Sổ sách của tiểu phố do Hoa Lạc tiếp nhận theo dõi, hiện tại Thạch Duyên Tiên không chỉ có dẫn hắn đi đàm sinh ý cùng mình, mà mấy đầu tư sinh ý không lớn cũng để cho Hoa Lạc đi làm, ngay cả chưởng quầy nhập hàng vào điếm, cũng xin chỉ thị của Hoa Lạc.
Lần đầu tiên nhập hàng vào trong điếm, Hoa Lạc đã thất bại, bị thương gia ác đức lừa, hắn bỏ ra mấy trăm lượng bạc, mua vào thứ mặt hàng hạ đẳng, vừa không thể dùng lại cũng khó bán ra, tâm tình hắn uể oải cùng thậm tệ, nhưng khi hắn hướng Thạch Duyên Tiên thỉnh tội, Thạch Duyên Tiên không trách cứ mà bàn giao hắn đi làm chuyện thứ hai. Thấy hắn vẫn khóc lóc, Thạch Duyên Tiên không giống trước la mắng mà ngược lại còn cổ vũ hắn.
« Lần sau đem bạc kiếm được bồi thường vào chỗ hỏng này là tốt rồi, huống hồ ngựa chạy cũng có lúc té, người thì cũng có lúc thất bại, ngay cả ta cũng không ngoại lệ, không cần vì thất bại lần này mà khóc lóc ủ rũ. Số bạc tổn thất này ta sẽ nhận, chỉ cần không phải phạm sai lần lớn, vẫn còn có cơ hội, ‘thua keo này bày keo khác’, không nên khóc lóc như vậy, từ trong thất bại rút ra được bài học mới trọng yếu. »
Hoa Lạc lau nước mắt gật đầu, đợi lần giao dịch kế tiếp đến, hắn chọn thời gian rảnh đem giấy hạng mục nói cho Thạch Duyên Tiên nghe, Thạch Duyên Tiên chỉ ra vài điểm trọng yếu, muốn hắn đi điều tra rõ ràng.
Lúc này quả nhiên phát hiện trong đó có quỷ – thương gia hợp tác không có uy tín lần trước, biết hắn không phải là người sành sỏi ở phương diện này, là con dê béo, nên tìm thêm vài thương gia khác liên hợp lại muốn lừa gạt hắn.
Hắn khẩn cấp đình chỉ giao dịch, đổi sang giao dịch với nhà buôn khác, tuy rằng giá có cao hơn, nhưng mặt hàng là loại rất tốt.
Trải qua một hai lần, hắn đối với việc xuất nhập hàng ở điếm gia dần dần hiểu biết, sự tình cũng trở nên thuận lợi hơn, cuối cùng cũng bồi lại được số bạc thua lỗ lúc đầu.
Hiện tại Hoa Lạc cùng Thạch Duyên Tiên cùng ra cùng vào, Thạch Duyên Tiên lại để cho hắn quản lý một ít cửa hàng của Thạch gia.
Cái thương phố kia mặc dù không phải là nơi kiếm ra tiền chính yếu của Thạch gia, nhưng đường phố luôn ồn ào náo nhiệt, nên việc làm ăn cũng thịnh vượng, tiền bạc kiếm được ào ào, làm cho kẻ khác thấy mà thòm thèm ghen tị.
Những điếm gia này dưới sự quản lý cẩn thận của Hoa Lạc, ngân lượng kiếm được càng ngày càng nhiều, mọi người đối đãi với Hoa Lạc càng thêm vài phần kính trọng, ngầm công khai gọi hắn một tiếng ‘Hoa công tử’, không hề nói hắn là tiểu yêu tinh mưu cầu danh lợi phú quý mà quấn quít lấy Thạch Duyên Tiên.
Thậm chí có người bắt đầu đồn đãi, sự nghiệp của Thạch Duyên Tiên quá lớn, một mình không thể quản lý được hết các hạng mục công việc, vì thế cần phải bồi dưỡng một người đáng tin cậy giúp y quản lý cùng trở thành trợ thủ đắc lực hữu ích – đó chính là Hoa Lạc.
