Một lát sau, Hàn Tu trở lại bình thường, xấu hổ trả lời câu hỏi của Diệp Uy.
“Em muốn thử yêu đương.” Hàn Tu bất an đáp. Chuyện yêu đương này, Hàn Tu chỉ mới nghe Lâm Sâm cùng Tô Lan nói qua, mà hai người kia mỗi ngày đều là một bộ dáng dấp rất hạnh phúc. Sau khi biến thành người Hàn Tu ở bên trong khóa đặc huấn cấp tốc của Lâm Sâm cũng biết chút ít về vấn đề yêu đương này, đương nhiên, tất cả đều chỉ là lý thuyết. Vì thế trong nhận thức của Hàn Tu chuyện tình yêu là một chuyện cực kỳ tốt, mà đã là chuyện tốt thì Hàn Tu đương nhiên sẽ ngóng trông, có điều......
“Thế nhưng trước tiên em muốn có phân để có thể nuôi sống công việc của mình, nghe Lâm Sâm ca nói trong một mối quan hệ là phải bỏ tiền ra.” Hàn Tu nghiêm túc đáp.
Nếu có thể phải lôi kéo đối tượng yêu đương ăn ăn uống uống mua mua mới được đó!
Vì lẽ đó tiểu Hàm Tu Thảo phi thường có chí khí muốn đầu tiền là phải lập nghiệp sau đó là lập gia đình!
Diệp Uy có điểm khen ngợi gật đầu, ôn hòa nói: “Nói như vậy, chỉ sợ phải đem thói quen của em sửa lại một chút rồi.”
“Được!” Hàn Tu ngồi thẳng dậy, sốt sắng nói, “Lâm Sâm ca nói nếu như em muốn mau sớm bỏ thói quen này, tốt nhất chính là bảo người khác không ngừng mà kích thích em, dần dà về sau cũng sẽ trở thành thói quen.”
Diệp Uy hơi lo lắng: “Không ngừng kích thích sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Hàn tu mang theo nho nhỏ đắc ý nói: “Nếu là lúc chưa thành tinh thì kích thích nhiều quá sẽ dẫn đến chết, thế nhưng thành tinh rồi sẽ không sợ nữa.”
Điều này là bởi vì sức chịu đựng của thực vật đã thành tinh mạnh mẽ hơn rất nhiều so với thực vật chân chính.
“Vậy tôi sẽ không khách khí.” Diệp Uy cười híp mắt duỗi ra một ngón tay huơ huơ tỉ mỉ trước mặt hàn Tu đang đứng ngồi không yên, tự nhủ, “Nên chạm vào nơi nào đây?”
Hàn Tu ngây thơ nói: “Nơi nào cũng có thể.”
“Tốt.” Diệp Uy đưa tay, dùng ngón tay trỏ ám muội ấn xuống môi Hàn Tu một cái, nói, “Thật mềm.”
Hàn Tu hít vào một ngụm khí lạnh, xèo một cái cuộn tròn.
Ba giây đồng hồ sau, Hàn Tu đỏ mặt bình thường trở lại, không chịu thua nói: “Lại đi.”
Diệp Uy không biết xấu hổ kia lại một lần nữa ấn xuống môi Hàn Tu một cái......
Hàn Tu lại cuộn tròn người lên, lúc lần thứ hai trở lại bình tường, cậu nhỏ giọng nói: “Diệp Uy ca, anh có thể chạm vào nơi khác được không......”
“Được thôi.” Diệp Uy rất biết nghe lời, sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Hàn Tu.
Hàn Tu đem mặt toàn bộ vùi vào bên trong đầu gối chỉ lộ hai cái tai đã đỏ rực như sắp nổ tung, lúc cậu ngẩng đầu lên, Diệp Uy hiểu ý hỏi: “Cũng không thích bị sờ mặt sao?”
Hàn Tu xấu hổ gật đầu.
Diệp Uy mỉm cười vô cùng hiền lành, động tác mềm nhẹ xoa nắn vành tai cơ hồ có chút phỏng tay của Hàn Tu. Hàn Tu không tự chủ được khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu nâng vai cuộn tròn người mà che lấy lỗ tai. Lần này sau khi Hàn Tu trở lại bình thường, còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Uy liền giành hỏi trước: “Em có bao giờ thử cố định tay chân trong khi bị người khác kích thích chưa?”
Hàn Tu đã quên mất bản thân muốn nói gì, mơ hồ lắc đầu nói: “Chưa từng thử.”
“Có muốn thử xem không?” Diệp Uy đàng hoàng trịnh trọng đề nghị, “Tôi sẽ cố định lại tay chân của em.”
Hàn Tu không hề nghi ngờ hắn, nhanh chóng đáp ứng: “Được, thế nhưng Diệp Uy ca muốn cố định bằng cách nào.....” Lời còn chưa nói hết đã bị Diệp Uy đột nhiên chồm người tới áp đảo.
“Cứ cố định như vậy.” Bên trong giọng nói từ tính trầm ấm của Diệp Uy ẩn chứa một chút ý tứ trêu người, hai tay của hắn đè lên trên hai cánh tay của Hàn Tu, chân cũng kẹp chặt lấy hai bên đùi của Hàn Tu, dùng thể trọng của mình đem Hàn Tu áp chế không thể động đậy.
Gặp phải bề mặt tiếp xúc thân thể lớn nhất từ trước tới nay mỗi tế bào trong người Hàn Tu đều kéo vang cảnh báo phòng ngự cấp S, nhưng bởi vì cơ thể bị cưỡng chế chặt chẽ nên không tài nào có thể cuộn tròn người được, Hàn Tu vừa thẹn vừa gấp, trên gáy thoáng chốc thấm ra một tầng giọt mồ hôi nhỏ, cậu lo lắng mà đem hai cánh tay miễn cưỡng tránh thoát khỏi tay của Diệp Uy, nhưng mà một giây sau, cánh tay thuận theo bản năng mà cong lên ôm lấy cổ của Diệp Uy, không nói một lời xem Diệp Uy giống như một phần cơ thể của mình mà ôm chặt.
Diệp Uy vốn dĩ có thể chống lại được sức mạnh này nhưng hắn dường như không có chút ý tứ nào muốn tránh thoát, hắn thuận theo sức mạnh cánh tay của Hàn Tu, cả người bị ôm chặt càng đè sát xuống dưới......
Môi của hai người đồng thời dính sát vào nhau.
Hàn Tu không thể tin được mà trợn to hai mắt, theo bản năng mà há mồm ra khó khăn nói chuyện: “Diệp Uy ca anh ngồi dậy......”
“Em ôm tôi chặt thế này tôi không ngồi dậy nổi.” Diệp Uy ôn hòa nhưng không hề có thành ý mà đáp lại, thuận thế dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng một cái vào đầu lười của Hàn Tu.
Hàn Tu sợ ngây người, trong đầu phịch một tiếng như là có pháo hoa nổ tung. Cậu không thể suy nghĩ được gì, chỉ biết ngây người như phỗng theo bản năng khéo chặt khoang miệng đang có nguy cơ bị xâm phạm, nhưng mà kết quả của việc làm như vậy chính là ngậm chặt lấy đầu lưỡi của Diệp Uy không chút kẽ hở.
Càng thẹn thùng thì càng túng quẫn không thoát được, càng túng quẫn không thoát được lại càng thẹn thùng, hai tay của Hàn Tu càng ôm chặt, cảm giác được đầu lười mềm mại ấm áp của đối phương trong khoang miệng mình càng không thành thật, yêu lực trong cơ thể Hàn Tu gấp đến độ chạy loạn tùng phèo. Khí tức chảy sai, Hàn Tu duy trì không được hình dạng người, xèo một cái biến trở về nguyên hình.
Diệp Uy đang vô cùng vui mừng vì chiếm được tiện nghi thì bỗng nhiên mất sạch, hắn cúi đầu vừa nhìn, phát hiện Hàn Tu hình người đã không thấy, trên ghế salông chỉ còn lại một cây Hàm Tu Thảo đang cuộn tròn rung lẩy bẩy, bộ rễ sạch sẽ bại lộ ở trong không khí, nhìn qua có chút vô cùng đáng thương, bộ quần áo lúc còn hình người trên người Hàn Tu rơi phịch trên ghế sa lông..
“Em vừa nãy ôm tôi thật chặt.” Diệp Uy đánh đòn phủ đầu nói, “Tôi giãy cũng không ra được.”
Quả thực chính là kẻ ác cáo trạng trước!
