Những ngày tháng yên bình của cô cứ thế mà trôi qua, cô vẫn chưa nói cho anh trai biết việc mình gặp mặt anh dâu, muốn để anh ấy bất ngờ. Nhìn vẻ mặt thất thần của anh ấy, lâu lâu hai má liền đỏ ửng lên, đôi lúc hai mày liền nhíu chặt lại đầy vẻ khổ sở, nhiều lần nhìn cô muốn nói lại thôi. Trà Thiên Phúc nhận thấy mình vô cùng bất thường, vẫn luôn nhớ đến gương mặt của tiểu bạch thỏ kia, hắn điều tra ở nhiều nơi, nhưng vẫn không thấy tung tích của cậu, lòng đầy mất mát, Trà Thiên Phúc kinh sợ vì mình đã yêu một nam nhân, dù đã dằn lòng để quên đi, thế nhưng, cảm xúc này….làm sao anh có thể lẩn tránh đây, anh cần một người để tâm sự, nhìn em gái, lại lắc đầu, sợ em ấy chán ghét mình, lại nhìn cha mẹ, sợ cha mẹ thất vọng về mình, vì thế lo lắng suốt ngày, lại tương tư về đêm, gương mặt ngày sọp hẳn đi, trên trán mang nặng nỗi buồn phiền, còn đâu anh hai tươi sáng như ánh mặt trời ban mai của cô chứ, vẫn là không thể giả bộ nữa, Trà Hồng Yên sau khi ăn tối xong, nhìn tình trạng anh trai mình ăn không đến nửa chén cơm, thấy ánh mắt cha mẹ lo lắng, má Thẩm vô cùng nóng ruột, nhiều lần gặng hỏi, nhưng anh đều trốn tránh không trả lời, cha Trà lại có chút vô tâm, nghĩ đến nhóc con ở tuổi dậy thì đều như vậy, trong mắt chỉ có vợ và con gái.
-“Hồng Yên, con nói chuyện với anh chưa?” Thẩm Nhược Nhược xót xa nhìn bóng lưng con trai xiêu vẹo đi về phòng mình. Vẫn là phải nhờ vào con nhóc nhà mình
-“Con định lát nữa nói chuyện với anh ấy, mẹ không cần lo lắng quá đâu, con trai đến tuổi liền có nhiều sầu não đi” Cô mỉm cười đáp, đặt đũa lên bàn , sau đó xin phép cha mẹ, má Thẩm xua xua tay bảo cô mau đi coi anh hai.
Đứng trước cửa phòng của anh mình, cô nhịn cười đến nội thương, nhìn bộ mặt oán phu của anh cô, cô liền muốn trêu chọc một chút, liền không tiết lộ tung tích của người anh hai đang tìm, xa tận chân trời mà gần ngày trước mắt, đưa bàn tay lên cửa gõ gõ hai tiếng, liền nghe tiếng mũi rầu rĩ từ bên trong phòng truyền ra.
-“Ai vậy?” Anh giấu đầu trong chăn, cõi lòng nặng trĩu
-“Là em” Trà Hồng Yên chảy xuống hắc tuyến, sao giống mấy đứa nhỏ như thế chứ
-“ Em vào đi, cửa không khóa” Anh vẫn nằm úp mặt xuống gối, cô bước vào căn phòng màu xanh nước biển nhàn nhạt của anh, căn phòng truyền đến không khí mát lạnh của đại dương vào mỗi mùa hè. Nhìn chiếc giường kingsize to lớn được lót vải lụa màu xanh đậm, trên đó là hình ảnh anh trai cô còng lưng lại như con tôm.
-“ Anh trai, anh tương tư ai rồi đúng không” Cô ngồi xuống giường, vỗ vỗ vào khối thân thể được giấu dưới chăn, đôi mắt ánh lên vẻ hài hước
-“ Em….sao em biết” Anh bật dậy mở chăn ra, gương mặt tuấn mĩ đỏ ửng, muốn nói với cô, lại nhìn gương mặt xinh đẹp ôn nhu của em gái, anh sợ phá hỏng hình tượng của mình, liền xụ vai xuống, đôi mắt như nước biển xanh phản quang sắc trời mùa hè trong lành, nay đạm mạc hiu hắt chất chứa đầy nỗi buồn, đôi mắt như tâm hồn của Thiên Phúc lúc vui sẽ trong xanh rực rỡ, khi buồn thì tối lại như nước biển ở tầng sâu không đáy.
-“ Để em đoán nhan, người đó rất gầy, đôi mắt như tinh anh buổi đêm mùa thu, mái tóc phủ ngang che giấu dung nhan xinh đẹp, làn da hơi tái nhợt, bộ dáng ngây ngô, tính cách cũng …khụ y như một tiểu bạch thỏ mặc cho người ta bắt nạt, tự ti đến vô cùng đáng thương” Đó là lời nói của anh hai kiếp trước, khi mọi chuyện bại lô, liền lôi kéo Trường Noãn Tâm đến trước mặt cha mẹ cô, cha mẹ cô vô cùng bất ngờ, nhưng cũng xua tay nói, phúc của con cái, con cái tự hưởng, chỉ có cô khi nghe lời nói chân tình của anh hai, đôi mắt chan chứa ôn nhu, yêu thương nhìn người con trai trước mắt, liền cảm thấy tức giận, buồn nôn.
-“A…em…em sao lại…sao” Lắp ba lắp bắp nói, mồ hôi lạnh chảy ra trên trán anh, dò xét gương mặt em gái, thấy em gái một chút khinh thường cùng chán ghét cũng không có, chỉ có tia vui vẻ ánh lên trong đôi mắt to tròn xinh đẹp kia.
-“ Người đó là nam nhân a, mà ngặt nỗi, anh ngay cả tên cũng không biết, anh trai, anh thật vô dụng, gặp được người thương liền không biết năm giữ để chạy thoát dễ dàng như vậy” Trêu ghẹo nhướn người cốc cốc đầu anh, nhìn anh hóa đá ngơ ngác, miệng mở ra thật to, cô dùng bàn tay mình khép lại miệng anh
-“ Hồng Yên…em…em không chán ghét anh hai sao, anh hai như thế, có phải đã làm mất mặt gia đình không” Thấy cô đồng cảm với mình, nỗi lòng của anh được giải tỏa, buồn bực ghé vào đôi vai gầy yếu của em gái, bất lực thở dài
-“ Sẽ không, cha mẹ là người rất hiện đại, sẽ chấp nhận thôi, bởi vì cha mẹ yêu thương anh nhan, em cũng thế, em cảm thấy chị dâu rất đáng yêu” Cô xoa xoa mái đầu hơi nâu của anh, cảm nhận đôi vai run run của anh, cõi lòng đầy xót xa
-“ Thật sao, ế…nhưng mà…em biết người đó sao” Rốt cuộc cũng bắt được trong tâm đi, nhìn cái gương mặt ngốc muốn chết này, cô liền thấy tội nghiệp chị dâu
-“ Ân…em còn biết anh ấy đang ở đâu nữa kìa, ai lại vô dụng như anh ngay cả tên cũng không biết” Cô cười nhạo nói, nhìn ánh mắt vui sướng chứa chan đầy hi vọng cùng hạnh phúc của anh, cõi lòng như có nước ấm tràn qua.
-“ Mau nói anh hai biết, mau nói a” Tiểu Bạch Thỏ kia anh gặp em ấy tại một quán bar nhỏ, chỉ là vào đó vì bị bọn đàn em kéo theo, anh vô cùng không thích nơi ồn ào, náo nhiệt lại phức tạp như thế, nhưng cũng vì thế anh mới có thể tìm thấy được định mệnh của mình, khi ra cửa sau nhận điện thoại, anh liền thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang khóc nức nở, tiếng khóc thánh khiết truyền vào tai anh, đôi vai nhỏ gầy run run, trong miệng meo meo khóc. Nhìn đồng phục nhân viên rộng lớn bao lấy cơ thể nhỏ bé đó, lòng anh dâng lên tiếc thương, anh cất điện thoại vào trong túi, lên tiếng nói
-“Này…cậu sao vậy” Anh nhìn cậu ngước mắt nhìn mình, hút một ngụm khí lạnh, đôi mắt to tròn trong sáng như ánh trăng ngày thu sạch sẽ thánh khiết, đôi môi mỏng manh vì bị cắn bởi chủ nhân mà hồng nhuận cả lên, lại liếc xuống thấy cái kính trong tay cậu bị gãy làm đôi, đôi mắt hồng hồng ướt át, tóc mái dài bị lôi kéo để lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ, cái mũi thon thả nhỏ nhắn, màu da trắng nhưng trắng bệch đến đáng sợ. Khớp xương gầy yếu để lộ ra. Sợ một trận gió cũng muốn thổi bay cậu đi.
-“ A…tôi làm phiền anh sao, thật xin lỗi” Loạng choạng đứng dậy, mờ mịt thấy xuất hiện trước mắt mình một bóng hình cao lớn, mất hồn nhìn gương mặt tuấn mĩ ghé sát vào mình, vì bị cận Trương Noãn Tâm vốn không thấy rõ người đi tới, cho đến khi anh kề sát mặt vào mình mới thấy được ngũ quan như tượng tạc của anh, đôi mắt ôn nhu như nước biển đại dương, xanh hun hút, đôi môi mỏng có chút nhếch lên, làm cậu ngây người.
