Tính hít thở không thông, là phương pháp do người có chướng ngại tâm lý hoặc chướng ngại về hành vi lựa chọn sử dụng. Những người này ở nơi kín đáo, riêng tư lấy một phương thức kì dị mà chủ động là hít thở không thông (gây ngạt) khiến cho bản thân bị thiếu dưỡng khí, từ đó kích thích tình dục, tăng tính khoái cảm cũng như đạt đến cao trào.
* Tính hít thở không thông: thường gặp đối với những đối tượng mắc chứng Auto-erotic Asphyxia (loạn dâm gây ngạt), tự khiêu dâm bằng cách thắt chặt cổ của mình gây ngạt để đạt khoái cảm. Ở đây, hung thủ sử dụng phương pháp này dẫn đến cái chết của Quản Thịnh có thể được xếp vào nhóm Sexual Masochism (khổ dâm – loạn dâm gây đau).
Kho dữ liệu “trùm học’ lập tức hiển thị định nghĩa khoa học của danh từ này.
Thật khó cho tôi còn có thể nhớ được nó, bởi vì loại tình huống này rất ít gặp, cho dù có thì lúc khám tra đa số cũng nhìn không đến. Bởi vì gia đình người chết thường sẽ vì bảo toàn danh dự cho người chết mà mặc quần áo vào, xóa đi hành ảnh, bài báo hay các vật phẩm bất nhã tại hiền trường. Nói vậy, hiện trường sẽ trở nên giống với tự sát.
Chuyện này, trong một tác phẩm của một văn học gia nổi tiếng nào đó người Nhật Bản cũng từng được miêu tả rất cẩn thận. Năm 2009, truyền thông cũng từng đưa tin một vị nam minh tinh ở Bắc Mỹ lõa thể treo cổ ở tủ âm tường vì nguyên nhân này.
*Diễn viên người Mỹ David Carradine chết tại một khách sạn ở Bangkok ngày 4.6.2009
Không nghĩ đến là sẽ chết! Đây là tổng kết chuẩn xác nhất của chúng ta đối với loại hành vi này.
Là một nhân viên chuyên nghiệp, tôi thành khẩn đề nghị, cho dù có nhìn thấy đầy rẫy các loại mô tả, giới thiệu đa dạng thì trăm ngàn lần anh chị cũng không nên đi thử. Bởi vì tỉ lệ tử vong thật sự rất cao! Hơn nữa, chết như thế rất KHÓ COI nha!
“Còn một chi tiết nữa ta quên nói cho muội.” U Dạ Công Tử rốt cục cũng hết phát điên mà bình tĩnh trở lại, khôi phục lại ‘thanh tuyến’ lúc trước, “Trước khi phát hiện thi thể, mấy người bọn muội uống trà đúng không?”
“Đúng, là Bất Tri Xuân do Mộc công tử mang đến. Nghe nói là rất hiếm có, ta nếm qua cũng chẳng thấy có gì đặc biệt cả.”
“Thu Viễn nói, ở hiện trường, huynh ấy vừa vào cửa đã nghe thấy một mùi hương rất quen thuộc, sau đó nhìn trà cụ trên bàn, quả nhiên trà còn dư lại chính là có mùi này.”
Bất Tri Xuân.
Bỗng nhiên tôi bị lâm vào mê hoặc. Là phán đoán của tôi chỗ nào đó có vấn đề sao?
Bất Tri Xuân này là loại trà rất hiếm gặp, đến loại ‘thi nhân’ kiến thức rộng rãi như Lạc Đại Xuân cũng chưa từng gặp qua. Nếu vậy, trong ba người tình nghi đã có đến hai người mang theo Bất Tri Xuân, xác xuất này có phải lớn quá không đây?
Như vậy, đêm hôm trước, người cùng với Quản Thịnh ở trong phòng tán gẫu là Mộc công tử? Vì sao Mộc công tử không nhắc đến chuyện này? Là tận lực giấu diếm quan hệ giữa hắn và Quản Thịnh sao?
