Gương mặt chàng thanh niên rất tuấn tú, đẹp nhất chính là đôi tay.
Mười ngón thon dài, dưới ánh đèn lại càng thêm trắng trẻo, mềm mịn, hoàn mỹ không một tì vết, nhìn sơ cũng biết thuộc dạng chẳng bao giờ đụng vào việc nặng. Đôi tay của hắn có lợi thế hơn những bộ phận khác đó chính là nó trông sống động, nhanh nhẹn hơn hẳn, giống như trong đôi bàn tay ấy có chứa một sinh mệnh nhỏ.
Nhưng không hiểu sao, đôi tay này lại tỏa ra một luồng sát khí khiến tôi cảm thấy choáng váng. Đôi tay hoàn mỹ ấy đang cầm một con dao ‘phẫu thuật’, đang cắt cắt đóa hoa nhỏ trên bàn.
Ngoại trừ ‘thày giáo già’ tôi yêu kính, thì không nghĩ đến trên đời này (à nhầm, trên đời khác) còn có người như vậy. Cắt … cắt … cắt, rảnh không có chuyện gì làm lôi hoa ra ‘giải phẫu’.
Hơn nữa là ‘giải phẫu’ trong bóng đêm, dùng loại hoa quế!
Hoa quế thì ‘to’ cỡ nào chắc mọi người cũng biết mà!
Cơ thể ấy được trời ban cho thị lực tuyệt vời. Tôi nấp trong lùm cây tùng, kỳ thực cách hắn rất gần. Vì vậy tôi nhìn rất rõ động tác của đôi bàn tay, hắn dùng con dao rất nhỏ cắt từng cánh từng cánh hoa rơi xuống đất, sau đó, nhẹ nhàng bóc tách nhụy đực và nhụy cái, cắt lấy đài hoa và bầu nhụy. Cuối cùng, hắn khẽ kêu ‘ồ’ lên một tiếng.
Hắn quay đầu nhìn về phía tôi, mỉm cười.
Nói một cách khách quan, nụ cười mím chi này cũng rất mê người.
“Nếu đêm khuya muốn ra ngoài, cần gì phải ẩn nấp?”, chàng thanh niên cười nói, thanh âm nhẹ dịu.
Tôi từ trong lùm cây chui ra.
Hắn nhìn tôi, mang theo đầy nét kinh ngạc. Hắn từ từ đứng dậy, dáng người cao to, phong trần tuấn lãng, cảm giác đang có một luồng khí khống chế toàn bộ hoa viên này, khiến lòng tôi chấn động, một cảm giác khó diễn tả bằng lời.
Người này chẳng phải là kẻ phàm phu tục tử.
“Cô nương …”, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, âm thanh mang hàm ý chòng ghẹo, “… hại ta cắt đứt mất một cái.”
Tôi đến gần, nhìn thấy trên bàn đá bày ra một tấm vải đen, trên mặt vải sắp xếp chỉnh tề cánh hoa quế, nhị hoa, rất bé cùng mấy bộ phần khác. Bên tay kia của hắn, quả nhiên, nhị hoa bị đứt mất một miếng.
“Ngươi đang làm gì?” tôi hỏi.
“Luyện tay, luyện mắt, luyện trí óc”, soái ca cười đáp lời.
“Ngươi là ai?”, tôi lại hỏi.
Soái ca phì cười: “Cô nương à! Vấn đề này tôi phải hỏi cô? Cô một thân như vậy … Y phục rất khác biệt, tất nhiên không phải là người vùng này.”
Tôi cúi đầu nhìn một chút, cái tôi đang mặc chính là bộ đồ ngủ tự thiết kế, hoàn toàn mang nét hiện đại, chính là áo sơ mi freesize kết hợp với quần.
Gay go rồi đây, sợ quá nên quên mất phải thay quần áo.
Chàng thanh niên thấy tôi lúng túng, liền nhanh chóng tự giới thiệu: “Tại hạ Nhậm Bình Sinh, Phong Huyện chủ bộ.”
Chủ bộ là người quản lý công văn của huyện nha, cũng chính là nhân vật thứ ba trong huyện. Cái huyện Phong Huyền tí tẹo mà lại có một tài năng thế này sao? Hơn nữa cái tên Nhậm Bình Sinh nghe thật êm tai quá đi.
“Trúc trượng mang hài khinh thắng mã, thùy phạ, nhất thoa yên vũ nhâm bình sinh”, tôi không kìm được thốt lên.