Dung mạo tươi đẹp, thái độ hoà ái cùng vẻ mặt luôn mỉm cười làm cho ngươi ta mến yêu, bởi vì hắn họ Hoa, có người đùa giỡn gọi hắn là Hoa công tử, khen ngợi tên cũng như người đều xinh đẹp như hoa, cùng làm ăn với hắn tựa như dạo chơi chốn vườn hoa, hít thở lấy hương hoa trong gió xuân.
Thậm chí còn có người quen khi cùng Thạch Duyên Tiên đàm sinh ý mà có cả Hoa Lạc ở đấy, liền cười nói đó là một tiệc rượu đặc sắc, có hoa có tiên. Như vậy có thể thấy được, địa vị của Hoa Lạc dần dần đã thay đổi, ngay cả lời bình phẩm cũng không còn như trước đây.
Lúc trước Hoa Lạc có nghĩ cũng không nghĩ đến – đây chính là thứ mà Thạch Duyên Tiên nghĩ muốn để cho hắn nhận được.
******
Một bàn người đang nói chuyện, nhưng Hoa Lạc chỉ lẳng lặng nghe Thạch Duyên Tiên nói, trên mặt mang theo tươi cười thanh nhã, thấy chén trà của Thạch Duyên Tiên vừa rỗng, liền rót ngay cho y một chén trà nóng hổi khác, có thể châm trà cho y, hắn tuyệt đối không thấy nhàm chán, ngược lại còn có loại cảm giác hưởng thụ.
Thạch Duyên Tiên chỉ có ở một số trường hợp hội họp mới nói nhiều như vậy, Hoa Lạc im lặng lắng nghe, làm sao không hưởng thụ cho được, khi giọng nói trầm thấp của y tựa như huyền cầm di chuyển vang lên những âm trầm, cũng làm cho lòng hắn rung động.
Thạch Duyên Tiên nói đến chỗ vui vẻ sẽ tươi cười rạng rỡ, lúc đó hắn cũng sẽ vô thức mà mỉm cười theo, sùng bái nhìn về phía khuôn mặt vô cùng anh tuấn của Thạch Duyên Tiên, hắn không hề biết rằng những nụ cười mỉm kia của mình lại vô cùng xinh đẹp mê người, làm cho mấy nam tử ngồi cùng bàn sớm nhìn hắn ngây ngốc.
Hắn chỉ biết là Thạch Duyên Tiên biết rất nhiều chuyện mà hắn không biết, với lại lúc y đàm sinh ý, vẻ mặt chuyện trò vui vẻ, khi nhìn thấy bộ dáng đó của y, ánh mắt của hắn khó có thể dời đi khỏi người y.
Hoa Mãn lâu này là tửu lâu sang trọng nhất trong thị trấn này, chi phí cho một bữa cơm rất cao. Nguyên nhân chỗ này rất yên lặng, lão bản của điếm lại là người có học, đem chỗ này bố trí rất u tĩnh phong nhã, mỗi lần thương nhân hữu nghị đều chọn đến chỗ này, có khi là bàn bạc sinh ý, có khi chỉ là một bữa ăn thân mật. Hôm nay Thạch Duyên Tiên cùng vài thương nhân tụ hội, cũng giống như trước mang theo Hoa Lạc cùng đi.
Tình cờ hôm nay Tằng Tu Danh cũng tới nơi này, vì người cùng đàm sinh ý với gã xác định muốn gã tiếp đãi ở trong nơi này.
« Kia … đó là đường ca của nương tử ngươi a. »
Nói lời này, chính là gã nam tử vô vị đã quấy rầy Hoa Lạc ngày đó, chính là trong lời nói của gã mang theo do dự, tựa hồ cũng không dám xác nhận, người đang ngồi ở bên cạnh Thạch Duyên Tiên phú giáp một phương đến tột cùng có phải là Hoa Lạc hay không ? Vì bộ dáng của hắn so với lúc trước cách xa quá nhiều, lúc trước là một bộ dáng nghèo túng, còn hiện giờ lại xinh đẹp như hoa mùa xuân.
Mặc dù ở trong tiệc cưới của Tằng Tu Danh, gã là bằng hữu cũng có tham dự, lúc đó nhìn thấy Hoa Lạc xinh đẹp làm cho gã như lặn sâu xuống ba thước nước, nhưng mà nhìn qua có điểm hơi nhu nhược, không giống như hiện giờ ….
