Hai người ngồi ở đại sảnh uống trà, cấp bậc trà ở Thạch gia so với Tằng gia còn tốt hơn vài lần, thật có đủ hương vị thơm ngát. Về sau bọn họ ở ngay tại nơi này dưỡng lão, cuộc sống quá khoái hoạt cùng ưu nhàn, mặc kệ đánh bạc thua nhiều ít bạc, chỉ cần kêu Hoa Lạc đem ngân lượng đưa ra là ổn cả, dù sao hắn chỉ cần hầu hạ Thạch Duyên Tiên thư thư phục phục, còn sợ Thạch Duyên Tiên không cho hắn bạc sao ?
Hai người đang suy nghĩ tới tương lai phải tiêu xài hoang phí như thế nào, nên không thấy có một vị nam tử tuy còn trẻ tuổi nhưng đã uy nghiêm cùng tổng quản tiến vào, vị nam tử này ăn mặc vô cùng sang trọng, bọn họ có mắt như mù, còn phất tay hét lên : « Bên kia lại đây, Thạch gia chủ tử không có nhà, hiện tại chúng ta tác chủ, muốn mượn bạc thì 3 phần lời, tiền bạc giao lên trước rồi nói chuyện, không cần giao cho tổng quản, trực tiếp đưa cho chúng ta là đúng nơi rồi. »
« Bước xuống ! Kia không phải là vị trí của ngươi. » Thạch Duyên Tiên lạnh nhạt nói.
« Cái gì ? » Hoa Trung Thế vẫn nghe không rõ ràng lắm.
Thạch Duyên Tiên không nói hai câu, đem gã từ ghế chủ vị ấn xuống đất, xương cốt của Hoa Trung Thế thiếu chút nữa gảy tan, gã ‘hừ hừ a a’ lên, mạng già thiếu chút không còn, ánh mắt Thạch Duyên Tiên chuyển tới trên người Lâm Vân Nương, vẻ mặt hàn lệ lãnh khốc làm cho Lâm Vân Nương sợ tới mức trong lòng cả kinh không thôi, liền lập tức từ vị trí bên cạnh đứng lên, đứng sang một bên.
Thạch Duyên Tiên đĩnh đạc ngồi xuống vị trí chủ vị, hỏi : « Tổng quản, ngươi nói hai người này là bá phụ, bá mẫu của Lạc ? »
« Dạ, bọn họ tự xưng là bá phụ mẫu của Hoa thiếu gia, nói muốn tới nương nhờ họ hàng. »
Bọn họ – một hỏi một đáp, Hoa Trung Thế cùng Lâm Vân Nương mới hiểu được người trước mắt chính là Thạch Duyên Tiên, nam nhân có nhiều tiền nhất trên thế gian này.
Bọn họ lập tức xoa xoa tay, lộ ra vẻ mặt lấy lòng. « Ai da, Thạch thiếu gia, chúng ta có mắt như mù, bởi vì ngài cùng Lạc không có nhà, chúng ta sợ gia sản của ngài bị hạ nhân lừa gạt đi, cho nên chúng ta giúp ngài chăm non quản lý nhà này. »
Thạch Duyên Tiên không để ý tới lý do của bọn họ, ánh mắt qua lại ở trên người bọn họ xem sét, thần sắc rất nghiêm khắc, làm cho Hoa Trung Thế bắt đầu toát ra một thân mồ hôi lạnh, có loại trực giác nam nhân này chẳng dễ trêu chọc.
Nói y yêu thích nam sắc, như thế nào nhìn đoán không ra ? nam nhân này sẽ vì nam nhân khác tiêu xài rất nhiều ngân lượng sao ? Sẽ thích cái đứa ham khóc nhè, yếu đuối, không tiền đồ như Hoa Lạc sao ? Không phải đã nghe đồn sai rồi chứ, kỳ thật người Hoa Lạc hầu hạ cũng không phải là Thạch Duyên Tiên đi.
« Nhìn tuổi các ngươi đích xác phù hợp, diện mạo cùng Lạc cũng có chút tương tự. »
Thấy y gọi tên Hoa Lạc rất thân thiết ngọt ngào, quả nhiên Hoa Lạc là nam sủng của y, Hoa Trung Thế liên tục lau mồ hôi, may mắn không đi nhầm, gã vội vả cãi lại.
« Dạ, dù sao chúng ta cũng là thân bá phụ, thân bá mẫu của hắn, cho nên có chút giống nhau. Khi Lạc còn nhỏ, phụ mẫu đều mất, là chúng ta một tay nuôi hắn lớn lên, chúng ta đối với hắn yêu thương có thêm, so với nữ nhi thân sinh Hoa Kiều Nhi còn thương hơn, dù sao chúng ta không có nhi tử, liền đem hắn trở thành trưởng nam mà nuôi dưỡng. »
Sắc mặt Thạch Duyên Tiên trầm xuống, thanh âm cũng trở nên âm trầm, dám ở trước mặt y nói dối hết bài này đến bài khác, cũng không nhìn xem Thạch Duyên Tiên y là ai ? hai tên này cũng mặt dạn mày dày đến khó có thể tưởng tượng.
