“Hạ thi thể Quản Phó đường chủ xuống, không cần sửa sang lại, không cần thay quần áo, đóng loại quan tài tốt nhất rồi chuyển ông ấy đến sườn đường.” Nhiếp Thu Viễn bình tĩnh chỉ huy.
Tuy rằng tôi không thể hiểu được dụng ý của anh ấy khi làm như vậy.
Tôi chỉ biết là, anh ấy làm như vậy đã chừa cho tôi một cơ hội.
Sườn đường, là khu nhà nằm liền kề ở phía tây bên cạnh phòng nghị sự, là chỗ ít người qua lại, thật thích hợp để làm chuyện bí mật. Tôi tính tối nay sẽ lén đến xem xét thi thể Quản Thịnh, xem thử có phát hiện ra được thêm điều gì không.
Tôi chỉ là một cô gái yếu ớt, tuy rằng có học chút võ công ‘mèo cào’, nhưng hiện tại xem ra, so với người cổ đại thì mấy chiêu đó có cũng như không. Vì thế một người đi sẽ có nguy hiểm.
Tôi khẳng định không thể đi tìm Nhiếp Thu Viễn, có chết cũng không thể để anh ấy nhìn thấy bộ mặt này của tôi. Người bên cạnh anh cũng không được, cho nên Lạc Đại Xuân và Hàn Mị Lan đều bị tôi bài trừ.
Cuối cùng tôi chỉ có thể chọn một người.
Tôi cảm thấy mình cực kỳ đần độn nhưng vẫn tìm thời cơ không có người chú ý mà ngu ngốc không ai bằng hò hét với không khí: “U! Dạ! Công! Tử!”
Hắn cũng đâu phải thần đèn, làm sao có thể dùng cách này! Tôi lại cảm thấy sốt ruột cho chỉ số thông minh của chính mình.
Nhưng điều khiến tôi muốn ngất đi là, nửa đêm canh ba, U Dạ Công Tử thật sự như quỷ xuất hiện ở bên giường tôi. Chuyện này nói sau đi.
Bây giờ lại tiếp tục kể về chuyện ban ngày. Nội dung bên trên mọi người nên cho vào ‘dấu ngoặc đơn’ đi.
Bận bịu việc đến việc đi ở hiện trường khoảng 2 canh giờ. Hiện tại tình hình trước mắt là như thế này.
Tin Quản Thịnh bị giết được khống chế trong phạm vi nhỏ. Nhiệm vụ tra xét người hiềm nghi được giao cho Hàn Mị Lan. Tôi nhìn Nhiếp Thu Viễn dùng ánh mắt đầy tín nhiệm để nhìn cô ta, còn cô ta thì đỏ mặt, có chú bất ngờ cùng hưng phấn khi tiếp nhiệm vụ này, trong lòng tôi sục sôi như uống vào một lọ axit clohydric.
Nhưng điểm này lại chứng tỏ nam thần biết người khéo dùng. Bởi chưa dùng hết 2 canh giờ, Hàn Mị Lan thông qua mọi biện pháp, thuận tiện tán gẫu, thu được một lượng lớn tin tức lại không làm đánh rắn động cỏ.
Tuy tôi thực sự không can tâm, nhưng lại không thể không thừa nhận năng lực của cô ta. Khí tràng quanh thân cô ta đặc biệt dễ dàng khiến cho người ta thả lỏng cảnh giác. Kỳ thật cô ta cũng chẳng cần dùng đến đầu óc hay chút thủ đoạn nào mà vẫn có thể khơi gợi thông tin từ người khác, nắm mũi người ta hình như đã là bản năng của cô ta.
Càng thật giận là, có rất nhiều việc cô ta làm rất nghiêm túc.
Loại con gái như thế này, nhìn qua chẳng phải càng giống nữ chính trong tiểu thuyết hơn sao? Như vậy, tôi từ ngàn năm xa xôi xuyên không đến đây để làm vật hi sinh thôi sao? Điều này làm sao có thể chứ????
