Hoàng Dũng thực sự tức giận, vậy mà cũng gọi là lỗ hổng sao? Đây là trong thành phố, không phải ở chiến trường, chuyện bắn tỉa vô lý ấy mà hắn cũng có thể nghĩ ra được. Không kiềm chế được nên Hoàng Dũng quát lên:
- Vương Dung, anh xem quá nhiều phim ảnh rồi đấy, chuyện này không thể nào xảy ra được.
Không có khả năng xảy ra à? Vương Dung phá lên cười, bình tĩnh hút một ngụm thuốc, những người này được sống ở thế giới hòa bình phồn thịnh cũng khá lâu rồi, còn Vương Dung thì đã sớm trải qua những thăng trầm và nhiều bộ mặt khác nhau của cuộc sống này nên sẽ nhìn đời bằng một con mắt hoàn toàn khác.
Đúng là hệ thống an ninh kia được Hoàng Dũng thiết kế rất cẩn thận, chặt chẽ, nhưng chừng đó nhiều lắm cũng chỉ phòng ngừa được với người bình thường hoặc hơn nữa là những người có chút bản lĩnh. Tuy nhiên cần phải hiểu rằng trên thế giới này có rất nhiều người để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Hoàng Dũng đặt mọi thứ giới hạn trong suy nghĩ của mình, ông làm việc theo quy tắc của mình, nhưng quân địch không phải là thứ mà ông ta có thể nắm bắt được trong lòng bàn tay, cũng không làm việc theo nguyên tắc do ông đưa ra.
- Tại sao lại không thể xảy ra?
Vương Dung ngáp dài, hỏi:
- Tổng Giám đốc Âu Dương quản lý một công ty có khối tài sản gần mười tỷ đồng, chỉ một mối làm ăn nhỏ thôi cũng đã phải điều động đến hàng chục, hàng trăm triệu rồi. Tôi đưa ra cho hai vị một ví dụ thế này, nếu việc làm của sếp làm ảnh hưởng đến lợi ích của một nhân vật tầm cỡ nào đó khiến họ bị tổn thất hàng trăm triệu hoặc nhiều hơn, thậm chí là ngồi tù thì đối phương sẽ làm rất nhiều chuyện điên rồ để trả thù. Ví dụ như chi ra hàng chục triệu để thuê một người đến tòa nhà đối diện và ai dám đảm bảo là người đó sẽ không chĩa súng vào đầu của Tổng Giám đốc Âu Dương. Nên nhớ rằng trên thế giới này loại người vì tiền mà bán mạng nhiều vô kể. Cho nên không thể nói là chuyện này không thể xảy ra mà nên nói rằng xác suất xảy ra hơi thấp mà thôi. Nhưng cho dù là thấp thì cũng là một mối họa ngầm mà đúng không?
Âu Dương Phỉ Phỉ ngẩn người ra, sắc mặt có phần trắng bệch ra, không thể không thừa nhận rằng Vương Dung nói rất có lý, chó gặp nguy hiểm sẽ nhảy tường, thỏ gặp nguy hiểm cũng sẽ cắn người, tuy nhiên cô vẫn giữ quan điểm của mình và tin tưởng Hoàng Dũng, quay đầu lại nhìn ông ta.
Hoàng Dũng rất muốn bác bỏ ý kiến của hắn nhưng ông cũng hiểu được rằng điều Vương Dung vừa nói là đúng. Cho dù xác suất xảy ra là một phần triệu thì đó cũng là một mối họa ngầm. Lúc trước ở trong quân đội ông là một người lính xuất sắc và ông cũng hiểu được một tay súng bắn tỉa lợi hại như thế nào, tòa nhà đối diện bên kia cũng không xa lắm, có nhiều chỗ có thể đặt súng ngắm, thậm chí không cần là cao thủ bắn tỉa, chỉ cần một tên bắn tỉa bình thường mà với khoảng cách như vậy thì cũng có thể bắn chết được đối phương rồi.