Tiểu Hàm Tu Thảo ngượng ngùng cuộn tròn, bởi vì ngẫm lại chuyện vừa rồi quả thực quá thẹn thùng, vì lẽ đó Hàn Tu lần này triệt để dùng hết sức bình sinh của mình để cuộn tròn, bình thường Hàm Tu Thảo lúc gặp kích thích chỉ cuộn tròn đám lá của mình lại, Hàn Tu lúc này đem bản thân từ rễ đến ngọn đều cuộn tròn lại, ngoại trừ một bông hoa trắng lộ ra bên ngoài, toàn bộ các bộ phận khác xem ra cơ hồ đã hợp thành một cục thảo cầu tròn vo rồi.
“Hoa nở rất có sức sống.” Diệp Uy đem tiểu thảo cầu đặt ở trong lòng bàn tay nâng lên, dùng đầu ngón tay đụng Hàn Tu tinh xảo đáng yêu một cái, bông hoa trắng tựa hồ nở bung đến mức nhiệt tình dị thường.
Tiểu Hàm Tu Thảo lập tức cuộn càng chặt hơn, xem ra gần như sắp muốn đem chính mình ép ra thành chất lỏng Hàm Tu Thảo luôn rồi!
Nhưng mà cậu đem những vị trí khác cuộn chặt đến bao nhiêu cũng không thể che được đóa hoa trắng có vẻ càng chói mắt kia.
“Em nhẹ chút.” Diệp Uy vội vàng đem Hàm Tu Thảo thả xuống, “Đừng cuộn đến mức hỏng luôn.”
Một lát sau, tiểu Hàm Tu Thảo thật sự là cuộn tròn đến mệt mỏi, liền bất đắc dĩ triển khai biến trở về hình người, sau đó tay chân loạng choạng mặt quần áo vào, mặt đỏ hệt như cà tím thành tinh. Diệp Uy thấy Hàn Tu căng thẳng thành như vậy, liền không xoắn xuýt chuyện vừa rồi, đàng hoàng trịnh trọng hỏi: “Chúng ta tiếp tục luyện chứ?”
Hàn Tu nghe xong lời này lập tức co rúm lại một hồi, vội hỏi: “Này không cố định tay chân có được hay không?”
Diệp Uy nín cười gật đầu: “Ừ, không cố định nữa.”
Hàn Tu sờ sờ môi mình, chốc lát muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là ngại ngùng không biết nói gì. Tuy rằng không hiểu ra làm sao lại mất đi nụ hôn đầu, nhưng dù sao cũng là chính mình đè xuống…………..
Vậy khẳng định không thể trách Diệp Uy ca! Diệp Uy ca là người cực kỳ tốt! :))))
Cứ như vậy, ban ngày cứ thế qua đi, tiểu Hàm Tu Thảo đơn thuần ngây thơ từ đầu đến chân đều bị “Diệp Uy ca là người cực kỳ tốt” sờ qua một lượt.
Bởi vì bị mò quá nhiều lần, vì thế Hàn Tu cuối cùng có chút chết lặng, thời điểm cuộn mình lúc bị chạm vào tốc độ so với trước hơi hơi chậm một ít, tựa hồ phản xạ hình cung đã dài ra rồi.
Có thể nói là có tiến bộ rất nhiều!
Dù sao thói quen nhiều năm không thể ngày một ngày hai thành đổi liền được.
Buổi tối, hai người như thường ngày, mỹ mãn ăn một bữa phân làm vườn cô đọng màu mỡ.
Phân này chính là loại dạng lỏng màu xanh, Diệp Uy sau khi khuấy đều phân thì cho vào một ly cocktai, lại thêm một vài viên đá trang trí, nhìn qua hoàn toàn chính là “Màu xanh lam Hawai” của giới thực vật.
Không hổ là Hoa Hồng tiên sinh, vô cùng hữu tình!
Ăn uống no say lại ngâm mình trong bồn tắm mát lạnh, Hàn Tu vỗ vỗ bụng nhỏ căng tròn của mình leo lên giường nằm, còn nghe nhạc cho dễ ngủ.
Lúc này, bên ngoài cánh cửa khép hở vang lên ba tiếng gõ cửa, thanh âm của Diệp Uy từ bên ngoài truyền vào: “Có thể vào không?”
Hàn tu ngoan ngoãn nói: “Mời vào.”
Diệp Uy tự tiếu phi tiếu đẩy cửa mà vào, trong lồng ngực còn ôm một cái gối, dáng vẻ hắn xem ra cũng là vừa mới vũng vẫy trong làn nước mát, tươi cười rạng rỡ trên mặt càng khiến hắn trở nên tuấn mỹ vô cùng, nút thắt áo ngủ trên người của hắn vô cùng lỏng, lộ ra hơn phân nửa cơ ngực săn chắc căng mịn, trong nháy mắt hắn đẩy cửa vào, trong phòng ngủ đột nhiên tràn đầy vị ngọt ám muội của hoa hồng.
“Diệp Uy ca có chuyện gì vậy?” Hàn Tu hít một hơi, bị mùi thơm mê người tỏa ra từ Diệp Uy làm có chút mê man.
“Cùng em ngủ.” Ngữ khí cùng vẻ mặt của Diệp Uy tựa như đó là chuyện đương nhiên, mà phản ứng đầu tiên của Hàn Tu đáng lẽ thay vì là ngạc nhiên hỏi “Tại sao lại ngủ với em” thì cậu lại rất tự giác xích người qua nửa giường bên kia, còn chủ động chừa ra một phần chăn. Sau khi theo bản năng làm xong chuỗi động trên, Hàn Tu mới chớp mắt như vừa mới thoát khỏi giấc chiêm bao, không hiểu nói: “Nhưng tại sao Diệp Uy ca lại phải ngủ với em?”
Diệp Uy không đáp, chỉ vươn tay tắt đèn ngủ trên bàn, nhấc tấm chăn đang che trên người Hàn Tu chui vào nằm, nói: “Em xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía tôi.”
Hàn Tu mơ mơ màng màng mà xoay qua chỗ khác, đưa lưng quay về phía Diệp Uy, Diệp Uy liền đưa tay ôm chặt cậu vào lòng.
Hàn Tu nhanh chóng cuộn tròn người, Diệp Uy không chút phiền muộn mà ôm lấy cục tròn vo đang đưa lưng về phía mình kia, môi như có như không mà lướt qua tai Hàn Tu, thấp giọng nói: “Sau này mỗi ngày đều sẽ ôm em ngủ như vậy.”
Nói xong, cánh tay đang đặt ngay gần ngực Hàn Tu của Diệp Uy có thể cảm nhận rõ ràng một trận xung động không bình thường.
Đó chính là thanh âm tim đập nhanh trong lồng ngực của tiểu Hàm Tu Thảo.
Sáng ngày hôm sau Diệp Uy dậy sớm hơn Hàn Tu, mở mắt ra đã nhìn thấy Hàn Tu yên tĩnh ngủ trong lồng ngực của mình, tay chân thả lỏng, khuôn mặt lúc ngủ rất an nhiên.
Tối ngày hôm qua Hàn Tu cuộn tròn đến mệt rã cả người, mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi, sau khi đem cái gì bản năng phản ứng quên hết sạch liền ôm Diệp Uy ngủ đến trời đất mờ mịt.
Diệp Uy đưa mắt nhìn xuống hai cánh môi có chút hé mở của Hàn Tu, di chuyển cánh tay đặt trên eo đối phương đang co rút.
Hàn Tu bị động tác nhỏ này làm thức giấc.
Vì thế hoa hồng tiên sinh lại lần nữa thỏa mãn dành được “Kiểu ôm ấp cuộn mình” của Hàm Tu Thảo X1!
Có điều lúc này Hàn Tu đã rất thông minh, ở lần thứ hai trước lúc Diệp Uy biết thời biết thế định hôn xuống liền biến trở về nguyên hình......
Bông hoa trắng buổi sáng lúc mới rời giường vươn lên đặc biệt cao!
Diệp Uy ở một bên lộ ra ánh mắt trìu mến mà nhìn đóa hoa trắng mềm mượt đáng yêu của Hàn Tu, nỗ lực khắc chế dục vọng biến thái muốn tiến lên hôn một cái của mình!