Vậy thì, người xúi giục Quản Phó đường chủ nếm thử hành vi biến thái kia là Mộc công tử sao?
Chỉ tưởng tượng một chút tôi, lưng tôi đã toát mồ hôi lạnh, chuyện này cũng quá ghê tởm đi!!!
Tôi lắc đầu, đuổi hết những hình ảnh không thể chịu nổi ra khỏi đầu.
Không tự nhiên! Nếu hung thủ là Mộc công tử thì đó là KHÔNG TỰ NHIÊN!
Ban ngày, Lạc Đại Xuân ra tay thử võ công của Mộc công tử, theo tình hình giao thủ mà đánh giá thì võ công của Mộc công tử thậm chí còn chẳng thau kém Lạc Đại Xuân. Trong đám giặc cỏ, các danh hiệu như Đường chủ linh tinh 99% đều là dùng vũ lực mà giành lấy. Nói đúng là, võ công của Quản Thịnh tất nhiên là thua Lạc Đại Xuân. Mộc công tử nếu muốn giất Quản Thịnh, căn bản không cần phải khiến mọi chuyện phức tạp đến như thế, đơn giản một chiêu cắt cổ không phải tốt hơn sao?
Tất cả hiện tượng đều có nguyên nhân ẩn phía đằng sau nó. Nếu không tìm thấy nguyên nhân đó nhất định sẽ dẫn đến nhầm lẫn.
Trải qua nghiêm cẩn suy xét, tôi vẫn cảm thấy kết luận ban đầu càng hợp logic hơn.
Dùng phương thức như vậy để giết hắn chứng tỏ hung thủ không có thực lực trực tiếp giết hắn.
Dấu vết sau lưng thi thể chứng minh khí lực hung thủ nhỏ đến mức không ôm nổi xác chết.
Trọng yếu nhất là, nếu phán đoán của tôi về nguyên nhân cái chết là không sai thì người có thể dụ dỗ một người nam nhân đến tình trạng như thế này chỉ có thể là một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp phong tình vạn chủng, từng trải.
Thẩm Hồng Diên.
Cô ta thật thông minh, dùng thủ đoạn như vậy không những có thể thành công thực hiện mục đích giết người mà còn có thể đem hiềm nghi giá họa lên một người nam nhân trẻ trung khỏe mạnh!
Ai có thể nghĩ đến một cô gái thanh lệ nhu nhược sẽ là một sát thủ biến thái tâm như rắn rết đây?
Chính là, cho tới bây giờ, hết thảy vẫn là suy đoán, tôi không có chứng cứ. Kết quả phải làm thế nào mới bắt được hung thủ đây?
Tôi đem ý nghĩ của mình từ đầu chí cuối nói cho U Dạ Công Tử, còn nói thêm với hắn: “Huynh nói hết những tin tức này cho Nhiếp Thu Viễn, và nói là huynh tự mình tra ra được.”
U Dạ Công Tử nghe được mà nhìn trân trân không nói nên lời, ngay sau đó là mặt đỏ tai hồng. Tôi cách hắn rất gần, thậm chí có thể nghe thấy tiếng ‘thình thịch’ từ trái tim nhỏ sắp vỡ vụn của hắn.
Chỉ trong một đêm, tên cổ nhân này tiếp nhận quá nhiều tri thức khoa học tự nhiên kinh thế hãi tục, còn toàn là những thứ khó nói ra miệng, cũng khó trách hắn khó có thể thừa nhận.
“Muội muội muội!!!!!!..”
“Câm miệng!” Tôi cực kỳ phiền chán kiểu hắn lề mề cứ ‘Muội’ không ngừng, liền táo bạo cắt ngang hắn, “Năng lực thừa nhận của tâm lý kém như vậy, không có tiền đồ!”