Thật ra không phải là Hoàng Dũng không đủ thông minh mà là tầm nhìn giữa ông và Vương Dung có sự khác biệt quá lớn. Mặc dù cả hai đều xuất thân từ lính nhưng sau này ông đi làm vệ sĩ, được tiếp xúc với nhiều tầng lớp khác nhau, cũng từng xả thân để hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất. Nói chung vệ sĩ chỉ ra tay khi có trường hợp khẩn cấp mà thôi, nhất là ở trong nước thời buổi bây giờ thì thiết bị bắn tỉa siêu chuyên nghiệp hay ngay cả súng ống bình thường cũng rất khó có được, một vệ sĩ bình thường chỉ có thể cầm dao để bảo vệ chủ nhân mình trong sự kiện lớn. Nhiều lúc vệ sĩ cũng chỉ là một hình thức để phô trương của một số người có tiền có quyền mà thôi.
Bởi vậy nên có thể nói trường hợp Vương Dung vừa nói xác suất xảy ra rất thấp, ít nhất thì mấy năm qua Hoàng Dũng chưa gặp qua, cũng không nghe ai nói cả. Bên cạnh đó hệ thống an ninh cũng phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, trong lúc thái bình này thì chuyện một Tổng Giám đốc ngồi trong văn phòng bị bắn vào đầu so với việc trúng xổ số còn khó xảy ra hơn nhiều.
Nếu đổi lại là Tổng Giám đốc thì có lẽ Hoàng Dũng đã dùng lý lẽ để phản bác lại Vương Dung, nhưng bây giờ ông không dám mạo hiểm với tính mạng của Âu Dương Phỉ Phỉ, hơn nữa ông lại là đội trưởng đội an ninh trong một thời gian dài nên cũng nghe phong phanh rằng Âu Dương Phỉ Phỉ xuống tay cải cách nhân sự rất độc ác, dẫn đến sự bất mãn của một vài bộ phận trong công ty.
Ông bước thong thả tới gần cửa sổ, cẩn thận quan sát tòa nhà đối diện và góc độ cửa sổ văn phòng này, một lúc sau ông nói:
- Tiểu thư Âu Dương, tuy rằng đó là một tình huống có xác suất nhỏ nhưng tôi vẫn đề nghị cô chuyển bàn làm việc đến vị trí này, mặt khác cần phải có một cái gì đó để che khuất tầm mắt bên ngoài, ngay tại vị trí này nên để một tấm gương sẽ tốt hơn.
Dù sao Hoàng Dũng cũng là một con át chủ bài trong lúc đi lính nên bản lĩnh không hề ít và rất chuyên nghiệp đã nhanh chóng đưa ra đề xuất của mình.
- Được, vậy chuyện này anh xử lí nhé.
Cách dùng người của Âu Dương Phỉ Phỉ là đã nghi ngờ thì không dùng, còn đã dùng thì sẽ không nghi ngờ. Còn với những gì Vương Dung vừa nói kia cô cũng khó có thể chấp nhận nhưng cũng phải ậm ừ cho qua.
- Tốt lắm, nếu hai vị đều đã thừa nhận đây là một lỗ hổng thì......
Ánh mắt của Vương Dung sáng lên, xoa xoa hai tay nói:
- Sếp à, số tiền kia thì sao?
- Hừ, Âu Dương Phỉ Phỉ tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ nuốt lời.
Âu Dương Phỉ Phỉ cầm lấy đơn thanh toán và ký vào đó.
- Lát nữa tôi gọi điện cho bộ phận Tài vụ là anh có thể cầm cái này đi nhận tiền được rồi.
Trong lòng cô vừa giận vừa khinh thường một con người tham tiền, thấy tiền là sáng mắt lên như hắn.
- Cảm ơn sếp, haha, kiếm tiền ở đây cũng dễ dàng quá nhỉ.
Vương Dung cười vui vẻ cầm lấy tờ đơn thanh toán, ra vẻ cảm động nói:
- Tôi bắt đầu thích công việc bảo vệ này rồi đấy, xem nhiều phim, đọc nhiều truyện đúng là có ích mà. Đội trưởng Hoàng, cảm ơn anh đã đồng ý với lỗ hổng đó, lát nữa tôi mời anh uống rượu.
- Hừ.