Nhưng mà tôi chưa kịp nghĩ gì nhiều thì đã không chút tiền đồ chìm vào tình tiết vụ án. Không hiểu sao một khi tôi chuyên tâm vào chuyện gì đó, cái bộ dạng đóng giả thục nữ đã biến đâu mất tăm. Làm thục nữ thì ra cũng giống như luyện khí công, cần phải tu luyện.
Hàn Mị Lan tra ra người hiềm nghi chính là người hát chính trong gánh hát, là một mỹ nữ thành thục tên Thẩm Hồng Diên. Gánh hát này tựa hồ đàn hát cao nhã có tiếng, mà Thẩm Hồng Diên thì tên đứng đầu bảng, hát rất hay, mà đàn tỳ bà cũng giỏi nên cũng có vài phần danh khí.
* tên đứng đầu bảng: khi diễn kịch thời xưa, tên diễn viên được viết lên tấm bảng treo ở phía trước.
Nói cũng thực khéo, bởi vì sáng hôm nay có một màn cúng bái hành lễ, Nhị nương bỗng nhiên nghĩ ra cách mới sáng tạo hơn là mời bọn họ đến diễn một bài hát gì đó, dù sao cũng là sở thích lúc còn tại thế của người cha bất hạnh của ‘tôi’. Nhưng vì gánh hát chưa từng diễn qua bài này nên suốt đêm qua phải dàn dựng tập duyệt để tránh có sai sót.
Vì để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của người trong trại, bọn họ lâm thời được bố trí đến chỗ ở lưng chừng núi, cả gánh hát đều có mặt trừ Thẩm Hồng Diên. Cô ta cảm thấy không khỏe, kỹ thuật lại cao nên không cần thiết phải tập luyện nhiều vì vậy bầu gánh để cô ta lại nghỉ ngơi ở phòng mình.
Và người tên Thẩm Hồng Diên này trong bữa tiệc rượu tối qua lại đến mời chúng ta ba chén rượu, nói cách khác, cô ta có tiếp cận Mộc công tử, mà Mộc công tử còn khen cô ta xinh đẹp. Điều này chẳng phải tăng thêm vài phần khả nghi?
Thẩm Hồng Diên mặc cái áo đơn tay lửng bằng lụa mỏng màu tím nhạt, váy nhiều lớp xếp li bó ngang ngực, trên vai choàng thêm một dải lụa thêu hoa thêu chim, minh diễm hoa mỹ đến cực điểm. Tôi nhìn mà nước miếng sắp chảy đến nơi, quần áo này còn đẹp hơn nhiều so với [Đại Minh Cung T], chỉ tiếc vẫn còn chưa đủ lộ liễu, gợi cảm. Ngẫm lại cũng có chút tiếc nuối, đến đây cả một tháng trời mà tôi vẫn chưa có cơ hội trang điểm ăn mặc như thế này lần nào. Cứ ăn diện theo kiểu nha đầu giang hồ thế này làm sao có thể khiến cho nam thần động tâm đây?
Nhưng Thẩm Hồng Diên là một ca kỹ, ăn mặc diêm dúa lòa loẹt nhưng không hiểu sao mặt mày lại lộ ra một loại khí chất sơ đạm. Mặc dù mặt ả ta luôn mỉm cười, có đục lỗ xem cũng không có gì bất thường, nhưng mà loại khí chất nói không nên lời đó lại có chút không hợp với thân phận đào kép của ả ta.
Cho dù khí chất có quái dị đi chăng nữa cũng không thể nào chứng minh ả ta là nghi phạm. Chẳng qua là ả có thời gian gây án mà thôi. Nhưng mà mấy người ở đây nhìn kẻ bị tình nghi ‘nhu nhược’ trước mắt đều không khỏi lắc đầu thở dài.