Im lặng không nói, biểu tình bình tĩnh, trên mặt mang theo tươi cười, ánh mắt ôn nhu quấn quanh ở trên người Thạch Duyên Tiên, loại vẻ mặt bất an, sợ hãi, hở một tý liền rơi lệ trước kia ở trên mặt Hoa Lạc hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại tự tin trầm ổn cùng duyên dáng, thần thái đoan trang tao nhã như vậy, tựa như tiên nữ giáng trần.
Tằng Tu Danh cơ hồ mê muội nhìn xem Hoa Lạc, cảm thấy trên người hắn tản ra hào quang chói mắt không gì sánh kịp, so với Hoa Kiều Nhi trong nhà xinh đẹp gấp trăm ngàn lần. Đối tượng thân cận với gã ngày ấy, căn bản không phải là Hoa Kiều Nhi, mà là hắn ! Hoa Lạc mới là đối tượng thân cận mà gã hợp ý.
Hoa Kiều Nhi tục tằng, phí phạm lại xa xỉ, tính nết chanh chua hay chửi đổng, lúc nào cũng gây gỗ cãi nhau, gã thật không biết chính mình phát điên cái gì, vì sao lại thú loại nữ nhân phá hết sạch gia sản vào nhà. Thiên hạ xinh đẹp ôn nhu uyển chuyển dịu dàng mà lúc trước gã thân cận ở dưới trăng kia, tất cả đều là nam nhân trước mắt này.
Đáng giận ! Là nam nhân này không nói rõ ràng, mới làm cho gã thú Hoa Kiều Nhi xấu xí tục tằng vào nhà. Hiện tại cuộc sống vô cùng thống khổ, sống qua một ngày bằng qua một năm.
Nhắc tới việc trong nhà có sửu thê, gã liền nhớ lại bị cái cọc hôn sự này lừa dối, vừa thấy mặt xấu xí của nàng, gã liền hối hận lúc trước đem Hoa Lạc chắp tay tặng cho Thạch Duyên Tiên.
Chính gã khiến cho Thạch Duyên Tiên cùng tiểu mỹ nhân phong lưu khoái hoạt như vậy, còn mình lại cùng sửu thê trong nhà kia bốn mắt nhìn nhau. Lại nói, chính mình cũng không hề thua kém Thạch Duyên Tiên, nói không chừng là Thạch Duyên Tiên dựa vào quyền thế tài phú, ở sau lưng gã an bài tính toán cũng không chừng, nếu không Hoa Lạc vẫn luôn mãi dây dưa với gã, không bao lâu liền biến thành người của Thạch Duyên Tiên.
« Đáng tiếc a đáng tiếc, đường ca này là người của Thạch Duyên Tiên, muốn câu dẫn hắn còn phải nhìn xem tường thành của Thạch gia cao bao nhiêu, muốn dùng tiền dụ dỗ, ách … nhà Thạch Duyên Tiên thiếu cái gì thì thiếu chứ nhất định tiền bạc là không thiếu a, chúng ta làm sao so sánh được, cũng không lạ là đường ca này khăng khăng một mực đi theo Thạch Duyên Tiên, ở bên cạnh gã làm một tiểu đệ châm trà. »
Nam nhân kia ở bên cạnh Tằng Tu Danh vừa than thở vừa kích thích, sau khi Tằng Tu Danh kết hôn, nợ nần Hoa gia liền chuyển thành của gã, hai lão Hoa gia vay mượn khắp nơi, tất cả khoản nợ ấy đều báo tên của gã.
Gã lại cực kỳ sĩ diện, sợ mất mặt mà không dám nói với mọi người chính mình cũng không phải giàu có gì, kết quả tất cả khoản nợ đó gã đành ôm nhận hết thảy, khiến cho cuộc sống hiện nay càng ngày càng khó khăn.
Gã chọn một cái ghế dựa gần bên Hoa Lạc ngồi xuống, Thạch Duyên Tiên có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua là nhặt thứ đồ gã không cần mà thôi. Nếu lúc trước gã muốn Hoa Lạc, Hoa Lạc đã sớm mở ra hai chân mà hầu hạ gã.
