Ngoài cửa mơ hồ xẹt qua một tia sáng.
Nhậm Bình Sinh tháo bao tay và khẩu trang, sau đó tiện tay ôm lấy tôi vào lòng nói: “A Huỳnh, cái này, tặng cho ta nhé!”
“Như vậy là xong rồi sao?”, tôi không can tâm.
Tuy rằng đại khái có thể suy đoán ra nguyên nhân cái chết, hiểu rõ thân phận và bối cảnh của hắn nhưng vụ án này vẫn chưa phá mà!
“Ta đã rõ hắn chết như thế nào, nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói, bởi ta phải nói lời tạm biệt với cô nương”, Nhậm Bình Sinh nở nụ cười gian xảo, “Có lẽ …. ngày mai trên huyện đường tôi đến đưa nàng suy diễn.”
“Ta là một nữ hài, làm sao có cơ hội đứng trên huyện đường!”, tôi tỏ vẻ không vui.
“Nàng thông minh nhanh trí, làm sao lại không thể nghĩ ra cách? Vậy đi, nói xong rồi nhé!”, Nhậm Bình Sinh ngừng một chút, hỏi tiếp: “Ca ca Nhiếp Thu Viễn sủng nàng không?”
Trong đầu tôi lại hiện ra cảnh hôm qua Thu thẳng thừng đuổi tôi về, tôi bất giác thở dài một hơi.
“Ta trước đây không hiểu chuyện, đối xử với ca ca không tốt, vì lẽ đó, là một kẻ đáng ghét của ca ca …”
Nhậm Bình Sinh khẽ cười nhạo: “Vậy thì đừng đi cùng hắn. Sau này theo ta được không? Ta sẽ đối tốt với nàng, khiến cho nàng trải qua vô số chuyện thú vị. Nàng đó, là người không thể chịu nổi cô đơn tẻ nhạt, theo ta nhất định sẽ hài lòng.”
Thật là trắng trợn!
Tôi tuy rằng không mang những cảm xúc của người thời cổ đại nhưng dù sao cũng là con gái chưa biết yêu mà! Vậy mà cứ thẳng thừng biểu lộ như vậy, khiến mặt tôi ửng đỏ lên như gấc. Máu nóng dồn lên mặt, tôi trái lại chẳng thốt nên lời.
Soái ca cũng không ép tôi phải trả lời, hắn dùng đôi tay xinh đẹp vừa sờ mó tử thi kia nhẹ nắm lấy tay tôi khiến tim tôi hồn xiêu phách lạc. Hắn nắm tay tôi tới cửa ‘Đình Thi Phòng’, rồi nói: “Sắp sáng rồi, ta tin, A Huỳnh xưa nay không lạc đường. Mau về nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ mau chóng gặp mặt thôi.”
Hắn nháy mắt với tôi một cái, sau đó rẽ hướng khác mà đi.
Tôi cảm thấy choáng váng toàn thân. Đêm hôm qua vừa gặp quỷ, vừa gặp thi thể, đầu tôi muốn lộn tung. Nhậm Bình Sinh là người khá thú vị, hơn nữa, cũng là một soái ca tương đối xuất sắc!
Tôi thầm mắng mình mê trai, phải dằn xuống. Kỳ thực, Nhậm Bình Sinh và Nhiếp Thu Viễn có một vài phương diện khá giống nhau nhưng khí chất thì hoàn toàn ngược lại. Dạng của Nhậm Bình Sinh là ấm nam, nhưng đôi khi trên người hắn tỏa ra một cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, rất lạnh, lạnh hơn Nhiếp Thu Viễn gấp nhiều lần.
Tôi không biết mình trở về phòng như thế nào, ngã xuống giường là ngủ không biết trời trăng gì, đầu rất đau. Mãi đến khi trời sáng, Mị Lan gọi tôi dậy ăn điểm tâm, nói Nhiếp Thu Viễn cùng Lạc Đại Xuân cũng đã ra đến đại sảnh.