Ả đò kép này, ngay cả cốt cách đều thập phần tinh tế, nhìn thế nào cũng không phải là người tập võ, càng không thể nào có sức mạnh được. Nhìn thảm trạng Quản Thịnh bị thắt cổ treo lên thì chắc chắn ả không thể nào làm được. Cho dù việc này dính dáng đến ả thì cũng phải có đồng lõa.
“Không biết chư vị đại nhân gọi Hồng Diên đến có chuyện gì?” Ả ngẩng đầu lên trầm tĩnh hỏi.
Ả ta mặc quần áo rực rỡ chói mắt nhưng dung nhan thì thanh lệ, dung nhan thanh lệ nhưng ánh mắt lại có chút yêu mị. Ả ta lớn hơn tôi vài tuổi, sức hấp dẫn cùng ý vị ‘đàn bà’ thành thục là thứ mà tiểu nữ sinh chúng tôi không cách nào học được.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy ghen tị. Nhưng Nhiếp Thu Viễn lại dường như không có chút hứng thú nào với ả, chỉ thản nhiên nói: “Tệ trại xảy ra chút chuyện, không thể không ủy khuất cô nương mất chút thời gian đợi trong phòng này, chờ tìm hiểu được chân tướng sự việc tự nhiên sẽ bồi tội với cô nương.” Ngữ điệu của anh tuy có chút đạm bạc, nhưng thanh âm thì không giận mà uy, chân thật đáng tin.
Lúc này cửa bỗng nhiên “cạch” một tiếng mở ra, là Lạc Đại Xuân dẫn theo hai người tiến vào.
Hai người này, một người là Trương Đại Lang – một Phó đường chủ khác của Trung Thông Đường, còn một người áo xanh râu dài, thần thần đạo đạo, đúng là trạm trung chuyển tin tức nổi danh ở Bát Tử Sơn, tài tướng Mạc Vọng Ngữ dưới trướng Lạc Đại Xuân, được xưng là “Mật thám”.
So với danh hiệu “Mật thám” thì cũng có thể thấy cha mẹ hắn đặt cái tên “Mạc Vọng Ngữ” quả thật chẳng thích hợp với hắn chút nào. Lạc Đại Xuân rõ ràng là người có tài, dẫn hai người kia đến đây, đồng thời cũng mang đến hai tin tình báo trọng yếu.
Tin tức thứ nhất là tin tốt, mặc dù có chút bất ngờ. Buổi sáng hôm nay, là lễ tế tròn tháng của trại chủ quá cố, nhưng mà mọi người trên núi lại có thể hóa đau thương thành lực lượng, đại đá số đều đi áp tiêu ở bên ngoài, hai ngày nay vẫn chưa trở về. Cho nên, số người ở trên núi tối qua cũng không nhiều, sơn khẩu lại canh gác rất nghiêm ngặt, không có ngoại nhân xuất nhập sơn trại. Mà những người còn ở trên núi dường như đều có chứng cứ ngoại phạm.
Hiện tại không có chứng cứ ngoại phạm được thu hẹp lại trong vòng ba người Mộc công tử, Thẩm Hồng Diên và Trương Đại Lang. Tên Trương Đại Lang này xưa nay không ưa gì Quản Thịnh, đêm qua lúc ở tiệc rượu lại ngồi rất gần Mộc công tử, nói thế nào cũng rất đáng nghi.
Một tin tức khác lại tương đương kinh bạo. Bởi vì Quản Phó đường chủ thật ra không phải là người bị hại đầu tiên mà là người thứ ba!
Đây là tin tình báo do Mật thám Mạc Vọng Ngữ cung cấp. Lúc hắn còn đang làm việc dưới chân núi, từng giây từng phút đều thu thập tin tức, đây là thiên phú của hắn. Kết quả, hắn vừa nghe qua cái chết của Quản Thịnh liền phản ứng: “Gần một tháng nay, trong thành đã có hai vụ án tương tự được trình báo, đều là án treo cổ như vậy!”