Hoàng Dũng ngượng không nói nên lời, mặc dù ông thừa nhận đó là một thiếu sót nhưng không thừa nhận bản lĩnh của Vương Dung khi tìm ra lỗ hổng ấy. Chẳng qua là do hắn lo lắng vớ vẩn thôi, một tay súng bắn tỉa, chuyện như đùa ấy mà hắn cũng nghĩ ra được.
Trong lòng Âu Dương Phỉ Phỉ cũng không thích, lúc đầu chỉ định tịch thu một tháng lương của hắn để trả thù nhưng lại không nghĩ rằng "kẻ cắp gặp bà già", càng nghĩ càng tức nghẹn trong cổ họng. Nghĩ thầm hắn chỉ có thể may mắn một lần, không có lần thứ hai đâu, cô cười khẩy:
- Vương Dung, không phải anh nói là hệ thống an ninh này có đến hàng trăm lỗ hổng sao? Anh nói xem lỗ hổng thứ hai là gì?
- Hả, hàng trăm lỗ hổng?
Sắc mặt của Hoàng Dũng đỏ bừng lên, ông ta chẳng khác nào một con bò bị chọc điên lên, thở phì phò nhìn chằm chằm vào hắn.
- Anh nói như vậy là có ý gì hả?
- À, nghe nói đội trưởng Hoàng cũng xuất thân từ lính, vậy chắc cũng được kết nạp Đảng rồi chứ? Chủ tịch Mao từng nói đã là người của Đảng Cộng sản thì phải biết dũng cảm nhận phê bình.
Đối mặt với sự giận dữ của Hoàng Dũng, Vương Dung vẫn ung dung không có biểu hiện gì khác.
- Nhận phê bình à? Được, được lắm, ha ha.
Hoàng Dũng đang giận mà cũng phá lên cười.
- Anh đã nói có hàng trăm lỗi, bây giờ tôi không cần anh nói ra một trăm lỗi mà chỉ cần đưa ra ba lỗi thì Hoàng Dũng tôi sẽ tâm phục khẩu phục nhận phê bình từ anh. Nếu không....
Hoàng Dũng bẻ các đốt tay cùng với giọng nói vang khắp phòng, nhìn Vương Dung bằng vẻ mặt cực kì khó coi.
- Sếp, cô sẽ trả tiền chứ?
Vương Dung ung dung hỏi.
- Trả.
Âu Dương Phỉ Phỉ tức giận trả lời. Đối với khoản tham tiền của Vương Dung thì đúng là cô rất khâm phục hắn.
- Tốt rồi.
Vương Dung không thèm để ý đến thái độ của cô mà tiếp tục đi một vòng trong văn phòng, làm bộ thần bí khó lường, gật đầu nói:
- Anh đúng là có con mắt chuyên nghiệp đấy đội trưởng Hoàng ạ, vừa rồi anh đã bố trí góc chết khiến cho tay súng bắn tỉa không thể nhắm vào Tổng Giám đốc được.
Con mắt chuyên nghiệp à? Hoàng Dũng trừng mắt, hắn thì biết cái quái gì về chuyện này, đến một thằng ngốc cũng biết đến cách bố trí ấy, hắn tự cho mình có hai mắt là có thể tìm ra góc chết à? Vừa rồi ông đã dùng phương pháp chống bắn tỉa chuyên nghiệp trong quân đội mà ông đã học được trong thời gian đi lính.
- Tổng Giám đốc của chúng ta rất xinh đẹp.
Vương Dung nói một câu không đầu không đuôi.
- ?
Âu Dương Phỉ Phỉ ngây người không hiểu chuyện gì cả, hắn nói vậy là có ý gì? Tuy nhiên nghe thấy vậy không hiểu sao trong lòng cô được an ủi rất nhiều vì trong mắt hắn cô vẫn là một người phụ nữ, hơn nữa là một người phụ nữ đẹp. Nhưng tại sao trong ánh mắt hắn lại có điều gì đó không giống với những gì hắn nói nhỉ?
Hoàng Dũng cười khẩy thầm mắng: "Việc này đến lượt mày nói sao? Đây là nơi mày muốn làm gì thì làm sao, đợi nước tới tới chân mới nhảy à? Lấy tiểu thư Âu Dương ra để đánh trống lảng chuyện lỗ hổng an ninh sao, không muốn gánh vác trách nhiệm à?".
