“Ném vào chuồng lợn, giấu đi, đừng để phát hiện ra.”
Thế là hai chúng tôi lén lén lút lút đưa cô gái đó vào chuồng lợn, đặt lênmột đống rơm, Ngân Tử chẳng biết lấy đâu được ít thuốc nước, đổ mạnh vào miệng nàng ta, không lâu sau thì nàng ta bắt đầu nôn ọe, nôn một lúclâu, cả người bắt đầu nóng bừng lên, rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Tôi nhìn sắc trời, cảm thấy hơi lạnh, thế là tốt bụng lấy mấy bó rơm gần đó đắp lên người nàng ta để không bị lạnh.
Làm xong mọi việc, tôi chau mày quay về bếp, lần này không dám tự mình quyết định nữa, nghiêm túc hỏi Ngân Tử cách làm thức ăn.
Thì ra gạo phải vo rồi mới cho vào nồi.
Thì ra không được cho quá nhiều củi, lửa cũng không thể quá to.
Thì ra nội tạng của cá phải vứt đi.
Thì ra cá phải đánh vảy.
Thì ra muối không phải thích cho bao nhiêu thì cho.
Thì ra thảo dược của Mạc Lâm tương khắc với gỗ Phụng Hương… ăn vào sẽ chết người.
Nấu cơm phải học nhiều thứ thật, khó hơn cả đánh nhau. Tôi bận túi bụitrong bếp, lúc thì quên cái này, lúc thì quên cái kia, khó khăn lắm mớinấu chín được nồi cơm, cá cũng không dám làm tùy tiện, đánh vảy và mổbụng theo cách Ngân Tử dạy xong, tôi rắc ít muối và hương liệu vào, hấpchung với cơm.
Cứ được một khắc đồng hồ là tôi lại không kìm chếđược, đi xem tình hình ra sao, thi thoảng lại gọi hỏi mấy câu ngu ngốcnhư vì sao cơm nổi bọt trắng, cuối cùng tôi cũng nấu thành công một bữacơm, Ngân Tử thấy thức ăn ít quá, bèn giúp tôi xào một đĩa rau xanh.
Đây là thắng lợi vĩ đại nhất trong cuộc đời làm mèo của tôi, chắc chắn có thể được ghi vào sử sách, lưu danh thiên cổ.
Hào hứng bê thức ăn vào trong nhà, mẹ chồng, đại tẩu, đại bá, con trai đềuđang chờ để ăn cơm, đây là lần đầu tiên tôi gặp đại bá, trông huynh ấycó nét giống Hướng Thanh, nhưng to cao hơn nhiều, ánh mắt có vẻ ngơ ngơ, sống mũi rất thẳng, còn có một chòm râu rất đẹp, là một đại thúc rấtđẹp trai. Đại tẩu trước mặt huynh ấy cứ như là người khác vậy, giống một chú chim ngoan hiền, gọi dạ bảo vâng, không dám phản bác một câu, tìnhcảm của hai người rất thân thiết, tôi nhìn mà cũng thấy rất ngưỡng mộ.Tiểu Mao thì ngồi bên cạnh mẹ chồng, nói chuyện rất thân mật, khiến mẹchồng cười vui lắm.
“Bữa tối tới rồi.” Tôi vui vẻ gọi mọi người.
Mẹ chồng ngẩng đầu lên, thấy tôi thực sự mang thức ăn ra thì sắc mặt có vẻ dễ chịu hơn rất nhiều, bà hất hàm về phía bàn ăn:
“Đặt xuống đi.”
Tôi ngoan ngoãn đặt hết thức ăn xuống, Ngân Tử lại gần bày biện bát đũa,đại bá nhìn tôi một lúc lâu rồi nói với giọng ngưỡng mộ:
“Đệ đệ thật có phúc, vừa có vợ đẹp, lại có con xinh… haiz…”
Huynh nhìn vào bụng đại tẩu một cái, thở dài, đại tẩu cúi đầu, hình như hơi buồn, sắp khóc đến nơi, nghẹn ngào nói:
“Phu quân, tại thiếp không ra gì, hay là… chàng nạp thêm thiếp”
Đại bá vội vàng an ủi nàng:
“Người nhà quê, ngày nào cũng bận rộn, ai có tiền với thời gian nạp thiếp, nhà có một mình nàng là đủ rồi, nàng đừng lo.”