Hơi thở hắn đình trệ một lát, bỗng nhiên hắn như quỷ kề sát vào mặt tôi, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên quái lạ, ngôn ngữ cũng trở nên thô tục không chịu nổi: “Làm sao mà muội có thể mặt không đổi sắc nói với ta những lời này! Ta, là một nam nhân bình thường! Cả đêm muội ở trước mặt ta không phừng phun ra dâm từ lãng ngữ, không sợ ta làm thịt muội sao?!”
Tôi ngây ngẩn cả người, điểm này khiến tôi phát hoảng. Những chuyện tôi làm, dùng ánh mắt chuyên nghiệp mà nhìn thì hoàn toàn bình thường. Nhưng mà, dù sao đây cũng là cổ đại nha!!!
Mà người nam nhân trước mặt này, miệng nói ra những lời uy hiếp như vậy nhưng trên người lại tản mát ra hơi thở làm người ta an tâm. Mùi phả ra từ trên người hắn khiến tôi phán đoán được, hắn là đồng loại của ta, dòng máu chảy trong người hắn, cũng giống tôi, là nhiệt huyết nóng bỏng, là khát vọng xua tan sương mù dày đặc tìm đến chân tướng duy nhất.
“Huynh sẽ không làm vậy.” Tôi nói như đinh đóng cột.
Hắn hết chỗ nói rồi, thật lâu sau hắn mới thở dài một tiếng, nghẹn ra một câu: “Muội không biết hổ thẹn!”
Tôi cười lạnh một tiếng, giơ mộ ngón tay chỉ chỉ bầu trời, miệng mở lớn rành mạch làm khẩu hình bốn chữ: “Thiên! Đánh! Lôi! Phách!”
Hắn sẽ không nói chuyện của tôi cho Nhiếp Thu Viễn, tôi có một loại trực giác cực kỳ xác định như vậy. Đối vơi một trinh thám, trực giác cũng rất trọng yếu!
Nhưng mà, tôi thừa nhận, trong lòng tôi còn có chút tò mò. Không đúng, là cực kỳ mãnh liệt tò mò. Tư liệu lịch sử ghi lại năng lực xử án của Nhiếp Thu Viễn vô cùng kì diệu, tôi rất muốn tận mắt chứng khiến, lúc anh ấy gặp phải nghi án thì sẽ xử lí như thế nào.
Ban ngày lúc ở hiện trường, vẻ mặt cũng như hành động của Nhiếp Thu Viễn đều không có gì đặc biệt. Nhưng theo những gì mà U Dạ Công Tử thuật lại về những suy đoán của anh, ánh mắt anh ấy quả nhiên cực kỳ sắc bén, tâm tư quả nhiên cực kỳ kín đáo, vài điểm nho nhỏ không hợp lý anh ấy chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu. Không hổ là nam thần của tôi!
Vậy thì, nam thần ơi, chuyện kế tiếp phải xử lý như thế nào thì giao hết cả cho anh đấy. Em sẽ mỏi mắt mong chờ!
Bên ngoài không biết khi nào thì giông tố đã ngừng hẳn, mặt trời dần nhô lên ở hướng đông.
Không biết U Dạ Công Tử dùng phương thức gì để nhắn lại với Nhiếp Thu Viễn, tóm lại, hắn quả nhiên là trượng nghĩa, không có bán đứng tôi. Lúc Nhiếp Thu Viễn đến tìm tôi thì đã là sáng sớm hai ngày sau. Lúc đó tôi còn đang mơ ngủ, mà thần thái ngữ điệu của anh vẫn giống với ngày trước.
“Lưu Huỳnh, dậy đi. Hôm nay đi cùng ta đến gặp một người.” Giọng nói êm tai của nam thần vang lên ngoài cửa, không có gì khác thường.
Xuống núi? Đây là muốn đi tra án sao?
Hả? Hẳn là không có lý do dẫn tôi theo nha!!!
Đầu đội thiên lôi cuộn cuộn, chân đạp vũng bùn hướng thiên đường mà đi, hành trình của chúng tôi lại gia tăng thêm chút không khí chuyện ma quỷ đêm khuya.