Tôi không màng ăn uống, vội chạy nhanh đến đại sảnh. Ngày hôm nay có thể nghe được đáp án của vụ án không phải sao?
“Ta! Đêm qua nhìn thấy đèn lồng Mẫu Đơn trôi bồng bềnh! Ngay trong hoa viên của huyện nha …”, tôi dùng ngữ khí sợ hãi nói khi vừa bước chân vào đến đại sảnh, “Thật sự có thể …”
Từ ‘sợ’ được tôi nuốt trở vào trong họng bởi cả đám người trong phòng nhìn tôi bằng ánh mắt của người ngoài hành tinh. Thu nhíu mày, còn Lạc Đại Xuân cười khổ: “Lưu Huỳnh, muội lại phát bệnh sao?”
Quả thật những chuyện này không phải là trọng điểm. Trọng điểm là mười mấy người đang ngồi trong đại sảnh không hề có bóng dáng của Nhậm Bình Sinh.
“Đêm qua … Chủ bộ đại nhân nói … đèn lồng …”, tôi lúng túng, nói lắp bắp.
Ai nghĩ đến một ‘lão’ gầy gò đứng phắt dậy, hai tay xua xua loạn xạ, kinh hãi nói: “Tuyệt nhiên không có việc này! Tuyệt nhiên không có việc này! Tại hạ cho dù có to gan đến mấy cũng không dám đêm hôm khuya khoắt xông vào khu vực gia nữ quyến của Nhiếp Đại Nhân! Hơn nữa cả đêm qua chúng tôi đều đi xem xét việc thả đèn ở dòng sông phía Bắc ngoại huyện. Cả Mị Lan cô nương cũng đi, chúng tôi đi cùng nhau. Tuyệt nhiên không có việc này đâu!”
Trong đầu tôi có một dấu chấm hỏi to tướng. Chuyện này … Là ai đây?!
“Vị này chính là Chủ bộ bổn huyện, Trần Thọ. Cô nương nói tới chủ bộ đại nhân …”, Cát Thanh Tùng huyện lệnh cảm thấy rất buồn bực.
Giời ơi! Chủ bộ huyện Phong Huyền là Trần Thọ, là cái ‘lão’ quắt queo này sao? Vậy …
Nhậm! Bình! Sinh! Là ai????
“Đây là nghi án khá khó, chủ bộ lén lút làm thôi …”
“Ngày mai ta đưa cô nương đến huyện đường suy luận … nhớ đến nhé!”
“Tên lừa đảo!”, tôi lầm bầm trong miệng.
“Lưu Huỳnh, đã xảy ra chuyện gì?”, Nhiếp Thu Viễn nhìn tôi một cách nghi hoặc.
“Đêm qua, muội nhìn thấy một chiếc đèn lồng Mẫu Đơn, trong lòng rất sợ. Muội gọi các huynh, nhưng không có ai ở đó. Sau đó, liền gặp chủ bộ đại nhân. Hắn nói không có chuyện gì, chưa từng nhìn thấy đèn lồng Mẫu Đơn …”, tôi như đứa trẻ làm chuyện sai quấy nhỏ giọng nói, tuyệt nhiên không nhắc tới tôi cùng Chủ bộ đại nhân đã làm những gì.
“Như vậy, theo như muội nói, người muội gặp không phải là Trần Thọ, Trần Đại nhân?”
Tôi gật gật đầu: “Là một nam nhân có tuổi tác không chênh lệch với ca ca lắm. Hắn tự xưng mình là Phong Huyền chủ bộ, khiến muội … còn kinh sợ hơn!”
Nhiếp Thu Viễn cau mày: “Tên, có nói tên không?”
“Hắn nói tên hắn là Nhậm Bình Sinh!”
Tôi trả lời bằng thanh âm rất bình thường, nhưng khi đọc lên ba chữ Nhậm Bình Sinh, Nhiếp Thu Viễn nghe như sét đánh ngang tai, trong nháy mắt hai mắt mở lớn.