Lúc này Nhiếp Thu Viễn là người đầu tiên đứng dậy, nói: “Không cần gấp, từ từ mà nói. Là chuyện gì đã xảy ra?”
Người đến nói năng lộn xộn: “Là Quản Phó đường chủ, Quản Phó đường chủ… Ngài ấy, ngài ấy bị giết!”
Tôi chẳng biết phải nói gì nữa. Đây là vụ án mạng thứ hai trong khoảng thời gian ngắn ngủn từ lúc tôi đến Đại Đường, tần suất này khiến tôi nhớ đến bộ phim hoạt hình ‘Conan’ yêu thích của tôi. Bạn nhỏ Conan đi đến nơi nào thì nơi đó xẽ xuất hiện người chết, chết đủ kiểu đủ loại, lúc đó tôi còn nghĩ, với tốc độ như vậy thì người dân Tokyo sẽ sớm chết sạch sành sanh. Đừng nói vận mệnh của tôi cũng sẽ như vậy nha!!!!
Trong lòng tôi lại có chút sốt ruột. Bởi vì tôi là gái chưa chồng nên không có cơ hội đến xem hiện trường. Nếu không tận mắt nhìn đến hiện trường, thời này lại không có máy ảnh, làm sao tôi có thể giúp nam thần đây?
Không nghĩ tới Nhiếp Thu Viễn liếc nhìn tôi một cái, sau đó anh ấy cực kỳ quyết đoán nói: “Hiện tại vẫn chưa rõ tình thế ra sao, cũng không biết hung thủ còn ở lại trong trại hay không. Lưu Huỳnh, muội đi theo ta, trăm ngàn không được rời ta nửa bước!”
Anh trai ơi, anh quả thật là nam thần của em! Anh thật hiểu lòng em! Tuy rằng trong lòng anh không có khả năng sẽ nghĩ như vậy … (Vi khuẩn tác giả: Thật vậy sao???)
Cả đám người chúng tôi nhanh chóng đến hiện trường. Cư dân (Thành viên) Bát Tử Sơn không hổ là người giang hồ ‘đầu đao thủ huyết’, rõ ràng rất có ý thức bảo vệ hiện trường, không chút hư hại nào.
Người chết là Phó đường chủ của Trung Thông Đường – Quản Thịnh, hiện trường chính là phòng ngủ của hắn. Xác thực mà nói, là trên giường trong phòng ngủ.
Đôi môi anh đào của tôi khẽ hé mở, vẻ mặt hoảng sợ trốn đằng sau Nhiếp Thu Viễn, từ sau lưng anh nhô đầu ra quan sát tình huống hiện trường, còn nhân cơ hội túm lấy vạt áo anh. Tôi cách anh khá gần, chỗ ngón tay tiếp xúc với vạt áo truyền đến độ ấm trên thân thể anh, mũi thì ngửi thấy mùi xà phòng tươi mát thoang thoảng tỏa ra từ người anh.
“Từ bao giờ lại trở nên đàn bà vậy! Chẳng giống muội chút nào!” Lạc Đại Xuân liếc mắt nhìn tôi, hèn mọn nói: “Ôi, ta quên mất, muội làm người lại từ đầu!”
Tôi đã quen cách đối xử của anh ta cho nên cũng chẳng thèm để ý đến, vẫn giữ nguyên xi bộ dạng nhu nhược khiếp đảm rung động lòng người. Đáng tiếc Nhiếp Thu Viễn che ở đằng trước tôi nên không thể nào nhìn thấy được.
Mặc dù tôi chẳng có tí cảm giác gì mấy chuyện này, nhưng tôi cho rằng mình nên tỏ ra sợ hãi đôi chút, bởi vì hiện trường này, trong mắt người thường thì có chút khủng bố. Hàn Mị Lan nghe tin mới chạy tới, vừa bước vào cửa cô ta đã yêu kiều “A” lên một tiếng, thu hút ánh mắt mọi người.
