Thế nhưng, đầu mối liên kết ở giữa thì vẫn còn thiếu, tôi căn bản lại không thể đưa những thông tin này cho bọn họ.
Ví dụ như, nguyên nhân tử vong. Ngân châm cũng thử không ra, bây giờ lại không có U Dạ công tử, nếu như tôi nói người này chết vì trúng độc thì dựa vào đâu khiến người ta tin.
“Nguyên nhân cái chết là gì nhỉ?”, tôi lặng lẽ hỏi Lạc Đại Xuân.
Ai ngờ Lạc Đại Xuân không chút nào do dự khẽ nói: “Là trúng độc.”
Tôi giật mình. Lại nghe Lạc Đại Xuân tiếp lời: “Là Thu Viễn nghiệm được. Huynh ấy nói loại độc dược này nếu dùng phương pháp nghiệm thi thông thường đều không tài nào nghiệm ra.”
Đêm qua tôi chỉ lo thán phục độ chuyên nghiệp của Nhậm Bình Sinh, nhưng quên mất nam thần của tôi cũng không thua kém hắn một chút nào.
“Lạc đại ca”, tôi chỉ vào vật chứng là chiếc đèn lồng Mẫu đơn bày trong đại sảnh, “Nhìn sơ trông chiếc đèn lồng Mẫu đơn này cũng hao hao giống đèn Khổng Minh !”
Lạc Đại Xuân sửng sốt, giống như có sét đánh bổ đôi não hắn.
“Ta hiểu rồi!”, Lạc Đại Xuân bỗng reo hò.
Trong đại sảnh đám người kinh ngạc nhìn vào hắn.
Rõ ràng là tôi rò rỉ thông tin quý báu này cho Lạc Đại Xuân là chính xác, sự thông minh của hắn cũng không thua Nhiếp Thu Viễn là bao. Chỉ mới nói sơ sơ mà ngay lập tức hắn đã nắm bắt được toàn cục.
“Ta biết nguyên lý mật thất, cùng nguyên nhân cái chết của người này rồi!”
Lạc Đại Xuân sai người mang một cây nến nhỏ, thắp lên, sau đó đặt vào chiếc đèn lồng Mẫu đơn. Nhiệt khí tỏa khắp đèn lồng, dần dần chiếc đèn lồng phồng lên, từ từ bay lên trên cao.
“Quả nhiên là đèn Khổng Minh! Kiểu đèn lồng Mẫu đơn này e rằng cũng là một công cụ truyền tin của một tổ chức nào đó!”
Nhác thấy gương mặt mọi người vẫn còn ngơ ngác, Lạc Đại Xuân liền giải thích: “Theo như chủ khách điếm người chết này suốt ngày cứ thần thần bí bí, đóng cửa sổ, khóa cửa phòng, liền cho thấy thân phận người chết khá kỳ lạ. Mặc dù là hiện trường bị mặc dù là phong kín nhưng trên nóc nhà có lỗ thông hơi, tuy người và động vật không thể chui qua nhưng cũng có thể thả đèn lồng vào. Có thể có người muốn đưa tin cho người chết này.”
Lạc Đại Xuân nỗ lực tạo dựng lại tình cảnh lúc ấy. Chàng thư sinh trong phòng sao chép Kim Cương Kinh, tại sao lại sao chép Kim Cương Kinh? Vì có người cho rằng làm như vậy có thể tịnh tâm, điều này chứng tỏ nội tâm của hắn đang rất lo lắng. Hắn đang đợi điều gì đó. Ngay lúc này, từ lỗ thông gió xuất hiện một chiếc lồng đèn Mẫu đơn từ từ hạ xuống. Đúng! Chính là đồ vật mà hắn ta chờ đợi từ lâu, tin tình báo, chắc chắn đó là một tờ giấy đã cài sẵn trên đèn lồng Mẫu đơn.