-“ Nhóc con, kính của em bị gãy sao, bị người ta bắt nạt” Nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp yếu ớt có chút bầm tím, áo sơ mi trắng trên người có vài dấu chân, anh liền có xúc động muốn đánh kẻ vừa bắt nạt cậu
-“ Không…không…tôi…tôi” Cậu lắp bắp, cảm nhận được bàn tay to lớn ấm áp miết lên khuôn mặt cậu , vuốt ve qua vết thương của cậu, lại thấy hơi thở nam tính phun lên mặt cậu thổi hơi như dỗ dành vết thương của cậu, đáy lòng liền run lên, hai mắt lại ướt át, cảm giác được người quan tâm thật tốt. Đang đắm chìm trong sự ôn nhu của nam nhân trước mắt thì bị tiếng quát từ bên trong cửa truyền ra
-“ Tên nhóc kia no đòn chưa đủ sao, mau làm việc đi, còn lười biếng, liền trừ lương” Tiếng rống tức giận làm đau nhức màng nhĩ cậu, khiến cậu quay lại với hiện thực, cậu cúi đầu, thoát khỏi lồng ngực rộng lớn của nam nhân, nhưng vì chân còn đau nên loạng choạng ngã nhào gương mặt lại lần nữa kề sát vào cổ anh, hơi thở nóng ấm phả vào yết hầu của Trà Thiên Phúc làm lòng anh ngứa ngáy, liền nâng cái cằm nhỏ nhắn hơi nhọn, tinh tế nhấm nháp đôi môi hồng nhuận ngon miệng, Trường Noãn Tâm chết đứng, sau đó mau chóng đẩy anh ra, làm cho anh không có sự chuẩn bị liền ngã xuống, cậu ôm gương mặt đỏ bừng chạy đi, đóng cửa sau lại, lại khóa chốt, bên ngoài còn nghe thấy tiếng đập cửa rồi giọng nói nam tính hét lên
-“Tiểu Bạch Thỏ, tôi là Trà Thiên Phúc” Anh dùng lực đạp bay cánh cửa cũng là lúc bóng dáng nhỏ bé đó đã biến mất, mân mân cái miệng, lại thấy điện thoại cha Trà gọi tới, bất đắc dĩ trở về, khi anh tới chỗ đó lần nữa, người đó lại biến mất, ở quán bar này sinh viên nghèo đi làm rất nhiều, quản lý biết họ ngại lấy tên thật nên dùng tên giả, lại không khai rõ địa chỉ, nơi ở, mà tiểu bạch thỏ nghe nói cả số điện thoại cũng không có
Nghe anh hai kể lại, Trà Hồng Yên trong lòng hưng phấn muốn chết, tiểu bạch thỏ chị dâu thật đáng yêu.
-“ Anh kể rồi, em mau nói đi nói đi” Anh lay lay vai cô, lay đến độ cô choáng cả đầu. Bất đắc dĩ nói
-“Cái tiểu bạch thỏ kia tên là Trường Noãn Tâm….ân, là học sinh của trường Lưu Tư Lan” Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của anh, cô ngừng lại một chút
-“ Này, khôn thể, anh nếu thấy em ấy lập tức sẽ nhận ra,….nhưng mà sao em biết chuyện anh…” Hai má đỏ ửng, ngón tay vặn vặn vào nhau, thẹn thùng nói
-“Bí mật nhan…tất nhiên anh không thể biết được rồi, người đó đeo một cái kính thật lớn, tóc mái thì che phủ nửa gương mặt, em thiếu chút cũng nhận không ra” Nếu không phải cái giọng nói mềm mại đó, đánh chết cô cũng không tin là tiểu bạch thỏ xinh đẹp tuyệt mĩ kia.
-“ Đúng đúng, em ấy có đeo kính, Trường Noãn Tâm…Noãn Tâm…Tâm Tâm….Tâm Nhi, cõi lòng ấm áp sao đúng là cái tên hay nhìn em ấy anh đúng là cõi lòng ấm áp muốn đòi mạng” Ngứa ngáy muốn bắt nạt em ấy
-“Dừng…thật buồn nôn” Thấy anh trai thâm tình kêu tên người trong mộng, hai mắt mê ly, da gà cô nổi lên.
-“Em gái…anh thật yêu em chết mất, em đúng là em gái đáng yêu nhất của anh” Ôm lấy đầu nhỏ của cô, hung hăng hôn hai tiếng thật kêu hai bên má của cô.
-“ Được rồi, được rồi, ghê chết được, anh đúng là sao lại trẻ con thế chứ, em đã đưa điện thoại của em cho anh ấy rồi, tối anh gọi cho anh ấy đi, tiện thể chuyển lời hỏi thăm của em luôn, anh ấy sáng nay….bị thương” Nhìn bộ dạng vẫy đuôi vui mừng của anh trai, cô hung hăng nói một câu như sét đánh
-“ Sao cơ…sao lại bị thương, em ấy bị thương có nặng không em ấy…” Cõi lòng lo lắng có chút đau đớn
-“ Anh ấy vốn không phải là học sinh trường mình, mà là học sinh trường khác được nhận học bổng toàn phần, hoàn cảnh của anh ấy…vốn không tốt, mà anh cũng biết những người như anh ấy, không được học sinh trường này chào đón” Cô lành lạnh nói
-“ Em ấy bị người ta bắt nạt sao, là ai?” Nắm tay to lớn siết chặt lại, đôi mắt màu xanh có chút sẫm lại, sóng ngầm mãnh liệt
-“ Em đã xử lí rồi, ngày mai thế nào cũng bị gọi lên phòng hiệu trưởng, anh hai anh nhất định phải bênh vực em” Làm nũng dụi đầu vào tay anh, vỗ vỗ cơn tức giận của anh xuống. Trà Thiên Phúc nghe vậy lòng liền mềm xuống, em gái này của anh, thật khiến anh không dừng được yêu thương
-“ Là Hoa Ngọc Lan a, em lỡ tay làm mặt cô ta có sẹo rồi, ai bảo cô ta bắt nạt người yêu anh trai em chứ” Cô phồng má nói, làm bộ dáng bất đắc dị lại vô cùng đắc ý, Trà Thiên Phúc nghe đến Hoa Ngọc Lan liền ghi nhớ cái tên này, lại nghe em mình nói thế, lòng lại cũng vô cùng vừa ý, hừ cho dù có không đụng vào Trương Noãn Tâm, chỉ cần em gái anh muốn bắt nạt ai, người đó nhận mệnh đi.
-“ Vậy Trương Noãn Tâm…” Vẫn là lo lắng hỏi
-“ Em đã mời anh ấy ăn một bữa, anh không biết đâu, anh ấy lỡ tay làm đổ cơm lên người cô ta, mọi người trong trường liền bu tới ăn hiếp, nhìn thấy trên đất toàn là cơm trắng, khụ còn có chút rau nữa…bộ dáng gầy yếu như thế… ” Cô không nói nữa, nhìn thấy anh hai đau lòng nhíu mày lại, cô đây là đổ thêm dầu vào lửa, Hoa Ngọc lan tưởng chuyện này kết thúc ư, còn cái bọn người kia nữa,anh hai mà tức giận lên sẽ vô cùng đáng sợ, cô là góp chút gió để thổi lửa đi. Thật xin lỗi vì lợi dụng anh nhan, coi như món quà dành cho em vì giúp chị dâu đi, cô mặt dày nghĩ.
-“ Em đưa điện thoại của em cho anh ấy rồi, lát nữa anh gọi vào số em đi” Lại lần nữa lặp lại, biết anh trai bị nhiều thông tin làm bùng nổ đầu óc nên chưa thông suốt được
-“Cảm ơn em” Mắt anh ươn ướt, có người ủng hộ mình thật tốt, Trà Hồng Yên cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã không ghét bỏ người anh như anh, cô vỗ vỗ lưng hắn, đôi mắt xót xa, điều này là em nên làm ở kiếp trước, em xin lỗi, lúc anh cần em nhất, em lại đẩy anh ra xa, đẩy anh vào cái hố của sự đau khổ, là em bức anh, vì đang dựa vào ngực anh, nên Trà Thiên Phúc không thấy được giọt lệ nóng hổi đang chảy xuống trên gò má cô.
-“ Trà Hồng Yên mau mau đến phòng hiệu trưởng” Đang ngồi ăn trưa cùng với 5 tên đầy tới của mình, cô liền nghe đến loa phát thanh gọi tên mình, bọn người trong phòng ăn vô cùng đắc ý, Triệu Tử Phong nhíu mày, Hoa Ngọc Lan còn dám đi cáo trạng, là anh làm bị thương cô ta, thế nào lại chỉ có Trà Hồng Yên bị gọi lên, cô bình thản đứng dậy, lại thấy túi váy của mình rung lên hồi chuông, là cô mượn điện thoại cũ của anh hai để dùng, đưa lên tai nghe.
-“Hồng Yên em đứng trước phòng hiệu trưởng chờ anh hai cùng vào, anh dẫn theo…khụ Noãn Tâm đến, đoạn băng ghi hình anh cũng lấy rồi, tốt nhất em kêu cái tên Triệu Tiểu Tử kia luôn đi” Nghe giọng nói lạnh lùng của anh hai, lại nghe tiếng khóc nho nhỏ như mèo kêu quen thuộc, liền biết anh hai đã bắt được chị dâu, còn bắt nạt người ta nữa, anh hai vô cùng cầm thú.
-“ Anh hai anh đừng có bắt nạt anh Noãn Tâm” Cô không vui cảnh cáo nói, liền nghe tiếng nói trầm thấp đầy quyến rũ của anh hai truyền qua điện thoại mà không phải nói với cô
-“ Em xem, em gái của anh cũng bị em mê hoặc rồi” Anh dùng ngón tay trêu chọc gương mặt đỏ ửng của người trong lòng, bàn tay không an phận xoa xoa cái mông vểnh lên sau chiếc quần tây của Noãn Tâm
-“ Anh đáng ghét” Noãn Tâm trừng mắt nói, hai má đỏ bưng muốn nóng cháy, nhìn gương mặt đẹp trai của anh liền xấu hổ, hai tay đặt lên lồng ngực của anh, tai nghe tiếng tim đập của anh, cứ tưởng sẽ mãi mãi không được gặp lại, mãi mãi cách biệt ở hai thế giới, thế mà sáng nay cậu đang trốn ở một góc đọc sách liền bị anh xuất hiện đột ngột làm cho giật mình, sau đó bị anh hôn đến quên cả trời đất, nghe anh thổ lộ, trái tim liền đập bình bịch, vô cùng hạnh phúc ngọt ngào. Lại cảm thấy thương cảm, mình như thế này, anh ấy lại hạ mình đi yêu.