“Nhưng…” Đại tẩu còn định nói gì đó.
Mẹ chồng thì nghiêm nghị lên tiếng.
“Giờ có cháu nội rồi, mẹ cũng không vội nữa. Con còn nhắc chuyện này làm gì ? Dù sao các con cũng thành thân chưa được ba năm, cứ chờ xem, ăn cơmtrước đi.”
“Mẹ, cơm hôm nay do mẹ nấu à?” Tiểu Mao vội vàng nhảy xuống ghế, cảnh giác nhìn bàn thức ăn.
Tôi đắc ý gật đầu.
Tiểu Mao nhìn trời, rồi lại nhìn đất, lắp bắp nói.
“Ừm… con đột nhiên nhớ ra còn bài tập chưa làm xong, còn vài việc nữa, con đi trước đây”
Tôi vội vàng chặn nó lại:
“Chuyện quan trọng đến đâu thì cũng phải ăn xong mới được đi, phải nếm thử tay nghề ưu tú của mẹ chứ.”
Ngân Tử kéo nó lại, cười khẽ:
“Rau là ta làm, an tâm đi.”
Tiểu Mao lúc này mới an tâm ngồi xuống.
Tôi nhìn xung quanh, phát hiện người quan trọng nhất không có mặt, vội hỏi:
“Hướng Thanh đâu ạ?”
Đại tẩu vừa xới cơm, vừa đáp:
“Hôm nay đệ ấy tới Diệp gia thoái hôn, lại phát hiện ra ở Diệp gia trấn cóyêu quái gì đó đang tác quái, thế là đi thu phục yêu quái, nói là mìnhsẽ ăn tạm cái gì đó ở ngoài, muộn mới về, chúng ta cứ ăn trước.”
Chàng không về ăn cơm… chàng không về ăn cơm…chàng không về…
Cá đổi lấy được sau khi bán thân ở Đông Hải, gỗ Phụng Hương trên ThiênGiới, cánh hoa của Bách Hoa Tiên Tử, Tam Muội Chân Hỏa của Na Tra…
Nỗ lực một ngày một đêm, giờ tôi nhìn bàn thức ăn, cảm giác muốn khóc màkhông rơi nổi lệ. Thấy mọi người cầm đũa, tôi vội vàng bò ra trên bànnhư mèo vồ thức ăn, giữ đồ ăn lại, khóc nói:
“Phải để phần cho Hướng Thanh! Không được ăn hết! Không được!”
Mọi người đều giật mình vì thái độ của tôi, cũng có thể là giật mình vì lúc tôi lao tới không cẩn thận làm vỡ cái ghế đá, bèn ngoan ngoãn để tôilấy đĩa ra múc hai đĩa đầy thức ăn phần Hướng Thanh, cũng chẳng ai nóinăng gì nhiều, tự giác ăn cơm. Họ vừa ăn vừa thoáng chau mày, chỉ có đĩa rau trên bàn là hết nhanh nhất, mẹ chồng còn chu đáo gắp cá cho TiểuMao:
“Cháu ăn nhiều vào cho mau lớn.”
Tiểu Mao đau khổ nếm một miếng cá, khựng lại một lát rồi mới an tâm ăn tiếp, tuy rằng trôngnó nhai có vẻ khó nhọc, nhưng cuối cùng cũng nuốt xuống.
Tôi biết là thằng bé này được Oa Oa với Lạc Lạc chiều chuộng nhiều đâm ra kén ăn mà! Thức ăn bình thường không thể lọt vào mắt nó. Trên thực tế, nhữngthứ ở trên Thiên Giới cực kỳ có ích cho sức khỏe của người phàm, có thểcường thân, kéo dài tuổi thọ. Mấy ngày sau khi mẹ chồng ăn bữa cơm này,mắt đã sáng hơn nhiều, xương cốt cũng khỏe mạnh hơn, có thể không cầnchống gậy để đi lại, bà còn cho rằng mình khỏe lại một cách bất thường,chứng tỏ tuổi thọ không thể kéo dài được lâu nữa, bắt người nhà phảichuẩn bị sẵn áo quan… Đúng là buồn cười. Làn da của đại tẩu thì đẹp hơntrước rất nhiều, các nếp nhăn nơi khóe mắt cũng biến mất, nàng ta vuilắm, ngày nào cũng cười tươi rói.
