Cảm giác tê dại như điện giật mãnh liệt hơn, ngay lúc ấy có một cảm giác bóp nghẹt cơ thể mềm mại và thần kinh của cô. Làm cho cô sau một hồi kiềm chế thì cũng phát ra tiếng rên rỉ thêm một lần nữa. Cảm giác này đây là lần đầu tiên trong đời cô được trải qua, thậm chí cô chưa từng tưởng tượng ra cảm giác này lần nào.
Có lẽ suốt quá trình trưởng thành của mình, sự kích thích từ phim, sách báo cũng sẽ làm cho tim cô đập nhanh hơn, từ nội tâm sinh ra một khát vọng tế nhị. Tuy nhiên sự giáo dục nghiêm khắc đã giúp cho cô luôn giữ được phẩm hạnh của mình một cách hoàn hảo nhất.
Cấm kỵ việc thủ dâm, từ đầu đến cuối chính cái phẩm hạnh đó đã giúp cô vượt qua những cám dỗ.
Cô biết mình làm đúng, nhưng lúc này Vương Dung đang không tôn trọng cô, bình thường cô sẽ phản ứng kịch liệt. Thế nhưng hai mươi mấy năm qua thủ thân như ngọc, kiên trì đến cùng thì bây giờ trong nháy mắt giống như hồng thủy ngập trời, mọi thứ lập tức bị sụp đổ.
Phản ứng của cô đầy gợi tình, hình như Vương Dung rất giỏi khuyến khích người khác trong việc này. Hai người trong tư thế thân mật, áp sát vào nhau. Tay trái hắn đỡ thắt lưng, nhẹ nhàng xoa nhẹ lưng cô. Phương pháp tiếp cận của Vương Dung rất khác thường, khiến cô bị tình dục lấn át cả lý trí. Cô dựa vào hắn như một bản năng, như một đứa trẻ mới sinh được nếm mùi vị sữa tươi, bản năng con người thúc đẩy, vòng eo mềm mại, hắn đưa tay mình xoa tròn vòng eo của cô.
Những chỗ tế nhị chạm vào nhau khiến từng cơn tê dại kéo đến, truyền khắp người cô, cảm giác này giống như là lúc cô uống hơi nhiều rượu khiến toàn thân bay bổng lên vậy. Cho tới nay những điều cấm kỵ đó luôn trói buộc cô, đến ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ đến cảm giác phá đi điều cấm kỵ ấy, vậy mà bây giờ lại như một kẻ say thế này.
Hẹn ngầm với nhau là không gây ra tiếng động, cô giống như là một đứa trẻ được nếm thử vị ngọt vậy, có một chút lòng tham nổi lên, khiến cho cô cảm thấy ngọt ngào đến lạ thường. Nhưng uống một ngụm, lại thêm một ngụm nữa. Eo của cô không cần Vương Dung phải nâng đỡ dẫn đường nữa mà có thể tự mình xoa nó. Thậm chí chính cô còn thấy thích làm điều này là đằng khác.
Điều này làm cho hai tay Vương Dung được tự do. Tay trái và tay phải chiếm lấy hai bầu ngực, thủ pháp của hắn rất độc đáo, đồng thời cũng thỏa mãn được dục vọng trong đáy lòng mình. Hương vị đầu đời thật là tuyệt, nhất là khi Âu Dương Phỉ Phỉ đã kiềm nén bao lâu nay nên càng thêm thích thú.
Cô bị mùi vị tuyệt không thể tả này chôn vùi, từ cổ họng của cô theo bản năng phát ra một tiếng than nhẹ, ngay cả cô cũng không lường trước được là âm thanh này lại tràn ngập, hấp dẫn lòng người đến như vậy.
Cảm giác bị bóp nghẹt ngày càng mãnh liệt, cô tự làm động tác lắc lư càng lúc càng nhanh hơn, giống như có một lúc hấp dẫn thần bí khiến cô không ngừng tăng tốc. Vòng eo tinh tế và mềm mại của cô đã phát huy đến cực hạn, động tác tràn ngập sự quyến rũ.