-“Này này hai người, bớt chút đi, có em gái bé nhỏ chưa đủ 18 tuổi ở đây này” Cô hài hước nói, đôi mắt cong cong lên như mảnh trăng mùa thu, khóe môi nhếch lên thật cao, ha ha nói, làm 5 tên đàn ông ở đây tim đập bình bịch.
-“Ừ, vậy gặp em ở phòng hiệu trưởng” Trước khi cúp máy cô còn nghe tiếng rên nhẹ của Trương Noãn Tâm, cmn thật kích thích, cô nghĩ trong đầu, anh hai vô cùng phúc hắc, bá đạo và cầm thú.
-“ Triệu Tử Phong, mau đi cùng em đến phòng hiệu trưởng” Bắt lấy cánh tay săn chắc của Triệu Tử Phong kéo đi, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay cô, cánh tay của hắn muốn cháy đỏ cả lên, vui sướng mỉm cười.
-“ Các anh cũng nhanh lên đi” Trà Hồng Yên ghé mắt ra phía sau nhìn 4 người đang trợn mắt ai oán nhìn mình, giống như lũ cún con bị bỏ rơi, tâm trạng của cô cực kì tốt liền mở miệng nói.
-“Cái này a, Thiên Phúc em đến đây làm gì?” Nhìn học trò cưng đang trừng mắt nhìn ông đe dọa, hiệu trưởng mập mồ hôi tuôn như mưa, ô ô ông thần con muốn cái gì nữa đây, nhìn nam sinh gầy yếu phía sau Trà Thiên Phúc, nhìn bàn tay to lớn của anh đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, cảm thấy có điều gì đó là lạ không đúng.
-“ Đến giải quyết chuyện của Yên Yên với Hoa Ngọc Lan” Lạnh lùng quét mắt nhìn Hoa Ngọc Lan một nửa mặt bị dán băng trắng, đang run rẩy dưới sự uy hiếp của anh, đang mong ngóng cha mẹ mau đến, con gái bị người ta bắt nạt.
-“Này…này là chuyện giữa hai em ấy, Trà Hồng Yên lại lần nữa làm người ta bị thương…” Ngập ngừng nói, thấy không khí đang giảm đến mức âm độ, thầy hiệu trưởng nghĩ rằng còn như thế nữa mình liền viết đơn từ chức cho xong, hội trưởng hội học sinh muốn leo lên đầu ông ngồi rồi, ông thật đáng thương
-“ Ai nói Trà Hồng Yên bị thương, con mắt nào của cô ta thấy điều đó” Triệu Tử Phong vừa bước chân đến ngưỡng cửa, liền lạnh giọng nói. Thầy hiệu trưởng thật sự muốn bất tỉnh, cái này, cái này, không phải chỉ có 1 ôn thần, nay là cả 2 ôn thần, Triệu Tử Phong a là con trai của một trong những cổ đông lớn của trường này, ai dám động vào hắn,muốn chết sao, mà cổ đông đó chính là mẹ của hắn – phó chủ tịch tập đoàn Levo- được biết đến là người mẹ vô cùng bệnh vực con trai, đem con trai yêu thương như mạng,đắc tội với hắn Nhạc Ngân Bình sẽ đến làm loạn cái trường này mất.
-“ Là em đã rạch mặt cô ta” Triệu Tử Phong thẳng thừng nói, thầy hiệu trường trừng mắt nhìn Hoa Ngọc Lan – lại dám nói dối ông, xem đi người ta lớn lối đến thừa nhận rồi, làm ông mất mặt muốn chết
-“Này dù em thương bạn mình cũng không nên nhận lỗi thay bạn chứ” Có chút không tin nói, thầy hiệu trưởng cầu trời đây không phải sự thật
-“ Có đoạn băng ghi hình này làm chứng, thầy mau chóng xin lỗi Trà Hồng Yên đi” Trà Thiên Phúc ném cuộn băng lên bàn, khí phách bức người, khiến Trương Noãn Tâm vô cùng ngưỡng mộ, hai mắt tỏa sáng.
-“ Thì sao chứ, cô ta tuy không phá hủy dung nhan của em, nhưng làm cho em cùng Mị Mị còn có Tuấn Ưu bị thương, Nguyễn Tuấn Ưu – cậu ta đã bị con nhỏ đó phế đi tay phải rồi, thầy hãy đợi cha mẹ của bọn em đến đi” Hoa Ngọc Lan lớn giọng nói, nhà họ Hoa 4 đời lưu danh, cũng là nhà có thế lực, nổi danh với một tập đoàn lớn sản xuất ô tô, nên cô ta mới lớn lối như thế.
-“ Ô ô con gái của mẹ” Vừa dứt lời xong, một phụ nhân xinh đẹp uyển chuyển đã nhào vào ôm lấy cô ta, nhìn thấy băng gạc trên mặt liền hét chói tai, bà và ông Hoa đang cùng đi công tác ở Nhật nghe nói con gái nhà mình bị thương liền mau chóng bay trở về
-“Là ai đã làm con ra như thế” Hoa phu nhân ánh mắt tàn nhẫn lướt qua từng người
-“Là tôi” Triệu Tử Phong lạnh nhạt nói
-“Gì? Cậu là ai lại dám làm thế với con tôi” Hoa phu nhân là người Nhật suốt ngày chỉ biết đi du lịch nước ngoài, không giao hảo nhiều trong các buổi tiệc của giới nhà giàu trong nước, nên không hề biết mặt thiếu gia họ Triệu lừng lẫy này
-“Này….Hoa phu nhân bà không nên lớn tiếng như thế, đây là Triệu Tử Phong con trai của Triệu chủ tịch tập đoàn LIC và phó chủ tịch tập đoàn Levo – cổ đông của ngôi trường này” Hiệu trưởng vô cùng biết nặng nhẹ, hừ muốn chết sao, bà muốn chết nhưng ông còn muốn sống
-“Cái gì? Đây không phải là bạn trai con kể với mẹ sao?” Nhìn nam tử tuấn mĩ xuất sắc trước mắt, ánh mắt ngạo nghễ vương giả khinh thường liếc qua, lại nghe đến thân thế của cậu, trong lòng vô cùng đắc ý, không lẽ hai đứa yêu nhau rồi gây nhau vô tình làm bị thương con gái bà
-“A…bạn gái cơ” Trà Hồng Yên mỉm cười, mà cái nụ cười đó khiến cho Triệu Tử Phong cảm thấy vô cùng khủng bố
-“Là cô ta không biết xấu hổ tự nhận, anh vốn chỉ có mình em” Triệu Tử Phong oan ức nói.
-“Hừ” Trà Hồng Yên khoanh tay không thèm nhìn, 4 tên nam nhân vừa đến cũng bước vào phòng, làm thầy hiệu trưởng trực tiếp muốn đánh vào đầu cho mình tự ngất xỉu.
Cái này sao lại liên lụy đến cả tá ôn thần thế này. Trừng mắt nhìn hai mẹ con nhà họ Hoa, các người hôm nay nhận mệnh đi, cái ghế hiệu trưởng này ông ngồi vẫn chưa nóng đâu.
-“ Mẹ ….là do cô ta là do con nhỏ họ Trà này, cô ta bắt nạt con cùng Mị Mị, cô ta đánh bị thương con, còn quyến rũ Triệu Tử Phong xúi anh ấy làm con bị thương, cô ta ghen tị với con” Hoa Ngọc Lan căm tức giãy dụa nói, ánh mắt ghen tị nhìn Triệu Tử Phong đang lấy lòng Trà Hồng Yên
-“ Cô tưởng cô là ai chứ, cô xứng đáng để em ấy ghen tị sao” Hồng Lân nâng nâng cặp kính cất giọng nói lạnh lùng, tự nhiên đi đến chỗ ti vi, tra cuộn băng ghi hình vào đầu đĩa, trong đó liền hiện lại tình cảnh khi ấy, Hiệu Trưởng cùng toàn bộ giáo viên có mặt ở phòng giáo vụ hút một hơi lạnh, sợ hãi nhìn Trà Hồng Yên, lại nhìn Triệu Tử Phong, quá đáng sợ, bọn nhóc nhà giàu này tâm lí vặn vẹo biến thái, may mắn mình chưa chạm đến chỗ tử của bọn chúng, hiệu trưởng lại không thấy vậy ông thấy Hoa Ngọc Lan là cố ý gây chuyện, là Trà Hồng Yên bất bình bênh vực người xấu, cái đầu đơn giản coi phim siêu nhân nhiều quá liền quy cho Trà Hồng Yên cái biệt danh người hùng, cảm thấy trường học đã cải tạo bản tính của Trà Hồng Yên rất tốt – thật ra trong lòng ngay từ đầu đã nghiêng về Trà Hồng Yên, nhìn cái đám ôn thần này đi theo bảo hộ cô như thế, đắc tội với cô là đắc tội với cả ….một đám thế lực lớn kinh hoàng, hắc đạo bạch đạo đều có, ngay cả gia đình Trà Hồng Yên cũng đã không bình thường, hợp lại so với cái nhà họ Hoa coi trời bằng vung này, thật sự nhà họ Hoa chỉ là một con tép trong cái hồ nước rộng lớn thôi.