Nếu không phải có U Dạ Công Tử bên cạnh, tôi chẳng biết phải đi đâu tìm ô.
“Chỉ có một cái thôi nha!” Hắn ngựa quen đường cũ lấy ra một cái ô, cười đến thâm ý sâu sắc.
“Đi nhanh đi, ta không cần!” Tôi thật không kiên nhẫn nói: “Chỉ cần huynh đừng có lắm miệng, nhớ kỹ chuyện bị thiên lôi đánh là được rồi!”
U Dạ Công Tử là con dao hai lưỡi. Tuy rằng hắn có tính uy hiếp, nhưng nếu hắn tuân thủ lời thề thì với tôi cũng là một cơ hội vô cùng tốt, hắn có thể làm người trung gian chuyển hóa năng lực của tôi đến với Nhiếp Thu Viễn.
Tôi quyết định đối xử với hắn tốt hơn một chút.
“Rầm!” Lại là một tiếng sấm, ánh sáng từ tia chớp chiếu vào xác chết Quản Phó đường chủ đang nằm trong quan tài, bộ mặt dữ tợn nhìn chúng ta. U Dạ Công Tử đốt đèn, ánh lửa đèn dầu tiêu điều đong đưa trong đêm mưa gió lạnh.
“Treo cổ như thế này, thi thể nằm ở trên giường, hai tay mở ra nằm thành hình chữ đại là không đúng. Nếu hai tay không bị khống chế, giờ phút này hẳn phải nắm chặt lấy phần dây thừng sau gáy mới là lẽ tự nhiên. Đây là điểm bất hợp lý thứ nhất.”
U Dạ Công Tử bắt đầu chậm rãi nói chuyện, chắc là đang thuật lại những nội dung mà Nhiếp Thu Viễn đã nói cho hắn biết.
“Nếu hung thủ có sức mạnh lại là người quen, hoàn toàn có thể thay vì trực tiếp dùng dây thừng treo cổ hắn mà lựa chọn cách nhanh hơn là một đao đâm chết, làm gì hao tổn tâm trí trói vào gia cụ? Đây là điểm thứ hai.”
U Dạ Công Tử thong thả đi đến bên cạnh quan tài, nhẹ nhàng kéo ống quần Quản Thịnh, trên cổ chân hai bên đều lộ ra vết hằn màu xanh tím, thật rõ ràng là dấu do dây thừng buộc chặt để lại.
“Chỗ này tại sao lại phải trói? Trong phòng không có những sợi dây thừng khác, sợi này hung thủ đã mang đi. Bị trói cổ lại trói hai chân, nhưng mà, người chết không có dấu hiệu trúng độc hay thuốc mê, vậy phải thế nào mới có thể làm được chuyện này?”
Giọng điệu của U Dạ Công Tử bỗng nhiên trở nên bình tĩnh mà trầm ổn, giống như hết thảy hắn đều tận mắt chứng kiến.
Đúng vậy, phải làm thế nào mới có thể chế trụ một tráng hán cao lớn thô kệch, còn trói hắn thành như vậy đây?
“Có lẽ, do ông ấy tự nguyện….” Tôi thì thào thốt ra.
Tự nguyện, trong tình huống nào mới tình nguyện bị trói như thế này?
Trong lòng tôi bỗng sinh ra một cái ý nghĩ khó có thể tưởng tượng được. Tình huống loại này, cho dù ở hiện đại cũng cực kỳ hiếm thấy, bởi vì thật sự là quá mức cấp tiến. Mà đây là ở Đường triều, Oh my god!!!
Tôi bắt đầu động thủ cởi quần áo thi thể.
U Dạ Công Tử trợn tròn mắt. Hắn cắn môi, cuối cùng cũng không có ra tay ngăn cản.