Trong hoàn cảnh tâm trí căng thẳng, thời gian cấp bách, tình thế nguy cấp, sau khi xem xong tin tình báo hắn cần phải tìm cách tiêu hủy, là cách gì?
Đốt!
Thế nhưng sẽ lưu lại dấu vết, vì vậy những người đã được đào tạo chuyên nghiệp những sẽ thường áp dụng một cách khác.
Đúng! Chính là cảnh tượng thường thấy trong mấy bộ phim kháng chiến chống Nhật: Tôi là một Đảng viên bất khuất, đem tình báo đã nhận được, nhét hết vào trong miệng, nhai nhai, nuốt vào bụng.
Lấy tờ tin tình báo, ăn hết!
Nếu như trên tờ giấy có độc, người này như vậy chẳng âm thầm ngã chết trên nền đất trong mật thất sao?!
Tuy rằng đây thủ đoạn sát hại này có xác suất không lớn lắm nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà hành động, cơ hội thành công là rất lớn.
Hơn nữa, người không phải đã chết rồi sao!
“Chỉ như vậy thì không thể khoanh vùng được hung thủ”, Lạc Đại Xuân ra vẻ tiếc nuối, thở dài.
“Đại Xuân, đệ nói rất đúng” Người từ đầu chí cuối vẫn không lên tiếng đột nhiên đã mở miệng, “Thế nhưng vụ án này, e là tra không được. Vì người chết này, ắt hẳn là người thuộc phái Thiên Kính Môn, hơn nữa khả năng là – Kẻ phản bội Thiên Kính Môn.”
Tôi rùng mình. Người chết là người của Thiên Kính Môn, đây là tin do Nhậm Bình Sinh nói cho tôi biết. Nhưng điểm này sao Nhiếp Thu Viễn lại biết được?
Xung quanh mọi người trở nên căng thẳng, đại khái ở trên cái thế giới này, trừ tôi ra, còn tất cả mọi người không ai không biết Thiên Kính Môn.
“Như vậy, có thể nói đây là Thiên Kính Môn đang thanh lý môn hộ?”
Nhiếp Thu Viễn lắc đầu: “Người thanh lý môn hộ chưa kịp động thủ, chỉ e là do có người xúi giục đám người đó ra tay.”
Lạc Đại Xuân nhanh chóng hỏi ra câu mà tôi thắc mắc trong lòng: “Thu Viễn, làm sao huynh lại biết những chuyện này?”
Thanh âm Nhiếp Thu Viễn trở nên lạnh lẽo: “Vì … Nhậm Bình Sinh chính là Đại đệ tử của Quyền chưởng môn Thiên Kính Môn.”
Tôi cảm thấy máu huyết ngưng trệ. Chẳng trách Nhậm Bình Sinh nắm rõ mọi chuyện của Thiên Kính Môn trong lòng bàn tay, bởi hắn chính là hạt nhân của tổ chức khủng bố!
Đúng là tên lừa gạt, một nhân vật nguy hiểm. Nói năng thì ba hoa chích chòe, kỳ thực hắn mới là kẻ muốn đến thanh lý môn hộ, chỉ có điều là bị đối phương động thủ trước mà thôi!
Khoan … chờ một chút! Tại sao đại đệ tử Thiên Kính Môn lại biết rõ Nhiếp Thu Viễn như vậy? Tại sao lại điều tra người bên cạnh anh ấy? Tại sao muốn tiếp cận tôi? Không đúng, là tôi vô tình gặp được hắn …
Nhưng có đúng là vô tình không?
Trong lòng tôi dâng lên một nỗi âu lo.
“Nhiếp đại nhân, nếu Nhậm Bình Sinh là nhân vật đứng đầu của Thiên Kính Môn, vậy tại sao chúng tôi chưa từng được nghe qua cái tên này?”, Cát huyện lệnh hỏi.
“Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ đã nghe nói qua rồi chứ?”, Nhiếp Thu Viễn hỏi.
