Năm tháng thanh xuân đẹp như bông như hoa, những năm tháng cắp sách đến trường, thời đại học là quãng thời gian tươi đẹp nhất.
Kỳ thật đây chẳng qua là chuyện trước khi tôi tỉnh lại mà thôi.
Học xong năm ba đại học, tôi bắt đầu lên kế hoạch tính toán tương lai. Những người xung quanh như thế nào không quan trọng. Có người chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh, có đang suy tư về một ngã rẽ lớn trong cuộc đời. Thật ra chẳng có gì phải đáng để suy nghĩ, trừ khi mọi người cũng có cùng mục đích giống như tôi là để quyến rũ trai đẹp, còn không, nếu không thể lưu lại trường làm giáo viên thì chỉ còn nước đi tranh sứt đầu mẻ trán với bọn tội phạm mà thôi.
Trước khi học tôi chỉ nghĩ rằng những kiến thức này đối với tôi rất hữu ích, sau khi học, tôi mới cảm thấy ngành điều tra hình sự cũng rất thú vị.
Nói thẳng ra, những thứ tôi học có liên quan đến tội phạm, muốn được điều tra chân tướng một cách ngọn ngành phải làm những gì, nắm được mục đích cùng thủ đoạn của tội phạm. Thật ra những điều chúng tôi học cũng không khác gì công việc của Quách Cự Hiệp – Lục Phiến Môn, chỉ khác một điều ngày nay thủ đoạn càng tiên tiến, càng khoa học và tinh vi hơn thôi. Chương trình học của chúng tôi là nặng nhất trong các khoa ở học viện, phức tạp nhất, áp dụng thực tế tốt nhất. Nếu tùy tiện nêu ví dụ, tôi có thể kể ngay các môn như: tâm lý học tội phạm, chụp ảnh hiện trường, vẽ bản đồ hiện trường, pháp y, giám định hiện trường, thẩm vấn, … chưa kể những môn học chung.
Nói nó áp dụng thực tế mạnh nhất bởi vì hầu hết các môn học đều liên quan chặt chẽ đến hiện trường phạm tội. Có điều dù sao cũng là trường học, tuy rằng cũng từng được ra hiện trường, nhìn thi thể, nhưng thấy số lần cũng không nhiều. Chúng tôi cũng được học cách bắn súng, và cách giữ chân địch.
Sức mạnh của sự liều mạng cùng hiệu quả và lợi ích của ‘trùm’ học, hơn nữa bình thường tôi còn tự học được không ít ‘nghề’, nhiều môn học tôi khiến giáo viên rất thán phục, cho rằng mai sau tôi sẽ là một nữ cảnh sát siêu cấp vô địch.
Nếu như họ biết tôi đây liều cái mạng này vì điều gì, nhất định bọn họ mỗi người ói một ngụm máu dìm tôi chết đuối.
Hết cách rồi, một cô nương ý chí kiên cường ở độ tuổi ‘não có vấn đề’ là như vậy, đã nhận định chuyện gì thì sẽ giống như một con chó điên gặm mãi cục xương không tha.
Mặc dù Chương trình học của mọi người đều giống nhau, nhưng mỗi người đều có hứng thú riêng của mình. Tuy nhiên trong số đó đa phần đều là hứng thú với những thứ hoặc ít hoặc nhiều có chút cổ quái. Ví dụ như cô bạn ở giường dưới trong ký túc xá, không biết chạm phải dây nào mà lại đặc biệt hứng thú với độc phẩm. Đến cuối cùng tôi còn hoài nghi cô ta có lẽ sắp điều chế ra được propylamine methylbenzo (thành phần chính của ma túy đá, cây gai dầu và thuốc lắc …) luôn quá.Tôi cũng tốt bụng nhắc cô ta nếu không biết đừng có điều chế lung tung.
Đâu chỉ có bạn học là quái gở, bí mật cổ quái nhất phải tính đến nhóm giáo sư. Giáo sư kính yêu của chúng tôi – thường được chúng tôi gọi là Lão Lưu, khoảng gần 60 tuổi rồi mà tai không lãng, tay không run, bước đi nhanh nhẹn như gió. Muốn hỏi tôi vì sao gọi ông ấy là quái dị, thì phải nói đến đam mê của ông ấy.
Lúc rảnh, Lão Lưu chỉ thích cầm dao giải phẫu, nhưng không phải để phẫu thuật thi thể mà là giải phẫu hoa cỏ. Mùa xuân mổ xẻ hoa đào, mua hè thì đến hoa ô mai, mùa thu thì tùm lum tùm la chả biết hoa gì, mùa đông thì khỏi nói, có hoa đâu mà giải với phẫu, thế là ra công viên cuống quít đi tìm hoa. Nói tóm lại, ông giống như một nhà sinh vật học, hoa cỏ từ lớn đến bé dưới con dao giải phẫu của ông đều bị ông mổ xẻ từng cánh hoa, nhị hoa, từng lớp từng lớp, mỏng như những tờ giấy nhiều màu sắc.
Giải phẫu hoa cỏ kỳ thực là một môn sinh vật học, nhưng Lão Lưu cho rằng giải phẫu hoa hay người đều phải bình tĩnh, tỉnh táo. Nếu tâm không đạt được mức độ tuyệt đối ‘tĩnh’, thì không cách nào phán đoán chuẩn xác để ra tay, mà khi giải phẫu dù là cái sai nhỏ nhất cũng dẫn đến thất bại. Vậy điều này so với công tác điều tra không phải giống như nhau sao?