Đương nhiên, họ đều không biếtnguyên do của những việc này, ngay cả bản thân tôi đến khi Ngân Tử nóicho mới biết, nhưng những việc này không thể nói cho người bình thường,cứ mãi mãi coi nó như là một bí mật thôi, chúng tôi không nhắc tới, bâygiờ chỉ cần tiếp tục ngồi ngoài cửa chờ Hướng Thanh về nhà ăn cơm làđược.
Gió đêm se se lạnh, tiếng côn trùng kêu rỉ rả, sương đêmmang theo một hơi lạnh lẽo luồn vào cơ thể tôi. Ăn cơm xong tôi chủ động đi rửa bát, nhờ có thân thủ nhanh nhẹn mà không làm vỡ cái bát nào. Sau đó Ngân Tử vào chuồng lợn bắt mạch khám bệnh cho cô gái kia, nàng tauống ít thuốc vào, cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại, sau đó luôn miệng đatạ chúng tôi, một con lợn gần đó chạy lại, thân mật hôn nàng ta mấy cái, khiến nàng ta sợ hãi hét lên.
Ngân Tử bực bội gắt lên:
“Hét cái gì mà hét, chưa nhìn thấy lợn bao giờ à?”
“Lần… lần đầu tiên thấy con còn sống…” Cô gái có vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫncảnh giác dịch sang bên mấy bước, tránh con lợn kia đi.
Tôi lườm con lợn một cái, nó ngoan ngoãn chạy đi, lúc này cô gái mới thở phào một hơi, tự giới thiệu bản thân:
“Tôi… tôi tên là Tiểu Trà, là… là người của nước khác, thế nên không hiểu lắm về văn hóa của Trung Thổ, thường gây ra trò cười, xin đừng phật ý.”
“Nói vớ vẩn.” Ngân Tử lập tức vạch trần lời nói dối của nàng ta. “Nơi này là chính giữa của Trung Thổ, với thân thủ và tính cách vô tâm của cô, nếumột mình từ nước khác tới thì chắc chắn không thể nào tới được đây, chết ở dọc đường rồi, hơn nữa muốn đi qua các thành, trấn đều phải có giấythông hành, cô có không?”
Tiểu Trà hình như hơi giật mình, lắp bắp bổ sung thêm:
“Tôi… thực sự không phải người nước này, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào… nhưng tôi thực sự không phải người xấu.”
Ngân Tử lườm nàng ta một cái:
“Thế cô thấy chúng tôi có phải người xấu không?”
“Đương nhiên không phải, các người đã cứu tôi, chắc chắn là người tốt.” Ánh mắt Tiểu Trà nhìn Ngân Tử tràn đầy vẻ hoan hỉ.
“Ánh mắt của cô chắc chắn là có vấn đề.” Ngân Tử đứng lên, phủi những sợirơm bám trên người đi. “Được rồi, cho dù là người như thế nào, tóm lạilà bệnh đã khỏe thì mau lên đường, chỗ chúng tôi không có phòng trốngcho cô, cũng không có thời gian để chăm sóc cô.”
Tiểu Trà hoàn toàn không nổi giận, ngược lại còn nói đầy vẻ sùng bái:
“Tỷ tỷ lúc nói chuyện trông oai thật đấy.”
Chúng tôi tới thảo nguyên, phong cảnh ở nơi đó rất tuyệt vời, phóng tầm mắt ra xa nhìnkhông thấy bờ, khi cơn gió thổi qua mới nhìn thấy những con trâu con cừu được thả trên đồng và bao phòng của mục dân. Gương mặt của họ đều rấtđen, rất thô ráp, nhưng phần lớn đều rất nhiệt tình, họ sẽ hoan nghênhchúng tôi bước vào, sau đó dùng từng bát rượu lớn để chuốc say HướngThanh và Ngân Tử. Lúc đi, họ lại không chịu nhận tiền, nói rằng ngườithảo nguyên tự cung tự túc, không cần dùng tới tiền. Cũng có một quý tộc của bộ lạc nào đó không rõ tên trên thảo nguyên có thái độ rất khoatrương, thấy chúng tôi ăn mặc nho nhã thì nổi hứng bắt nạt người, địnhcướp chúng tôi về làm nô lệ hoặc thê thiếp. Loại khốn kiếp này đươngnhiên là sẽ bị chúng tôi giáo huấn cho một bài.