« Hừ, như thế nào ta lại nghe không giống vậy ? Ta nghe người dân trong thôn nói – bá phụ mẫu của Lạc ỷ vào Lạc còn nhỏ, song thân mất sớm, đem hắn trở thành dã cẩu mà đánh chửi, còn chiếm lấy gia sản của phụ thân hắn. Từ nhỏ cơm ba bữa không đủ no, quần áo trên người cũ nát không chịu nổi, còn phải chịu đựng ngày đông giá rét khốc hàn, ngày hè nắng rát, hàm chứa nước mắt làm những chuyện tạp nham thấp hèn, ngay cả cơm ăn đều không đủ no, mà bá phụ mẫu của Lạc đem tất cả ngân lượng nên thuộc về Lạc đều đánh bạc hết, cuối cùng còn đem hắn đuổi ra khỏi nhà, nhắm mắt làm ngơ mặc hắn sống chết. »
« Này … này … tất cả những chuyện này đều là đồn đãi sai lầm…. »
Hoa Trung Thế mồ hôi lạnh chảy ròng, ngay cả phía sau lưng đều ướt đẫm, làm sao ngờ được chuyện bị Thạch Duyên Tiên điều tra nhất thanh nhị sở. Gã vừa nói ‘đồn đãi sai lầm’, Thạch Duyên Tiên liền dùng sức vỗ xuống tay vịn, phát ra tiếng vang ‘ầm ầm’, bọn họ làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, không thể không kinh sợ.
Hoa Trung Thế sợ tới mức chân nhuyễn, Lâm Vân Nương cũng run rẩy không ngừng, xem ra Thạch Duyên Tiên không những có quyền thế, mà cá tính trầm tĩnh, con mắt nhìn đời so với Tằng Tu Danh hoàn toàn bất đồng, bọn họ muốn lừa bịp tống tiền Thạch Duyên Tiên, tựa hồ là sai lầm chết người.
« Cái gì gọi là đồn đãi sai lầm ? Ý ngươi là Thạch Duyên Tiên ta điều tra sự việc không rõ ràng, người dưới tay tất cả đều là lừa bịp ta ? Ý ngươi ám chỉ là ta thực vô năng ? »
« Không, không dám. » Bọn họ lập tức cúi thấp người.
« Hừ, ta đang muốn tìm hai lão Hoa gia để giúp Lạc trút giận. Hắn là người của ta, hắn thiện lương có thể nhẫn nhịn nỗi tức giận này, nhưng ta thì không thể, ta muốn đem hai lão này tới quan phủ để tố cáo, không để cho bọn họ sung quân biên cương ăn ở thấp hèn, lao động nô lệ, bị mọi người chà đạp đánh đập ta sẽ không nguôi cơn giận này, ta muốn để cho bọn họ nếm thử khổ sở mà Lạc đã chịu, thậm chí còn phải khổ sở hơn gấp trăm lần, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn họ. »
Hoa Trung Thế nghe y nói rất hung ác, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Thạc Duyên Tiên lạnh lùng nói tiếp : « Hai lão này cũng biết đại nạn sắp ập lên đầu mình, Hoa gia vừa sụp đổ, ở quê nhà liền tìm không thấy bóng dáng bọn họ, làm cho ta không xả được cơn tức giận này, may mắn hôm nay các ngươi tự chui đầu vào rọ, nếu thật là bá phụ mẫu của Lạc liền theo ta đi gặp quan đi, Thạch Duyên Tiên ta muốn báo án, quan phủ nhất định sẽ tận tâm tận lực mà thẩm tra xử lý. »
Nghe hai chữ ‘báo quan’, bọn họ run rẩy càng kịch liệt hơn, Hoa Lạc có nam nhân không dễ trêu chọc như Thạch Duyên Tiên làm chỗ dựa vững chắc phía sau, nếu đến quan phủ, bọn bọ chắc chắn sẽ không có đường sống, dù sao đích xác bọn họ có làm việc này.
Giờ phút này bọn họ nào dám thừa nhận, Lâm Vân Nương vội vàng lắc đầu, « Không, không, chúng ta không phải, chúng ta cùng Hoa Lạc không có quan hệ, chúng ta nghĩ sống ở nơi này rất tốt nên chúng ta mới đến giả mạo. »
Hoa Trung Thế cũng quá sợ hãi, gật đầu phụ hoạ. « Ân, chúng ta là giả mạo, chúng ta căn bản là chưa từng gặp qua Hoa Lạc. »
« Là thật sao ? Nếu để các ngươi bước ra khỏi cửa này, các ngươi vẫn dám mở miệng nói bậy thì sao? »
Hai người vội vàng cam đam. « Không dám, tuyệt đối không dám, chúng ta không dám tái giả mạo. »
Ánh mắt Thạch Duyên lạnh như băng nhìn chăm chú bọn họ. « Nếu không phải sẽ tạm tha các ngươi, nhưng tử tội có thể tha, tai vạ khó thoát, dám can đảm vào Thạch gia ta giả mạo thân nhân của Lạc, ngươi nghĩ rằng Thạch gia ta là tửu quán Hoa lâu, mặc cho ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao ? Thạch Duyên Tiên ta tốt xấu gì cũng là tầng lớp thượng lưu ở nơi này, há có thể cho ngươi khi nhục như thế. Người tới, đem hai tên vô sỉ dám giả mạo thân nhân của Lạc đánh đuổi ra ngoài cho ta ! »
Một tiếng ‘người tới’, có tới trăm tôi tớ trẻ tuổi lực tráng lập tức vọt vào, khí thế kinh người, trong tay mỗi người cầm một cây gậy gỗ, Hoa Trung Thế cùng Lâm Vân Nương sợ tới mức tiểu cả ra quần, một đường bị đánh đuổi đi ra ngoài, cũng không dám kêu la một tiếng.