Áo của thi thể chỉ có một lớp, lại chỉ buộc hai cái nút thắt nên cởi bỏ cũng thật dễ dàng. Tôi ra dấu cho U Dạ Công Tử, ý bảo hắn lật thi thể qua, trên lưng thi thể ngoại trừ thi ban đã xuất hiện, vị trí dưới xương bả vai và xương cùng còn có một dấu vết bầm tím, giống như bị thứ gì đó đè lên mà thành.
Đồng nhất với tưởng tượng của tôi!
Trong đầu tôi xây dựng một bộ hình ảnh. Nạn nhân tắt thở, hung thủ nâng thân thể nạn nhân lên, tùy tiện nhét vào thứ gì đó ở phía dưới để kê lên, sau đó mới mặc quần áo cho nạn nhân.
Dây thừng nơi cổ chân phải tháo ra bởi vì phải mặc quần cho nạn nhân.
Đúng vậy, thời điểm nạn nhân chết đi, thân thể đại khái là trần truồng. Mà hung thủ, muốn che giấu sự thật này!
Như vậy, vì sao phải kê đồ vào dưới thi thể? Điểm này không khó tưởng tượng, nếu là tôi là người mặc quần áo cho nạn nhân thì tôi cũng cần kê, bởi vì tôi không thể nâng nổi thân hình hắn.
Điểm này chứng tỏ, sức lực hung thủ kỳ thật có khả năng không quá lớn.
Tôi bắt đầu cởi quần thi thể. Cởi còn chưa được một nửa, bộ vị trọng yếu còn chưa có lộ ra đã nghe thấy U Dạ Công Tử hoảng sợ hét một tiếng: “Muội! Định! Làm! Cái! Gì!!!”
Tôi trắng mắt liếc hắn: “Huynh sợ cái gì chứ? Đâu phải cởi của huynh!”
“Muội! Muội! Muội!!!!” Hắn lắp bắp cả buổi, có vẻ như nhất thời không tìm được từ ngữ nào thích hợp, “Thế này còn ra thể thống gì chứ!!!”
Phúc ngữ thuật mà cũng có thể lắp bắp, tôi cảm thấy thật dọa người. Nhưng mà hiện tại tâm tư của tôi không để tại vấn đề này, tôi mở miệng hỏi hắn một vấn đề tương đối ‘học thuật’:
“Ta không mấy hiểu biết về trang phục nam nhân các huynh, các huynh bình thường có mặt quần lót không?”
Khi nói chuyện, một tay tôi nâng lên đai quần của thi thể, bên trong rõ ràng không có lớp thứ hai.
Đối với việc ‘quần lót’ có nghĩa là gì, người thông minh như U Dạ Công Tử hiển nhiên là lập tức hiểu được.
“Muội muội muội!!!” Bộ phận lộ ra dưới cái mặt nạ bỗng nhiên đỏ bừng, hắn cứng họng một lát, xấu hổ và giận giữ quay mặt sang hướng khác, “… Mặc!”
Điều này càng nghiệm chứng suy nghĩ của tôi, thi thể là trần truồng, hung thủ không có khí lực ăn mặc cẩn thận cho hắn. Dù sao cũng là mùa hè, ăn mặc thiếu một ít cũng thật bình thường, biết đâu không mặc quần lót là sở thích của Quản Phó đường chủ thì sao đây?
Tôi chuẩn bị cởi hẳn quần của thi thể. Lần này, một bàn tay có lực từ phía sau kéo cổ áo tôi, nhấc mạnh tôi về phía sau.
“Tránh ra đi, để ta!” U Dạ Công Tử hổn hển nói: “Thật không thể tưởng tượng được!”
Không biết vì sao, tôi có một loại cảm giác thân thiết rất tự nhiên đối với người con trai tính cách có chút đáng ghét này, ở trước mặt hắn cứ không tự giác mà lộ nguyên hình.
Bởi vì mùi tỏa ra từ trên người hắn, có một loại cảm giác vô hình nào đó rất giống với Trương Dương, Trần Ca, các giảng viên cảnh sát. Cái loại mùi này, có thể khiến người ta bỏ qua cách biệt nam nữ, xem nhẹ mọi tình cảm sắc thái của bản thân, chỉ còn lại ham muốn thăm dò cùng toàn tâm đầu nhập vào trạng thái chiến đấu.
