Hải Dương đã ngất ngây thấy Hướng Thanh quay về thì lập tức nhào đến ôm chặt không buông,miệng còn lải nhải kể lể, tôi phẫn nộ chạy lại gần, đá mạnh hắn, khiếnhắn đau la oai oái.
Những người khác đều lục tục đứng lên, mộtlần nữa kính rượu Hướng Thanh, Hướng Thanh thực sự không uống nổi nữa,suýt thì nôn ra. Tôi vội vàng pha một cốc trà đặc cho chàng giải rượu,và ra lệnh cho tất cả mọi người không được mời chàng nữa.
Tiểu Tử ngoan ngoãn giúp tôi cho một ít bột hoa tỉnh rượu vào trà, sau đó tò mò hỏi:
“Hướng Thanh đại nhân, ngài đi đâu uống rượu thế?”
Nhắc tới câu hỏi này thì Hướng Thanh đột nhiên đỏ mặt, chàng nắm tay tôi nói:
“Ca ca của nàng thật quá đáng, huynh ấy đưa ta tới Túy Hồng Lâu uống rượu hoa.”
“Ồ, rượu hoa ngon không?” Tôi tò mò hỏi.
“Làm sao mà ta uống được loại rượu đó!” Hướng Thanh xấu hổ nói. “Nhìn thấyđám nữ nhân đó là ta vội vàng kéo ca ca của nàng ra ngay. Huynh ấy sốngchết không chịu, còn ôm lấy cột, thế là chúng ta một người kéo một người giữ, không cẩn thận làm đổ cả Túy Hồng Lâu, lằng nhằng với lão chủ rấtlâu, sau đó ca ca nàng phải đền tiền, nếu không bọn ta chẳng thể về nhàđược.”
“Không sao, ca ca của thiếp nhiều tiền lắm, vợ bé củahuynh ấy càng giàu hơn, hơn nữa đã muốn đi thì đám người kia cũng khônggiữ lại được.” Tôi an ủi chàng, để chàng không phải lo lắng.
Thiếu Chúng đã say mơ màng, hắn ngẩng đầu lên giễu cợt Hướng Thanh:
“He he… nam nhân… nam nhân đại trượng phu, uống rượu hoa có gì mà to tátđâu, bọn tôi khi hạ phàm làm nhiệm vụ, thi thoảng cũng uống vài ngụm.”
Lời còn chưa dứt, một ly rượu đã ném thẳng vào đầu hắn, Tiểu Tử giận điên người, lao tới như một con hổ, nhéo tai hắn quát:
“Chàng dám giấu thiếp đi uống rượu hoa?”
Thiếu Chúng đau quá, lập tức bịt tai lại hét:
“Đồ đanh đá, sao lại mạnh tay thế! Á á á! Đừng nhéo nữa! Ta nhận lỗi! Tuylà uống rượu hoa nhưng ta chưa tìm cô nương nào để làm chuyện có lỗi với nàng mà! Mau buông tay ra!”
“Chàng lừa ai hả? Nói là ra ngoàilàm nhiệm vụ! Vậy mà lại làm cái việc này! Hôm nay thiếp không tha chochàng đâu!” Tiểu Tử hất đổ một cái ghế, chuẩn bị tiến hành bạo lực giađình.
Tôi thấy tình thế không bình thường thì vội vàng lao tới, bảo vệ cái ghế và mỉm cười:
“Cô định đánh người thì ra ngoài cửa lấy thanh củi, dụng cụ trong nhà ta đều là tự tay Hướng Thanh làm, làm hỏng thì tiếc lắm.”
Tiểu Mao lại còn chu đáo mang vũ khí đến cho Tiểu Tử, Thiếu Chúng bị đánhlăn lê bò càng mà vẫn không dám đánh trả, miệng chỉ hét lên:
“Tiểu Mao, ngươi là tiểu tử chết tiệt, lần sau thúc thúc không cứu ngươi nữa! Tiểu Tử dừng tay đi! Những gì ta nói là thật mà, ta tuyệt đối không đitìm những nữ nhân khác.”
“Chàng mà dám ra ngoài tìm một nữ nhânthôi thì lão nương sẽ tìm cả trăm nam nhân ngay! Cho chàng thành con bòmọc sừng luôn!” Tiểu Tử càng đánh càng hăng, vẫn không buông tha.