Mọi người liên tục gật đầu: “Đây chính là Tứ đại đệ tử trông coi Thiên Kính Môn, bốn người bọn họ đều là những cao thủ võ lâm, thần bí khó lường.”
E rằng bốn người bọn họ còn là tham án cao thủ, trong lòng tôi thầm nghĩ. Có điều, “Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ” nghe cũng quen tai, bộ phim kiếm hiệp nào mà chẳng có mấy nhân vật này.
“Nhậm Bình Sinh chính là Thanh Long sứ”, lời còn chưa dứt liền truyền đến một luồng khí lạnh lẽo.
Thanh Long là vị trí đầu não trong Tứ Tượng thần, nói như vậy, địa vị của Nhậm Bình Sinh ở Thiên Kính Môn chỉ đứng sau chưởng môn thôi sao?
Chẳng trách lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy hắn liền có cảm giác hắn không phải người bình thường.
Từ biểu hiện ngôn ngữ của Nhiếp Thu Viễn cho thấy anh ấy khá kiêng dè tên Nhậm Bình Sinh naỳ. Nhưng quả thực ấn tượng của tôi với tên Nhậm Bình Sinh này không hề xấu. Hai người bọn họ làm sao lại trở mặt đây?
“Người đâu!”, giọng của Cát Huyện lệnh vang lên, “Nếu thi thể đến nay vẫn không thể tra rõ thân phận, cũng không có người đến nhận, mau mang đi chôn cất.”
Xem ra bọn họ đối với Thiên Kính Môn cũng muốn tránh như trông phải rắn rết.
“Chúng ta bây giờ quay lại khách điếm, đem việc này thu kết. Không biết Nhiếp Đại Nhân có thể đồng hành hay không?”, Cát Thanh Tùng dĩ nhiên đối với Nhiếp Thu Viễn có thêm vài phần hứng thú.
Nhiếp Thu Viễn gật đầu. Lạc Đại Xuân nói: “Hay để tôi đưa Lưu Huỳnh về trước!”
Chủ bộ Trần Thọ bước lên một bước, nói: “Việc này không cần phiền đại nhân bận tâm, thuộc hạ tự đi sắp xếp, cũng đã dọn sẵn chút điểm tâm, nếu tiểu thư chưa dùng bữa, cũng có thể trước tiên đến đó dùng qua một chút.”
Xem ra Chủ bộ ngoại trừ quản công văn còn lo việc đi lại, ăn mặc ngủ nghỉ.
Mấy tên đàn ông đều đi làm chuyện của mình, tôi đi theo sau Trần Thọ, để hắn dẫn đến phòng ăn.
Đi được một lúc, liền đi ngang qua hoa viên mà đêm qua tôi đã gặp Nhậm Bình Sinh. Cách cái chòi nghỉ đó không xa là ao sen, xung quanh cây cối rậm rạp, mùa này tuy rằng không phải là mùa sen nở nhưng phong cảnh rất thanh nhã.
“Đang nghĩ đến ta?”, một giọng nói êm tai vang lên, trong thanh âm không giấu ý cười, “Vốn dĩ chỉ cung cấp cho nàng thông tin nguyên nhân cái chết của người đó là thế nào. Ai ngờ A Huỳnh quá thông minh lại có thể suy đoán được ngọn ngành câu chuyện!”
Nhậm.Bình.Sinh!
Tôi kinh hãi, gương mặt biến sắc! Điều khiến cho tôi sợ đến tái mét mặt mày chính là khi Trần Thọ xoay người lại, mang theo một gương mặt nếp nhăn quỷ dị nhìn tôi mà cười lớn.
“Đã nói cho nàng biết ta chính là Phong Huyền chủ bộ, vậy mà nghe bọn họ nói một chút, ngay lập tức lại không tin cơ chứ!”, Trần Thọ nói.
Ngoài cửa mơ hồ xẹt qua một tia sáng.
