Bất mãn nhìn Ngao Vân, hắn bất lực so vai, vẻ mặt rất vô tội. Thế là tôi nhảy xuống khỏi vũđài, chạy về phía Ngao Vân, tôi xoa hai tay vào nhau, chuẩn bị đánhngười cướp cá. Không ngờ Ngao Vân lại đung đưa giỏ cá ra trước mặt tôi,trong đó hoàn toàn không phải là cá quạt.
Gương mặt hằn học lập tức đổi thành nụ cười ngây thơ, tôi gật đầu nói với Ngao Vân:
“Cá quạt của ta đâu?”
“Hoạt động còn chưa kết thúc, làm sao đưa nàng được?” Có lẽ nhà Ngao Vân vốnhọ “Lại”, hắn đúng là một tên vô lại, đang định xù nợ.
“Ngươi nói chỉ cần tham gia hoạt động là có cá.” Tôi vô cùng phẫn nộ. “Đồ xấu xa lừa mèo!”
Ngao Vân thở dài, mặt đầy vẻ ấm ức:
“Quy tắc của hoạt động này có phải do ta định ra đâu, mấy lão già kia nói phải biểu diễn kết thúc mới cho cá, ta cũng bó tay.”
“Chém hết mấy lão già nói lời không giữ lời đi!” Tôi hung hãn định lao tới giết người cướp của.
Ngao Vân chặn tôi lại:
“Chi bằng thế này, ta nói đỡ cho nàng xem có thể thay đổi được không.”
“Được, ngươi là người tốt.” Tôi cảm kích nói.
Ngao Vân cười cười, rời khỏi chỗ rồi đi về phía ban giám khảo, kéo họ vàomột căn phòng bên cạnh rồi thì thầm rất lâu, tôi nhìn thời gian, đã sắpsáng rồi, lòng nóng như lửa đốt, đuôi dựng đứng lên, vẫy qua vẫy lại.
Vẫy đuôi tới lần thứ chín mươi chín thì Ngao Vân mới đi ra khỏi phòng, tôi vội vàng xông tới hỏi:
“Thế nào?”
Ngao Vân xoa đầu tôi nói:
“Ta nói với họ rồi, miễn cho nàng lên xe hoa chu du và biểu diễn, được không?”
“Thế còn cá của ta? Còn không?” Đây mới là trọng điểm.
“Nếu tới Vương Cung biểu diễn thì người chiến thắng có khả năng sẽ được Long Vương hoặc Vương Tử cưới làm Phi Tử.” Ngao Vân không trả lời câu hỏi,tay hắn buông xuống, xoa mặt tôi.
“Ta không thèm làm Phi Tử cho Long Vương đâu.” Phẫn nộ gạt bàn tay xấu xa của hắn ra, “Ta có tướng công rồi.”
“Biết rồi.” Ngao Vân xoa bàn tay bị đánh đau, ấm ức đưa ra một đề nghị. “Thếnên ban nãy ta mới thương lương với giám khảo, để họ thưởng cho nàng cáquạt, cãi nhau mãi mới được đấy.”
Tôi thấy bộ dạng đáng thương của hắn thì tim mềm ra, vội vàng xin lỗi:
“Ta hiểu lầm ngươi rồi, ngươi là người tốt.”
“Có người không vui, còn đánh vào tay ta.” Ngao Vân có vẻ bất mãn.
“Tại Miêu Miêu không tốt.” Tôi lập tức nhận lỗi.
“Thế thì đưa tay cho ta.” Ngao Vân không hề khách sáo.
Tôi còn đang thấy tội lỗi nên thành thực đưa tay cho hắn.
Ngao Vân sờ tay tôi, sờ đi sờ lại trên mu bàn tay rất lâu, đột nhiên chiếcnhẫn trên tay hắn lóe lên tia sáng màu đỏ, một cảm giác đau nhói tận tim lan từ bàn tay ra khắp người.
“Meo!” Tôi hét lên, rụt tay về, phẫn nộ nhìn hắn, chờ đợi sự giải thích.
Ngao Vân giải thích một cách vô tội:
“Cho dù thế nào thì nàng không tham gia biểu diễn nhưng vẫn đòi phần thưởng, ít nhiều cũng phải chịu phạt, nếu không thì sẽ bất công với những người tham gia, ta cũng bó tay.”
“Nhưng ngươi không cần phải mạnh taynhư thế.” Tôi đau phát khóc, cúi đầu nhìn mu bàn tay mình, trên đó xuấthiện một vết thương hình rồng to bằng ngón tay cái.
“Được rồi,được rồi, không đau mà, ta thổi cho nàng.” Ngao Vân dỗ dành tôi như dỗmột đứa trẻ, cảm giác đau đớn đó tan đi rất nhanh, tuy rằng tôi vẫn bực, nhưng thấy Ngao Vân có vẻ hối lỗi, đã cố gắng hy sinh rất nhiều thìkhông chấp hắn nữa.
Cầm cá quạt, Ngao Vân đích thân đưa tôi lên tận mặt biển, còn xin lỗi tôi thêm ngàn lần nữavề vết thương trên tay, tôi thấy vết thương cũng không to, thế nên không mấy để bụng. Quay người gọi Yêu Khuyển Địa Ngục, chuẩn bị ra về thìthấy Ngao Vân đứng trong sóng biển, dịu dàng mỉm cười tiễn tôi, khôngbiết vì sao, tôi cứ thấy trong mắt hắn thấp thoáng một ánh nhìn đauthương. Khi đó tôi chỉ tưởng rằng đó là ảo giác của mình.
Rất rất nhiều năm sau, vết sẹo trên tay vẫn không mờ đi, nghe Lam Vũ Thần Nữnói tôi mới biết, đây là vết sẹo truy hồn của Long tộc. Không phải đónglên da, mà là đóng vào linh hồn, mãi mãi không thể tiêu tán. Nhưng tôikhông hiểu, hắn làm như thế rốt cuộc là để làm gì?
Xách cá quạt,cưỡi lên Yêu Khuyển Địa Ngục, tôi hấp tấp đi về, dừng Yêu Khuyển ĐịaNgục trong một cánh rừng bí mật trên núi, tôi thấy ngoài cửa nhà họHướng có một chiếc xe lừa, trên xe có rất nhiều lễ vật, Hướng Thanh đang ở cửa xỏ giày, hình như chuẩn bị đi đâu đó. Chàng thấy tôi về thì có vẻ mừng:
“Ta tới Diệp gia thoái hôn, nàng ở nhà cẩn thận nhé.”
Tôi vội vàng giấu giỏ cá quạt ra sau lưng, giương mắt nhìn Hướng Thanh, nói:
“Thiếp cũng muốn đi.”
“Không được, dù sao chuyện này cũng chẳng hay ho gì, nàng đi thì càng khiếnngười ta không vui.” Hướng Thanh lập tức từ chối yêu cầu của tôi.
Tôi nghĩ ngợi, đã hứa với mẹ chồng là nấu bữa tối, nếu theo chàng đi thìchẳng có ai chuẩn bị củi lửa và nguyên liệu, như thế sẽ không kịp nấucơm.
Thế là tôi không nài nỉ nữa, vui vẻ đưa mắt tiễn Hướng Thanh đi, và dặn chàng nhớ về nhà sớm. Sau đó tôi đánh thức Ngân Tử ở phòngkhách của hậu viện dậy, hắn có vẻ không vui khi bò dậy từ cái giườngbằng ván gỗ, dụi mắt nói:
“Căn phòng này bé quá, giường thì cứng, ta mơ màng tới gần sáng mới ngủ được, khó chịu ghê.”
Tôi ném cá cho Ngân Tử, bảo hắn lấy ít nước về thả, rồi lại chạy ra ngoài.
Ngân Tử đón lấy con cá, mơ màng hỏi:
“Cả đêm cô không về, giờ còn định đi đâu?”