Cho nên tôi không tự giác nói ra suy nghĩ của tôi với những từ ngữ khoa học rất bình thường: “Vậy huynh cẩn thận kiểm tra xem, trên đùi, trên quần áo có thể tìm được tinh dịch?”
Nói ra rồi, tôi lại một lần nữa bó tay với chính mình, tôi lại dùng từ ngữ ‘ngoài hành tinh’ nữa rồi!
“Muội muội muội!!!” U Dạ Công Tử lại lần nữa nghe hiểu. Chính là lúc này đây, hắn nghẹn một bụng khí, cuối cùng thở ra một hơi thật dài. Tôi nghĩ, hắn đại khái đà triệt để hạ vũ khí đầu hàng.
“Cút ngay!” Người con trai luôn luôn ôn hòa khêu gợi giờ đây lại thô lỗ rống lên một tiếng: “Lăn xa một chút, nhắm mắt lại!”
Tôi cười lạnh một tiếng: “Việc này, không nhất định huynh sẽ làm tốt đâu nha!”
“Nói dóc!” U Dạ Công Tử rốt cục nhịn không được mà bắt đầu mắng thô tục, “Về sau, những chuyện như thế này đều phải gọi ta, không cần tự mình động thủ loại việc đáng khinh tằng tịu này! Nếu không ta liều mạng thiên lôi đánh xuống cũng phải vạch trần bộ mặt thật của muội!”
Tôi bị uy hiếp chí mạng, đành phải trầm mặc lui sang một bên, U Dạ Công Tử mò mẫm từng tất từng thước trên thi thể một trận, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lại lập tức cúi đầu xuống.
Hắn ấp úng nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Thi thể đã bị người ta thanh lý qua, nhưng mà vẫn lưu lại tinh dịch… Vẫn là… Lúc còn sống, vẫn là có…. Dấu vết sinh hoạt vợ chồng.”
Trong lòng tôi có chút khinh thường lướt qua. Không cần nói khám tra và kiểm tra thi thể, cho dù ở trên lớp học, đối với những từ ngữ nhìn qua khó có thể mở miệng này thì chúng ta căn bản cũng chẳng để ý. Tuy rằng phải tôn kính người chết, nhưng mà lúc này, ở trong mắt tôi hắn cũng chỉ là vật chứng, chỉ có vứt bỏ toàn bộ tình cảm cá nhân mới có thể bình tĩnh đưa ra phán đoán. Ở đây ai mới kỳ cục? Là một người điều tra mà đến câu nói còn nói không rõ ràng, đây mới là kỳ quái nhất nha!
Nhưng mà cũng không thể quá nghiêm khắc với cổ nhân, bọn họ đều có điểm cực hạn! Đây là những thứ mà thầy giáo lịch sử đã ân cần dạy bảo cho tôi.
Tôi dùng ánh mắt đồng tình nhìn chàng soái ca cổ đại ăn mặc hoa mỹ, tác phong nhanh nhẹn giờ đây chân lại tay luống cuống, trong đầu thì bắt đầu phán đoán bước đầu về vụ án cái chết Quản Phó đường chủ.
Đây, không phải là treo cổ bình thường, Quản Phó đường chủ chết bởi vì một nguyên nhân càng thêm khó mở miệng hơn.
Tính hít thở không thông.
Chào cả nhà nha, mình tự giới thiệu, mình là Lazy siêu siêu lười ^^!
Giờ mình mới xin tổng kết cái mini game tưng tửng của mình hồi tuần trước
Các câu trả lời dù đúng dù sai đều làm cho Lazy cực kỳ hài lòng, kaka, điểm này thì có người đang tức lắm đây
Tóm lại là chênh lệch tuổi giữa Lazy và Queenie không thể dùng một bàn tay mà đếm hết được, vậy nên các bạn tự suy ha :v
Vì cả tuần này Lazy quá bận nên không thể nào trả nợ được, bây giờ trả luôn :”>
Hihi, sắp hết quyển rồi, sang quyển sẽ chuyển sang hình thức bạn Thu Viễn làm quan và hành trình phá án ^^!