Cuối cùng Vương Dung nhẹ nhàng tiến về trước như một đòn công kích trí mạng. Cuối cùng cô cũng tìm thấy được sự chịu đựng đỉnh điểm của cơ thể, thân thể mềm mại như bị một luồng điện đánh trúng, run rẩy. Ngón tay thon dài trắng như ngọc cầm lấy cánh tay của Vương Dung, sau đó dùng sức để ngăn hắn lại. Từ trong cổ họng liên tục phát ra những âm thanh mà ngay cả cô cũng cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, rên rỉ, thở gấp như khóc, như nói.
Còn lại một chút lý trí khiến cho cô rơi vào cảm giác bị sỉ nhục mãnh liệt. Mặc dù cô không thể khống chế được việc mình đang phá đi điều cấm kỵ của bản thân, nhưng cũng không thể cản trở mình thức dậy sau một đêm dài, lúc còn nửa tỉnh nửa mơ, tưởng tượng một chút về chồng tương lai là ai, đây chính là cảm giác của lần đầu tiên được viết trong sách đó sao?
Nhưng cho dù là nằm mơ cô cũng chưa từng tưởng tượng đến lần đầu tiên này. Ngay cả tình huống này cũng vậy, cô không thể lường trước được, chuyện bất thình lình xảy ra rất nhanh và mạnh mẽ. Thật giống như lũ tràn về, tất cả mọi thứ đều không thể cản nó lại.
Người cũng không đúng, địa điểm cũng không đúng, thời gian cũng không đúng luôn.
Trời ơi, hóa ra là cảm giác này. So với đọc trong sách, so với tưởng tưởng thì không biết nó mãnh liệt hơn biết bao nhiêu lần nữa, đến ngay cả nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được cảm giác này. Cô giống như một đứa bé bị lạc đường, bị cảm giác tuyệt vời này chinh phục hoàn toàn.
Trước kia thủ thân như ngọc, cá tính kiêu ngạo. Tuy ngoài mặt không nói và cũng không tỏ vẻ gì. Nhưng sâu trong nội tâm luôn thấy xấu hổ vì dục vọng muốn cùng lên giường với đàn ông của mình. Nhưng hiện tại cô đã hiểu được bản năng của một người phụ nữ nên đã tự hiểu và thông cảm cho bản thân.
Lúc này cô vừa thẹn vừa giận nằm trong lòng ngực cường tráng của Vương Dung lẳng lặng hưởng thụ dư âm tuyệt vời còn lại. Hơi thở của Vương Dung cũng phát ra tiếng ồ ồ như mãnh thú. Ban đầu hai tay hắn còn nhẹ nhàng, bây giờ thì động tác có phần mở rộng phạm vi ra, bắt đầu dùng sức nhiều hơn và cũng không kiêng nể gì nữa. Thậm chí còn thô bạo kéo vạt áo lên và tham lam đưa tay vào bên trong.
- Không được.
Dựa vào một chút lý trí cuối cùng cô giãy dụa muốn đẩy tay Vương Dung ra, nhưng sức lực của đối phương mạnh hơn cô rất nhiều. Âu Dương Phỉ Phỉ hoàn toàn không thể ngăn được hắn tấn công mình, hắn tháo áo ngực của cô xuống và các ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng sờ mó. Từ trên xuống dưới có thể nhìn thấy ngực của cô mềm mại và trắng nõn.
Bàn tay có chút thô ráp sờ vào chiếc cổ trắng và thon dài như cổ thiên nga của cô, nhẹ nhàng đưa vào trong, không hề gặp chút trở ngại nào mà nắm lấy chỗ đầy đặn kia của cô.
- A......
Âu Dương Phỉ Phỉ đỏ mặt, run rẩy kịch liệt, thân thể mềm mại vốn không còn chút lực, như người không xương nhẹ nhàng ngã vào trong người hắn. Nhắm chặt mắt, lông mi không ngừng run rẩy, đôi môi hồng phát ra tiếng thở gấp gáp.