“Lên Thiên Giới.”
“Ồ…” Ngân Tử cầm cá, đi ra ngoài như mộng du, vừa đi vừa dặn. “Đi nhanh về nhanh nhé.”
Tôi gật đầu, cưỡi lên Yêu Khuyển Địa Ngục, bay lên Thiên Giới. Tôi biết lúc này, dây Tử La Hương mà Mạc Lâm trồng ba trăm năm đã sắp kết hạt rồi,thứ đó ăn vào rất có ích cho sức khỏe, dùng để làm thức ăn là hợp lýnhất. Có điều gã đấy cưng mấy loại bảo dược lắm, không tùy tiện cho aiđâu.
Tôi biết thế nên tìm Cẩm Văn trước, khóc lóc, lăn lộn, lạicòn uy hiếp là mình sẽ phá phòng dược tài của Mạc Lâm, khó khăn lắm mớiđược cho một ít…
Rồi tôi lại đến trường tư thục Ấu Yêu, tìm đượccây Phụng Hương mà Lam Vũ Thần Nữ trồng mấy nghìn năm trước, giơ bộ móng sắc nhọn ra, chặt mấy cành thật to cho rơi xuống đất.
Đột nhiên lúc này Tiếu Thiên ở đâu xông ra, chặn đường tôi:
“Miêu Miêu cô nương, sao cô lại chặt hỏng cây Phụng Hương quan trọng nhất của Lam Vũ Thần Nữ?”
“Ta cần nhóm lửa.”
“Cô.. cô…cô phải biết rằng cây Phụng Hương một trăm năm mới cao được nửathước, đến bây giờ mới được có hai mươi lăm thước, ngửi một cái đã cóthể thoát thai hoàn cốt, ăn một miếng có thể trị bách bệnh, vậy mà côdùng để nhóm lửa?” Tiếu Thiên trợn mắt nhìn tôi.
Tôi vò đầu, không hiểu:
“Cây không dùng để nhóm lửa sao? Cái cây này ngửi rất thơm, chắc sẽ khiến thức ăn càng ngon hơn.”
“Nhưng thế này thì lãng phí quá.” Tiếu Thiên chau mày.
Tôi vội vàng nhìn Tiếu Thiên bằng vẻ nài nỉ:
“Ta chỉ chặt có một tí thôi, ngươi cứ giả bộ như không thấy.”
Tiếu Thiên nhìn tôi, có vẻ sửng sốt, lắp bắp nói:
“Như… như thế không được.”
Tôi đang định chuồn đi thì sau lưng vang lên một giọng nói dữ dằn:
“Ai giả bộ không trông thấy? Hoa Miêu Miêu, cô to gan thật đấy.”
Quay người lại nhìn, là Hoàng tiên sinh đang cầm cái giới xích đã quất tôibao nhiêu lần, thong thả đi tới, sau lưng còn có Lam Vũ Thần Nữ với vẻmặt không vui.
Chết rồi… bị bắt quả tang rồi, chắc chắn HướngThanh sẽ mắng tôi, chẳng nghĩ ngợi gì, tôi vội vàng ôm đống cành câylên, quay người bỏ đi.
Nhưng chỉ hai bước chân, Lam Vũ Thần Nữ đã đứng trước mặt tôi, miệng như cười như không, cảm giác như sắp ra tayđánh người. Tôi đành phải ngoan ngoãn cụp tai xuống, xòe tay ra theo quy tắc cũ, chuẩn bị chịu phạt. Lam Vũ Thần Nữ không động thủ, bà cười cười hỏi tôi:
“Miêu Miêu, cô định làm gì thế?”
“Người cứ đánh đi…” Lam Vũ Thần Nữ cầm cái quạt phe phẩy, cái cảm giác không biết bà sẽ làm gì này thật là đáng sợ.
“Tôi chặt cây Phụng Hương.”
“Đúng, cô còn dùng nó để nhóm lửa.”
“Miêu Miêu sai rồi…” Tôi cúi đầu nhận tội, kể lại đầu đuôi sự việc một lượt, mong được đối xử khoan hồng, đừng nhốt tôi là được.
Ai ngờ Lam Vũ Thần Nữ nghe xong thì che miệng cười, Hoàng tiên sinh thìchỉ biết lắc đầu thở dài, nói là con mèo này ngốc hết thuốc chữa, TiếuThiên thì có vẻ ngưỡng mộ:
“Bích Thanh Thần Quân hạnh phúc thật đấy, tôi cũng muốn ăn cơm Miêu Miêu nấu.”
Ai thèm nấu cơm cho chó ăn, tôi chẳng thèm đếm xỉa gì tới cái gã ngu ngốcđó, chỉ kéo tay Lam Vũ Thần Nữ cầu xin, xin hãy cho tôi một ít gỗ PhụngHương, bà cười hỏi tôi:
“Cô cho rằng chuẩn bị nguyên liệu tốt nhất là sẽ nấu được những món ăn ngon sao?”
“Đương nhiên.” Tôi quả quyết đáp. “Chỉ cần đồ tốt thì đồ ăn nấu ra chắc chắn sẽ ngon.”
Thế là Lam Vũ Thần Nữ ép tôi phải thề với trời rằng cả đời này không ăntrộm gỗ Phụng Hương nữa, nếu vi phạm sẽ bị chặt đuôi, sau đó mới thả tôi về. Bà nói nể tình tôi lần đầu tiên làm việc nhà, mong tôi nỗ lực trảinghiệm cuộc sống con người, nhưng từ sau không được đi ăn trộm đồ nữa.
Cuối cùng bà còn dặn dò tôi một cách kỳ lạ:
“Nhân gian ấm lạnh, thất tình lục đục, sinh lão bệnh tử đều là con đường mà cô tự chọn.”
Những lời nói này tôi chẳng hiểu gì cả, thế là tôi đa tạ Lam Vũ Thần Nữ rồi chạy mất.
Sau lưng vang lên tiếng thở dài nặng nề.
Mọi người nghe nói Hướng Thanh muốn ăn cơm, chẳng ai hỏi han gì đã trượngnghĩa tới chỗ Na Tra mượn Tam Muội Chân Hỏa từ Bánh xe lửa, Tiểu Tử thìtìm được lá trà và cánh hoa ngon nhất, Màn Thầu mang tới đại mễ và bộtmì trồng trên Thiên Giới, Hàn Kính thì mượn được lò Tử Kim để luyện đơn, Tiểu Lâm mang tới cho tôi mấy cái nồi rất chắc chắn.
Buổi chiều, tôi vác một cái bao tải to bằng người, chia tay Thiên Giới trong lờichúc may mắn của chúng nhân, loạng choạng đi về Hướng gia, lúc này NgânTử đã tỉnh táo hoàn toàn, hắn đi đi lại lại ngoài cửa, thấy tôi về làlập tức mắng một trận, cuối cùng hỏi:
“Cô ăn no dửng mỡ lên Thiên Giới làm gì?”
Tôi vội vàng kể lại cho hắn đầu đuôi câu chuyện, nghe xong hắn trố mắt, lát sau mới căng thẳng hỏi:
“Hay để ta lén làm cho cô, hoặc là biến thành cô cũng được.”
Tôi nghiêm túc từ chối ý tốt của hắn, cơm cho tướng công ăn phải do đíchthân mình làm, Ngân Tử có phải là nương tử của Hướng Thanh đâu, làm saocó thể tùy tiện nhúng tay vào!
“Thế… ta dạy cô nhé!”
“Chuyện đơn giản như thế mà còn phải dạy sao?” Sau khi có được các nguyên liệu quý giá, tôi tràn đầy tự tin, không hề e sợ.