Liền cứ như vậy, huấn luyện mỗi ngày đều đang tiến hành kéo dài hơn, dưới sự giúp đỡ “vô tư” của Diệp Uy, phản ứng của Hàn Tu sau khi bị kích thích dần dần trở nên không nghiêm trọng như trước, một là phản ứng bản thân ở phương diện này càng ngày càng chậm chạp, những đụng chạm nhỏ nhặt thường sẽ không phát sinh phản ứng như trước, hai là thời gian kéo dài trạng thái cuộn tròn từ 3 giây lúc trước giảm xuống tối đa là 1 giây...... Nói chung đều là tiến bộ phi thường đáng mừng.
Khoảng thời gian này Hàn Tu ăn cơm rất nhiều, mỗi bữa cơm từ một chén lớn phân bón làm vườn màu mỡ đã chuyển thành ba ly lớn phân bón làm vườn, thời gian mỗi ngày biến trở về nguyên hình tắm nắng quang hợp cũng từ một tiếng biến thành hai tiếng.
Dù sao mỗi ngày cuộn đến cuộn đi thật sự rất tiêu hao năng lượng!
Chiều hôm đó, Diệp Uy không có công việc như thường ngày cùng Hàn Tu đồng thời ở trên ban công tắm nắng.
Đó là một ngày mùa hè vui vẻ, ánh mặt trời ôn hoà, cành liễu chập chờn trong gió, thỉnh thoảng có vài ba tiếng chim hót từ những tán lá vang vọng xuống, từng tiếng từng tiếng nhỏ vụn xinh đẹp len lách qua từng bụi cỏ làm chấn động tới một con bươm bướm rực rỡ sắc màu.
Một chú bươm bướm xinh đẹp như vậy rất khó thấy ở trong thành phố, nó nhào nhào cánh, nhanh nhẹn lượn vòng trong không trung, ở trên ban công của mấy ngôi nhà lượn tới lượn lui, cuối cùng đậu lên đóa hoa đỏ tươi nở rộ của Diệp Uy.
Hoa hồng cùng bươm buớm chính là một khung cảnh hết sức mỹ lệ, Hàn Tu ở trong gió không hề phòng bị mà đung đưa bông hoa trắng của mình, vui vẻ nói: “Chú bươm bướm này thật xinh đẹp......”
Lời còn chưa dứt, con bươm bướm kia bỗng nhiên đập cánh hướng Hàn Tu bay qua, đôi cánh dính đầy phấn hoa trước khi nhận được phản ứng của Hàn Tu đã rất nhanh chóng đặt lên đóa hoa trắng của Hàn Tu. (Ú: em ấy đang giúp hai đứa “thụ phấn” đó, a hi hi hi hi)
“A a a ngươi đừng chạm loạn a!” Hàn Tu ngẩn ra, nhất thời xấu hổ đến hận không thể trực tiếp từ trên ban công nhảy xuống, vì thế lập tức đánh đuổi con bươm bướm sau khi mò xong hoa của mình lại đang cọ tới cọ lui những bộ phận khác trên người, Hàn Tu lập tức biến trở về hình người.
Bươm buớm bị Hàn Tu đột nhiên biến trở lại thành người doạ chạy.
Hàn Tu cơ thể trần truồng vèo một cái vọt vào trong phòng, trên cơ thể mảnh khảnh trắng nõn khắp nơi đều dính đầy phấn hoa của Diệp Uy, nhưng mà lúc Diệp Uy cũng biến trở lại thành hình người đuổi theo vào trong nhà, những chỗ dính phải phấn hoa trên cơ thể đều cũng theo thay đổi hình thái của chủ nhân mà biến thành một thứ khác......
Chất lỏng màu trắng sền sệt, vẩn đục, rất tệ!
Đều do con bươm bướm kia!
Hàn Tu cúi đầu nhìn thân thể của chính mình, sợ ngây người ba giây đồng hồ, sau đó quyết định thật nhanh thuận theo bản năng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất cuộn thành một cuộn tròn trắng nõn nà. Đây là sự kích thích nghiêm trọng nhất từ lúc có ký ức đến nay của tiểu Hàm Tu Thảo, mức độ nghiêm trọng như thế này khiến Hàn Tu đủ để có thể cuộn tròn ba ngày ba đêm!
Nhưng bỗng nhiên cơ thể trần truồng của Hàm Tu trong không khí được một vật gì đó ấm áp bao trùm lấy.
—— Diệp Uy đem Hàn Tu đang cuộn thành một đoạn ôm lên ghế sa lông, đặt ở trong lồng ngực mà ôm.
“Trên người dơ bẩn sao, vậy thì đi tắm nha?” Diệp Uy ngữ khí ôn hòa hỏi.
Hàn tu xấu hổ đến một chữ cũng không muốn nói: “......”
Diệp Uy: “Không đi?”
Hàn tu: “......”
Diệp Uy cười khẽ: “Chẳng lẽ là không nỡ rửa đi ư?”
Hàn Tu tan vỡ: “Không phải!”
Diệp Uy không thèm để ý đến phản kháng của Hàn Tu: “Vậy thì cho em thêm nhiều một chút cũng tốt.”
Hàn Tu ngay tức khắc cuộn tròn lên, hận không thể đem hết đầu nhét vào trong bụng: “......”
“Trêu em thôi.” Diệp Uy xoa vuốt vành tai ửng đỏ của Hàn Tu, đem quần áo khoác lên cơ thể trần trụi của cậu, ôn nhu nói, “Chuyện như vậy phải đợi em cùng tôi có quan hệ tình cảm mới có thể làm.”
“Quan hệ tình cảm?” Hàn Tu vẫn cứ cuộn mình thoáng nghiêng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh lộ giữa hai cánh tay cùng khe đùi nhìn Diệp Uy.
“Ừ, tôi muốn có quan hệ tình cảm với em.” Diệp Uy đưa mặt đến gần hơn, nhìn xuyên qua đôi mắt có thể chiếu sáng mùa hè ấm áp, làm mọi thứ tan chảy của Hàn Tu, “Lúc tôi nhìn thấy em trong tim liền ngứa ngáy mềm đi, nghe nói đây chính là yêu thích.”
Mềm đi......
Hàn tu ở trong đầu tìm kiếm ý nghĩa của chữ “mềm” này, chữ này giải thích chính là xốp mịn, hàm nghĩa bủn rủn vô lực, nếu như dùng để chỉ đồ ăn thì chính là xốp giòn, có điều trái tim không phải đồ ăn, như vậy...... Hàn tu hơi hơi mở cơ thể ra, liếc mắt nhìn Diệp Uy, cúi đầu nhìn trong lòng chính mình, lại nhìn Diệp Uy một chút, lại nhìn trong lòng mình một chút.
Phi thường cố gắng cảm nhận cảm thụ của mình......
Một lát sau, Hàn tu nhỏ giọng nói: “Vậy thì tim em cũng ngứa ngáy.”
Diệp Uy không ngạc nhiên chút nào nhếch lên khóe miệng, giơ tay nhẹ nhàng nâng cằm Hàm Tu lên, Hàn Tu nỗ lực khắc chế bản năng muốn cuộn người lại của mình, ngưỡng mặt lên nhìn Diệp Uy, môi miệng cả hai liền chạm vào nhau.
Vừa hôn xuống, kích động khiến tiểu Hàm Tu Thảo cũng lại khắc chế không được mà cuộn tròn người lên, giống như lần trước ở sô pha, cậu dùng hai tay ôm lấy cổ xủa Diệp Uy đem người ấn xuống, hai cái chân cũng quấn lấy eo của Diệp Uy, cả người lần thứ hai cuộn thành một đoàn cũng thuận thế đem Diệp Uy chặt chẽ ôm lấy.
“Không ghét anh như vậy có phải không?” Diệp Uy hỏi.
“Không ghét......” Hàn Tu nhỏ giọng đáp.
“Đây coi như là cùng anh yêu đương sao?” Hoa hồng tiên sinh cơ trí nhân cơ hội xác lập quan hệ.
“A, nghe nói quan hệ tình cảm là chuyện cực kỳ tốt......” Hàn Tu đỏ mặt nói, nói xong, cậu chợt nhớ tới mình trước kia lập chí muốn lập nghiệp trước rồi mới thành gia, để không làm mất mặt bản thân, Hàn Tu vô cùng có nề nếp bổ sung, “Kỳ thực quãng thời gian trước lúc anh không có ở nhà em mỗi ngày đều lên mạng học một ít, em hiện tại có thể chụp ảnh, vẽ, còn có rất nhiều sách cần quản lý tiêu thụ......”
Diệp Uy bị một phen lời nói bất ngờ xuất hiện này làm cho có chút lờ mờ, ôn nhu lại nghi hoặc mà cười hỏi: “Đây là ý gì?”