-“ Hoa Ngọc Lan, tính tình tùy hứng, điêu ngoa, Trương Nõan Tâm là học sinh xuất xắc được trường tôn trọng mà thỉnh về đây học tập, nhằm tạo ra nhiều nhân tài cho trường, em lại vì khinh thường bạn, chỉ vì bạn đụng trúng em, em lại khích bác một đám người bắt nạt bạn, hành động này vô cùng coi thường kỉ luật nhà trường và bộ mặt của trường” Nhìn Hoa Ngọc Lan ngày càng chướng mắt, rõ ràng là mình đi gây chuyện, còn làm bộ mặt bị hại. Hoa Ngọc Lan bị Hồng Lân nói đến méo mặt, lại nghe thầy hiệu trưởng nói vậy, liền biết hôm nay mình thua chắc, rõ ràng là nhờ có mấy nam nhân kia cùng với anh trai mình Trà Hồng Yên mới thoát nạn, cô không cam tâm
-“Này, nhưng mà Trà tiểu thư cũng….” Hoa phu nhân nghe đến nhà họ Trà liền muốn rụt xuống, lại nghe đến nhà họ Triệu thì cũng xìu xuống, bà là một người phụ nữ biết co duỗi dãn nở phù hợp, đầu óc còn có chút thông minh,Trà gia này có liên hệ với cả hai gia tộc lớn trong trong thành phố một Họ Triệu một họ Lê, họ tuy là ba nhưng lại là một. Ai dám trêu chọc.
-“ Đừng nói em tôi quá đáng, nếu đó là tôi không đơn giản chỉ là một cái ghế đâu” Vỗ về người trong lòng, Trà Thiên Phúc lạnh lùng nói, khí thế áp bức khiến Hoa phu nhân câm miệng.
-“ Hiệu trưởng, ngài cũng nên giải quyết cho hợp lí đi, đừng để mất thời gian của An Nhĩ Kỳ tôi” Nhìn trò hề trước mắt, An Nhĩ Kỳ hừ lạnh, bộ dáng ghét bỏ nhìn Hoa Ngọc Lan như người chết, lúc trước rõ ràng bị mù nên mới thấy cô ta cũng được.
-“ Hoa Ngọc Lan từ nay em bị đình chỉ học tập trong vòng 3 tháng, em không cần đến trường nữa, thi hành hôm nay đi” Đều trách các người không gặp thời, đụng đến một lúc mấy cái hố bom, một Triệu Tử Phong đã đủ, nay còn là nhà họ Trà, không những thế đến cả Mạc Hồng Lân cũng ra mặt, ông trùm dầu mỏ đó, ảnh hưởng đến chính trị đó, còn có, ực thành viên hoàng tộc đi cũng bất bình
-“Hiệu trưởng, ngài không thể” Chưa nói hết câu liền bị Hoa phu nhân bịt miệng, bà nhận ra An Nhĩ Kỳ, mồ hôi lạnh đổ xuống,xem ra đứa con gái ngu ngốc này của bà gây chướng mắt rất nhiều người, bà không muốn vì một mình nó mà ảnh hưởng đến cả gia đình, Hoa tổng mà biết chắc chắn sẽ mắng chết bà dạy hư con.
-“ Đi thôi” Hoa phu nhân mất mắt kéo con gái đang giãy dụa như điên ra ngoài, vừa ra khỏi phòng Hoa Phu nhân liền tức giận mắng Hoa Ngọc Lan một trận
--
-“Rất vui vẻ” Bạch Chính Lăng nhìn gương mặt thỏa mãn của cô, móng gấu không nhịn được sờ sờ hai má non mịn của cô
-“Ừ” Nhìn anh hai hạnh phúc nắm nắm kéo kéo chị dâu, cô vô cùng vui sướng
-“ Trà Hồng Yên, có phải anh trai em…thích…” An Nhĩ Kỳ cùng đồng bọn nãy giờ chứng kiến hành động ôn nhu chết người của anh trai đối với Trường Noãn Tâm liền bị dọa cho ngây người, không biết sống chết hỏi, sự tò mò giết chết một con ruồi
-“ Thì sao….các anh thấy ghê tởm sao” Đôi mắt của cô trầm xuống, khuôn mặt một mảng lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ghê người
-“ Anh không có vấn đề gì, tình yêu vốn không phân biệt” Hồng Lân lạnh nhạt nói, đã là thời đại nào rồi, việc đó cũng quá tầm thường đi, chú của hắn không phải kết hôn với cái tên người Ba Tư kia sao, cũng không có gì hiếm lạ, một câu này của Hồng Lân chọc cho Hồng Yên vô cùng vui vẻ.
-“ Anh vô sự” Triệu Tử Phong vốn là người sống không theo nguyên tắc, suy nghĩ vô cùng phóng khoáng, ngoài ngạc nhiên ra, cũng không có cảm giác bài xích gì, cô không ghét, anh cũng không ghét
-“ Chuyện này trong quân ngũ rất nhiều” Gấu lớn thản nhiên đáp, liền nhận lấy cái trợn mắt của bọn họ, gì chứ, trong quân đội thiếu nhất là phụ nữ, nên….
-“ An Nhĩ Kỳ còn anh thì sao” Anh dám nói một tiếng chán ghét tôi liền cho anh out, cảm thấy có sự uy hiếp An Nhĩ Kỳ liền nhanh miệng nói
-“Anh cũng không thấy có gì lạ, chỉ là ngạc nhiên chút thôi, em đừng hiểu lầm” Hừ quan tâm cái gì, chỉ cần quan tâm Yên Yên của anh là được rồi
-“Hừ” Cô hài lòng hừ một tiếng, vuốt vuốt tóc rời đi
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong ba tháng từ lúc cô tỉnh dậy đến giờ, mọi chuyện thay đổi đến chóng mặt, tất cả mọi người trong trường Lưu Tư Lan không dám trêu chọc cô nữa, liền yên phận một mặt, mặt kia vẫn bàn tán nói xấu cô, ghen ghét khi nam nhân như hoa như ngọc vây quanh cô.Cứ mỗi lần bước chân của cô xuất hiện ở đâu thì nơi đó liền có bốn tên con trai vô cùng “tình cờ” mà xuất hiện. Nhà ăn Lưu Tư Lan vô cùng trang trọng rộng lớn, một chùm đèn pha lê cổ điển được treo trên trần nhà, ánh sáng màu cam ảo diệu rải rác khắp mọi nơi trong căn phòng thật lớn, màu trắng được lấy làm màu chủ đạo, vô cùng sạch sẽ, khiến khẩu vị người ăn cũng tốt lên, các món ăn tự chọn được dọn ra một hai cái bàn dài bằng gỗ thật lớn, trên trải khăn bàn được dệt bằng tay, một bàn là món khai vị cùng món chính, bàn còn lại là điểm tâm cùng tráng miệng, vô cùng xa hoa. Trà Hồng Yên bưng mâm thức ăn trên tay, nhìn mấy món ngon trước mắt, cảm thấy rất có khẩu vị, liền với tay gắp một miếng thịt nướng màu vàng ươm, lại cho thêm vài muỗng trứng cá hồi mập mạp màu đen lên bên cạnh, hôm nay có bài kiểm tra giữa kì, cô nhìn đề bài, không cần suy nghĩ liền đặt bút xuống viết, chưa đến phút liền nộp bài trong ánh mắt ngưỡng mộ của bọn nam sinh, ghen tị của bọn nữ sinh cùng cái nhìn hài lòng đầy kiêu ngạo của thầy chủ nhiệm dạy toán. Thành tích của cô giống như diều gặp gió, khiến toàn bộ thầy cô trong khối hâm mộ chết mấy người đồng nghiệp được dạy lớp cô, xem đi còn vượt xa Hoàng Ân, học sinh giỏi đứng đầu của toàn khối, cô đoạt vị lớp trưởng, đẩy cậu ta xuống đứng thứ hai, thế nhưng Hoàng Ân một chút để ý cũng không có, thậm chí còn vô cùng vui sướng, vô cùng ngưỡng mộ nhìn cô, toàn bộ thầy cô bộ môn của lớp cô nhìn cô thậm chí còn thuận mắt hơn Hoàng Ân, một tiếng Hồng Yên hai tiếng là Yên Yên, cưng chết cô, có người còn có ý định đưa cô vào đội tuyển học sinh giỏi của trường, nhưng chưa kịp mở miệng liền bị cô chặn đứng, đập chết nhỏ bé đầy vinh quang của mình từ khi nó mới chỉ là hạt mầm vừa nảy, nói mình không có hứng thú. Cô rời khỏi lớp học trước, thầy chủ nhiệm mặt đầy hoa đào, nhìn lướt qua bài của cô, đáp án đều đúng, ô ô tự kỉ nghĩ mình dạy quá tốt đi, liền không để ý cô không coi mình ra gì kéo cửa rời khỏi lớp học, sau đó xuống dưới nhà ăn, Hoàng Ân vẫn còn hai câu nhìn cô lưu loát bước ra khỏi cửa lớp, hai mắt liền tỏa sáng, vô cùng ngưỡng mộ, mau xem Yên Yên của cậu, xinh đẹp lại thông minh như thế.
Cô nhâm nhi li nước hoa quả trên tay, lại cắt một miếng thịt thật nhỏ bỏ vào miệng, nhắm mắt hưởng thụ.