Chúng tôi tớiTuyết Sơn, những đỉnh núi được bao phủ bởi một màu trắng xóa thần thánhđẹp như những nàng tiên nữ, những cái hồ dưới chân Tuyết Sơn dưới bầutrời xanh thẳm trông như đá quý, khiến Ngân Tử không rời được bước chân. Còn có những đóa tuyết liên rất to nở ở những nơi không có người, loàithực vật này nếu trồng ở dưới chân núi thì chắc chắn chẳng khác gì câycải thảo, nhưng trên đỉnh Tuyết Sơn hiếm có sự tồn tại của thực vật thìnó lại toát lên một vẻ đẹp khó nói thành lời. Động vật cũng rất ít, đẹpnhất là loài tuyết báo, nó uy phong lẫm liệt, trông như thiên thần. Chỉtiếc là nó bị tôi bắt nạt…
Chúng tôi tới Giang Nam, nơi đó sôngnước hữu tình, lầu các liên miên. Phong cảnh đơn giản nhưng không mất đi vẻ tinh tế, nữ nhi nơi đó đều rất uyển chuyển, nhẹ nhàng, như những chú chim nhỏ khéo léo, líu lo hót mỗi ngày, mái tóc dài được búi gọn gàng,mang theo những chiếc vòng bạc xinh đẹp, làm ra những món ăn tuyệt diệu. Khi chúng tôi ngồi trên một con thuyền nhỏ du ngoạn, còn gặp rất nhiềuThái liên nữ[] cùng hát nhạc phủ: “Giang Nam có thể hái sen, lá sen ken dày, cá bơi lội tung tăng. Cá đùa lá sen, cá nối lá se, cá nối liềnGiang Nam, cá nối liền Giang Bắc”. Họ vui vẻ ngắt những đài sen to giữađầm sen. Chúng tôi thấy thật thú vị nên mua ít hạt sen về làm nướcđường, nhưng tôi không biết hạt sen tươi phải bỏ nhân đi, bởi vậy aicũng lè lưỡi kêu đắng.
[] Thái liên nữ: Cô gái hái sen
Chúng tôi đi Mạc Bắc, nơi đó cát vàng phủ kín, người dân ở đó sống trongđộng, ánh sáng ở động rất ít, nhưng lại vô cùng ấm áp. Hán tử ở Mạc Bắcđỉnh thiên lập địa, vô cùng hào sảng, uống rượu trong từng bát lớn. Nữnhân Mạc Bắc thì lấy khăn bịt kín, không để lộ lông mày, tuy rằng sắcmặt họ không thanh tú như nữ nhân phương Nam, nhưng ở họ toát lên một vẻ khí phách và đảm đang. Hay nhất là sơn ca của họ, tiếng ca sang sảng,có thể vang đi rất xa, cũng rộng lớn như trái tim của con người nơi đây. Thành Đôn Hoàng là một thắng cảnh tuyệt đẹp, khiến Tiểu Trà luôn miệngkhen ngợi, tôi nhìn các công nhân đang làm việc ở trên đó, không cảmđộng vì một tác phẩm đẹp, mà cảm động bởi sắc mặt nghiêm túc và cungkính của họ. Hướng Thanh đột nhiên nổi tính trẻ con, chàng nghịch ngợmkiếm vài cái bút vẽ, vẽ một cái tai mèo và đuôi mèo lên đó, rõ ràng làhình dáng của tôi. Mọi người nhìn thấy đều bật cười, nhưng bị các côngnhân phát hiện ra, thế là họ dùng chổi đuổi chúng tôi ra ngoài, phủ mộtlớp bột đá lên trên rồi vẽ lại.