Ngân Tử khuyên nhủ mãi mà tôi vẫn không nghe, cõng nguyên liệu đi thẳng vàobếp. Nghĩ ngợi một lát, vẫn cảm thấy không thỏa đáng, không lấy hếtnguyên liệu ra mà chỉ lấy một nửa, học theo Hướng Thanh, nhanh nhẹn chặt cá, mổ bụng moi gan, vứt vào nồi, sau đó nhóm Tam Muội Chân Hỏa lên, đổ nước vào nồi, ném hết gia vị và các loại dược thảo quý hiếm mà mình hái được vào nồi, đun nhỏ lửa. Ngân Tử thì lo lắng đứng ngoài cửa sổ nhìn,muốn lên tiếng nhưng bị tôi trừng mắt lườm, nên chỉ biết ho khan.
Đầu óc tôi thực sự rất thông minh, khả năng bắt chước cũng mạnh, tuy rằngcơm nấu hơi thất bại, nước cho hơi nhiều, nhưng không sao, có thể coinhư là cháo, còn nồi canh cá nấu cũng rất ngon lành.
Nhưng… Hướng Thanh vẫn chưa về, mọi thành quả không có ai thưởng thức cũng có nghĩa là không có thành quả.
Ngân Tử thận trọng lại gần, ngửi mùi trong nồi, hắt xì hơi một cái rồi đề nghị tôi:
“Hay là nếm trước một miếng đi… nhỡ mùi vị kỳ lạ…”
Tôi không hiểu, nhìn hắn, sau đó vớt một ít cá trong nồi lên, ăn một miếng, tuy rằng không ngon như trong tưởng tượng, vị hơi đậm một chút, hơiquái một chút, nhưng hình như cũng nuốt được, chắc không có vấn đề gì to tát, ít nhất thì cũng ngon hơn món ăn của Bích Thanh Thần Quân lần đầutiên làm.
Ngân Tử lại đề nghị:
“Cô cho quá nhiều gia vị kỳ quái… Hay để người khác nếm thử, ngộ nhỡ bị đau bụng thì phiền phức to đấy.”
“Ta ăn có sao đâu!” Tôi khinh bỉ khi thấy Ngân Tử có vẻ coi thường việc làm của một con mèo.
“Cô không sợ độc mà! Hướng Thanh giờ là người bình thường, cô cho bao nhiêu dược tài vào đó, ngộ nhỡ có loại nào tương xung tương khắc với nhau,hắn ăn vào là toi đấy!” Ngân Tử lo lắng thốt lên, ánh mắt chứa đầy sự…không tin tưởng.
Hắn nói cũng hơi có lý, nói không chừng khẩu vịcủa người bình thường không giống tôi, tôi cảm thấy ngon nhưng có khiHướng Thanh với mẹ chồng lại không thích ăn thì sao, tốt nhất là cứ đểmột người bình thường nếm thử trước thì hơn.
Thế là tôi múc mộtbát canh cá, đi khắp nơi tìm người nếm thử, giờ đang là giữa chiều, đạitẩu đang ở ngoài vườn tưới rau, mẹ chồng thì đang cho gà ăn, những người khác trong thôn cũng đều phải đi làm. Tôi cũng không dám để những người gần đó ăn thử, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì là chuyện nhỏ, nhưng để HướngThanh biết tôi nấu món ăn ngon mà chàng không phải là người đầu tiênđược ăn thì có thể chàng sẽ không vui, đó mới là chuyện lớn.
Thế là tôi với Ngân Tử chạy ra ngoài thôn tìm kiếm mãi, may mắn phát hiệnra một cô gái mặc bộ y phục màu lục đang nằm bên vệ đường để ngủ, cảngười nàng dính đầy bùn đất bẩn thỉu, trông vô cùng nhếch nhác, lại cònmang theo một cái tay nải nho nhỏ, miệng tay nải đã bị rách, lộ ra mấybộ y phục để thay giặt.
Tôi thấy nàng ngủ rất ngon thì không nỡđánh thức, đang định đi vòng qua để tìm người khác, không ngờ cô gái đóđột nhiên tỉnh lại, giơ tay túm lấy chân tôi, miệng rên khẽ:
“Cứu tôi với…”
Ngân Tử chạy lên, lật nàng lại, rồi kinh ngạc kêu:
“Miêu Miêu, cô gái này trông có nhiều nét giống cô.”
Tôi vội vàng lại gần, nhìn kỹ lại, phát hiện ra cô gái đó thực sự khá giống tôi, nhưng cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
Ngân Tử kéo tôi lại, dịu dàng bế cô gái đó lên, đặt xuống dưới một gốc cây,rồi lại cầm bát canh cá trong tay tôi, cười đểu cáng:
“Nàng đói quá nên ngất đi, có thể cho nàng thử nếm thức ăn của cô.”
Tôi nghe nói thế thì mừng lắm, vội vàng chạy lại quan sát, cô gái đó thấycó đồ ăn thì hai mắt lóe lên tia sáng màu lục, rồi giằng vội bát canh cá trong tay Ngân Tử, ăn lấy ăn để, chẳng mấy chốc đã hết sạch, suýt nữathì chết vì nghẹn.
Nàng ăn hết bát canh thì ợ một tiếng, cảm kích nói với chúng tôi:
“Đa tạ nhị vị tương cứu, tôi bị mấy gã khốn nạn ở trà điếm trong trấn đốidiện lấy trộm hết tiền, giờ trong người không còn một xu, lại bị lạcđường trên núi, suýt thì toi.”
“Canh đó có ngon không? Cô có cảm thấy khó chịu không?” Tôi vội vàng hỏi nàng cảm giác sau khi ăn canh cá.
Cô gái ngơ ngác, lát sau mới ngượng ngùng đáp:
“Tôi chưa kịp cảm nhận mùi vị đã nuốt mất rồi…”
Nghe thấy câu trả lời này, tôi thấy hơi thất vọng, đứng lên định bỏ đi. Không ngờ cô gái đó lại kéo váy tôi, khẩn thiết nói:
“Giờ tôi chẳng có cơm ăn, cũng chẳng có nơi nào để đi, phải tìm chỗ nào đólàm thuê kiếm tiền. Nhà cô có cần thuê người làm không?”
“Khôngcần.” Tôi chẳng nghĩ ngợi gì đã trả lời ngay, Hướng Thanh nuôi tôi vớiNgân Tử đã đủ mệt lắm rồi, làm sao mà nuôi thêm ai được nữa.
Cô gái kéo lấy tôi không chịu buông, tiếp tục hỏi:
“Thế cô có biết chỗ nào cần thuê người không? Chỗ nào cũng được, thanh lâucũng không sao! Nếu cứ thế này thì chắc chắn tôi sẽ chết đói!”
“Trong thôn này không có thanh lâu, phải ra trấn cách đây hai mươi dặm mới có.”
“Nhưng… Nhưng ta không thể đi tiếp hai mươi dặm được nữa.” Sắc mặt cô gái đóđột nhiên xấu đi, hơn nữa hình như có vẻ rất đau khổ, nàng im lặng mộtlát, rồi nói với tôi đầy vẻ đáng thương, “Cô giúp tôi được không?”
Ngân Tử lạnh lùng nói:
“Nhìn y phục trên người ngươi được làm rất tốt, chắc cũng là tiểu thư nhàgiàu có, sao ra ngoài lại không mang theo thị tùng a hoàn? Sao lại lưulạc tới tận nơi này? Một người lai lịch bất minh thì nên đưa tới quanphủ, như thế an toàn hơn.”
“Không phải đâu…” Sắc mặt cô gái đócàng trở nên khó coi hơn, vội vàng giải thích. “Tại người nhà… người nhà ép tôi vào đường cùng, tôi trốn ra ngoài, vốn định lên kinh thành đểphát triển, buôn bán hay làm gì đó, không ngờ dọc đường bị lấy trộmtiền… xin các người hãy giúp ta, bụng ta đau quá.”