Nhậm Bình Sinh tháo bao tay và khẩu trang, sau đó tiện tay ôm lấy tôi vào lòng nói: “A Huỳnh, cái này, tặng cho ta nhé!”
“Như vậy là xong rồi sao?”, tôi không can tâm.
Tuy rằng đại khái có thể suy đoán ra nguyên nhân cái chết, hiểu rõ thân phận và bối cảnh của hắn nhưng vụ án này vẫn chưa phá mà!
“Ta đã rõ hắn chết như thế nào, nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói, bởi ta phải nói lời tạm biệt với cô nương”, Nhậm Bình Sinh nở nụ cười gian xảo, “Có lẽ …. ngày mai trên huyện đường tôi đến đưa nàng suy diễn.”
“Ta là một nữ hài, làm sao có cơ hội đứng trên huyện đường!”, tôi tỏ vẻ không vui.
“Nàng thông minh nhanh trí, làm sao lại không thể nghĩ ra cách? Vậy đi, nói xong rồi nhé!”, Nhậm Bình Sinh ngừng một chút, hỏi tiếp: “Ca ca Nhiếp Thu Viễn sủng nàng không?”
Trong đầu tôi lại hiện ra cảnh hôm qua Thu thẳng thừng đuổi tôi về, tôi bất giác thở dài một hơi.
“Ta trước đây không hiểu chuyện, đối xử với ca ca không tốt, vì lẽ đó, là một kẻ đáng ghét của ca ca …”
Nhậm Bình Sinh khẽ cười nhạo: “Vậy thì đừng đi cùng hắn. Sau này theo ta được không? Ta sẽ đối tốt với nàng, khiến cho nàng trải qua vô số chuyện thú vị. Nàng đó, là người không thể chịu nổi cô đơn tẻ nhạt, theo ta nhất định sẽ hài lòng.”
Thật là trắng trợn!
Tôi tuy rằng không mang những cảm xúc của người thời cổ đại nhưng dù sao cũng là con gái chưa biết yêu mà! Vậy mà cứ thẳng thừng biểu lộ như vậy, khiến mặt tôi ửng đỏ lên như gấc. Máu nóng dồn lên mặt, tôi trái lại chẳng thốt nên lời.
Soái ca cũng không ép tôi phải trả lời, hắn dùng đôi tay xinh đẹp vừa sờ mó tử thi kia nhẹ nắm lấy tay tôi khiến tim tôi hồn xiêu phách lạc. Hắn nắm tay tôi tới cửa ‘Đình Thi Phòng’, rồi nói: “Sắp sáng rồi, ta tin, A Huỳnh xưa nay không lạc đường. Mau về nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ mau chóng gặp mặt thôi.”
Hắn nháy mắt với tôi một cái, sau đó rẽ hướng khác mà đi.
Tôi cảm thấy choáng váng toàn thân. Đêm hôm qua vừa gặp quỷ, vừa gặp thi thể, đầu tôi muốn lộn tung. Nhậm Bình Sinh là người khá thú vị, hơn nữa, cũng là một soái ca tương đối xuất sắc!
Tôi thầm mắng mình mê trai, phải dằn xuống. Kỳ thực, Nhậm Bình Sinh và Nhiếp Thu Viễn có một vài phương diện khá giống nhau nhưng khí chất thì hoàn toàn ngược lại. Dạng của Nhậm Bình Sinh là ấm nam, nhưng đôi khi trên người hắn tỏa ra một cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, rất lạnh, lạnh hơn Nhiếp Thu Viễn gấp nhiều lần.
Tôi không biết mình trở về phòng như thế nào, ngã xuống giường là ngủ không biết trời trăng gì, đầu rất đau. Mãi đến khi trời sáng, Mị Lan gọi tôi dậy ăn điểm tâm, nói Nhiếp Thu Viễn cùng Lạc Đại Xuân cũng đã ra đến đại sảnh.
Tôi không màng ăn uống, vội chạy nhanh đến đại sảnh. Ngày hôm nay có thể nghe được đáp án của vụ án không phải sao?