Hai người họ đánh nhau rất kịch liệt, chúng nhân đều chỉ mỉm cười tránh đi, duy chỉ có Đường Tam Tạng là cố gắng khuyên nhủ điều gì đó. Tôi vô cùng căng thẳng, chỉ sợ bị hỏng mất món đồ nào trong nhà, bèn lập tức chuyển hết những đồ đạc quan trọng ra ngoài cửa.
Lúc này thì hình nhưTrư Bát Giới hiểu hết mọi chuyện, hắn vừa than Thiên Giới cũng có ngườixấu, vừa ra sức ăn uống, hai mắt liên tục nhìn về phía Hàn Kính, rồi bớt chút thời gian để hỏi han về Hằng Nga.
Hàn Kính chẳng thèm đếmxỉa gì đến hắn, sau khi lườm hắn một cái, bèn kéo Tiểu Trà và Bách Tàira dưới gốc cây ngoài sân và bắt đầu xem bói.
“Hàn Kính tỷ tỷ, tỷ là thần tiên, chắc chắn là bói giỏi lắm.” Tiểu Trà cườinịnh nọt. “Chi bằng tỷ bói cho muộn xem khi nào có vận đào hoa, mấyngười, trượng phụ tương lai là ai? Đẹp trai không? Có tiền không?”
Bách Tài cười nói:
“Muội lại còn đòi một đống hoa đào cơ à? Tham lam quá.”
“Tỷ không hiểu đâu.” Tiểu Trà cười đùa với nàng ta một lúc, rồi lại quấn lấy Hàn Kính thỉnh cầu.
Hàn Kính lấy chiếc gương đồng dùng để xem nói ra, đặt tay lên mặt gương, một lúc sau mới chầm chậm lắc đầu:
“Không hay lắm.”
“Sao ạ?” Tiểu Trà trở nên hồi hộp.
Hàn Kính giải thích cho nàng ta:
“Vận đào hoa của muội sắp đến rồi, trong đời này chỉ có một bông. Trượng phu không cao lắm, cũng không đẹp trai, tính tình khó chịu, tuy rằng cótiền nhưng lại rất keo kiệt. Hơn nữa lại đối với muội không tốt, ngàynào cũng đánh cũng chửi, gây khó dễ cho muội, cuộc sống này… khó sốnglắm.”
“Thê thảm vậy sao?” Tiểu Trà biến sắc, không lâu sau thìhằn học nói. “Quả nhiên nam nhân đều không phải người tốt, cùng lắm thìcả đời này muội không cần nam nhân nữa! Tóm lại thà chết chứ không cướiloại nam nhân khốn kiếp như vậy!”
Bách Tài an ủi:
“Đừng có để bụng, Hàn Kính có lúc bói chỉ đúng tám phần thôi.”
Hàn Kính lạnh lùng nói:
“Cô nói thế là có ý gì?”
“Ừ.” Tiểu Trà hình như cũng chẳng để bụng những lời họ nói, chỉ lẩm bẩm một mình:
“Nữ nhân thì phải tự cường, cùng lắm thì mình mở một cửa tiệm nào đó để kiếm tiền sinh sống, thanh lâu có lẽ là kiếm được nhất?”
Bách Tài nghe nói đến chủ đề làm ăn là lập tức xen vào:
“Thanh lâu với sòng bạc đều dễ kiếm tiền nhất, tiếc là ở trên Thiên Giới không cho chúng ta hạ phàm mở tiệm, nếu không thì chắc chắn ta sẽ mở mộtcái.”
Ba người hứng khởi trò truyện với nhau, trong phòng thìThiếu Chúng đã bị Tiểu Tử đánh ngất, Hải Dương phớt lờ lời kêu cứu củahắn, chỉ trao đổi với Hướng Thanh kinh nghiệm thu phục yêu quái. ĐườngTam Tạng khuyên chán không ăn thua, bèn cáo từ định tìm chỗ nghỉ ngơi,tôi bèn sắp xếp cho ông ta tới phòng của Ngân Tử.