Thạch Duyên Tiên đối với người giả mạo đã tàn nhẫn như thế, nếu bọn họ thừa nhận mình thật sự là bá phụ mẫu của Hoa Lạc, chẳng phải là ngay cả mệnh cũng không còn.
Từ nay về sau, bọn họ cũng không dám tới gần Thạch gia nữa, cũng không dám ở bên ngoài nói bọn họ là thân nhân của Hoa Lạc, sợ bị Thạch Duyên Tiên tìm được chỗ ở, đem bắt tới quan phủ để tố cáo những việc làm sai trái trước đây với Hoa Lạc.
Tổng quản đóng lại cửa phòng, Thạch Duyên Tiên đứng lên nói : « Việc hôm nay không cần để cho Lạc biết, ta sẽ chọn thời điểm thích hợp nói cho hắn biết. »
« Dạ, thiếu gia. »
Phương pháp của Thạch Duyên Tiên làm cho tổng quản bội phục, tâm địa Hoa Lạc thiện lương, nhất định khó có thể quyết định nên làm sao đối đãi với bá phụ mẫu của mình, chỉ sợ cho dù bọn họ đòi tiền, Hoa Lạc cũng sẽ cho, tiếp đó khiến cho tâm tình của mình thêm buồn phiền.
Lần này, Thạch Duyên Tiên vừa đe doạ lại vừa uy hiếp, thủ đoạn sét đánh làm cho bọn họ không dám ở bên ngoài tự xưng là thân nhân của Hoa Lạc, lại càng không dám đến tìm Hoa Lạc. Để cho Hoa Lạc tránh xa được những người cùng những việc làm cho hắn không thoải mái, cũng coi như thay Hoa Lạc trút giận cuộc sống thê thảm khi còn nhỏ.
Y vào phòng sau, nhìn thấy Hoa Lạc đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, hắn đã ngủ được một lát, đang xoa xoa hai mắt buồn ngủ nói : « Phòng trước đã xảy ra chuyện gì ? Tựa như rất ồn ào ? »
« Không có chuyện gì, chỉ có chút việc nhỏ, ta đã xử lý xong rồi. »
« Ân ! » Ngủ được một lát, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, Hoa Lạc nắm lấy áo của Thạch Duyên Tiên, nũng nịu nói : « Nói muốn giúp ta xoa bóp đâu ? Lời ngươi nói ra có tính là chưa nói không ? »
« Đương nhiên giữ lời, ta gọi hạ nhân đi chuẩn bị khăn cùng nước ấm, nhưng ngươi cũng đừng ở dưới kỹ thuật xoa bóp của ta mà rên rỉ không ngừng, sau lại sắc tâm nổi lên rồi muốn bắt nạt ta. »
Lời nói trêu đùa của Thạch Duyên Tiên làm cho mặt Hoa Lạc đỏ bừng lên, nói : « Phi, ngươi … ngươi mới là sắc ma, đừng có nhìn thấy thân mình ta xinh đẹp tuyết trắng liền sờ loạn ấn loạn lên. »
Nước ấm cùng khăn được mang vào, Thạch Duyên Tiên cởi quần áo hắn ra, nói : « Ai da, ngươi nói xinh đẹp tuyết trắng ở nơi nào? Ta thấy nơi này như thế nào tuyệt không trắng. »
Ngón tay y đùa bỡn nhũ tiêm của hắn, Hoa Lạc đánh nhẹ hai vai y, hai chân loạn đá nói : « Ngươi đứng đắn một chút đi. »
Không nghĩ tới một đá này, làm cho Thạch Duyên Tiên dễ dàng đem quần hắn cởi xuống dưới. « A, bụi lông xinh đẹp màu mực tàu cũng không phải trắng a, vật đỏ au phồng lên này có thể nào xưng là tuyết trắng chứ ? »
« Ngươi đây hư hỏng ….. Người xấu. » Y đùa giỡn hắn, hại hắn có cảm giác, người xấu này toàn thích trêu chọc hắn.
Vặn bung hai chân hắn ra, ngón tay Thạch Duyên Tiên đặt ở huyệt khẩu phấn hồng của hắn, thanh âm dát ách kìm nén nói : « Nơi này tuy rằng không tuyết trắng, nhưng màu sắc đỏ tươi làm cho tâm người ta ngứa ngáy khó nhịn, nơi này không phải là chỗ đau nhất sao ? Ta đây trước xoa bóp nơi này ….. »
« Không cần ! Đau chết người. »
Thần tình hắn đỏ bừng, cúi đầu khiển trách, nhưng Thạch Duyên Tiên cầm khăn nóng dính đầy du cao vẫn cứ nhẹ nhàng xoa bóp lên bộ vị mềm mại kia. Hoa Lạc nhẹ giọng ngâm kêu, nơi đó gần đây trở nên vô cùng mẫn cảm, có khi y chỉ cần tới gần nơi đó, hắn đã mạnh mẽ khát cầu y xuyên qua. Này hết thảy còn không phải minh chứng rằng hắn càng ngày càng thích Thạch Duyên Tiên sao ? Chỉ cần nghĩ đến nam tính của Thạch Duyên Tiên ngay tại trong cơ thể hắn trừu động, một cổ khoái cảm liền ập đến làm cho hắn loạn kêu lên những tiếng phóng đãng, tất cả chỉ vì Thạch Duyên Tiên yêu dấu.
