Xe phía sau cũng nhanh chóng thắng lại, chủ xe chưa kịp định thần lại đã điên cuồng bấm còi, chuyện này khiến mặt Phương Vi Vi trắng bệch ra, tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn Vương Dung:
- Vương Dung, phiền anh trong lúc tôi lái xe đừng nói những chuyện thô tục ấy nữa.
- Được được, cô tập trung vào lái xe đi.
Vương Dung mỏi mệt ưỡn người, cười và quay đầu về phía ngoài cửa sổ.
Phương Vi Vi hình như cũng thật sự tập trung vào việc lái xe, mãi đến hơn 20 phút sau tình hình giao thông dần ổn hơn thì cô mới nhìn Vương Dung vài lần. Thấy hắn thoải mái dựa vào ghế, ánh mắt khép hờ, sắc mặt không có biểu cảm gì, nghiêm túc như một pho tượng, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
- Này này, cái tên xấu xa kia, không phải là anh đang nghĩ đến những người phụ nữ giàu có phóng đãng kia đấy chứ?
Phương Vi Vi khẽ cười nói:
- Sao anh không hỏi là tôi đưa anh đến đâu vậy?
- Nhà cô đúng không?
Vương Dung cười híp mắt.
- Hừ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Vi Vi đỏ ửng lên, quay đầu lại nhìn hắn với sắc mặt không tốt.
- Vương Dung, tôi có một khả năng đặc biệt đó là đôi mắt của tôi rất lợi hại.
- Lợi hại?
Vương Dung lập tức tỉnh táo lại, cười hỏi:
- Mau nói có tôi nghe xem cô có khả năng đặc biệt gì? Có thể nhìn thấy tương lai hay thấy được quá khứ? Nếu như vậy thật thì mau nói giúp tôi xem thử vợ tương lai của tôi trông như thế nào đi, còn nữa, kì xổ số tiếp theo sẽ ra dãy số nào vậy?
- Anh đùa ít thôi.
Ánh mắt của Phương Vi Vi dần trở nên nghiêm túc.
- Từ nhỏ tôi đã có thể dễ dàng nhìn thấy trong lòng người ta đang nghĩ gì, đọc được suy nghĩ của người khác, nếu muốn nói dối thì tôi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay lập tức.
- Tôi đoán hiện tại cô vẫn chưa có bạn trai.
Vương Dung thích thú cười.
- Chính xác.
Phương Vi Vi thản nhiên cười.
- Thân thiết với vài người nhưng không thể gắn bó lâu dài được, đều bị tan vỡ, hoặc là tôi không chịu nổi hắn, hoặc là hắn không chấp nhận nổi tôi. Dần dần tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, để tùy duyên thôi.
- Thực ra khả năng này cũng không tồi, có thể giúp cô nhìn nhận và hiểu rõ về người ta, sẽ không bị vẻ ngoài của họ đánh lừa. Khó trách Âu Dương Phỉ Phỉ lại xem trọng cô, giao trọng trách cho cô.
Tận đáy lòng mình Vương Dung cũng có chút khâm phục, nói:
- Có bản lĩnh như cô chỉ cần thêm thời gian thì nhất định sẽ thành công.
- Anh không sợ à?
Phương Vi Vi cười.
- Không phải là anh đang bị chột dạ đấy chứ?
- Quân tử thẳng thắn vô tư, phóng đãng. Tôi chính là một chính nhân quân tử, chính trực, có ý chí, không việc gì là không thể làm được.
Vương Dung lại cười.
-Cho dù bị cô nhìn thấu tâm tư thì cũng không sao cả.
- Đúng là không thành vấn đề, anh cũng rất tự tin vào bản thân mình, cho rằng tôi không thể nhìn thấu tâm tư của anh sao?
Phương Vi Vi cũng tỏ vẻ thần bí khó lường.
- Tôi bắt đầu tin rằng không một ai dám nói đến chuyện tình yêu với cô rồi đấy.
- Này này, anh nói vậy mà nghe được hả? Có biết việc không có ai theo đuổi là rất xấu hổ không hả, nhất là với một người phụ nữ tự nhận mình không đến nỗi nào như tôi.