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy biến hóa mạnh mẽ như thế, thậm chí anh đột nhiên đứng phắt dậy, tựa như muốn nắm lấy cánh tay tôi, nhưng sau đó miễn cưỡng dồn nén lại. Tôi có cảm giác tim mình đột nhiên nghẹn lại, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Tôi, tôi có làm gì sai?
“Ca ca …”, chưa nói hết câu, tôi nghe thấy tiếng ‘bốp’, liền ngay sau đó có cảm giác bên má phải đau rát.
Hóa ra Nhiếp Thu Viễn tàn nhẫn giáng mạnh một bạt tai lên mặt tôi.
“Như vậy là không tuân thủ lễ nghĩa, đêm khuya lại cùng nam nhân xa lạ tùy ý trò chuyện, sau này làm sao có thể lo liệu việc kết hôn? Cần phải quản thúc muội chặt chẽ hơn nữa!”
Tôi bị đánh đến choáng váng, giật mình ngẩng đầu. Điểm này không giống anh ấy chút nào, thế nhưng anh làm bộ như tôi không có mặt trên đời, không thèm nhìn tôi lấy một cái.
Tôi không biết tại sao, chỉ oan ức rơi nước mắt. Chuyện này, là tôi sai sao? Hay chỉ là do anh ấy thấy tôi không vừa mắt, làm cái gì cũng không thấy vừa mắt. Tôi nức nở nhìn sang phía Lạc Đại Xuân, Lạc Đại Xuân rõ ràng cũng giật mình vì chuyện này, có điều lúc này hắn ba phải dàn xếp: “Được rồi! Được rồi! Cũng chỉ là do Lưu Huỳnh bị dọa sợ!”
Bầu không khí trở nên lúng túng. Nhưng trong đại sảnh toàn là cao thủ chốn quan trường, lúc này nhanh chóng chuyển đề tài, nghiên cứu chuyện xảy ra trong huyện.
“Aizza, vì sao bổn huyện lại có đạo dân tục này chứ, rõ ràng không phải là thời Nguyên, cả đêm qua lo việc Tế Tự. Hàng năm vào thời gian này đều xảy ra chuyện, thả cái đèn Khổng Minh cũng không xong.”
Vậy là hôm qua bọn họ không ở đây là vì vụ này sao.
Có điều chờ một chút, đèn Khổng Minh?
Trong đầu tôi vụt qua một tia sáng
Đèn Khổng Minh thả trên bầu trời, thời cổ đại cũng được dùng trong quân sự, mà hiện tại thả đèn Khổng Minh chủ yếu là cầu phúc. Vậy là khi huyện Phong Huyền tổ chức lễ Tế tự vong linh cũng có thả đèn Khổng Minh, bởi họ tin khi họ viết mấy dòng chữ lên chiếc đèn rồi thả lên trời bay đi có thể giúp họ bày tỏ lòng tiếc thương với người đã khuất.
Đèn Khổng Minh tương truyền là do Gia Cát Lượng phát minh. Năm đó Gia Cát Khổng Minh bị Tư Mã Ý bao vây, không tài nào có thể phát binh cầu cứu, dựa vào chiều gió, ông làm chiếc đèn lồng, buộc lên đó tin chi viện, quả nhiên sau đó liền thành công. Vì vậy công dụng thả đèn Khổng Minh cũng là cách thức lan truyền tin tức đây.
Nếu như vụ ma quỷ đèn lồng Mẫu đơn này thật sự là đèn Khổng Minh thì sao?
Trong lúc nhất thời đầu óc tôi như một thước phim chiếu chậm: Đèn lồng Mẫu đơn treo trên ngọn cây, hiện trường đèn lồng Mẫu đơn, mật thất, độc giết, Thiên Kính Môn, Kẻ phản bội, …
Cuối cùng hình ảnh ngắt quãng ở thời điểm tử thi nuốt phải độc dược.
Thì ra là như vậy.