- Tuy nhiên, dù xinh đẹp nhưng cũng không phải là một tiên nữ trong thế giới cổ tích, vẫn phải ăn uống như người thường.
Vương Dung thản nhiên nói.
- Vương Dung, anh....
Vừa mới có suy nghĩ tốt về hắn một chút thì giờ lại hụt hẫng kinh khủng, giống như một cái tàu lượn đâm thẳng xuống đất vậy. Khuôn mặt của cô đỏ ửng lên, bực bội, xấu hổ gần chết, hận là không thể xông lên bóp chết tên hỗn láo này. Mặc dù những gì hắn nói là đúng nhưng chuyện này là thế nào? Quá lỗ mãng rồi.
Thế nhưng Hoàng Dũng phản ứng rất nhanh, ngay lập tức biến sắc và biết là có chuyện không tốt.
Quả nhiên là Vương Dung bắt đầu vẽ ra cảnh tượng sinh động như thật.
- Một ngày nào đó sếp của chúng ta đang phê duyệt hồ sơ có giá trị đến hàng chục triệu thì đột nhiên lại thấy đau bụng và rời khỏi góc chết được che kín để đi vào nhà vệ sinh. Kết quả là......ha ha, tôi đã từng xem trên phim thấy có những tay súng rất nhẫn nại, có thể mai phục mười mấy giờ, thậm chí là hàng chục giờ, tôi không biết là đội trưởng Hoàng.....
Mặt Hoàng Dũng đỏ bừng lên, lúc còn đi lính ông cũng từng được học qua cách đối phó với bắn tỉa, cũng tham gia diễn tập trong trường hợp bị bắn tỉa nên có thể hiểu được tầm quan trọng của việc trốn trong góc chết. Tuy nhiên ông lại quên mất rằng đây không phải là chiến trường mà là trong văn phòng, tiểu thư Âu Dương không thể ngồi liên tục ở bàn làm việc được......
Hoàng Dũng thực sự tức giận, vậy mà cũng gọi là lỗ hổng sao? Đây là trong thành phố, không phải ở chiến trường, chuyện bắn tỉa vô lý ấy mà hắn cũng có thể nghĩ ra được. Không kiềm chế được nên Hoàng Dũng quát lên:
- Vương Dung, anh xem quá nhiều phim ảnh rồi đấy, chuyện này không thể nào xảy ra được.
Không có khả năng xảy ra à? Vương Dung phá lên cười, bình tĩnh hút một ngụm thuốc, những người này được sống ở thế giới hòa bình phồn thịnh cũng khá lâu rồi, còn Vương Dung thì đã sớm trải qua những thăng trầm và nhiều bộ mặt khác nhau của cuộc sống này nên sẽ nhìn đời bằng một con mắt hoàn toàn khác.
Đúng là hệ thống an ninh kia được Hoàng Dũng thiết kế rất cẩn thận, chặt chẽ, nhưng chừng đó nhiều lắm cũng chỉ phòng ngừa được với người bình thường hoặc hơn nữa là những người có chút bản lĩnh. Tuy nhiên cần phải hiểu rằng trên thế giới này có rất nhiều người để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Hoàng Dũng đặt mọi thứ giới hạn trong suy nghĩ của mình, ông làm việc theo quy tắc của mình, nhưng quân địch không phải là thứ mà ông ta có thể nắm bắt được trong lòng bàn tay, cũng không làm việc theo nguyên tắc do ông đưa ra.
- Tại sao lại không thể xảy ra?