-“ Hồng Yên, em làm xong bài rồi sao” Hồng Lân đẩy đẩy cặp kính cận của mình, gương mặt trong trẻo lạnh lùng, đôi mắt có chút ôn nhu nhìn người con gái đang ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh nắng nhợt nhạt chiếu vào gương mặt xinh đẹp của cô, hai gò má hứng lấy chút ấm áp của nắng trưa hơi ửng hồng như trái đào chín ngon miệng, đôi môi mỏng mượt bóng mỡ đầy đặn vô cùng, mái tóc xoăn sóng nước tùy ý được buộc bằng một miếng ruy băng màu xanh ngọc, tóc mái xõa hai bên gò má, ôm lấy gương mặt hơi tròn của cô. Hồng Lân cũng vừa hoàn thành bài kiểm tra của mình, tháng qua, anh chứng kiến kết quả học tập của Trà Hồng Yên mà không khỏi bất ngờ, trong các lần kiểm tra, cô là người ra khỏi phòng sớm nhất, bài làm của cô luôn đạt điểm tuyệt đối, khi anh vào phòng giáo vụ thì liền nghe các thầy cô ban bàn tán xôn xao về cô, khen cô thông minh thế nào, giỏi ra sao, nghe vào tai anh làm anh thích vô cùng, thế nhưng mặt vẫn chỉ có một biểu cảm.
-“Ân” Nhìn Hồng Lân tự nhiên kéo ghế ngồi đối diện mình, cô lười nói, tiếp tục ăn
-“Nhìn xem tóc dính vào miệng này” Hồng Lân nhìn bộ dạng ham ăn của cô, tâm mềm nhũn, bàn tay thon dài hơi gây vươn ra, móng tay hình ống tre được cắt tỉa gọn gàng bắt lấy cọng tóc không an phận dính trong miệng cô vén qua sau mang tai. Cô nhai chậm lại, nhìn gương mặt tuấn mĩ trước mắt, Hồng Lân một bộ dáng vô cùng trưởng thành, chín chắn, ánh mắt lạnh nhạt nhưng tràn đầy tự tin, nhìn huy hiệu phó hội trường trên túi áo anh, lại nhìn vào tập hồ sơ trên bàn, cái tên này nếu có ra trường chắc chắn sẽ trở thành một tên cuồng công việc, cô có chút không đồng ý với anh trai cô, việc gì nặng đều đẩy qua cho Mạc Hồng Lân lo liệu, chính mình chạy đi thảnh thơi, mà cái tên này vẫn không một tiếng oán trách.
-“ Anh không ăn sao” Vẫn là nói
-“ Nhìn rất ngon miệng, em đút tôi thử một miếng được không” Mạc Hồng Lân nhìn xung quanh không có ai liền cười cười nói lời trêu đùa cô, Trà Hồng Yên nhìn hoài cũng quen, lúc đầu là bị hù đến mất hồn, nhìn cái người mặt than này, khi nói lời trêu đùa cũng quá động trời đi. Cô hừ lạnh, lại vẫn dùng nĩa ghim một miếng thịt nhỏ,đưa lên đôi môi mỏng hồng hào của hắn, coi như trả ơn hắn giúp anh trai mình làm việc đi, cô cảm thấy có chút mắc nợ hắn, trong lòng lại mắng chết anh hai, lười như vậy. Trà Thiên Phúc vô cùng ai oán, anh đâu có muốn làm cái chức Hội trưởng này đâu, là do phiếu bầu của học sinh toàn trường, cùng với các thầy cô giáo, thậm chí ngay cả thầy hiệu trưởng mập mạp cũng không ngừng dùng bộ dáng “liều chết” nếu anh không nhận. Anh lười muốn chết, lại đeo cái gánh nặng này, nỗi oan thấu trời ô ô. Nhìn miếng thịt vàng ươm trước miệng, Hồng Lân trong lòng vui vẻ há miệng ăn lấy, ừ rất ngon.
-“ Trà Hồng Yên, tìm được cậu rồi” Hoàng Ân trừng mắt nhìn một màn này, đáy lòng vô cùng ghen tị, bước chân nhanh chóng đi đến bên cạnh Trà Hồng Yên, ánh mắt như oán phụ nhìn chằm chằm cô. Lại nhìn nam nhân sói đội lốt cừu này, hừ bộ mặt nham nhở vừa rồi cậu đã thấy rồi giờ lại giả vờ lạnh lùng
-“ Tôi đi lấy đồ ăn” Hồng Lân không thèm chấp nhặt tên tiểu tử này, biết mẹ Thẩm vô cùng yêu thích anh, anh liền lấy nó làm vũ khí cân nặng với mấy tên nam nhân kia, nhất là Triệu Tử Phong bị má Thẩm ghét bỏ ra mặt luôn lầu bầu mắng chửi anh.
-“ Tôi cũng vậy” Trừng mắt nhìn bộ mặt bình thản của Hồng Lân, Hoàng Ân oán hận nói, hai tên con trai tuấn mĩ sóng vai bước bên cạnh nhau, trong mắt cô tạo thành hình ảnh vô cùng hài hòa lại liên tưởng tới một cặp “CÔNG - THỤ” cô bị dọa đến nghẹn cả thịt trong miệng, ho sặc sụa. Một bàn tay to lớn ở sau lưng vỗ vỗ trấn an cô, đôi tay to lớn ngâm đen cầm lấy li nước quả đứa đến bên miệng cô, giọng nói trầm đục vang lên
-“ Em sao lại không cẩn thận như vậy chứ” Bạch Chính Lăng lo lắng nhìn cô, nhìn hai vành mắt có chút nước vì bị sặc của cô, nhìn gấu đen thô to đứng sau lưng mình, cử chỉ chăm sóc vụng về như vậy, làm lòng cô có chút ấm áp, ân vẫn là gấu bự hợp ý cô nhất, lúc cần nói sẽ nói, thường sẽ lấy bộ dáng cam chịu, hầu hạ cô thật tốt.
-“Không sao” Cô xua xua tay, nhìn đôi mắt sáng trong của Bạch Chính Lăng, tròng mắt đen phản xạ chỉ riêng gương mặt của chính mình, lòng cô lại nổi lên tham lam, muốn bọn họ khuất phục dưới chân cô, muốn được dẫm đạp lên tình cảm của họ, khóe miệng đỏ tươi của cô câu lên một nụ cười hớp hồn Triệu Tử Phong đang đi đến, làm hắn quên luôn cả sự tức giận khi bị ba tên khốn trước mắt này đoạt quyền trước. An Nhĩ Kỳ cúi cúi đầu đi đến, hắn biết hắn bị cô chán ghét nhất, bộ dạng vô cùng khổ sở tội nghiệp, thái độ của cô gần đây xem như là hòa hoãn với hắn, không còn khi gặp hắn liền có xúc động túm lấy cổ hắn mà bóp, ánh mắt tràn đầy hận thù. Trà Hồng Yên nhìn thấy An Nhĩ Kỳ bộ dạng như cún con bị bỏ rơi, hai mắt liền thỏa mãn, cô cũng đã quyết định thu thập cả tên này, dù sao chuyện kiếp trước cũng là của kiếp trước, mấy nam nhân này vô cùng có giá trị để cô lợi dụng, cô muốn nhai luôn cả xương cốt của bọn họ, uống cạn máu của bọn hắn, đem bọn hắn trở thành nô lệ của mình
-“ An Nhĩ Kỳ” Nhìn mái đầu bạch kim lấp lánh dưới ánh sáng từ khung cửa sổ truyền vào, đôi mắt phượng màu tím nhìn lén cô mấy lần, bộ dạng hèn mọn làm lòng cô dịu xuống
-“ Hồng Yên, em kêu tôi” Nghe giọng nói êm tai quyến rũ truyền đến, An Nhĩ Kỳ cảm thấy mình nghe nhầm
-“Đến ngồi cạnh tôi” Trà Hồng Yên nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của hắn, vô tình phun ra một câu, làm cho Bạch Chính Lăng trừng mắt ngạc nhiên, Triệu Tử Phong không cam lòng.
-“…” An Nhĩ Kỳ vô cùng vui sướng, gật gật cái đầu của mình, khóe môi đỏ ửng nhếch lên nụ cười rực rỡ, mau chóng đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô, cảm thấy hương thơm ngòn ngọt từ trên thân thể cô truyền đến, An Nhĩ Kỳ liền say mê, híp mắt hưởng thụ cảm giác được ở bên cạnh cô.
-“ Hai người mau đi lấy đồ ăn đi, Nhĩ Kỳ anh cũng đi đi” Cô nhìn thấy Hồng Lân cùng Hoàng Ân trở lại, chia ra ngồi đối diện cô, nhìn đĩa đồ ăn phong phú của Hoàng Ân, cái tên này thật biết cách làm món ăn trở nên ngon miệng, trang trí đẹp như thế, vung cái nĩa của mình ghim lấy một viên trứng cút tròn tròn đáng yêu bỏ vào miệng.
Chuông reo một tiếng thật lớn, hết giờ làm bài, học sinh liền đổ xuống nhà ăn, vừa bước vào liền thấy năm người đang hòa nhã cùng nhau dùng bữa, nữ sinh toàn trường cắn chặt khăn tay, ánh mắt ghen tị chết người, Hoa Ngọc Lan đứng thành một nhóm với Thẩm Nhược Nhược có ý định muốn rời đi, nhìn thấy Trà Hồng Yên, cô ta sợ muốn chết, làm gì có tâm tình ăn uống, Hoa Ngọc Lan lại không biết sống chết kéo cô ta đến nhà ăn làm gì, nhìn hình ảnh người bọn họ cùng nhau ăn trưa, nhìn vẻ mặt của nam nhân tuấn mĩ bức người đang phục vụ cho cô, Hoa Ngọc Lan thật sự rất ghen tị. Ánh mắt xinh đẹp tàn độc muốn giết chết cô để hả giận, đang ngẩn người liền bị một người đụng phải, mùi thức ăn dính đầy người cô ta, da thịt bị cơm thịt nóng bừng day vào, cô tức giận nhìn nam sinh trước mắt, a, ánh mắt liền nổi lên tia khinh thường, nhìn tay áo có đường viền màu xanh, lại nhìn gương mặt bị che khuất đi sau cặp kính cận to lớn, mái tóc mềm mại phủ cả đôi mắt, nhìn lồng cơm lăn lông lốc dưới sàn nhà, mọi người một hơi hít một ngụm khí, chờ xem kịch vui, là bọn thường dân chết tiệt tầm thường, nhận được học bổng nên mới được vào đây học, đầu tháng vừa rồi, hiệu trưởng mới tuyên bố trước toàn trường sẽ có học sinh mới từ bên ngoài trường được bảo trợ hoàn toàn học bổng, bởi học lực vô cùng xuất sắc, tháng nào cũng thế sẽ có mấy tên học sinh nghèo được tiến vào, nhưng có mấy ai cầm cự được trước sự đối xử hà khắc, tàn nhẫn của bọn học sinh giàu có, danh giá luôn bắt nạt người khác.