« Nơi này còn đau không ? »
Vứt bỏ khăn lau, Thạch Duyên Tiên dùng ngón tay cắm mạnh vào tiểu huyệt của hắn, tiếp đến ấn ấn lên thịt vách tường non mềm bên trong, thân mình Hoa Lạc run rẩy lên, phía trước đã bắt đầu chảy ra mật dịch, hắn không cam lòng yếu thế, đưa tay nắm lấy bộ vị vẫn còn đang nằm trong khố hạ của Thạch Duyên Tiên, nơi đó cũng đã sớm vận sức chờ phát động.
« Có hay không càng ngày càng đau, càng ngày càng tê dại a ? Nếu có, liền đại biểu ta ấn rất tốt. » Thạch Duyên Tiên bị bàn tay mềm mại của hắn âu yếm trêu đùa, thanh âm cũng trở nên thở dốc nồng đậm.
Hoa Lạc đỏ mặt mắc cỡ, nắm bộ vị của y trong tay chà xát loạn lên, muốn trả thù Thạch Duyên Tiên nói năng lung tung, Thạch Duyên Tiên chịu không nổi, ngửa đầu rống lớn : « Ngươi đây tiểu yêu tinh, đừng nắm giữ nữa, sẽ sớm phát hoả mất. »
Hoa Lạc cười khẽ, giúp y cởi quần xuống, mở khố thằng, bộ vị của Thạch Duyên Tiên đã sớm cứng ngắt ngẩng cao đầu, hắn vừa nhìn thấy, trên mặt liền một mảnh nóng lên, ở bên tai Thạch Duyên Tiên yêu kiều rên rỉ : « Duyên Tiên, ngươi là nam nhân anh tuấn nhất trên thế gian này, tim ta chỉ vì ngươi mà loạn đập. »
Khí nóng Thạch Duyên Tiên xông lên ngực, lòng bàn tay Hoa Lạc vẫn còn đang mềm nhẹ xoa bóp làm cho hạ bộ càng muốn gắng gượng kích động hơn, những lời ngon tiếng ngọt bên tai lại càng giống như lửa nóng đốt cháy người.
« Duyên Tiên, ngươi là nam nhân thông minh nhất, cơ trí nhất mà ta đã từng gặp qua, bộ dáng cười rộ lên không ai có thể so sánh được, ta rất yêu ngươi. »
« Đáng chết ! Buông ra, ta phải tiết. »
Thạch Duyên Tiên kéo tay xoa bóp của Hoa Lạc ra, liền ra sức đâm mạnh một cái vào chỗ sâu trong nóng bỏng mềm mại của Hoa Lạc, Hoa Lạc cong lưng thừa nhận, khoé miệng lại lộ ra nét tươi cười nghịch ngợm thoả mãn.
Thạch Duyên Tiên oán hận nhìn Hoa Lạc tươi cười, hắn cười duyên nói : « Nguyên lai ngươi đối với lời ngon tiếng ngọt không có sức chống cự như vậy. Lần này là ngươi xâm phạm thân mình tuyết trắng của ta trước, chứ không phải là ta bắt nạt thân thể cường tráng của ngươi a. »
« Đáng giận, ngươi đây tiểu yêu tinh, càng ngày càng biết cách đùa nghịch ta như thế nào, ta nam tử hán đại trượng phu, sao có thể để cho ngươi thực hiện được. »
Thạch Duyên Tiên hít sâu vài hơi, như đang cố tìm về tự chủ kiên định của y một lần nữa, sau khi điều chỉnh xong, Thạch Duyên Tiên liền cố ý chậm rãi tra tấn Hoa Lạc, làm cho hắn khóc lóc van xin, nhưng vẫn không chịu để cho hắn thoả mãn.
« Không được, không được …. Ta không được ! Chạm ta, Duyên Tiên, cầu ngươi chạm ta ….. »
Hai tay Hoa Lạc bị ngăn chặn, bên môi Thạch Duyên Tiên mang theo tươi cười trả thù, trên trán mồ hôi nóng không ngừng chảy xuống, y khàn khàn giọng nói : « Chạm ngươi như thế nào ? »
« Ô … ô, ngươi biết mà ….. » Hoa Lạc khóc lên, hung dữ trừng mắt liếc y một cái.
« Không nói rõ ràng, ta làm sao biết được, là nơi này sao ? »
Y chạm nhẹ nhẹ vào bộ vị nam tính của hắn, Hoa Lạc rên rỉ lên.
« Hay là nơi đang chảy nước mắt này …. » Ngón tay y đi xuống, đâm vào lỗ hổng đang chảy ra mật dịch, Hoa Lạc thở dốc, thân mình đong đưa vặn vẹo, Thạch Duyên Tiên giật giật phân thân ở trong cơ thể hắn. « Hay là nơi đang cần thương yêu này nhỉ ? »
« Ô, ngươi đây người xấu ….. Người xấu ….. Cả đời cũng chỉ biết bắt nạt ta. »
« Không bắt nạt ngươi thì bắt nạt ai ? Toàn bộ người trong thiên hạ này không ai có thể sánh được với ngươi, ngươi vô cùng đáng yêu, càng làm cho ta nghĩ muốn bắt nạt. »
Thạch Duyên Tiên lấy quyền thế tài lực của y đuổi hết kiều thiếp mỹ đồng, hiện tại y không có trêu hoa ghẹo nguyệt, đích xác chỉ có một mình Hoa Lạc. Y hôn lên môi hắn, hắn vô cùng cảm động, nhiệt liệt hôn đáp trả lại, Thạch Duyên Tiên chính là tình cảm chân thành cả đời này của hắn.
Thạch Duyên Tiên đối hắn chính là thâm tình cùng yêu thương, trước đây hắn không hiểu, hiện tại hắn đã hiểu, mà hắn vẫn thường thường lộ ra kích động vui mừng, cũng hy vọng Thạch Duyên Tiên có thể vĩnh viễn yêu thương mình.