A! Hoa giải phẫu học sao? Tôi chưa từng có tư tưởng này, nên với vấn đề này cực kỳ xem thường.
Tuy nhiên, trong lớp Lão Lưu vẫn chú ý đến tôi, vì bài tập tôi làm đều rất tốt. Tựu chung lại mà nói, mọi người đều yêu thích các môn học điều tra công nghệ cao ví như kỹ thuật trinh sát, kỹ thuật giám định DNA, những cái hay trong điều tra của đội CSI, tuy nhiên tôi lại không có chút hứng thú. Cái tôi quan tâm chỉ là tâm lý tội phạm, điều tra hiện trường gây án, kiểm nghiệm thi thể, phương pháp lấy lời khai, đều là những Chương trình nguyên sơ, nhưng đây cũng là nguyên nhân khiến Lão Lưu khá thích tôi, bởi ông cho rằng tôi là một người thích tư duy. Nhưng trên thực tế, còn phải hỏi? Cổ đại có mấy cái máy móc công nghệ cao kia sao?
* CSI: Crime Scene Investigation hay CSI là một loạt phim truyền hình trinh thám, tâm lý tội phạm của Mỹ - Canada của đạo diễn Anthony E. Zuiker. "CSI: Crime Scene Investigation" ra mắt vào ngày 06 tháng 10 năm 2000 trên CBS
Được rồi! Đề tài này quá nghiêm túc. Chuyển đi!
Thời áo trắng tung bay, cụ thể là thời gian đại học, đề tài mọi người bàn luận chủ yếu không phải là chuyện yêu đương hay sao.
Muốn hỏi tôi đã từng yêu chưa. Hỏi thừa, đương nhiên là có. Bạn trai ‘nhìn không thấy’ của tôi luôn ở đằng sau bảo hộ tôi suốt tám năm trời, lúc tôi buồn, an ủi tôi; lúc tâm trạng xuống dốc, cổ vũ tôi; lúc tôi vui thì cùng cười với tôi. Tôi biết sẽ có một ngày, anh ấy biến thành người bằng xương bằng thịt đứng trước mặt tôi, mười ngón tay chúng tôi đan vào nhau, sau đó anh ấy nói với tôi, anh cũng chờ đợi ngày này.
Tôi hi vọng có ngày ấy … vậy mà hôm nay đây … tại sao … anh ấy lại là anh của tôi? Thất vọng tràn trề, lệ tuôn rơi.
Nhưng mà bạn trai ngỏ ý, bạn trai lấy lòng, bạn trai nguyện cơm bưng nước rót đương nhiên cũng có.
Nói không phải khoe khoang, tôi cũng khá xinh. Tuy rằng không đẹp như minh tinh màn bạc, nhưng tốt xấu gì cũng có gương mặt đoan trang mỹ lệ, cũng khiến đối phương có ấn tượng tốt, thêm vào đó thân hình cũng cao ráo, trải qua muôn vàn thử thách rèn luyện nên dáng người khỏi phải nói, rất đáng yêu.
Bình thường tôi thích cột tóc đuôi ngựa, mặt mộc không trang điểm, mặc đồng phục huấn luyện do trường phát. Lúc không lên lớp, tôi diện áo sơ mi trắng với váy jean. Nghe nói đây là phong cách giả thời thượng đang lưu hành trong vườn trường, nhưng mà tôi không có cố ý làm vậy đâu, chỉ là tôi lười cắt tóc cùng mua quần áo mà thôi à.
Mặc đẹp trang điểm đẹp cho ai ngắm?
Nhưng trên thực tế, mấy nam sinh đó hơi sợ tôi. Bởi vì tôi không sợ gì cả mà luôn lao về phía trước với sự liều mạng điên cuồng. Lần đầu tiên quan sát thi thể giải phẫu chỉ một mình tôi là có khí thế bừng bừng lại còn cười ha hả, sau đó không ói mửa gì mà còn có thể lập tức đến căn tin ăn bánh bao nhân thịt.
Trong lòng tôi sớm đã có ý trung nhân, vì lẽ đó tôi không cần thiết ở trước mặt người tỏ ra ‘ta đây tính cách tốt’. Không sai, vốn dĩ, nguyên bản tôi là một nữ hán tử một trăm phần trăm.
Nhưng dù như vậy, cũng từng có người đến nói với tôi: “Trên người cô có một loại hương vị cổ điển!”
Cũng không biết anh ta thật tâm hay là chỉ là cách anh ta ‘cua gái’, dù sao tôi cũng chả muốn cũng chả cần phải hiểu. Lúc đó, khi nghe anh ta nói xong câu này, tôi khá kinh ngạc, không lẽ anh ta là tiên tri, lại nhìn thấy được dáng vẻ của tôi sau khi xuyên không?
Người nói những lời này là Trương Dương, là giảng viên phụ đạo được mời từ bên ngoài về trường tôi.