Vương Dung ngáp dài, hỏi:
- Tổng Giám đốc Âu Dương quản lý một công ty có khối tài sản gần mười tỷ đồng, chỉ một mối làm ăn nhỏ thôi cũng đã phải điều động đến hàng chục, hàng trăm triệu rồi. Tôi đưa ra cho hai vị một ví dụ thế này, nếu việc làm của sếp làm ảnh hưởng đến lợi ích của một nhân vật tầm cỡ nào đó khiến họ bị tổn thất hàng trăm triệu hoặc nhiều hơn, thậm chí là ngồi tù thì đối phương sẽ làm rất nhiều chuyện điên rồ để trả thù. Ví dụ như chi ra hàng chục triệu để thuê một người đến tòa nhà đối diện và ai dám đảm bảo là người đó sẽ không chĩa súng vào đầu của Tổng Giám đốc Âu Dương. Nên nhớ rằng trên thế giới này loại người vì tiền mà bán mạng nhiều vô kể. Cho nên không thể nói là chuyện này không thể xảy ra mà nên nói rằng xác suất xảy ra hơi thấp mà thôi. Nhưng cho dù là thấp thì cũng là một mối họa ngầm mà đúng không?
Âu Dương Phỉ Phỉ ngẩn người ra, sắc mặt có phần trắng bệch ra, không thể không thừa nhận rằng Vương Dung nói rất có lý, chó gặp nguy hiểm sẽ nhảy tường, thỏ gặp nguy hiểm cũng sẽ cắn người, tuy nhiên cô vẫn giữ quan điểm của mình và tin tưởng Hoàng Dũng, quay đầu lại nhìn ông ta.
Hoàng Dũng rất muốn bác bỏ ý kiến của hắn nhưng ông cũng hiểu được rằng điều Vương Dung vừa nói là đúng. Cho dù xác suất xảy ra là một phần triệu thì đó cũng là một mối họa ngầm. Lúc trước ở trong quân đội ông là một người lính xuất sắc và ông cũng hiểu được một tay súng bắn tỉa lợi hại như thế nào, tòa nhà đối diện bên kia cũng không xa lắm, có nhiều chỗ có thể đặt súng ngắm, thậm chí không cần là cao thủ bắn tỉa, chỉ cần một tên bắn tỉa bình thường mà với khoảng cách như vậy thì cũng có thể bắn chết được đối phương rồi.
Thật ra không phải là Hoàng Dũng không đủ thông minh mà là tầm nhìn giữa ông và Vương Dung có sự khác biệt quá lớn. Mặc dù cả hai đều xuất thân từ lính nhưng sau này ông đi làm vệ sĩ, được tiếp xúc với nhiều tầng lớp khác nhau, cũng từng xả thân để hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất. Nói chung vệ sĩ chỉ ra tay khi có trường hợp khẩn cấp mà thôi, nhất là ở trong nước thời buổi bây giờ thì thiết bị bắn tỉa siêu chuyên nghiệp hay ngay cả súng ống bình thường cũng rất khó có được, một vệ sĩ bình thường chỉ có thể cầm dao để bảo vệ chủ nhân mình trong sự kiện lớn. Nhiều lúc vệ sĩ cũng chỉ là một hình thức để phô trương của một số người có tiền có quyền mà thôi.
Bởi vậy nên có thể nói trường hợp Vương Dung vừa nói xác suất xảy ra rất thấp, ít nhất thì mấy năm qua Hoàng Dũng chưa gặp qua, cũng không nghe ai nói cả. Bên cạnh đó hệ thống an ninh cũng phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, trong lúc thái bình này thì chuyện một Tổng Giám đốc ngồi trong văn phòng bị bắn vào đầu so với việc trúng xổ số còn khó xảy ra hơn nhiều.
Nếu đổi lại là Tổng Giám đốc thì có lẽ Hoàng Dũng đã dùng lý lẽ để phản bác lại Vương Dung, nhưng bây giờ ông không dám mạo hiểm với tính mạng của Âu Dương Phỉ Phỉ, hơn nữa ông lại là đội trưởng đội an ninh trong một thời gian dài nên cũng nghe phong phanh rằng Âu Dương Phỉ Phỉ xuống tay cải cách nhân sự rất độc ác, dẫn đến sự bất mãn của một vài bộ phận trong công ty.
Ông bước thong thả tới gần cửa sổ, cẩn thận quan sát tòa nhà đối diện và góc độ cửa sổ văn phòng này, một lúc sau ông nói:
- Tiểu thư Âu Dương, tuy rằng đó là một tình huống có xác suất nhỏ nhưng tôi vẫn đề nghị cô chuyển bàn làm việc đến vị trí này, mặt khác cần phải có một cái gì đó để che khuất tầm mắt bên ngoài, ngay tại vị trí này nên để một tấm gương sẽ tốt hơn.