Tình này không thay đổi, thẳng đến vĩnh cửu, lưỡng tình triền miên, trọn đời không phai. 《 toàn bộ thư hoàn 》
Hai người đang suy nghĩ tới tương lai phải tiêu xài hoang phí như thế nào, nên không thấy có một vị nam tử tuy còn trẻ tuổi nhưng đã uy nghiêm cùng tổng quản tiến vào, vị nam tử này ăn mặc vô cùng sang trọng, bọn họ có mắt như mù, còn phất tay hét lên : « Bên kia lại đây, Thạch gia chủ tử không có nhà, hiện tại chúng ta tác chủ, muốn mượn bạc thì 3 phần lời, tiền bạc giao lên trước rồi nói chuyện, không cần giao cho tổng quản, trực tiếp đưa cho chúng ta là đúng nơi rồi. »
« Bước xuống ! Kia không phải là vị trí của ngươi. » Thạch Duyên Tiên lạnh nhạt nói.
« Cái gì ? » Hoa Trung Thế vẫn nghe không rõ ràng lắm.
Thạch Duyên Tiên không nói hai câu, đem gã từ ghế chủ vị ấn xuống đất, xương cốt của Hoa Trung Thế thiếu chút nữa gảy tan, gã ‘hừ hừ a a’ lên, mạng già thiếu chút không còn, ánh mắt Thạch Duyên Tiên chuyển tới trên người Lâm Vân Nương, vẻ mặt hàn lệ lãnh khốc làm cho Lâm Vân Nương sợ tới mức trong lòng cả kinh không thôi, liền lập tức từ vị trí bên cạnh đứng lên, đứng sang một bên.
Thạch Duyên Tiên đĩnh đạc ngồi xuống vị trí chủ vị, hỏi : « Tổng quản, ngươi nói hai người này là bá phụ, bá mẫu của Lạc ? »
« Dạ, bọn họ tự xưng là bá phụ mẫu của Hoa thiếu gia, nói muốn tới nương nhờ họ hàng. »
Bọn họ – một hỏi một đáp, Hoa Trung Thế cùng Lâm Vân Nương mới hiểu được người trước mắt chính là Thạch Duyên Tiên, nam nhân có nhiều tiền nhất trên thế gian này.
Bọn họ lập tức xoa xoa tay, lộ ra vẻ mặt lấy lòng. « Ai da, Thạch thiếu gia, chúng ta có mắt như mù, bởi vì ngài cùng Lạc không có nhà, chúng ta sợ gia sản của ngài bị hạ nhân lừa gạt đi, cho nên chúng ta giúp ngài chăm non quản lý nhà này. »
Thạch Duyên Tiên không để ý tới lý do của bọn họ, ánh mắt qua lại ở trên người bọn họ xem sét, thần sắc rất nghiêm khắc, làm cho Hoa Trung Thế bắt đầu toát ra một thân mồ hôi lạnh, có loại trực giác nam nhân này chẳng dễ trêu chọc.
Nói y yêu thích nam sắc, như thế nào nhìn đoán không ra ? nam nhân này sẽ vì nam nhân khác tiêu xài rất nhiều ngân lượng sao ? Sẽ thích cái đứa ham khóc nhè, yếu đuối, không tiền đồ như Hoa Lạc sao ? Không phải đã nghe đồn sai rồi chứ, kỳ thật người Hoa Lạc hầu hạ cũng không phải là Thạch Duyên Tiên đi.
« Nhìn tuổi các ngươi đích xác phù hợp, diện mạo cùng Lạc cũng có chút tương tự. »
Thấy y gọi tên Hoa Lạc rất thân thiết ngọt ngào, quả nhiên Hoa Lạc là nam sủng của y, Hoa Trung Thế liên tục lau mồ hôi, may mắn không đi nhầm, gã vội vả cãi lại.
« Dạ, dù sao chúng ta cũng là thân bá phụ, thân bá mẫu của hắn, cho nên có chút giống nhau. Khi Lạc còn nhỏ, phụ mẫu đều mất, là chúng ta một tay nuôi hắn lớn lên, chúng ta đối với hắn yêu thương có thêm, so với nữ nhi thân sinh Hoa Kiều Nhi còn thương hơn, dù sao chúng ta không có nhi tử, liền đem hắn trở thành trưởng nam mà nuôi dưỡng. »
Sắc mặt Thạch Duyên Tiên trầm xuống, thanh âm cũng trở nên âm trầm, dám ở trước mặt y nói dối hết bài này đến bài khác, cũng không nhìn xem Thạch Duyên Tiên y là ai ? hai tên này cũng mặt dạn mày dày đến khó có thể tưởng tượng.
« Hừ, như thế nào ta lại nghe không giống vậy ? Ta nghe người dân trong thôn nói – bá phụ mẫu của Lạc ỷ vào Lạc còn nhỏ, song thân mất sớm, đem hắn trở thành dã cẩu mà đánh chửi, còn chiếm lấy gia sản của phụ thân hắn. Từ nhỏ cơm ba bữa không đủ no, quần áo trên người cũ nát không chịu nổi, còn phải chịu đựng ngày đông giá rét khốc hàn, ngày hè nắng rát, hàm chứa nước mắt làm những chuyện tạp nham thấp hèn, ngay cả cơm ăn đều không đủ no, mà bá phụ mẫu của Lạc đem tất cả ngân lượng nên thuộc về Lạc đều đánh bạc hết, cuối cùng còn đem hắn đuổi ra khỏi nhà, nhắm mắt làm ngơ mặc hắn sống chết. »
« Này … này … tất cả những chuyện này đều là đồn đãi sai lầm…. »
Hoa Trung Thế mồ hôi lạnh chảy ròng, ngay cả phía sau lưng đều ướt đẫm, làm sao ngờ được chuyện bị Thạch Duyên Tiên điều tra nhất thanh nhị sở. Gã vừa nói ‘đồn đãi sai lầm’, Thạch Duyên Tiên liền dùng sức vỗ xuống tay vịn, phát ra tiếng vang ‘ầm ầm’, bọn họ làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, không thể không kinh sợ.
