát ra những tiếng vang kích động, giường cũng gần như không chịu nổi sự nhiệt tình của cả hai mà rung động ‘lèo xèo’ lên.
« A a a, thật thoải mái, thật thoải mái …. »
Hắn đã không còn biết chính mình đang nói cái gì, hai tay ôm chặt đầu, vươn thẳng sống lưng làm lộ ra toàn bộ đường cong xinh đẹp, mái tóc hắn xoã ở trên người Thạch Duyên Tiên vũ động kịch liệt phóng đãng, vóc dáng hắn mềm mại, xinh đẹp của yêu mị, sung sướng của phóng đãng tạo thành một bức tranh mê hoặc người làm cho Thạch Duyên Tiên nhìn không chớp mắt.
« Không, không được, sắp … sắp …… »
Hắc lắc lắc đầu, thở phì phò, mái tóc dính ở trên trán ướt đẫm mồ hôi, mặt hắn rơi đầy lệ, thư sướng đến thể xác cùng tinh thần như sắp hoà tan ra. Hắn không thể chịu đựng khoái cảm mãnh liệt hơn nữa, thét lên chói tai, nhiệt tình phát tiết ra, tất cả tinh hoa đều phun hết ở trên bụng Thạch Duyên Tiên, bên trong tiểu huyệt cũng nhận được một luồng nhiệt bao phủ.
Thân mình hắn mềm nhũn, ở khi khoái cảm ngây ngất qua đi, tinh thần tỉnh táo lại, hắn phát hiện mình đang gối lên trên cánh tay của Thạch Duyên Tiên, mà hai mắt của y toả sáng nhìn chằm chắm hắn, làm cho hắn cảm thấy vừa xấu hổ vừa buồn thương.
« Ta … ta không phải cùng nam kỹ giống nhau sao ? »
Ngày ấy khi tham gia tiệc cưới, Tằng Tu Danh chính là mắng hắn như vậy. Hiện giờ hắn mới cảm thấy được chính mình trời sinh tính phóng đãng, thế nhưng chủ động khát cầu được nam nhân an ủi, hơn nữa còn động tình cuồng loạn ở trong lòng nam nhân, thậm chí ngay cả lúc Thạch Duyên Tiên không để ý tới hắn, hắn vẫn chạy đến trên giường của y, làm chút chuyện tình loạn thất bất tao.
Thạch Duyên Tiên khẽ nhếch khoé miệng, không cho là đúng, nói : « Nếu như nói ngươi là nam kỹ, chỉ sợ rằng nam nhân ở khắp thiên hạ này phải dâng lên tất cả tiền tài, cầu mong được đoạn tình cảnh vừa rồi tái hiện ở chính trên người mình. »
Ý tứ của y là gì, Hoa Lạc không rõ, nhưng hắn cảm thấy uỷ khuất, tổng cảm thấy được Thạch Duyên Tiên cũng xác định hắn hành động phóng đãng như lời hắn nói, vừa nghĩ như vậy nước mắt liền rơi xuống.
Thấy hắn không hiểu, Thạch Duyên Tiên vặn bung chân hắn ra, làm cho bộ vị trần trụi xấu hổ của hắn, tất cả đều hiện ra ở trước mặt Thạch Duyên Tiên, hành động đó làm cho Hoa Lạc một trận kinh ngạc.
Thạch Duyên Tiên bình tĩnh nói : « Nếu như bất kỳ người nam nhân nào nhìn ngươi, muốn ngươi, ngươi cũng không nói lời cự tuyệt, như vậy mới gọi là nam kỹ ; hoặc là vì ngân lượng, muốn ngươi là chuyện đê tiện, bán đứng thân thể, ngươi đều nguyện ý, như vậy mới gọi là nam kỹ. »
Lời nói này đâm trúng tâm sự của Hoa Lạc, câu ‘Nam kỹ của Thạch Duyên Tiên’ mà Tằng Tu Danh đã nói với hắn đích xác tạo thành thương tổn nội tâm của hắn thật lớn, hắn khóc ròng nói : « Ta vì cuộc sống ấm no mà bán mình cho ngươi, ta … »
Hắn uỷ khuất mà khóc lóc lên, Thạch Duyên Tiên hỏi ngược lại : « Cho nên ngươi là vì ngân lượng, mới làm việc này sao ? »
« Mới không phải, ta … ta ….. »
Trực tiếp thốt ra phủ nhận như vậy, thế nhưng nên như thế nào giải thích cho tâm tình hỗn loạn hiện giờ của mình ? Mà hắn cũng vô pháp giải thích với chính mình vì sao lại đối với âu yếm của Thạch Duyên Tiên mà trở nên cuồng loạn như vậy ?
« Cho nên ngươi không phải là nam kỹ. »
Hoa Lạc cùng Thạch Duyên Tiên dựa sát vào nhau, Thạch Duyên Tiên đưa tay ôm chặt lấy hắn. hắn biết Thạch Duyên Tiên đối với hắn thực nghiêm khắc, không dễ dàng nói tốt, chuyện gì cũng không trả lời trực tiếp, đều nói bóng nói gió muốn chính hắn tự lý giải, tự đi tìm đáp án.