Công tâm mà nói, Trương Dương cũng khá điển trai. Lúc giáo viên chủ nhiệm giới thiệu anh ta với lớp, nữ sinh cả lớp đều sục sôi (rõ ràng trong lớp chả có bao nhiêu nữ sinh, ấy thế mà lại ầm ĩ được như cái chợ trời)
Ở bên ngoài, giảng viên phụ đạo ấy là một anh cảnh sát thực thụ, là một cảnh sát hình sự, xông pha vào con đường nước sôi lửa bỏng. Anh ta cũng không lớn hơn chúng tôi mấy tuổi nhưng đã là đội phó của đội cảnh sát điều tra hình sự. Mấy vụ ‘thần án’ qua tay anh phá cũng được sinh viên chúng tôi lấy ra làm mẫu học tập.
Nếu không phải thành phố đang hướng đến bộ mặt thành phố mới thì chắc người như Trương Dương chẳng bao giờ chịu đến trường của tôi để làm giảng viên phụ đạo.
Nhưng khi đến làm việc anh rất nghiêm túc, chủ yếu là dạy học thực tiễn hiện trường cùng thực chiến. Tính cho đến thời điểm này, anh ấy dạy chúng tôi được một năm rưỡi. Từ ngày đầu tiên học thực hành với anh, tôi có thể cảm nhận được anh là người mạnh mẽ, đầu óc mạch lạc, tư duy rất nhạy bén, mọi kỹ thuật đều rất xuất chúng. Vì vậy tôi cực kỳ thích học tiết của anh ta vì nó rất thực dụng.
Trương Dương cao 1m87, bình thường mặc cảnh phục, có đôi khi mặc quần áo huấn luyện viên, cũng có thời điểm mặc áo thun ôm, phô bày vóc dáng thật chuẩn men. Tóc anh không dài không ngắn, nước da rám nắng, khi tháo xuống cặp kính râm ‘khủng bố’ gọng vàng xuống sẽ lộ ra một đôi mắt cực kỳ sắc bén.
Khí chất của người cảnh sát, mọi người đều biết đúng không?
Một anh trinh sát nổi danh cường đại dù sao trên người cũng có chút ‘biến thái’ khác người, có khả năng là sự cố chấp hoặc cái gì đó đại loại thế. Không biết trên người tôi có loại khí thế ‘biến thái’ nào khiến anh ấy xúc động không nữa, theo thời gian trôi qua, anh ấy lại đối xử với tôi có chút không giống với những sinh viên khác.
Đó là một buổi trưa nắng nóng, Thầy Trương ngồi nghỉ bên gốc đại thụ trên con đường mà tôi nhất định sẽ đi qua, chờ một đứa mặc chiếc áo thun trắng rộng thùng thình in hình một con thỏ ngu ngốc.
Anh ấy nở nụ cười, đưa cho tôi cái bánh bao thịt.
Tôi đâu có ngu, đương nhiên hiểu ý của anh ấy, nếu không, anh ấy cũng không ngớ ngẩn đến mức giả bộ vô tình theo tôi tán gẫu cái đề tài độc thân. Tôi cảm thấy lúc này đây thầy Trương như những chàng thanh niên bình thường khác, lúc anh không phải đang thi hành nhiệm vụ thì sẽ không mang bản mặt tỉnh bơ không hề biến sắc của đội phó đội cảnh sát hình sự.
Trong lòng tôi đã có nam thần, những người khác làm sao có thể cạnh tranh nổi đây?
Thật ra, vào ngày tôi định thực hiện kế hoạch xuyên không, tôi có gặp Trương Dương. Anh nói với tôi: “Ngày hôm nay tôi phải ra hiện trường, đợi tôi làm xong công việc, tôi sẽ quay về tìm em. Ngày hôm nay em nhất định phải chờ tôi, tôi có việc quan trọng muốn nói với em!”
Tôi lườm hắn một cái, bởi tôi cho rằng tình tiết này là một điềm xấu. Trước một việc nguy hiểm, xin vui lòng đừng nói mấy câu này được không? Đây chẳng phải được coi là cái điềm hay sao, thường thường có người nói “Ngày mai tôi về hưu", "Vợ tôi sắp sinh con”, “Hoàn tất nhiệm vụ lần này tôi lập tức trở về kết hôn", thông thường người nói mấy câu như vậy là cách cái chết không còn xa.
Tuy rằng tôi đã nói đồng ý chờ Trương Dương, nhưng ngày đó chuyến xuyên không của tôi không thể không thực hiện, vì vậy tôi trong lòng tôi thầm nói với Trương Dương: “Thật không phải, nhưng tôi phải đi rồi. Mặc dù ở bên kia 80 năm, ở đây chỉ có mười phút!”
Vì vậy, Thầy Trương, ngàn lần vạn lần anh phải còn sống, muốn nói gì, chờ đến 80 năm sau khi tôi trở lại rồi hãy nói!
Bàn Tay Vàng ở đây không có nghĩa là may mắn mà chỉ bàn tay tài giỏi hiếm có, rất thành thục trong việc thực hiện một thao tác lao động hoặc kĩ thuật nhất định.
“Thu Viễn, nói như vậy tức là huynh cho rằng trại chủ bị…” Lạc Đại Xuân thần sắc ngưng trọng.
“Không sai,” Nhiếp Thu Viễn gương mặt không biến sắc nói, “Phụ thân không phải chết do bất ngờ phát bệnh mà là bị người ta sát hại.”
Trên mặt Lạc Đại Xuân có chút giận dữ: “Thu Viễn à, dù huynh chán ghét Lưu Huỳnh đến mức nào thì cũng nên niệm tình huynh muội, không nên lấy muội ấy làm bia sống chứ!”