Dù sao Hoàng Dũng cũng là một con át chủ bài trong lúc đi lính nên bản lĩnh không hề ít và rất chuyên nghiệp đã nhanh chóng đưa ra đề xuất của mình.
- Được, vậy chuyện này anh xử lí nhé.
Cách dùng người của Âu Dương Phỉ Phỉ là đã nghi ngờ thì không dùng, còn đã dùng thì sẽ không nghi ngờ. Còn với những gì Vương Dung vừa nói kia cô cũng khó có thể chấp nhận nhưng cũng phải ậm ừ cho qua.
- Tốt lắm, nếu hai vị đều đã thừa nhận đây là một lỗ hổng thì......
Ánh mắt của Vương Dung sáng lên, xoa xoa hai tay nói:
- Sếp à, số tiền kia thì sao?
- Hừ, Âu Dương Phỉ Phỉ tôi từ trước đến giờ chưa bao giờ nuốt lời.
Âu Dương Phỉ Phỉ cầm lấy đơn thanh toán và ký vào đó.
- Lát nữa tôi gọi điện cho bộ phận Tài vụ là anh có thể cầm cái này đi nhận tiền được rồi.
Trong lòng cô vừa giận vừa khinh thường một con người tham tiền, thấy tiền là sáng mắt lên như hắn.
- Cảm ơn sếp, haha, kiếm tiền ở đây cũng dễ dàng quá nhỉ.
Vương Dung cười vui vẻ cầm lấy tờ đơn thanh toán, ra vẻ cảm động nói:
- Tôi bắt đầu thích công việc bảo vệ này rồi đấy, xem nhiều phim, đọc nhiều truyện đúng là có ích mà. Đội trưởng Hoàng, cảm ơn anh đã đồng ý với lỗ hổng đó, lát nữa tôi mời anh uống rượu.
- Hừ.
Hoàng Dũng ngượng không nói nên lời, mặc dù ông thừa nhận đó là một thiếu sót nhưng không thừa nhận bản lĩnh của Vương Dung khi tìm ra lỗ hổng ấy. Chẳng qua là do hắn lo lắng vớ vẩn thôi, một tay súng bắn tỉa, chuyện như đùa ấy mà hắn cũng nghĩ ra được.
Trong lòng Âu Dương Phỉ Phỉ cũng không thích, lúc đầu chỉ định tịch thu một tháng lương của hắn để trả thù nhưng lại không nghĩ rằng "kẻ cắp gặp bà già", càng nghĩ càng tức nghẹn trong cổ họng. Nghĩ thầm hắn chỉ có thể may mắn một lần, không có lần thứ hai đâu, cô cười khẩy:
- Vương Dung, không phải anh nói là hệ thống an ninh này có đến hàng trăm lỗ hổng sao? Anh nói xem lỗ hổng thứ hai là gì?
- Hả, hàng trăm lỗ hổng?
Sắc mặt của Hoàng Dũng đỏ bừng lên, ông ta chẳng khác nào một con bò bị chọc điên lên, thở phì phò nhìn chằm chằm vào hắn.
- Anh nói như vậy là có ý gì hả?
- À, nghe nói đội trưởng Hoàng cũng xuất thân từ lính, vậy chắc cũng được kết nạp Đảng rồi chứ? Chủ tịch Mao từng nói đã là người của Đảng Cộng sản thì phải biết dũng cảm nhận phê bình.
Đối mặt với sự giận dữ của Hoàng Dũng, Vương Dung vẫn ung dung không có biểu hiện gì khác.
- Nhận phê bình à? Được, được lắm, ha ha.
Hoàng Dũng đang giận mà cũng phá lên cười.
- Anh đã nói có hàng trăm lỗi, bây giờ tôi không cần anh nói ra một trăm lỗi mà chỉ cần đưa ra ba lỗi thì Hoàng Dũng tôi sẽ tâm phục khẩu phục nhận phê bình từ anh. Nếu không....