Chúng tôi tới Tây Lương Nữ Nhiquốc, nơi đó có rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp nhưng lại không có một namnhân nào. Chẳng mấy chốc, Hướng Thanh trở thành động vật quý hiếm trongmắt mọi người, trên thì có hoàng thân quốc thích, dưới thì có bình dânbách tính, ai cũng nhìn chàng như chiêm ngưỡng bảo vật, xếp hàng để xinđược tham kiến chàng, khiến Hướng Thanh không dám ra ngoài. Ngân Tử saukhi hóa trang thành nữ nhân để tránh khỏi phiền phức thì đứng ngoài cửaxòe tay định thu tiền vé vào cửa của họ, nhưng bị tôi lôi đi. Để HướngThanh bị đám nữ nhân kia sờ mó chẳng thú vị chút nào, ngoài cửa ngày nào cũng có kẻ dòm ngó nam nhân nhà tôi, thế là tôi nhanh chóng kéo mọingười rời khỏi quốc gia này, ngay cả Nữ Vương triệu kiến cũng giả bộ như không biết. Tiểu Trà biết ở cổng thành có một dòng sông ai uống vào làmang thai, thế là xúi Ngân Tử uống một ngụm, bị hắn tẩn cho một trận.
Chúng tôi tới Tế Tái quốc, bởi vì Ngân Tử muốn nhìn viên dạ minh châu ở KimQuang Tự của bọn họ, sau đó định lấy trộm. Chỉ tiếc là bị một con rắnchín đầu lấy trước một bước, thế là hắn vô cùng hối hận, nhưng ngại vìkẻ kia là thân thích của Đông Hải Long Vương, tôi không chịu giúp đỡ nên không dám đi cướp lại. Hướng Thanh cảm thấy hơi thất vọng vì sự cố chấp của hắn đối với đá quý…
Bởi sựyêu cầu khẩn thiết của Tiểu Trà, kẻ tự xưng là “sâu hoạt hình”, chúngtôi tới đất nước người lùn ở nước ngoài, không ngờ chuyến đi này khiếnmọi người đều thất vọng. Quốc gia nằm trên hòn đảo ấy vô cùng nghèo nàn, con người rất thấp, ăn mặc thì rách rưới, lương thực chính là lúa nước, đồ ăn đơn giản, chủ yếu là cà rốt với đậu phụ, thêm vào một ít cá nhỏ,thịt thì vô cùng hiếm hoi, chỉ có Quốc Vương mới được ăn. Có điều họ rất thích văn hóa Trung Nguyên, khi biết đoàn người chúng tôi tới từ ĐạiĐường, họ vô cùng tôn kính, còn có rất nhiều quý tộc mời chúng tôi tớiphủ làm khách, học Hán thi, thái độ rất cung kính, và hy vọng chúng tôiđịnh cư ở đây lâu dài. Nhưng chúng tôi thực sự không chịu đựng được vớicuộc sống bần hàn này, chưa được vài ngày đã vội vàng cáo biệt bỏ đi.Trước sự ca thán và bất mãn của chúng tôi, dọc đường Tiểu Trà chỉ nói:
“Sau này nơi này chắc chắn sẽ rất giàu có… Mọi người không thể dùng con mắtcủa hiện tại để nhìn về tương lai của họ… Hơn nữa sau này họ sẽ là đámngười hổ lang cầm thú, làm rất nhiều chuyện xấu với Trung Nguyên, chibằng chúng ta làm việc tốt, thu phục đất nước người lùn ngay đi.”
Đừng có ngốc nữa, cái nơi nhỏ bé bần hàn này, đất ít dân ít thì làm sao cóthể là kẻ địch của Trung Nguyên được? Hơn nữa Hoàng Đế Trung Nguyên chắc chắn không cần cái nơi nghèo nàn ấy, vừa xa vừa phiền phức, nếu thực sự thu phục họ thì phải hỗ trợ họ về kinh tế, lại phải phái quân đội đếnđóng trại ở đó, tốn thêm tiền! Mà thế thì đám người lùn ấy chắc sẽ mừnglắm.
Bởi vậy chúng tôi đều coi như gió thoảng bên tai trước những lời nói liên thiên của Tiểu Trà.
Đi mãi, thi thoảng gặp nơi nào phong cảnh đẹp thì ở lại vài tháng, chúngtôi dừng rồi lại đi, bất giác đã trải qua ba năm, cảm thấy thời giantrôi nhanh như tên bắn, cười một cái đã trôi qua. Sau khi đã thực sựnhận biết về thế giới, tôi cảm thấy ngày trước mình như ếch ngồi đáygiếng, chỉ nhìn thấy bầu trời xanh thẳm trên đầu mà không biết sự rộnglớn của thế giời, cũng không biết vẻ đẹp của từng mảnh đất.