“Trúng độc?” Tôi suy đoán.
Trên thi thể không có ngoại thương, không có vết máu bầm, không có dấu bị dây siết cổ, xương lưỡi không có dị biến, không phải bị sốc do mất máu quá nhiều, cũng không giống cơ tính hít thở không thông. Vậy khả năng suy xét tiếp theo phải là trúng độc.
“Há? Nói như vậy cô nương cũng không tin chuyện này do quỷ thần linh tinh gì đó à!” Đôi mắt hoa đào lóng lánh của Nhậm Bình Sinh lại hàm chứa tinh quang. Hắn lấy ra bảy cây ngân châm thật dài, bắt đầu từ cổ họng, chuẩn xác dọc theo đường tiêu hóa mà cắm vào thực quản, dạ dày, gan, tiểu tràng, đại tràng của người chết.
Bảy cây ngân châm, không một cây nào biến sắc.
Tôi ‘phụt’ một cái cười thành tiếng.
Không nghĩ tới soái ca cũng cười, rút từng cây ngân châm ra, nói: “Cái này không được, đúng không?”
Tôi ngưng cười, tôi cho rằng cổ nhân đều rất tin tưởng chuyện ngân châm thử độc, tại đây khám nghiệm tử thi không kiểm tra ra độc cũng là vì nguyên nhân này. Nhưng mà người con trai trước mắt tôi bây giờ hình như lại không nghĩ như vậy.
“Ngân châm, ta cảm thấy nó chỉ có thể thử ra thạch tín.” Hắn một câu trúng đích.
Quả thật là như vậy. Cho dù là thời hiện đại, trên tivi chiếu phim võ hiệp, cung đấu, mọi người dùng phương thức nghiệm độc cũng chỉ là châm bạc đũa bạc thìa bạc. Kết quả trên mạng có một bạn nói, khi dùng thìa bạc ăn Kiwi cũng khiến thìa biến thành màu đen làm cho hắn sợ đến mức chạy lên mạng xin giúp đỡ.
Kỳ thật ăn Kiwi, trứng gà, những đồ dùng bằng bạc đều có khả năng biến sắc.
Chất làm cho bạc phát sinh phản ứng hóa học chủ yếu là lưu huỳnh. Chất này tác dụng lên lớp bạc phía ngoài tạo thành một lớp AgS màu đen, đây chính là nguyên nhân khiến châm bạc đổi màu. Trong một số loại thức ăn thường ngày như lòng đỏ trứng gà cũng có chứa lưu huỳnh, cho nên rõ ràng một việc cho dù không có độc thì vẫn có thể sinh ra phản ứng hóa học khiến châm bạc đổi màu đen. Mà loại độc được dùng phổ biến ở cổ đại chủ yếu là thạch tín, chính là Asenic trioxide AsO. Thời cổ đại, thạch tín không dùng công nghệ để tách đi tạp chất nên bên trong đều sẽ lẫn một ít lưu huỳnh hoặc hợp chất của lưu huỳnh, chính thành phần lưu huỳnh này sinh ra phản ứng với châm bạc.
Nói cách khác, độc phải là thạch tín, hơn nữa không thể dùng loại thạch tín quá ‘xa xỉ’ thì mới có thể dùng ngân châm để nghiệm, nếu không chỉ là vô nghĩa.
Cha ruột của ‘tôi’ chính là trúng độc Babieturate mà chết, cho nên cũng không có cách nào dùng ngân châm để thử độc.
“Loại độc này thật sự rất tuyệt nha, ta cứ tưởng chỉ có ta mới chế ra được.” Mỹ nam hừ hừ cười khẽ, “Từ quả hạnh nhân đắng ta đã điều chế ra một loại độc kiến ‘huyết phong hầu’, sau khi ăn vào đều sẽ nghẹn chết. Mí mắt người chết sẽ có màu sắc hồng anh đào như thế này đây.”