“Chính là em đang tìm cách mở một shop online, em cảm thấy công việc này là phù hợp với em nhất.” Hàn Tu mím mím môi, trong mắt lập loè sự ngóng trông đối với sự nghiệp cùng ái tình! “Em rất nhanh sẽ có thể kiếm tiền, đến lúc ấy em sẽ dẫn anh đi ăn uống chơi đùa.”
Trước tiên thành gia, lập nghiệp chậm hơn một chút cũng được, mình chỉ chậm một chút xíu thôi...... Tiểu Hàm Tu Thảo nghiêm túc nghĩ.
Diệp Uy bị Hàn Tu làm cho có chút không biết phản ứng như thế nào, mặc dù có điểm muốn cười, nhưng hắn cũng không hề đả kích sự nghiêm túc của Hàn Tu mà còn rất nghiêm túc nói: “Tốt.”
Vì thế mà vào một buổi chiều mùa hè ấm áp, tiểu Hàm Tu Thảo đột nhiên không hề chuẩn bị mà thành gia!
Thời điểm trở thành chú rể của Hoa Hồng tiên sinh đặc tính càng thẹn thùng thì càng cuộn chặt người của Hàm Tu Thảo liền có thể thoải mái triển khai rồi.
Quả thực không nên quá thoải mái!
Sau khi xác lập quan hệ, hai người trải qua những chuỗi ngày sinh hoạt vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
Dưới sự huấn luyện không ngừng kích thích của Diệp Uy, Hàn Tu đối với thói quen khắc chế bản thân càng ngày càng thuần thục, đụng chạm thông thường cũng sẽ không khiến Hàm Tu Thảo cuộn người như trước nữa, Hàn Tu bây giờ có thể sinh hoạt dễ dàng như những người bình thường. Nhưng cũng có thể là do tính cách gây ra, Hàn Tu vẫn cứ ngại ngùng không muốn đối diện trực tiếp với người khác. Sau đó một khoảng thời gian Hàn Tu tự mình mở ra một shop online chuyên bán những dụng cụ làm vườn chuyên dụng, ngoại trừ khoảng thời gian không lớn phải ra ngoài nhập hàng, thì những việc như cùng khách hàng giao lưu cũng đều là ở internet, vô cùng phù hợp với tính cách của Hàn Tu.
Shop online thời kỳ đầu độ tin cậy không được cao nên chuyện làm ăn tương đối thảm đạm, cửa hàng bán hoa của Lâm Sâm cùng những khách mời giả vờ của Diệp Uy cơ hồ đều ôm đồm hết thảy đơn đặt hàng ở chỗ Hàn Tu, có điều độ tin cậy sau này càng lúc càng tăng cao, shop nhỏ online của Hàn Tu thật sự là càng mở càng tốt. Shop online này không chỉ có hàng đẹp giá rẻ, ông chủ thái độ thân thiết lễ phép, hơn nữa thân là một cây thực vật, Hàn Tu đối với những nhu cầu của thực vật khác hiểu rõ vô cùng thấu triệt, chỉ cần người mua gửi đến một tấm ảnh nhỏ của hoa cỏ hoặc là một vài đoạn video đến là Hàn Tu có thể ngay lập tức giúp người mua đề cử đồ làm vườn thích hợp nhất.
“Anh xem bông hoa nhỏ anh trồng nhìn dáng vẻ của nó dường như có cảm giác không an toàn nhất định là bộ rễ sinh trưởng không đủ vững chắc, tôi đề xuất anh mua một hộp xúc tiến rễ sinh trưởng dạng phấn, 14 đồng 8 một hộp gồm 50 túi đầy......”
“Ngài xem, cây hoa hồng ngài trông bộ rễ dáng vẻ một mực oán giận vì ngứa, nhất định là trong đất sinh sâu, tôi đề xuất ngài nên mua loại thuốc sát trùng này......”
“Thím nhìn xem rễ cây nhà thím dường như không hề thoải mái khi nằm trong đám đất mà thím nói màu mỡ này, tôi nghĩ thím nên sử dụng loại màu mỡ dễ sử dụng này......”
Chuyện làm ăn đặc biệt náo nhiệt!
Kết thúc một ngày làm việc, Hàn Tu xoay xoay lưng, đứng dậy ở trong phòng nhìn một vòng.
Diệp Uy vẫn chưa về nhà.
Hàn Tu liền mờ mờ ám ám ngồi trước mắt tính, mở ra một tệp tin bí ẩn được giấu sau và chục cái tệp tin khác, xem liên tục một đoạn video giấu kín......
Không sai, thời điểm tịch mịch không có lão công ở nhà tiểu Hàm Tu Thảo không nhịn được muốn phát tiết một hồi!
Nhìn màn ảnh nhỏ cái gì mà nhìn!
Trên màn ảnh máy vi tính, là ba bốn tốp ong mật cùng bươm bướm đang bay lượn xung quanh một khóm hoa đa dạng, chúng nó đứng ở trên một đóa hoa, thấm một chút phấn hoa, lại bay đến trên một đóa hoa khác...... cứ như vậy đem phấn hoa rải rác đến khắp nơi.
Trời ạ sao lại có việc như vậy! Tiểu Hàm Tu Thảo học xấu nhìn những cánh hoa nhỏ, mặt đỏ tới mang tai mà bưng lấy mũi phòng ngừa máu mũi dâng trào ra.
Xem xong đám hoa kia, Hàn tu lại mở ra một tệp tin khác, trong tệp tin này tất cả đều là hoa hồng, màu sắc các loại, kích thước, có cả chân dung của hoa hồng.
Không xong rồi không xong rồi không xong rồi! Nhìn màn hình lớn đang sáng đèn, cảm giác tội lỗi bên trong thâm tâm Hàn Tu không ngừng gia tăng theo cấp số nhân, bởi vì xem quá mức chú tâm, vì thế thanh âm mở cửa của Diệp Uy Hàn Tu cũng không nghe thấy, mãi cho đến khi phía sau vang lên thanh âm chua chát bị bắt gặp tại trận của lão công Hàn Tu mới giật mình nhận ra!
“A, dám lén anh nhìn những tên hoa hồng khác ư?” Diệp Uy nửa là ghen nửa là trêu chọc hỏi.
“Bọn họ nhìn đều không đẹp bằng anh, em sai rồi, anh đừng ghen......” Hàn Tu một bên dụ dỗ lão công đang ghen của mình một bên luống cuống tay chân mà đem tệp tin kia tắt đi, đầu ngón tay ấn chuột vì chột dạ mà không ngừng run rẩy.
“Xem ra là anh không cho em ăn no rồi.” Diệp Uy phát sinh một tiếng cười nhẹ, uốn cong eo, không cho chống cự mà đem Hàn Tu ôm ngang lên......
Ba phút sau......
Bên trong chậu Cảnh Thái Lam trên ban cong có một cây hoa hồng cùng một cây Hàm Tu Thảo mọc song song với nhau. Bộ rễ của chúng ở dưới bùn đất chặt chẽ quấn lấy nhau, hoa hồng vì đóa hoa khổng lồ của mình mà phải khom người xuống, đóa hồng diễm lệ vừa vặn khoát lên mặt trên bông hoa trắng của Hàm Tu Thảo, run run ma sát.
Chà chà một lúc, bông hoa trắng của Hàm Tu Thảo phốc một cái phun ra một chùm phấn hoa, lại một lát sau, đóa hoa hồng cũng phun ra một chùm phấn hoa, phấn hoa rỡi vãi đầy mặt và đầu của Hàm Tu Thảo......
Phun xong phấn hoa, hoa hồng duỗi ra một chiếc lá phủ lên toàn bộ phiến lá đang cuộn tròn của Hàm Tu Thảo, giống như đang vuốt ve động viên người đang xấu hổ.
Dưới sự động viên Hàm Tu Thảo chậm rãi triển khai phiến lá.
Ánh tà dương cuối cùng chiếu lên một góc ban công, soi thẳng lên phiến lá của hai cây thực vật. Dùng ánh sáng của buổi chiều tà quang hợp tạo ra chất hữu cơ lại có một loại mùi vị không đồng dạng như vậy, Hàm Tu Thảo rủ xuống đóa hoa trắng mềm mại, ở trong gió vểnh lên phiến lá, tinh thần phấn chấn mà sưởi một chút ánh mặt trời cuối cùng của ngày, mà bên dưới bùn đất, hoa hồng dùng rễ của mình nhẹ nhàng chạm vào rễ của Hàm Tu Thảo một cái.
Tựa như đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt người thương!