Trong đôi mắt soái ca ánh lên tia kinh hãi. Tôi lúc này mới nhớ, hình như thời này Tô Đông Pha chưa ra đời.
*Tô Thức (Chữ Hán: 苏轼, 8/1/1037–24/8/1101), tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.
“Thơ hay! Cô nương quả nhiên là mỹ nhân siêu phàm thoát tục. Xin hỏi đại danh quý tính?”, hắn mỉm cười.
“Diệp Lưu Huỳnh!”, tôi ngượng ngùng trả lời.
“Lưu Huỳnh cô nương, tên rất hay!”, Nhậm Bình Sinh ngồi xuống, cúi xuống mặt bàn đá thổi một hơi, những cánh hoa bị tách rời loáng một cái đã bay mất, chỉ còn lại con dao giải phẫu.
“Đêm khuya đến hoa viên, cô nương không ngủ được sao?”
“Ta trông thấy một chiếc đèn lồng thổi về hướng này”, tôi đáp lời.
Nếu Nhậm Bình Sinh là chủ bộ, như vậy vụ án phát sinh buổi tối hắn không thể không biết, dĩ nhiên cũng sẽ liên hệ đến vụ đèn lồng Mẫu đơn.
Quả nhiên Nhậm Bình Sinh nhíu mày: “Có chuyện như vậy sao? Ta ở đây hơn một canh giờ, không nhìn thấy chiếc đèn lồng Mẫu đơn nào …”
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn trời, tôi không biết hắn đang nhìn gì bởi trên trời đen thui có cái gì mà nhòm.
“Lưu Huỳnh cô nương cảm thấy hứng thú với chiếc đèn lồng Mẫu đơn sao? Nếu như cô nương không sợ, ngay bây giờ ta muốn đi làm một chuyện, cô nương có đồng ý đi cùng không?”
Tôi tròn mắt kinh ngạc.
Nhậm Bình Sinh lại nở nụ cười, thì ra hắn rất thích cười, nụ cười rất ấm áp, rất tươi.
“Tối hôm qua, có người chết rất kì lạ. Ngỗ cũng không nghiệm được, nói rằng tim và mật đều mở phanh. Ta hiện tại muốn đến xem, làm rõ hắn chết thế nào.”
*Ngỗ: quan nghiệm thi như Bác sĩ pháp y thời nay.
Tham án nghiệm thi không phải chức trách của Bộ khoái và Ngỗ làm sao? Hắn là chủ bộ …
Nhậm Bình Sinh như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, lặng lẽ nói thầm bên tai: “Đây là bí mật của huyện Phong Huyền, không muốn truyền ra ngoài. Đây là nghi án khá khó, chủ bộ lén lút làm thôi!”
Điểm này tôi tin hắn, chỉ cần nhìn thấy hắn đang giải phẫu hoa quế là tôi đã tin. Nhậm Bình Sinh mang đến cho người khác cảm giác cực kỳ ôn hòa, thế nhưng lẩn khuất trong đó cũng có vài phần khó đoán. Tuy nhiên bất luận thế nào, coi là ‘đồng loại’ cũng được!
“Ta muốn đi!”, đức tính của một nữ hán tử của tôi lại rục rịch bò ra ngoài. Thật ra tôi sợ ma quỷ, nhưng bây giờ có người sống sờ sờ bên cạnh thì còn lo gì nữa.
“Đi!”, Nhậm Bình Sinh tiêu sái vỗ vỗ tay áo, đưa tay lấy đèn.
Tôi liền nhanh chóng đi theo anh đẹp trai xa lạ này vào ‘Đình thi phòng’. Nhắc tới cũng thấy kỳ lạ, huyện nha hôm nay sao thế này, chẳng có một ai giống như nhà hoang vậy.
Thi thể nằm yên trên giường, xung quanh có xếp vài chiếc giường giống y hết nhau, trông giống mấy giường nằm trên xe lửa, có điều khác mỗi một điểm là tử thi nằm bất động, có tấm khăn trắng che mặt.
Nhậm Bình Sinh vạch tấm chăn, thi thể lõa lồ hiện ra. Hắn quay lại nhìn tôi một cái, ánh mắt lại ánh lên tia kinh ngạc, bởi tôi đang nhìn chằm chằm thi thể không chớp mắt.