Cho tôi xin! Bạn thư sinh mặt trắng à, bạn không cần phải nói toạc ra như vậy chứ! Bạn có biết hai chữ ‘chán ghét’ có bao nhiêu chói tai, làm người ta đau lòng như thế nào không hả?
“Ta sẽ bảo vệ muội ấy, sẽ không để muội ấy thiếu một sợi tóc.” Nam thần nói chắc như đinh đóng cột.
“Muội nguyện ý!” Nghe xong những lời này, tôi kích động túm lấy một cánh tay Nhiếp Thu Viễn. Những người trong phòng đều giật bắn người, nam thần cũng kinh hãi, thiếu chút nữa hắt nguyên chén thuốc nóng vào mặt tôi.
Có thế này anh ấy mới nhận ra mình vẫn bưng chén thuốc, anh đặt chén thuốc xuống bàn, đỡ tôi ngồi xuống ghế bên cạnh. Tôi yếu ớt nói: “Biết tin phụ thân mất, muội cảm thấy rất đau lòng, nhưng, trong đầu muội không thể nào nhớ ra được hình dáng của phụ thân, không thể nào nhớ nổi những tháng ngày muội được sống bên cạnh phụ thân, điều này … càng khiến muội khổ sở …” Nói đến đoạn xúc động, nước mắt tôi lại rơi, lã chã lã chã nhỏ xuống nơi bàn tay.
Tôi tinh tường cảm giác được, tất cả mọi người trong phòng đều thương tâm, bao gồm cả nam thần của tôi. Ngay cả không khí cũng trở nên lắng đọng.
“Đừng sợ!”, Nhiếp Thu Viễn an ủi, “Hiện tại toàn bộ huynh đệ Bát Tử Sơn đều đã tề tựu tại Nghị sự đường, chúng ta chỉ cần nhanh chóng bắt được hung thủ là mọi chuyện sẽ kết thúc.”
“Muội đã hôn mê bao lâu?”
Nhiếp Thu Viễn thật sự không nghĩ tới tôi sẽ hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, hơi giật mình trả lời: “Gần sáu canh giờ.”
“Vậy phụ thân thì sao? Phụ thân ở đâu?”
Sắc mặt Nhiếp Thu Viễn tối sầm lại.
“Vẫn còn ở bên trong phòng ngủ. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, muội lại trong tình trạng như thế này nên vẫn chưa kịp chỉnh lý di dung cho phụ thân.”
Tôi nhân cơ hội này nắm lấy tay anh ấy, ngẩng đầu dùng đôi mắt mông lung đẫm lệ nhìn anh, dùng ngữ khí cầu xin nói: “Ca ca, muội muốn gặp phụ thân lần cuối cùng.”
Yêu cầu này hiển nhiên là rất bình thường. Chỉ là anh ấy không biết được, điều cốt lõi tôi muốn là gì.
Nhìn thi thể ông chú vạm vỡ trên giường, tôi cực kỳ ‘chuyên nghiệp’ nhào đến bên giường khóc lóc ầm ĩ, tràn ngập cảm tình nhìn người ‘cha’ đã không còn sức sống, trong lòng thì âm thầm nói xin lỗi, tay thì không ngừng sờ soạng khắp một tấc một thước trên cơ thể người chết.
Nhóm người Nhiếp Thu Viễn đi cùng tôi và những người ở trong phòng đều không phát giác ra được điều không ổn. Cho dù bình thường ‘tôi’ tính tình có tệ hại đến mức nào, cho dù không có trí nhớ thì khi đứng trước di thể người thân yêu nhất, biểu hiện như tôi cũng rất là bình thường.
Một lúc lâu sau, Nhiếp Thu Viễn đến gần kéo tôi đứng dậy. Hàn Mị Lan đứng bên cạnh khóc nức nở, bả vai run run khiến cho tôi rất phiền lòng.
Trong đầu tôi vốn đã rối lắm rồi, bởi trên thi thể ông chú này, tôi phát hiện một số chi tiết khó lý giải.
Con người sau khi tử vong, sau đến giờ tử thi bắt đầu xuất hiện hiện tượng co cứng, tiếng sau đạt đến toàn thân, khoảng tiếng tiếp theo thì bắt đầu giảm dần, thi thể từ từ mềm lại. Sau khi chết, cơ thể ngừng sản sinh nhiệt lượng, ước chừng mỗi một tiếng độ ấm thi thể giảm đi độ. Dựa vào độ co cứng cùng độ ấm của thi thể này để phán đoán, thời gian tử vong ước chừng là - tiếng trước, khớp với thời gian tôi hôn mê theo lời của Nhiếp Thu Viễn.
canh giờ = tiếng
Nhưng mà quan sát thi ban sau lưng xác chết (tôi khóc lóc, liều mạng lay động một cái thật mạnh, dường như đã lật úp di thể ông ấy, kéo lệch quần áo trên lưng), ông ấy hẳn là chết trước thời gian đó rồi. Hoặc là nói, thi ban trên thi thể này xuất hiện sớm hơn so với những thi thể bình thường khác.
thi ban: da đổi màu do tế bào thành mạch máu bị vỡ trong chu trình tự phân hủy của tế bào sau khi chết.
Khuôn mặt thi thể đã được lau rửa sạch sẽ nhưng tôi vẫn phát hiện được giữa miệng và mũi ông ấy còn sót lại ít bọt màu trắng.