Điềuquan trọng nhất là, có Hướng Thanh bên cạnh, cảm giác hài lòng khiến tôi không thấy mệt mỏi. Chúng tôi sẽ cùng nhau đi tiếp, hai người sẽ cùngnhau đi mãi, cho tới khi cảnh đẹp và văn hóa phong tục của cả thế giớinày đã được chúng tôi thưởng thức hết mới thôi.
Cuộc sống ấy thực sự rất vui vẻ.
Thi thoảng chúng tôi cũng lên trời thăm Tiểu Mao, ở vài ngày, kể cho nónghe những trải nghiệm và cảnh đẹp trên hành trình của chúng tôi, nó tỏra rất bất mãn khi tuần trăng mật của chúng tôi kéo dài tới mấy năm, đãthế lại không cho nó đi cùng. Nó bắt chúng tôi chờ nó tốt nghiệp xongrồi cả nhà tôi cùng đi chơi.
Đương nhiên là tôi đồng ý với yêu cầu của nó, chỉ cần nó nỗ lực học hành giỏi giang.
Sau khi chơi bời suốt bốn năm trời, một lần nữa tôi quay lại Thiên Giới thì nhận được một tin tức không hay lắm từ Mạc Lâm.
“Ném vào chuồng lợn, giấu đi, đừng để phát hiện ra.”
Thế là hai chúng tôi lén lén lút lút đưa cô gái đó vào chuồng lợn, đặt lênmột đống rơm, Ngân Tử chẳng biết lấy đâu được ít thuốc nước, đổ mạnh vào miệng nàng ta, không lâu sau thì nàng ta bắt đầu nôn ọe, nôn một lúclâu, cả người bắt đầu nóng bừng lên, rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi.
Tôi nhìn sắc trời, cảm thấy hơi lạnh, thế là tốt bụng lấy mấy bó rơm gần đó đắp lên người nàng ta để không bị lạnh.
Làm xong mọi việc, tôi chau mày quay về bếp, lần này không dám tự mình quyết định nữa, nghiêm túc hỏi Ngân Tử cách làm thức ăn.
Thì ra gạo phải vo rồi mới cho vào nồi.
Thì ra không được cho quá nhiều củi, lửa cũng không thể quá to.
Thì ra nội tạng của cá phải vứt đi.
Thì ra cá phải đánh vảy.
Thì ra muối không phải thích cho bao nhiêu thì cho.
Thì ra thảo dược của Mạc Lâm tương khắc với gỗ Phụng Hương… ăn vào sẽ chết người.
Nấu cơm phải học nhiều thứ thật, khó hơn cả đánh nhau. Tôi bận túi bụitrong bếp, lúc thì quên cái này, lúc thì quên cái kia, khó khăn lắm mớinấu chín được nồi cơm, cá cũng không dám làm tùy tiện, đánh vảy và mổbụng theo cách Ngân Tử dạy xong, tôi rắc ít muối và hương liệu vào, hấpchung với cơm.
Cứ được một khắc đồng hồ là tôi lại không kìm chếđược, đi xem tình hình ra sao, thi thoảng lại gọi hỏi mấy câu ngu ngốcnhư vì sao cơm nổi bọt trắng, cuối cùng tôi cũng nấu thành công một bữacơm, Ngân Tử thấy thức ăn ít quá, bèn giúp tôi xào một đĩa rau xanh.
Đây là thắng lợi vĩ đại nhất trong cuộc đời làm mèo của tôi, chắc chắn có thể được ghi vào sử sách, lưu danh thiên cổ.
Hào hứng bê thức ăn vào trong nhà, mẹ chồng, đại tẩu, đại bá, con trai đềuđang chờ để ăn cơm, đây là lần đầu tiên tôi gặp đại bá, trông huynh ấycó nét giống Hướng Thanh, nhưng to cao hơn nhiều, ánh mắt có vẻ ngơ ngơ, sống mũi rất thẳng, còn có một chòm râu rất đẹp, là một đại thúc rấtđẹp trai. Đại tẩu trước mặt huynh ấy cứ như là người khác vậy, giống một chú chim ngoan hiền, gọi dạ bảo vâng, không dám phản bác một câu, tìnhcảm của hai người rất thân thiết, tôi nhìn mà cũng thấy rất ngưỡng mộ.Tiểu Mao thì ngồi bên cạnh mẹ chồng, nói chuyện rất thân mật, khiến mẹchồng cười vui lắm.