Không lâu sau thì nàng ta đột nhiên ôm lấy bụng, run rẩy ngã xuống, cả người co giật, lại còn liên tục nôn ọe.
Chẳng lẽ… canh cá của tôi phát huy tác dụng rồi?
Thế… thế thì làm thế nào? Chẳng nhẽ là có độc thật?
Ngân Tử vội vàng ngồi xổm xuống, bắt mạch cho nàng ta, nghiên cứu một látsau thì sa sầm mặt xác nhận rằng không liên quan gì tới canh cá vớitrúng độc…
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải gánh cục nợnày, đưa cô gái về nhà chữa trị, nếu để nàng ta chết dọc đường thì thếnào cũng bị Hướng Thanh trách mắng.
Tiểu Trà lè lưỡi:
“Quan trọng nhất là tỷ muốn chơi.”
Bị phát hiện ra mục đích thực sự, tôi vội vàng ngáp dài rồi lấp liếm:
“Thế nồi dầu này làm thế nào? Lãng phí là không tốt.”
“Dùng để rán bánh cá đi.” Lạc Lạc đề nghị.
Thế là chúng tôi ăn một bữa hoành tráng, về tới nhà Hướng Thanh lại mỉmcười nghe tôi kể lại mọi chuyện, sau đó xoa đầu tôi nói vất vả quá.
Sau đó, tôi với Tiểu Trà cùng tới thôn Hoàng Dương điều tra, giờ bà Trươngkhông cho Mã Thị động tay vào bất cứ việc gì trong nhà, ngày nào cũng mở miệng tươi cười, lại còn lấy lòng mọi người trong thôn, chỉ sợ Mã Thịkhông vui đi tự vẫn sẽ hại tới bản thân mình, khiến Mã Thị luôn miệngnói xin lỗi giành làm việc.
Tuy rằng sai thì có sai, nhưng lâudần, quan hệ tình cảm giữa hai người cũng tốt hơn nhiều. Có điều ngườicủa thôn Hoàng Dương nói bà Trương bị điên, làm gì có chuyện Đầu Mèo đicâu hồn…
Không làm con dâu hiền thục được rồi, đành phải sống tạm thôi. Nhà mẹ chồng xây dựng rất thuận lợi, tôi với Tiểu Trà ngày nàocũng tới giúp đỡ, nghe sai bảo, còn giúp đại tẩu đào hai cây chuối tiêutới trồng trong vườn. Kiểu dáng căn nhà rất đơn giản, vuông vắn, rấttiện dụng, bên ngoài có một cái chuồng lợn và chuồng bò rất to, mọithiết bị một gia đình địa chủ giàu có ở nhà quê đều có đủ cả. HướngThanh còn dùng số tiền còn thừa mua một con lợn xề với một con trâu tốttặng mẹ chồng. Tôi thấy thế cũng cho mẹ chồng với đại tẩu số trang sức,châu báu mà tôi không dùng đến, đại tẩu mừng lắm, luôn miệng nói tốt tôi trước mặt mẹ chồng, khiến ấn tượng của mẹ chồng về tôi cũng tốt hơnnhiều, luôn miệng khen tôi hiền thục.
Sớm biết dùng tiền là mua được sự hiền thục thì tôi đã chẳng phải khổ sở như trước.
Vì việc này mà Hướng Thanh xoa đầu tôi, cười nói:
“Nàng không hiểu đâu.”
Tôi có gì mà không hiểu? Tôi ngơ ngác nhìn chàng.
“Nếu mẹ ta thực sự là người tham lam tiền tài thì lúc thành thân đã khônglén bỏ ra nhiều tiền cho chúng ta giữ thể diện thế rồi.” Hướng Thanh ômtôi vào lòng giải thích. “Nếu thực sự nhét tiền cho mẹ, mẹ sẽ cất đikhông nỡ tiêu, sau đó thì đi khoe với hàng xóm láng giềng là con traimình hiếu thuận, rộng lượng. Thế nên ta mới mua đồ tặng mẹ, nếu không mẹ cũng chẳng nỡ bỏ tiền ra mua.”
Tôi gật đầu như hiểu như không,sau đó thường bắt cá mang tặng họ. Dù sao cũng tiện tay, tôi làm việcnày tốt hơn là nấu cơm, làm việc nhà.
Nhà còn chưa xây xong, nhàđại bá đã báo tin vui, nói là đại tẩu cuối cùng cũng hoài thai. Mẹ chồng vui không khép miệng lại được, nói là Tiểu Mao sinh ra, bà không có cơhội nuôi dưỡng, lần này cuối cùng cũng có cháu nội cho bà bế rồi. Thế là đại tẩu được thăng cách lên làm quý phu nhân ở nhà chúng tôi, khôngphải làm việc nặng, chỉ cần làm mấy việc may vá nhẹ nhàng.
Mẹchồng vốn định bảo tôi giúp đỡ lo liệu việc nhà, ít nhiều gì cũng nângcao tay nghề. Đương nhiên là tôi đồng ý, nhưng Hướng Thanh không nỡ, thế là bỏ tiền ra thuê hai lão ma ma có kinh nghiệm và đáng tin cậy, chuyên tới nhà phục dịch. Mẹ chồng vốn dĩ cảm thấy lãng phí tiền quá, nhưng vì sắp có thêm cháu nội, thêm vào đó tôi lại vụng về nên cuối cùng cũngchấp nhận cho người ta hầu hạ.
Sau khi mang thai thì đại tẩu cóvẻ buồn rầu, tính tình cũng thay đổi rất nhiều, hở một tí là nổi giậnvới những việc nhỏ trước đây thấy bình thường. Ngân Tử nói đó là chứngbệnh trầm uất bình thường, vì nàng hy vọng nhiều năm giờ mới có thai,bởi vậy mới căng thẳng. Năm xưa khi tôi mang thai Tiểu Mao thi thoảngcũng thế, về sau thì đỡ hơn, bởi vậy dặn chúng tôi nhớ chiều theo đạitẩu.
Thế là tôi thường xuyên trò chuyện với đại tẩu, nói mấy câu ngớ ngẩn cho nàng vui, rồi đưa nàng ra sân tản bộ. Ánh mặt trời rọi lên gương mặt tràn đầy tình mẫu tử của đại tẩu, nàng xoa cái bụngngày một to, xung quanh ánh lên sự hạnh phúc và hài lòng. Khiến tôi nhớtới khi mang thai Tiểu Mao cũng vậy, ngày nào cũng ngây ngô chờ nó rađời, rồi lại nghĩ nó là con trai hay con gái, nên đặt tên là gì, sau này dạy dỗ nó như thế nào, trưởng thành rồi nó sẽ là người như thế nào.
Khi nó cất lên tiếng khóc chào đời, tôi cảm thấy cả thế giới như sáng bừnglên, cơn đau ở bụng biến mất. Tôi chỉ muốn ôm lấy con, ngắm nghía conthật kỹ, ôm chặt vào lòng không buông.
Khi đó, trông nó nhăn nheo xấu xí, cả người đỏ lựng lên, ở đuôi với tai đều không có lông, ngoàikhóc ra thì chẳng biết làm gì. Nhưng dù sao nó vẫn là đứa trẻ đáng yêunhất Yêu Giới, không, phải là đáng yêu nhất thế giới này.
Tối nào tôi cũng ru con ngủ, hát bài hát ru của Miêu tộc, dỗ dành để nó khôngkhóc, sau đó nửa đêm lại không cẩn thận đạp nó xuống giường, lại bịtiếng khóc của nó đánh thức, lại tiếp tục một bài hát ru.
Lớn hơn một chút, nó muốn có mặt trăng ở trên trời tôi cũng nghĩ cách hái xuống cho nó, bọn Ngân Tử nói tôi quá chiều chuộng con, thế là đòi nuôi nóthay tôi, tôi còn nổi nóng với bọn họ.