Hai người đang nói chuyện thì Phương Vi Vi lái xe đến một khu phố nhỏ náo nhiệt, hai bên đường đủ các thể loại nhà hàng và các quầy đồ ăn vặt thì đông nghẹt, sau khi tìm được nơi đậu xe thì cô thuận miệng giải thích:
- Đây là khu phố gần trường đại học trước đây của tôi, đồ ăn ngon nhưng không hề đắt, tôi mời anh ăn khuya.
- Ặc, tôi vừa mới ăn xong cơm tối cách đây 40 phút.....
Vương Dung bất đắc dĩ nói:
- Ngoài ra còn một bụng rượu đầy ở đây.
- Tôi đã nói là mời anh ăn cơm để cảm ơn mà nếu anh ăn không nổi thì nhìn tôi ăn cũng được.
Phương Vi Vi vội vàng xuống xe:
- Dù sao thì từ lúc tan ca đến giờ tôi vẫn chưa ăn tối nên rất đói, bất quá coi như tôi cầu xin anh vậy.
- Tôi tin là cô phải tiết kiệm tiền để mua nhà.
Vương Dung vừa nói vừa dương dương tự đắc bước xuống xe, nửa cười nửa mếu nói:
- Chi bằng dừng việc ăn uống này lại đi, như vậy thì kế hoạch mua nhà của cô sẽ gần hơn một bước đấy.
- Chuyện này không thể được, tôi đã nói mời anh ăn cơm thì nhất định phải làm.
Phương Vi Vi cười gian manh.
- Huống hồ lâu rồi tôi không đến ăn ở đây nên rất nhớ, xem như một công đôi việc vậy. Đi tới đây, đây là nhà hàng Hồ Nam, mặc dù mặt tiền của nhà hàng không được tốt nhưng tay nghề của đầu bếp ở đây không tệ đâu, ngoài ra cũng rất vệ sinh nữa. Với món ăn ở đây anh có thể cảm nhận được hương vị chân chính của miền thôn quê.
- Cô vốn là muội tử của Hồ Nam à, thảo nào rất háo hức.
Vương Dung theo cô vào nhà hàng Hồ Nam này vì gần trường đại học nên có nhiều sinh viên làm ăn buôn bán, hàng quán bán đồ ăn khuya ở đây có hơn một nửa là sinh viên.
Đi thẳng đến vị trí gần cửa sổ, Phương Vi Vi lật thực đơn, liếc qua một cái, nói:
- Anh nói như vậy là không đúng rồi, chúng tôi đều là muội tử của Hồ Nam, tất cả đều có tiếng là dịu dàng, hiền lanh. Anh không biết ở đây có món nào ngon nên để tôi gọi giùm cho.
Nói xong không cần phân bua thêm cô liền cướp đi cái quyền gọi món của khách mời.
Vương Dung đã ăn rất nhiều, bây giờ nhìn ánh mắt sáng long lanh của cô gái kia với bộ dạng mong chờ thì trong lòng hắn cười thầm, cảm giác cơ thể được thả lỏng một chút. Ít ra thì Phương Vi Vi trước mặt hắn không hề che giấu tính cách, suy nghĩ của mình.
Ở trên xe khiến hắn thèm thuốc lá, cuối cùng có thể thỏa mãn rồi, Vương Dung vừa hút thuốc vừa uống trà, yên lặng đợi cô gọi món ăn.
Vì phải tiết kiệm tiền mua nhà nên cô cẩn thận chọn bốn, năm món rồi mới quyết định, tên món ăn cũng rất hay, dù sao hắn cũng đã ăn no nên kêu cho hai người ăn thì đúng là lãng phí, tuy nhiên cô vẫn "thân mật" kêu cho hắn hai chai bia để.....súc miệng.
Cô gái này đúng là có chút đáng yêu đấy.
- Cô mời khách mà chỉ có bấy nhiêu thôi không sợ tôi sẽ xem thường cô sao?
Vương Dung cười hỏi.
- Anh cũng rất thẳng thắn nói với tôi là đang ở phòng gội đầu mà.
Phương Vi Vi liếc nhìn hắn và hừ một tiếng.
- Tôi mời khách có keo kiệt một chút cũng không đến nỗi nào, vả lại đàn ông mà keo kiệt thì đúng là lòng dạ hẹp hòi. Phụ nữ keo kiệt là để chăm lo cho cuộc sống gia đình.
- Phụ nữ thì ngây thơ một chút vẫn tốt hơn, cứ như cô bây giờ thì sớm muộn gì cũng thành bà cô già thôi.