Gã cố ý di chuyển ghế dựa hướng Hoa Lạc dựa vào, Hoa Lạc quay đầu mỉm cười, ngoài ý muốn thấy được Tằng Tu Danh, hắn sửng sốt, trong lòng suy sụp nhảy loạn, mỉm cười trấn định trên mặt liền đánh mất.
Nhìn thấy gã liền không thoải mái như vậy sao ? Ngay cả cười cũng không muốn cười, điều này làm cho gã càng thêm tức giận, cho rằng Hoa Lạc là xem thường gã, hiện tại bám víu vào Thạch Duyên Tiên phú khả địch quốc, cho nên không xem gã ra gì.
Lúc trước Hoa Lạc dây dưa câu dẫn gã không được, mới chuyển hướng về phía Thạch Duyên Tiên, khả hiện tại nhìn thấy gã, cự nhiên lộ ra biểu tình như vậy ! Hừ, gã há có thể để cho Hoa Lạc sống dễ chịu như thế.
Tằng Tu Danh đứng lên, đi đến bên bàn của Thạch Duyên Tiên, lấy cớ vô tình gặp nhau để nói chuyện, nhưng chính là muốn lấy cơ hội đả kích Hoa Lạc.
« Đây không phải là biểu huynh bà con xa sao ? Hôm nay ngươi cũng tới nơi này uống rượu thưởng thức cảnh đẹp sao ? »
Hành động di chuyển ghế dựa vừa rồi của gã, đã sớm khiến cho Thạch Duyên Tiên chú ý. Sắc mặt Thạch Duyên Tiên hơi trầm xuống, dù sao lăn lộn trên thương trường đã lâu, sắc mặt của y liền lập tức khôi phục thản nhiên.
« Ngô, đây không phải là tiểu thập thất biểu đệ sao ? Lâu rồi không gặp, ngươi từ trước đến nay không theo ta bắt chuyện, hôm nay như thế nào lại chợt đến thăm hỏi thế này ? »
Lời nói của Thạch Duyên Tiên đầy châm chọc, y trước kia xuất thân nghèo hèn, còn gia đình Tằng Tu Danh là tiểu phú, để tránh bọn họ tới nhà vay mượn bạc, đương nhiên sẽ lo sợ trốn tránh không kịp, nói gì đến bắt chuyện thăm hỏi.
Đến khi y đại phú đại quý, Tằng Tu Danh ghen ghét với y, lại càng không muốn cùng y thân thiết, nếu không phải Tằng Tu Danh thú thê, bọn họ căn bản một năm cũng khó có được gặp mặt nhau một lần.
Tằng Tu Danh cá tính tự phụ, đương trường bị người châm chọc, sắc mặt liền biến đen. Thạch Duyên Tiên chuyển hướng sang Hoa Lạc, thay hai bên giới thiệu, « Đây là Hoa Lạc, đây là Tằng thiếu gia, trước kia các người đã gặp qua. »
Hoa Lạc đen ánh mắt buông xuống, nguyên bản hắn nghĩ đến chính mình vô y vô dựa, có thể đi nhờ vả vào Tằng Tu Danh, nhận được gã yêu thương cùng che chở, không ngờ cuối cùng lại lạc vào trong tay Thạch Duyên Tiên.
Hiện giờ lần thứ hai nhìn thấy vẻ mặt khôi ngô tuấn tú của Tằng Tu Danh – tình nhân mối tình đầu, làm cho tâm tình của hắn trong khoảng thời gian ngắn phập phồng bất định, nhưng vì Thạch Duyên Tiên đã lên tiếng giới thiệu mà đành phải nhẹ giọng chào hỏi.