Tôi phát hiện ánh mắt ngạc nhiên của hắn, tôi vội vã thu hồi tầm mắt. Nhưng nửa đêm theo chân người lạ đến quan sát thi thể cũng đã phần nào chứng tỏ tâm lý của tôi không bình thường rồi, nên thiết nghĩ trước mặt hắn chẳng cần quái gì phải cải trang nữa.
Nhậm Bình Sinh nhẹ nở nụ cười, từ trong áo lấy ra chiếc khăn tay đưa cho tôi: “Che miệng và mũi?!”
Tôi từ trong túi áo ngủ lấy ra hai cái khẩu trang tự chế (tại sao trong áo ngủ của tôi lại có khẩu trang mà còn đủ hai cái thì tôi không cũng không biết, nói chung là có cái để móc ra là được), đưa cho hắn một cái.
Hắn học tôi cách đeo khẩu trang. Chiếc khẩu trang đã được thấm thuốc khử trùng đeo trên một gương mặt soái ca cổ trang trông khác biệt hẳn.
“Chà chà món đồ này thật không tệ, cô nương thật là một người không bình thường. Cô nương thật bí ẩn!”
Nhậm Bình Sinh từ trong tay áo lấy ra một đôi găng tay bạc mỏng, sau đó thuần thục banh đôi mắt thi thể, môi, miệng, kiểm tra mí mắt, xoang mũi, khoang miệng. Rồi đến xương sống, tứ chi, xương giáp …
Tôi tròn mắt nhìn thủ pháp và tốc độ nghiệm thi của hắn. Cho dù dùng cặp mắt chuyên nghiệp cũng còn không theo kịp, quả thật hắn quá ‘pro’. Hơn nữa, không cần ghi chép, tất cả hắn đều nhớ kỹ trong đầu.
Không lâu sau, hắn ngẩng đầu, nhìn tôi cười tủm tỉm, nhẹ giọng: “Lưu Huỳnh cô nương, cô nương nói xem, rốt cục là hắn chết thế nào đây?!”
Huyện nha Phong Huyện cách quán trọ chúng tôi ở không xa lắm, tuy rằng trên đường gặp mưa lớn khó đi nhưng cũng rất nhanh đã đến nơi.
Huyện nha được xây dựng theo lối kiến trúc tiêu chuẩn, không mấy khác biệt so với trên ti vi. Bên ngoài có một cái trống để đánh khi muốn kêu oan, bên trong có tấm bảng “Minh Kính Cao Huyền”. Lúc này, không có ai, gậy ‘Sát Uy’ đều được cắm trong giá đặt ở đại đường, còn gán mác ‘Uy vũ’, ‘Túc tĩnh’, thực làm cho người ta có cảm giác như đang đóng phim vậy.
Minh Kính Cao Huyền: Gương sáng treo cao ~ chỉ sự sáng suốt của quan toà, người xử án.
Túc tĩnh: Yên lặng
Thi thể được đặt ở chính giữa đại đường. Hồ Bộ đầu mời chúng tôi ngồi xuống trên ghế tựa ở đại đường, trước, kêu người dâng trà, sau đó mới vội vã đi vào nội viện. Không bao lâu sau, Hồ bộ đầu dẫn theo một người nhanh chóng tiến lại. Người nọ thấy được chúng tôi liền cúi người hành lễ.
“Tại hạ Huyện lệnh Phong Huyện Cát Thanh Tùng, khách quý đến thăm lại không tiếp đón từ xa, xin thứ tội thứ tội.”
Cát Thanh Tùng mặc thường phục, nhìn tướng mạo thì ước chừng hơn ba mươi tuổi, không giống như loại quan sai ngồi không mà hưởng trong suy nghĩ của tôi. Hắn rắn rỏi mà linh hoạt, nói chuyện thật rõ ràng, không có kiểu cợt nhả miệng lưỡi nhà quan.
Gặp qua Cát Huyện lệnh và Hồ Bộ đầu khiến ấn tượng của tôi đối với trấn Phong Huyền bỗng chốc tăng thêm một bậc. Nhìn qua quan phụ mẫu nơi này hẳn là một nhân vật có năng lực!
Lại nói tiếp, Phong Huyện và Y Xuyên Huyện tiếp giáp với nhau, hai Huyện lệnh kết giao cũng là điều đương nhiên. Nhiếp Thu Viễn đứng lên hành lễ, đơn giản giới thiệu chúng tôi một chút, rồi nói thêm vài câu khách sáo.