Vương Dung vừa uống trà vừa nói.
- Bà cô già đã là cái gì? Nếu không tìm được người đàn ông thực sự của đời mình thì tôi nguyện trở thành Phật sống.
Ánh mắt của Phương Vi Vi rất kiên quyết.
- Cái này tôi gọi là thà ít mà tốt.
Chỉ trong chốc lát đồ ăn đã được mang lên, Phương Vi Vi và Vương Dung ngừng việc tán gẫu và bắt đầu tập trung vào tranh giành món cá kho tiêu ngon hạng nhất ở Hồ Nam. Vương Dung nếm thử hai món, hương vị đúng là không tồi, nhưng hắn đã ăn no rồi nên không thể ăn thêm nữa, đành phải ngồi uống bia.
- Lâu rồi không tới đây ăn, ngon thật, cay quá.
Phương Vi Vi lè lưỡi, hít hà, uống một ngụm trà lạnh.
- Khi tôi còn là sinh viên thì trong nhà không dư dả gì, rất khó mới có thể tới đây ăn một lần, nhưng đến khi đi làm kiếm sống thì lại không rảnh. Vương Dung, hôm nay xem như tôi được hưởng phúc của anh, được ăn no và còn ăn ngon nữa.
Để chén trà xuống cô lại bắt đầu ăn như sắp chết đói đến nơi vậy, không hề để ý đến vẻ ngoài thục nữ cùng phong cách của một Trưởng phòng lạnh lùng, giỏi giang, đúng là có sự khác biệt rất lớn.
Vương Dung bị cô làm cho dở khóc dở cười:
- Trưởng phòng Phương cứ từ từ mà ăn, tôi không giành đồ ăn của cô đâu.
Trong lòng hắn cũng có một vài cảm xúc lạ, phụ nữ ơi là phụ nữ, rồi cũng đến một lúc nào đó họ sẽ cởi bỏ lớp mặt nạ hàng ngày của mình xuống.
- Vương Dung, tôi thấy anh rất lạnh lùng.
Phương Vi Vi sau khi ăn xong, buông đũa, nghiêng đầu nhìn hắn nói:
- Sao lại nói như vậy?
Vương Dung cũng thấy khó hiểu nên nói:
- Sao tôi lại thấy mình rất nhiệt tình vậy nhỉ?
- Theo trực giác của tôi thì anh chỉ giả vờ thôi, anh đeo một cái mặt nạ trên mặt mình, nhưng tôi không hiểu được về cái mặt nạ đó.
Phương Vi Vi lại uống trà, giống như là đang tự hỏi chính mình vậy, ánh mắt dường như có chút tò mò, khó hiểu.
- Lúc ở trên xe tôi cũng đã nói là từ nhỏ sự quan sát của tôi rất nhạy bén, đó có thể là do thiên thú, cộng thêm việc cẩn thận nghiên cứu và kiến thức thu thập được thì tôi có thể thấy rõ được năng lực của mình. Mặc dù khả năng đúng không phải là 100% nhưng so với những người từng trải thì xác suất thành công cao hơn rất nhiều đấy. Tuy nhiên tôi không thể nhìn thấy tâm tư của anh được, không hiểu được gì cả.
Vương Dung uống hết nửa ly bia rồi cười:
- Nhìn không hiểu thì đừng miễn cưỡng, nếu cô cứ tò mò về một người đàn ông thì rất dễ rơi vào nanh vuốt của hắn đấy. Ăn xong bữa cơm này rồi về ngủ một giấc thật ngon là cô đã không còn nợ nần gì tôi nữa. Bắt đầu từ ngày mai hãy làm thật tốt việc của cô, lo kiếm tiền để được làm một bà chủ giàu có.
Phương Vi Vi nhìn Vương Dung một cách thích thú, một lúc lâu sau mới thở hắt ra:
- Này, chính là thứ cảm giác này đấy, mặc dù anh cười với tôi nhưng lại làm tôi thấy rất khó gần. Tôi có cảm giác là anh dùng mọi cách để ngăn việc tôi phát sinh tình cảm tốt đẹp với anh. Tôi không biết đây là chiêu lạt mềm buộc chặt hay là anh thật sự muốn giữ khoảng cách với tôi nữa.
