Chắc hẳn ngươi từng nghe qua cái tên Hạo Kiếp Phổ. Tương truyền tiền triều, trong võ lâm có một lần đại hạo kiếp, chính vì bí kíp này. Cuối cùng nó rơi vào tay một vị kỳ nhân trăm năm khó gặp, luyện thành một thân công phu thần quỷ khó lường…” Trần Hành Long chậm rãi nói, “Vị kỳ nhân này có lẽ ngươi cũng nghe qua, chính là Bổ Thiên đao Phương Thanh Trác của tiền triều.”
Ta gật đầu, không chỉ từng nghe qua, còn trông thấy tượng đá và bút tích của ông – tất nhiên là chuyện “sau này”.
“Phương đại hiệp hiểu rằng nguy hại của Hạo Kiếp Phổ đối với võ lâm thật sự quá lớn, nhưng không nhẫn tâm phá hủy tâm huyết của cao nhân tiền bối, hơn nữa một thân võ công của ông hoàn toàn từ Hạo Kiếp Phổ mà có. Ông nghĩ tới nghĩ lui, liền đem Hạo Kiếp Phổ đặt ở một nơi vô cùng bí ẩn, đem vị trí ấy họa thành một bức địa đồ, phân biệt khắc vào ba miếng ngọc. Đó là một miếng ngọc bội, một miếng ngọc đôi và một miếng ngọc bích.”
“Độc Môn muốn hạ thủ với ta, chính vì miếng ngọc bội này.” Trần Hành Long vuốt lên hoa văn của ngọc bích trên Võ Lâm Lệnh, “Xem xét mảnh ngọc từ tay Phòng cô nương, miếng ngọc đôi kia hẳn chính là miếng ngọc ban đầu của ngươi.”
Ta há mồm líu lưỡi: “Thế nhưng… miếng ngọc đôi đó bị ta làm rơi vỡ…”
Trần Hành Long chăm chú nhìn ta: “Ngươi thực sự không nhớ rõ đồ án trên mặt?”
Ta mù mờ lắc đầu, không trốn tránh ánh mắt hắn.
Về niên kỷ, kỳ thực hắn còn nhỏ hơn ta vài tuổi. Ăn nhiều hơn mấy năm cơm vẫn là có ích, huống chi ta rất rõ tâm tư của hắn, hắn lại hoàn toàn không hiểu ta.
Vì vậy ta có tự tin, hắn sẽ không nhìn ra ta đang giả ngốc. Suy cho cùng Trần Hành Long cũng không phải Hồng Ngạn Trúc, thân là bang chủ Nhật Huy Bang kiêm võ lâm minh chủ, hắn phải có khí độ và lòng dạ của minh chủ, cho dù còn hoài nghi ta, cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Chẳng có chứng cứ chứng minh ta cố ý đánh vỡ miếng ngọc, cũng không có chứng cứ chứng minh ta có thể nhớ được đồ án trên mặt, hắn sẽ không hạ thủ với ta.
Sau cùng hắn đành buông tiếng thở dài: “Vậy ngươi chú ý nhiều hơn một chút, nếu người trong Độc Môn biết miếng ngọc đôi từng nằm trong tay ngươi, nhất định sẽ hạ thủ với ngươi. Nếu miếng ngọc kia vẫn còn thì tốt, cùng lắm bọn họ tới cướp đồ vật. Nhưng một khi ngọc vỡ, có khả năng bọn họ sẽ dồn hết hy vọng vào ngươi, hoặc bắt ngươi đi cũng không chừng. Ra vào phải càng cẩn thận, mảnh ngọc vỡ cũng đừng lấy ra nữa, mau chóng cất giấu hoặc ném đi.”
Ta gật đầu ưng thuận, Trần Hành Long còn cùng ta nói vài câu, dò hỏi một lượt lai lịch của ngọc đôi. Sư phụ tình cờ có được miếng ngọc này tại một đạo quán, người trời sinh tính nhàn tản, chuyện trong võ lâm đa phần chẳng hay, chỉ xem như ngọc cổ truyền cho ta, còn bảo nếu ngày sau bần cùng khả dĩ mang đổi bạc dùng. Hiện tại ta cũng chỉ có thể một hỏi ba không biết, may mắn tính cách của sư phụ phần lớn người trong võ lâm đều biết ít nhiều, Trần Hành Long rốt cuộc cũng tin tưởng.
Hắn thu hồi Võ Lâm Lệnh, thả ta ly khai.
Vừa ra cửa liền trông thấy Hoa Vị Miên, hắn chờ ở bên ngoài hậu thính, rất sốt ruột đi qua đi lại. Thấy ta, mặt hắn hiện vẻ vui mừng, rồi lập tức thu liễm: “Ngươi xuất hiện rồi a.”
“Ngươi lo lắng cho ta?” Ta ngẫm nghĩ, biểu hiện này của hắn xem ra rất giống lo lắng, bèn hỏi.
Sắc mặt Hoa Vị Miên nhất thời càng trở nên kỳ quái, bất quá ta đã có thể thấy được thực tế hắn đang xấu hổ. Hắn mở miệng, ngữ khí hung tợn: “Là ta gọi ngươi về nấu cơm, đến lúc này rồi mà ngươi còn chưa làm cơm, muốn đói chết ta và Điệp Nhi a!”
Lo lắng thì lo lắng, cứ nói thẳng có làm sao? Thực không đáng yêu.
Chỉ là, vẫn nên ngoan ngoãn đi theo hắn, quay về nấu cơm.
Khi vừa ra cửa, ta bắt gặp tay hắn đã đặt bên hông, hai mắt đăm đăm nhìn cửa hậu thính, tựa hồ chuẩn bị phá cửa xông vào bất cứ lúc nào.
Ngoài sư phụ, có ai từng chiếu cố ta quan tâm ta như thế? Cả đời ta, không phải bị người ruồng bỏ, cũng bị người nương nhờ, chưa từng có giây phút được người lo lắng thậm chí giữ gìn bảo hộ.
Bây giờ, tất nhiên có chút cảm động. Ta thời niên thiếu quá mức đơn thuần, không biết nhìn nhân tâm, chẳng nhận ra Hoa Vị Miên đối xử ta thật tốt, cũng chẳng nhìn ra suy tính của Hồng Ngạn Trúc và Tương Huyên với ta.
Nhưng nếu đời này ta đã hiểu, vậy bồi thường hắn nhiều một điểm đi – tuy rằng ta còn chưa kịp nợ hắn. Hắn muốn cái gì, ta liền tận lực cho hắn, vậy là được rồi.
Về chuyện xuất gia các loại, để sau hãy nói. Dù sao trang giấy kia đã bị Hoa Vị Miên xé nát, hơn nữa sau đó hắn theo dõi ta phi thường nghiêm ngặt, đừng nói hòa thượng, ta cùng đầu trọc nói chuyện hắn cũng nhanh chóng lôi ta đi, khiến ta dở khóc dở cười.
Mấy ngày vẫn bình yên như vậy, trong Nhật Huy Bang không có thêm người chết, ta cũng liền nhận ra, phiền toái thực sự đã sắp tới.
Bảo Hoa Vị Miên đưa Điệp Nhi đi nơi khác, hắn không phản đối, đại khái cũng đã cảm giác được nguy hiểm.
Cả Trần Hành Long cũng kết luận ta không nhớ rõ đồ án trên ngọc đôi, Hồng Ngạn Trúc đương nhiên không tiếp tục hoài nghi, Tương Huyên cũng rất hiếm đến tìm ta. Hoa Vị Miên thỉnh thoảng lãnh ngôn lãnh ngữ hai câu, ý tứ là ngươi xem nữ nhân kia vô tình như thế, ngươi còn nhớ thương nàng làm gì. Không bằng hủy hôn, tìm giai ngẫu mới.
Trong lòng cảm kích, không hề tức giận như tiền thế, vì rằng đã minh bạch hắn đúng. Bất quá công phu biểu diễn ngoài mặt vẫn muốn làm, mỗi lần giả một bộ sinh tình, chọc giận Hoa Vị Miên thường xuyên biến sắc.
Lão tiểu hài lão tiểu hài, quả là ấu trĩ. Ta một mặt nghĩ như vậy, một mặt vui sướng trêu đùa hắn – Ai bảo “về sau” hắn luôn luôn ức hiếp kẻ thành thực như ta, hiện tại kiếm chút trả đũa cũng tốt.
Tuy Tương Huyên ít tìm đến, Hồng Ngạn Trúc trái lại cần mẫn, hàng ngày tới cùng ta đàm thiên thuyết địa. Tài ăn nói của hắn cực kỳ tốt, ta là tiểu tử ngốc đương nhiên bị hắn lừa quay mòng mòng, cả câu nói “tình địch gặp nhau đặc biệt đỏ mắt” cũng vô pháp ngăn cản ta và hắn thân cận.
Hoa Vị Miên cứ như bảo mẫu, thường xuất hiện tại hiện trường nơi ta và Hồng Ngạn Trúc tán phiếm, chỉ nhìn ta. Quả nhiên hắn nhìn ra chỗ không thích hợp của Hồng Ngạn Trúc, thế nhưng trước khi các mai phục ta bố trí chưa phát huy tác dụng, ta không cho rằng trực tiếp vạch trần hắn là hảo chủ ý.
Do đó buộc phải hư dữ ủy xà (nói một đằng làm một nẻo), thời gian thống khổ nhất không gì khác ngoài ở cùng Hồng Ngạn Trúc và Tương Huyên, vừa phải thể hiện thâm tình, song song lại phải cùng “hảo hữu” nói chuyện trời đất, thừa nhận Hồng Ngạn Trúc không làm sai, là Tương Huyên tự động tâm, huynh đệ như thủ túc thê tử như y phục, không thể vì thế mà bất hòa…
Kịch tuồng này diễn thật mệt mỏi a…
“Sao hôm nay không thấy Hoa thiếu hiệp?” Trong phòng, Hồng Ngạn Trúc và Tương Huyên ngồi xuống, Hồng Ngạn Trúc nhìn quanh bốn phía, hỏi.