Trong lúc nói chuyện, người khám nghiệm tử thi đã được gọi đến. Cát Thanh Tùng vẫy tay ý bảo bọn họ bắt đầu nghiệm, chính mình lại chần chờ một chút rồi mới nói: “Nhiếp đại nhân, tại hạ đã cho người chuẩn bị khách phòng cho mọi người. Có nên đưa hai vị cô nương về trước nghỉ ngơi hay không? Nơi này có người chết, dù sao cũng không tốt.”
Tôi nhẹ nhàng kín đáo trốn ở phía sau Nhiếp Thu Viễn và Lạc Đại Xuân, trong lòng lại rất sốt ruột. Bảo chúng ta đi về trước không phải là tôi không thể nhìn đến kết quả khám nghiệm tử thi sao?
Thu nhìn nhìn chúng tôi, lại nhìn sang nơi khám nghiệm tử thi, bỗng nhiên nói: “Vậy đa tạ đại nhân, thỉnh cầu ngài cho người đưa các nàng về phòng trước.”
Lần này anh ấy chẳng có một chút am hiểu ý tứ người khác gì cả. Tôi nhìn lại, thì ra là đã bắt đầu cởi quần áo của tử thi.
Dù sao người chết cũng là nam nhân, anh ấy muốn chúng tôi tránh đi là chuyện rất bình thường.
Tôi cùng Hàn Mị Lan thi lễ cáo từ. Trong lòng tôi rối như tơ vò nhưng lại không còn cách nào, đành phải tìm cơ hội lén lút kêu gọi đồng minh của tôi:
“Dạ, huynh ở đâu? Huynh phải quan sát kỹ càng xem đã xảy ra chuyện gì nha, sau đó về nói lại cho ta biết với nha!”
Nhưng là lần này, U Dạ Công Tử phá lệ thất ước.
Bên trong khách phòng ở Huyện nha Phong Huyện tuy rằng bày biện đơn giản nhưng được quét dọn rất sạch sẽ, ở cũng rất thoải mái. Tôi nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, trong đầu tất cả đều là chuyện ma.
Đã qua canh ba. Vốn canh ba là thời gian Dạ xuất hiện, nhưng mà hôm nay anh ấy không đến. Tôi mấp máy nửa giờ trên giường vẫn không thấy bóng dáng anh xuất hiện.
Anh ấy đã đi đâu rồi? Là không nghe thấy tôi gọi sao? Hay là có việc bận?
Trong lòng tôi tự nhiên có chút bất an không giải thích được.
Cửa sổ, chợt lóe lên ánh sáng.
“Dạ?” Tôi vui vẻ xoay người xuống giường, đẩy ra cửa sổ quan sát bên ngoài.
Bên ngoài đã tạnh mưa, gió đêm mang theo mùi bùn đất ướt át đập vào mặt, cực kỳ tươi mát.
Nhưng mà trái tim nhỏ của tôi lại nháy mắt ngừng đập một chút, ngay sau đó lại đập liên hồi.
Một cái đèn lồng nhỏ màu đỏ nhạt lấp lóe ánh sáng, từ từ nhẹ nhàng bay lướt qua bên trái cửa sổ phòng rôi, chốc lát đã bay đến hoa viên.
Tôi rùng mình. Này, hình như là đèn lồng mẫu đơn đó!
Tôi dùng sức dụi dụi mắt, đèn lồng đã biến mất không thấy đâu. Mà tôi thì bị dọa đến mức choáng váng nên cũng không chú ý đến cái đèn lồng là tự mình bay đi hay là do ai cầm đi. Hẳn là không có người mang theo đèn lồng đâu nhỉ? Nhất thời tôi không thể nào xác định được.
Nhưng mà đèn lồng mẫu đơn này, hẳn là có liên quan đến vụ án!
Tôi nắm lấy thanh chủy thủ của Dạ, giấu vào trong áo, sau đó đi gõ cửa phòng Hàn Mị Lan.
Không hiểu được vì sao ý niệm đầu tiên lại là đến gõ cửa phòng cô ấy nữa. Có lẽ bởi vì cô ấy cũng là con gái, tìm cô ấy thì tiện hơn nhiều. Có lẽ là tôi cảm giác được, dù có đưa ra yêu cầu gì thì cô ấy cũng đỏ mặt đáp ứng tất cả, đặc biệt dễ sai bảo. Nói túm lại, tôi gõ mạnh cửa phòng nhưng cô ấy không có trong phòng!!!!!