Sắc mặt Vương Dung dần trở nên nghiêm túc, trầm ngâm một lát thì mới lên tiếng:
- Trưởng phòng Phương, cô rất đẹp, và cũng là một cô gái rất xuất sắc, rất tốt, còn tôi chỉ là một bảo vệ nhỏ bé, giữa chúng ta không nên có một cái gì đó quá thân thiết. Cũng trễ rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi, cô là một cô gái thông minh nên chắc sẽ hiểu là tôi đang nói gì mà.
..........
Ngay lúc đó, cách chỗ Vương Dung ngồi khoảng 100 mét, bên ngoài xe cộ tấp nập thì có một chiếc xe Jetta có rèm xe dừng lại bên kia đường, trong xe có năm sáu người cả nam lẫn nữ, có một cô gái trong đó nhìn rất được với làn da nâu khỏe mạnh.
Nếu Vương Dung nhìn thất cô chắc chắn sẽ giật nảy người lên vì đây chính là cảnh sát Trì, cô gái đã tranh giành cái bánh mứt táo với hắn vào tối qua.
Lúc này cô mặc một cái áo khoác trẻ trung, quần jean, nhìn rất năng động, những người còn lại thì ăn mặc cũng bình thường. Có một chàng trai khoảng hơn 20 tuổi trong nhóm đó không kiềm chế được nên hồi hộp hỏi:
- Này, cô nói thành viên của tổ chức tội phạm quốc tế kia ở đối diện với nhà hàng nhỏ này là có thật không vậy?
- Im lặng, đây là tin tình báo rất đáng tin cậy.
Sắc mặt của cảnh sát Trì cũng hơi căng thẳng, trầm giọng nói:
- Lát nữa trong lúc hành động mọi người cần phải cẩn thận, người của tổ chức tội phạm quốc tế kia rất độc ác và quỷ quyệt, căn cứ theo tin tình báo thì người chết trong tay hắn rất nhiều, trên người hắn có thể có vũ khí. Mọi người cứ từ từ mà thám thính, họ đều có áo chống đạn đấy.
Tuy nhiên trong ánh mắt cô có chút hưng phấn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên vậy.
Xe phía sau cũng nhanh chóng thắng lại, chủ xe chưa kịp định thần lại đã điên cuồng bấm còi, chuyện này khiến mặt Phương Vi Vi trắng bệch ra, tức giận quay đầu lại trừng mắt nhìn Vương Dung:
- Vương Dung, phiền anh trong lúc tôi lái xe đừng nói những chuyện thô tục ấy nữa.
- Được được, cô tập trung vào lái xe đi.
Vương Dung mỏi mệt ưỡn người, cười và quay đầu về phía ngoài cửa sổ.
Phương Vi Vi hình như cũng thật sự tập trung vào việc lái xe, mãi đến hơn phút sau tình hình giao thông dần ổn hơn thì cô mới nhìn Vương Dung vài lần. Thấy hắn thoải mái dựa vào ghế, ánh mắt khép hờ, sắc mặt không có biểu cảm gì, nghiêm túc như một pho tượng, không biết hắn đang suy nghĩ điều gì.
- Này này, cái tên xấu xa kia, không phải là anh đang nghĩ đến những người phụ nữ giàu có phóng đãng kia đấy chứ?
Phương Vi Vi khẽ cười nói:
- Sao anh không hỏi là tôi đưa anh đến đâu vậy?
- Nhà cô đúng không?
Vương Dung cười híp mắt.
- Hừ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Vi Vi đỏ ửng lên, quay đầu lại nhìn hắn với sắc mặt không tốt.
- Vương Dung, tôi có một khả năng đặc biệt đó là đôi mắt của tôi rất lợi hại.
- Lợi hại?
Vương Dung lập tức tỉnh táo lại, cười hỏi:
- Mau nói có tôi nghe xem cô có khả năng đặc biệt gì? Có thể nhìn thấy tương lai hay thấy được quá khứ? Nếu như vậy thật thì mau nói giúp tôi xem thử vợ tương lai của tôi trông như thế nào đi, còn nữa, kì xổ số tiếp theo sẽ ra dãy số nào vậy?
- Anh đùa ít thôi.
Ánh mắt của Phương Vi Vi dần trở nên nghiêm túc.
- Từ nhỏ tôi đã có thể dễ dàng nhìn thấy trong lòng người ta đang nghĩ gì, đọc được suy nghĩ của người khác, nếu muốn nói dối thì tôi chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ngay lập tức.