“Hắn ra ngoài còn chưa trở về.” Hoa Vị Miên một thân độc công, đúng giờ phải mua dược hái dược để luyện công, đầu và giữa mỗi tháng hắn đều ra ngoài suốt buổi sáng.
Hồng Ngạn Trúc đột nhiên hỏi câu này làm gì? Không có khả năng hắn không biết công pháp luyện công của Hoa Vị Miên a?
Trong lòng lập tức trở nên cảnh giác, suy đoán hoàn cảnh trước mắt, không khỏi âm thầm than khổ.
Bởi vì có “hậu tri chi minh”, mạch suy nghĩ của ta chịu hạn chế, vẫn cho rằng sự tình sẽ xuôi theo tình huống phát triển trước đây, không có cải biến. Thế nhưng bản thân ta đã bất đồng, rất nhiều sự tình liên quan cũng phát sinh thay đổi, với khả năng của Hồng Ngạn Trúc, hiển nhiên sẽ chọn phương thức khác đi. Tỷ như, chuyển thời cơ hãm hại Hoa Vị Miên sớm hơn, đổi người bị hại, trở thành ta – người có quan hệ tốt nhất với Hoa Vị Miên……
Suy cho cùng Hồng Ngạn Trúc vẫn không thể hoàn toàn yên tâm về ta, đặc biệt là quan hệ giữa ta và Hoa Vị Miên bị đồn đãi đến xôn xao, đại khái hắn không thể trông mong mượn tay ta hại Hoa Vị Miên… Ách, phải, hại ta càng tốt a, còn có thể một hòn đá ném hai chim, hắn chỉ cần —
Đang nghĩ đến đây, cảm thấy trí óc hỗn độn, không khỏi nhấc tay đỡ lấy đầu. Lòng hô to ngu ngốc, biết rõ người này không có hảo ý, còn chẳng gia tăng đề phòng.
Miệng lại nói: “Kỳ quái, chẳng lẽ tối hôm qua ngủ không đủ? Đầu thực choáng váng… Ôi chao? Hồng đại ca, Tương Huyên các người —”
Khi ánh mắt đảo qua, quả nhiên thấy cả hai đều ngã xuống đất. Tương Huyên chắc hẳn thật sự trúng độc, Hồng Ngạn Trúc nhất định là ngụy tạo. Do đó ta đứng dậy, lảo đảo lảo đảo hai bước, cuối cùng không chống đỡ nổi, ngã xuống ngay chỗ Tương Huyên đang nằm.
Nhân khoảnh khắc ngã xuống, ta đưa lưng về phía Hồng Ngạn Trúc, tay len lén vói vào lòng, lấy ra thuốc Hoa Vị Miên cho ta. Tuy rằng ta chưa từng tử tế học qua mấy thứ này, bất quá dù sao đã trúng độc nhiều lần, lại được Hoa Vị Miên dạy cho – Tất nhiên là chuyện sau này – Giải dược của các loại độc chủ yếu ở Độc Môn bấy giờ đều nằm trong áo ta, nếu bị Hồng Ngạn Trúc đầu độc, phỏng chừng Hoa Vị Miên sẽ mắng chết ta.
Nuốt vào một viên Vạn Linh đan, cảm giác tê liệt tại tứ chi giảm đôi chút, phán đoán độc ta trúng là Thanh Phong tán. Cấp tốc tìm ra giải dược, một hơi nuốt vào, sau đó ngã lên người Tương Huyên.
… Để che khuất ánh mắt Hồng Ngạn Trúc, để không bị hắn mưu hại, ta cũng chỉ có thể làm như vậy. Dù sao ta cũng đã là lão nhân gần đất xa trời, không có cái gì gọi là chiếm tiện nghi hay không chiếm tiện nghi… Trong bụng ta nghĩ thế, nhắm mắt lại giả vờ hôn mê, dựng tai nghe động tĩnh chung quanh. Dưới thân nhuyễn ngọc ôn hương, ta chỉ cảm thấy khó xử.
May mắn Hồng Ngạn Trúc hoàn toàn không nhúc nhích, có lẽ vì sợ Hoa Vị Miên trở về trước thời hạn, phá hỏng tính toán. Ta nằm, trong lòng ta cực kỳ mất tự nhiên, mong mỏi Hoa Vị Miên mau mau quay về, cứu ta thoát khỏi quẫn cảnh hiện tại.
Thế nhưng rất hiển nhiên, Hoa Vị Miên cũng không thể nghe được tiếng lòng của ta, mãi đến khi tia nắng hắt vào từ cửa sổ dần dần mờ nhạt, ngoài cửa mới truyền đến tiếng bước chân.
Từ góc độ của ta chỉ có thể nhìn thấy vách tường, may mà trên giá treo bên tường có một cái hộp bằng đồng nho nhỏ, miễn cưỡng có thể phản chiếu bóng người. Ta mở hé mắt, nhìn động tĩnh trước cửa.
Hoa Vị Miên bước vào liền sững sờ một lúc, sau đó động tác lập tức trở nên nhanh chóng, vài bước đã tới bên cạnh ta. Ta vội vàng đóng chặt mắt, mặc hắn kéo dậy ôm vào lòng.
Cuối cùng cũng có thể nhấc khỏi người Tương Huyên, cho dù bị Hoa Vị Miên ôm cũng chẳng thành vấn đề, dù sao đều là nam nhân.
Cảm thấy tay hắn chuyển tới chuyển lui trên người ta, tựa hồ đang kiểm tra tình trạng trúng độc của ta. Ta đã uống thuốc giải, phỏng chừng hắn cũng không tìm ra thứ gì dị thường, vẫn là đừng đùa hắn đi thôi.
Chậm rãi mở mắt ra, đối diện cặp mắt của Hoa Vị Miên, chỉ thấy đáy mắt hắn đầy vẻ lo lắng. Ta không kìm được ấm áp dâng lên trong lòng, có chút cảm động. Hiện tại không phải thời gian nói chuyện, chỉ có thể đảo con ngươi, nháy mắt với hắn vài cái.
Hoa Vị Miên thấy ta mở mắt, liền ngẩn người. Đúng lúc hắn sửng sốt, từ dư quang khóe mắt ta trông thấy Hồng Ngạn Trúc từ mặt đất chầm chậm đứng dậy, động tác rất nhẹ từ từ tiếp cận Hoa Vị Miên.
Uy uy! Muốn phát ngốc lúc nào phát chẳng được? Không nên ngay thời khắc mấu chốt này đờ đẫn a!
Ta bị Hoa Vị Miên ôm, gần như dán trước người hắn, nhấc tay liều mệnh đẩy hắn một cái. Hắn vẫn ngơ ngác như cũ, không hề động đậy.
Hài tử bình thường luôn rất cơ trí a, sao hiện tại bỗng nhiên ngu ngốc?
Mắt thấy Hồng Ngạn Trúc sắp tiếp cận, Hoa Vị Miên vẫn không phản ứng, ta vận nội lực, cẩn thận đề phòng. Lại thấy hắn vươn tay, hướng về phía thắt lưng của Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên có trì độn, bấy giờ cũng không thể không có cảm giác, vội vã nghiêng người né tránh. Hồng Ngạn Trúc trở cổ tay, nhưng lại là nắm chuôi bội kiếm bên hông hắn, đem nó tuốt ra.
Hoa Vị Miên lập tức xuất thủ, hướng vào chuôi kiếm. Trong đầu ta cấp tốc vụt qua một suy nghĩ, trước khi ý thức được nội dung chuẩn xác của nó, ta đã cảm giác được bất thường: “Từ từ…”
Thanh âm của ta dường như làm Hoa Vị Miên khựng lại một chút, nhưng hắn đã xuất chiêu thức, không kịp thu thế, vẫn chạm đến chuôi của Lam Linh kiếm.
Trên mặt Hồng Ngạn Trúc lộ ra một nụ cười cổ quái, đột ngột buông tay, thân thể lại vươn về phía trước, trực diện hướng ngực phải đến trước mũi Lam Linh kiếm. Kiếm phong của Lam Linh kiếm sắc bén vô bỉ, xé toác y phục trước ngực hắn, đồng thời vạch một đường thật dài trên ngực hắn.
Từ góc độ của ta có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình, cũng có thể nhận ra tình huống hai người giao thủ. Một kiếm vừa rồi kỳ thực chém không sâu, nhưng bởi vết thương dài, máu chảy cũng rất dữ dội, thoạt nhìn giống như trọng thương. Ta nghĩ thầm bất hảo, quả nhiên đúng lúc này, ngoài cửa vang lên hàng loạt tiếng bước chân.
Dự tính thời gian thật chuẩn xác a…
Đang cảm khái, “Ầm” một tiếng, cửa bị phá mở, Trần Hành Long dẫn đầu rất nhiều nhân sĩ Nhật Huy Bang cùng các võ lâm nhân sĩ đến trợ giúp ào ào xông tới. Gian phòng này tuy là khách quý phòng, cũng chứa không đủ nhiều người như vậy, trong chốc lát cửa vào chen chúc một mảnh, có phần hỗn loạn.
Trần Hành Long lại không quan tâm hỗn loạn phía sau, cặp mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mấy người chúng ta. Thú thật, tình thế ở đây thực sự tương đối kỳ dị: Tương Huyên ngã trên đất, Hoa Vị Miên một tay ôm ta, tay còn lại cầm kiếm, mũi kiếm cách thân người Hồng Ngạn Trúc không quá vài tấc, trên mũi kiếm huyết quang ánh lên thanh sắc lạnh lẽo, thoạt nhìn phá lệ thê lương. Vạt áo trước ngực Hồng Ngạn Trúc nhuốm đỏ thẫm, máu tươi lách tách nhỏ xuống mặt đất.