Tiểu Mao rất tuyệt, độtnhiên tôi thấy nhớ con, không biết nó có ngoan ngoãn nghe giảng ở chỗLam Vũ Thần Nữ không, cũng không biết nó có gây họa gì không.
Có lẽ không nên ngày nào cũng dính lấy tướng công, cũng phải đi thăm nó. Có thể ngày mai tôi sẽ đi.
Đại tẩu đang luôn miệng nói tới đứa còn chưa chào đời của mình, thấy tôi có vẻ lơ đãng thì không vui:
“Đệ muội mệt rồi sao?”
“Muội nhớ Tiểu Mao.” Tôi thành thực đáp.
Cũng là mẫu thân nên nàng lập tức thông cảm cho tôi:
“Tiểu Mao nhà muội học trường nào? Tiên sinh giỏi không? Sau này ta cũng cho con ta học ở đó được không?”
Câu hỏi này tôi không tiện trả lời, chỉ hàm hồ đáp:
“Trường đó hơi xa, phải ở lại trường.”
“Haiz, xa quá cũng không tốt.” Đại tẩu buồn rầu, “Không ở trước mặt mình thì không yên tâm.”
Lúc này đại bá ở ngoài ruộng đi về, thấy nàng có vẻ buồn rầu thì bật cười:
“Con là trai hay gái nàng còn chưa biết mà đã tính tới chuyện đi học rồi sao?”
“Con gái thì cũng cho đi học chữ được chứ sao.” Đại tẩu cười cười, níu tay đại bá, hai người bỏ mặc tôi rồi về phòng.
Tôi chẳng có việc gì làm, thế là cũng chạy về nhà mình.
Hướng Thanh đang tìm tôi, chàng nói:
“Số tiền trước kia tiêu gần hết mất rồi, lại không muốn động vào số lễ vật, nhân lúc này rảnh rỗi, ta muốn tới chỗ ngày trước giấu tài bảo mang về, nàng muốn đi cùng không?”
Tôi đang định đồng ý thì bỗng dưng nhớ tới Tiểu Mao, lại lắc đầu:
“Thiếp muốn lên Thiên Giới thăm con.”
Hướng Thanh trầm ngâm giây lát rồi đồng ý, chàng nói với tôi là khoảng hai,ba ngày sau sẽ về, bảo tôi ở trên Thiên Giới đừng gây chuyện, cũng đừng ở lâu quá, ảnh hưởng tới việc học của Tiểu Mao thì không tốt.
Tôiừm một tiếng rồi đi tìm Ngân Tử với Tiểu Trà, hỏi họ xem có muốn đi cùng tôi hay không. Ngân Tử vốn không muốn đi, nhưng Tiểu Trà đã vui vẻ lôitay hắn, năn nỉ xin đi chơi, thế là hắn đành đồng ý.
Ba ngườicưỡi lên Yêu Khuyển Địa Ngục, vui vẻ bay lên trời, Tiểu Lâm rất nhiệttình sắp xếp phòng khách cho tôi, tôi đưa Tiểu Trà đi thăm thú khắp nơimột vòng, rồi kéo nàng ta chạy tới trường tư thục, nhưng cái đồ vô dụngấy mới đi được nửa đoạn đường đã bò ra đất không đi được nữa. Thế là tôi đành dừng lại chờ nàng ta lấy lại sức, nhân tiện lao vào bụi hoa chơi.
Giằng co mãi mới tới được nơi, Hoàng lão tiên sinh thấy tôi thì có vẻ hânhoan, vội vàng chạy tới khen Tiểu Mao thông minh lanh lợi, sau đó hỏi nó ở nhân gian có vui không.
Tôi ngơ ngác:
“Nó ở nhân gian rất ngoan, nhưng tôi nhớ nó nên tới đây thăm.”
“Tới thăm?” Hoàng lão tiên sinh sửng sốt, “Chẳng phải nó ở dưới nhân gian với cô sao?”
“Không có!” Nghe ông nói vậy, tôi nhất thời trở nên căng thẳng, “Dạo trước nó về Thiên Giới rồi mà, chẳng nhẽ nó trốn học sao?”
Hoàng lão tiên sinh vội vàng kéo tôi tới chỗ Lam Vũ Thần Nữ, Lam Vũ Thần Nữ nghe nói chuyện này thì kinh ngạc nói:
“Tối qua Tiểu Mao nói là nhớ mẫu thân nên bảo ta cho nó nghỉ một ngày về thăm, chẳng nhẽ nó không về sao?”
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Không thấy nó về.”
Lam Vũ Thần Nữ luống cuống, bà đứng lên:
“Thế thì đi tìm đi, nói không chừng hai người đi ngang qua nhau mà không biết.”
Tôi nghe thấy thế thì quên cả cáo biệt, vội vàng kéo Tiểu Trà, chẳng buồnquan tâm nàng ta có chạy được hay không, cõng luôn lên lưng rồi quay vềHuyền Thanh Cung, tìm Tiểu Lâm hỏi lại, câu trả lời của Tiểu Lâm vẫn như thế, nói là tối qua Tiểu Mao về đến nơi xong lại đi, đến giờ vẫn chưanhìn thấy nó, còn tưởng là nó hạ phàm xuống Hoa Phủ chơi rồi.
Con trai biến mất rồi, tôi lo lắng tới phát khóc.
Ngân Tử túm lấy tôi đang hồn bay phách lạc, để Tiểu Trà lại rồi hai ngườibay về Hoa Phủ kiểm tra một lượt, rồi lại về thôn Hướng gia tìm kiếmnhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Mao đâu.
Tôi lại tới chỗ Ngưu Ma Vương hỏi thăm, không ngờ ông không có nhà, Kiều Kiều nói Tiểu Maokhông tới, định giữ tôi lại ăn cơm, tôi vội vàng từ chối. Tới Hỏa DiệmSơn, thấy La Sát cũng không có nhà, thị nữ của bà nói bà có việc gấp nên ra ngoài rồi.
Rốt cuộc là có chuyện gì thế này? Chẳng nhẽ bị cha đánh đau quá nên nó bỏ nhà ra đi sao? Nó sẽ biến thành đứa trẻ hư sao?
Tôi cắn đuôi, đi qua đi lại như con kiến bò trên chảo, không ngờ Tiểu Lâm ở trên trời lại mang tới cho tôi một cái tin còn xấu hơn:
“Tiểu Mao tự ý xông vào Tử Trúc Lâm, bị bắt rồi, bây giờ đang bị nhốt trong nhà lao ở Lăng Tiêu Điện.”
Sao thằng bé lại chạy đến đất của Quan Âm thế nhỉ? Tôi với Ngân Tử vội vàng bay tới Lăng Tiêu Điện. May thay nơi đó do Hải Dương chấp quản, hắn rất nể mặt tôi, nhanh chóng đưa tôi vào đại lao.
Không có mùi huyếttanh vì phải chịu khổ hình như tôi tưởng tượng, Tiểu Mao chỉ bị thừngtiên trói chặt rồi bị ném vào một góc đại lao, bên cạnh còn có một côgái nhỏ tóc đỏ cũng bị trói.
Cô gái đó có mấy ấn ký hình hoa maitrên trán, mắt cũng màu đỏ rực như lửa, gương mặt non nớt giàn giụa nước mắt, đằng sau có một cái đuôi hồ ly dài như nhung, thấy tôi bước vào,nó sợ hãi co người lại, lí nhí nói:
“Mẹ nuôi.”
Tiểu Mao vội vàng ngẩng đầu lên giải thích:
“Mẫu thân, không liên quan tới muội ấy, tự con đòi đi.”
Cái gì mà mẹ nuôi? Nghe cách xưng hô của cô bé, tôi nhất thời ngơ ngác,đứng một lúc lâu, đầu óc chuyển động mãi mà vẫn không nghĩ ra cái gì.