Không bao lâusau thì trời sáng, mọi người thấy thời gian đã muộn bèn cáo từ ra về,người say, người tỉnh, người ngất ngây cùng bay lên trời, người cưỡibạch mã còn chưa tỉnh, đồ đệ của ông ta là Trư Bát Giới ngủ ngon lànhtrong bếp, Sa Ngộ Tĩnh thì vào phòng chứa củi, Tôn Ngộ Không không có vẻ gì là mệt mỏi, thế là ép họ dậy, tiếp tục đi về phía tây, để lại mộtđống đồ bẩn thỉu khắp phòng cho tôi dọn dẹp.
Hướng Thanh tửulượng kém nên đã ngủ từ lâu, Tiểu Trà bị Bách Tài xúi giục cũng uống một ly rượu cáo biệt, giờ rượu mới ngấm, chắc cũng ngất ngư, nàng ta ngồi ở bậc cửa khóc tu tu, vừa khóc vừa nói những câu mà tôi chẳng hiểu. Nàngta nói mình mới tốt nghiệp cấp hai, bị cái gã nào đua xe đâm phải, bâygiờ chắc chắn cha mẹ đang đau lòng vì cái chết của mình, lại nói nàng ta rất nhớ bằng hữu và bạn học, xuyên không thì sao, chẳng có gì hay cả,xui xẻo lắm… Nàng nhớ bố, nhớ mẹ, nhớ bạn bè, nhớ máy tính, nhớ KFC, nhớ bánh ga tô, nhớ cuốn tiểu thuyết chưa đọc xong… Nhưng không về đượcnữa… Nàng muốn về nhà, nàng không muốn ở đây…
Tuy rằng tôi khônghiểu lắm, nhưng thấy nàng ta buồn như vậy thì cũng hơi bất nhẫn, tim tôi bất giác mềm xuống, thế là lại gần ôm đầu nàng ta an ủi rất lâu, chotới khi tiếng khóc ngừng lại và nàng ta mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tiểu Mao cũng mệt quá nên đi ngủ từ sớm, tôi vào phòng Hướng Thanh, thấychàng nằm trên giường quên cả tháo giày, bèn cởi áo và cởi giày giúpchàng, quay lại nhìn gương mặt ngủ say của chàng, trong lòng thầm cảmthấy hạnh phúc, thế là tôi bò lên giường, thơm mấy cái lên má chàng, quả nhiên là ngủ say không hay biết gì.
Ừm, ngộ nhỡ lúc này có kẻxấu tới thì làm thế nào? Tôi phải ở lại đây để bảo vệ chàng. Tìm chomình một lý do thiên kinh địa nghĩa, tôi vui vẻ cởi bỏ y phục, ngủ bêncạnh chàng.
Nhịp tim của chàng nghe còn hay hơn tiếng tiên nhạc,vòng tay của chàng còn ấm áp hơn cả cái chăn, tôi hôn lên má chàng, nhẹnhàng ôm hông chàng và cũng mơ màng chìm vào giấc mộng. Nhưng đã quá nửa đêm nên tôi ngủ không ngon, hình như còn đá cả chăn…
Hôm sau là một ngày nắng, mặt trời rọi thẳng vào cửa sổ, ánh nắng rực rỡđánh thức tôi khỏi giấc mộng đẹp. Dụi đôi mắt ngái ngủ, tôi phát hiện ra chăn rơi dưới đất, Hướng Thanh vẫn đang nằm trong lòng tôi, hơi thở của chàng đều đều, dường như ngủ còn sâu và ngon giấc hơn tôi. Gương mặtchàng ánh lên vẻ dịu dàng, có lẽ cũng đang nằm mơ thấy một giấc mộngđẹp.
Tôi trở mình ngồi lên thân hình khỏa thân của chàng, đưangón tay ra vuốt trán chàng, chầm chậm xoay mấy vòng, rồi lại men theolông mày, sống mũi trượt xuống, dừng lại trên môi chàng, mỉm cười đẩyđẩy, thấy chàng không tỉnh lại, thế là tôi cúi xuống hôn, dùng lưỡi cuốn nhẹ đôi môi chàng, rồi chầm chậm đưa lưỡi vào bên trong.