« Tằng thiếu gia, ngài khoẻ không ? »
« Ta khoẻ thì khoẻ, chính là không khoẻ bằng ngươi. Ngươi ở Hoa gia làm nhiều việc ác, trộm bán sản nghiệp tổ tiên, cô phụ dưỡng dục chi ân của gia đình bá phụ, bị đuổi ra khỏi nhà, hiện tại lại biến thành người của Thạch gia, còn được sủng ái vạn phần, quả nhiên nhờ hưởng ánh sáng của biểu huynh bà con xa, kiểu dáng cả người đều thay đổi, thật sự là lợi hại a. »
Lần đầu tiên nhập hàng vào trong điếm, Hoa Lạc đã thất bại, bị thương gia ác đức lừa, hắn bỏ ra mấy trăm lượng bạc, mua vào thứ mặt hàng hạ đẳng, vừa không thể dùng lại cũng khó bán ra, tâm tình hắn uể oải cùng thậm tệ, nhưng khi hắn hướng Thạch Duyên Tiên thỉnh tội, Thạch Duyên Tiên không trách cứ mà bàn giao hắn đi làm chuyện thứ hai. Thấy hắn vẫn khóc lóc, Thạch Duyên Tiên không giống trước la mắng mà ngược lại còn cổ vũ hắn.
« Lần sau đem bạc kiếm được bồi thường vào chỗ hỏng này là tốt rồi, huống hồ ngựa chạy cũng có lúc té, người thì cũng có lúc thất bại, ngay cả ta cũng không ngoại lệ, không cần vì thất bại lần này mà khóc lóc ủ rũ. Số bạc tổn thất này ta sẽ nhận, chỉ cần không phải phạm sai lần lớn, vẫn còn có cơ hội, ‘thua keo này bày keo khác’, không nên khóc lóc như vậy, từ trong thất bại rút ra được bài học mới trọng yếu. »
Hoa Lạc lau nước mắt gật đầu, đợi lần giao dịch kế tiếp đến, hắn chọn thời gian rảnh đem giấy hạng mục nói cho Thạch Duyên Tiên nghe, Thạch Duyên Tiên chỉ ra vài điểm trọng yếu, muốn hắn đi điều tra rõ ràng.
Lúc này quả nhiên phát hiện trong đó có quỷ – thương gia hợp tác không có uy tín lần trước, biết hắn không phải là người sành sỏi ở phương diện này, là con dê béo, nên tìm thêm vài thương gia khác liên hợp lại muốn lừa gạt hắn.
Hắn khẩn cấp đình chỉ giao dịch, đổi sang giao dịch với nhà buôn khác, tuy rằng giá có cao hơn, nhưng mặt hàng là loại rất tốt.
Trải qua một hai lần, hắn đối với việc xuất nhập hàng ở điếm gia dần dần hiểu biết, sự tình cũng trở nên thuận lợi hơn, cuối cùng cũng bồi lại được số bạc thua lỗ lúc đầu.
Hiện tại Hoa Lạc cùng Thạch Duyên Tiên cùng ra cùng vào, Thạch Duyên Tiên lại để cho hắn quản lý một ít cửa hàng của Thạch gia.
Cái thương phố kia mặc dù không phải là nơi kiếm ra tiền chính yếu của Thạch gia, nhưng đường phố luôn ồn ào náo nhiệt, nên việc làm ăn cũng thịnh vượng, tiền bạc kiếm được ào ào, làm cho kẻ khác thấy mà thòm thèm ghen tị.
Những điếm gia này dưới sự quản lý cẩn thận của Hoa Lạc, ngân lượng kiếm được càng ngày càng nhiều, mọi người đối đãi với Hoa Lạc càng thêm vài phần kính trọng, ngầm công khai gọi hắn một tiếng ‘Hoa công tử’, không hề nói hắn là tiểu yêu tinh mưu cầu danh lợi phú quý mà quấn quít lấy Thạch Duyên Tiên.
Thậm chí có người bắt đầu đồn đãi, sự nghiệp của Thạch Duyên Tiên quá lớn, một mình không thể quản lý được hết các hạng mục công việc, vì thế cần phải bồi dưỡng một người đáng tin cậy giúp y quản lý cùng trở thành trợ thủ đắc lực hữu ích – đó chính là Hoa Lạc.
Dung mạo tươi đẹp, thái độ hoà ái cùng vẻ mặt luôn mỉm cười làm cho ngươi ta mến yêu, bởi vì hắn họ Hoa, có người đùa giỡn gọi hắn là Hoa công tử, khen ngợi tên cũng như người đều xinh đẹp như hoa, cùng làm ăn với hắn tựa như dạo chơi chốn vườn hoa, hít thở lấy hương hoa trong gió xuân.