…… Đây quả thực là cảnh chẳng biết giải thích sao cho rõ a…
Leng cheng vài tiếng, tất cả binh khí tuốt khỏi vỏ, nhắm vào ta và Hoa Vị Miên. Trước đây Hồng Ngạn Trúc vu oan Hoa Vị Miên, mà ta dưới áp lực cùng lừa dối, lựa chọn tin tưởng Hồng Ngạn Trúc.
Còn hiện tại, lại hoàn toàn không cần tuyển chọn nữa. Ta tin rằng lúc này, trong mắt mọi người ta cùng Hoa Vị Miên đã là một chỉnh thể vững chắc bất khả tách rời, mục đích là mưu hại Trần minh chủ Hồng đàn chủ, và cũng đã thu được chút ít thành công…
Đúng lúc này, mọi giải thích đều phí công. Hoa Vị Miên buông ta ra, bất chợt nở nụ cười với Hồng Ngạn Trúc: “Hồng đàn chủ, ngươi có giải dược Thanh Phong tán, sao không chia sẻ cho Phòng cô nương một ít? Người ta là nữ nhi gia yểu điệu, bị đầu gỗ đè nặng nửa ngày như thế, nhắc tới thật sự là bất nhã a…”
Mặt ta hơi nóng lên, lời của hắn rõ ràng dùng để giễu cợt ta, nói đoạn còn trừng ta một cái. Rành rành hoàn cảnh như vậy, hắn lại một điểm cũng chẳng thèm để ý, dường như chế nhạo ta còn quan trọng hơn so với tình thế trước mắt.
“Họ Hoa, ngươi bớt khoe miệng lưỡi lợi hại!” Hồng Ngạn Trúc đã được dìu sang một bên, có người thay hắn băng bó vết thương, miệng hắn không chịu nhàn rỗi, cất tiếng quát lên.
Hoa Vị Miên nhướn mày: “Đừng chuyển đề tài, ta thật sự rất hiếu kỳ Hồng đàn chủ làm thế nào tính toán thời gian chuẩn như vậy, cư nhiên tỉnh lại cùng lúc với đầu gỗ… Nếu Hồng đàn chủ vẫn luôn tỉnh táo, sao không sớm một đao làm thịt đầu gỗ, không cần đợi ta trở về mới động thủ lần nữa…”
“Hừm! Độc dược kia rõ ràng do Liễu Mộ Sinh hạ. Hắn vì trốn tránh hiềm nghi, tất nhiên là cùng uống trà, ra vẻ cũng bị trúng độc. Nếu không phải mọi người đến đúng lúc, ta lại từng uống qua đan dược giải độc Tô thần y phối, thì ngày hôm nay đã bị ngươi hãm hại rồi.”
Hồng Ngạn Trúc đầy mặt giận dữ nói, mọi người ở đây đều tới tấp phụ họa quát mắng. Loại tình huống này có nói cũng không thông, dưới tiền đề “tiên nhập vi chủ” (vào trước là chủ), toàn bộ kẽ hở đều có thể tìm ra giải thích.
Vì vậy ta chỉ quan sát tình huống xung quanh, suy xét nên trốn chạy thế nào. Dù sao nên làm những gì ta đều đã làm, trước mắt tạm thời lẩn tránh, chờ kẻ nào đó tự mình bại lộ, xem như chấp nhận được.
“Nguyên lai Tô thần y không phải hư danh, còn có thể giải Thanh Phong tán của Độc Môn, quả rất giỏi.” Hoa Vị Miên cười khẽ, “Chỉ là, Hồng đàn chủ ngoài mặt cùng đầu gỗ giao hảo, thực tế lại luôn luôn toan tính hắn, nếu không vì sao cả trước khi uống trà cũng ghi nhớ dùng thuốc giải độc? Bất quá đầu gỗ võ công kém như vậy, còn có thể lừa được Hồng đàn chủ và Phòng cô nương, thực sự không tồi.”
“Hoa Vị Miên, hiện tại bắt tận tay day tận mặt, ngươi có khua môi múa mép thế nào cũng vô dụng. Thức thời hãy buông kiếm trong tay thúc thủ chịu trói, ta nể mặt Hoa lão minh chủ, nhất định không giết ngươi.” Trần Hành Long cắt ngang cuộc tranh cãi giữa bọn họ, nói.
“Ngoại công phái ta tới, là vì giúp các ngươi. Người tuyệt không ngờ Trần minh chủ khí lượng hẹp hòi, nghi tâm lại lớn như vậy, bởi thân thế của ta mà không dám dùng ta hỗ trợ. Những tánh mệnh đã chết kia, trên thực tế phải tính trên người Trần minh chủ.” Hoa Vị Miên đối diện Trần Hành Long, nói: “Nếu ta xuất thủ, căn bản không thể có người bị độc chết… Địa vị của người hạ thủ không tính là phi thường cao trong Độc Môn, chủng loại độc có khả năng sử dụng và uy lực đều rất hữu hạn… Đúng không a, Hồng đàn chủ?”
Hắn nhướn mày nhìn về phía Hồng Ngạn Trúc, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt vốn tuấn mỹ tựa hồ che phủ một tầng hào quang.
Ta đứng cạnh hắn, bấy giờ không khỏi vươn tay, âm thầm nắm tay hắn.
Hoa Vị Miên dường như bị kinh ngạc, nhìn sang ta. Ta an ủi cười cười với hắn, tận lực tỏ ra hiền hòa.
“Hoa lão bang chủ đã luống tuổi, còn quá yêu thương ngoại tôn, đương nhiên hồ đồ rồi.” Trần Hành Long lạnh nhạt nói, “Hoa Vị Miên, chúng ta đều biết phụ thân ngươi là môn chủ Độc Môn, lần này hắn hưng phong tác lãng (gây sóng gió), có nửa phần chính là vì ngươi. Nếu ta tin tưởng ngươi, trong Nhật Huy Bang có bao nhiêu võ lâm nhân sĩ, phần lớn sẽ chết không đất chôn thân!”
Số người biết thân thế của Hoa Vị Miên cực kỳ ít, do đó lời Trần Hành Long vừa nói ra, trong phòng lập tức náo loạn. Người vốn còn chất chứa hoài nghi trong lòng cũng trở nên kiên định, lại có người bắt đầu bàn luận “Nữ nhi của Hoa lão bang chủ không phải đã qua đời rồi sao? Ta còn nhớ nàng chưa từng xuất giá a, thế nào có nhi tử với môn chủ Độc Môn?”; “Hoa Lập nhất thế anh hùng, sao về già lại hồ đồ thế này, ngoại công sao thân thiết bằng phụ thân, huống chi thế lực Độc Môn lớn như vậy…”; “Hừm, nếu không nhờ lão đầu họ Hoa kia, mấy hôm nay cũng không chết nhiều người như vậy…”
Ta nhìn Hoa Vị Miên, cảm thấy có chút xót xa.
Hắn vẫn còn là một hài tử. Cha mẹ là cừu địch, mà lại yêu nhau, do đó trong quá trình hắn trưởng thành, không có phụ thân chẳng có mẫu thân. Ngọai công cũng không thường xuyên ở bên cạnh hắn, chỉ để lại cho hắn một tiểu nha hoàn, và trống vắng vô tận.
Tuy chiếu theo ghi chép phụ thân lưu lại luyện thành độc công, hắn vẫn thiên về phía ngoại công như trước. Hiện nay Độc Môn xuất động, lại liên quan đến hắn, cũng chỉ có thể để bản thân hắn đứng ra giải quyết. Hoa Lập hiểu ngoại tôn của mình, nhưng không rõ kẻ kế vị mình. Có lẽ ông không ngờ Trần Hành Long căn bản chưa từng tín nhiệm Hoa Vị Miên, chỉ xem hắn như người của Độc Môn.
Nghĩ tới đây, ta có phần minh bạch vì cái gì năm đó ta không tin hắn, hắn lại giận dữ như vậy. Ta gần như được tính là bằng hữu đồng lứa đầu tiên hắn gặp gỡ – tuy chủ yếu là ta bị ức hiếp – Trước kia ta thật thà lại trung hậu, người ngoài đầu tiên Hoa Vị Miên tín nhiệm, là ta. Vậy mà, ta ngày xưa chưa từng cho hắn tín nhiệm tương tự.
Hài tử lẻ loi, mới vừa hai mươi tuổi. Ta nghĩ đến đây, trong lòng thương xót dâng đầy, nắm chặt tay hắn không buông, tiến lên một bước, nói: “Trần minh chủ, tại hạ có chuyện bất minh, muốn thỉnh giáo một chút.”
Trần Hành Long nhìn ta: “Nguy Nhiên đạo trưởng cũng xem như một mạch võ lâm chính đạo, nào nghĩ tới đồ đệ lại ham mê việc dâm tà, trở thành đồng lõa ác nhân. Liễu Mộ Sinh, ngươi không hổ thẹn sao?”
Ta có gì cần xấu hổ chứ? “Sau này” ngươi từng bi thương tự trách trước mặt ta, thậm chí từ chức vị minh chủ, ẩn cư suy ngẫm. Tại sao ta phải hổ thẹn với ngươi a?
Câu này tất nhiên không thể nói ra, ta chỉ bảo: “Nếu Hoa Vị Miên lớn lên bên cạnh Hoa lão minh chủ, chắc hẳn nhận chính đạo hun đúc càng sâu, tại sao Trần minh chủ nhất quyết cho rằng hắn lòng dạ khó lường? Hoa lão bang chủ hôm nay chưa đến sáu mươi, nếu ông thực sự hồ đồ, vậy Trần minh chủ tiếp nhận chức vị bang chủ Nhật Huy Bang từ tay ông, rốt cuộc tính thế nào?”
Có lẽ do hình tượng ngốc nghếch của ta quá thâm nhập nhân tâm, hai câu nói này cư nhiên làm Trần Hành Long sửng sốt một lúc. Ta tiếp tục hỏi: “Phải chăng có người một mực ở bên tai Trần minh chủ nói xấu Hoa Vị Miên? Tỷ như – có người nói cho Trần minh chủ, trên người Liễu Mộ Sinh ta có một miếng ngọc đôi, đồ án tại mặt ngọc rất giống với đồ án trên ngọc bích ở Võ Lâm Lệnh? Mà người đó…” Ta dừng một chút, nhìn về phía Hồng Ngạn Trúc, “Phải chăng chính là vị cùng ta uống trà, sau đó cùng hôn mê, kỳ thực vẫn luôn tỉnh táo kia?”
Nói xong lời này, ta nắm tay Hoa Vị Miên, khẽ quát một tiếng: “Đi!” Hoa Vị Miên cũng thấy được thời cơ, lập tức tháo chạy, cùng ta lao về hướng cửa sổ. Đồng thời tay ném ra một vật: “Bùm!”
Đồ vật trong tay hắn tung ra, lập tức trở thành sương mù. Người đứng trong phòng vừa đông vừa chật, muốn tránh cũng tránh không thoát, nơi sương mù tràn tới, người người liên tiếp ngã xuống.
Lúc nhảy khỏi song cửa, ta đồng thời đề cao thanh âm hô: “Nếu Hoa Vị Miên thật sự có tâm hại người, hiện tại sẽ không dùng khói mê mà là khói độc… Trần minh chủ, ngươi tự ngẫm lại đi!”
Bấy giờ nội lực ta không tinh thuần, khi nói lời này, khinh công vô pháp thi triển bình thường. Hoa Vị Miên vươn tay vòng qua hông ta, mang ta chạy trốn ra sau núi Nhật Huy Bang.
Trước đây Hoa Vị Miên một mình có thể thoát khỏi Nhật Huy Bang, hy vọng có thêm ta, sẽ không liên lụy đến hắn.
Giang Lăng lắm sơn nhiều thủy, khi Nhật Huy Bang lựa chọn địa điểm tổng đàn, đại khái xuất phát từ chiến lược đề phòng, hồ như một mặt dựa vào núi một mặt gần kề nước. Như thế hiển nhiên là khó tấn công, bất quá đồng thời cũng có lợi cho đào thoát.
Giang Lăng là địa bàn Nhật Huy Bang, nếu Nhật Huy Bang cho người bao vây, ta và Hoa Vị Miên có khả năng phải có một người bỏ mệnh ở Giang Lăng thành. Đặc biệt là ta võ công khinh công đều kém cỏi, muốn trốn cũng khó.
Sơn lâm tối thích hợp chạy trốn, chỉ cần vào rừng, khả năng bị phát hiện liền giảm nhiều lắm. Từ nhỏ ta cùng sư phụ sinh hoạt trên sơn lâm Thanh Phong, tuy hiện nay ta đã già, ắt hẳn vẫn còn có thể thích ứng dã ngoại.
Hoa Vị Miên cũng biết tâm tư của ta, giữ ta thẳng hướng sau núi mà chạy. Lúc này liên quan đến tính mệnh, ta nào còn lo lắng giấu diếm thực lực, đem tất cả khí lực bình sinh ra dùng, dốc sức thi triển khinh công. Vừa chạy lại vừa nghĩ, ta lớn hơn Hoa Vị Miên vài tuổi, chuyển kiếp quay về còn tăng cường luyện võ, kết quả cư nhiên vẫn thua hắn xa như thế, thật là vô dụng.
Ta được hắn kéo băng qua các mái nhà, phía sau bám theo một đám võ lâm nhân sĩ. Xa xa có thể nghe được bọn họ hô to: “Xuống đất cho ta!”, “Đừng chạy!” ta cảm thấy buồn cười, cúi đầu cười thành tiếng: “Không chạy đợi các ngươi bắt hay sao?” Hoa Vị Miên lườm ta: “Ngươi nhàn quá có phải không?”
Mới giác ngộ chuyện trọng yếu nhất lúc này là chạy trốn, thu hồi trêu chọc, chạy theo hắn. Trông thấy phòng ốc ngày một ít, cây cối ngày một nhiều, địa thế cũng dần dần cao lên.
Một thân độc cũng có điểm tốt, người khác không dám tiếp cận quá gần, sợ Hoa Vị Miên phóng ra khói độc sương độc. Hơn nữa không nhiều võ lâm nhân sĩ sử dụng ám khí, ám khí có thể ném xa càng ít. Cung tiễn chân chính bắn cự ly xa, trong võ lâm không ai sử dụng.
Cho nên ta và hắn có thể bình yên đào thoát dưới tình huống bị một đám người truy đuổi sau lưng – tất nhiên trên thân ta khó tránh phủ chút sắc màu, bất quá mấy thương tích này với ta mà nói thực không đáng nhắc tới, trực tiếp phớt lờ đi là được.
Rốt cuộc nhìn thấy được rừng cây, thời gian cũng đã gần chạng vạng, trời trở nên xẩm tối.
Vào rừng không người, huống chi còn là ban đêm. Ta cảm giác người phía sau càng lúc càng ít, sau cùng khi ta và Hoa Vị Miên ngoảnh đầu lại người xung quanh đã hoàn toàn tiêu thất. Ta và hắn vẫn không dám sơ ý, lại chạy sâu vào trong nửa buổi, mới xác định không còn ai.
Khi chúng ta chạy hết sức chú ý, tận lực không để lại dấu vết, đồng thời làm một ít dấu hiệu giả nhằm nhiễu loạn phán đoán của người theo dõi. Phỏng chừng qua một đêm, ngày mai bọn họ sẽ hết sức khó khăn phát hiện lộ trình của chúng ta, buôc phải tản ra khắp nơi tìm kiếm.
Núi này tuy là núi thấp thường thấy ở Giang Nam, nhưng trùng điệp không ngừng, muốn tìm hai người trong núi thực sự là nói dễ hơn làm. Chỉ cần cẩn thận hơn một chút, ta và hắn chắc chắn có thể trốn thoát.
Trước mắt cơ bản là an toàn, cả hai đều chạy đến kiệt sức, đưa mắt nhìn nhau, ta thấy trên người hắn chật vật, nghĩ chính mình nhất định cũng vậy, nhịn không được bật cười. Ta cười, Hoa Vị Miên cũng cong khóe môi: “Võ công ngươi không xong, chạy trốn trái lại còn nhanh thật.”
“Chính vì võ công không giỏi, mới phải chạy nhanh a.” Ta trả lời, ngồi xuống mặt đất, cảm thấy toàn thân như cái giá bị rã ra. Lúc chạy trốn không nhận ra, sau khi thả lỏng mới phát hiện thương tích trên người cũng không nhẹ như tưởng tượng, vài phi tiêu thậm chí đâm rất sâu vào thân thể, tuy chưa đến xương, nhưng đâm chẳng cạn, may mắn phi tiêu xuyên trong thịt, không hề xuất huyết, bằng không cũng không thuận lợi ẩn nấp.
“Mấy câu ngươi nói ban nãy quả thật rất lợi hại, trái lại ta đánh giá thấp ngươi rồi.” Hoa Vị Miên nhìn ta, đột nhiên bảo.
Ta mỉm cười không đáp. Liễu Mộ Sinh mà hắn nhận thức, là kẻ hai mươi bốn tuổi và năm mươi tám tuổi đan vào nhau. Hắn biết trước kia chỉ là một Liễu Mộ Sinh thành thực, hôm nay nếu ta không thể quay lại trung thực cùng ngốc nghếch như khi ấy, thái độ của hắn đại khái cũng sẽ cải biến đi.
Dường như có chút mất mát, nhưng ta cũng không định mãi giả khờ trước mặt hắn, nếu thật sự muốn kết giao, nên lấy diện mạo chân thực đối nhau thì tốt hơn.
Cắn chặt môi, nhổ xuống một phi tiêu, ta đau đến run run, tâm tư cũng liền chuyển dời. Thân thể này còn chưa quen thụ thương, không bằng ta ban đầu: trên người đại thương tiểu thương vô số, đã sớm chai lỳ.
Trong ngực áo còn chút kim sang dược, móc ra bôi lên vết thương. Dưới sắc trời mờ tối vẫn có thể thấy ta một thân lấm bẩn, nếu vết thương xử lý không tốt, tại hoang sơn dã lĩnh này cũng không chỗ mà tìm đại phu.
“Ngươi sao vậy?” Một phen động tĩnh của ta kinh động Hoa Vị Miên bên cạnh, hắn nắm lấy cánh tay ta, sắc mặt trở nên không tốt lắm – ngay trên cánh tay ta còn ghim một phi tiêu, lại cắm được rõ sâu.
“Sớm nghe nói đại danh của Kim Phiêu Vương Thất, hôm nay xem như thực sự thưởng thức rồi.” Ta cười gượng, “Hơn nữa còn là phi tiêu nạm vàng, nặng thực a…”
Nét mặt Hoa Vị Miên thay đổi vài lần, cuối cùng ngồi xuống bên người ta, sít sao áp sát ta. Vừa sầm mặt, vừa đem bốn năm chỗ đính phi tiêu trên người ta rút ra, sau đó lấy dược bôi cho ta.