Cuốicùng Hướng Thanh cũng tỉnh lại, chàng mơ màng mở mắt ra, tôi thấy thếlập tức trèo xuống khỏi người chàng, chàng dụi mắt, hình như thần trívẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi hỏi:
“Mặt trời đã to thế kia cơ à, hôm nay ta ngủ quên mất, giờ này là giờ nào?”
“Sắp trưa rồi.” Tôi vội vã đáp.
“Ồ.” Hướng Thanh nhắm mắt vào một lát, rồi đột ngột mở bừng ra, “Sao nàng lại ở trên giường của ta?”
“Hôm qua thiếp ngủ với chàng mà.” Tôi vừa nói vừa ngọ nguậy trong lòng chàng.
Ánh mắt của Hướng Thanh trượt từ mặt tôi xuống dưới, chàng im lặng tronggiây lát rồi đột nhiên quay đầu đi, nhìn vào vách tường ra lệnh.
“Mau… mau mặc y phục vào!”
Tôi cúi đầu nhìn y phục của mình, vì tư thế ngủ không được đẹp mắt nênchiếc áo mỏng manh đã bị tuột ra, phần ngực trễ nải, để lộ bầu ngực căng tròn. Váy cũng bị vén lên, để lộ đôi chân thuôn dài.
Có cái gì không đúng sao? Đã từng ngủ với nhau không mặc gì, giờ mặc mà cũng sợ hay sao? Nhưng tôi vẫn hỏi Hướng Thanh:
“Chàng sao thế?” Chàng quay đầu lại, mặt càng đỏ hơn, hơi thở thì dồn dập,hình như đang chịu đựng một việc gì đau đớn lắm, khiến tôi thầm lo lắng, thế là lại hỏi, “Có phải chàng thấy không khỏe chỗ nào không?”
“Không phải…” Hướng Thanh bịt mũi, nhảy xuống giường rồi mặc quần áo vào.
Đột nhiên tôi phúc chí tâm linh, vỡ lẽ ra:
“Có phải chàng muốn ăn thiếp không?”
Hướng Thanh nghe thấy câu ấy của tôi thì suýt ngã nhào ra:
“Bây giờ không muốn ăn.”
Tôi không biết nên nói gì, đừng nói là tôi không biết Hỏa Diệm Sơn ở đâu, cho dù có biếtcũng chẳng có tiền cho anh ta đi xe tới đó. Nghĩ ngợi trước sau, cuốicùng vẫn quyết định đưa anh ta đi gặp cảnh sát, để công bộc của nhân dân giải quyết vấn đề này.
Ngưu Ma Vương thấy tôi dẫn anh ta đi thìchẳng hỏi tiếng nào đã đi theo. Cái điệu bộ không chút đề phòng ấy khiến tôi cảm thấy mình như mẹ mìn đang lừa bắt trẻ con.
“Ca ca, huynh ra rồi hả?”
Chưa đi được mấy bước thì sau lưng vang lên một giọng nói lanh lảnh, chúngtôi quay đầu lại, thấy một thiếu nữ xinh đẹp dị thường, cô buộc gọn máitóc dài như tơ ra sau lưng, mặc một chiếc quần bò màu xanh với sơ mitrắng, bước chân nhanh nhẹn tới gần, lại gần, tôi mới ngỡ ngàng pháthiện ra đó là một người con trai.
“Ngân Tử?” Ngưu Ma Vương cũng hoan hỉ lại gần.
Tôi thấy người nhà thực sự đã tới đón anh ta thì thở phào nhẹ nhõm, cảmthấy may mắn vì không phải đưa người tới chỗ cảnh sát nữa.
Mỹ nam tên Ngân Tử lại gần, thân mật nhón chân lên, vỗ vai Ngưu Ma Vương:
“Huynh cũng thật là, quay về mà không tìm đệ. Địa điểm của Hỏa Diệm Sơn bây giờ thay đổi rồi, để đệ đưa huynh đi tìm đại tẩu.”
Ngưu Ma Vương chỉ tôi nói:
“Muội tử thì sao?”
“Được rồi, chuyện này chờ chúng ta quay về rồi nói.” Ngân Tử vừa lôi vừa kéoanh ta đi, lúc đi qua chỗ tôi còn quay đầu lại nở nụ cười khuynh quốckhuynh thành, “Làm phiền cô quá, sau này sẽ tới cảm ơn.”
