Không nghĩ đến bọn họ đúng là lấy sự nghiệp chuyển phát nhanh nhanh chóng chóng thiết lập nên.
Tôi vô trách nhiệm đem vấn đề thu hút khách hàng ném cho Nhiếp Thu Viễn, anh ấy làm CEO đương nhiên lại quăng vấn đề nan giải ấy cho bốn Đường chủ làm đại diện.
Cách của anh ấy là, để bốn đường chủ tự sáng tạo cách thức, tự cạnh tranh với nhau. Mọi người đều là dân giang hồ, trong lòng đương nhiên có sẵn ý chí không chịu khuất phục, đột nhiên cũng trở nên sáng tạo vô hạn.
Cuối cùng, Thân Thông Đường dưới sự dẫn dắt của Lạc Đại Xuân chọn phương thức thu phí theo đảm bảo định mức hàng hóa, trở thành phân bộ ‘chuyển phát’ hàng đầu của Trung tâm hậu cần Bát Tử Sơn.
Cũng đúng, loại tiêu cục có bối cảnh hắc đạo thế này, hàng hóa đều được đảm bảo chất lượng số lượng thì ai còn dám khất nợ phí chuyển phát đây?
Trong khoảng thời gian này, Nhiếp Thu Viễn cũng đến thăm tôi hai lần, lơ đãng hỏi sáng tạo này của tôi từ đâu mà có. Tôi nhọc nhằn nhồi nhét bao nhiêu là tri thức, đa sớ đều là kỹ năng sinh tồn. Bây giờ hỏi tôi về kinh tế học? Chuyện này khiến tôi thật ảo não.
Tôi đâu còn cách nào khác đem kiến thức ít ỏi, nửa vời về ngành hậu cần để nói cho anh ấy nghe. Những kiến thức căn bản này đều là mấy kinh nghiệm trực quan tôi rút ra được khi mua sắm.
Vậy mà chỉ chút kiến thức tả tơi ấy lại khiến anh ấy nhìn tôi đã thêm vài phần thưởng thứcị. Aizza, khi nào thì anh chuyển từ làm giặc cỏ sang làm trinh thám đây? Như vậy nhất định anh chẳng sớm thì muộn sẽ mê mệt tôi thôi!
Khi chuyện làm ăn của Bát Tử Sơn đi vào quỹ đạo cũng đã qua một tháng, tôi cũng đã khỏe hơn, cũng từ từ quen thuộc hoàn cảnh hơn. Vì vậy, tôi bắt đầu lén lút sử dụng ‘bàn tay vàng’ của mình.
Đó cũng là do ở lâu, tự mình trải nghiệm mới biết việc sinh hoạt ở cổ đại thật sự không tiện!!!
Đều là mấy vấn đề hết sức thực tế. Ví như sau khi đi nhà cầu xong, dùng gì chùi đít thì căn cứ vào các nơi đó có gì mà ‘tuyển dụng’ như nước, vải, lá cây, lõi ngô, cục đất, thanh trúc, có gì xài nấy! Đáng sợ nhất là trong đầu tôi liên tưởng ngay đến nam thần cũng phải xài mấy thứ này thì thật vỡ mộng.
Cũng may tôi đã sớm chuẩn bị. Việc sản xuất giấy vệ sinh theo đúng công nghệ hiện đại là phải xài đến cơ khí bằng không giấy sẽ bị nhăn, cũng khó bảo toàn được độ mềm mại. Nhưng chỉ có loại người chấp nhất như tôi đây mơi dám ép buộc bạn học đáng thương nào đó ngành công nghiệp nhẹ ở đại học Lâm nghiệp giúp tôi nghiên cứu phương pháp chế tác giấy vệ sinh thủ công.
Cho dù chất lượng không được tốt cho lắm, chỉ cần mềm là được thôi!