- Tôi đoán hiện tại cô vẫn chưa có bạn trai.
Vương Dung thích thú cười.
- Chính xác.
Phương Vi Vi thản nhiên cười.
- Thân thiết với vài người nhưng không thể gắn bó lâu dài được, đều bị tan vỡ, hoặc là tôi không chịu nổi hắn, hoặc là hắn không chấp nhận nổi tôi. Dần dần tôi cũng không suy nghĩ nhiều nữa, để tùy duyên thôi.
- Thực ra khả năng này cũng không tồi, có thể giúp cô nhìn nhận và hiểu rõ về người ta, sẽ không bị vẻ ngoài của họ đánh lừa. Khó trách Âu Dương Phỉ Phỉ lại xem trọng cô, giao trọng trách cho cô.
Tận đáy lòng mình Vương Dung cũng có chút khâm phục, nói:
- Có bản lĩnh như cô chỉ cần thêm thời gian thì nhất định sẽ thành công.
- Anh không sợ à?
Phương Vi Vi cười.
- Không phải là anh đang bị chột dạ đấy chứ?
- Quân tử thẳng thắn vô tư, phóng đãng. Tôi chính là một chính nhân quân tử, chính trực, có ý chí, không việc gì là không thể làm được.
Vương Dung lại cười.
-Cho dù bị cô nhìn thấu tâm tư thì cũng không sao cả.
- Đúng là không thành vấn đề, anh cũng rất tự tin vào bản thân mình, cho rằng tôi không thể nhìn thấu tâm tư của anh sao?
Phương Vi Vi cũng tỏ vẻ thần bí khó lường.
- Tôi bắt đầu tin rằng không một ai dám nói đến chuyện tình yêu với cô rồi đấy.
- Này này, anh nói vậy mà nghe được hả? Có biết việc không có ai theo đuổi là rất xấu hổ không hả, nhất là với một người phụ nữ tự nhận mình không đến nỗi nào như tôi.
Hai người đang nói chuyện thì Phương Vi Vi lái xe đến một khu phố nhỏ náo nhiệt, hai bên đường đủ các thể loại nhà hàng và các quầy đồ ăn vặt thì đông nghẹt, sau khi tìm được nơi đậu xe thì cô thuận miệng giải thích:
- Đây là khu phố gần trường đại học trước đây của tôi, đồ ăn ngon nhưng không hề đắt, tôi mời anh ăn khuya.
- Ặc, tôi vừa mới ăn xong cơm tối cách đây phút.....
Vương Dung bất đắc dĩ nói:
- Ngoài ra còn một bụng rượu đầy ở đây.
- Tôi đã nói là mời anh ăn cơm để cảm ơn mà nếu anh ăn không nổi thì nhìn tôi ăn cũng được.
Phương Vi Vi vội vàng xuống xe:
- Dù sao thì từ lúc tan ca đến giờ tôi vẫn chưa ăn tối nên rất đói, bất quá coi như tôi cầu xin anh vậy.
- Tôi tin là cô phải tiết kiệm tiền để mua nhà.
Vương Dung vừa nói vừa dương dương tự đắc bước xuống xe, nửa cười nửa mếu nói:
- Chi bằng dừng việc ăn uống này lại đi, như vậy thì kế hoạch mua nhà của cô sẽ gần hơn một bước đấy.
- Chuyện này không thể được, tôi đã nói mời anh ăn cơm thì nhất định phải làm.
Phương Vi Vi cười gian manh.
- Huống hồ lâu rồi tôi không đến ăn ở đây nên rất nhớ, xem như một công đôi việc vậy. Đi tới đây, đây là nhà hàng Hồ Nam, mặc dù mặt tiền của nhà hàng không được tốt nhưng tay nghề của đầu bếp ở đây không tệ đâu, ngoài ra cũng rất vệ sinh nữa. Với món ăn ở đây anh có thể cảm nhận được hương vị chân chính của miền thôn quê.
- Cô vốn là muội tử của Hồ Nam à, thảo nào rất háo hức.
Vương Dung theo cô vào nhà hàng Hồ Nam này vì gần trường đại học nên có nhiều sinh viên làm ăn buôn bán, hàng quán bán đồ ăn khuya ở đây có hơn một nửa là sinh viên.
Đi thẳng đến vị trí gần cửa sổ, Phương Vi Vi lật thực đơn, liếc qua một cái, nói:
- Anh nói như vậy là không đúng rồi, chúng tôi đều là muội tử của Hồ Nam, tất cả đều có tiếng là dịu dàng, hiền lanh. Anh không biết ở đây có món nào ngon nên để tôi gọi giùm cho.
Nói xong không cần phân bua thêm cô liền cướp đi cái quyền gọi món của khách mời.
Vương Dung đã ăn rất nhiều, bây giờ nhìn ánh mắt sáng long lanh của cô gái kia với bộ dạng mong chờ thì trong lòng hắn cười thầm, cảm giác cơ thể được thả lỏng một chút. Ít ra thì Phương Vi Vi trước mặt hắn không hề che giấu tính cách, suy nghĩ của mình.
Ở trên xe khiến hắn thèm thuốc lá, cuối cùng có thể thỏa mãn rồi, Vương Dung vừa hút thuốc vừa uống trà, yên lặng đợi cô gọi món ăn.
Vì phải tiết kiệm tiền mua nhà nên cô cẩn thận chọn bốn, năm món rồi mới quyết định, tên món ăn cũng rất hay, dù sao hắn cũng đã ăn no nên kêu cho hai người ăn thì đúng là lãng phí, tuy nhiên cô vẫn "thân mật" kêu cho hắn hai chai bia để.....súc miệng.
Cô gái này đúng là có chút đáng yêu đấy.
- Cô mời khách mà chỉ có bấy nhiêu thôi không sợ tôi sẽ xem thường cô sao?
Vương Dung cười hỏi.
- Anh cũng rất thẳng thắn nói với tôi là đang ở phòng gội đầu mà.
Phương Vi Vi liếc nhìn hắn và hừ một tiếng.
- Tôi mời khách có keo kiệt một chút cũng không đến nỗi nào, vả lại đàn ông mà keo kiệt thì đúng là lòng dạ hẹp hòi. Phụ nữ keo kiệt là để chăm lo cho cuộc sống gia đình.
- Phụ nữ thì ngây thơ một chút vẫn tốt hơn, cứ như cô bây giờ thì sớm muộn gì cũng thành bà cô già thôi.
Vương Dung vừa uống trà vừa nói.
- Bà cô già đã là cái gì? Nếu không tìm được người đàn ông thực sự của đời mình thì tôi nguyện trở thành Phật sống.
Ánh mắt của Phương Vi Vi rất kiên quyết.
- Cái này tôi gọi là thà ít mà tốt.
Chỉ trong chốc lát đồ ăn đã được mang lên, Phương Vi Vi và Vương Dung ngừng việc tán gẫu và bắt đầu tập trung vào tranh giành món cá kho tiêu ngon hạng nhất ở Hồ Nam. Vương Dung nếm thử hai món, hương vị đúng là không tồi, nhưng hắn đã ăn no rồi nên không thể ăn thêm nữa, đành phải ngồi uống bia.
- Lâu rồi không tới đây ăn, ngon thật, cay quá.
Phương Vi Vi lè lưỡi, hít hà, uống một ngụm trà lạnh.
- Khi tôi còn là sinh viên thì trong nhà không dư dả gì, rất khó mới có thể tới đây ăn một lần, nhưng đến khi đi làm kiếm sống thì lại không rảnh. Vương Dung, hôm nay xem như tôi được hưởng phúc của anh, được ăn no và còn ăn ngon nữa.
Để chén trà xuống cô lại bắt đầu ăn như sắp chết đói đến nơi vậy, không hề để ý đến vẻ ngoài thục nữ cùng phong cách của một Trưởng phòng lạnh lùng, giỏi giang, đúng là có sự khác biệt rất lớn.
Vương Dung bị cô làm cho dở khóc dở cười:
- Trưởng phòng Phương cứ từ từ mà ăn, tôi không giành đồ ăn của cô đâu.
Trong lòng hắn cũng có một vài cảm xúc lạ, phụ nữ ơi là phụ nữ, rồi cũng đến một lúc nào đó họ sẽ cởi bỏ lớp mặt nạ hàng ngày của mình xuống.
- Vương Dung, tôi thấy anh rất lạnh lùng.