Hoa Trung Thế sợ tới mức chân nhuyễn, Lâm Vân Nương cũng run rẩy không ngừng, xem ra Thạch Duyên Tiên không những có quyền thế, mà cá tính trầm tĩnh, con mắt nhìn đời so với Tằng Tu Danh hoàn toàn bất đồng, bọn họ muốn lừa bịp tống tiền Thạch Duyên Tiên, tựa hồ là sai lầm chết người.
« Cái gì gọi là đồn đãi sai lầm ? Ý ngươi là Thạch Duyên Tiên ta điều tra sự việc không rõ ràng, người dưới tay tất cả đều là lừa bịp ta ? Ý ngươi ám chỉ là ta thực vô năng ? »
« Không, không dám. » Bọn họ lập tức cúi thấp người.
« Hừ, ta đang muốn tìm hai lão Hoa gia để giúp Lạc trút giận. Hắn là người của ta, hắn thiện lương có thể nhẫn nhịn nỗi tức giận này, nhưng ta thì không thể, ta muốn đem hai lão này tới quan phủ để tố cáo, không để cho bọn họ sung quân biên cương ăn ở thấp hèn, lao động nô lệ, bị mọi người chà đạp đánh đập ta sẽ không nguôi cơn giận này, ta muốn để cho bọn họ nếm thử khổ sở mà Lạc đã chịu, thậm chí còn phải khổ sở hơn gấp trăm lần, ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn họ. »
Hoa Trung Thế nghe y nói rất hung ác, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.
Thạc Duyên Tiên lạnh lùng nói tiếp : « Hai lão này cũng biết đại nạn sắp ập lên đầu mình, Hoa gia vừa sụp đổ, ở quê nhà liền tìm không thấy bóng dáng bọn họ, làm cho ta không xả được cơn tức giận này, may mắn hôm nay các ngươi tự chui đầu vào rọ, nếu thật là bá phụ mẫu của Lạc liền theo ta đi gặp quan đi, Thạch Duyên Tiên ta muốn báo án, quan phủ nhất định sẽ tận tâm tận lực mà thẩm tra xử lý. »
Nghe hai chữ ‘báo quan’, bọn họ run rẩy càng kịch liệt hơn, Hoa Lạc có nam nhân không dễ trêu chọc như Thạch Duyên Tiên làm chỗ dựa vững chắc phía sau, nếu đến quan phủ, bọn bọ chắc chắn sẽ không có đường sống, dù sao đích xác bọn họ có làm việc này.
Giờ phút này bọn họ nào dám thừa nhận, Lâm Vân Nương vội vàng lắc đầu, « Không, không, chúng ta không phải, chúng ta cùng Hoa Lạc không có quan hệ, chúng ta nghĩ sống ở nơi này rất tốt nên chúng ta mới đến giả mạo. »
Hoa Trung Thế cũng quá sợ hãi, gật đầu phụ hoạ. « Ân, chúng ta là giả mạo, chúng ta căn bản là chưa từng gặp qua Hoa Lạc. »
« Là thật sao ? Nếu để các ngươi bước ra khỏi cửa này, các ngươi vẫn dám mở miệng nói bậy thì sao? »
Hai người vội vàng cam đam. « Không dám, tuyệt đối không dám, chúng ta không dám tái giả mạo. »
Ánh mắt Thạch Duyên lạnh như băng nhìn chăm chú bọn họ. « Nếu không phải sẽ tạm tha các ngươi, nhưng tử tội có thể tha, tai vạ khó thoát, dám can đảm vào Thạch gia ta giả mạo thân nhân của Lạc, ngươi nghĩ rằng Thạch gia ta là tửu quán Hoa lâu, mặc cho ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao ? Thạch Duyên Tiên ta tốt xấu gì cũng là tầng lớp thượng lưu ở nơi này, há có thể cho ngươi khi nhục như thế. Người tới, đem hai tên vô sỉ dám giả mạo thân nhân của Lạc đánh đuổi ra ngoài cho ta ! »
Một tiếng ‘người tới’, có tới trăm tôi tớ trẻ tuổi lực tráng lập tức vọt vào, khí thế kinh người, trong tay mỗi người cầm một cây gậy gỗ, Hoa Trung Thế cùng Lâm Vân Nương sợ tới mức tiểu cả ra quần, một đường bị đánh đuổi đi ra ngoài, cũng không dám kêu la một tiếng.
Thạch Duyên Tiên đối với người giả mạo đã tàn nhẫn như thế, nếu bọn họ thừa nhận mình thật sự là bá phụ mẫu của Hoa Lạc, chẳng phải là ngay cả mệnh cũng không còn.
Từ nay về sau, bọn họ cũng không dám tới gần Thạch gia nữa, cũng không dám ở bên ngoài nói bọn họ là thân nhân của Hoa Lạc, sợ bị Thạch Duyên Tiên tìm được chỗ ở, đem bắt tới quan phủ để tố cáo những việc làm sai trái trước đây với Hoa Lạc.