Tôi lặng lẽ bán công nghệ độc quyền này cho Lạc Đại Xuân. Cái gọi là bán chính là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Anh ta nhìn tôi bằng một đôi mắt khác xưa, phảng phất như nhìn một đống vàng. Từ đây, Thân Thông Đường đã dẫn trước công trạng, không chỉ đưa chuyển phát mà còn bán giấy vệ sinh.
Những thứ khác thfi tôi độc hưởng. Ví dụ với tư liệu đã chuẩn bị trước, tôi thành công làm bộ đồ lót bằng thủ công cho phái nữ, khiến ngực thêm chút đầy đặn. Diệp Lưu Huỳnh vóc dáng khá tuyệt, nhưng thêm vào cái trang bị thần thánh kia thì như hổ mọc thêm cánh. Chứ mặc mấy quần áo phụ nữ thời cổ đại chẳng có chút xíu nào đường cong, chính tôi còn thấy mất hồn.
Tôi quả thật là một người tỉ mỉ, phòng ngừa chu đáo, chỗ nào cũng có thể có cơm ăn!
Đáng tiếc một người có năng lực như tôi vẫn là khó thoát được vận mệnh cẩu huyết.
Ngày hôm nay, Thân Thông Đường nhận được vụ làm ăn lớn, vận chuyển hàng hóa khá quý, rất quan trọng. Vì vậy, Lạc Đại Xuân cùng Nhiếp Thu Viễn đích thân đi áp tiêu. Nhiếp Thu Viễn không hiểu trúng phải gió gì mà lại nói: “Vết thương của Lưu Huỳnh cũng đã đỡ nhiều, đưa muội ấy đi theo giải sầu!”
Cho em xin, bởi vì lần áp tiêu này nguy hiểm nên mới rủ anh đi cùng, giờ trong tình huống này anh lại muốn đưa em theo giải sầu sao hả? Hay là đưa em đi làm bia ngắm?!
Nhưng nam thần đã mở miệng ước hẹn, làm sao tôi có thể từ chối. Chỉ cần được ở bên anh ấy làm gì cũng được! Trên gương mặt của tôi lộ ra biểu cảm hồn nhiên mà mừng rỡ, vui vẻ nhận lời.
Kết quả xe ngựa của chúng tôi không bị cướp, mà đụng phải người.
Bộ phim nào chẳng có mấy đoạn tai nạn xe cộ chen vào, hơn nữa, va chạm nhất định sẽ liên quan đến mạng người. Trong lòng tôi hơi hồi hộp, cảm thấy đây là số kiếp khó tránh
Kết quả, người chúng tôi đụng phải là một đại soái ca.
Đại soái ca ngã sấp úp mặt xuống đất nên hơi chật vật, lúc bò dậy, từ trán đến chóp mũi xuống cằm đều bị trầy xướt như bị bút lông vẽ nguệch ngoạc trên mặt. Cho dù là như vậy, gương mặt ấy vẫn soái ngây người, da dẻ trắng nõn, cặp mắt như biết nói, khí chất có mấy phấn giống như Nhiếp Thu Viễn.
Soái ca này lớn hơn Nhiếp Th Viễn tầm tám tuổi, trông chín chắn, trên người có tỏa ra khí chất ẩn nhẫn cùng nội hàm. Nhiếp Thu Viễn cũng là người nội hàm, nhưng riêng vị công tử này thì tôi đoán không ra, không biết ‘liễm’ trong đó cuối cùng là cái gì.
Lạc Đại Xuân phóng xuống, nâng hắn dậy: “Công tử không sao chứ? Xưng hô với công tử thế nào, nhà ở đâu? Chúng tôi đưa công tử về.”
Soái ca tính khí tốt vô cùng, hoàn toàn không trách chúng tôi. Hắn dùng ống tay áo phủi bụi nơi mặt vết thương, đáp: “Không sao, vừa nãy là do tôi phân thần, không chú ý. Tiểu đệ họ Mộc, tên Mộc Tử Long.”
Người ở Bát Tử Sơn, mặc dù là giặc nhưng được dạy dỗ khá tốt. Lạc Đại Xuân đỡ Mộc công tử dậy, không chút do dự mà nói: “Tử Long huynh đệ, đi, ta dẫn ngươi đi đến lang trung.”
Tử Long kinh ngạc, gương mặt nở nụ cười nhã nhặn, đáp: “Một đại nam nhân, chỉ ngã một cú thôi, làm chi phải đến uốn éo kiểu cách như vậy đâu!”
Lạc Đại Xuân bỗng nhiên thấy hắn rất hợp ý, dù sao mục đích áp tiêu lần này cũng là thành phố này, cho nên anh ta rủ Mộc công tử đến quán rượu uống vài chén sau khi hoàn tất công việc.
Trong suốt quá trình này, Nhiếp Thu Viễn không nói nửa lời nhưng anh ấy cũng không phản đối. Anh ấy cùng Lạc Đại Xuân luôn luôn là tâm ý tương thông, trao đổi bằng ánh mắt.
Nhưng khi tôi nghe đến cái tên Mộc công tử, trong lòng không hiểu sao hơi có chút dao động.
Là tôi xem phim truyền hình hơi nhiều, tâm tư thường suy nghĩ theo chiều hướng trùng hợp ngẫu nhiên, huyền diệu nhất, cũng không biết đối với trinh thám, cuối cùng đây là chuyện tốt hay xấu. Nói tóm lại, người hiện đại thường hay có mấy nick trên mạng, ví dụ họ Lý sẽ mở ra nick là Mộc Tử X, Mộc Tử XX, Mộc Tử XXX. Thời Đường, ho Lý là họ của hoàng tộc. Còn Long thì sao?
Tôi cho rằng, tên của người ta chắc hẳn là ‘Lý Long’, chứ không phải là chữ tách ra là “Mộc” và “Tử Long”. Lạc Đại Xuân, anh không nên tha theo nửa dưới của họ nhà người ta chứ, kỳ cục lắm nha.
*Ý đoạn này là:
Anh ta giới thiệu tên mình là 木子龙: Mộc Tử Long
Theo như Diệp Chân Chân suy đoán,có lẽ tên thật anh ta là 李龙: Lý Long,anh ta tách họ Lý = 李 – bao gồm chữ 木- Mộc bên trên và chữ 子-Tử bên dưới, ghép với 龙: Long, tạo thạnh nick name ra giang hồ là: Mộc Tử Long.
Tuyệt đối không thể đắc tội với người này, không biết chừng còn thuộc dòng dõi hoàng thất! Aizza, trí tưởng tượng của tôi thật là phong phú.
Tôi bấm bấm tính tính toán toán, bây giờ là ngày mười mấy tháng 6 năm 626, Lý Uyên cầm quyền, chẳng mấy chốc sẽ là Lý Thế Dân. Sự biến Huyền Vũ Môn là ngày mùng 4 tháng 6, vậy đám hoàng tộc còn đang bận giết nhau và bị giết ở thành Trường An, nào có thời gian lưu lạc trong huyện nhỏ này!
Một đám đàn ông ăn uống ầm ầm, chỉ chốc lát đã kề vai sát cánh. Nhiếp Thu Viễn là người hướng nội đâu có màng mấy chuyện này, tôi dĩ nhiên cũng chẳng quan tâm. Nhưng Mộc công tử kia quả đúng là người bình dị gần gũi. Ngay khi gặp hắn, tôi cảm giác trên người hắn có mang theo một đoàn khí áp thấp, có vẻ như tâm tình không được tốt lắm. Mà hiện tại, hắn cũng dần dần thấy vui vẻ hơn.
“Tử Long đại ca”, Lạc Đại Xuân khá thích hắn, bắt đầu xưng huynh gọi đệ, “Nếu không chê vậy hãy đến Bát Tử Sơn của đệ qua mấy ngày, huynh đệ chậm rãi trò chuyện, có được hay không?”
Ngay lập tức, kể từ ngày này trở đi, Bát Tử Sơn có thêm một anh chàng soái ca thành thục với đôi mắt sáng - Mộc công tử.
Tang lễ qua đi, tôi ở ngay trong trại tĩnh dưỡng. Bình thường đều do Tiểu Hồng chăm sóc tôi, lo cho tôi đủ cơm ngày ba bữa. Mấy ngày nay cô nhóc cũng phát hiện rõ ràng tôi có thay đổi, trước và sau như hai người khác nhau, cho đến tận bây giờ tôi cũng chưa từng đánh cô nhóc, nên cô nhóc dần dần cũng thả lỏng hơn.
Vốn đây là hai người khác nhau được chưa?
Nhiếp Thu Viễn ít khi đến thăm tôi, đúng hơn là Hàn Mị Lan thường xuyên đến hơn, nấu cơm tôi ăn, tán gẫu với tôi. Tôi cũng cảm thấy cô ta thật phiền phức, bởi cô ta không chỉ có sắc đẹp mà tay nghề nấu nướng lại so với tôi thời còn đi học tốt hơn gấp bội. Sau này tôi lấy gì mà so với cô ta đây, món Tây sao? Nhưng cổ đại làm gì có lò nướng?
Thật sự là giành đường của người khác khiến người khác không còn đường mà đi!!!!
Có điều tôi vẫn nhẫn nại ứng phó với cô ta. Từ nay về sau tôi phải cố gắng trở thành thục nữ người gặp người thương, cho nên ở trước mặt những người xung quanh nam thần nhất quyết không thể để lòi đuôi.
Thời gian còn dài, vừa hay lại có khoảng thời gian yên tĩnh, khiến tôi có thể bình tĩnh lại, cẩn thận vẽ nên kế hoạch cho tương lai.
Đầu tiên, tôi sẽ tiếp cận anh ấy, hiểu rõ sở thích của anh ấy, sau đó từ từ có thể xâm nhập vào lãnh địa của anh, trong lúc lơ đãng biểu diễn vài màn sở trường cho anh ấy xem.
Vì vậy, tôi ra sức tiếp cận Lạc Đại Xuân – người có quan hệ rất tốt với anh ấy.
Tôi muốn tạo mối quan hệ tốt với Lạc Đại Xuân để thông qua anh ta nắm bắt nhất cử nhất động của Nhiếp Thu Viễn. Tuy nhiên anh ta cũng là tên ‘nam thứ’ hư hư thực thực, đừng có mà say đắm tôi trong quá trình này mà nhé!!. Mà có lỡ yêu tôi rồi thì tôi cũng hết cách, ai bảo tôi lại đáng yêu đến thế, vậy thì không thể làm gì khác hơn ngoài xin lỗi. Mỗi một bộ phim cẩu huyết, vai nữ chính luôn được một đám đàn ông ưu tú vây quanh, tranh giành người yêu, tranh thủ tình cảm.
Nhưng cái tên nam thứ hư hư thực thực này cũng không dễ đối phó đâu nha, mà hắn cũng chả có chút hưng thú nào với tôi. Tôi không khỏi có chút oán hận nguyên chủ của thân thể này. Bộ dạng xinh đẹp như thế này, tính cách phải xấu đến mức nào mới khiến tất cả những người trên đòi này (ngoại trừ cha ruột) đều cách xa ngàn dặm thế này?!!!
Lạc Đại Xuân cũng là người coi trọng cách ăn mặc, thường ngày đều phe phẩy quạt giấy, nói được ba câu lại ngâm lên một đoạn thơ đầy bi thương, làm bộ thi sinh nho nhã, tôi càng muốn ói hơn khi mà dân giang hồ lại phong cho anh ta cái danh hiệu ‘Sát thủ tài trí phong lưu’. Trong mắt tôi, anh ta chính là một tên công tử quần là áo lượt miệng lưỡi chanh chua.
Tuy nhiên có một việc khiến tôi cực kỳ chú ý. Theo thời gian, tôi cảm giác khuôn mặt Lạc Đại Xuân càng nhìn càng thấy quen mắt.
Công bằng mà nói, tướng mạo anh không xấu, đi đến đâu cũng có đám nữ nhân gào thét chói tai. Hơn nữa anh ta rất thích cười, dáng dấp cũng khá trưởng thành, nếu chỉ dựa vào tướng mạo cũng có thể nói anh ta thuộc hạng nhân vật vạn người mới chọn được một. Bỗng nhiên có một ngày tôi cẩn thận suy nghĩ tìm ra nguyên nhân khiến tôi cảm thấy anh ta quen mắt thì không khỏi kinh hãi, đổ mồ hôi lạnh.
Tám năm qua, người tôi yêu thầm là Nhiếp Thu Viễn. Sau khi tôi đọc về cuộc đời của anh, tôi đã đặt anh ở chỗ sâu nhất trong tim tôi. Thời gian trôi qua đã khiến tôi quên mất một điều, ngày hôm đó tôi trúng phải ‘tiếng sét ái tình’ là lúc nhìn thấy một bức tranh vẽ anh. Nhưng đến khi thật sự đối diện với Nhiếp Thu Viễn, tôi không thể nhận ra, bởi vì bản thân anh ấy còn đẹp gấp mười lần so với bức chân dung ấy. Anh chính là tuyệt sắc nhân gian, vẻ đẹp ấy không ai có thể vẽ nên được.
Tuy nhiên bức họa kia, bây giờ càng nhìn càng thấy giống Lạc Đại Xuân!
Chuyện gì đây? Sau này sẽ phát sinh những chuyện gì? Chẳng lẽ là cơ duyên xảo hợp, thân phận của bọn họ sau này sẽ được tráo đổi? Như vậy, Nhiếp Thu Viễn, người tôi yêu tám năm trời cuối cùng là ai?!!
Lần đầu tiên tâm trí tôi trở nên mụ mị.
Thời gian tôi đến đây còn rất ngắn, nhưng mà, khoảnh khắc tôi vừa mở mắt ra nhìn đến thế giới này, ánh mắt đã bị hấp dẫn bởi người ngồi bên cạnh giường tôi. Lúc anh ấy đến gần tôi, tim tôi đập nhanh hơn hẳn, khi tôi ở cùng những người khác lại không có cảm giác này.
Thôi thì chuyện tương lai, sau này mới nói đi.
“Ôi Lưu Huỳnh! Va hỏng đầu rồi sao, làm sao đổi tính rồi?”, Lạc Đại Xuân nói móc tôi bằng một loại ngữ khí không biết phải diễn tả thế nào. Hình như anh ta muốn trêu chọc tôi, nhưng lại cảm giác nếu như châm chọc một người phụ nữ mất đi hoàn toàn ký ức thì thật là vô liêm sỉ.
Tôi dịu dàng đáp lời: “Lạc đại ca, chuyện lúc trước, muội thật sự nhớ không ra. Nếu như trước đây có chỗ nào đắc tội đại ca, mong đại ca nói thẳng, sau này Lưu Huỳnh sẽ thay đổi.”
“Được rồi! Được rồi!”, Lạc Đại Xuân khoát tay, “Cũng không có gì ghê gớm, vốn dĩ bản chất của muội không xấu, chỉ là tính khí quá kém. Bộ dạng hiện tại tốt lắm rồi, muội tuyệt đối đừng khôi phục ký ức, phỏng chừng sau này còn có khả năng gả đi được!”
Tôi giả bộ ‘Xin nghe giáo huấn’. Có vẻ anh ta vẫn chưa thích nghi được bộ dạng này của tôi , hình như sởn hết cả da gà lên rồi kìa.
Tuy rằng Lạc Đại Xuân nói năng khó nghe, nhưng tính cách của hắn so với Nhiếp Thu Viễn gần gũi hơn rất nhiều. Thấy tôi cô quạnh, hoảng sợ, anh ta cứ quanh quẩn bên cạnh suốt, mở ‘đài phát thanh’ liên tục, cùng tôi tán gẫu đủ mọi đề tài trên trời dưới đất.
Tám … tám một hồi cũng đến chuyện phát triển sau này của Bát Tử Sơn.
Đây cũng chính là vấn đề quan tâm hàng đầu của ‘cư dân’ ở Bát Tử Sơn. Bây giờ không có trại chủ như rồng mất đầu, việc cấp bách là chọn ra trại chủ mới, rồi vạch ra phương hướng phát triển của Bát Tử Sơn.
Lạc Đại Xuân nói, người trong sơn trại nhất trí đề cử Nhiếp Thu Viễn làm trại chủ, dù sao mọi người trong trại đều phục anh ấy, nhưng anh ấy vẫn không chịu. Dù sao cũng chỉ là con nuôi của trại chủ, tóm lại nên tránh lời ra tiếng vào. Những người trong trại khá đoàn kết, càng là không có ai cấu kết để giành vị trí trại chủ. Cuối cùng, trọng trách rơi xuống trên đầu bà vợ hai Thiên Nhật Hồng.
Tôi nghe xong cũng cảm thấy yên tâm. Anh ấy không làm trại chủ là tốt nhất, tôi không muốn mình hao tâm tổn trí chiến đấu một thời gian dài như vậy chỉ để giành vị trí làm trại chủ phu nhân, là một gia đình bình thường vẫn là tốt hơn.
Vậy bây giờ điều làm bọn người đó bận tâm nhiều nhất chính là phương hướng phát triển của trại.
Thời điểm khi trại chủ cũ vẫn đương nhiệm, Hắc Phong trại hoạt động tương đối mạnh mẽ, cũng có vài mối làm ăn vào nhà người ta cướp bóc. Bây giờ lời nói của Nhiếp Thu Viễn cũng có chút quyền lực, nên muốn cải cách lại, không muốn đi theo lối làm ăn cũ. Anh muốn hướng chuyện làm ăn theo hướng chính trực hơn.
“Thân Thông Đường của ta thì nên làm gì đây?”, xem ra mấy ngày nay Lạc Đại Xuân đã suy nghĩ tỉ mỉ, “Đã lựa chọn được mấy cách làm ăn nhưng vẫn chưa có mối nào hợp ý.”
“Các huynh có thể đưa chuyển phát nhanh đó?”, tôi nghe được hai chữ ‘Thân Thông’ liền không nhịn được thốt lên.
“Chuyển phát nhanh?”, Lạc Đại Xuân tròn mắt kinh ngạc, “Cái đó là cái gì?”
Nhưng tôi thật không ngờ là cái tên quần áo là lượt này lại là người thông minh nhạy bén, chỉ từ ý nghĩa ba chữ này lại có thể lĩnh hội được hàm ý của tôi, thậm chí còn có thể chuyển thể sang nghĩa cổ đại!!
“Ý của muội là chuyên đi áp tiêu sao?”
Tôi ngẫm nghĩ một chút, hình như cũng tương tự như vậy. Dù sao đây cũng là cổ đại, thờ cuộc không mấy, công việc ‘áp tiêu’ này cũng giống như ‘chuyển phát hàng hóa’ bằng vũ trang thôi.
“Diệp Lưu Huỳnh, muội đập vỡ đầu nên đầu óc được đả thông rồi sao!”, Rõ ràng anh ta rất hưng phấn nhưng lời nói vẫn cứ khó nghe như vậy: “Chủ ý này không tồi đâu!”
Một đám giặc cỏ, võ nghệ cao cường, thân thể khỏe mạnh, quyền cước xuất sắc, quả thực là nền tảng lý tưởng để mở tiêu cục. Nếu danh tiếng có thể lan xa, tương lai sau này có thể đường hoàng mà có cơm ăn.
Còn vấn đề nan giải ở chỗ ai dám đưa đồ cho bọn giặc cỏ áp tải thì chưa đến phiên để người con gái nhu nhược yếu đuối như tôi suy nghĩ, đó là chuyện của người đàn ông.