-Hoàn-
“Em muốn thử yêu đương.” Hàn Tu bất an đáp. Chuyện yêu đương này, Hàn Tu chỉ mới nghe Lâm Sâm cùng Tô Lan nói qua, mà hai người kia mỗi ngày đều là một bộ dáng dấp rất hạnh phúc. Sau khi biến thành người Hàn Tu ở bên trong khóa đặc huấn cấp tốc của Lâm Sâm cũng biết chút ít về vấn đề yêu đương này, đương nhiên, tất cả đều chỉ là lý thuyết. Vì thế trong nhận thức của Hàn Tu chuyện tình yêu là một chuyện cực kỳ tốt, mà đã là chuyện tốt thì Hàn Tu đương nhiên sẽ ngóng trông, có điều......
“Thế nhưng trước tiên em muốn có phân để có thể nuôi sống công việc của mình, nghe Lâm Sâm ca nói trong một mối quan hệ là phải bỏ tiền ra.” Hàn Tu nghiêm túc đáp.
Nếu có thể phải lôi kéo đối tượng yêu đương ăn ăn uống uống mua mua mới được đó!
Vì lẽ đó tiểu Hàm Tu Thảo phi thường có chí khí muốn đầu tiền là phải lập nghiệp sau đó là lập gia đình!
Diệp Uy có điểm khen ngợi gật đầu, ôn hòa nói: “Nói như vậy, chỉ sợ phải đem thói quen của em sửa lại một chút rồi.”
“Được!” Hàn Tu ngồi thẳng dậy, sốt sắng nói, “Lâm Sâm ca nói nếu như em muốn mau sớm bỏ thói quen này, tốt nhất chính là bảo người khác không ngừng mà kích thích em, dần dà về sau cũng sẽ trở thành thói quen.”
Diệp Uy hơi lo lắng: “Không ngừng kích thích sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Hàn tu mang theo nho nhỏ đắc ý nói: “Nếu là lúc chưa thành tinh thì kích thích nhiều quá sẽ dẫn đến chết, thế nhưng thành tinh rồi sẽ không sợ nữa.”
Điều này là bởi vì sức chịu đựng của thực vật đã thành tinh mạnh mẽ hơn rất nhiều so với thực vật chân chính.
“Vậy tôi sẽ không khách khí.” Diệp Uy cười híp mắt duỗi ra một ngón tay huơ huơ tỉ mỉ trước mặt hàn Tu đang đứng ngồi không yên, tự nhủ, “Nên chạm vào nơi nào đây?”
Hàn Tu ngây thơ nói: “Nơi nào cũng có thể.”
“Tốt.” Diệp Uy đưa tay, dùng ngón tay trỏ ám muội ấn xuống môi Hàn Tu một cái, nói, “Thật mềm.”
Hàn Tu hít vào một ngụm khí lạnh, xèo một cái cuộn tròn.
Ba giây đồng hồ sau, Hàn Tu đỏ mặt bình thường trở lại, không chịu thua nói: “Lại đi.”
Diệp Uy không biết xấu hổ kia lại một lần nữa ấn xuống môi Hàn Tu một cái......
Hàn Tu lại cuộn tròn người lên, lúc lần thứ hai trở lại bình tường, cậu nhỏ giọng nói: “Diệp Uy ca, anh có thể chạm vào nơi khác được không......”
“Được thôi.” Diệp Uy rất biết nghe lời, sờ soạng khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Hàn Tu.
Hàn Tu đem mặt toàn bộ vùi vào bên trong đầu gối chỉ lộ hai cái tai đã đỏ rực như sắp nổ tung, lúc cậu ngẩng đầu lên, Diệp Uy hiểu ý hỏi: “Cũng không thích bị sờ mặt sao?”
Hàn Tu xấu hổ gật đầu.
Diệp Uy mỉm cười vô cùng hiền lành, động tác mềm nhẹ xoa nắn vành tai cơ hồ có chút phỏng tay của Hàn Tu. Hàn Tu không tự chủ được khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu nâng vai cuộn tròn người mà che lấy lỗ tai. Lần này sau khi Hàn Tu trở lại bình thường, còn chưa kịp nói chuyện, Diệp Uy liền giành hỏi trước: “Em có bao giờ thử cố định tay chân trong khi bị người khác kích thích chưa?”
Hàn Tu đã quên mất bản thân muốn nói gì, mơ hồ lắc đầu nói: “Chưa từng thử.”
“Có muốn thử xem không?” Diệp Uy đàng hoàng trịnh trọng đề nghị, “Tôi sẽ cố định lại tay chân của em.”
Hàn Tu không hề nghi ngờ hắn, nhanh chóng đáp ứng: “Được, thế nhưng Diệp Uy ca muốn cố định bằng cách nào.....” Lời còn chưa nói hết đã bị Diệp Uy đột nhiên chồm người tới áp đảo.
“Cứ cố định như vậy.” Bên trong giọng nói từ tính trầm ấm của Diệp Uy ẩn chứa một chút ý tứ trêu người, hai tay của hắn đè lên trên hai cánh tay của Hàn Tu, chân cũng kẹp chặt lấy hai bên đùi của Hàn Tu, dùng thể trọng của mình đem Hàn Tu áp chế không thể động đậy.
Gặp phải bề mặt tiếp xúc thân thể lớn nhất từ trước tới nay mỗi tế bào trong người Hàn Tu đều kéo vang cảnh báo phòng ngự cấp S, nhưng bởi vì cơ thể bị cưỡng chế chặt chẽ nên không tài nào có thể cuộn tròn người được, Hàn Tu vừa thẹn vừa gấp, trên gáy thoáng chốc thấm ra một tầng giọt mồ hôi nhỏ, cậu lo lắng mà đem hai cánh tay miễn cưỡng tránh thoát khỏi tay của Diệp Uy, nhưng mà một giây sau, cánh tay thuận theo bản năng mà cong lên ôm lấy cổ của Diệp Uy, không nói một lời xem Diệp Uy giống như một phần cơ thể của mình mà ôm chặt.
Diệp Uy vốn dĩ có thể chống lại được sức mạnh này nhưng hắn dường như không có chút ý tứ nào muốn tránh thoát, hắn thuận theo sức mạnh cánh tay của Hàn Tu, cả người bị ôm chặt càng đè sát xuống dưới......
Môi của hai người đồng thời dính sát vào nhau.
Hàn Tu không thể tin được mà trợn to hai mắt, theo bản năng mà há mồm ra khó khăn nói chuyện: “Diệp Uy ca anh ngồi dậy......”
“Em ôm tôi chặt thế này tôi không ngồi dậy nổi.” Diệp Uy ôn hòa nhưng không hề có thành ý mà đáp lại, thuận thế dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng đụng một cái vào đầu lười của Hàn Tu.
Hàn Tu sợ ngây người, trong đầu phịch một tiếng như là có pháo hoa nổ tung. Cậu không thể suy nghĩ được gì, chỉ biết ngây người như phỗng theo bản năng khéo chặt khoang miệng đang có nguy cơ bị xâm phạm, nhưng mà kết quả của việc làm như vậy chính là ngậm chặt lấy đầu lưỡi của Diệp Uy không chút kẽ hở.
Càng thẹn thùng thì càng túng quẫn không thoát được, càng túng quẫn không thoát được lại càng thẹn thùng, hai tay của Hàn Tu càng ôm chặt, cảm giác được đầu lười mềm mại ấm áp của đối phương trong khoang miệng mình càng không thành thật, yêu lực trong cơ thể Hàn Tu gấp đến độ chạy loạn tùng phèo. Khí tức chảy sai, Hàn Tu duy trì không được hình dạng người, xèo một cái biến trở về nguyên hình.
Diệp Uy đang vô cùng vui mừng vì chiếm được tiện nghi thì bỗng nhiên mất sạch, hắn cúi đầu vừa nhìn, phát hiện Hàn Tu hình người đã không thấy, trên ghế salông chỉ còn lại một cây Hàm Tu Thảo đang cuộn tròn rung lẩy bẩy, bộ rễ sạch sẽ bại lộ ở trong không khí, nhìn qua có chút vô cùng đáng thương, bộ quần áo lúc còn hình người trên người Hàn Tu rơi phịch trên ghế sa lông..
“Em vừa nãy ôm tôi thật chặt.” Diệp Uy đánh đòn phủ đầu nói, “Tôi giãy cũng không ra được.”
Quả thực chính là kẻ ác cáo trạng trước!