Vẫn là thuốc của hắn tốt, sau khi bôi xong một trận thanh mát, có chút tê dại, cảm giác không còn đau đớn bao nhiêu. Bôi dược xong hắn còn tận trách nhiệm bao lại miệng vết thương, y phục của hắn cũng không mấy sạch sẽ, hắn dứt khoát cởi ngoại bào, từ nội sam xé ra một mảnh bố, băng vết thương cho ta,
Hắn đối đãi ta thực không tệ.
Ta gật đầu, không chỉ từng nghe qua, còn trông thấy tượng đá và bút tích của ông – tất nhiên là chuyện “sau này”.
“Phương đại hiệp hiểu rằng nguy hại của Hạo Kiếp Phổ đối với võ lâm thật sự quá lớn, nhưng không nhẫn tâm phá hủy tâm huyết của cao nhân tiền bối, hơn nữa một thân võ công của ông hoàn toàn từ Hạo Kiếp Phổ mà có. Ông nghĩ tới nghĩ lui, liền đem Hạo Kiếp Phổ đặt ở một nơi vô cùng bí ẩn, đem vị trí ấy họa thành một bức địa đồ, phân biệt khắc vào ba miếng ngọc. Đó là một miếng ngọc bội, một miếng ngọc đôi và một miếng ngọc bích.”
“Độc Môn muốn hạ thủ với ta, chính vì miếng ngọc bội này.” Trần Hành Long vuốt lên hoa văn của ngọc bích trên Võ Lâm Lệnh, “Xem xét mảnh ngọc từ tay Phòng cô nương, miếng ngọc đôi kia hẳn chính là miếng ngọc ban đầu của ngươi.”
Ta há mồm líu lưỡi: “Thế nhưng… miếng ngọc đôi đó bị ta làm rơi vỡ…”
Trần Hành Long chăm chú nhìn ta: “Ngươi thực sự không nhớ rõ đồ án trên mặt?”
Ta mù mờ lắc đầu, không trốn tránh ánh mắt hắn.
Về niên kỷ, kỳ thực hắn còn nhỏ hơn ta vài tuổi. Ăn nhiều hơn mấy năm cơm vẫn là có ích, huống chi ta rất rõ tâm tư của hắn, hắn lại hoàn toàn không hiểu ta.
Vì vậy ta có tự tin, hắn sẽ không nhìn ra ta đang giả ngốc. Suy cho cùng Trần Hành Long cũng không phải Hồng Ngạn Trúc, thân là bang chủ Nhật Huy Bang kiêm võ lâm minh chủ, hắn phải có khí độ và lòng dạ của minh chủ, cho dù còn hoài nghi ta, cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Chẳng có chứng cứ chứng minh ta cố ý đánh vỡ miếng ngọc, cũng không có chứng cứ chứng minh ta có thể nhớ được đồ án trên mặt, hắn sẽ không hạ thủ với ta.
Sau cùng hắn đành buông tiếng thở dài: “Vậy ngươi chú ý nhiều hơn một chút, nếu người trong Độc Môn biết miếng ngọc đôi từng nằm trong tay ngươi, nhất định sẽ hạ thủ với ngươi. Nếu miếng ngọc kia vẫn còn thì tốt, cùng lắm bọn họ tới cướp đồ vật. Nhưng một khi ngọc vỡ, có khả năng bọn họ sẽ dồn hết hy vọng vào ngươi, hoặc bắt ngươi đi cũng không chừng. Ra vào phải càng cẩn thận, mảnh ngọc vỡ cũng đừng lấy ra nữa, mau chóng cất giấu hoặc ném đi.”
Ta gật đầu ưng thuận, Trần Hành Long còn cùng ta nói vài câu, dò hỏi một lượt lai lịch của ngọc đôi. Sư phụ tình cờ có được miếng ngọc này tại một đạo quán, người trời sinh tính nhàn tản, chuyện trong võ lâm đa phần chẳng hay, chỉ xem như ngọc cổ truyền cho ta, còn bảo nếu ngày sau bần cùng khả dĩ mang đổi bạc dùng. Hiện tại ta cũng chỉ có thể một hỏi ba không biết, may mắn tính cách của sư phụ phần lớn người trong võ lâm đều biết ít nhiều, Trần Hành Long rốt cuộc cũng tin tưởng.
Hắn thu hồi Võ Lâm Lệnh, thả ta ly khai.
Vừa ra cửa liền trông thấy Hoa Vị Miên, hắn chờ ở bên ngoài hậu thính, rất sốt ruột đi qua đi lại. Thấy ta, mặt hắn hiện vẻ vui mừng, rồi lập tức thu liễm: “Ngươi xuất hiện rồi a.”
“Ngươi lo lắng cho ta?” Ta ngẫm nghĩ, biểu hiện này của hắn xem ra rất giống lo lắng, bèn hỏi.
Sắc mặt Hoa Vị Miên nhất thời càng trở nên kỳ quái, bất quá ta đã có thể thấy được thực tế hắn đang xấu hổ. Hắn mở miệng, ngữ khí hung tợn: “Là ta gọi ngươi về nấu cơm, đến lúc này rồi mà ngươi còn chưa làm cơm, muốn đói chết ta và Điệp Nhi a!”
Lo lắng thì lo lắng, cứ nói thẳng có làm sao? Thực không đáng yêu.
Chỉ là, vẫn nên ngoan ngoãn đi theo hắn, quay về nấu cơm.
Khi vừa ra cửa, ta bắt gặp tay hắn đã đặt bên hông, hai mắt đăm đăm nhìn cửa hậu thính, tựa hồ chuẩn bị phá cửa xông vào bất cứ lúc nào.
Ngoài sư phụ, có ai từng chiếu cố ta quan tâm ta như thế? Cả đời ta, không phải bị người ruồng bỏ, cũng bị người nương nhờ, chưa từng có giây phút được người lo lắng thậm chí giữ gìn bảo hộ.
Bây giờ, tất nhiên có chút cảm động. Ta thời niên thiếu quá mức đơn thuần, không biết nhìn nhân tâm, chẳng nhận ra Hoa Vị Miên đối xử ta thật tốt, cũng chẳng nhìn ra suy tính của Hồng Ngạn Trúc và Tương Huyên với ta.
Nhưng nếu đời này ta đã hiểu, vậy bồi thường hắn nhiều một điểm đi – tuy rằng ta còn chưa kịp nợ hắn. Hắn muốn cái gì, ta liền tận lực cho hắn, vậy là được rồi.
Về chuyện xuất gia các loại, để sau hãy nói. Dù sao trang giấy kia đã bị Hoa Vị Miên xé nát, hơn nữa sau đó hắn theo dõi ta phi thường nghiêm ngặt, đừng nói hòa thượng, ta cùng đầu trọc nói chuyện hắn cũng nhanh chóng lôi ta đi, khiến ta dở khóc dở cười.
Mấy ngày vẫn bình yên như vậy, trong Nhật Huy Bang không có thêm người chết, ta cũng liền nhận ra, phiền toái thực sự đã sắp tới.
Bảo Hoa Vị Miên đưa Điệp Nhi đi nơi khác, hắn không phản đối, đại khái cũng đã cảm giác được nguy hiểm.
Cả Trần Hành Long cũng kết luận ta không nhớ rõ đồ án trên ngọc đôi, Hồng Ngạn Trúc đương nhiên không tiếp tục hoài nghi, Tương Huyên cũng rất hiếm đến tìm ta. Hoa Vị Miên thỉnh thoảng lãnh ngôn lãnh ngữ hai câu, ý tứ là ngươi xem nữ nhân kia vô tình như thế, ngươi còn nhớ thương nàng làm gì. Không bằng hủy hôn, tìm giai ngẫu mới.
Trong lòng cảm kích, không hề tức giận như tiền thế, vì rằng đã minh bạch hắn đúng. Bất quá công phu biểu diễn ngoài mặt vẫn muốn làm, mỗi lần giả một bộ sinh tình, chọc giận Hoa Vị Miên thường xuyên biến sắc.
Lão tiểu hài lão tiểu hài, quả là ấu trĩ. Ta một mặt nghĩ như vậy, một mặt vui sướng trêu đùa hắn – Ai bảo “về sau” hắn luôn luôn ức hiếp kẻ thành thực như ta, hiện tại kiếm chút trả đũa cũng tốt.
Tuy Tương Huyên ít tìm đến, Hồng Ngạn Trúc trái lại cần mẫn, hàng ngày tới cùng ta đàm thiên thuyết địa. Tài ăn nói của hắn cực kỳ tốt, ta là tiểu tử ngốc đương nhiên bị hắn lừa quay mòng mòng, cả câu nói “tình địch gặp nhau đặc biệt đỏ mắt” cũng vô pháp ngăn cản ta và hắn thân cận.
Hoa Vị Miên cứ như bảo mẫu, thường xuất hiện tại hiện trường nơi ta và Hồng Ngạn Trúc tán phiếm, chỉ nhìn ta. Quả nhiên hắn nhìn ra chỗ không thích hợp của Hồng Ngạn Trúc, thế nhưng trước khi các mai phục ta bố trí chưa phát huy tác dụng, ta không cho rằng trực tiếp vạch trần hắn là hảo chủ ý.
Do đó buộc phải hư dữ ủy xà (nói một đằng làm một nẻo), thời gian thống khổ nhất không gì khác ngoài ở cùng Hồng Ngạn Trúc và Tương Huyên, vừa phải thể hiện thâm tình, song song lại phải cùng “hảo hữu” nói chuyện trời đất, thừa nhận Hồng Ngạn Trúc không làm sai, là Tương Huyên tự động tâm, huynh đệ như thủ túc thê tử như y phục, không thể vì thế mà bất hòa…
Kịch tuồng này diễn thật mệt mỏi a…
“Sao hôm nay không thấy Hoa thiếu hiệp?” Trong phòng, Hồng Ngạn Trúc và Tương Huyên ngồi xuống, Hồng Ngạn Trúc nhìn quanh bốn phía, hỏi.