“Bữa tối tới rồi.” Tôi vui vẻ gọi mọi người.
Mẹ chồng ngẩng đầu lên, thấy tôi thực sự mang thức ăn ra thì sắc mặt có vẻ dễ chịu hơn rất nhiều, bà hất hàm về phía bàn ăn:
“Đặt xuống đi.”
Tôi ngoan ngoãn đặt hết thức ăn xuống, Ngân Tử lại gần bày biện bát đũa,đại bá nhìn tôi một lúc lâu rồi nói với giọng ngưỡng mộ:
“Đệ đệ thật có phúc, vừa có vợ đẹp, lại có con xinh… haiz…”
Huynh nhìn vào bụng đại tẩu một cái, thở dài, đại tẩu cúi đầu, hình như hơi buồn, sắp khóc đến nơi, nghẹn ngào nói:
“Phu quân, tại thiếp không ra gì, hay là… chàng nạp thêm thiếp”
Đại bá vội vàng an ủi nàng:
“Người nhà quê, ngày nào cũng bận rộn, ai có tiền với thời gian nạp thiếp, nhà có một mình nàng là đủ rồi, nàng đừng lo.”
“Nhưng…” Đại tẩu còn định nói gì đó.
Mẹ chồng thì nghiêm nghị lên tiếng.
“Giờ có cháu nội rồi, mẹ cũng không vội nữa. Con còn nhắc chuyện này làm gì ? Dù sao các con cũng thành thân chưa được ba năm, cứ chờ xem, ăn cơmtrước đi.”
“Mẹ, cơm hôm nay do mẹ nấu à?” Tiểu Mao vội vàng nhảy xuống ghế, cảnh giác nhìn bàn thức ăn.
Tôi đắc ý gật đầu.
Tiểu Mao nhìn trời, rồi lại nhìn đất, lắp bắp nói.
“Ừm… con đột nhiên nhớ ra còn bài tập chưa làm xong, còn vài việc nữa, con đi trước đây”
Tôi vội vàng chặn nó lại:
“Chuyện quan trọng đến đâu thì cũng phải ăn xong mới được đi, phải nếm thử tay nghề ưu tú của mẹ chứ.”
Ngân Tử kéo nó lại, cười khẽ:
“Rau là ta làm, an tâm đi.”
Tiểu Mao lúc này mới an tâm ngồi xuống.
Tôi nhìn xung quanh, phát hiện người quan trọng nhất không có mặt, vội hỏi:
“Hướng Thanh đâu ạ?”
Đại tẩu vừa xới cơm, vừa đáp:
“Hôm nay đệ ấy tới Diệp gia thoái hôn, lại phát hiện ra ở Diệp gia trấn cóyêu quái gì đó đang tác quái, thế là đi thu phục yêu quái, nói là mìnhsẽ ăn tạm cái gì đó ở ngoài, muộn mới về, chúng ta cứ ăn trước.”
Chàng không về ăn cơm… chàng không về ăn cơm…chàng không về…
Cá đổi lấy được sau khi bán thân ở Đông Hải, gỗ Phụng Hương trên ThiênGiới, cánh hoa của Bách Hoa Tiên Tử, Tam Muội Chân Hỏa của Na Tra…
Nỗ lực một ngày một đêm, giờ tôi nhìn bàn thức ăn, cảm giác muốn khóc màkhông rơi nổi lệ. Thấy mọi người cầm đũa, tôi vội vàng bò ra trên bànnhư mèo vồ thức ăn, giữ đồ ăn lại, khóc nói:
“Phải để phần cho Hướng Thanh! Không được ăn hết! Không được!”
Mọi người đều giật mình vì thái độ của tôi, cũng có thể là giật mình vì lúc tôi lao tới không cẩn thận làm vỡ cái ghế đá, bèn ngoan ngoãn để tôilấy đĩa ra múc hai đĩa đầy thức ăn phần Hướng Thanh, cũng chẳng ai nóinăng gì nhiều, tự giác ăn cơm. Họ vừa ăn vừa thoáng chau mày, chỉ có đĩa rau trên bàn là hết nhanh nhất, mẹ chồng còn chu đáo gắp cá cho TiểuMao:
“Cháu ăn nhiều vào cho mau lớn.”