“Ta! Đêm qua nhìn thấy đèn lồng Mẫu Đơn trôi bồng bềnh! Ngay trong hoa viên của huyện nha …”, tôi dùng ngữ khí sợ hãi nói khi vừa bước chân vào đến đại sảnh, “Thật sự có thể …”
Từ ‘sợ’ được tôi nuốt trở vào trong họng bởi cả đám người trong phòng nhìn tôi bằng ánh mắt của người ngoài hành tinh. Thu nhíu mày, còn Lạc Đại Xuân cười khổ: “Lưu Huỳnh, muội lại phát bệnh sao?”
Quả thật những chuyện này không phải là trọng điểm. Trọng điểm là mười mấy người đang ngồi trong đại sảnh không hề có bóng dáng của Nhậm Bình Sinh.
“Đêm qua … Chủ bộ đại nhân nói … đèn lồng …”, tôi lúng túng, nói lắp bắp.
Ai nghĩ đến một ‘lão’ gầy gò đứng phắt dậy, hai tay xua xua loạn xạ, kinh hãi nói: “Tuyệt nhiên không có việc này! Tuyệt nhiên không có việc này! Tại hạ cho dù có to gan đến mấy cũng không dám đêm hôm khuya khoắt xông vào khu vực gia nữ quyến của Nhiếp Đại Nhân! Hơn nữa cả đêm qua chúng tôi đều đi xem xét việc thả đèn ở dòng sông phía Bắc ngoại huyện. Cả Mị Lan cô nương cũng đi, chúng tôi đi cùng nhau. Tuyệt nhiên không có việc này đâu!”
Trong đầu tôi có một dấu chấm hỏi to tướng. Chuyện này … Là ai đây?!
“Vị này chính là Chủ bộ bổn huyện, Trần Thọ. Cô nương nói tới chủ bộ đại nhân …”, Cát Thanh Tùng huyện lệnh cảm thấy rất buồn bực.
Giời ơi! Chủ bộ huyện Phong Huyền là Trần Thọ, là cái ‘lão’ quắt queo này sao? Vậy …
Nhậm! Bình! Sinh! Là ai????
“Đây là nghi án khá khó, chủ bộ lén lút làm thôi …”
“Ngày mai ta đưa cô nương đến huyện đường suy luận … nhớ đến nhé!”
“Tên lừa đảo!”, tôi lầm bầm trong miệng.
“Lưu Huỳnh, đã xảy ra chuyện gì?”, Nhiếp Thu Viễn nhìn tôi một cách nghi hoặc.
“Đêm qua, muội nhìn thấy một chiếc đèn lồng Mẫu Đơn, trong lòng rất sợ. Muội gọi các huynh, nhưng không có ai ở đó. Sau đó, liền gặp chủ bộ đại nhân. Hắn nói không có chuyện gì, chưa từng nhìn thấy đèn lồng Mẫu Đơn …”, tôi như đứa trẻ làm chuyện sai quấy nhỏ giọng nói, tuyệt nhiên không nhắc tới tôi cùng Chủ bộ đại nhân đã làm những gì.
“Như vậy, theo như muội nói, người muội gặp không phải là Trần Thọ, Trần Đại nhân?”
Tôi gật gật đầu: “Là một nam nhân có tuổi tác không chênh lệch với ca ca lắm. Hắn tự xưng mình là Phong Huyền chủ bộ, khiến muội … còn kinh sợ hơn!”
Nhiếp Thu Viễn cau mày: “Tên, có nói tên không?”
“Hắn nói tên hắn là Nhậm Bình Sinh!”
Tôi trả lời bằng thanh âm rất bình thường, nhưng khi đọc lên ba chữ Nhậm Bình Sinh, Nhiếp Thu Viễn nghe như sét đánh ngang tai, trong nháy mắt hai mắt mở lớn.
Tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy biến hóa mạnh mẽ như thế, thậm chí anh đột nhiên đứng phắt dậy, tựa như muốn nắm lấy cánh tay tôi, nhưng sau đó miễn cưỡng dồn nén lại. Tôi có cảm giác tim mình đột nhiên nghẹn lại, trong lòng không khỏi kinh hãi.
Tôi, tôi có làm gì sai?
“Ca ca …”, chưa nói hết câu, tôi nghe thấy tiếng ‘bốp’, liền ngay sau đó có cảm giác bên má phải đau rát.
Hóa ra Nhiếp Thu Viễn tàn nhẫn giáng mạnh một bạt tai lên mặt tôi.
“Như vậy là không tuân thủ lễ nghĩa, đêm khuya lại cùng nam nhân xa lạ tùy ý trò chuyện, sau này làm sao có thể lo liệu việc kết hôn? Cần phải quản thúc muội chặt chẽ hơn nữa!”
Tôi bị đánh đến choáng váng, giật mình ngẩng đầu. Điểm này không giống anh ấy chút nào, thế nhưng anh làm bộ như tôi không có mặt trên đời, không thèm nhìn tôi lấy một cái.
Tôi không biết tại sao, chỉ oan ức rơi nước mắt. Chuyện này, là tôi sai sao? Hay chỉ là do anh ấy thấy tôi không vừa mắt, làm cái gì cũng không thấy vừa mắt. Tôi nức nở nhìn sang phía Lạc Đại Xuân, Lạc Đại Xuân rõ ràng cũng giật mình vì chuyện này, có điều lúc này hắn ba phải dàn xếp: “Được rồi! Được rồi! Cũng chỉ là do Lưu Huỳnh bị dọa sợ!”
Bầu không khí trở nên lúng túng. Nhưng trong đại sảnh toàn là cao thủ chốn quan trường, lúc này nhanh chóng chuyển đề tài, nghiên cứu chuyện xảy ra trong huyện.
“Aizza, vì sao bổn huyện lại có đạo dân tục này chứ, rõ ràng không phải là thời Nguyên, cả đêm qua lo việc Tế Tự. Hàng năm vào thời gian này đều xảy ra chuyện, thả cái đèn Khổng Minh cũng không xong.”
Vậy là hôm qua bọn họ không ở đây là vì vụ này sao.
Có điều chờ một chút, đèn Khổng Minh?
Trong đầu tôi vụt qua một tia sáng
Đèn Khổng Minh thả trên bầu trời, thời cổ đại cũng được dùng trong quân sự, mà hiện tại thả đèn Khổng Minh chủ yếu là cầu phúc. Vậy là khi huyện Phong Huyền tổ chức lễ Tế tự vong linh cũng có thả đèn Khổng Minh, bởi họ tin khi họ viết mấy dòng chữ lên chiếc đèn rồi thả lên trời bay đi có thể giúp họ bày tỏ lòng tiếc thương với người đã khuất.
Đèn Khổng Minh tương truyền là do Gia Cát Lượng phát minh. Năm đó Gia Cát Khổng Minh bị Tư Mã Ý bao vây, không tài nào có thể phát binh cầu cứu, dựa vào chiều gió, ông làm chiếc đèn lồng, buộc lên đó tin chi viện, quả nhiên sau đó liền thành công. Vì vậy công dụng thả đèn Khổng Minh cũng là cách thức lan truyền tin tức đây.
Nếu như vụ ma quỷ đèn lồng Mẫu đơn này thật sự là đèn Khổng Minh thì sao?
Trong lúc nhất thời đầu óc tôi như một thước phim chiếu chậm: Đèn lồng Mẫu đơn treo trên ngọn cây, hiện trường đèn lồng Mẫu đơn, mật thất, độc giết, Thiên Kính Môn, Kẻ phản bội, …
Cuối cùng hình ảnh ngắt quãng ở thời điểm tử thi nuốt phải độc dược.
Thì ra là như vậy.