Này, này, đồ lưu manh. Tuy nhiên hai tay của cô không thể ngăn được hắn. Hoặc có thể đó cũng chỉ là kháng cự trong tưởng tượng mà thôi. Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng là mình lại có một điệu bộ phóng đãng như vậy, nằm trong lòng một người đàn ông, để mặc cho hắn cố tình làm bậy. Sỉ nhục hơn chính là cũng thuận theo hắn, liên tiếp phát ra những tiếng rên rỉ xấu hổ.
Tay hắn, vậy mà.....a.....a, người này đúng là tay lão luyện, kẻ xấu, tay hắn tốt xấu thế nào mà có thể như vậy? Xấu hổ muốn chết. Âu Dương Phỉ Phỉ cảm giác được hắn dùng một phương thức khó mà nhìn ra được, trượt xuống phía dưới một chút. Dĩ nhiên là muốn với đến váy của cô.
Sao lại có thể như vậy được? Lúc mấu chốt thì sự đề phòng nghiêm ngặt lại một lần nữa giúp cô. Thân thể mềm mại chợt giật mình, có một chút toan tính trong ý thức rồi bừng tỉnh, cơ thể lại run lên và đấu tranh, nhưng sức lực không đủ thì làm sao có thể ngăn được người đàn ông kia? Mặc dù cơ thể nhỏ bé giãy dụa không đáng kể, nhiều lắm thì cũng sẽ bị cho là giả bộ từ chối mà thôi. Còn Vương Dung vẫn tiếp tục không dừng, tiếp tục tấn công, cô thất thủ lần thứ hai.
- Chẳng lẽ lần đầu tiên của mình lại bị mất ở văn phòng làm việc sao?
Trong đầu mơ màng nghĩ lung tung không đầu không cuối.
- Reng reng reng~~~~
Điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông liên mang hai người đang trong cơn mê loạn bừng tỉnh trở lại. Âu Dương Phỉ Phỉ lập tức tỉnh táo, trong giây lát cảm thấy tay tên kia đang làm chuyện xấu, chuẩn bị đưa tay vào trong quần lót của cô. Nhất thời cô bị dọa cho đổ mồ hôi, cơ thể vốn mềm mại cũng không biết làm sao lại trở nên mạnh mẽ. Liều mạng chụp lấy tay "kẻ trộm" kéo mạnh ra, vừa nhìn thấy bàn tay kia thì trong lòng cô liền hiểu đều là do bàn tay xấu xa này biến mình thành như vậy.
Cô tức giận nghiến chặt hai hàm răng rồi cắn hắn một phát.
- Á!
Vương Dung bất thình lình bị cô cắn một cái cũng vội vàng rụt tay về. Nhìn mu bàn tay dính đầy dấu răng thì không khỏi dở khóc dở cười, nói:
- Cô cầm tinh con gì vậy hả? Tại sao lại cắn người như vậy chứ?
Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên, Âu Dương Phỉ Phỉ chợt bừng tỉnh, xoay người ra khỏi người hắn. Chân run rẩy chạy đi vài bước xong quay đầu lại nhìn hắn với đôi mắt hung dữ"
- Lưu manh.
- Ặc, lưu manh à, chúng ta nói chuyện một lát đi.
Vương Dung sau khi bị cô cắn thì dục vọng trong người như đang bị thiêu đốt cũng nhanh chóng biến mất. Cười khổ chỉ vào điện thoại:
- Hãy nghe điện thoại trước đi, nếu không thì thư kí của cô không thấy cô đâu sẽ mang bình chữa cháy chạy vào đấy. Cô không muốn để cho người ta nhìn thấy bộ dạng cô trong lúc này chứ?
- Hả?
Âu Dương Phỉ Phỉ cúi đầu nhìn thì thấy toàn bộ cúc áo đã bị mở ra, ngay cả nút thắt của áo ngực cũng không bị tên bại hoại kia mở từ lúc nào. Cúi đầu nhìn thấy một mảnh áo màu trắng thì cô vội vàng lấy áo khoác màu đen trùm vào, đỏ mặt và nhìn hắn một cách hung tợn. Lúc này nghe điện thoại quả nhiên là của thư kí gọi.