“Hắn ra ngoài còn chưa trở về.” Hoa Vị Miên một thân độc công, đúng giờ phải mua dược hái dược để luyện công, đầu và giữa mỗi tháng hắn đều ra ngoài suốt buổi sáng.
Hồng Ngạn Trúc đột nhiên hỏi câu này làm gì? Không có khả năng hắn không biết công pháp luyện công của Hoa Vị Miên a?
Trong lòng lập tức trở nên cảnh giác, suy đoán hoàn cảnh trước mắt, không khỏi âm thầm than khổ.
Bởi vì có “hậu tri chi minh”, mạch suy nghĩ của ta chịu hạn chế, vẫn cho rằng sự tình sẽ xuôi theo tình huống phát triển trước đây, không có cải biến. Thế nhưng bản thân ta đã bất đồng, rất nhiều sự tình liên quan cũng phát sinh thay đổi, với khả năng của Hồng Ngạn Trúc, hiển nhiên sẽ chọn phương thức khác đi. Tỷ như, chuyển thời cơ hãm hại Hoa Vị Miên sớm hơn, đổi người bị hại, trở thành ta – người có quan hệ tốt nhất với Hoa Vị Miên……
Suy cho cùng Hồng Ngạn Trúc vẫn không thể hoàn toàn yên tâm về ta, đặc biệt là quan hệ giữa ta và Hoa Vị Miên bị đồn đãi đến xôn xao, đại khái hắn không thể trông mong mượn tay ta hại Hoa Vị Miên… Ách, phải, hại ta càng tốt a, còn có thể một hòn đá ném hai chim, hắn chỉ cần —
Đang nghĩ đến đây, cảm thấy trí óc hỗn độn, không khỏi nhấc tay đỡ lấy đầu. Lòng hô to ngu ngốc, biết rõ người này không có hảo ý, còn chẳng gia tăng đề phòng.
Miệng lại nói: “Kỳ quái, chẳng lẽ tối hôm qua ngủ không đủ? Đầu thực choáng váng… Ôi chao? Hồng đại ca, Tương Huyên các người —”
Khi ánh mắt đảo qua, quả nhiên thấy cả hai đều ngã xuống đất. Tương Huyên chắc hẳn thật sự trúng độc, Hồng Ngạn Trúc nhất định là ngụy tạo. Do đó ta đứng dậy, lảo đảo lảo đảo hai bước, cuối cùng không chống đỡ nổi, ngã xuống ngay chỗ Tương Huyên đang nằm.
Nhân khoảnh khắc ngã xuống, ta đưa lưng về phía Hồng Ngạn Trúc, tay len lén vói vào lòng, lấy ra thuốc Hoa Vị Miên cho ta. Tuy rằng ta chưa từng tử tế học qua mấy thứ này, bất quá dù sao đã trúng độc nhiều lần, lại được Hoa Vị Miên dạy cho – Tất nhiên là chuyện sau này – Giải dược của các loại độc chủ yếu ở Độc Môn bấy giờ đều nằm trong áo ta, nếu bị Hồng Ngạn Trúc đầu độc, phỏng chừng Hoa Vị Miên sẽ mắng chết ta.
Nuốt vào một viên Vạn Linh đan, cảm giác tê liệt tại tứ chi giảm đôi chút, phán đoán độc ta trúng là Thanh Phong tán. Cấp tốc tìm ra giải dược, một hơi nuốt vào, sau đó ngã lên người Tương Huyên.
… Để che khuất ánh mắt Hồng Ngạn Trúc, để không bị hắn mưu hại, ta cũng chỉ có thể làm như vậy. Dù sao ta cũng đã là lão nhân gần đất xa trời, không có cái gì gọi là chiếm tiện nghi hay không chiếm tiện nghi… Trong bụng ta nghĩ thế, nhắm mắt lại giả vờ hôn mê, dựng tai nghe động tĩnh chung quanh. Dưới thân nhuyễn ngọc ôn hương, ta chỉ cảm thấy khó xử.
May mắn Hồng Ngạn Trúc hoàn toàn không nhúc nhích, có lẽ vì sợ Hoa Vị Miên trở về trước thời hạn, phá hỏng tính toán. Ta nằm, trong lòng ta cực kỳ mất tự nhiên, mong mỏi Hoa Vị Miên mau mau quay về, cứu ta thoát khỏi quẫn cảnh hiện tại.
Thế nhưng rất hiển nhiên, Hoa Vị Miên cũng không thể nghe được tiếng lòng của ta, mãi đến khi tia nắng hắt vào từ cửa sổ dần dần mờ nhạt, ngoài cửa mới truyền đến tiếng bước chân.
Từ góc độ của ta chỉ có thể nhìn thấy vách tường, may mà trên giá treo bên tường có một cái hộp bằng đồng nho nhỏ, miễn cưỡng có thể phản chiếu bóng người. Ta mở hé mắt, nhìn động tĩnh trước cửa.
Hoa Vị Miên bước vào liền sững sờ một lúc, sau đó động tác lập tức trở nên nhanh chóng, vài bước đã tới bên cạnh ta. Ta vội vàng đóng chặt mắt, mặc hắn kéo dậy ôm vào lòng.
Cuối cùng cũng có thể nhấc khỏi người Tương Huyên, cho dù bị Hoa Vị Miên ôm cũng chẳng thành vấn đề, dù sao đều là nam nhân.
Cảm thấy tay hắn chuyển tới chuyển lui trên người ta, tựa hồ đang kiểm tra tình trạng trúng độc của ta. Ta đã uống thuốc giải, phỏng chừng hắn cũng không tìm ra thứ gì dị thường, vẫn là đừng đùa hắn đi thôi.
Chậm rãi mở mắt ra, đối diện cặp mắt của Hoa Vị Miên, chỉ thấy đáy mắt hắn đầy vẻ lo lắng. Ta không kìm được ấm áp dâng lên trong lòng, có chút cảm động. Hiện tại không phải thời gian nói chuyện, chỉ có thể đảo con ngươi, nháy mắt với hắn vài cái.
Hoa Vị Miên thấy ta mở mắt, liền ngẩn người. Đúng lúc hắn sửng sốt, từ dư quang khóe mắt ta trông thấy Hồng Ngạn Trúc từ mặt đất chầm chậm đứng dậy, động tác rất nhẹ từ từ tiếp cận Hoa Vị Miên.
Uy uy! Muốn phát ngốc lúc nào phát chẳng được? Không nên ngay thời khắc mấu chốt này đờ đẫn a!
Ta bị Hoa Vị Miên ôm, gần như dán trước người hắn, nhấc tay liều mệnh đẩy hắn một cái. Hắn vẫn ngơ ngác như cũ, không hề động đậy.
Hài tử bình thường luôn rất cơ trí a, sao hiện tại bỗng nhiên ngu ngốc?
Mắt thấy Hồng Ngạn Trúc sắp tiếp cận, Hoa Vị Miên vẫn không phản ứng, ta vận nội lực, cẩn thận đề phòng. Lại thấy hắn vươn tay, hướng về phía thắt lưng của Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên có trì độn, bấy giờ cũng không thể không có cảm giác, vội vã nghiêng người né tránh. Hồng Ngạn Trúc trở cổ tay, nhưng lại là nắm chuôi bội kiếm bên hông hắn, đem nó tuốt ra.
Hoa Vị Miên lập tức xuất thủ, hướng vào chuôi kiếm. Trong đầu ta cấp tốc vụt qua một suy nghĩ, trước khi ý thức được nội dung chuẩn xác của nó, ta đã cảm giác được bất thường: “Từ từ…”
Thanh âm của ta dường như làm Hoa Vị Miên khựng lại một chút, nhưng hắn đã xuất chiêu thức, không kịp thu thế, vẫn chạm đến chuôi của Lam Linh kiếm.
Trên mặt Hồng Ngạn Trúc lộ ra một nụ cười cổ quái, đột ngột buông tay, thân thể lại vươn về phía trước, trực diện hướng ngực phải đến trước mũi Lam Linh kiếm. Kiếm phong của Lam Linh kiếm sắc bén vô bỉ, xé toác y phục trước ngực hắn, đồng thời vạch một đường thật dài trên ngực hắn.
Từ góc độ của ta có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình, cũng có thể nhận ra tình huống hai người giao thủ. Một kiếm vừa rồi kỳ thực chém không sâu, nhưng bởi vết thương dài, máu chảy cũng rất dữ dội, thoạt nhìn giống như trọng thương. Ta nghĩ thầm bất hảo, quả nhiên đúng lúc này, ngoài cửa vang lên hàng loạt tiếng bước chân.
Dự tính thời gian thật chuẩn xác a…
Đang cảm khái, “Ầm” một tiếng, cửa bị phá mở, Trần Hành Long dẫn đầu rất nhiều nhân sĩ Nhật Huy Bang cùng các võ lâm nhân sĩ đến trợ giúp ào ào xông tới. Gian phòng này tuy là khách quý phòng, cũng chứa không đủ nhiều người như vậy, trong chốc lát cửa vào chen chúc một mảnh, có phần hỗn loạn.
Trần Hành Long lại không quan tâm hỗn loạn phía sau, cặp mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm mấy người chúng ta. Thú thật, tình thế ở đây thực sự tương đối kỳ dị: Tương Huyên ngã trên đất, Hoa Vị Miên một tay ôm ta, tay còn lại cầm kiếm, mũi kiếm cách thân người Hồng Ngạn Trúc không quá vài tấc, trên mũi kiếm huyết quang ánh lên thanh sắc lạnh lẽo, thoạt nhìn phá lệ thê lương. Vạt áo trước ngực Hồng Ngạn Trúc nhuốm đỏ thẫm, máu tươi lách tách nhỏ xuống mặt đất.