« Ta không hiểu ngươi, Thạch Duyên Tiên … »
Lời nói sâu kín của y, hắn thật sự là không hiểu, không hiểu con người của y, không hiểu tâm của y, không hiểu tất cả các loại đối đãi của y đối với hắn, hắn chỉ hiểu là cùng Thạch Duyên Tiên trải qua tình ái vừa rồi là phi thường đặc biệt, trong lòng hắn – phân lượng của người này càng ngày càng muốn tăng thêm lên.
Bày tay nhỏ bé trắng nõn vuốt ve lòng ngực cường kiện của Thạch Duyên Tiên, khuôn mặt mềm mại cọ cọ lên người y, chóp mũi tận tình ngửi ngửi hương vị thuộc về người y, hương vị này so với trên áo càng thêm dễ ngửi hơn, làm cho người ta thật muốn ở mãi trên người y, cả đời cũng không muốn đứng dậy, cũng hy vọng thời gian không bao giờ thay đổi, cả đời sẽ mãi luôn như vậy.
« Hôm nay ngươi viết chữ tốt không ? » Y đột nhiên hỏi một vấn đề khác, không để ý thời khắc nhu tình tại lúc này.
« Viết tốt lắm. » Hắn trả lời.
« Lấy tới cho ta xem. »
Hắn khoác áo, xuống giường đi đến thư phòng lấy mấy trang giấy tới, khi trở lại trên giường, Thạch Duyên Tiên nắm lấy thắt lưng hắn, chăm chú nhìn xem mấy trang giấy đó, tâm tư của y đã không còn ở trên người hắn.
Hoa Lạc không hiểu trong lòng nam nhân này suy nghĩ cái gì, có đôi khi nghiêm túc, có đôi khi âm trầm ; khi đối với hắn tốt, lộ ra vẻ mặt lười nhác không sao cả, khi đối với hắn nghiêm khắc, cũng không sợ hắn oán hận trong lòng.
« Ngươi thích đi dạo ở tiểu phố lần trước đi không ? »
« Ân, đó là con đường cái chứ, mới không phải cái gì tiểu phố. » Hắn nhớ tới con đường phồn hoa náo nhiệt ngày đó.
Thạch Duyên Tiên đối với lời hình dung của hắn nhếch môi khẽ cười, « Bắt đầu ngày mai, sổ sách ở phố đó sẽ do ngươi theo dõi. »
Hoa Lạc vô cùng ngạc nhiên, không thể tin vào lỗ tai của mình vừa nghe được cái gì, cái phố náo nhiệt ồn ào kia sao ? Chính mình có tài đức gì mà có thể, có thể quản lý hết tất cả sổ sách của con đường ấy, đây là chức vụ hết sức trọng đại a.
Thạch Duyên Tiên đứng dậy mặc quần áo vào, nghiêng đầu nhìn thẳng mặt hắn, trong lời nói tràn ngập huyền cơ, lời nói sắc bén này muốn chính hắn tự phân giải mà hiểu lấy.
« Nếu ngươi cho rằng mình là nam kỹ, ta đây liền nói cho ngươi minh bạch – nam kỹ là dùng thân thể này đổi lấy ích lợi, ngươi cảm thấy thân thể của ngươi có thể đổi được cái gì ? Chính là một tiểu phố sao ? hay là cả gia sản của ta ? Hay là khắp thiên hạ này muốn ngươi, cũng đều không sao cả ? »
Cách nói lần này của Thạch Duyên Tiên rất có dã tâm làm cho Hoa Lạc chấn kinh không thôi, hắn chưa từng nghĩ qua như vậy, cũng không biết mình có thể suy nghĩ chuyện của mình như vậy. Thân thể của chính mình ? sắc đẹp của chính mình ? Nhưng lại có thể dùng để suy tính suy nghĩ theo hướng như vậy sao ?
Thạch Duyên Tiên sửa sang lại quần áo hoàn chỉnh, lại nói : « Giá trị thân mình của người là gì, hiện tại là do ta quyết định, nhưng chờ đến khi ngươi hiểu được mọi thứ, cũng như có bản lĩnh thì sẽ bắt đầu do chính ngươi tự quyết định. Thậm chí ngươi cũng có thể quyết định không cần dùng thân mình để đổi lấy bất kỳ đồ vật nào, thân mình của ngươi chỉ sẽ cho người ngươi muốn cho. »
Hắn ngồi xổm ở trên giường nhìn chằm chằm Thạch Duyên Tiên tuấn lãng nghiêm túc, tinh tế suy nghĩ ý tứ trong lời nói của y, lời nói của y chung quy vẫn là ý nghĩa sâu xa, giảng giải an bài cho hắn hiểu thấu đáo.
Thạch Duyên Tiên đem trang giấy luyện chữ trong tay mình trả lại cho hắn.
« Hôm nay không có viết sai, càng ngày càng tiếng bộ. Còn có, từ bây giờ trở đi, ngươi cũng nên chậm rãi suy nghĩ xem ngươi thật tâm muốn làm cái gì ? Khi ngày đó đến, ta sẽ đem khế ước bán mình trả lại cho ngươi, ngươi sẽ không còn là nam sủng cùng nô bộc hầu hạ của ta nữa, mà là Hoa Lạc có được cuộc sống của riêng mình. »
Đây là lời thề của Thạch Duyên Tiên, mà y là người không dễ dàng hứa hẹn.