Tiểu Hàm Tu Thảo ngượng ngùng cuộn tròn, bởi vì ngẫm lại chuyện vừa rồi quả thực quá thẹn thùng, vì lẽ đó Hàn Tu lần này triệt để dùng hết sức bình sinh của mình để cuộn tròn, bình thường Hàm Tu Thảo lúc gặp kích thích chỉ cuộn tròn đám lá của mình lại, Hàn Tu lúc này đem bản thân từ rễ đến ngọn đều cuộn tròn lại, ngoại trừ một bông hoa trắng lộ ra bên ngoài, toàn bộ các bộ phận khác xem ra cơ hồ đã hợp thành một cục thảo cầu tròn vo rồi.
“Hoa nở rất có sức sống.” Diệp Uy đem tiểu thảo cầu đặt ở trong lòng bàn tay nâng lên, dùng đầu ngón tay đụng Hàn Tu tinh xảo đáng yêu một cái, bông hoa trắng tựa hồ nở bung đến mức nhiệt tình dị thường.
Tiểu Hàm Tu Thảo lập tức cuộn càng chặt hơn, xem ra gần như sắp muốn đem chính mình ép ra thành chất lỏng Hàm Tu Thảo luôn rồi!
Nhưng mà cậu đem những vị trí khác cuộn chặt đến bao nhiêu cũng không thể che được đóa hoa trắng có vẻ càng chói mắt kia.
“Em nhẹ chút.” Diệp Uy vội vàng đem Hàm Tu Thảo thả xuống, “Đừng cuộn đến mức hỏng luôn.”
Một lát sau, tiểu Hàm Tu Thảo thật sự là cuộn tròn đến mệt mỏi, liền bất đắc dĩ triển khai biến trở về hình người, sau đó tay chân loạng choạng mặt quần áo vào, mặt đỏ hệt như cà tím thành tinh. Diệp Uy thấy Hàn Tu căng thẳng thành như vậy, liền không xoắn xuýt chuyện vừa rồi, đàng hoàng trịnh trọng hỏi: “Chúng ta tiếp tục luyện chứ?”
Hàn Tu nghe xong lời này lập tức co rúm lại một hồi, vội hỏi: “Này không cố định tay chân có được hay không?”
Diệp Uy nín cười gật đầu: “Ừ, không cố định nữa.”
Hàn Tu sờ sờ môi mình, chốc lát muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là ngại ngùng không biết nói gì. Tuy rằng không hiểu ra làm sao lại mất đi nụ hôn đầu, nhưng dù sao cũng là chính mình đè xuống…………..
Vậy khẳng định không thể trách Diệp Uy ca! Diệp Uy ca là người cực kỳ tốt! :))))
Cứ như vậy, ban ngày cứ thế qua đi, tiểu Hàm Tu Thảo đơn thuần ngây thơ từ đầu đến chân đều bị “Diệp Uy ca là người cực kỳ tốt” sờ qua một lượt.
Bởi vì bị mò quá nhiều lần, vì thế Hàn Tu cuối cùng có chút chết lặng, thời điểm cuộn mình lúc bị chạm vào tốc độ so với trước hơi hơi chậm một ít, tựa hồ phản xạ hình cung đã dài ra rồi.
Có thể nói là có tiến bộ rất nhiều!
Dù sao thói quen nhiều năm không thể ngày một ngày hai thành đổi liền được.
Buổi tối, hai người như thường ngày, mỹ mãn ăn một bữa phân làm vườn cô đọng màu mỡ.
Phân này chính là loại dạng lỏng màu xanh, Diệp Uy sau khi khuấy đều phân thì cho vào một ly cocktai, lại thêm một vài viên đá trang trí, nhìn qua hoàn toàn chính là “Màu xanh lam Hawai” của giới thực vật.
Không hổ là Hoa Hồng tiên sinh, vô cùng hữu tình!
Ăn uống no say lại ngâm mình trong bồn tắm mát lạnh, Hàn Tu vỗ vỗ bụng nhỏ căng tròn của mình leo lên giường nằm, còn nghe nhạc cho dễ ngủ.
Lúc này, bên ngoài cánh cửa khép hở vang lên ba tiếng gõ cửa, thanh âm của Diệp Uy từ bên ngoài truyền vào: “Có thể vào không?”
Hàn tu ngoan ngoãn nói: “Mời vào.”
Diệp Uy tự tiếu phi tiếu đẩy cửa mà vào, trong lồng ngực còn ôm một cái gối, dáng vẻ hắn xem ra cũng là vừa mới vũng vẫy trong làn nước mát, tươi cười rạng rỡ trên mặt càng khiến hắn trở nên tuấn mỹ vô cùng, nút thắt áo ngủ trên người của hắn vô cùng lỏng, lộ ra hơn phân nửa cơ ngực săn chắc căng mịn, trong nháy mắt hắn đẩy cửa vào, trong phòng ngủ đột nhiên tràn đầy vị ngọt ám muội của hoa hồng.
“Diệp Uy ca có chuyện gì vậy?” Hàn Tu hít một hơi, bị mùi thơm mê người tỏa ra từ Diệp Uy làm có chút mê man.
“Cùng em ngủ.” Ngữ khí cùng vẻ mặt của Diệp Uy tựa như đó là chuyện đương nhiên, mà phản ứng đầu tiên của Hàn Tu đáng lẽ thay vì là ngạc nhiên hỏi “Tại sao lại ngủ với em” thì cậu lại rất tự giác xích người qua nửa giường bên kia, còn chủ động chừa ra một phần chăn. Sau khi theo bản năng làm xong chuỗi động trên, Hàn Tu mới chớp mắt như vừa mới thoát khỏi giấc chiêm bao, không hiểu nói: “Nhưng tại sao Diệp Uy ca lại phải ngủ với em?”
Diệp Uy không đáp, chỉ vươn tay tắt đèn ngủ trên bàn, nhấc tấm chăn đang che trên người Hàn Tu chui vào nằm, nói: “Em xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía tôi.”
Hàn Tu mơ mơ màng màng mà xoay qua chỗ khác, đưa lưng quay về phía Diệp Uy, Diệp Uy liền đưa tay ôm chặt cậu vào lòng.
Hàn Tu nhanh chóng cuộn tròn người, Diệp Uy không chút phiền muộn mà ôm lấy cục tròn vo đang đưa lưng về phía mình kia, môi như có như không mà lướt qua tai Hàn Tu, thấp giọng nói: “Sau này mỗi ngày đều sẽ ôm em ngủ như vậy.”
Nói xong, cánh tay đang đặt ngay gần ngực Hàn Tu của Diệp Uy có thể cảm nhận rõ ràng một trận xung động không bình thường.
Đó chính là thanh âm tim đập nhanh trong lồng ngực của tiểu Hàm Tu Thảo.
Sáng ngày hôm sau Diệp Uy dậy sớm hơn Hàn Tu, mở mắt ra đã nhìn thấy Hàn Tu yên tĩnh ngủ trong lồng ngực của mình, tay chân thả lỏng, khuôn mặt lúc ngủ rất an nhiên.
Tối ngày hôm qua Hàn Tu cuộn tròn đến mệt rã cả người, mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi, sau khi đem cái gì bản năng phản ứng quên hết sạch liền ôm Diệp Uy ngủ đến trời đất mờ mịt.
Diệp Uy đưa mắt nhìn xuống hai cánh môi có chút hé mở của Hàn Tu, di chuyển cánh tay đặt trên eo đối phương đang co rút.
Hàn Tu bị động tác nhỏ này làm thức giấc.
Vì thế hoa hồng tiên sinh lại lần nữa thỏa mãn dành được “Kiểu ôm ấp cuộn mình” của Hàm Tu Thảo X1!
Có điều lúc này Hàn Tu đã rất thông minh, ở lần thứ hai trước lúc Diệp Uy biết thời biết thế định hôn xuống liền biến trở về nguyên hình......
Bông hoa trắng buổi sáng lúc mới rời giường vươn lên đặc biệt cao!
Diệp Uy ở một bên lộ ra ánh mắt trìu mến mà nhìn đóa hoa trắng mềm mượt đáng yêu của Hàn Tu, nỗ lực khắc chế dục vọng biến thái muốn tiến lên hôn một cái của mình!
Liền cứ như vậy, huấn luyện mỗi ngày đều đang tiến hành kéo dài hơn, dưới sự giúp đỡ “vô tư” của Diệp Uy, phản ứng của Hàn Tu sau khi bị kích thích dần dần trở nên không nghiêm trọng như trước, một là phản ứng bản thân ở phương diện này càng ngày càng chậm chạp, những đụng chạm nhỏ nhặt thường sẽ không phát sinh phản ứng như trước, hai là thời gian kéo dài trạng thái cuộn tròn từ 3 giây lúc trước giảm xuống tối đa là 1 giây...... Nói chung đều là tiến bộ phi thường đáng mừng.