…… Đây quả thực là cảnh chẳng biết giải thích sao cho rõ a…
Leng cheng vài tiếng, tất cả binh khí tuốt khỏi vỏ, nhắm vào ta và Hoa Vị Miên. Trước đây Hồng Ngạn Trúc vu oan Hoa Vị Miên, mà ta dưới áp lực cùng lừa dối, lựa chọn tin tưởng Hồng Ngạn Trúc.
Còn hiện tại, lại hoàn toàn không cần tuyển chọn nữa. Ta tin rằng lúc này, trong mắt mọi người ta cùng Hoa Vị Miên đã là một chỉnh thể vững chắc bất khả tách rời, mục đích là mưu hại Trần minh chủ Hồng đàn chủ, và cũng đã thu được chút ít thành công…
Đúng lúc này, mọi giải thích đều phí công. Hoa Vị Miên buông ta ra, bất chợt nở nụ cười với Hồng Ngạn Trúc: “Hồng đàn chủ, ngươi có giải dược Thanh Phong tán, sao không chia sẻ cho Phòng cô nương một ít? Người ta là nữ nhi gia yểu điệu, bị đầu gỗ đè nặng nửa ngày như thế, nhắc tới thật sự là bất nhã a…”
Mặt ta hơi nóng lên, lời của hắn rõ ràng dùng để giễu cợt ta, nói đoạn còn trừng ta một cái. Rành rành hoàn cảnh như vậy, hắn lại một điểm cũng chẳng thèm để ý, dường như chế nhạo ta còn quan trọng hơn so với tình thế trước mắt.
“Họ Hoa, ngươi bớt khoe miệng lưỡi lợi hại!” Hồng Ngạn Trúc đã được dìu sang một bên, có người thay hắn băng bó vết thương, miệng hắn không chịu nhàn rỗi, cất tiếng quát lên.
Hoa Vị Miên nhướn mày: “Đừng chuyển đề tài, ta thật sự rất hiếu kỳ Hồng đàn chủ làm thế nào tính toán thời gian chuẩn như vậy, cư nhiên tỉnh lại cùng lúc với đầu gỗ… Nếu Hồng đàn chủ vẫn luôn tỉnh táo, sao không sớm một đao làm thịt đầu gỗ, không cần đợi ta trở về mới động thủ lần nữa…”
“Hừm! Độc dược kia rõ ràng do Liễu Mộ Sinh hạ. Hắn vì trốn tránh hiềm nghi, tất nhiên là cùng uống trà, ra vẻ cũng bị trúng độc. Nếu không phải mọi người đến đúng lúc, ta lại từng uống qua đan dược giải độc Tô thần y phối, thì ngày hôm nay đã bị ngươi hãm hại rồi.”
Hồng Ngạn Trúc đầy mặt giận dữ nói, mọi người ở đây đều tới tấp phụ họa quát mắng. Loại tình huống này có nói cũng không thông, dưới tiền đề “tiên nhập vi chủ” (vào trước là chủ), toàn bộ kẽ hở đều có thể tìm ra giải thích.
Vì vậy ta chỉ quan sát tình huống xung quanh, suy xét nên trốn chạy thế nào. Dù sao nên làm những gì ta đều đã làm, trước mắt tạm thời lẩn tránh, chờ kẻ nào đó tự mình bại lộ, xem như chấp nhận được.
“Nguyên lai Tô thần y không phải hư danh, còn có thể giải Thanh Phong tán của Độc Môn, quả rất giỏi.” Hoa Vị Miên cười khẽ, “Chỉ là, Hồng đàn chủ ngoài mặt cùng đầu gỗ giao hảo, thực tế lại luôn luôn toan tính hắn, nếu không vì sao cả trước khi uống trà cũng ghi nhớ dùng thuốc giải độc? Bất quá đầu gỗ võ công kém như vậy, còn có thể lừa được Hồng đàn chủ và Phòng cô nương, thực sự không tồi.”
“Hoa Vị Miên, hiện tại bắt tận tay day tận mặt, ngươi có khua môi múa mép thế nào cũng vô dụng. Thức thời hãy buông kiếm trong tay thúc thủ chịu trói, ta nể mặt Hoa lão minh chủ, nhất định không giết ngươi.” Trần Hành Long cắt ngang cuộc tranh cãi giữa bọn họ, nói.
“Ngoại công phái ta tới, là vì giúp các ngươi. Người tuyệt không ngờ Trần minh chủ khí lượng hẹp hòi, nghi tâm lại lớn như vậy, bởi thân thế của ta mà không dám dùng ta hỗ trợ. Những tánh mệnh đã chết kia, trên thực tế phải tính trên người Trần minh chủ.” Hoa Vị Miên đối diện Trần Hành Long, nói: “Nếu ta xuất thủ, căn bản không thể có người bị độc chết… Địa vị của người hạ thủ không tính là phi thường cao trong Độc Môn, chủng loại độc có khả năng sử dụng và uy lực đều rất hữu hạn… Đúng không a, Hồng đàn chủ?”
Hắn nhướn mày nhìn về phía Hồng Ngạn Trúc, khóe môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, khuôn mặt vốn tuấn mỹ tựa hồ che phủ một tầng hào quang.
Ta đứng cạnh hắn, bấy giờ không khỏi vươn tay, âm thầm nắm tay hắn.
Hoa Vị Miên dường như bị kinh ngạc, nhìn sang ta. Ta an ủi cười cười với hắn, tận lực tỏ ra hiền hòa.
“Hoa lão bang chủ đã luống tuổi, còn quá yêu thương ngoại tôn, đương nhiên hồ đồ rồi.” Trần Hành Long lạnh nhạt nói, “Hoa Vị Miên, chúng ta đều biết phụ thân ngươi là môn chủ Độc Môn, lần này hắn hưng phong tác lãng (gây sóng gió), có nửa phần chính là vì ngươi. Nếu ta tin tưởng ngươi, trong Nhật Huy Bang có bao nhiêu võ lâm nhân sĩ, phần lớn sẽ chết không đất chôn thân!”
Số người biết thân thế của Hoa Vị Miên cực kỳ ít, do đó lời Trần Hành Long vừa nói ra, trong phòng lập tức náo loạn. Người vốn còn chất chứa hoài nghi trong lòng cũng trở nên kiên định, lại có người bắt đầu bàn luận “Nữ nhi của Hoa lão bang chủ không phải đã qua đời rồi sao? Ta còn nhớ nàng chưa từng xuất giá a, thế nào có nhi tử với môn chủ Độc Môn?”; “Hoa Lập nhất thế anh hùng, sao về già lại hồ đồ thế này, ngoại công sao thân thiết bằng phụ thân, huống chi thế lực Độc Môn lớn như vậy…”; “Hừm, nếu không nhờ lão đầu họ Hoa kia, mấy hôm nay cũng không chết nhiều người như vậy…”
Ta nhìn Hoa Vị Miên, cảm thấy có chút xót xa.
Hắn vẫn còn là một hài tử. Cha mẹ là cừu địch, mà lại yêu nhau, do đó trong quá trình hắn trưởng thành, không có phụ thân chẳng có mẫu thân. Ngọai công cũng không thường xuyên ở bên cạnh hắn, chỉ để lại cho hắn một tiểu nha hoàn, và trống vắng vô tận.
Tuy chiếu theo ghi chép phụ thân lưu lại luyện thành độc công, hắn vẫn thiên về phía ngoại công như trước. Hiện nay Độc Môn xuất động, lại liên quan đến hắn, cũng chỉ có thể để bản thân hắn đứng ra giải quyết. Hoa Lập hiểu ngoại tôn của mình, nhưng không rõ kẻ kế vị mình. Có lẽ ông không ngờ Trần Hành Long căn bản chưa từng tín nhiệm Hoa Vị Miên, chỉ xem hắn như người của Độc Môn.
Nghĩ tới đây, ta có phần minh bạch vì cái gì năm đó ta không tin hắn, hắn lại giận dữ như vậy. Ta gần như được tính là bằng hữu đồng lứa đầu tiên hắn gặp gỡ – tuy chủ yếu là ta bị ức hiếp – Trước kia ta thật thà lại trung hậu, người ngoài đầu tiên Hoa Vị Miên tín nhiệm, là ta. Vậy mà, ta ngày xưa chưa từng cho hắn tín nhiệm tương tự.
Hài tử lẻ loi, mới vừa hai mươi tuổi. Ta nghĩ đến đây, trong lòng thương xót dâng đầy, nắm chặt tay hắn không buông, tiến lên một bước, nói: “Trần minh chủ, tại hạ có chuyện bất minh, muốn thỉnh giáo một chút.”
Trần Hành Long nhìn ta: “Nguy Nhiên đạo trưởng cũng xem như một mạch võ lâm chính đạo, nào nghĩ tới đồ đệ lại ham mê việc dâm tà, trở thành đồng lõa ác nhân. Liễu Mộ Sinh, ngươi không hổ thẹn sao?”
Ta có gì cần xấu hổ chứ? “Sau này” ngươi từng bi thương tự trách trước mặt ta, thậm chí từ chức vị minh chủ, ẩn cư suy ngẫm. Tại sao ta phải hổ thẹn với ngươi a?
Câu này tất nhiên không thể nói ra, ta chỉ bảo: “Nếu Hoa Vị Miên lớn lên bên cạnh Hoa lão minh chủ, chắc hẳn nhận chính đạo hun đúc càng sâu, tại sao Trần minh chủ nhất quyết cho rằng hắn lòng dạ khó lường? Hoa lão bang chủ hôm nay chưa đến sáu mươi, nếu ông thực sự hồ đồ, vậy Trần minh chủ tiếp nhận chức vị bang chủ Nhật Huy Bang từ tay ông, rốt cuộc tính thế nào?”