-“ Xin…xin lỗi tôi không cố ý” giọng mũi nho nhỏ vang lên, nam sinh cơ thể gầy nhỏ hơi run.
-“ Tên nhà nghèo chết tiệt không có mắt hay sao, lại đến nơi này chứ, còn đổ thức ăn lên đầy người học tỷ thế kia” Một nam sinh mến mộ Hoa Ngọc Lan lên tiếng, chân cũng không quên đá thật mạnh vào đầu gối gầy yếu của nam sinh đó
-“ Đúng đó, còn dám đến nhà ăn của chúng ta, được bố thí cho chút tiền đi học, liền không biết thân phận, hừ đến đây làm hỏng khẩu vị của bọn ta sao” Mị Mị khí thế bức người không ngừng châm chọc, lấy khăn tay lau cho Hoa Ngọc Lan, Hoa Ngọc Lan hưởng thụ lời mắng chửi cùng tâng bốc của bọn học sinh dành cho mình, cô ả không cần ra tay cũng có người tự quản lí
-“ Tôi…tôi” Tìm kiếm trong đám người, không phải Tư Kì bảo mình đến đây tìm cậu ấy sao, sao lại không thấy đâu. Cơ thể gầy nhỏ run run, bàn tay nắm chặt thành quyền, thấy cơ thể không ngừng bị đánh vào đau đớn, Trương Noãn Tâm co lại thành một đòn, đừng đánh nữa, tôi không cố ý
-“ Dừng lại cho tôi” Trà Hồng Yên vốn không để ý đến mấy cái trò vô bổ của đám nhóc này, nhưng khi vừa nghe thấy tiếng nói nho nhỏ, bất lực như thế truyền vào tai mình, cả người cô cứng lại, đáy lòng dâng lên sự đau đớn khó tả, cũng giọng nói đó, yếu ớt như thế, bất lực như thế, bàn tay gầy guộc nắm lấy cổ chân cô, hèn mọn nói
-“ Hồng Yên tiểu thư, tôi thật sự rất yêu anh Thiên Phúc, xin cô, xin cô đừng làm như thế” Gương mặt đau đớn bất lực đó in sâu trong trí nhớ cô, phải, người anh hai cô yêu là nam nhân, cũng chính vì thế khi đó cô liền thấy mất mặt, liền nghe xui khiến của em gái giả mạo kia, nghe cô ta châm chọc cười nhạo mình, lại nghĩ Triệu Tử Phong cũng sẽ ghét mình hơn khi biết anh trai mình như thế, liền làm khó Trương Noãn Tâm, thậm chí kêu người đánh hắn, làm nhục hắn, khi anh hai phát hiện, cô cùng anh gây một trận lớn với nhau, nhưng đến cuối cùng, khi cả nhà suy sụp, Trương Noãn Tâm không oán hận lấy ra một số tiền tiết kiệm giúp đỡ cô cùng anh hai, vì làm việc trong hoàn cảnh khó khăn, từng bị cô đánh cho một trận thừa sống thiếu chết,Trương Noãn Tâm vốn yếu ớt, đã chịu không nổi mà ngã xuống, cái ngày đó cô vẫn nhớ mãi, Trương Noãn Tâm dù đang hấp hối trên giường bệnh vẫn lao đến đỡ lấy cây gậy đang muốn nện xuống trên đầu anh cô, máu từ miệng đổ xuống, đôi mắt nhập nhèm say đắm nhìn anh cô, bàn tay mơn trớn gương mặt anh, đôi môi nhúc nhích không nói được lời nào, chỉ nghe thấy tiếng thở hồng hộc bất lực truyền ra từ giữa môi, lồng ngực gầy yếu phập phồng lên xuống, khó khăn vuốt ve nước mắt của anh trai, cô như đứng chết trân ở đó, nhìn anh hai vì thế mà hóa điên, nhìn người kia ôn nhu bao dung dành ánh mắt cuối cùng của mình, trong không khí của nhà kho ẩm mốc khi đó, gió như mang linh hồn người đó đi, chỉ để lại lời thì thào
-“Đừng khóc, Hồng Yên, anh không trách em” Nước mắt từ hốc mắt cô bất chợt chảy xuống, nỗi đau dày xé trong tim, không có tiếng nức nở, nước mắt như vô thức rơi xuống, bàn tay cô bóp chặt lấy tim mình, cô thật xin lỗi người đó, làm năm nam nhân ở đây hoảng hốt, gương mặt cô như thất lạc hồn phách, đôi mắt dại ra nhìn về cõi xa xăm trong quá khứ. Cô đứng bật dậy, xiêu vẹo đi đến, chen vào đám người kia, nhịn không được gào to, tất cả đau đớn thoát ra từ cổ họng nghẹn ứ của cô. Ánh mắt lạnh lùng lướt quá Hoa Ngọc Lan vừa vung một cái tát thật mạnh trên mặt Trương Noãn Tâm, nhìn thấy khóe môi người đó tứa máu, cô trợn mắt nghiêng đầu nhìn, không khí trong phòng ăn giảm xuống, cô nâng lấy ghế gỗ bên cạnh, dùng sức quăng vào Mị Mị của Hoa Ngọc Lan đứng đó, sức lực mạnh đến nỗi, ghế đập trúng gương mặt của Mị Mị làm cô ta đau đớn gào lên, Hoa Ngọc lan cũng không khá hơn, ghế đập mạnh vào bụng của ả, làm ả đột nhiên phun ra một ngụm máu, mọi người sợ hãi lui ra, nhìn gương mặt tàn nhẫn còn vương nước mắt của cô
-“ Mị Mị, có phải mày còn không biết sợ tao” Trà Hồng Yên đá chiếc ghế ra xa, năm nam nhân nhìn bóng lưng bi thương của cô, nước mắt của cô như vạn mũi tên xuyên vào tim bọn họ, bộ dáng đau đớn bất lực của cô làm bọn họ sững ra.
-“Không…không chị chị xin lỗi, xin lỗi” Mị Mị bò lui về phía sau ôm lấy đầu, mặc kệ gương mặt xinh đẹp của mình đã biến thành đầu heo, máu mũi tứa ra, môi cũng bị sưng lên bầm tím
-“Trà Hồng Yên, cô thật quá đáng, sao có thể…” Hoa Ngọc Lan ôm bụng đứng lên, tức giận chỉ tay vào mặt Trà Hồng Yên
-“ Mày muốn chết” Trà Hồng Yên bước chậm chậm tới trước mặt Hoa Ngọc Lan, rút ra trong túi áo mình một con dao bằng bạc, tra dao ra khỏi vỏ, tiếng dao thanh thúy lành lạnh vang lên, học sinh xung quanh sợ muốn chết, mau chóng có người muốn chạy đi báo giáo viên
-“Đứng lại, ai rời khỏi đây một bước, đừng trách tôi” Trà Hồng Yên dùng ngón tay miết lên dao, máu từ ngón tay nhỏ ra, loang lổ trên lưỡi dao, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhẹ. Người vừa bị điểm tên, té ngã xuống đất, run run ngồi yên tại chỗ, học sinh muốn xem trò vui xung quanh da gà đều nổi lên.
-“ Mày…mày định làm gì?” Nhìn con dao sắc trên bàn tay trắng nõn của cô, nhìn động tác quyến rũ chết người đầy yêu khí của cô, Hoa Ngọc Lan sắc mặt trắng bệch.
-“ Tao muốn giết mày, thế nhưng… tao càng muốn rạch nát gương mặt mày” Cô nắm lấy mái tóc xoăn của cô ả khi cô ta định bỏ chạy, kéo ngược lại, mũi chân của cô đạp thật mạnh vào lưng của cô ta, làm ả thét chói tai ngã xuống, đầu đụng vào cạnh bàn.
-“ Cha tao sẽ không bỏ qua cho mày” Hoa Ngọc Lan thấy máu chảy xuôi xuống gương mặt mình, mùi tanh tưởi bốc lên, thân thể đau nhức, đầu cũng muốn hoa đi, thế nhưng nhìn khí thế bức người của cô, là không cam chịu gào to, anh mắt phẫn hận
-“Triệu Tử Phong anh mau cứu em, cô ta bị điên, cô ta là người điên” Nhìn cô ngồi xổm xuống trước mặt mình, con dao lành lạnh lướt qua khuôn mặt cô ta, Trà Hồng Yên lạnh nhạt lướt qua Triệu Tử Phong khiến hắn chột dạ.
-“ Triệu Tử Phong anh đến đây” giọng nói lành lạnh của cô vang lên, Triệu Tử Phong liền nghe lời đi đến, ánh mắt tàn nhẫn, chán ghét liếc qua Hoa Ngọc Lan đang chật vật.