Tôi lạnh sống lưng. Hắn, lúc mỉm cười nói những lời này không biết sao lại khiến tôi có cảm giác, dường như loại độc mà hắn đã tạo ra đã được kiểm chứng trên người sống rồi vậy.
Khổ hạnh nhân. Lúc tôi nhìn thấy hắn mở mí mắt và miệng người chết phát hiện ở lớp niêm màng có màu hồng anh đào khác thường thì tôi đã hoài nghi đây là trúng độc cyanide. Khổ hạnh nhân có chứa Cyanogen glycosides, chỉ không biết là ‘công nghệ’ thời này hắn ta có thể chiết xuất đến trình độ nào.
Nếu là cyanide thì nhất định sẽ xuất hiện tình trạng ‘kiến huyết phong hầu’. Tác dụng của nó rất nhanh, ngay lập tức khiến độ pH của máu giảm xuống, dẫn đến trúng độc axit, khiến cho hàng loạt tế bào thiếu dưỡng chất mà chết. Nhậm Bình Sinh nói, người trúng độc đều là nghẹn chết thật không sai chút nào đâu.
Kiến huyết phong hầu: Thấy máu là cổ họng khép lại, hiểu sâu xa hơn là máu vừa chảy ra thì đã chết ngay lập tức
‘Công nghệ’ chế độc của thế giới này tuyệt không thể khinh thường, năng lực điều tra cũng như vậy. Nhậm Bình Sinh, là tuyệt đỉnh cao thủ thứ hai mà tôi gặp được sau Nhiếp Thu Viễn. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, năng lực của hắn thể hiện ra còn cao hơn Thu một chút, cho nên sự kinh ngạc của tôi với hắn cũng nhiều hơn một xíu.
“A Huỳnh, nàng là nữ nhân đặc biệt nhất mà ta từng gặp.” Nhậm Bình Sinh đưa tay gỡ khẩu trang xuống, đôi mắt cực kỳ đẹp nhìn thẳng vào tôi, khó có lúc hắn không cười, lời nói thêm vài phần ái muội.
Trong lòng tôi bắt đầu hoảng hốt, đối mặt với sự dụ hoặc của mỹ nam gợi cảm với chỉ số thông minh cực cao trước mặt, tôi vội vàng chuyển hướng đề tài: “Thật là mưu sát sao? Vậy hung thủ đâu rồi? Làm sao hung thủ có thể khiến hắn uống độc dược?”
“Khẳng định là không phải tự sát.” Nhậm Bình Sinh lại nhẹ nhàng cười rộ lên, “Thu Viễn ca ca của nàng không phải đã nói rồi sao, trong tình huống này nếu nói là tự sát không phải quá không hợp lý sao? Hơn nữa, chung quanh không có bất cứ dụng cụ nào để chứa độc có đúng không?”
Tôi rùng mình.
“Huynh rõ ràng nhận ra ta, tại sao lại giả vờ?”
Nhậm Bình Sinh cười nói: “A Huỳnh, ta đâu có giả vờ? Ta là Chủ bộ, Huyện lệnh huyện lân cận đến chơi, gia quyến ngài ấy có bao nhiêu người ắt hẳn ta biết đến, mà ta thật sự không biết tính danh của nàng mà! Tối hôm qua lúc mọi người gặp Cát đại nhân, ta rõ ràng đã ở đó mà nàng không thèm để ý đến ta mà thôi.”
Nhân vật như hắn, không cần nói đến Đại đường ở Huyện nha, cho dù là ở đám đông người người tấp nập thì cũng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy (siêu cấp mỹ nam mà). Tôi nhíu mày.
Nhậm Bình Sinh cũng không để ý, chỉ hơi nheo mắt lại, nói: “Nhiếp đại nhân cũng không phải là nhân vật bình thường, trong ngực ngài ấy chính là nhật nguyệt. Nàng là người bên cạnh ngài ấy, tự nhiên cũng không giống người bình thường, nếu không ta sẽ không rủ nàng đến đây. Hiện tại xem ra, ánh mắt của ta cực chuẩn.”