Tiểu Mao đau khổ nếm một miếng cá, khựng lại một lát rồi mới an tâm ăn tiếp, tuy rằng trôngnó nhai có vẻ khó nhọc, nhưng cuối cùng cũng nuốt xuống.
Tôi biết là thằng bé này được Oa Oa với Lạc Lạc chiều chuộng nhiều đâm ra kén ăn mà! Thức ăn bình thường không thể lọt vào mắt nó. Trên thực tế, nhữngthứ ở trên Thiên Giới cực kỳ có ích cho sức khỏe của người phàm, có thểcường thân, kéo dài tuổi thọ. Mấy ngày sau khi mẹ chồng ăn bữa cơm này,mắt đã sáng hơn nhiều, xương cốt cũng khỏe mạnh hơn, có thể không cầnchống gậy để đi lại, bà còn cho rằng mình khỏe lại một cách bất thường,chứng tỏ tuổi thọ không thể kéo dài được lâu nữa, bắt người nhà phảichuẩn bị sẵn áo quan… Đúng là buồn cười. Làn da của đại tẩu thì đẹp hơntrước rất nhiều, các nếp nhăn nơi khóe mắt cũng biến mất, nàng ta vuilắm, ngày nào cũng cười tươi rói.
Đương nhiên, họ đều không biếtnguyên do của những việc này, ngay cả bản thân tôi đến khi Ngân Tử nóicho mới biết, nhưng những việc này không thể nói cho người bình thường,cứ mãi mãi coi nó như là một bí mật thôi, chúng tôi không nhắc tới, bâygiờ chỉ cần tiếp tục ngồi ngoài cửa chờ Hướng Thanh về nhà ăn cơm làđược.
Gió đêm se se lạnh, tiếng côn trùng kêu rỉ rả, sương đêmmang theo một hơi lạnh lẽo luồn vào cơ thể tôi. Ăn cơm xong tôi chủ động đi rửa bát, nhờ có thân thủ nhanh nhẹn mà không làm vỡ cái bát nào. Sau đó Ngân Tử vào chuồng lợn bắt mạch khám bệnh cho cô gái kia, nàng tauống ít thuốc vào, cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại, sau đó luôn miệng đatạ chúng tôi, một con lợn gần đó chạy lại, thân mật hôn nàng ta mấy cái, khiến nàng ta sợ hãi hét lên.
Ngân Tử bực bội gắt lên:
“Hét cái gì mà hét, chưa nhìn thấy lợn bao giờ à?”
“Lần… lần đầu tiên thấy con còn sống…” Cô gái có vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫncảnh giác dịch sang bên mấy bước, tránh con lợn kia đi.
Tôi lườm con lợn một cái, nó ngoan ngoãn chạy đi, lúc này cô gái mới thở phào một hơi, tự giới thiệu bản thân:
“Tôi… tôi tên là Tiểu Trà, là… là người của nước khác, thế nên không hiểu lắm về văn hóa của Trung Thổ, thường gây ra trò cười, xin đừng phật ý.”
“Nói vớ vẩn.” Ngân Tử lập tức vạch trần lời nói dối của nàng ta. “Nơi này là chính giữa của Trung Thổ, với thân thủ và tính cách vô tâm của cô, nếumột mình từ nước khác tới thì chắc chắn không thể nào tới được đây, chết ở dọc đường rồi, hơn nữa muốn đi qua các thành, trấn đều phải có giấythông hành, cô có không?”
Tiểu Trà hình như hơi giật mình, lắp bắp bổ sung thêm:
“Tôi… thực sự không phải người nước này, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào… nhưng tôi thực sự không phải người xấu.”
Ngân Tử lườm nàng ta một cái:
“Thế cô thấy chúng tôi có phải người xấu không?”
“Đương nhiên không phải, các người đã cứu tôi, chắc chắn là người tốt.” Ánh mắt Tiểu Trà nhìn Ngân Tử tràn đầy vẻ hoan hỉ.
“Ánh mắt của cô chắc chắn là có vấn đề.” Ngân Tử đứng lên, phủi những sợirơm bám trên người đi. “Được rồi, cho dù là người như thế nào, tóm lạilà bệnh đã khỏe thì mau lên đường, chỗ chúng tôi không có phòng trốngcho cô, cũng không có thời gian để chăm sóc cô.”
Tiểu Trà hoàn toàn không nổi giận, ngược lại còn nói đầy vẻ sùng bái: