Lúc này Nhiếp Thu Viễn là người đầu tiên đứng dậy, nói: “Không cần gấp, từ từ mà nói. Là chuyện gì đã xảy ra?”
Người đến nói năng lộn xộn: “Là Quản Phó đường chủ, Quản Phó đường chủ… Ngài ấy, ngài ấy bị giết!”
Tôi chẳng biết phải nói gì nữa. Đây là vụ án mạng thứ hai trong khoảng thời gian ngắn ngủn từ lúc tôi đến Đại Đường, tần suất này khiến tôi nhớ đến bộ phim hoạt hình ‘Conan’ yêu thích của tôi. Bạn nhỏ Conan đi đến nơi nào thì nơi đó xẽ xuất hiện người chết, chết đủ kiểu đủ loại, lúc đó tôi còn nghĩ, với tốc độ như vậy thì người dân Tokyo sẽ sớm chết sạch sành sanh. Đừng nói vận mệnh của tôi cũng sẽ như vậy nha!!!!
Trong lòng tôi lại có chút sốt ruột. Bởi vì tôi là gái chưa chồng nên không có cơ hội đến xem hiện trường. Nếu không tận mắt nhìn đến hiện trường, thời này lại không có máy ảnh, làm sao tôi có thể giúp nam thần đây?
Không nghĩ tới Nhiếp Thu Viễn liếc nhìn tôi một cái, sau đó anh ấy cực kỳ quyết đoán nói: “Hiện tại vẫn chưa rõ tình thế ra sao, cũng không biết hung thủ còn ở lại trong trại hay không. Lưu Huỳnh, muội đi theo ta, trăm ngàn không được rời ta nửa bước!”
Anh trai ơi, anh quả thật là nam thần của em! Anh thật hiểu lòng em! Tuy rằng trong lòng anh không có khả năng sẽ nghĩ như vậy … (Vi khuẩn tác giả: Thật vậy sao???)
Cả đám người chúng tôi nhanh chóng đến hiện trường. Cư dân (Thành viên) Bát Tử Sơn không hổ là người giang hồ ‘đầu đao thủ huyết’, rõ ràng rất có ý thức bảo vệ hiện trường, không chút hư hại nào.
Người chết là Phó đường chủ của Trung Thông Đường – Quản Thịnh, hiện trường chính là phòng ngủ của hắn. Xác thực mà nói, là trên giường trong phòng ngủ.
Đôi môi anh đào của tôi khẽ hé mở, vẻ mặt hoảng sợ trốn đằng sau Nhiếp Thu Viễn, từ sau lưng anh nhô đầu ra quan sát tình huống hiện trường, còn nhân cơ hội túm lấy vạt áo anh. Tôi cách anh khá gần, chỗ ngón tay tiếp xúc với vạt áo truyền đến độ ấm trên thân thể anh, mũi thì ngửi thấy mùi xà phòng tươi mát thoang thoảng tỏa ra từ người anh.
“Từ bao giờ lại trở nên đàn bà vậy! Chẳng giống muội chút nào!” Lạc Đại Xuân liếc mắt nhìn tôi, hèn mọn nói: “Ôi, ta quên mất, muội làm người lại từ đầu!”
Tôi đã quen cách đối xử của anh ta cho nên cũng chẳng thèm để ý đến, vẫn giữ nguyên xi bộ dạng nhu nhược khiếp đảm rung động lòng người. Đáng tiếc Nhiếp Thu Viễn che ở đằng trước tôi nên không thể nào nhìn thấy được.
Mặc dù tôi chẳng có tí cảm giác gì mấy chuyện này, nhưng tôi cho rằng mình nên tỏ ra sợ hãi đôi chút, bởi vì hiện trường này, trong mắt người thường thì có chút khủng bố. Hàn Mị Lan nghe tin mới chạy tới, vừa bước vào cửa cô ta đã yêu kiều “A” lên một tiếng, thu hút ánh mắt mọi người.
Nhưng mà có thể nhìn ra, cô ta đúng là sợ thật. Bộ dạng ‘chim nhỏ cần nép vào người’ của cô ta lúc này lại khiến trong lòng tôi có chút khinh miệt.
Quản Thịnh Phó đường chủ nằm thẳng đờ trên giường hắn, mặc quần áo bình thường nhưng hơi xộc xệch. Hắn nằm thành hình chữ đại, trên cổ buộc một sợi dây thừng thô to, đầu kia thì buộc vào cây cột treo màn, nút thắt ngay phía trên tủ gỗ nhỏ ở đầu giường, kéo đầu người cách mặt giường một đoạn ngắn.
*Hình chữ đại -大: nằm dang hai tay hai chân.
Theo lý thuyết, hung thủ cột dây thừng vào đồ dùng trong nhà để treo cổ là phi thực tế, mấy người tập võ khỏe mạnh thì chỉ cần quằn quại một chút là đồ đạc có thể ngã đổ, vậy sẽ dễ dàng thoát nạn. Nhưng đồ dùng ở Bát Tử Sơn thì hơi khác một chút, tất cả đều tương đối thô ráp cồng kềnh nên rất khó lay động, Quản Phó đường chủ thật là xui xẻo.
Nghe nói Quản Phó đường chủ võ công cũng rất cao, như vậy hung thủ hẳn là khí lực rất lớn, võ công ít nhất không thấp hơn ông ấy. Hơn nữa, tôi có để ý đến một chi tiết, hiện trường giết người là phòng ngủ, dường như không hề có dấu vết đánh nhau, nói như vậy, hung thủ là người quen?
Lạc Đại Xuân linh hoạt xem xét xung quanh, dùng khăn tay màu trắng (rõ ràng đã có ý thức như vậy sao) nghiêm cẩn kiểm tra vật phẩm ở hiện trường. Không bao lâu sau, biểu hiện trên khuôn mặt anh ta trở nên rất phức tạp, anh ta chậm rãi đứng dậy, nhẹ bước tới vài bước, biểu cảm lại có vài phần buồn bã. Ngay lúc tôi còn đang kinh ngạc, cây quạt trong tay Lạc Đại Xuân vung ra nhanh như chớp, hướng vào đại huyệt Thiên Trung trên ngực Mộc công tử.
Tôi khẳng định võ công của Lạc Đại Xuân rất rất cao, bởi vì tôi căn bản chẳng thể nào nhìn rõ được động tác, nếu hắn muốn điểm huyệt tôi thì nhất định tôi sẽ dính chưởng. Võ công thật sự là vũ khí lợi hại của người cổ đại! Nhưng mà Mộc công tử thì không có vô dụng như tôi, thân hình cao ngất của hắn nhẹ nhàng dịch sang bên cạnh, không những dùng tư thái tuyệt đẹp tránh khỏi chiêu công kích của Lạc Đại Xuân mà còn phản thủ khóa chặt cổ tay anh ta.
Hai người ‘tôi đánh anh, anh đánh tôi’, trong lúc đó còn có phối âm “Hắc” “Ha” mấy tiếng, sau đó, hai người thật khoa trương giao nhau một chưởng, “phịch” một tiếng đều lui về sau ba bước.
Thì ra đấu pháp được viết trong tiểu thuyết võ hiệp đều là thật nha!
Mộc công tử nhướng mày. Tay trái Lạc Đại Xuân cầm một thứ gì đó có tua, anh ta giơ thứ đó lên cao, nói: “Cái này rơi ở dưới gối Quản Phó đường chủ, Tử Long huynh, ta nhớ đây là ngọc bội đeo bên hông của huynh, đúng không?”
Mộc công tử cũng rất kinh ngạc: “Thứ này đúng là của ta. Đêm qua sau khi mấy huynh đệ chúng ta uống rượu thì phát hiện nó biến mất, lúc đó ta cũng không mấy để tâm. Đây là chuyện gì xảy ra?”
Lạc Đại Xuân buồn bã nói: “Mấy ngày nay tiểu đệ cùng Tử Long đại ca nói chuyện rất hợp ý, không nghĩ đến chuyện lại ra thế này. Thì ra đại ca võ nghệ cao cường, quả là bất hiện sơn bất lộ thủy. Với võ công thế này, làm sao có thể bị xe ngựa chúng ta đụng ngã?”
Trong lòng tôi đã có một ấn tượng mới về chỉ số thông minh của Lạc Đại Xuân. Anh talàm như vậy chứng tỏ anh ta ít nhất cũng đã nhìn ra hung thủ là người có sức mạnh và là người học võ. Hơn nữa, sau khi phát hiện vật phẩm tại hiện trường, anh ta không những không đánh rắn động cỏ mà hành động khi người ta không đề phòng, đánh úp bất ngờ buộc Mộc công tử bộc lộ võ công của mình.
“Nói như vậy, đệ hoài nghi ta là hung thủ sao?” Vẻ mặt Mộc công tử trở nên lạnh như băng, “Đích xác vì sao ngội bội của ta ở đây thì ta cũng không biết. Nhưng hôm đó bị xe ngựa đụng ngã thật sự bởi vì ta đang mải mê suy nghĩ một số chuyện nên bị phân tâm. Mặc kệ đệ có tin hay không, ta không phải là hung thủ.”
Lạc Đại Xuân định nói gì đó nhưng bị Nhiếp Thu Viễn tiến lên một bước dùng tay ngăn cản. Nhiếp Thu Viễn nói: “Đại Xuân, bình tĩnh một chút, đừng nóng, ngọc bội ở trong này không thể khẳng định chủ nhân là hung thủ. Khả năng có thể xảy ra có rất nhiều.”
Đôi mắt tuyệt đẹp của anh ấy lẳng lặng nhìn chăm chú vào hiện trường thảm khốc, trên người anh tản mát hơi thở ôn hòa trầm ổn như lá mùa thu khẽ khàng rơi rụng trên đất, khiến cho mọi người xung quanh đang luống cuống, sợ hãi, bất an cũng không tự chủ mà an tĩnh lại. Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, tôi chưa từng gặp qua loại khí tràng này, dùng bình tĩnh để dẹp yên đại loạn.
Tự nhiên tôi cũng bị chinh phục, dù tôi đã sớm bị anh chinh phục nhưng chưa từng có cảm giác rung động như lần này.
Bởi vì rõ ràng tôi cảm giác được, nhất định anh đã phát hiện ra nhiều điểm khả nghi. Có một thứ là không phân biệt xưa nay, đó chính là sự kiên nhẫn, tay không run bóc trần từng tầng từng tầng sương mù để tìm ra chân tướng giấu ở chỗ sâu trong đó.
Hoa giải phẫu học.
“Ông ấy ước chừng bị giết vào canh ba đêm qua .” Nhiếp Thu Viễn nói: “Đi thăm dò xem vào đêm qua những người nào có hành tung kỳ lạ. Đặc biệt chú ý đến những người nào có tiếp xúc với Mộc công tử trong tiệc rượu tối qua, chú ý đến mấy kẻ lạ mặt.”
Đúng vậy, nếu do người trên núi làm thì đã sớm động thủ. Khả năng không phải là không có, nhưng tỉ lệ là rất nhỏ.
“Nhiếp Đại ca,” Hàn Mị Lan yếu ớt chen vào một câu, “Nếu là người lạ thì gay to rồi. Mấy ngày trước là tròn một tháng chôn cất trại chủ, Nhị nương có mời một gánh hát lên núi biểu diễn bài hát trại chủ thích nhất. Gánh hát đó có đến mấy chục người!”
Cứ hễ có cơ hội nào có thể tiếp cận Mộc công tử mà không quá đường đột thì tôi đều bắt lấy bằng mọi giá. Ví như quan sát xem hắn có thiếu thứ gì không, mang quần áo đi giặt này nọ … rồi truyền đạt lại cho bọn người Nhiếp Thu Viễn.
Trên thực tế, đó chỉ là mong muốn của tôi mà thôi, Nhiếp Thu Viễn căn bản không cho tôi cơ hội để chuyển lời.
Nhưng mà tôi cũng có được vài cơ hội tiếp xúc với Mộc công tử.
Tôi nghĩ ra cách dẫn dụ hắn trong lúc nói chuyện.
Cựu cố vấn CIA - Mĩ từng viết một quyển sách mang tên ‘Suy nghĩ như gián điệp’, truyền đạt lại một số phương pháp tiếp cận mục tiêu của các Đặc Vụ Liên Bang. Mấu chốt ở chỗ, anh chị nhất định phải tìm cho ra cái ‘móc câu’, có thể liên kết bản thân mình với mục tiêu. ‘Móc câu’ này có thể là người mà hai bên đều quen biết, có thể là sự kiện nào đó, nhưng ‘móc câu’ này nhất định phải xâm nhập thẳng vào nội tâm mục tiêu, khiến cho hắn cảm giác việc anh chị tiếp cận hắn là lẽ dĩ nhiên.
Suy nghĩ như gián điệp – Work like a spy: là quyển sách của cựu cố vấn CIA J. C. Carleson
Đối với nhân viên tình báo mà nói, mục tiêu có lẽ rất dễ phát hiện, nhưng móc câu thì lại rất khó tìm. Tôi đã từng đọc qua một hồ sơ vụ án:
Một nữ gián điệp đã được chỉ định mục tiêu từ mấy tháng trước, nhưng người này lại không có cách nào để tiếp cận. Hắn sống biệt lập với xã hội, không ra ngoài hoạt động, không xã giao lui tới, cũng không tiếp cận người lạ. Nữ gián điệp hao công tổn sức mãi mới thu được một tin tức rất quan trọng ‘Con trai của mục tiêu đang làm thủ tục xin đi du học Mĩ’.
Vì vậy, cô ta nắm lấy tin tức này mà hành động, mượn danh nghĩa của một nguồn ngân sách tư nhân để hẹn gặp đối tượng, hứa hẹn sẽ cấp học bổng cho du học sinh, khiến cho mục tiêu hứng thú. ‘Lần đầu thì lạ, hai lần là quen’, dần dần, mục đích của cô ta cũng thực hiện thành công.
Hơn nữa, tôi cũng học tập qua kỹ xảo thẩm vấn. Khi anh chị muốn chuyện gì từ miệng của ai đó, dựa vào các phương thức theo kiểu ‘bức cung’ hiệu quả chưa hẳn đã cao, không thể thiếu các biện pháp dẫn dụ mục tiêu.
Các biện pháp dẫn dụ này chính là thông qua các cuộc thăm hỏi ôn hòa, gần gũi, như vậy đối phương sẽ không thể cảnh giác, có khả năng sẽ vô ý để lộ một số tin tức mà khi đặt câu hỏi trực tiếp không tài nào có thể moi được từ miệng bọn họ. Trong tình huống đối phương vô tư không chút đề phòng, chúng ta cứ thu lượm dần các mẩu tin tức, sau đó góp nhặt lại, sẽ tìm ra được chân tướng sự việc.
Thế nên, khi nói chuyện với người lạ trong đầu anh/chị hẳn sẽ căng như dây đàn. Bởi vì dưới sự dẫn dụ khéo léo, rất nhiều tin tức tưởng chừng như chẳng có liên quan gì, nhưng khi đem phân tích tổng thể thì nội dung thu được sẽ vượt xa mong muốn của bản thân. Đến chuyện chính mình bị hố có lẽ anh chị cũng chả biết đâu.
Nhưng khi chính thức bước vào ‘cuộc chiến’, tôi mới phát hiện trình độ của bản thân chỉ thuộc loại ‘tán hươu tán vượn’ mà thôi.
“Thương thế của Mộc công tử đã khá hơn rồi chứ?” Lúc này đây gương mặt tôi như liễu yếu nương theo gió, rung động lòng người (tôi đã luyện rất nhiều lần qua gương), nhẹ nhàng đặt mấy bộ quần áo đã giặt xuống, “Gần đây trong nhà huynh muội tiểu nữ xảy ra biến cố, Lưu Huỳnh cũng bị bệnh một hồi, nay mới biết được thân thể trọng yếu biết bao nhiêu.”
Mục đích chính của tôi chủ yếu là muốn dò là xem mình có may mắn ôm đùi quyền quý hay không. Tôi quyết định bắt đầu từ cảm giác ban đầu khi mới gặp Mộc công tử, có vẻ như tâm trạng lúc ấy của hắn rất tệ.
Hình như Mộc công tử là người điềm đạm và thận trọng, nói mấy câu đơn giản: “Đa tạ cô nương lo lắng. Vốn cũng không có gì nghiêm trọng nên đã sớm khỏi.”
“Lưu Huỳnh đã từng trải qua nỗi đau mất đi người thân, ít nhiều vì có huynh trưởng ở bên mới không phát điên. Nếu có chỗ nào không chu toàn thì mong công tử thứ lỗi. Trong nhà công tử có huynh đệ chứ?” Tôi trò chuyện ‘cực kỳ tùy ý’.
Tôi cho rằng nếu người này thuộc dòng dõi hoàng tộc, vậy khi nhắc tới người thân, những người anh em đã mất thì trên mặt ít nhiều cũng phải có chút thay đổi. Dù sao ‘Huyền Vũ Môn chi biến’ mới xảy ra cách đây không lâu, tình hình hoàng tộc Đại Đường ắt hẳn là rất nặng nề vì bị chìm trong cuộc chiến anh em chém giết lẫn nhau rất tàn khốc.
Nhưng Mộc công tử lại chẳng có chút phản ứng nào, chỉ thản nhiên đáp: “Huynh đệ hiển nhiên là có”, sau đó lại tỉnh bơ chuyển đề tài.
Không biết sao, tôi cảm thấy khả năng khống chế cục diện của hắn hoàn hảo hơn tôi rất nhiều, đôi mắt nhu hòa luôn mang ý cười ấy dường như xé rách da thịt tôi, nhìn thấu linh hồn bên trong tôi. Mộc công tử mang đến cho người ta cảm giác như đang lầm vào tình trạng khủng bố, khi không tài nào có thể nhìn thấu hắn đang nghĩ gì.
“Lưu Huỳnh cô nương,” Mộc công tử nhẹ nhàng nói: “Hôm nay trời hơi nóng, lúc tại hạ rời khỏi nhà có mang theo một loại trà rất ngon, không bằng thỉnh lệnh huynh đến đây, chúng ta cùng nhau thưởng thức trà ngon.”
Nếu Mộc công tử là hoàng tộc Lý thị thì hắn hẳn là người Lũng Tây, nhưng mà trà hắn lấy ra từ túi hành lý lại là sản phẩm nham trà của Phúc Kiến.
Xưa nay Lạc Đại Xuân là người phong tao, bộ ấm pha trà cũng có mấy bộ, lần này theo ý của Mộc công tử, hắn mang đến bộ ấm cổ bằng đá mài thô sơ. Mộc công tử thủ pháp thành thạo, nấu nước rửa trà, ngâm trà …
Hay hắn mở hiệu trà? Trong lòng tôi có chút thất vọng, cảm thấy tình tiết vở kịch phát triển không đủ thú vị. Bình thường trong phim nữ nhân vật xuyên không ít nhiều đều có quan hệ với hoàng thất, nhưng nếu Mộc công tử là hoàng tộc thì tính khí liệu có tốt vậy không? Có mới là lạ! Xem ra bệnh nghề nghiệp của tôi nên kiềm lại một chút, chứ cứ nghi thần nghi quỷ thế này thì có ngày thần kinh suy nhược.
Mộc công tử lần lượt đưa chén trà cho mọi người. Hắn chỉ gọi Nhiếp Thu Viễn và Lạc Đại Xuân, còn tôi vì đang ở trong phòng hắn nên hắn cũng không tiện đuổi tôi đi. Hắn không gọi Hàn Mị Lan, việc này khiến tôi thật vui vẻ!
Tôi tận lực thật ‘tao nhã’ uống một ngụm, loại trà này tỏa ra thoang thoảng hương hoa, uống vào thì hơi ngọt ngọt. Đến ngụm thứ hai, hương vị đậm đặc hơn một chút, cảm giác thật sảng khoái. Tóm lại là rất dễ uống!
Tôi không am hiểu về trà, cho nên chỉ có thể cảm thấy có dễ uống hay không. Lạc Đại Xuân thì nhẹ nhàng than một tiếng, nói: “Mùi vị thật sự là rất khác biệt! Uống vào ngụm thứ nhất thì cảm giác giống hương hoa lan, tươi mát ngọt dịu; nhấp ngụm thứ hai lại như long nhãn, thơm tinh khiết lại đậm đà. Thật sự là trà ngon, như chứa đựng tinh hoa thời gian ở bên trong!”
Mộc công tử vỗ tay tán thưởng: “Lạc Đường chủ quả là người biết thưởng thức! Trà này có tên là ‘Bất Tri Xuân’, là thượng phẩm trong số các loại nham trà, sản lượng cực kỳ ít, người biết đến cũng không nhiều. Hôm nay gặp được tri kỉ là vận khí của loại trà này.”
“Cái tên ‘Bất Tri Xuân’ này từ đâu mà có? Mong Tử Long đại ca chỉ giáo.” Lạc Đại Xuân nói một cách khách sáo. Có thể thấy hắn thật sự rất hứng thú với loại trà này.
“Trà này sao?”, Mộc công tử nhẹ nhàng nhấp một ngụm, có chút đăm chiêu nói: “… rất lâu mới nảy mầm. Các loại trà búp Minh Tiền, sớm đạt danh lợi song thu. Mà nó thì sao? Lúc nảy mầm đã qua tiết Thanh Minh Cốc Vũ, dường như đã quên đi sự tồn tại của mùa xuân. Nhưng cũng bởi vì chút ‘vụng về’ ấy khiến hương vị của nó có phần đặc biệt hơn những trà khác.”
Trà búp Minh Tiền: loại trà ngon hái trước tiết Thanh minh
Thanh minh: khoảng ngày - tháng tư
Cốc vũ: một trong tiết trong một năm, vào khoảng , hay tháng tư
“Trà này rất thích hợp thưởng thức vào lúc nhàn rỗi tâm bình khí hòa, sau mười ngụm dư hương vẫn nồng.” Nói xong, Mộc công tử vẫn không ngừng động tác pha trà trên tay. Ngón tay hắn trắng nõn thon dài, nhưng khớp xương lại thô, là một đôi tay có lực, không giống loại thiếu gia tay chân vô năng.
Lạc Đại Xuân đã bị loại trà này cuốn hút, tặc lưỡi nói: “Khó trách đại ca lại muốn sử dụng bộ trà cụ thô kệch này, chỉ riêng phần ‘Bất Tranh Xuân’ nghe có vẻ tầm thường ấy lại khiến lòng người lay động.”
“Bất Tranh sao?” Mộc công tử hơi rũ mí mắt, một bên khuôn mặt đẹp trai điềm tĩnh giờ lại rất giống với Nhiếp Thu Viễn yên tĩnh ngồi bên cạnh: “Tranh hay không tranh thì không rõ ràng lắm, nhưng chắc chắn mười phần là nó cực kỳ kiên nhẫn. Xuân của nó có lẽ khác với người khác, không cần hùa theo bất cứ ai, lại không quên tâm nguyện ban đầu, ‘Bất tri xuân’ sao? Xuân ở trong tâm.”
Tôi vốn chẳng phải thanh niên văn nghệ văn gừng gì, nên khi nghe bọn họ thảo luận mấy cái đề tài này, tôi cảm thấy càng ngày càng mất kiên nhẫn. Tôi phát hiện ánh mắt Mộc công tử thường lơ đãng liếc nhìn Nhiếp Thu Viễn, mà Nhiếp Thu Viễn vẫn yên tĩnh ngồi, một câu cũng không nói, trên mặt mang chút ý cười lễ nghĩa, chậm rãi thưởng thức chén trà trong tay.
Mái tóc đen dài của Nhiếp Thu Viễn rũ xuống ôm lấy đường cong bả vai, kết hợp với bộ quần áo màu đen, thêm chút yên tĩnh và kiệm lời đã vẽ nên hình tượng một người nam nhân thâm trầm mà mạnh mẽ. Nhìn bộ dáng này của anh, trong lòng tôi sẽ không nhịn được mà tưởng tượng, trong lòng anh, chén trà trên tay sẽ có hương vị như thế nào? Có phải cũng giống với cảm nhận của tôi chăng?
Nhìn anh sẽ khiến người ta cảm thấy chính mình thật tầm thường.
Thời gian nghỉ trưa vui vẻ yên ổn cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Uống ‘Bất Tri Xuân’ còn chưa đến chén thứ tư thì bỗng nhiên có người chạy muốn tụt quần vọt vào, cửa còn chưa kịp gõ mà hoảng hốt hét lớn:
“Thiếu chủ! Không tốt! Giết người!”
GIẾT! NGƯỜI!!