Nhưng mà có thể nhìn ra, cô ta đúng là sợ thật. Bộ dạng ‘chim nhỏ cần nép vào người’ của cô ta lúc này lại khiến trong lòng tôi có chút khinh miệt.
Quản Thịnh Phó đường chủ nằm thẳng đờ trên giường hắn, mặc quần áo bình thường nhưng hơi xộc xệch. Hắn nằm thành hình chữ đại, trên cổ buộc một sợi dây thừng thô to, đầu kia thì buộc vào cây cột treo màn, nút thắt ngay phía trên tủ gỗ nhỏ ở đầu giường, kéo đầu người cách mặt giường một đoạn ngắn.
Hình chữ đại -大: nằm dang hai tay hai chân.
Theo lý thuyết, hung thủ cột dây thừng vào đồ dùng trong nhà để treo cổ là phi thực tế, mấy người tập võ khỏe mạnh thì chỉ cần quằn quại một chút là đồ đạc có thể ngã đổ, vậy sẽ dễ dàng thoát nạn. Nhưng đồ dùng ở Bát Tử Sơn thì hơi khác một chút, tất cả đều tương đối thô ráp cồng kềnh nên rất khó lay động, Quản Phó đường chủ thật là xui xẻo.
Nghe nói Quản Phó đường chủ võ công cũng rất cao, như vậy hung thủ hẳn là khí lực rất lớn, võ công ít nhất không thấp hơn ông ấy. Hơn nữa, tôi có để ý đến một chi tiết, hiện trường giết người là phòng ngủ, dường như không hề có dấu vết đánh nhau, nói như vậy, hung thủ là người quen?
Lạc Đại Xuân linh hoạt xem xét xung quanh, dùng khăn tay màu trắng (rõ ràng đã có ý thức như vậy sao) nghiêm cẩn kiểm tra vật phẩm ở hiện trường. Không bao lâu sau, biểu hiện trên khuôn mặt anh ta trở nên rất phức tạp, anh ta chậm rãi đứng dậy, nhẹ bước tới vài bước, biểu cảm lại có vài phần buồn bã. Ngay lúc tôi còn đang kinh ngạc, cây quạt trong tay Lạc Đại Xuân vung ra nhanh như chớp, hướng vào đại huyệt Thiên Trung trên ngực Mộc công tử.
Tôi khẳng định võ công của Lạc Đại Xuân rất rất cao, bởi vì tôi căn bản chẳng thể nào nhìn rõ được động tác, nếu hắn muốn điểm huyệt tôi thì nhất định tôi sẽ dính chưởng. Võ công thật sự là vũ khí lợi hại của người cổ đại! Nhưng mà Mộc công tử thì không có vô dụng như tôi, thân hình cao ngất của hắn nhẹ nhàng dịch sang bên cạnh, không những dùng tư thái tuyệt đẹp tránh khỏi chiêu công kích của Lạc Đại Xuân mà còn phản thủ khóa chặt cổ tay anh ta.
Hai người ‘tôi đánh anh, anh đánh tôi’, trong lúc đó còn có phối âm “Hắc” “Ha” mấy tiếng, sau đó, hai người thật khoa trương giao nhau một chưởng, “phịch” một tiếng đều lui về sau ba bước.
Thì ra đấu pháp được viết trong tiểu thuyết võ hiệp đều là thật nha!
Mộc công tử nhướng mày. Tay trái Lạc Đại Xuân cầm một thứ gì đó có tua, anh ta giơ thứ đó lên cao, nói: “Cái này rơi ở dưới gối Quản Phó đường chủ, Tử Long huynh, ta nhớ đây là ngọc bội đeo bên hông của huynh, đúng không?”
Mộc công tử cũng rất kinh ngạc: “Thứ này đúng là của ta. Đêm qua sau khi mấy huynh đệ chúng ta uống rượu thì phát hiện nó biến mất, lúc đó ta cũng không mấy để tâm. Đây là chuyện gì xảy ra?”
Lạc Đại Xuân buồn bã nói: “Mấy ngày nay tiểu đệ cùng Tử Long đại ca nói chuyện rất hợp ý, không nghĩ đến chuyện lại ra thế này. Thì ra đại ca võ nghệ cao cường, quả là bất hiện sơn bất lộ thủy. Với võ công thế này, làm sao có thể bị xe ngựa chúng ta đụng ngã?”
Trong lòng tôi đã có một ấn tượng mới về chỉ số thông minh của Lạc Đại Xuân. Anh talàm như vậy chứng tỏ anh ta ít nhất cũng đã nhìn ra hung thủ là người có sức mạnh và là người học võ. Hơn nữa, sau khi phát hiện vật phẩm tại hiện trường, anh ta không những không đánh rắn động cỏ mà hành động khi người ta không đề phòng, đánh úp bất ngờ buộc Mộc công tử bộc lộ võ công của mình.
“Nói như vậy, đệ hoài nghi ta là hung thủ sao?” Vẻ mặt Mộc công tử trở nên lạnh như băng, “Đích xác vì sao ngội bội của ta ở đây thì ta cũng không biết. Nhưng hôm đó bị xe ngựa đụng ngã thật sự bởi vì ta đang mải mê suy nghĩ một số chuyện nên bị phân tâm. Mặc kệ đệ có tin hay không, ta không phải là hung thủ.”
Lạc Đại Xuân định nói gì đó nhưng bị Nhiếp Thu Viễn tiến lên một bước dùng tay ngăn cản. Nhiếp Thu Viễn nói: “Đại Xuân, bình tĩnh một chút, đừng nóng, ngọc bội ở trong này không thể khẳng định chủ nhân là hung thủ. Khả năng có thể xảy ra có rất nhiều.”
Đôi mắt tuyệt đẹp của anh ấy lẳng lặng nhìn chăm chú vào hiện trường thảm khốc, trên người anh tản mát hơi thở ôn hòa trầm ổn như lá mùa thu khẽ khàng rơi rụng trên đất, khiến cho mọi người xung quanh đang luống cuống, sợ hãi, bất an cũng không tự chủ mà an tĩnh lại. Tôi cảm thấy rất kinh ngạc, tôi chưa từng gặp qua loại khí tràng này, dùng bình tĩnh để dẹp yên đại loạn.
Tự nhiên tôi cũng bị chinh phục, dù tôi đã sớm bị anh chinh phục nhưng chưa từng có cảm giác rung động như lần này.
Bởi vì rõ ràng tôi cảm giác được, nhất định anh đã phát hiện ra nhiều điểm khả nghi. Có một thứ là không phân biệt xưa nay, đó chính là sự kiên nhẫn, tay không run bóc trần từng tầng từng tầng sương mù để tìm ra chân tướng giấu ở chỗ sâu trong đó.
Hoa giải phẫu học.
“Ông ấy ước chừng bị giết vào canh ba đêm qua .” Nhiếp Thu Viễn nói: “Đi thăm dò xem vào đêm qua những người nào có hành tung kỳ lạ. Đặc biệt chú ý đến những người nào có tiếp xúc với Mộc công tử trong tiệc rượu tối qua, chú ý đến mấy kẻ lạ mặt.”
Đúng vậy, nếu do người trên núi làm thì đã sớm động thủ. Khả năng không phải là không có, nhưng tỉ lệ là rất nhỏ.
“Nhiếp Đại ca,” Hàn Mị Lan yếu ớt chen vào một câu, “Nếu là người lạ thì gay to rồi. Mấy ngày trước là tròn một tháng chôn cất trại chủ, Nhị nương có mời một gánh hát lên núi biểu diễn bài hát trại chủ thích nhất. Gánh hát đó có đến mấy chục người!”