Ngân Tử thấy tôi ngơ ngác thì lại gần nói nhỏ vào tai tôi:
“Năm xưa khi cô tu hành ở nhân gian, chẳng phải từng cứu hai con hồ ly, nhận làm con trai nuôi sao?”
“Nhưng… đây là con gái mà.” Tôi vẫn chưa hiểu gì.
“Ngốc, người ta sinh con gái thì đương nhiên là con gái nuôi, ngày trước còntới bái kiến cô rồi, tên là Trùng Trùng.” Ngân Tử lườm tôi.
Được rồi, con gái nuôi thì con gái nuôi, lát nữa sẽ nghiên cứu sau. Tôi đi tới trước mặt Tiểu Mao, kéo nó lên, quát:
“Con không có việc gì thì chạy tới Tử Trúc Lâm làm gì? Muốn ngắm trúc thì ở Hoa Phủ thiếu gì? Vì sao phải tới đây gây chuyện?”
Tiểu Mao bướng bỉnh không chịu nói gì, Trùng Trùng vội vàng bò lại gần, quỳ dưới chân tôi cầu xin:
“Tại con không tốt, con xúi giục Tiểu Mao xông vào Tử Trúc Lâm, xin mẹ nuôi trừng phạt con.”
“Đồ ngốc!” Tiểu Mao thấy nó nói thế thì nổi nóng, “Muội định làm gì? Toànbộ kế hoạch là ta nghĩ ra, đương nhiên trách nhiệm sẽ do ta gánh vác.”
“À, lại còn biết thương hoa tiếc ngọc cơ à?” Ngân Tử cười lạnh. “Hai đứatốt nhất là nói cho rõ, vì sao lại xông vào Tử Trúc Lâm? Nếu không giảithích được thì ta bảo mẹ ngươi đánh cả hai đứa.”
“Đúng! Đánh cảhai đứa!” Tôi tức giận dựng đứng cả lông, ném Tiểu Mao ra đất, ngồiphịch xuống cái ghế mà tên ngục tốt mang tới, chờ giải thích.
Hai đứa trẻ con đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tiểu Mao lên tiếng. Không ngờ Ngân Tử lại ngăn nó lại:
“Con không thành thật, để Trùng Trùng nói.”
Trùng Trùng giật nảy mình, lập tức lắp bắp kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Bao nhiêu năm qua, Hồng Hài Nhi thô bạo, Trùng Trùng hiền lành, thêm vào đó là Tiểu Mao giảo hoạt, độ tuổi của ba đứa không chênh nhau nhiều lắm,bởi vậy chơi với nhau rất vui vẻ. Thi thoảng lại tụ tập với nhau đểquậy, bình thường tuy rằng tôi không thích Hồng Hài Nhi, nhưng xungquanh cũng chẳng có đứa trẻ nào chơi cùng Tiểu Mao, lại là con trai củađại ca nên tôi cũng mặc chúng nó. Trùng Trùng chỉ là một con hồ ly tinh, La Sát rất không thích nó, nhưng không hiểu vì sao lại rất hợp với Hồng Hài Nhi, tình cảm rất tốt, hai đứa với Tiểu Mao trở thành bạn tốt củanhau.
Nhưng cách đây không lâu, đoàn người của ĐườngTăng đi ngang qua Hỏa Vân Động nơi Hồng Hài Nhi sinh sống, Hồng Hài Nhichẳng hiểu nghe ở đâu cái tin ăn thịt Đường Tăng sẽ trường sinh bất lão, thế là động tà niệm, định giết Đường Tăng rồi xẻ thịt cho mọi ngườicùng ăn.
Thằng bé đó tính tình bướng bỉnh, mặc cho Trùng Trùngkhuyên nhủ thế nào cũng không nghe, cứ thế hạ thủ. Không ngờ nó lại bịQuan Âm Bồ Tát thu phục, ép nó trở thành Thiện Tài Đồng Tử.
Trùng Trùng nhớ Hồng Hài Nhi, ngày nào cũng ở Hỏa Vân Động khóc lóc, ba đứadù sao cũng từng là bạn tốt, Tiểu Mao không nỡ nhìn Trùng Trùng như thế, bèn lén đưa nó xông vào Tử Trúc Lâm, định gặp Hồng Hài Nhi, xem nó cósống tốt không. Không ngờ không cẩn thận bị phát hiện, sau đó bị nhốt ởđây.
Nói tới đây, Tiểu Mao xấu hổ cúi đầu xuống:
“Thực racon biết Hồng Hài Nhi định hạ thủ Đường Tăng, nhưng lại không ngăn cảnhuynh ấy, bởi vì mọi người nói thịt của Đường Tăng có thể trường sinh,con nghĩ… nếu Hồng Hài Nhi đắc thủ thì con sẽ xin một ít mang về cho cha mẹ, nếu không đắc thủ thì Tôn Ngộ Không nể tình Ngưu Ma Vương, chắcchắn cũng chỉ đánh huynh ấy một trận, không mất mạng được, không ngờQuan Âm Bồ Tát lại xuất hiện, nên mới đến nước này.”
“Hoangđường!” Ngân Tử ngoác miệng ra chửi. “Vi phạm thiên quy vui thế sao?Hồng Hài Nhi vốn chẳng có đầu óc, hai đứa cũng không có đầu óc luôn hả?Đi lấy kinh là ý chỉ của Phật Tổ, Quan Thế Âm Bồ Tát bảo vệ, các ngươidám động vào người đi lấy kinh được bọn họ bảo vệ thì không gây họa saođược?”
Tôi cũng mắng chửi:
“Thịt người ăn chua loét, mẹđâu có thích ăn! Nếu con muốn hiếu thuận thì chi bằng tới Đông Hải bắtvài con cá về đây! Sao lại gây ra chuyện này? Sau này con bảo ta làm thể nào để đối mặt với Tôn Ngộ Không và Ngưu Ma Vương?”
Tiểu Mao và Trùng Trùng đều cụp tai xuống, không dám nói gì.
“Được rồi, được rồi.” Hải Dương đi vào khuyên nhủ. “Cũng may là chúng chưagây ra chuyện gì lớn, mấy thần tướng bọn tôi xin cho chúng nó, nên đãđược khoan hồng, chỉ bị đánh một trăm trượng thôi, nhưng nếu có lần sauthì chắc chắn sẽ bị chém đầu.”
Tôi nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, Hải Dương vẫy tay bảo người đưa hai đứa trẻ ra ngoài chịu phạt,rồi lại lén ra hiệu bảo đánh nhẹ thôi, sau đó đưa chúng tôi ra hậu đường chờ đợi. Dọc đường, đột nhiên hắn nói với tôi:
“Gần đây ThiênGiới đang thu phục chúng yêu, cô vốn là người khép kín nên chắc khôngsao. Nhưng nhớ là đừng quan tâm tới việc gì, cứ yên ổn sống với ThầnQuân đại nhân là được.”
“Đương nhiên rồi, việc của người khác không liên quan gì tới tôi.” Tôi thản nhiên nói.
Hành hình bắt đầu, cây gậy vừa rơi xuống thì tiếng khóc đau lòng của TrùngTrùng đã ập tới tai tôi, mãi không tan đi được. Tiểu Mao thì không nóimột tiếng nào, cứ lặng lẽ chịu hình phạt.
Đánh xong, thiên binhcởi trói cho hai đứa trẻ thương tích đầy mình, tôi nhìn cái mông dínhmáu của Tiểu Mao, vừa tức vừa giận, nhưng lại không nỡ ra tay đánh tiếp, thế là tôi đa tạ Hải Dương rồi vội vàng đi tới chỗ Mạc Lâm.