Tinh thần có chút bất định nên Âu Dương Phỉ Phỉ nói vài câu cho có lệ rồi tắt máy. Quay đầu lại nhìn thấy Vương Dung đang có dấu hiệu chạy trốn thì liền giậm chân nói:
- Anh, ngoan ngoãn đứng đợi ở đây, không được đi đâu hết.
Nói xong cô liền chạy vào trong phòng riêng sửa sang lại quần áo, nghĩ đến cảnh lúc nãy là thấy giật mình. Âu Dương Phỉ Phỉ cảm thấy rất hoang đường, đã biết kết quả như vậy mà vẫn làm là sao? Sao lại cùng hắn làm ra cái chuyện đáng xấu hổ này chứ?
Thật ra cô cũng biết, tuy mọi chuyện là do tên kia chủ động nhưng nếu cô cật lực phản đối thì sẽ không đến mức đó. Trời ơi, Âu Dương Phỉ Phỉ ơi, cuối cùng mày làm sao vậy? Không đúng, không đúng, chắc chắn là do tên bại hoại kia ra tay, không phải là hắn biết tà thuật chứ? Cô chưa bao giờ tin vào tà ma nhưng không có nghĩa là khả năng đó không xảy ra. Ít nhất nghĩ như vậy thì cô sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.
Đợi cho những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu biến mất thì Âu Dương Phỉ Phỉ mới bước ra khỏi phòng với hai má đỏ hồng, đúng lúc định hỏi hắn vài câu thì đã thấy tên kia giống như là vừa rồi không có việc gì xảy ra, nhàn nhã ngồi trên ghế Giám đốc, dùng máy tính, hút thuốc và còn uống cà phê của cô nữa.
Cảm giác tê dại như điện giật mãnh liệt hơn, ngay lúc ấy có một cảm giác bóp nghẹt cơ thể mềm mại và thần kinh của cô. Làm cho cô sau một hồi kiềm chế thì cũng phát ra tiếng rên rỉ thêm một lần nữa. Cảm giác này đây là lần đầu tiên trong đời cô được trải qua, thậm chí cô chưa từng tưởng tượng ra cảm giác này lần nào.
Có lẽ suốt quá trình trưởng thành của mình, sự kích thích từ phim, sách báo cũng sẽ làm cho tim cô đập nhanh hơn, từ nội tâm sinh ra một khát vọng tế nhị. Tuy nhiên sự giáo dục nghiêm khắc đã giúp cho cô luôn giữ được phẩm hạnh của mình một cách hoàn hảo nhất.
Cấm kỵ việc thủ dâm, từ đầu đến cuối chính cái phẩm hạnh đó đã giúp cô vượt qua những cám dỗ.
Cô biết mình làm đúng, nhưng lúc này Vương Dung đang không tôn trọng cô, bình thường cô sẽ phản ứng kịch liệt. Thế nhưng hai mươi mấy năm qua thủ thân như ngọc, kiên trì đến cùng thì bây giờ trong nháy mắt giống như hồng thủy ngập trời, mọi thứ lập tức bị sụp đổ.
Phản ứng của cô đầy gợi tình, hình như Vương Dung rất giỏi khuyến khích người khác trong việc này. Hai người trong tư thế thân mật, áp sát vào nhau. Tay trái hắn đỡ thắt lưng, nhẹ nhàng xoa nhẹ lưng cô. Phương pháp tiếp cận của Vương Dung rất khác thường, khiến cô bị tình dục lấn át cả lý trí. Cô dựa vào hắn như một bản năng, như một đứa trẻ mới sinh được nếm mùi vị sữa tươi, bản năng con người thúc đẩy, vòng eo mềm mại, hắn đưa tay mình xoa tròn vòng eo của cô.
Những chỗ tế nhị chạm vào nhau khiến từng cơn tê dại kéo đến, truyền khắp người cô, cảm giác này giống như là lúc cô uống hơi nhiều rượu khiến toàn thân bay bổng lên vậy. Cho tới nay những điều cấm kỵ đó luôn trói buộc cô, đến ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ đến cảm giác phá đi điều cấm kỵ ấy, vậy mà bây giờ lại như một kẻ say thế này.
Hẹn ngầm với nhau là không gây ra tiếng động, cô giống như là một đứa trẻ được nếm thử vị ngọt vậy, có một chút lòng tham nổi lên, khiến cho cô cảm thấy ngọt ngào đến lạ thường. Nhưng uống một ngụm, lại thêm một ngụm nữa. Eo của cô không cần Vương Dung phải nâng đỡ dẫn đường nữa mà có thể tự mình xoa nó. Thậm chí chính cô còn thấy thích làm điều này là đằng khác.
Điều này làm cho hai tay Vương Dung được tự do. Tay trái và tay phải chiếm lấy hai bầu ngực, thủ pháp của hắn rất độc đáo, đồng thời cũng thỏa mãn được dục vọng trong đáy lòng mình. Hương vị đầu đời thật là tuyệt, nhất là khi Âu Dương Phỉ Phỉ đã kiềm nén bao lâu nay nên càng thêm thích thú.
Cô bị mùi vị tuyệt không thể tả này chôn vùi, từ cổ họng của cô theo bản năng phát ra một tiếng than nhẹ, ngay cả cô cũng không lường trước được là âm thanh này lại tràn ngập, hấp dẫn lòng người đến như vậy.
Cảm giác bị bóp nghẹt ngày càng mãnh liệt, cô tự làm động tác lắc lư càng lúc càng nhanh hơn, giống như có một lúc hấp dẫn thần bí khiến cô không ngừng tăng tốc. Vòng eo tinh tế và mềm mại của cô đã phát huy đến cực hạn, động tác tràn ngập sự quyến rũ.
Cuối cùng Vương Dung nhẹ nhàng tiến về trước như một đòn công kích trí mạng. Cuối cùng cô cũng tìm thấy được sự chịu đựng đỉnh điểm của cơ thể, thân thể mềm mại như bị một luồng điện đánh trúng, run rẩy. Ngón tay thon dài trắng như ngọc cầm lấy cánh tay của Vương Dung, sau đó dùng sức để ngăn hắn lại. Từ trong cổ họng liên tục phát ra những âm thanh mà ngay cả cô cũng cảm thấy xấu hổ đến cực điểm, rên rỉ, thở gấp như khóc, như nói.
Còn lại một chút lý trí khiến cho cô rơi vào cảm giác bị sỉ nhục mãnh liệt. Mặc dù cô không thể khống chế được việc mình đang phá đi điều cấm kỵ của bản thân, nhưng cũng không thể cản trở mình thức dậy sau một đêm dài, lúc còn nửa tỉnh nửa mơ, tưởng tượng một chút về chồng tương lai là ai, đây chính là cảm giác của lần đầu tiên được viết trong sách đó sao?
Nhưng cho dù là nằm mơ cô cũng chưa từng tưởng tượng đến lần đầu tiên này. Ngay cả tình huống này cũng vậy, cô không thể lường trước được, chuyện bất thình lình xảy ra rất nhanh và mạnh mẽ. Thật giống như lũ tràn về, tất cả mọi thứ đều không thể cản nó lại.
Người cũng không đúng, địa điểm cũng không đúng, thời gian cũng không đúng luôn.
Trời ơi, hóa ra là cảm giác này. So với đọc trong sách, so với tưởng tưởng thì không biết nó mãnh liệt hơn biết bao nhiêu lần nữa, đến ngay cả nằm mơ cũng không tưởng tượng ra được cảm giác này. Cô giống như một đứa bé bị lạc đường, bị cảm giác tuyệt vời này chinh phục hoàn toàn.
Trước kia thủ thân như ngọc, cá tính kiêu ngạo. Tuy ngoài mặt không nói và cũng không tỏ vẻ gì. Nhưng sâu trong nội tâm luôn thấy xấu hổ vì dục vọng muốn cùng lên giường với đàn ông của mình. Nhưng hiện tại cô đã hiểu được bản năng của một người phụ nữ nên đã tự hiểu và thông cảm cho bản thân.
Lúc này cô vừa thẹn vừa giận nằm trong lòng ngực cường tráng của Vương Dung lẳng lặng hưởng thụ dư âm tuyệt vời còn lại. Hơi thở của Vương Dung cũng phát ra tiếng ồ ồ như mãnh thú. Ban đầu hai tay hắn còn nhẹ nhàng, bây giờ thì động tác có phần mở rộng phạm vi ra, bắt đầu dùng sức nhiều hơn và cũng không kiêng nể gì nữa. Thậm chí còn thô bạo kéo vạt áo lên và tham lam đưa tay vào bên trong.
- Không được.
Dựa vào một chút lý trí cuối cùng cô giãy dụa muốn đẩy tay Vương Dung ra, nhưng sức lực của đối phương mạnh hơn cô rất nhiều. Âu Dương Phỉ Phỉ hoàn toàn không thể ngăn được hắn tấn công mình, hắn tháo áo ngực của cô xuống và các ngón tay bắt đầu nhẹ nhàng sờ mó. Từ trên xuống dưới có thể nhìn thấy ngực của cô mềm mại và trắng nõn.
Bàn tay có chút thô ráp sờ vào chiếc cổ trắng và thon dài như cổ thiên nga của cô, nhẹ nhàng đưa vào trong, không hề gặp chút trở ngại nào mà nắm lấy chỗ đầy đặn kia của cô.
- A......
Âu Dương Phỉ Phỉ đỏ mặt, run rẩy kịch liệt, thân thể mềm mại vốn không còn chút lực, như người không xương nhẹ nhàng ngã vào trong người hắn. Nhắm chặt mắt, lông mi không ngừng run rẩy, đôi môi hồng phát ra tiếng thở gấp gáp.
Này, này, đồ lưu manh. Tuy nhiên hai tay của cô không thể ngăn được hắn. Hoặc có thể đó cũng chỉ là kháng cự trong tưởng tượng mà thôi. Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng là mình lại có một điệu bộ phóng đãng như vậy, nằm trong lòng một người đàn ông, để mặc cho hắn cố tình làm bậy. Sỉ nhục hơn chính là cũng thuận theo hắn, liên tiếp phát ra những tiếng rên rỉ xấu hổ.
Tay hắn, vậy mà.....a.....a, người này đúng là tay lão luyện, kẻ xấu, tay hắn tốt xấu thế nào mà có thể như vậy? Xấu hổ muốn chết. Âu Dương Phỉ Phỉ cảm giác được hắn dùng một phương thức khó mà nhìn ra được, trượt xuống phía dưới một chút. Dĩ nhiên là muốn với đến váy của cô.
Sao lại có thể như vậy được? Lúc mấu chốt thì sự đề phòng nghiêm ngặt lại một lần nữa giúp cô. Thân thể mềm mại chợt giật mình, có một chút toan tính trong ý thức rồi bừng tỉnh, cơ thể lại run lên và đấu tranh, nhưng sức lực không đủ thì làm sao có thể ngăn được người đàn ông kia? Mặc dù cơ thể nhỏ bé giãy dụa không đáng kể, nhiều lắm thì cũng sẽ bị cho là giả bộ từ chối mà thôi. Còn Vương Dung vẫn tiếp tục không dừng, tiếp tục tấn công, cô thất thủ lần thứ hai.
- Chẳng lẽ lần đầu tiên của mình lại bị mất ở văn phòng làm việc sao?
Trong đầu mơ màng nghĩ lung tung không đầu không cuối.