Còn có, mùi rượu thoang thoảng truyền đến.
Khuôn mặt ông ấy rất bình thản, dường như đây là một cái chết không có đau đớn. Giống như đang ngủ, sau đó, thân thể chậm rãi đình chỉ hoạt động, lâm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Nếu Nhiếp Thu Viễn đã kết luận là mưu sát, thi thể này lại không có ngoại thương, như vậy anh ấy đã sớm dùng ngân châm thử độc. Tôi tin, anh ấy chẳng thăm dò được gì.
Tôi không biết làm sao anh ấy có thể kết luận được ông ấy bị giết, bởi nếu chỉ dựa vào tình trạng thi thể này, không loại trừ khả năng tự sát.
Tôi phán đoán ông ấy bị giết là do căn cứ vào vết thương của ‘tôi’. ‘Tôi’ vì chứng kiến cảnh cha mình gặp nạn nên hoảng sợ tột độ, do đó đầu mới bị va vào cột nhà. Tôi quan sát vết thương trên trán, quả thật là do đập đầu vào cột mà ra, nhưng bị thương đến mức nào thì tôi vẫn chưa biết được. Khả năng là do quá trình xuyên không đã có tác dụng trị liệu nào đó đối với thân thể này của tôi, đây là số mệnh, tôi không thể nào làm gì khác.
Nhưng hai bên bắp tay tôi đều có một chỗ máu ứ đọng rất nặng, đây không phải là vết thương do đập đầu vào cột nhà gây ra. Cho dù bị va vào đi chăng nữa nó cũng không thể nào đối xứng như vậy.
Đây là có người dùng hai tay kiềm trụ cơ thể của tôi, đập thật mạnh đầu tôi vào cột nhà.
Một đôi tay mạnh mẽ của người đàn ông. Nhất định là một người luyện võ, tôi nghe nói ‘tôi’ cũng luyện võ, võ công cũng không tệ, người bình thường khó có thể làm gì được tôi.
Như vậy, tôi phán đoán một chút về nguyên nhân cái chết của ông chú này, cũng là điểm tôi cảm thấy khó tin nhất. Tuy rằng không có cách nào lấy máu, gan và dạ dày để giám định chất độc, nhưng dựa vào tình trạng này tôi suy đoán rằng ông ấy có khả năng bị trúng độc Barbiturat.
Barbiturat là một loại chất gây ức chế thần kinh, là thành phần chủ yếu của thuốc ngủ. Barbiturat có tác dụng ức chế rất mạnh đối với trung khu thần kinh, đặc biệt là vỏ đại não, nếu sự dụng quá liều có thể khiến cho các xung tác thần kinh dần dần tê liệt, trung tâm hô hấp ở hành não bị ức chế trực tiếp dẫn đến giảm biên độ và tần số nhịp thở, cơ thể dần thiếu dưỡng khí dẫn đến tử vong.
Để làm rõ ý tôi cho hai ví dụ dẫn chứng. Thí dụ như loại thuốc tiêm chết không đau, thành phần chủ yếu là hợp chất diễn sinh barbiturate, kết hợp với thuốc mê và một số thành phần khác, khi tiêm vào tĩnh mạch sẽ gây tác dụng lên vỏ đại não, nhanh chóng làm con người mất đi ý thức, sau đó nhịp tim và hô hấp đình chỉ, sẽ có một cái chết thật thanh thản.
Một ví dụ khác, ngôi sao nổi tiếng thế giới Marilyn Monroe chết vì trúng độc Barbiturat do sử dụng thuốc an thần quá liều.
Cho dù vẫn không sử dụng thuốc quá liều nhưng chất này khi kết hợp với cồn cũng có thể dẫn phát trúng độc, mà trên thi thể này tôi có thể ngửi thấy mùi rượu.
Vì vậy, nếu uống thuốc ngủ chứa barbiturate thì nhất định KHÔNG ĐƯỢC UỐNG RƯỢU!
Nhưng theo như những gì tôi học được thì barbiturate được phát hiện và tinh luyện từ năm . Còn đây là Đường triều có được không? Thế giới này quả thực quá điên cuồng, đã không thể dùng suy nghĩ bình thường để suy đoán nữa.
Có lẽ, những chuyện mà chúng ta không biết được trong lịch sử còn có rất nhiều? Luyện đan không cẩn thận luyện ra đậu hũ, biết đâu chừng còn có thể luyện thành barbiturate thì sao?
Tất cả những thu thập cùng suy xét đều được tôi hoàn thành trong lúc còn đang diễn trò khóc lóc thảm thiết. Có lẽ các anh chị kinh ngạc muốn biết: Tại sao tôi có được những kết luận này?
Quên giới thiệu, mở đầu tôi có nói đến rất nhiều công tác chuẩn bị nhưng lại không có nhắc đến điểm này. Anh chị nhất định không chú ý đến một câu tôi đã nói trước đó.
“Tôi là Diệp Chân Chân, nữ sinh viên năm thứ ba.”
Đã là sinh viên năm ba thì ắt hẳn sẽ chọn chuyên ngành rồi chứ?
Đúng vậy, những phân tích trên đều từ chuyên ngành tôi học. Vốn tôi muốn thi vào ngành diễn xuất, bởi vì tôi cảm thấy kỹ năng diễn xuất thật sự rất thực dụng. Nhưng sau này phát hiện, trong cuộc sống thực tế, năng lực diễn xuất của tôi cũng không tồi nên tôi đã lựa chọn một chuyên ngành khác thực dụng hơn.