MạcLâm giật mình bởi vết thương của Tiểu Mao, vội vàng gọi Cẩm Văn ra giúpđỡ, bôi thuốc cho hai đứa bé, may mà Hải Dương hạ thủ lưu tình, chỉ bịvết thương ngoài da, không động vào gân cốt, dưỡng thương không hơn mộttháng chắc là sẽ không sao nữa.
Môi Tiểu Mao cắn chặt đến bật máu tươi, Trùng Trùng thì nghẹn ngào thút thít, không biết là đang khóc cho mình hay khóc cho ai.
Tôi thấy chúng như thế thì cảm thấy không tiện di chuyển, bèn để chúng ởlại nhà Mạc Lâm để điều trị, khi nào vết thương đỡ hơn thì đưa về HuyềnThanh Cung, Mạc Lâm cũng không thấy phiền lòng, nói nơi này chính là nhà Tiểu Mao, thích ở bao lâu thì ở.
Chúng nhân đã tản đi hết, người đi bốc thuốc, người đi báo tin, Tiểu Mao thấy mọi người đã đi thì mới thì thầm lên tiếng:
“Mẫu thân… con xin lỗi…”
Lúc này tôi cũng không biết nên mắng nó cái gì nữa, đành phải lắc đầu tỏ ý không sao.
“Có phải sau này bọn con không được gặp Hồng Hài Nhi ca ca nữa không?”Trùng Trùng ngẩng đầu lên, thần sắc tuyệt vọng. “Có phải sau này mãi mãi không được gặp nữa không?”
“Ta không biết…” Thấy hai đứa có vẻbuồn thì tôi an ủi, “Dù sao Hồng Hài Nhi tính tình cũng nóng nảy, đượcQuan Âm Bồ Tát dạy dỗ cũng tốt.”
“Tuy rằng Hồng Hài Nhi ca ca rất hung dữ… Nhưng huynh ấy đối với con rất tốt.” Mắt Trùng Trùng sưng tonhư hai quả đào. “Cha mẹ Trùng Trùng đều không còn nữa, La Sát phu nhânlại ghét hồ ly tinh muốn đuổi con đi, Hồng Hài Nhi ca ca vì thế nên mớitức giận, cãi nhau với người và chuyển ra ngoài tự lập môn hộ, bảo vệcon không bị bắt nạt. Sau này không được gặp huynh ấy nữa, con buồnlắm.”
Tôi khó xử:
“Cho dù như thế thì các con cũng khôngnên làm chuyện này. Nhất là Tiểu Mao, con biết chuyện này thì phải báocho chúng ta biết chứ.”
Tiểu Mao cũng buồn rầu hỏi:
“Mẫu thân, nếu cha bách niên chi hậu[] thì mẹ làm thế nào?”
[] Chỉ việc qua đời
Câu hỏi này khiến tôi sững lại, hồi lâu mới nói:
“Ý con là gì?”
“Con nghe bọn Hải Dương thúc thúc nói, lần trước khi Vô Tâm Chi Yêu xâm nhập Mao Sơn, cha đã dùng thần lực mà kiếp này không nên thuộc về cha để cứu mẹ, việc này phá hoại quan hệ luân hồi, cha sẽ không bao giờ lên ThiênGiới được nữa.” Tiểu Mao nghiêm túc hỏi, “Nếu thực sự cứ là người phàmthi sẽ bị luân hồi chuyển thế, mẹ có thể chờ được bao nhiêu lần năm trăm năm? Rồi phải mất bao lâu nữa để thức dậy tình yêu của cha?”
“Mẹ không biết.” Nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng tôi thành thực trả lời.
“Con muốn cha trường sinh bất lão, để mẹ không phải chờ nữa.” Tiểu Mao cúi thấp đầu.
“Trường sinh vì ăn thịt người… cha con sẽ không chấp nhận đâu, từ kiếp trướccha đã rất căm hận loài yêu quát sát sinh ăn thịt.” Tôi cười buồn, xoađầu Tiểu Mao, “Mẹ không thể bắt cha con phải làm chuyện mà chàng khôngmuốn để đổi lấy sự trường sinh, chàng sẽ nổi giận đấy.”
“Thế mẹ làm thế nào?” Tiểu Mao tiếp tục hỏi.
Tôi lắc đầu:
“Chuyện sau này chẳng ai nói được. Khoảnh khắc hạnh phúc hiện nay thì không nên dùng phiền não để hành hạ bản thân, khiến cuộc sống trở nên không vui.Khi nào tới lúc đó mẹ sẽ có quyết định, nếu muốn đợi thì mẹ sẽ kiên nhẫn đợi tiếp.”
“Mẹ, mẹ nghĩ thoáng thật đấy.”
“Bởi vì mẹ lười nghĩ.”
Trùng Trùng trầm tư cúi đầu.
Chúng tôi chờ rất lâu, Ngân Tử đưa Tiểu Trà về cùng, Tiểu Trà thấy hai đứa bé bị thương như thế thì có vẻ đau lòng lắm, luôn miệng chửi Thiên Giớibừa bãi, đến trẻ con mà cũng đánh đau. Rồi lại mang nước, bôi vết thương cho chúng, giúp chúng trở mình để chúng đỡ khó chịu.
Mạc Lâm nhìn thấy Tiểu Trà thì hơi sửng sốt, hắn âm thầm lôi kéo tôi với Ngân Tử, hỏi nhỏ:
“Nữ nhân phàm trần này trên người có tiên khí, liệu có phải là thần tiên chuyển thế không?”
Ngân Tử nghe nói thế thì thốt nhiên im lặng, lúc lâu sau mới nói với Mạc Lâm:
“Có thể giúp tôi dẫn kiến Bách Hoa Tiên Tử không?”
Tôi nghĩ có lẽ hắn muốn đi hỏi chuyện Băng Hoàn, thấy Tiểu Mao với TrùngTrùng đã ngủ sâu, thế là hắn kéo theo Tiểu Trà ngốc nghếch, nhờ Cẩm Vănlo liệu giúp việc này, rồi theo Mạc Lâm đi tới chỗ Bách Hoa Tiên Tử.
Trong Bách Hoa Cốc không phân biệt bốn mùa, hoa sen với hoa tường vi cùng nở, hoa cúc với hoa đào cùng khoe sắc, các loài hoa của bốn mùa đều đuanhau khoe sắc, nơi đâu cũng thấy tiếng chim hót, hương hoa, mùi phấn hoa rất nồng khiến tôi hắt xì hơi.
Tới trước Bách Hoa Cung, Tiểu Trà đột nhiên dừng chân lại, hình như nàng ta sợ hãi điều gì đó, hỏi Ngân Tử:
“Sao lại tới đây?”
“Đưa nàng tới gặp một người.” Ngân Tử giữ chặt tay nàng ta, không cho phépnàng ta thoát lui, sau khi thông báo thì bước chân vào cửa lớn.
Tòa cung điện này rất lớn, xung quanh được điêu khắc bằng ngọc thạch màutrắng, nước trong Diêu Trì được dẫn ra, tọa thành một cái hồ lớn, baokín nơi ở của Bách Hoa Tiên Tử vào giữa, xung quanh còn tọa lạc nhữngtòa phòng ốc đủ mọi hình dáng, mỗi căn phòng đều có một loài hoa khácnhau đang nở rực rỡ, đại diện cho thân phận của nữ chủ nhân ở trong đó.Hiển nhiên là Băng Hoàn Tiên Tử là một hoa tiên không mấy hòa đồng.
Bách Hoa Tiên Tử dung mạo tuyệt thế, ngũ quan thanh tú tới mức không thể tìm ra khuyết điểm, lông mày đậm thêm một chút thì quá đậm, mà nhạt hơn một chút thì quá nhạt, cả người toát lên một vẻ băng thanh ngọc khiết, đứng ở nơi đó, nàng che mờ mọi vẻ đẹp của các loài hoa.