Đêm hôm khuya khoắc, một cô gái lại đi đâu?
Sau đó tôi không biết nên đi gõ cửa phòng ai nữa.
Hai chúng tôi tối qua về phòng trước, nên tôi không biết hai người Nhiếp Thu Viễn ở phòng nào, với lại tôi cũng không muốn để bọn họ biết tôi có hứng thú đối với vụ án mạng.
Bỗng nhiên tôi phát hiện, trong lòng tôi lại ỷ lại như thế đối với sự tồn tại của Dạ!
Nhưng mà, có đầu mối … Thật rối rắm! Hơn nữa, quan trọng là, chiếc đèn lồng ma…. Chuyện này thật quá đáng sợ!
Tôi do dự hai mươi giây, rốt cục đứng ở hành lang la lớn lên: “Ca ca! Lạc đại ca! Các huynh ở đâu?”
Không có ai trả lời tôi. Kỳ thật là chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tĩnh đến đáng sợ, không hề có dấu hiệu tồn tại của nhân loại.
Trong khoảnh khắc, tôi có cảm giác như rơi vào ‘mạt thế’. Khi tôi vừa ngủ dậy, trên thế giới chỉ còn một mình tôi là người sống, còn lại là gián. Có lẽ ngay sau đó, những người quen thuộc với tôi sẽ mang theo một cái đèn lồng nhỏ màu đỏ nhạt bay đến trước mặt tôi. Tập trung nhìn vào, mẹ kiếp! Tất cả đều không có chân!
Tôi lắc đầu thật mạnh, khắc chế sức tưởng tượng quá mức thừa thãi, thứ được cho là ‘sỉ nhục’ đối với một người trinh thám. Không có ai ở đây, dùng lý trí mà nghĩ, hiện tại tôi phải làm gì đây?
Tôi sờ thanh chủy thủ giấu trong ngực, cắn răng một cái, lén lút đi về phía hoa viên nơi đèn lồng mẫu đơn biến mất.
Đêm lạnh, mặt đất có chút lầy lội. Trên trời không có trăng sao, chung quanh là một màu tối đen như mực.
Tôi cảm giác, tiếng tim mình đập lại có thể nghe một cách rõ ràng. Trong hoa viên thoang thoảng mùi cỏ cây, đình hóng mát chính giữa hoa viên mơ hồ xuất hiện ánh sáng.
Ánh sáng đó là màu vàng ấm áp chứ không phải màu đỏ nhạt khủng bố của chiếc đèn lồng mẫu đơn, điều này làm cho tim tôi bỗng chốc quay về vị trí cũ. Tôi lén lút đến gần mái đình, trong lòng thì vô cùng hiểu được của thiêu thân khi lao vào lửa.
Trong đình hóng mát treo một cái đèn lồng ở trên cao, là một cái đèn thông thường, rất sáng. Có một người ngồi trong đình, đang đùa nghịch cái gì đó ở trên bàn đá nhỏ.
Là một thanh niên, còn rất trẻ, CÓ CHÂN, là người sống!
Chàng thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc bộ đồ xanh mộc mạc, tóc buộc tùy ý, vài sợi tóc rơi tán loạn trước trán, làm cho bộ dáng của hắn tăng thêm vài phần ‘câu hồn đoạt phách’.
Tôi chỉ có thể nhìn được nửa bên mặt của hắn, mà chỉ mới nửa bên mặt thôi cũng đủ thấy hắn cực kỳ ‘xinh đẹp’.
Diện mạo của hắn này tuyệt không thua Nhiếp Thu Viễn. Bộ dáng của Thu, trầm ổn đại khí, mỹ cảm mang theo một chút lạnh lùng cao ngạo. Còn người thanh niên ngay cả khi một mình chuyên tâm làm gì đó cũng vô thức nở nụ cười, ấm áp như gió xuân tháng ba.
Hắn hết sức chuyên chú nhìn gì đó trong tay, loại chuyên chú tập trung này thần bí mà mê người. Tôi bị hắn hấp dẫn một chút, vì tôi cảm thấy khi người con trai nghiêm túc làm việc cũng chính là lúc thu hút nhất, khiến người khác động tâm nhất. Nhưng khi tôi nhìn thấy thứ trong tay hắn, tôi bỗng chốc hóa đá.