Tài liệu ghi lại, nam thần của tôi từng bước từng bước thăng chức trong triều chủ yếu dựa vào tài năng phá án trác tuyệt, tuyệt đối là trinh thám nổi danh đương thời.
Cũng không đếm được đây là ‘Bàn Tay Vàng’ thứ mấy mà tôi đã trù tính cho chính mình, tạm thời cho là thứ mười tám đi.
Tóm lại, vì để có thể cùng Nhiếp Thu Viễn sóng vai chiến đấu, tôi lựa chọn một chuyên ngành phức tạp mà thú vị - Điều tra hình sự.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Năm tháng thanh xuân đẹp như bông như hoa, những năm tháng cắp sách đến trường, thời đại học là quãng thời gian tươi đẹp nhất.
Kỳ thật đây chẳng qua là chuyện trước khi tôi tỉnh lại mà thôi.
Học xong năm ba đại học, tôi bắt đầu lên kế hoạch tính toán tương lai. Những người xung quanh như thế nào không quan trọng. Có người chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh, có đang suy tư về một ngã rẽ lớn trong cuộc đời. Thật ra chẳng có gì phải đáng để suy nghĩ, trừ khi mọi người cũng có cùng mục đích giống như tôi là để quyến rũ trai đẹp, còn không, nếu không thể lưu lại trường làm giáo viên thì chỉ còn nước đi tranh sứt đầu mẻ trán với bọn tội phạm mà thôi.
Trước khi học tôi chỉ nghĩ rằng những kiến thức này đối với tôi rất hữu ích, sau khi học, tôi mới cảm thấy ngành điều tra hình sự cũng rất thú vị.
Nói thẳng ra, những thứ tôi học có liên quan đến tội phạm, muốn được điều tra chân tướng một cách ngọn ngành phải làm những gì, nắm được mục đích cùng thủ đoạn của tội phạm. Thật ra những điều chúng tôi học cũng không khác gì công việc của Quách Cự Hiệp – Lục Phiến Môn, chỉ khác một điều ngày nay thủ đoạn càng tiên tiến, càng khoa học và tinh vi hơn thôi. Chương trình học của chúng tôi là nặng nhất trong các khoa ở học viện, phức tạp nhất, áp dụng thực tế tốt nhất. Nếu tùy tiện nêu ví dụ, tôi có thể kể ngay các môn như: tâm lý học tội phạm, chụp ảnh hiện trường, vẽ bản đồ hiện trường, pháp y, giám định hiện trường, thẩm vấn, … chưa kể những môn học chung.
Nói nó áp dụng thực tế mạnh nhất bởi vì hầu hết các môn học đều liên quan chặt chẽ đến hiện trường phạm tội. Có điều dù sao cũng là trường học, tuy rằng cũng từng được ra hiện trường, nhìn thi thể, nhưng thấy số lần cũng không nhiều. Chúng tôi cũng được học cách bắn súng, và cách giữ chân địch.
Sức mạnh của sự liều mạng cùng hiệu quả và lợi ích của ‘trùm’ học, hơn nữa bình thường tôi còn tự học được không ít ‘nghề’, nhiều môn học tôi khiến giáo viên rất thán phục, cho rằng mai sau tôi sẽ là một nữ cảnh sát siêu cấp vô địch.
Nếu như họ biết tôi đây liều cái mạng này vì điều gì, nhất định bọn họ mỗi người ói một ngụm máu dìm tôi chết đuối.
Hết cách rồi, một cô nương ý chí kiên cường ở độ tuổi ‘não có vấn đề’ là như vậy, đã nhận định chuyện gì thì sẽ giống như một con chó điên gặm mãi cục xương không tha.
Mặc dù Chương trình học của mọi người đều giống nhau, nhưng mỗi người đều có hứng thú riêng của mình. Tuy nhiên trong số đó đa phần đều là hứng thú với những thứ hoặc ít hoặc nhiều có chút cổ quái. Ví dụ như cô bạn ở giường dưới trong ký túc xá, không biết chạm phải dây nào mà lại đặc biệt hứng thú với độc phẩm. Đến cuối cùng tôi còn hoài nghi cô ta có lẽ sắp điều chế ra được propylamine methylbenzo (thành phần chính của ma túy đá, cây gai dầu và thuốc lắc …) luôn quá.Tôi cũng tốt bụng nhắc cô ta nếu không biết đừng có điều chế lung tung.
Đâu chỉ có bạn học là quái gở, bí mật cổ quái nhất phải tính đến nhóm giáo sư. Giáo sư kính yêu của chúng tôi – thường được chúng tôi gọi là Lão Lưu, khoảng gần 60 tuổi rồi mà tai không lãng, tay không run, bước đi nhanh nhẹn như gió. Muốn hỏi tôi vì sao gọi ông ấy là quái dị, thì phải nói đến đam mê của ông ấy.