Thấy chúngtôi, Bách Hoa Tiên Tử nhẹ nhàng hồi lễ, khi nhìn thấy Tiểu Trà, nàng cóvẻ vui mừng. Vội vàng đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, bước xuống thân mậtnắm tay Tiểu Trà nói:
“Năm xưa muội muội rơi xuống phàm trần,Thiên Giới vì vậy mà mất đi âm luật kì diệu nhất, khiến các chúng tỷmuội đều vô cùng buồn bã, dạo trước nguyên thân của muội là hoa loa kènnay lại nở, quả nhiên đã được trùng phùng, đúng là hỷ sự.”
Tiểu Trà ngây người đứng một hồi lâu, rồi vội vàng rụt tay về, khó nhọc nặn ra một nụ cười:
“Vị thần tiên tỷ tỷ này, có phải tỷ nhận nhầm người rồi không?”
“Băng Hoàn, muội thật ngốc, đã tới lúc khôi phục chân thân, quay về Thiên Giới rồi.” Bách Hoa Tiên Tử cười cười lắc đầu.
“Không, tôi không phải Băng Hoàn.” Tiểu Trà ra sức lắc đầu. “Tôi là Diệp Tiểu Trà, là thê tử của Ngân Tử, không phải tiên nữ.”
Bách Hoa Tiên Tử sửng sốt:
“Nếu muội không về Thiên Giới, chẳng nhẽ định ở dưới trần gian chịu khổ?”
Ngân Tử thở dài:
“Quả nhiên là nàng ấy.”
Tiểu Trà kinh hãi nhìn Ngân Tử, kéo tay hắn nói:
“Thiếp không phải tiên nữ, không muốn về Thiên Giới, thiếp muốn sống với chàng.”
“Vì sao lại kháng cự?” Bách Hoa Tiên Tử và chúng nhân đều không hiểu.
“Tóm lại là không muốn về! Chết cũng không về.” Tiểu Trà đáp chắc như đinh đóng cột.
“Đừng ngốc nữa, ở Thiên Giới có thể trường sinh.” Ngân Tử chau mày, quay đầulại khuyên nhủ, nhưng Tiểu Trà chỉ lắc đầu, mặc cho ai nói gì cũng không lay động, thà chết chứ không chịu quay về.
Bách Hoa Tiên Tử vôcùng bất lực, chỉ đành bảo Ngân Tử đưa nàng quay về, và nói khi nào muốn khôi phục nguyên thân thì có thể tới đây tìm nàng.
Chúng tôiđành đưa Tiểu Trà còn đang run lẩy bẩy, đa tạ Bách Hoa Tiên Tử rồi đi ra ngoài. Tiên Tử đứng ở cửa cung điện, cứ nhìn theo Tiểu Trà và chúng tôi đi xa mãi, cho tới khi biến mất.
Ngân Tử vừa đi vừa mắng:
“Đồ ngốc, nàng đang nghĩ gì hả? Chuyện tốt không làm lại làm chuyện xấu?”
Tiểu Trà cúi đầu, không chịu đáp lời. Chờ tới khi về tới phủ của Mạc Lâmrồi, Mạc Lâm chạy đi giúp Cẩm Văn xem xét vết thương của hai đứa trẻ,Tiểu Trà mới thẽ thọt nói với Ngân Tử:
“Thiếp cảm thấy… nếu khôi phục lại nguyên thân, chàng sẽ không thích thiếp nữa.”
Ngân Tử tức khí bại hoại:
“Ta nói câu đó từ lúc nào?”
“Thiếp… thiếp sợ mình khôi phục nguyên thân, thiếp nghĩ chàng ghét thiếp củangày trước, không, không phải cảm thấy mà là chắc chắn là chàng ghét.”Tiểu Trà cúi đầu, chậm rãi nói, giọng điệu vô cùng kiên định, “Nếu màkhiến chàng ghét thì thiếp thà không về Thiên Giới, không cần nguyênthân.”
“Nàng nhớ chuyện của chúng ta ngày trước rồi?” Ngân Tử nheo mắt, lạnh nhạt hỏi.
“Không nhớ, thiếp cũng không muốn nhớ.” Tiểu Trà bịt tai, quay người chạy đi. Ngân Tử do dự rất lâu rồi mới hấp tấp đuổi theo.
Tôi đứng yên, phát hiện ra hình như chẳng có việc gì liên quan đến mình cả, thế là tôi đi về phòng, nhìn gương mặt đã say ngủ của con trai, lặng lẽ thẫn thờ. Đột nhiên tôi nhớ ra chuyện ở Tuyết Sơn năm xưa, ngày nay tôi đã hiểu ra rất nhiều chuyện của khi đó. Không phải là Tiểu Trà khôngnhớ lại được quá khứ, mà là nàng không muốn. Năm xưa Ngân Tử đã làm tổnthương nàng quá nhiều, quá sâu, khiến nàng sợ hãi, thế là nàng phong tỏa ký ức của mình, cầm tù linh hồn mình, thà làm một Diệp Tiểu Trà bìnhthường chứ không muốn làm một tiên nữ cao quý của Thiên Giới.
Ngày trước nàng bắt Ngân Tử phải đáp ứng sở thích của mình, giờ đây nàng rũbỏ mọi sự kiêu ngạo, hạ thấp tự tôn của mình để đáp ứng với sở thích của Ngân Tử. Mặc y phục màu nhạt mà Ngân Tử thích, ngày nào cũng tươi cườiniềm nở, không bao giờ nói lời nào làm tổn thương người khác.
Khó khăn lắm mới khiến Ngân Tử thích nàng, cho dù thế nào nàng cũng không muốn quay lại làm mình trước kia nữa.
Đúng là một cô ngốc, nàng vẫn chưa hiểu con quạ hẹp hòi Ngân Tử đâu. Nếuthích thì cho dù biến thành thế nào hắn cũng thích, cho dù là một viênđá quý đã nát vụn, hắn cũng nhặt hết về để lưu niệm. Nếu không thích thì biến thành thế nào hắn cũng không thích, cho dù khóc lóc trước mặt hắn, hắn cũng không cho đối phương một cơ hội nào.
Có điều… việc nàyhình như không liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ cần lo cho thằng con traiđang bị thương của mình là được, nghĩ ngợi một lúc lâu, tôi bèn gọi Tiểu Lâm tới, bảo hắn phái người thông báo cho Hướng Thanh là tôi sẽ về muộn một chút.
Không lâu sau, một mình Tiểu Lâm chạy vào, trong tay hắn cầm một cái hộp gấm, đưa cho tôi:
“Miêu Miêu, đây là viên Tiên Đơn cuối cùng của phủ Thần Quân.”
“Tốt quá.” Tôi vui vẻ cầm lấy, định cho Tiểu Mao uống.
“Chờ chút.” Tiểu Lâm vội vàng ngăn tôi lại, hít sâu một hơi rồi dặn dò.“Thuốc này là để cho Thần Quân đại nhân uống, không phải cho Tiểu Maocông tử.”
“Hướng Thanh có bị thương đâu.” Tôi không hiểu.
“Tiên Đơn có thể kéo dài tuổi thọ, giúp người đắc đạo phi tiên.” Tiểu Lâmgiải thích cho tôi. “Bây giờ Thân Quân đại nhân khó quay lại Thiên Giới, nhưng cho ngài uống đơn dược này, từ nay về sau không bao giờ bị bệnhtật quấy nhiễu, có thể trường thọ.”
Tôi nhìn viên Tiên Đơn quýgiá trong tay, trong lòng vô cùng cảm động, cẩn thận đặt nó vào trongngực, vô cùng cảm tạ sự chu đáo của Tiểu Lâm.
Tiểu Lâm nói khẽ:
“Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc tốt cho Thần Quân đại nhân.”
Tôi tràn đầy tự tin, hứa hẹn với hắn:
“Chắc chắn rồi!”