- Reng reng reng~~~~
Điện thoại trên bàn làm việc đổ chuông liên mang hai người đang trong cơn mê loạn bừng tỉnh trở lại. Âu Dương Phỉ Phỉ lập tức tỉnh táo, trong giây lát cảm thấy tay tên kia đang làm chuyện xấu, chuẩn bị đưa tay vào trong quần lót của cô. Nhất thời cô bị dọa cho đổ mồ hôi, cơ thể vốn mềm mại cũng không biết làm sao lại trở nên mạnh mẽ. Liều mạng chụp lấy tay "kẻ trộm" kéo mạnh ra, vừa nhìn thấy bàn tay kia thì trong lòng cô liền hiểu đều là do bàn tay xấu xa này biến mình thành như vậy.
Cô tức giận nghiến chặt hai hàm răng rồi cắn hắn một phát.
- Á!
Vương Dung bất thình lình bị cô cắn một cái cũng vội vàng rụt tay về. Nhìn mu bàn tay dính đầy dấu răng thì không khỏi dở khóc dở cười, nói:
- Cô cầm tinh con gì vậy hả? Tại sao lại cắn người như vậy chứ?
Tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên, Âu Dương Phỉ Phỉ chợt bừng tỉnh, xoay người ra khỏi người hắn. Chân run rẩy chạy đi vài bước xong quay đầu lại nhìn hắn với đôi mắt hung dữ"
- Lưu manh.
- Ặc, lưu manh à, chúng ta nói chuyện một lát đi.
Vương Dung sau khi bị cô cắn thì dục vọng trong người như đang bị thiêu đốt cũng nhanh chóng biến mất. Cười khổ chỉ vào điện thoại:
- Hãy nghe điện thoại trước đi, nếu không thì thư kí của cô không thấy cô đâu sẽ mang bình chữa cháy chạy vào đấy. Cô không muốn để cho người ta nhìn thấy bộ dạng cô trong lúc này chứ?
- Hả?
Âu Dương Phỉ Phỉ cúi đầu nhìn thì thấy toàn bộ cúc áo đã bị mở ra, ngay cả nút thắt của áo ngực cũng không bị tên bại hoại kia mở từ lúc nào. Cúi đầu nhìn thấy một mảnh áo màu trắng thì cô vội vàng lấy áo khoác màu đen trùm vào, đỏ mặt và nhìn hắn một cách hung tợn. Lúc này nghe điện thoại quả nhiên là của thư kí gọi.
Tinh thần có chút bất định nên Âu Dương Phỉ Phỉ nói vài câu cho có lệ rồi tắt máy. Quay đầu lại nhìn thấy Vương Dung đang có dấu hiệu chạy trốn thì liền giậm chân nói:
- Anh, ngoan ngoãn đứng đợi ở đây, không được đi đâu hết.
Nói xong cô liền chạy vào trong phòng riêng sửa sang lại quần áo, nghĩ đến cảnh lúc nãy là thấy giật mình. Âu Dương Phỉ Phỉ cảm thấy rất hoang đường, đã biết kết quả như vậy mà vẫn làm là sao? Sao lại cùng hắn làm ra cái chuyện đáng xấu hổ này chứ?
Thật ra cô cũng biết, tuy mọi chuyện là do tên kia chủ động nhưng nếu cô cật lực phản đối thì sẽ không đến mức đó. Trời ơi, Âu Dương Phỉ Phỉ ơi, cuối cùng mày làm sao vậy? Không đúng, không đúng, chắc chắn là do tên bại hoại kia ra tay, không phải là hắn biết tà thuật chứ? Cô chưa bao giờ tin vào tà ma nhưng không có nghĩa là khả năng đó không xảy ra. Ít nhất nghĩ như vậy thì cô sẽ thấy dễ chịu hơn một chút.
Đợi cho những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu biến mất thì Âu Dương Phỉ Phỉ mới bước ra khỏi phòng với hai má đỏ hồng, đúng lúc định hỏi hắn vài câu thì đã thấy tên kia giống như là vừa rồi không có việc gì xảy ra, nhàn nhã ngồi trên ghế Giám đốc, dùng máy tính, hút thuốc và còn uống cà phê của cô nữa.