Giờ thì mình xin hé lộ thân phận của bạn U Dạ Công Tử cute của chúng ta ^^
Thật ra thì tác giả đã để lộ từ^^ Mình xin bổ sung phần~~~
Ha…!!! Tôi thật sự chịu không nổi.
Chào mọi người, tôi là Vi khuẩn tác giả. Xấu hổ quá, thật sự tôi chịu không nổi nữa, cho hai người kia lăn sang một bên đi, tôi muốn chen vào nói hai câu! Nếu không người hộc máu sẽ không phải là bạn học Diệp Chân Chân đâu, Vi khuẩn tác giả nhất định sẽ hộc máu mà chết trước.
Kịch bản cẩu huyết đến mấy cũng không thể đến mức này được chứ!!!
U Dạ Công Tử có mắt thánh hay sao mà những chuyện xảy ra trong trại ngày hôm nay anh ta đều biết hết cả vậy, hơn nữa, dõng dạc nói ra như vậy àm không sợ bị bại lộ thân phận sao?
Không đưa thư báo trước, cứ lượn tới lượn lui ở trong trại (hơn nữa đến trình độ không bị ai phát hiện) không phải chứng minh anh là người trong trại hay sao?
“Muội tên là gì?” Loại vấn đề này, không phải là vì lúc nãy Chân Chân giả chết mà không có được đáp án nên giờ chạy đến hỏi thôi?
Xin nhờ, có cần ngu ngốc như vậy không hả? Ai cũng có thể nhìn ra, U Dạ Công Tử chính là Nhiếp Thu Viễn có được không?
Hơn nữa, vì cho đẹp nên mặt nạ chỉ đeo có một nửa, ánh mắt và miệng đều lộ hết ra ngoài rồi còn gì, là ai cũng có thể nhận ra cả thôi, nhưng mà người trong thiên hạ này đều nhận không ra?!!!!!!!! Diệp Chân Chân, luôn tự xưng xuất thân hệ hình sự trinh thám, đối với nhận diện khuôn mặt có độ nhạy cực cao mà lại không thể nhận ra???
Kiếm lại tùy tiện đặt ở bên gối đầu? Kiếm của hai người đều giống nhau…. Chừng đó chi tiết rành rành ra như thế mà bạn Chân Chân đều ngoảnh mặt làm ngơ?
Mẹ, ai ném dép đó?!
Diệp Chân Chân: Cho tôi xin, đây đều là do cô viết có được không? Là tự cô thiết kế ra đó, giờ lại dám chê tôi đần độn?! Lão nương biết võ đấy, cô còn muốn sống không đây??
Vi khuẩn Tác giả: Hả? Là do tôi viết sao? Ách… Đúng vậy! Được rồi, hai người cứ tiếp tục đi thôi.
---
Đúng vậy, U Dạ Công Tử chính là hình thái tồn tại về đêm của Nhiếp Thu Viễn nha, nhưng vì có lý do nên Nhiếp Thu Viễn phải luôn tỏ ra lãnh đạm, lạnh lùng. Thực chất, tính cách của U Dạ Công Tử mới là gần với tính cách thật của Nhiếp Thu Viễn. Sau này nhiều bí mật về con người của NHiếp Thu Viễn cũng như các nhân vật xung quanh anh được hé lộ.
Còn về cái chết của Trại chủ (Cha của Diệp Lưu Huỳnh) thì bí mật ẩn giấu đằng sau hiện tại chỉ có Nhiếp Thu Viễn biết, bởi vì mục tiêu thực sự của đám người đó là anh, còn Viên Khuê, Tam nương hay Trại chủ đều là vật hi sinh.