Thậm chí còn có người quen khi cùng Thạch Duyên Tiên đàm sinh ý mà có cả Hoa Lạc ở đấy, liền cười nói đó là một tiệc rượu đặc sắc, có hoa có tiên. Như vậy có thể thấy được, địa vị của Hoa Lạc dần dần đã thay đổi, ngay cả lời bình phẩm cũng không còn như trước đây.
Lúc trước Hoa Lạc có nghĩ cũng không nghĩ đến – đây chính là thứ mà Thạch Duyên Tiên nghĩ muốn để cho hắn nhận được.
******
Một bàn người đang nói chuyện, nhưng Hoa Lạc chỉ lẳng lặng nghe Thạch Duyên Tiên nói, trên mặt mang theo tươi cười thanh nhã, thấy chén trà của Thạch Duyên Tiên vừa rỗng, liền rót ngay cho y một chén trà nóng hổi khác, có thể châm trà cho y, hắn tuyệt đối không thấy nhàm chán, ngược lại còn có loại cảm giác hưởng thụ.
Thạch Duyên Tiên chỉ có ở một số trường hợp hội họp mới nói nhiều như vậy, Hoa Lạc im lặng lắng nghe, làm sao không hưởng thụ cho được, khi giọng nói trầm thấp của y tựa như huyền cầm di chuyển vang lên những âm trầm, cũng làm cho lòng hắn rung động.
Thạch Duyên Tiên nói đến chỗ vui vẻ sẽ tươi cười rạng rỡ, lúc đó hắn cũng sẽ vô thức mà mỉm cười theo, sùng bái nhìn về phía khuôn mặt vô cùng anh tuấn của Thạch Duyên Tiên, hắn không hề biết rằng những nụ cười mỉm kia của mình lại vô cùng xinh đẹp mê người, làm cho mấy nam tử ngồi cùng bàn sớm nhìn hắn ngây ngốc.
Hắn chỉ biết là Thạch Duyên Tiên biết rất nhiều chuyện mà hắn không biết, với lại lúc y đàm sinh ý, vẻ mặt chuyện trò vui vẻ, khi nhìn thấy bộ dáng đó của y, ánh mắt của hắn khó có thể dời đi khỏi người y.
Hoa Mãn lâu này là tửu lâu sang trọng nhất trong thị trấn này, chi phí cho một bữa cơm rất cao. Nguyên nhân chỗ này rất yên lặng, lão bản của điếm lại là người có học, đem chỗ này bố trí rất u tĩnh phong nhã, mỗi lần thương nhân hữu nghị đều chọn đến chỗ này, có khi là bàn bạc sinh ý, có khi chỉ là một bữa ăn thân mật. Hôm nay Thạch Duyên Tiên cùng vài thương nhân tụ hội, cũng giống như trước mang theo Hoa Lạc cùng đi.
Tình cờ hôm nay Tằng Tu Danh cũng tới nơi này, vì người cùng đàm sinh ý với gã xác định muốn gã tiếp đãi ở trong nơi này.
« Kia … đó là đường ca của nương tử ngươi a. »
Nói lời này, chính là gã nam tử vô vị đã quấy rầy Hoa Lạc ngày đó, chính là trong lời nói của gã mang theo do dự, tựa hồ cũng không dám xác nhận, người đang ngồi ở bên cạnh Thạch Duyên Tiên phú giáp một phương đến tột cùng có phải là Hoa Lạc hay không ? Vì bộ dáng của hắn so với lúc trước cách xa quá nhiều, lúc trước là một bộ dáng nghèo túng, còn hiện giờ lại xinh đẹp như hoa mùa xuân.
Mặc dù ở trong tiệc cưới của Tằng Tu Danh, gã là bằng hữu cũng có tham dự, lúc đó nhìn thấy Hoa Lạc xinh đẹp làm cho gã như lặn sâu xuống ba thước nước, nhưng mà nhìn qua có điểm hơi nhu nhược, không giống như hiện giờ ….