Khoảng thời gian này Hàn Tu ăn cơm rất nhiều, mỗi bữa cơm từ một chén lớn phân bón làm vườn màu mỡ đã chuyển thành ba ly lớn phân bón làm vườn, thời gian mỗi ngày biến trở về nguyên hình tắm nắng quang hợp cũng từ một tiếng biến thành hai tiếng.
Dù sao mỗi ngày cuộn đến cuộn đi thật sự rất tiêu hao năng lượng!
Chiều hôm đó, Diệp Uy không có công việc như thường ngày cùng Hàn Tu đồng thời ở trên ban công tắm nắng.
Đó là một ngày mùa hè vui vẻ, ánh mặt trời ôn hoà, cành liễu chập chờn trong gió, thỉnh thoảng có vài ba tiếng chim hót từ những tán lá vang vọng xuống, từng tiếng từng tiếng nhỏ vụn xinh đẹp len lách qua từng bụi cỏ làm chấn động tới một con bươm bướm rực rỡ sắc màu.
Một chú bươm bướm xinh đẹp như vậy rất khó thấy ở trong thành phố, nó nhào nhào cánh, nhanh nhẹn lượn vòng trong không trung, ở trên ban công của mấy ngôi nhà lượn tới lượn lui, cuối cùng đậu lên đóa hoa đỏ tươi nở rộ của Diệp Uy.
Hoa hồng cùng bươm buớm chính là một khung cảnh hết sức mỹ lệ, Hàn Tu ở trong gió không hề phòng bị mà đung đưa bông hoa trắng của mình, vui vẻ nói: “Chú bươm bướm này thật xinh đẹp......”
Lời còn chưa dứt, con bươm bướm kia bỗng nhiên đập cánh hướng Hàn Tu bay qua, đôi cánh dính đầy phấn hoa trước khi nhận được phản ứng của Hàn Tu đã rất nhanh chóng đặt lên đóa hoa trắng của Hàn Tu. (Ú: em ấy đang giúp hai đứa “thụ phấn” đó, a hi hi hi hi)
“A a a ngươi đừng chạm loạn a!” Hàn Tu ngẩn ra, nhất thời xấu hổ đến hận không thể trực tiếp từ trên ban công nhảy xuống, vì thế lập tức đánh đuổi con bươm bướm sau khi mò xong hoa của mình lại đang cọ tới cọ lui những bộ phận khác trên người, Hàn Tu lập tức biến trở về hình người.
Bươm buớm bị Hàn Tu đột nhiên biến trở lại thành người doạ chạy.
Hàn Tu cơ thể trần truồng vèo một cái vọt vào trong phòng, trên cơ thể mảnh khảnh trắng nõn khắp nơi đều dính đầy phấn hoa của Diệp Uy, nhưng mà lúc Diệp Uy cũng biến trở lại thành hình người đuổi theo vào trong nhà, những chỗ dính phải phấn hoa trên cơ thể đều cũng theo thay đổi hình thái của chủ nhân mà biến thành một thứ khác......
Chất lỏng màu trắng sền sệt, vẩn đục, rất tệ!
Đều do con bươm bướm kia!
Hàn Tu cúi đầu nhìn thân thể của chính mình, sợ ngây người ba giây đồng hồ, sau đó quyết định thật nhanh thuận theo bản năng, ngồi chồm hỗm trên mặt đất cuộn thành một cuộn tròn trắng nõn nà. Đây là sự kích thích nghiêm trọng nhất từ lúc có ký ức đến nay của tiểu Hàm Tu Thảo, mức độ nghiêm trọng như thế này khiến Hàn Tu đủ để có thể cuộn tròn ba ngày ba đêm!
Nhưng bỗng nhiên cơ thể trần truồng của Hàm Tu trong không khí được một vật gì đó ấm áp bao trùm lấy.
—— Diệp Uy đem Hàn Tu đang cuộn thành một đoạn ôm lên ghế sa lông, đặt ở trong lồng ngực mà ôm.
“Trên người dơ bẩn sao, vậy thì đi tắm nha?” Diệp Uy ngữ khí ôn hòa hỏi.
Hàn tu xấu hổ đến một chữ cũng không muốn nói: “......”
Diệp Uy: “Không đi?”
Hàn tu: “......”
Diệp Uy cười khẽ: “Chẳng lẽ là không nỡ rửa đi ư?”
Hàn Tu tan vỡ: “Không phải!”
Diệp Uy không thèm để ý đến phản kháng của Hàn Tu: “Vậy thì cho em thêm nhiều một chút cũng tốt.”
Hàn Tu ngay tức khắc cuộn tròn lên, hận không thể đem hết đầu nhét vào trong bụng: “......”
“Trêu em thôi.” Diệp Uy xoa vuốt vành tai ửng đỏ của Hàn Tu, đem quần áo khoác lên cơ thể trần trụi của cậu, ôn nhu nói, “Chuyện như vậy phải đợi em cùng tôi có quan hệ tình cảm mới có thể làm.”
“Quan hệ tình cảm?” Hàn Tu vẫn cứ cuộn mình thoáng nghiêng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh lộ giữa hai cánh tay cùng khe đùi nhìn Diệp Uy.
“Ừ, tôi muốn có quan hệ tình cảm với em.” Diệp Uy đưa mặt đến gần hơn, nhìn xuyên qua đôi mắt có thể chiếu sáng mùa hè ấm áp, làm mọi thứ tan chảy của Hàn Tu, “Lúc tôi nhìn thấy em trong tim liền ngứa ngáy mềm đi, nghe nói đây chính là yêu thích.”
Mềm đi......
Hàn tu ở trong đầu tìm kiếm ý nghĩa của chữ “mềm” này, chữ này giải thích chính là xốp mịn, hàm nghĩa bủn rủn vô lực, nếu như dùng để chỉ đồ ăn thì chính là xốp giòn, có điều trái tim không phải đồ ăn, như vậy...... Hàn tu hơi hơi mở cơ thể ra, liếc mắt nhìn Diệp Uy, cúi đầu nhìn trong lòng chính mình, lại nhìn Diệp Uy một chút, lại nhìn trong lòng mình một chút.
Phi thường cố gắng cảm nhận cảm thụ của mình......
Một lát sau, Hàn tu nhỏ giọng nói: “Vậy thì tim em cũng ngứa ngáy.”
Diệp Uy không ngạc nhiên chút nào nhếch lên khóe miệng, giơ tay nhẹ nhàng nâng cằm Hàm Tu lên, Hàn Tu nỗ lực khắc chế bản năng muốn cuộn người lại của mình, ngưỡng mặt lên nhìn Diệp Uy, môi miệng cả hai liền chạm vào nhau.
Vừa hôn xuống, kích động khiến tiểu Hàm Tu Thảo cũng lại khắc chế không được mà cuộn tròn người lên, giống như lần trước ở sô pha, cậu dùng hai tay ôm lấy cổ xủa Diệp Uy đem người ấn xuống, hai cái chân cũng quấn lấy eo của Diệp Uy, cả người lần thứ hai cuộn thành một đoàn cũng thuận thế đem Diệp Uy chặt chẽ ôm lấy.
“Không ghét anh như vậy có phải không?” Diệp Uy hỏi.
“Không ghét......” Hàn Tu nhỏ giọng đáp.
“Đây coi như là cùng anh yêu đương sao?” Hoa hồng tiên sinh cơ trí nhân cơ hội xác lập quan hệ.
“A, nghe nói quan hệ tình cảm là chuyện cực kỳ tốt......” Hàn Tu đỏ mặt nói, nói xong, cậu chợt nhớ tới mình trước kia lập chí muốn lập nghiệp trước rồi mới thành gia, để không làm mất mặt bản thân, Hàn Tu vô cùng có nề nếp bổ sung, “Kỳ thực quãng thời gian trước lúc anh không có ở nhà em mỗi ngày đều lên mạng học một ít, em hiện tại có thể chụp ảnh, vẽ, còn có rất nhiều sách cần quản lý tiêu thụ......”
Diệp Uy bị một phen lời nói bất ngờ xuất hiện này làm cho có chút lờ mờ, ôn nhu lại nghi hoặc mà cười hỏi: “Đây là ý gì?”