Tổng quản đóng lại cửa phòng, Thạch Duyên Tiên đứng lên nói : « Việc hôm nay không cần để cho Lạc biết, ta sẽ chọn thời điểm thích hợp nói cho hắn biết. »
« Dạ, thiếu gia. »
Phương pháp của Thạch Duyên Tiên làm cho tổng quản bội phục, tâm địa Hoa Lạc thiện lương, nhất định khó có thể quyết định nên làm sao đối đãi với bá phụ mẫu của mình, chỉ sợ cho dù bọn họ đòi tiền, Hoa Lạc cũng sẽ cho, tiếp đó khiến cho tâm tình của mình thêm buồn phiền.
Lần này, Thạch Duyên Tiên vừa đe doạ lại vừa uy hiếp, thủ đoạn sét đánh làm cho bọn họ không dám ở bên ngoài tự xưng là thân nhân của Hoa Lạc, lại càng không dám đến tìm Hoa Lạc. Để cho Hoa Lạc tránh xa được những người cùng những việc làm cho hắn không thoải mái, cũng coi như thay Hoa Lạc trút giận cuộc sống thê thảm khi còn nhỏ.
Y vào phòng sau, nhìn thấy Hoa Lạc đang nằm ở trên giường nghỉ ngơi, hắn đã ngủ được một lát, đang xoa xoa hai mắt buồn ngủ nói : « Phòng trước đã xảy ra chuyện gì ? Tựa như rất ồn ào ? »
« Không có chuyện gì, chỉ có chút việc nhỏ, ta đã xử lý xong rồi. »
« Ân ! » Ngủ được một lát, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, Hoa Lạc nắm lấy áo của Thạch Duyên Tiên, nũng nịu nói : « Nói muốn giúp ta xoa bóp đâu ? Lời ngươi nói ra có tính là chưa nói không ? »
« Đương nhiên giữ lời, ta gọi hạ nhân đi chuẩn bị khăn cùng nước ấm, nhưng ngươi cũng đừng ở dưới kỹ thuật xoa bóp của ta mà rên rỉ không ngừng, sau lại sắc tâm nổi lên rồi muốn bắt nạt ta. »
Lời nói trêu đùa của Thạch Duyên Tiên làm cho mặt Hoa Lạc đỏ bừng lên, nói : « Phi, ngươi … ngươi mới là sắc ma, đừng có nhìn thấy thân mình ta xinh đẹp tuyết trắng liền sờ loạn ấn loạn lên. »
Nước ấm cùng khăn được mang vào, Thạch Duyên Tiên cởi quần áo hắn ra, nói : « Ai da, ngươi nói xinh đẹp tuyết trắng ở nơi nào? Ta thấy nơi này như thế nào tuyệt không trắng. »
Ngón tay y đùa bỡn nhũ tiêm của hắn, Hoa Lạc đánh nhẹ hai vai y, hai chân loạn đá nói : « Ngươi đứng đắn một chút đi. »
Không nghĩ tới một đá này, làm cho Thạch Duyên Tiên dễ dàng đem quần hắn cởi xuống dưới. « A, bụi lông xinh đẹp màu mực tàu cũng không phải trắng a, vật đỏ au phồng lên này có thể nào xưng là tuyết trắng chứ ? »
« Ngươi đây hư hỏng ….. Người xấu. » Y đùa giỡn hắn, hại hắn có cảm giác, người xấu này toàn thích trêu chọc hắn.
Vặn bung hai chân hắn ra, ngón tay Thạch Duyên Tiên đặt ở huyệt khẩu phấn hồng của hắn, thanh âm dát ách kìm nén nói : « Nơi này tuy rằng không tuyết trắng, nhưng màu sắc đỏ tươi làm cho tâm người ta ngứa ngáy khó nhịn, nơi này không phải là chỗ đau nhất sao ? Ta đây trước xoa bóp nơi này ….. »
« Không cần ! Đau chết người. »
Thần tình hắn đỏ bừng, cúi đầu khiển trách, nhưng Thạch Duyên Tiên cầm khăn nóng dính đầy du cao vẫn cứ nhẹ nhàng xoa bóp lên bộ vị mềm mại kia. Hoa Lạc nhẹ giọng ngâm kêu, nơi đó gần đây trở nên vô cùng mẫn cảm, có khi y chỉ cần tới gần nơi đó, hắn đã mạnh mẽ khát cầu y xuyên qua. Này hết thảy còn không phải minh chứng rằng hắn càng ngày càng thích Thạch Duyên Tiên sao ? Chỉ cần nghĩ đến nam tính của Thạch Duyên Tiên ngay tại trong cơ thể hắn trừu động, một cổ khoái cảm liền ập đến làm cho hắn loạn kêu lên những tiếng phóng đãng, tất cả chỉ vì Thạch Duyên Tiên yêu dấu.
« Nơi này còn đau không ? »
Vứt bỏ khăn lau, Thạch Duyên Tiên dùng ngón tay cắm mạnh vào tiểu huyệt của hắn, tiếp đến ấn ấn lên thịt vách tường non mềm bên trong, thân mình Hoa Lạc run rẩy lên, phía trước đã bắt đầu chảy ra mật dịch, hắn không cam lòng yếu thế, đưa tay nắm lấy bộ vị vẫn còn đang nằm trong khố hạ của Thạch Duyên Tiên, nơi đó cũng đã sớm vận sức chờ phát động.