Phong Huyền cổ quái, Chủ bộ cũng cổ quái nốt. Bên trong chuyện này có điều gì đó rất kỳ quái, nhưng nhất thời tôi không thể giải thích đó là cái gì.
“Có một điều ta tra được nhiều hơn những người khác, đó là thân phận của người chết.” Nhậm Bình Sinh chậm rãi nói.
Quả nhiên là người hành sự. Tra thân phận liền có thể tìm ra động cơ phạm tội, có động cơ phạm tội thì có khả năng vạch ra phạm vi nghi phạm.
“Người này, nhìn qua là tên thư sinh trói gà không chặt, nhưng kỳ thật hắn là một tuyệt kỹ cao thủ. Hắn thuộc một tổ chức thần bí trên giang hồ có tên gọi Thiên Kính Môn. Người này chính là phản đồ Thiên Kính Môn.”
Nói như vậy, là người của Thiên Kính Môn đến tru sát phản đồ sao? Khó trách người này lại lén lút như vậy, ở trọ còn cẩn thận từng chút một, đến cửa sổ cũng phải khóa. Nhưng mà Thiên Kính Môn, đến cùng là cái tổ chức quái nào vậy ta?
“Không biết Thiên Kính Môn?” Soái ca nhìn ra tâm tư của tôi, nở nụ cười, “Thiên Kính Môn là một tổ chức giang hồ thần bí, cực kỳ khổng lồ, tay trong rất nhiều, hiện tại xem như ổn tọa vị trí bá chủ giang hồ đó. Nghe nói, Thiên Kính Môn được thành lập bởi một vị Thần bổ thời tiền triều, vị Thần bổ này bất mãn Tùy đế hoang dâm, bất mãn loại tư hình trên danh nghĩa luật pháp nên tự mình rút khỏi triều đình, sau đó thành lập một tổ chức ẩn trong bóng tối như vậy trên giang hồ.”
Tôi vừa nghe vừa bổ não: Bat man, Iron man, Flash man, Spider man, Green man….
Nhậm Bình Sinh thấy ánh mắt tôi dại ra cũng không để ý, nói tiếp: “Thiên Kính Môn từ khi thành lập đến nay đều lấy mở rộng thiên hạ chính nghĩa làm sứ mệnh của mình, cho nên những môn đồ do Thiên Kính Môn bồi dưỡng đều là tinh anh phá án. Nhưng bọn hắn đều đã đi làm nội ứng, hơn nữa kỷ luật lại nghiêm minh, những vụ án điều tra ra được đều dùng đến hình phạt riêng để xử lý.”
Nghe vậy thì thấy có vẻ là một tổ chức tốt thôi. Nhưng đối với hoàng đế mới mà nói, chỉ sợ đây là một cái đinh trong mắt, là sự uy hiếp lớn đây.
Lời mà Lý Thế Dân đã nói hồi còn ở Bát Tử Sơn lại một lần nữa quanh quẩn trong đầu tôi, luật Đại Đường sẽ đảm bảo sinh mệnh cũng như tài sản của dân chúng không chịu uy hiếp. Không biết sao, có một loại dự cảm không tốt giống như gió thổi báo giông tố sắp đến.
“Nhưng mà hình thức xử lý của Thiên Kính Môn đối với phản đồ tương đối hà khắc, những năm gần đây thì cực kỳ hung tàn.” Nói xong, Nhậm Bình Sinh lại mỉm cười, “Người chết này trốn ở khách điếm Phong Huyền, không biết là muốn chắp nối với ai đây. Cho nên người nào giết hắn thì vẫn chưa thể xác định được.”
“Không phải huynh nói Thiên Kính Môn ẩn giật, cho tới giờ đều làm nội ứng. Vậy thì làm sao huynh có thể tra được những điều này?” Tôi cảm thấy rất huyền diệu.
“Bởi vì ta có bản lĩnh.” Nhậm Bình Sinh cười tủm tỉm đáp lời.