Hoàng Dũng bẻ các đốt tay cùng với giọng nói vang khắp phòng, nhìn Vương Dung bằng vẻ mặt cực kì khó coi.
- Sếp, cô sẽ trả tiền chứ?
Vương Dung ung dung hỏi.
- Trả.
Âu Dương Phỉ Phỉ tức giận trả lời. Đối với khoản tham tiền của Vương Dung thì đúng là cô rất khâm phục hắn.
- Tốt rồi.
Vương Dung không thèm để ý đến thái độ của cô mà tiếp tục đi một vòng trong văn phòng, làm bộ thần bí khó lường, gật đầu nói:
- Anh đúng là có con mắt chuyên nghiệp đấy đội trưởng Hoàng ạ, vừa rồi anh đã bố trí góc chết khiến cho tay súng bắn tỉa không thể nhắm vào Tổng Giám đốc được.
Con mắt chuyên nghiệp à? Hoàng Dũng trừng mắt, hắn thì biết cái quái gì về chuyện này, đến một thằng ngốc cũng biết đến cách bố trí ấy, hắn tự cho mình có hai mắt là có thể tìm ra góc chết à? Vừa rồi ông đã dùng phương pháp chống bắn tỉa chuyên nghiệp trong quân đội mà ông đã học được trong thời gian đi lính.
- Tổng Giám đốc của chúng ta rất xinh đẹp.
Vương Dung nói một câu không đầu không đuôi.
- ?
Âu Dương Phỉ Phỉ ngây người không hiểu chuyện gì cả, hắn nói vậy là có ý gì? Tuy nhiên nghe thấy vậy không hiểu sao trong lòng cô được an ủi rất nhiều vì trong mắt hắn cô vẫn là một người phụ nữ, hơn nữa là một người phụ nữ đẹp. Nhưng tại sao trong ánh mắt hắn lại có điều gì đó không giống với những gì hắn nói nhỉ?
Hoàng Dũng cười khẩy thầm mắng: "Việc này đến lượt mày nói sao? Đây là nơi mày muốn làm gì thì làm sao, đợi nước tới tới chân mới nhảy à? Lấy tiểu thư Âu Dương ra để đánh trống lảng chuyện lỗ hổng an ninh sao, không muốn gánh vác trách nhiệm à?".
- Tuy nhiên, dù xinh đẹp nhưng cũng không phải là một tiên nữ trong thế giới cổ tích, vẫn phải ăn uống như người thường.
Vương Dung thản nhiên nói.
- Vương Dung, anh....
Vừa mới có suy nghĩ tốt về hắn một chút thì giờ lại hụt hẫng kinh khủng, giống như một cái tàu lượn đâm thẳng xuống đất vậy. Khuôn mặt của cô đỏ ửng lên, bực bội, xấu hổ gần chết, hận là không thể xông lên bóp chết tên hỗn láo này. Mặc dù những gì hắn nói là đúng nhưng chuyện này là thế nào? Quá lỗ mãng rồi.
Thế nhưng Hoàng Dũng phản ứng rất nhanh, ngay lập tức biến sắc và biết là có chuyện không tốt.
Quả nhiên là Vương Dung bắt đầu vẽ ra cảnh tượng sinh động như thật.
- Một ngày nào đó sếp của chúng ta đang phê duyệt hồ sơ có giá trị đến hàng chục triệu thì đột nhiên lại thấy đau bụng và rời khỏi góc chết được che kín để đi vào nhà vệ sinh. Kết quả là......ha ha, tôi đã từng xem trên phim thấy có những tay súng rất nhẫn nại, có thể mai phục mười mấy giờ, thậm chí là hàng chục giờ, tôi không biết là đội trưởng Hoàng.....
Mặt Hoàng Dũng đỏ bừng lên, lúc còn đi lính ông cũng từng được học qua cách đối phó với bắn tỉa, cũng tham gia diễn tập trong trường hợp bị bắn tỉa nên có thể hiểu được tầm quan trọng của việc trốn trong góc chết. Tuy nhiên ông lại quên mất rằng đây không phải là chiến trường mà là trong văn phòng, tiểu thư Âu Dương không thể ngồi liên tục ở bàn làm việc được......