Có lẽ do hình tượng ngốc nghếch của ta quá thâm nhập nhân tâm, hai câu nói này cư nhiên làm Trần Hành Long sửng sốt một lúc. Ta tiếp tục hỏi: “Phải chăng có người một mực ở bên tai Trần minh chủ nói xấu Hoa Vị Miên? Tỷ như – có người nói cho Trần minh chủ, trên người Liễu Mộ Sinh ta có một miếng ngọc đôi, đồ án tại mặt ngọc rất giống với đồ án trên ngọc bích ở Võ Lâm Lệnh? Mà người đó…” Ta dừng một chút, nhìn về phía Hồng Ngạn Trúc, “Phải chăng chính là vị cùng ta uống trà, sau đó cùng hôn mê, kỳ thực vẫn luôn tỉnh táo kia?”
Nói xong lời này, ta nắm tay Hoa Vị Miên, khẽ quát một tiếng: “Đi!” Hoa Vị Miên cũng thấy được thời cơ, lập tức tháo chạy, cùng ta lao về hướng cửa sổ. Đồng thời tay ném ra một vật: “Bùm!”
Đồ vật trong tay hắn tung ra, lập tức trở thành sương mù. Người đứng trong phòng vừa đông vừa chật, muốn tránh cũng tránh không thoát, nơi sương mù tràn tới, người người liên tiếp ngã xuống.
Lúc nhảy khỏi song cửa, ta đồng thời đề cao thanh âm hô: “Nếu Hoa Vị Miên thật sự có tâm hại người, hiện tại sẽ không dùng khói mê mà là khói độc… Trần minh chủ, ngươi tự ngẫm lại đi!”
Bấy giờ nội lực ta không tinh thuần, khi nói lời này, khinh công vô pháp thi triển bình thường. Hoa Vị Miên vươn tay vòng qua hông ta, mang ta chạy trốn ra sau núi Nhật Huy Bang.
Trước đây Hoa Vị Miên một mình có thể thoát khỏi Nhật Huy Bang, hy vọng có thêm ta, sẽ không liên lụy đến hắn.
Giang Lăng lắm sơn nhiều thủy, khi Nhật Huy Bang lựa chọn địa điểm tổng đàn, đại khái xuất phát từ chiến lược đề phòng, hồ như một mặt dựa vào núi một mặt gần kề nước. Như thế hiển nhiên là khó tấn công, bất quá đồng thời cũng có lợi cho đào thoát.
Giang Lăng là địa bàn Nhật Huy Bang, nếu Nhật Huy Bang cho người bao vây, ta và Hoa Vị Miên có khả năng phải có một người bỏ mệnh ở Giang Lăng thành. Đặc biệt là ta võ công khinh công đều kém cỏi, muốn trốn cũng khó.
Sơn lâm tối thích hợp chạy trốn, chỉ cần vào rừng, khả năng bị phát hiện liền giảm nhiều lắm. Từ nhỏ ta cùng sư phụ sinh hoạt trên sơn lâm Thanh Phong, tuy hiện nay ta đã già, ắt hẳn vẫn còn có thể thích ứng dã ngoại.
Hoa Vị Miên cũng biết tâm tư của ta, giữ ta thẳng hướng sau núi mà chạy. Lúc này liên quan đến tính mệnh, ta nào còn lo lắng giấu diếm thực lực, đem tất cả khí lực bình sinh ra dùng, dốc sức thi triển khinh công. Vừa chạy lại vừa nghĩ, ta lớn hơn Hoa Vị Miên vài tuổi, chuyển kiếp quay về còn tăng cường luyện võ, kết quả cư nhiên vẫn thua hắn xa như thế, thật là vô dụng.
Ta được hắn kéo băng qua các mái nhà, phía sau bám theo một đám võ lâm nhân sĩ. Xa xa có thể nghe được bọn họ hô to: “Xuống đất cho ta!”, “Đừng chạy!” ta cảm thấy buồn cười, cúi đầu cười thành tiếng: “Không chạy đợi các ngươi bắt hay sao?” Hoa Vị Miên lườm ta: “Ngươi nhàn quá có phải không?”
Mới giác ngộ chuyện trọng yếu nhất lúc này là chạy trốn, thu hồi trêu chọc, chạy theo hắn. Trông thấy phòng ốc ngày một ít, cây cối ngày một nhiều, địa thế cũng dần dần cao lên.
Một thân độc cũng có điểm tốt, người khác không dám tiếp cận quá gần, sợ Hoa Vị Miên phóng ra khói độc sương độc. Hơn nữa không nhiều võ lâm nhân sĩ sử dụng ám khí, ám khí có thể ném xa càng ít. Cung tiễn chân chính bắn cự ly xa, trong võ lâm không ai sử dụng.
Cho nên ta và hắn có thể bình yên đào thoát dưới tình huống bị một đám người truy đuổi sau lưng – tất nhiên trên thân ta khó tránh phủ chút sắc màu, bất quá mấy thương tích này với ta mà nói thực không đáng nhắc tới, trực tiếp phớt lờ đi là được.
Rốt cuộc nhìn thấy được rừng cây, thời gian cũng đã gần chạng vạng, trời trở nên xẩm tối.
Vào rừng không người, huống chi còn là ban đêm. Ta cảm giác người phía sau càng lúc càng ít, sau cùng khi ta và Hoa Vị Miên ngoảnh đầu lại người xung quanh đã hoàn toàn tiêu thất. Ta và hắn vẫn không dám sơ ý, lại chạy sâu vào trong nửa buổi, mới xác định không còn ai.
Khi chúng ta chạy hết sức chú ý, tận lực không để lại dấu vết, đồng thời làm một ít dấu hiệu giả nhằm nhiễu loạn phán đoán của người theo dõi. Phỏng chừng qua một đêm, ngày mai bọn họ sẽ hết sức khó khăn phát hiện lộ trình của chúng ta, buôc phải tản ra khắp nơi tìm kiếm.
Núi này tuy là núi thấp thường thấy ở Giang Nam, nhưng trùng điệp không ngừng, muốn tìm hai người trong núi thực sự là nói dễ hơn làm. Chỉ cần cẩn thận hơn một chút, ta và hắn chắc chắn có thể trốn thoát.
Trước mắt cơ bản là an toàn, cả hai đều chạy đến kiệt sức, đưa mắt nhìn nhau, ta thấy trên người hắn chật vật, nghĩ chính mình nhất định cũng vậy, nhịn không được bật cười. Ta cười, Hoa Vị Miên cũng cong khóe môi: “Võ công ngươi không xong, chạy trốn trái lại còn nhanh thật.”
“Chính vì võ công không giỏi, mới phải chạy nhanh a.” Ta trả lời, ngồi xuống mặt đất, cảm thấy toàn thân như cái giá bị rã ra. Lúc chạy trốn không nhận ra, sau khi thả lỏng mới phát hiện thương tích trên người cũng không nhẹ như tưởng tượng, vài phi tiêu thậm chí đâm rất sâu vào thân thể, tuy chưa đến xương, nhưng đâm chẳng cạn, may mắn phi tiêu xuyên trong thịt, không hề xuất huyết, bằng không cũng không thuận lợi ẩn nấp.
“Mấy câu ngươi nói ban nãy quả thật rất lợi hại, trái lại ta đánh giá thấp ngươi rồi.” Hoa Vị Miên nhìn ta, đột nhiên bảo.
Ta mỉm cười không đáp. Liễu Mộ Sinh mà hắn nhận thức, là kẻ hai mươi bốn tuổi và năm mươi tám tuổi đan vào nhau. Hắn biết trước kia chỉ là một Liễu Mộ Sinh thành thực, hôm nay nếu ta không thể quay lại trung thực cùng ngốc nghếch như khi ấy, thái độ của hắn đại khái cũng sẽ cải biến đi.
Dường như có chút mất mát, nhưng ta cũng không định mãi giả khờ trước mặt hắn, nếu thật sự muốn kết giao, nên lấy diện mạo chân thực đối nhau thì tốt hơn.
Cắn chặt môi, nhổ xuống một phi tiêu, ta đau đến run run, tâm tư cũng liền chuyển dời. Thân thể này còn chưa quen thụ thương, không bằng ta ban đầu: trên người đại thương tiểu thương vô số, đã sớm chai lỳ.
Trong ngực áo còn chút kim sang dược, móc ra bôi lên vết thương. Dưới sắc trời mờ tối vẫn có thể thấy ta một thân lấm bẩn, nếu vết thương xử lý không tốt, tại hoang sơn dã lĩnh này cũng không chỗ mà tìm đại phu.
“Ngươi sao vậy?” Một phen động tĩnh của ta kinh động Hoa Vị Miên bên cạnh, hắn nắm lấy cánh tay ta, sắc mặt trở nên không tốt lắm – ngay trên cánh tay ta còn ghim một phi tiêu, lại cắm được rõ sâu.
“Sớm nghe nói đại danh của Kim Phiêu Vương Thất, hôm nay xem như thực sự thưởng thức rồi.” Ta cười gượng, “Hơn nữa còn là phi tiêu nạm vàng, nặng thực a…”
Nét mặt Hoa Vị Miên thay đổi vài lần, cuối cùng ngồi xuống bên người ta, sít sao áp sát ta. Vừa sầm mặt, vừa đem bốn năm chỗ đính phi tiêu trên người ta rút ra, sau đó lấy dược bôi cho ta.
Vẫn là thuốc của hắn tốt, sau khi bôi xong một trận thanh mát, có chút tê dại, cảm giác không còn đau đớn bao nhiêu. Bôi dược xong hắn còn tận trách nhiệm bao lại miệng vết thương, y phục của hắn cũng không mấy sạch sẽ, hắn dứt khoát cởi ngoại bào, từ nội sam xé ra một mảnh bố, băng vết thương cho ta,
Hắn đối đãi ta thực không tệ.