Phương Vi Vi sau khi ăn xong, buông đũa, nghiêng đầu nhìn hắn nói:
- Sao lại nói như vậy?
Vương Dung cũng thấy khó hiểu nên nói:
- Sao tôi lại thấy mình rất nhiệt tình vậy nhỉ?
- Theo trực giác của tôi thì anh chỉ giả vờ thôi, anh đeo một cái mặt nạ trên mặt mình, nhưng tôi không hiểu được về cái mặt nạ đó.
Phương Vi Vi lại uống trà, giống như là đang tự hỏi chính mình vậy, ánh mắt dường như có chút tò mò, khó hiểu.
- Lúc ở trên xe tôi cũng đã nói là từ nhỏ sự quan sát của tôi rất nhạy bén, đó có thể là do thiên thú, cộng thêm việc cẩn thận nghiên cứu và kiến thức thu thập được thì tôi có thể thấy rõ được năng lực của mình. Mặc dù khả năng đúng không phải là % nhưng so với những người từng trải thì xác suất thành công cao hơn rất nhiều đấy. Tuy nhiên tôi không thể nhìn thấy tâm tư của anh được, không hiểu được gì cả.
Vương Dung uống hết nửa ly bia rồi cười:
- Nhìn không hiểu thì đừng miễn cưỡng, nếu cô cứ tò mò về một người đàn ông thì rất dễ rơi vào nanh vuốt của hắn đấy. Ăn xong bữa cơm này rồi về ngủ một giấc thật ngon là cô đã không còn nợ nần gì tôi nữa. Bắt đầu từ ngày mai hãy làm thật tốt việc của cô, lo kiếm tiền để được làm một bà chủ giàu có.
Phương Vi Vi nhìn Vương Dung một cách thích thú, một lúc lâu sau mới thở hắt ra:
- Này, chính là thứ cảm giác này đấy, mặc dù anh cười với tôi nhưng lại làm tôi thấy rất khó gần. Tôi có cảm giác là anh dùng mọi cách để ngăn việc tôi phát sinh tình cảm tốt đẹp với anh. Tôi không biết đây là chiêu lạt mềm buộc chặt hay là anh thật sự muốn giữ khoảng cách với tôi nữa.
Sắc mặt Vương Dung dần trở nên nghiêm túc, trầm ngâm một lát thì mới lên tiếng:
- Trưởng phòng Phương, cô rất đẹp, và cũng là một cô gái rất xuất sắc, rất tốt, còn tôi chỉ là một bảo vệ nhỏ bé, giữa chúng ta không nên có một cái gì đó quá thân thiết. Cũng trễ rồi, hôm nay chúng ta dừng ở đây thôi, cô là một cô gái thông minh nên chắc sẽ hiểu là tôi đang nói gì mà.
..........
Ngay lúc đó, cách chỗ Vương Dung ngồi khoảng mét, bên ngoài xe cộ tấp nập thì có một chiếc xe Jetta có rèm xe dừng lại bên kia đường, trong xe có năm sáu người cả nam lẫn nữ, có một cô gái trong đó nhìn rất được với làn da nâu khỏe mạnh.
Nếu Vương Dung nhìn thất cô chắc chắn sẽ giật nảy người lên vì đây chính là cảnh sát Trì, cô gái đã tranh giành cái bánh mứt táo với hắn vào tối qua.
Lúc này cô mặc một cái áo khoác trẻ trung, quần jean, nhìn rất năng động, những người còn lại thì ăn mặc cũng bình thường. Có một chàng trai khoảng hơn tuổi trong nhóm đó không kiềm chế được nên hồi hộp hỏi:
- Này, cô nói thành viên của tổ chức tội phạm quốc tế kia ở đối diện với nhà hàng nhỏ này là có thật không vậy?
- Im lặng, đây là tin tình báo rất đáng tin cậy.
Sắc mặt của cảnh sát Trì cũng hơi căng thẳng, trầm giọng nói:
- Lát nữa trong lúc hành động mọi người cần phải cẩn thận, người của tổ chức tội phạm quốc tế kia rất độc ác và quỷ quyệt, căn cứ theo tin tình báo thì người chết trong tay hắn rất nhiều, trên người hắn có thể có vũ khí. Mọi người cứ từ từ mà thám thính, họ đều có áo chống đạn đấy.
Tuy nhiên trong ánh mắt cô có chút hưng phấn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên vậy.