-“ Tử…Tử Phong…cứu em” Hừ Trà Hồng yên là đồ điên, xem thử Triệu Tử Phong còn bị cô ta mê hoặc
-“ Triệu Tử Phong, cầm lấy con dao này, rạch một đường trên mặt ả cho tôi” Cô đứng trước mặt hắn, khí thế như nữ vương, ra lệnh nói, tự tay cô rạch thì không vui, không phải ả luôn miệng kêu tên hắn sao, để ả nếm cái cảm giác bị người mình yêu trừng phạt, sẽ càng thú vị hơn
-“Sao, không dám, xem ra tôi quá coi trọng anh rồi” Cô vòng tay lên cổ hắn, ngón tay dài bóp chặt cằm hắn, đôi mắt lạnh lùng, nhìn hắn chưa cầm lấy dao, liền tức giận
-“ Ai bảo tôi không dám, chỉ là em có biết em như thế này vô cùng mê hoặc người khác không” giọng nói lười biếng quyến rũ thoát ra từ đôi môi dày đỏ mọng, một nụ cười ác ma xuất hiện trên gương mặt Triệu Tử Phong, đan bàn tay mình vào tay cô, tay còn lại chạm vào lưỡi dao sắc lạnh. Cô vừa lòng mỉm cười, kéo đầu hắn xuống hôn thật mạnh vào môi hắn, môi lưỡi trằn trọc giao nhau, lúc đầu chỉ là cô gặm cắn cánh môi hắn, cảm nhận được sự đầy đặn ngọt ngào từ môi cô, hương vị nước hoa quả còn vươn ở đầu lưỡi cô, hắn liền say mê công kích, vươn lưỡi của mình đảo trong miệng cô, sục sạo mọi ngóc ngách, tiếng nước truyền đến làm không gian nóng cháy, nam nhân còn lại nhìn một màn này, lòng vô cùng đau đớn lại ghen tị muốn chết.
-“ Hoa Ngọc Lan, cô làm người tôi yêu không vui, là lỗi của cô a” Thỏa mãn liếm môi, nhìn gương mặt đỏ bừng, đôi môi óng ánh bóng mướt sưng đỏ của cô, bộ dáng quyến rũ động lòng người, cơ thể mềm mại hơi dựa vào lòng ngực mình, hắn lại nhìn đến vẻ mặt thất thần của nữ nhân dưới chân, cao ngạo như hoàng đế nói,cô lạnh lùng tránh khỏi lồng ngực hắn, khoanh tay nhìn hắn đang đưa con dao lên mặt nữ nhân kia, đáy lòng một mảng hoang tàn, cái cảm giác này chắc cũng giống cô của kiếp trước đi, cô cười nhẹ một cái nghe tiếng la như cắt tiết của cô ta, trên gương mặt trắng nõn yêu mị của ả, xuất hiện một đường rạch thật lớn, máu thịt nhơ nhớp chảy ra, khuôn mặt của ả đầy máu, cô cầm lấy ly rượu vang đặt trên bàn ngồi xuống trước mặt cô ta, nắm lấy tóc của ả bắt ả ngẩng mặt lên, khuôn mặt vô cảm dốc ngược ly rượu lên mặt cô ả. Nhìn một màn này, bọn học sinh sợ đến có người còn tiểu ra quần, thấy Hoa Ngọc lan một giờ trước còn xinh đẹp như thiên tiên cao ngạo, một lúc sau lại quằn quại trên mặt đất đầy máu, áo trắng học sinh nhiễm một màu đỏ tươi, nhìn Trà Hồng Yên đột ngột đứng lên đi về phía nam sinh vừa rồi chửi mắng Noãn Tâm.
-“Chị…chị Hồng Yên…em em không làm gì chị hết em em….” Nam sinh rõ ràng lớn hơn cô một tuổi sợ đến tay chân bủn rủn, hèn mọn cầu xin cô
-“ Cái chân nào của mày vừa rồi đạp vào Noãn Tâm, nói” Cô nắm lấy cổ áo của nam sinh nhấc lên, ánh mắt tàn nhẫn như ác quỷ địa ngục
-“ Chân…chân phải” Nam sinh nước mắt nước mũi tèm lem
-“ Chân phải sao, nếu như phế chân phải của mày, thật sự rất tội nghiệp, mày sẽ không đi lại được, đúng không” Cô cười một tiếng, tiếng cười khùng khục vang lên trong không gian lạnh lẽo làm bọn nam nhân cũng không tự giác rùng mình, An Nhĩ Kỳ say mê nhìn cô, Bạch Chính Lăng có chút không quen vẫn là quay đầu đi hương khác, Hoàng Ân ghen tị nhìn tên nam sinh được cô bảo vệ đang nằm trên đất, hắn rốt cuộc là ai có thể khiến Yên Yên trở nên như thế. Triệu Tử Phong vuốt ve con dao bạc trong tay, chế tác vô cùng hoàn hảo, xinh đẹp như cô vậy, cũng lạnh như băng giống cô thế này.
-“ Phải…phải” Nam sinh gật gật đầu, ô ô thật sợ, hắn từ nay không dám đi bắt nạt người ta nữa. Đều do Hoa Ngọc Lan làm hại
-“ Vậy…” Cô ném mạnh nam sinh xuống đất, đôi chân chầm chậm bước đến, dùng sức dẫm mạnh vào tay phải của hắn ta, khiến hắn đau đớn hét lên, gót giày nghiến hết sức vào từng đốt tay của hắn, nghe tiếng xương cốt gãy rời vang lên, nhìn gương mặt tuấn tú trắng bệch, mắt trợn lên rồi ngất xỉu, cô mới nhấc chân lên, nhìn bàn tay đã biến xanh tím của hắn cô hài lòng cười nhẹ.
-“Mị Mị” Cô nhìn nữ nhân đang ôm đầu mình khóc nức nở, nhỏ giọng nói
-“Hồng Yên tiểu thư, tôi sai rồi cô tha cho tôi” Mị Mị bò xuống trước mặt cô
-“ Mày lập tức cút ra khỏi cái trường này, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa” Cô nhẫn nhịn thế này là mức độ cuối cùng rồi
-“Vâng vâng” Mị Mị xiêu vẹo chạy đi, không dám quay đầu nhìn lại
Cô nhìn về hương người đang nằm đó, thân thể thon gầy hơi run rẩy, Trương Noãn Tâm thấy cô rời gót chân bước đến phía mình, liền sợ hãi
-“Trương Noãn Tâm, anh không sao chứ” giọng nói dịu dàng của cô truyền tới, làm cho bọn học sinh nghi hoặc, người vừa rồi tàn nhẫn cùng Trà Hồng Yên bây giờ là một sao
-“ Tôi…tôi không sao, cảm…cảm ơn tiểu thư” Biết tiểu thư xinh đẹp trước mắt này là thay mình bất bình đi, nhưng mà cô thật sự rất tàn nhẫn, cậu có chút sợ, nhìn nụ cười dịu dàng ấm áp của cô, tâm Trương Noãn Tâm mềm nhũn cả ra, thật muốn thân cận với em ấy.
-“ Tốt rồi, em giúp anh đứng lên” Cô đỡ lấy cánh tay gầy guộc của người nọ, nheo nheo mày liễu, cô quyết định vỗ béo cho chị dâu
-“Không….” Định từ chối nhưng thấy ánh mắt xót xa của cô nhìn mình, Trương Noãn Tâm trong lòng vô cùng cảm động, đã bao lâu không có người nhìn mình như thế, đột nhiên trước mắt xuất hiện hình ảnh nam nhân tuấn mĩ, vươn tay trêu chọc gương mặt của cậu, hai má Trương Noãn Tâm liền đỏ ửng, sao hắn thấy hai người lại giống nhau như thế chứ
-“ Trương Noãn Tâm, nghe em nói đây, từ giờ trở đi, ai dám bắt nạt anh, đánh anh, anh lập tức nói cho em, nghe không” Cô mỉm cười, xoa xoa hai má gầy của anh, vén vén tóc mái của anh lên, rốt cuộc thấy được đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần, như đong đầy cả một hồ nước mùa xuân dịu dàng, ân người này rõ ràng tuyệt mĩ như thế, lại tự mình làm mình ra cái bộ dáng này.
-“A…Ân” Trương Noãn Tâm trong lòng vô cùng cảm động, hình như cô và anh không quen biết nhau vậy tại sao cô lại đối xử vs anh tốt quá. Anh không tự chủ được tham lam muốn được yêu thương. Thân phận hèn mọn, ti tiện này, đã lâu không có ai làm bạn rồi, không ai quan tâm anh như thế.
Nhìn lồng cơm văng ra xa của anh, nhìn cơm trắng cùng một chút rau xanh hỗn độn trên mặt đất, cô liền nhíu mày, cầm lấy bàn tay của anh kéo về phía bàn mình, để anh mau chóng ngồi xuống
-“Chờ em đi lấy đồ ăn cho anh đi” Trà Hồng Yên tự tay đi lấy đồ ăn cho người khác, làm nam nhân nãy giờ đang thất thần, có nghi ngờ, có thắc mắc, có khó hiểu, nhưng phần lớn là ghen muốn điên lên, nhìn thế nào tên này một chút đẹp mắt cũng không có, cô coi trọng hắn ta sao.
-“ Mau đem cô ta xuống đi” Hồng Lân đảo mắt nhìn nữ nhân ngất xỉu giữa phòng ăn, chán ghét nhìn đi chỗ khác, làm hắn mất hết khẩu vị, giọng nói lạnh nhạt vang lên. Liền có đám nam sinh mau chóng khiêng cô ả rời đi.