Lúc rảnh, Lão Lưu chỉ thích cầm dao giải phẫu, nhưng không phải để phẫu thuật thi thể mà là giải phẫu hoa cỏ. Mùa xuân mổ xẻ hoa đào, mua hè thì đến hoa ô mai, mùa thu thì tùm lum tùm la chả biết hoa gì, mùa đông thì khỏi nói, có hoa đâu mà giải với phẫu, thế là ra công viên cuống quít đi tìm hoa. Nói tóm lại, ông giống như một nhà sinh vật học, hoa cỏ từ lớn đến bé dưới con dao giải phẫu của ông đều bị ông mổ xẻ từng cánh hoa, nhị hoa, từng lớp từng lớp, mỏng như những tờ giấy nhiều màu sắc.
Giải phẫu hoa cỏ kỳ thực là một môn sinh vật học, nhưng Lão Lưu cho rằng giải phẫu hoa hay người đều phải bình tĩnh, tỉnh táo. Nếu tâm không đạt được mức độ tuyệt đối ‘tĩnh’, thì không cách nào phán đoán chuẩn xác để ra tay, mà khi giải phẫu dù là cái sai nhỏ nhất cũng dẫn đến thất bại. Vậy điều này so với công tác điều tra không phải giống như nhau sao?
A! Hoa giải phẫu học sao? Tôi chưa từng có tư tưởng này, nên với vấn đề này cực kỳ xem thường.
Tuy nhiên, trong lớp Lão Lưu vẫn chú ý đến tôi, vì bài tập tôi làm đều rất tốt. Tựu chung lại mà nói, mọi người đều yêu thích các môn học điều tra công nghệ cao ví như kỹ thuật trinh sát, kỹ thuật giám định DNA, những cái hay trong điều tra của đội CSI, tuy nhiên tôi lại không có chút hứng thú. Cái tôi quan tâm chỉ là tâm lý tội phạm, điều tra hiện trường gây án, kiểm nghiệm thi thể, phương pháp lấy lời khai, đều là những Chương trình nguyên sơ, nhưng đây cũng là nguyên nhân khiến Lão Lưu khá thích tôi, bởi ông cho rằng tôi là một người thích tư duy. Nhưng trên thực tế, còn phải hỏi? Cổ đại có mấy cái máy móc công nghệ cao kia sao?
* CSI: Crime Scene Investigation hay CSI là một loạt phim truyền hình trinh thám, tâm lý tội phạm của Mỹ - Canada của đạo diễn Anthony E. Zuiker. "CSI: Crime Scene Investigation" ra mắt vào ngày 06 tháng 10 năm 2000 trên CBS
Được rồi! Đề tài này quá nghiêm túc. Chuyển đi!
Thời áo trắng tung bay, cụ thể là thời gian đại học, đề tài mọi người bàn luận chủ yếu không phải là chuyện yêu đương hay sao.
Muốn hỏi tôi đã từng yêu chưa. Hỏi thừa, đương nhiên là có. Bạn trai ‘nhìn không thấy’ của tôi luôn ở đằng sau bảo hộ tôi suốt tám năm trời, lúc tôi buồn, an ủi tôi; lúc tâm trạng xuống dốc, cổ vũ tôi; lúc tôi vui thì cùng cười với tôi. Tôi biết sẽ có một ngày, anh ấy biến thành người bằng xương bằng thịt đứng trước mặt tôi, mười ngón tay chúng tôi đan vào nhau, sau đó anh ấy nói với tôi, anh cũng chờ đợi ngày này.
Tôi hi vọng có ngày ấy … vậy mà hôm nay đây … tại sao … anh ấy lại là anh của tôi? Thất vọng tràn trề, lệ tuôn rơi.
Nhưng mà bạn trai ngỏ ý, bạn trai lấy lòng, bạn trai nguyện cơm bưng nước rót đương nhiên cũng có.
Nói không phải khoe khoang, tôi cũng khá xinh. Tuy rằng không đẹp như minh tinh màn bạc, nhưng tốt xấu gì cũng có gương mặt đoan trang mỹ lệ, cũng khiến đối phương có ấn tượng tốt, thêm vào đó thân hình cũng cao ráo, trải qua muôn vàn thử thách rèn luyện nên dáng người khỏi phải nói, rất đáng yêu.
Bình thường tôi thích cột tóc đuôi ngựa, mặt mộc không trang điểm, mặc đồng phục huấn luyện do trường phát. Lúc không lên lớp, tôi diện áo sơ mi trắng với váy jean. Nghe nói đây là phong cách giả thời thượng đang lưu hành trong vườn trường, nhưng mà tôi không có cố ý làm vậy đâu, chỉ là tôi lười cắt tóc cùng mua quần áo mà thôi à.
Mặc đẹp trang điểm đẹp cho ai ngắm?
Nhưng trên thực tế, mấy nam sinh đó hơi sợ tôi. Bởi vì tôi không sợ gì cả mà luôn lao về phía trước với sự liều mạng điên cuồng. Lần đầu tiên quan sát thi thể giải phẫu chỉ một mình tôi là có khí thế bừng bừng lại còn cười ha hả, sau đó không ói mửa gì mà còn có thể lập tức đến căn tin ăn bánh bao nhân thịt.
Trong lòng tôi sớm đã có ý trung nhân, vì lẽ đó tôi không cần thiết ở trước mặt người tỏ ra ‘ta đây tính cách tốt’. Không sai, vốn dĩ, nguyên bản tôi là một nữ hán tử một trăm phần trăm.
Nhưng dù như vậy, cũng từng có người đến nói với tôi: “Trên người cô có một loại hương vị cổ điển!”