« Có hay không càng ngày càng đau, càng ngày càng tê dại a ? Nếu có, liền đại biểu ta ấn rất tốt. » Thạch Duyên Tiên bị bàn tay mềm mại của hắn âu yếm trêu đùa, thanh âm cũng trở nên thở dốc nồng đậm.
Hoa Lạc đỏ mặt mắc cỡ, nắm bộ vị của y trong tay chà xát loạn lên, muốn trả thù Thạch Duyên Tiên nói năng lung tung, Thạch Duyên Tiên chịu không nổi, ngửa đầu rống lớn : « Ngươi đây tiểu yêu tinh, đừng nắm giữ nữa, sẽ sớm phát hoả mất. »
Hoa Lạc cười khẽ, giúp y cởi quần xuống, mở khố thằng, bộ vị của Thạch Duyên Tiên đã sớm cứng ngắt ngẩng cao đầu, hắn vừa nhìn thấy, trên mặt liền một mảnh nóng lên, ở bên tai Thạch Duyên Tiên yêu kiều rên rỉ : « Duyên Tiên, ngươi là nam nhân anh tuấn nhất trên thế gian này, tim ta chỉ vì ngươi mà loạn đập. »
Khí nóng Thạch Duyên Tiên xông lên ngực, lòng bàn tay Hoa Lạc vẫn còn đang mềm nhẹ xoa bóp làm cho hạ bộ càng muốn gắng gượng kích động hơn, những lời ngon tiếng ngọt bên tai lại càng giống như lửa nóng đốt cháy người.
« Duyên Tiên, ngươi là nam nhân thông minh nhất, cơ trí nhất mà ta đã từng gặp qua, bộ dáng cười rộ lên không ai có thể so sánh được, ta rất yêu ngươi. »
« Đáng chết ! Buông ra, ta phải tiết. »
Thạch Duyên Tiên kéo tay xoa bóp của Hoa Lạc ra, liền ra sức đâm mạnh một cái vào chỗ sâu trong nóng bỏng mềm mại của Hoa Lạc, Hoa Lạc cong lưng thừa nhận, khoé miệng lại lộ ra nét tươi cười nghịch ngợm thoả mãn.
Thạch Duyên Tiên oán hận nhìn Hoa Lạc tươi cười, hắn cười duyên nói : « Nguyên lai ngươi đối với lời ngon tiếng ngọt không có sức chống cự như vậy. Lần này là ngươi xâm phạm thân mình tuyết trắng của ta trước, chứ không phải là ta bắt nạt thân thể cường tráng của ngươi a. »
« Đáng giận, ngươi đây tiểu yêu tinh, càng ngày càng biết cách đùa nghịch ta như thế nào, ta nam tử hán đại trượng phu, sao có thể để cho ngươi thực hiện được. »
Thạch Duyên Tiên hít sâu vài hơi, như đang cố tìm về tự chủ kiên định của y một lần nữa, sau khi điều chỉnh xong, Thạch Duyên Tiên liền cố ý chậm rãi tra tấn Hoa Lạc, làm cho hắn khóc lóc van xin, nhưng vẫn không chịu để cho hắn thoả mãn.
« Không được, không được …. Ta không được ! Chạm ta, Duyên Tiên, cầu ngươi chạm ta ….. »
Hai tay Hoa Lạc bị ngăn chặn, bên môi Thạch Duyên Tiên mang theo tươi cười trả thù, trên trán mồ hôi nóng không ngừng chảy xuống, y khàn khàn giọng nói : « Chạm ngươi như thế nào ? »
« Ô … ô, ngươi biết mà ….. » Hoa Lạc khóc lên, hung dữ trừng mắt liếc y một cái.
« Không nói rõ ràng, ta làm sao biết được, là nơi này sao ? »
Y chạm nhẹ nhẹ vào bộ vị nam tính của hắn, Hoa Lạc rên rỉ lên.
« Hay là nơi đang chảy nước mắt này …. » Ngón tay y đi xuống, đâm vào lỗ hổng đang chảy ra mật dịch, Hoa Lạc thở dốc, thân mình đong đưa vặn vẹo, Thạch Duyên Tiên giật giật phân thân ở trong cơ thể hắn. « Hay là nơi đang cần thương yêu này nhỉ ? »
« Ô, ngươi đây người xấu ….. Người xấu ….. Cả đời cũng chỉ biết bắt nạt ta. »
« Không bắt nạt ngươi thì bắt nạt ai ? Toàn bộ người trong thiên hạ này không ai có thể sánh được với ngươi, ngươi vô cùng đáng yêu, càng làm cho ta nghĩ muốn bắt nạt. »
Thạch Duyên Tiên lấy quyền thế tài lực của y đuổi hết kiều thiếp mỹ đồng, hiện tại y không có trêu hoa ghẹo nguyệt, đích xác chỉ có một mình Hoa Lạc. Y hôn lên môi hắn, hắn vô cùng cảm động, nhiệt liệt hôn đáp trả lại, Thạch Duyên Tiên chính là tình cảm chân thành cả đời này của hắn.
Thạch Duyên Tiên đối hắn chính là thâm tình cùng yêu thương, trước đây hắn không hiểu, hiện tại hắn đã hiểu, mà hắn vẫn thường thường lộ ra kích động vui mừng, cũng hy vọng Thạch Duyên Tiên có thể vĩnh viễn yêu thương mình.
Tình này không thay đổi, thẳng đến vĩnh cửu, lưỡng tình triền miên, trọn đời không phai. 《 toàn bộ thư hoàn 》