-“ Mau ăn đi” Cô chống cằm nhìn gương mặt bị che đi một nửa bởi tóc mái của Trương Noãn Tâm, càng nhìn càng vừa mắt, Trương Noãn Tâm, tay cầm muỗng run lên, anh chưa bao giờ được ăn món này cả, thụ sủng nhược kinh chưa dám hạ muỗng xuống, sợ hãi liếc nhìn tiểu thư xinh đẹp trước mắt, như chờ cô cho phép
-“Mau lên” Cô buồn cười nhìn bộ dáng tiểu bạch thỏ của anh, thúc giục, lúc này bàn tay anh mới đặt muỗng xuống múc một chút cơm chiên bỏ vào miệng, ân thật ngon, thật luyến tiếc nuốt xuống. Nhìn bộ dáng dè dặt của anh, cô liền đau xót, khi gia đình cô mất, chỉ còn cô và anh hai, Trương Noãn Tâm luôn cố gắng mua thật nhiều món ngon cho cô và anh hai ăn, còn anh chỉ ăn có một chút cơm thiu của người ta đổ bỏ. Hốc mắt cô xót xa, liền ửng đỏ cả lên. Nhìn đầu tóc thô ráp của người trước mặt, cô nhắm chặt mắt lại đè ép nước mắt đang trực chờ chảy xuống.
-“ Hồng Yên, em…” Bạch Chính Lăng vô cùng đau lòng, nhìn bộ dáng của cô, tâm hung hăng nhéo một cái thật đau
-“Không có gì, đừng hỏi gì cả, chỉ cần biết đây là người tôi muốn bảo vệ” Trà Hồng Yên siết chặt tay mình, lạnh lùng nói.
-“…” Nam nhân còn lại cũng không muốn hỏi nữa, bọn họ chỉ im lặng đứng đằng sau lưng cô, như muốn thủ hộ cô, dùng sự bình yên dỗ dành cô.
-“Tiểu thư…em….em tên gì vậy” Nhìn nam nhân khí thế bức người, đôi mắt đầy yêu thương nhìn cô, Trương Noãn Tâm lại tự ti, nhưng vẫn không nhịn xuống được
-“ Em là Trà Hồng Yên…gọi em Yên Yên là được” Cô mỉm cười nói, lại nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của người nọ, muỗng trong tay người nọ rơi xuống bàn vang lên tiếng thanh thúy
-“ Em…em có biết người tên Trà Thiên Phúc” Trương Noãn Tâm hai má nóng cháy, hai bàn tay đan vào nhau, vặn vặn chiếc áo mới của mình, người đó trước khi cậu bỏ chạy lấy người là kêu lên ba tiếng “Anh tên Trà Thiên Phúc, tiểu bạch thỏ, anh nhất định tìm được em”.
-“A…đó là anh trai em” Xem ra hai người đã gặp mặt nhau rồi
-“ Anh…anh em sao, tiểu thư, anh ấy cũng học ở đây sao” Lòng Trương Noãn Tâm liền trùng xuống, vui sướng vụt tắt, nói như vậy, anh ấy là con nhà giàu, cậu cười khổ nghĩ, thân phận hèn hạ như mình, chỉ cần nhìn anh là biết, mình làm sao xứng chứ, đôi mắt hơi nóng lên
-“Anh ấy là hội trưởng ở đây” Thấy bộ dáng khổ sở của chị dâu không là anh dâu đi, cô trêu chọc nói
-“Thật lợi hại” Sùng bái nói, thế nhưng giọng nói ngày càng nhỏ, đầu đã muốn cúi xuống hôn lên cái bàn. Trà Hồng Yên kêu gào trong lòng, dễ thương chết mất.
-“Anh có điện thoại không?” Bâng quơ hỏi một câu
-“ Anh…anh không có” Trương Noãn Tâm nghĩ nghĩ, mình nghèo như vậy, cơm một ngày chỉ lo được bữa đã là may mắn lắm rồi, làm sao dám xài thứ xa hoa ấy cơ chứ.
-“ Cầm lấy” Cô đặt điện thoại màu trắng của mình lên bàn, một bộ dáng bắt buộc người ta phải tuân theo
-“Cái này…cái này rất quý giá, không được, anh sẽ không nhận” Trương Noãn Tâm vô cùng biết ơn cô vì đã để cho anh lần đầu được hưởng hương vị ngon lành mà suốt năm qua anh chưa một lần được nếm, lại còn bảo vệ anh, dành cho anh phần tình cảm chân thành, ấm áp. Anh dù muốn nhưng biết thân phận mình ti tiện, hèn kém như thế sao có thể làm bạn với cô, lại nhận đồ của cô, anh là đồ không biết xấu hổ.
-“Không nói nhiều, cầm lấy em cũng đang muốn đổi điện thoại mới, nếu anh không muốn cứ vứt nó vào thùng rác đi, có số anh hai em trong đó, em đi trước đây” Cô không để cho anh kịp mở lời liền đứng dậy chạy trối hết, tên nam nhân còn lại ngây ra một chút trừng mắt nhìn Trương Noãn Tâm không cam lòng liền rời đi, chỉ có Hồng Lân bất động quan sát anh một lát, đáy lòng một mảng chua lè, cô chưa bao giờ, chưa bao giờ đối xử với ai tốt như thế, tên này nhìn thế nào cũng không có một điểm hấp dẫn. An Nhĩ Kỳ tức tối,cảm thấy bản thân lại thua một tên quê mùa, lòng buồn muốn chết, cảm thấy bộ mặt tuấn mĩ này của mình cũng mau muốn vứt đi. Đang đi đột nhiên tên đằng trước đứng lại, làm anh va vào con gấu bự Bạch Chính Lăng, chóp mũi đau đớn, Hồng Lân đi cuối cùng thấy cô đột nhiên đứng lại, quay ra nhìn bọn họ.
-“ Thấy tôi đáng sợ không?” Cô nhàn nhạt hỏi
-“ Không hề, em vô cùng vô cùng mê người, bộ dáng của em vô cùng nữ vương, nếu bọn họ không thích, mình anh thích là được” An Nhĩ Kỳ vẫy vẫy đuôi cún,nói, cái này là sự thật, cô là mê hoặc chết hắn
-“…” Bạch Chính Lăng vẫn đứng yên lặng
-“Gấu bự sao không nói lời nào” Cô tức giận nhìn con gấu ngu ngốc đang ngẩn người
-“A…không, nhưng em không nên mạnh tay như thế, dù gì, dù gì….cái tên đó đâu có quen biết gì với em, em lại tốt với hắn như thế, tụi anh còn chưa bao giờ được đối xử như vậy đâu” Bạch Chính Lăng bộ dáng oán phu nói, ghen tị chết hắn, lời vừa nói ra liền nhận được sự đồng ý của mấy tên còn lại.
-“ Trà Hồng Yên, mau nói cho anh biết, em và hắn có quan hệ gì, không lẽ em thích hắn” Triệu Tử Phong nắm lấy cánh tay cô, đôi mắt tức giận suy xét cảm xúc trên gương mặt cô
-“ Hồng Yên…cậu” Hoàng Ân muốn nói lại thôi, buồn bực đá viên đá trên đường nhìn nó lăn lông lốc mấy vòng.
-“….” Hồng Lân vẫn duy trì im lặng, tiếng lòng của hắn được mấy tên nam nhân này phát biểu rồi, còn nói cái gì nữa
-“A…các người ăn dấm chua sao” giống mấy con chó nhỏ thấy chủ nhân thương yêu loài động vật khác liền ghen tuông sao
-“Đúng thế” Đồng thanh đáp lại, Hồng Lân vẫn tiếp tục bảo trì trong yên lặng, bọn ngốc
-“ Hồng Lân, sao anh lại im lặng như thế” Cô nhìn gương mặt như người chết của anh, liền bực bội đi tới nhón chân chọt chọt vào hai má anh
-“Tôi hỏi, em sẽ nói sao, nếu em muốn nói sẽ tự động nói, không ai bắt buộc được em cả” Cắn cái ngón tay đang vuốt ve môi anh không yên phận, đầu lưỡi trêu đùa đầu ngón tay cô, nhẹ nhàng hút hút. Làm người cô run lên, nhưng ngón tay theo ý giỡn chơi với đầu lưỡi hắn.
-“Hồng Lân anh vô cùng làm em cảm thấy hài lòng đi” Một nô lệ thấu hiểu và vâng lời chủ nhân của mình, làm cô vô cùng thỏa mãn, hừ ai mà lộn xộn như cái đám kia chứ, luôn làm cô phiền chết, cô mỉm cười hôn lên má hắn coi như phần thưởng, hừ mê cô đến chết đi, để cô có thể nắm họ trong tay. Cảm nhận đôi môi mượt mà lướt qua má phải của hắn, Hồng Lân đắc ý liếc qua đám nam nhân đang muốn phát hỏa
-“ Hồng Yên em không công bằng chút nào” Lại đồng thanh nói
-“Các người làm tôi hài lòng đi, tôi liền thưởng” Cô cười vui vẻ nói liền quay người bỏ đi. Xa xa còn truyền lại một câu
-“Hồng Lân hôm nay anh đưa em về đi” Làm tên còn lại vô cùng buồn bã vì bị thất sủng, Hồng Lân đẩy đảy gọng kính trên chóp mũi của mình, không có vẻ gì đắc ý theo hướng bóng lưng cô.
Trà Hồng Yên dọc đường đi tính toán, xem ra em gái của cô cũng mau chóng xuất hiện rồi, ánh mắt lạnh xuống, dừng chân tại một khóm hoa dại bên đường, cô ngắt bông hoa màu trắng mỏng manh xuống, đưa lên mũi, liền nhíu mày, hôi muốn chết ( ai mượn bà thím làm màu), liền thả tay để nó rơi xuống dưới chân, dùng gót giày nghiến lên nó, cho đến khi cánh hoa nát ra, nhụy hoa dính chặt xuống đường
-“ Em gái kiếp này em chỉ có thể là bông hoa dại không sắc không hương ven đường này thôi”