Cũng không biết anh ta thật tâm hay là chỉ là cách anh ta ‘cua gái’, dù sao tôi cũng chả muốn cũng chả cần phải hiểu. Lúc đó, khi nghe anh ta nói xong câu này, tôi khá kinh ngạc, không lẽ anh ta là tiên tri, lại nhìn thấy được dáng vẻ của tôi sau khi xuyên không?
Người nói những lời này là Trương Dương, là giảng viên phụ đạo được mời từ bên ngoài về trường tôi.
Công tâm mà nói, Trương Dương cũng khá điển trai. Lúc giáo viên chủ nhiệm giới thiệu anh ta với lớp, nữ sinh cả lớp đều sục sôi (rõ ràng trong lớp chả có bao nhiêu nữ sinh, ấy thế mà lại ầm ĩ được như cái chợ trời)
Ở bên ngoài, giảng viên phụ đạo ấy là một anh cảnh sát thực thụ, là một cảnh sát hình sự, xông pha vào con đường nước sôi lửa bỏng. Anh ta cũng không lớn hơn chúng tôi mấy tuổi nhưng đã là đội phó của đội cảnh sát điều tra hình sự. Mấy vụ ‘thần án’ qua tay anh phá cũng được sinh viên chúng tôi lấy ra làm mẫu học tập.
Nếu không phải thành phố đang hướng đến bộ mặt thành phố mới thì chắc người như Trương Dương chẳng bao giờ chịu đến trường của tôi để làm giảng viên phụ đạo.
Nhưng khi đến làm việc anh rất nghiêm túc, chủ yếu là dạy học thực tiễn hiện trường cùng thực chiến. Tính cho đến thời điểm này, anh ấy dạy chúng tôi được một năm rưỡi. Từ ngày đầu tiên học thực hành với anh, tôi có thể cảm nhận được anh là người mạnh mẽ, đầu óc mạch lạc, tư duy rất nhạy bén, mọi kỹ thuật đều rất xuất chúng. Vì vậy tôi cực kỳ thích học tiết của anh ta vì nó rất thực dụng.
Trương Dương cao 1m87, bình thường mặc cảnh phục, có đôi khi mặc quần áo huấn luyện viên, cũng có thời điểm mặc áo thun ôm, phô bày vóc dáng thật chuẩn men. Tóc anh không dài không ngắn, nước da rám nắng, khi tháo xuống cặp kính râm ‘khủng bố’ gọng vàng xuống sẽ lộ ra một đôi mắt cực kỳ sắc bén.
Khí chất của người cảnh sát, mọi người đều biết đúng không?
Một anh trinh sát nổi danh cường đại dù sao trên người cũng có chút ‘biến thái’ khác người, có khả năng là sự cố chấp hoặc cái gì đó đại loại thế. Không biết trên người tôi có loại khí thế ‘biến thái’ nào khiến anh ấy xúc động không nữa, theo thời gian trôi qua, anh ấy lại đối xử với tôi có chút không giống với những sinh viên khác.
Đó là một buổi trưa nắng nóng, Thầy Trương ngồi nghỉ bên gốc đại thụ trên con đường mà tôi nhất định sẽ đi qua, chờ một đứa mặc chiếc áo thun trắng rộng thùng thình in hình một con thỏ ngu ngốc.
Anh ấy nở nụ cười, đưa cho tôi cái bánh bao thịt.
Tôi đâu có ngu, đương nhiên hiểu ý của anh ấy, nếu không, anh ấy cũng không ngớ ngẩn đến mức giả bộ vô tình theo tôi tán gẫu cái đề tài độc thân. Tôi cảm thấy lúc này đây thầy Trương như những chàng thanh niên bình thường khác, lúc anh không phải đang thi hành nhiệm vụ thì sẽ không mang bản mặt tỉnh bơ không hề biến sắc của đội phó đội cảnh sát hình sự.
Trong lòng tôi đã có nam thần, những người khác làm sao có thể cạnh tranh nổi đây?
Thật ra, vào ngày tôi định thực hiện kế hoạch xuyên không, tôi có gặp Trương Dương. Anh nói với tôi: “Ngày hôm nay tôi phải ra hiện trường, đợi tôi làm xong công việc, tôi sẽ quay về tìm em. Ngày hôm nay em nhất định phải chờ tôi, tôi có việc quan trọng muốn nói với em!”
Tôi lườm hắn một cái, bởi tôi cho rằng tình tiết này là một điềm xấu. Trước một việc nguy hiểm, xin vui lòng đừng nói mấy câu này được không? Đây chẳng phải được coi là cái điềm hay sao, thường thường có người nói “Ngày mai tôi về hưu", "Vợ tôi sắp sinh con”, “Hoàn tất nhiệm vụ lần này tôi lập tức trở về kết hôn", thông thường người nói mấy câu như vậy là cách cái chết không còn xa.
Tuy rằng tôi đã nói đồng ý chờ Trương Dương, nhưng ngày đó chuyến xuyên không của tôi không thể không thực hiện, vì vậy tôi trong lòng tôi thầm nói với Trương Dương: “Thật không phải, nhưng tôi phải đi rồi. Mặc dù ở bên kia 80 năm, ở đây chỉ có mười phút!”
Vì vậy, Thầy Trương, ngàn lần vạn lần anh phải còn sống, muốn nói gì, chờ đến 80 năm sau khi tôi trở lại rồi hãy nói!