Im lặng không nói, biểu tình bình tĩnh, trên mặt mang theo tươi cười, ánh mắt ôn nhu quấn quanh ở trên người Thạch Duyên Tiên, loại vẻ mặt bất an, sợ hãi, hở một tý liền rơi lệ trước kia ở trên mặt Hoa Lạc hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại tự tin trầm ổn cùng duyên dáng, thần thái đoan trang tao nhã như vậy, tựa như tiên nữ giáng trần.
Tằng Tu Danh cơ hồ mê muội nhìn xem Hoa Lạc, cảm thấy trên người hắn tản ra hào quang chói mắt không gì sánh kịp, so với Hoa Kiều Nhi trong nhà xinh đẹp gấp trăm ngàn lần. Đối tượng thân cận với gã ngày ấy, căn bản không phải là Hoa Kiều Nhi, mà là hắn ! Hoa Lạc mới là đối tượng thân cận mà gã hợp ý.
Hoa Kiều Nhi tục tằng, phí phạm lại xa xỉ, tính nết chanh chua hay chửi đổng, lúc nào cũng gây gỗ cãi nhau, gã thật không biết chính mình phát điên cái gì, vì sao lại thú loại nữ nhân phá hết sạch gia sản vào nhà. Thiên hạ xinh đẹp ôn nhu uyển chuyển dịu dàng mà lúc trước gã thân cận ở dưới trăng kia, tất cả đều là nam nhân trước mắt này.
Đáng giận ! Là nam nhân này không nói rõ ràng, mới làm cho gã thú Hoa Kiều Nhi xấu xí tục tằng vào nhà. Hiện tại cuộc sống vô cùng thống khổ, sống qua một ngày bằng qua một năm.
Nhắc tới việc trong nhà có sửu thê, gã liền nhớ lại bị cái cọc hôn sự này lừa dối, vừa thấy mặt xấu xí của nàng, gã liền hối hận lúc trước đem Hoa Lạc chắp tay tặng cho Thạch Duyên Tiên.
Chính gã khiến cho Thạch Duyên Tiên cùng tiểu mỹ nhân phong lưu khoái hoạt như vậy, còn mình lại cùng sửu thê trong nhà kia bốn mắt nhìn nhau. Lại nói, chính mình cũng không hề thua kém Thạch Duyên Tiên, nói không chừng là Thạch Duyên Tiên dựa vào quyền thế tài phú, ở sau lưng gã an bài tính toán cũng không chừng, nếu không Hoa Lạc vẫn luôn mãi dây dưa với gã, không bao lâu liền biến thành người của Thạch Duyên Tiên.
« Đáng tiếc a đáng tiếc, đường ca này là người của Thạch Duyên Tiên, muốn câu dẫn hắn còn phải nhìn xem tường thành của Thạch gia cao bao nhiêu, muốn dùng tiền dụ dỗ, ách … nhà Thạch Duyên Tiên thiếu cái gì thì thiếu chứ nhất định tiền bạc là không thiếu a, chúng ta làm sao so sánh được, cũng không lạ là đường ca này khăng khăng một mực đi theo Thạch Duyên Tiên, ở bên cạnh gã làm một tiểu đệ châm trà. »
Nam nhân kia ở bên cạnh Tằng Tu Danh vừa than thở vừa kích thích, sau khi Tằng Tu Danh kết hôn, nợ nần Hoa gia liền chuyển thành của gã, hai lão Hoa gia vay mượn khắp nơi, tất cả khoản nợ ấy đều báo tên của gã.
Gã lại cực kỳ sĩ diện, sợ mất mặt mà không dám nói với mọi người chính mình cũng không phải giàu có gì, kết quả tất cả khoản nợ đó gã đành ôm nhận hết thảy, khiến cho cuộc sống hiện nay càng ngày càng khó khăn.
Gã chọn một cái ghế dựa gần bên Hoa Lạc ngồi xuống, Thạch Duyên Tiên có gì đặc biệt hơn người, chẳng qua là nhặt thứ đồ gã không cần mà thôi. Nếu lúc trước gã muốn Hoa Lạc, Hoa Lạc đã sớm mở ra hai chân mà hầu hạ gã.