“Chính là em đang tìm cách mở một shop online, em cảm thấy công việc này là phù hợp với em nhất.” Hàn Tu mím mím môi, trong mắt lập loè sự ngóng trông đối với sự nghiệp cùng ái tình! “Em rất nhanh sẽ có thể kiếm tiền, đến lúc ấy em sẽ dẫn anh đi ăn uống chơi đùa.”
Trước tiên thành gia, lập nghiệp chậm hơn một chút cũng được, mình chỉ chậm một chút xíu thôi...... Tiểu Hàm Tu Thảo nghiêm túc nghĩ.
Diệp Uy bị Hàn Tu làm cho có chút không biết phản ứng như thế nào, mặc dù có điểm muốn cười, nhưng hắn cũng không hề đả kích sự nghiêm túc của Hàn Tu mà còn rất nghiêm túc nói: “Tốt.”
Vì thế mà vào một buổi chiều mùa hè ấm áp, tiểu Hàm Tu Thảo đột nhiên không hề chuẩn bị mà thành gia!
Thời điểm trở thành chú rể của Hoa Hồng tiên sinh đặc tính càng thẹn thùng thì càng cuộn chặt người của Hàm Tu Thảo liền có thể thoải mái triển khai rồi.
Quả thực không nên quá thoải mái!
Sau khi xác lập quan hệ, hai người trải qua những chuỗi ngày sinh hoạt vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
Dưới sự huấn luyện không ngừng kích thích của Diệp Uy, Hàn Tu đối với thói quen khắc chế bản thân càng ngày càng thuần thục, đụng chạm thông thường cũng sẽ không khiến Hàm Tu Thảo cuộn người như trước nữa, Hàn Tu bây giờ có thể sinh hoạt dễ dàng như những người bình thường. Nhưng cũng có thể là do tính cách gây ra, Hàn Tu vẫn cứ ngại ngùng không muốn đối diện trực tiếp với người khác. Sau đó một khoảng thời gian Hàn Tu tự mình mở ra một shop online chuyên bán những dụng cụ làm vườn chuyên dụng, ngoại trừ khoảng thời gian không lớn phải ra ngoài nhập hàng, thì những việc như cùng khách hàng giao lưu cũng đều là ở internet, vô cùng phù hợp với tính cách của Hàn Tu.
Shop online thời kỳ đầu độ tin cậy không được cao nên chuyện làm ăn tương đối thảm đạm, cửa hàng bán hoa của Lâm Sâm cùng những khách mời giả vờ của Diệp Uy cơ hồ đều ôm đồm hết thảy đơn đặt hàng ở chỗ Hàn Tu, có điều độ tin cậy sau này càng lúc càng tăng cao, shop nhỏ online của Hàn Tu thật sự là càng mở càng tốt. Shop online này không chỉ có hàng đẹp giá rẻ, ông chủ thái độ thân thiết lễ phép, hơn nữa thân là một cây thực vật, Hàn Tu đối với những nhu cầu của thực vật khác hiểu rõ vô cùng thấu triệt, chỉ cần người mua gửi đến một tấm ảnh nhỏ của hoa cỏ hoặc là một vài đoạn video đến là Hàn Tu có thể ngay lập tức giúp người mua đề cử đồ làm vườn thích hợp nhất.
“Anh xem bông hoa nhỏ anh trồng nhìn dáng vẻ của nó dường như có cảm giác không an toàn nhất định là bộ rễ sinh trưởng không đủ vững chắc, tôi đề xuất anh mua một hộp xúc tiến rễ sinh trưởng dạng phấn, 14 đồng 8 một hộp gồm 50 túi đầy......”
“Ngài xem, cây hoa hồng ngài trông bộ rễ dáng vẻ một mực oán giận vì ngứa, nhất định là trong đất sinh sâu, tôi đề xuất ngài nên mua loại thuốc sát trùng này......”
“Thím nhìn xem rễ cây nhà thím dường như không hề thoải mái khi nằm trong đám đất mà thím nói màu mỡ này, tôi nghĩ thím nên sử dụng loại màu mỡ dễ sử dụng này......”
Chuyện làm ăn đặc biệt náo nhiệt!
Kết thúc một ngày làm việc, Hàn Tu xoay xoay lưng, đứng dậy ở trong phòng nhìn một vòng.
Diệp Uy vẫn chưa về nhà.
Hàn Tu liền mờ mờ ám ám ngồi trước mắt tính, mở ra một tệp tin bí ẩn được giấu sau và chục cái tệp tin khác, xem liên tục một đoạn video giấu kín......
Không sai, thời điểm tịch mịch không có lão công ở nhà tiểu Hàm Tu Thảo không nhịn được muốn phát tiết một hồi!
Nhìn màn ảnh nhỏ cái gì mà nhìn!
Trên màn ảnh máy vi tính, là ba bốn tốp ong mật cùng bươm bướm đang bay lượn xung quanh một khóm hoa đa dạng, chúng nó đứng ở trên một đóa hoa, thấm một chút phấn hoa, lại bay đến trên một đóa hoa khác...... cứ như vậy đem phấn hoa rải rác đến khắp nơi.
Trời ạ sao lại có việc như vậy! Tiểu Hàm Tu Thảo học xấu nhìn những cánh hoa nhỏ, mặt đỏ tới mang tai mà bưng lấy mũi phòng ngừa máu mũi dâng trào ra.
Xem xong đám hoa kia, Hàn tu lại mở ra một tệp tin khác, trong tệp tin này tất cả đều là hoa hồng, màu sắc các loại, kích thước, có cả chân dung của hoa hồng.
Không xong rồi không xong rồi không xong rồi! Nhìn màn hình lớn đang sáng đèn, cảm giác tội lỗi bên trong thâm tâm Hàn Tu không ngừng gia tăng theo cấp số nhân, bởi vì xem quá mức chú tâm, vì thế thanh âm mở cửa của Diệp Uy Hàn Tu cũng không nghe thấy, mãi cho đến khi phía sau vang lên thanh âm chua chát bị bắt gặp tại trận của lão công Hàn Tu mới giật mình nhận ra!
“A, dám lén anh nhìn những tên hoa hồng khác ư?” Diệp Uy nửa là ghen nửa là trêu chọc hỏi.
“Bọn họ nhìn đều không đẹp bằng anh, em sai rồi, anh đừng ghen......” Hàn Tu một bên dụ dỗ lão công đang ghen của mình một bên luống cuống tay chân mà đem tệp tin kia tắt đi, đầu ngón tay ấn chuột vì chột dạ mà không ngừng run rẩy.
“Xem ra là anh không cho em ăn no rồi.” Diệp Uy phát sinh một tiếng cười nhẹ, uốn cong eo, không cho chống cự mà đem Hàn Tu ôm ngang lên......
Ba phút sau......
Bên trong chậu Cảnh Thái Lam trên ban cong có một cây hoa hồng cùng một cây Hàm Tu Thảo mọc song song với nhau. Bộ rễ của chúng ở dưới bùn đất chặt chẽ quấn lấy nhau, hoa hồng vì đóa hoa khổng lồ của mình mà phải khom người xuống, đóa hồng diễm lệ vừa vặn khoát lên mặt trên bông hoa trắng của Hàm Tu Thảo, run run ma sát.
Chà chà một lúc, bông hoa trắng của Hàm Tu Thảo phốc một cái phun ra một chùm phấn hoa, lại một lát sau, đóa hoa hồng cũng phun ra một chùm phấn hoa, phấn hoa rỡi vãi đầy mặt và đầu của Hàm Tu Thảo......
Phun xong phấn hoa, hoa hồng duỗi ra một chiếc lá phủ lên toàn bộ phiến lá đang cuộn tròn của Hàm Tu Thảo, giống như đang vuốt ve động viên người đang xấu hổ.
Dưới sự động viên Hàm Tu Thảo chậm rãi triển khai phiến lá.
Ánh tà dương cuối cùng chiếu lên một góc ban công, soi thẳng lên phiến lá của hai cây thực vật. Dùng ánh sáng của buổi chiều tà quang hợp tạo ra chất hữu cơ lại có một loại mùi vị không đồng dạng như vậy, Hàm Tu Thảo rủ xuống đóa hoa trắng mềm mại, ở trong gió vểnh lên phiến lá, tinh thần phấn chấn mà sưởi một chút ánh mặt trời cuối cùng của ngày, mà bên dưới bùn đất, hoa hồng dùng rễ của mình nhẹ nhàng chạm vào rễ của Hàm Tu Thảo một cái.
Tựa như đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt người thương!
-Hoàn-