Gã cố ý di chuyển ghế dựa hướng Hoa Lạc dựa vào, Hoa Lạc quay đầu mỉm cười, ngoài ý muốn thấy được Tằng Tu Danh, hắn sửng sốt, trong lòng suy sụp nhảy loạn, mỉm cười trấn định trên mặt liền đánh mất.
Nhìn thấy gã liền không thoải mái như vậy sao ? Ngay cả cười cũng không muốn cười, điều này làm cho gã càng thêm tức giận, cho rằng Hoa Lạc là xem thường gã, hiện tại bám víu vào Thạch Duyên Tiên phú khả địch quốc, cho nên không xem gã ra gì.
Lúc trước Hoa Lạc dây dưa câu dẫn gã không được, mới chuyển hướng về phía Thạch Duyên Tiên, khả hiện tại nhìn thấy gã, cự nhiên lộ ra biểu tình như vậy ! Hừ, gã há có thể để cho Hoa Lạc sống dễ chịu như thế.
Tằng Tu Danh đứng lên, đi đến bên bàn của Thạch Duyên Tiên, lấy cớ vô tình gặp nhau để nói chuyện, nhưng chính là muốn lấy cơ hội đả kích Hoa Lạc.
« Đây không phải là biểu huynh bà con xa sao ? Hôm nay ngươi cũng tới nơi này uống rượu thưởng thức cảnh đẹp sao ? »
Hành động di chuyển ghế dựa vừa rồi của gã, đã sớm khiến cho Thạch Duyên Tiên chú ý. Sắc mặt Thạch Duyên Tiên hơi trầm xuống, dù sao lăn lộn trên thương trường đã lâu, sắc mặt của y liền lập tức khôi phục thản nhiên.
« Ngô, đây không phải là tiểu thập thất biểu đệ sao ? Lâu rồi không gặp, ngươi từ trước đến nay không theo ta bắt chuyện, hôm nay như thế nào lại chợt đến thăm hỏi thế này ? »
Lời nói của Thạch Duyên Tiên đầy châm chọc, y trước kia xuất thân nghèo hèn, còn gia đình Tằng Tu Danh là tiểu phú, để tránh bọn họ tới nhà vay mượn bạc, đương nhiên sẽ lo sợ trốn tránh không kịp, nói gì đến bắt chuyện thăm hỏi.
Đến khi y đại phú đại quý, Tằng Tu Danh ghen ghét với y, lại càng không muốn cùng y thân thiết, nếu không phải Tằng Tu Danh thú thê, bọn họ căn bản một năm cũng khó có được gặp mặt nhau một lần.
Tằng Tu Danh cá tính tự phụ, đương trường bị người châm chọc, sắc mặt liền biến đen. Thạch Duyên Tiên chuyển hướng sang Hoa Lạc, thay hai bên giới thiệu, « Đây là Hoa Lạc, đây là Tằng thiếu gia, trước kia các người đã gặp qua. »
Hoa Lạc đen ánh mắt buông xuống, nguyên bản hắn nghĩ đến chính mình vô y vô dựa, có thể đi nhờ vả vào Tằng Tu Danh, nhận được gã yêu thương cùng che chở, không ngờ cuối cùng lại lạc vào trong tay Thạch Duyên Tiên.
Hiện giờ lần thứ hai nhìn thấy vẻ mặt khôi ngô tuấn tú của Tằng Tu Danh – tình nhân mối tình đầu, làm cho tâm tình của hắn trong khoảng thời gian ngắn phập phồng bất định, nhưng vì Thạch Duyên Tiên đã lên tiếng giới thiệu mà đành phải nhẹ giọng chào hỏi.
« Tằng thiếu gia, ngài khoẻ không ? »
« Ta khoẻ thì khoẻ, chính là không khoẻ bằng ngươi. Ngươi ở Hoa gia làm nhiều việc ác, trộm bán sản nghiệp tổ tiên, cô phụ dưỡng dục chi ân của gia đình bá phụ, bị đuổi ra khỏi nhà, hiện tại lại biến thành người của Thạch gia, còn được sủng ái vạn phần, quả nhiên nhờ hưởng ánh sáng của biểu huynh bà con xa, kiểu dáng cả người đều thay đổi, thật sự là lợi hại a. »