Tôi ngơ ngác, gật đầu rồi chuẩn bị đi về nhà. Lúc quay người đi, thấy đường dây điện trống không, tôi vui vẻ nói:
“May quá, con quạ đáng ghét kia cuối cùng cũng biến mất rồi.”
Lời nói vừa dứt, Ngân Tử lập tức quay đầu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn giết người, nói khẽ:
“Con mèo chết tiệt, cứ chờ đấy!”
Rốt cuộc hắn giận cái gì nhỉ…
Điều tôi không thể ngờ được là chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, cái tin Lâm Tiểu Miêu là em gái của tội phạm giết người đã lan đi khắp trường. Hơn nữaphiên bản liên tục được update, cuối cùng không biết vì sao lại biếnthành anh chàng đó là lính đặc chủng đã xuất ngũ, giết người như ngóe,tay dính đầy máu tươi, sau đó vì giết người vô số nên bị nhốt vào tù,nhưng vì bệnh tâm thần nên không bị tử hình. Nay được ra tù, anh ta ratay đấm nát chiếc BMW ở trên đường, đánh chết chủ nhân của chiếc xe. Hơn nữa còn buông lời, ai đối xử không tốt với em gái mình thì sẽ tới tậnnhà đánh chết.
Học sinh cả trường cứ thấy tôi là sợ hãi tránh xa, mấy học sinh cá biệt ngày trước thì càng khúm núm, còn có hai ngườiđịnh gọi tôi là đại ca. Rồi có mấy kẻ hình như là phần tử bất lương, nhờ người giới thiệu, tìm tới tận nhà tôi, muốn làm quen với Ngưu Ma Vương. Ngay cả giáo viên khi gặp tôi cũng nói năng khách khí vài phần, cứ nhưthể chỉ sợ tôi tố cáo với anh trai.
Đối với vấn đề này, tôi đã cố gắng giải thích rất rất nhiều lần, nhưng một cái miệng không địch nổitrăm, may là Tiêu Vũ chơi với tôi từ nhỏ tới lớn và Tiểu Mao vẫn khônghề thay đổi thái độ, nếu không thì tôi chẳng còn người bạn nào nữa. Nhờcó họ giúp ngăn chặn lời đồn mà sau ba tuần, tin đồn ấy dần dần lắnglại, gần như sắp biến mất, không ngờ đúng vào lúc quan trọng thì cái anh chàng tên Ngưu Ma Vương ấy lại chạy tới trường tìm tôi, lần này anh tađóng bộ comple, thắt cà vạt cẩn thận, còn đeo cả kính râm, trông y nhưxã hội đen, bên cạnh còn có một mỹ nhân xinh đẹp mặc bộ đồ Chanel, khiến bảo vệ ở trường chúng tôi sợ quá, suýt thì báo cảnhsát.
Dưới sự chú mục của các bạn, tôi không thể trốn đi đâu, chỉ đành rụt rè đi ra cổng hỏi anh ta:
“Chẳng phải anh về nhà rồi sao?”
“Đúng thế.” Ngưu Ma Vương cười, lộ hàm răng trắng bóng, “Ta tới thăm muội đây.”
Tôi thực sự muốn khóc, nói thẳng:
“Tôi thực sự không quen anh.”
“Không sao, không sao, ta quen muội là được.” Ngưu Ma Vương sảng khoái vỗ vaitôi, đầy vẻ thông cảm, rồi lại kéo mỹ nhân bên cạnh, nói, “La Sát, muộitử cho dù biến thành người thì cũng đáng yêu.”
La Sát che miệng cười, dịu dàng vỗ tay anh ta, lại gần nói với tôi:
“Đừng sợ, chúng ta không làm tổn thương em đâu. Thời gian trước tướng côngnhà ta mới ở trong ngục ra, đi trên đường gặp em tốt bụng giúp đỡ. Cámơn em lắm. Hay là chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.”
“Không cần đâu ạ… giúp người là việc tốt mà…” Tôi cũng không biết mình đang nói gì.
“Cũng phải. Thôi cứ từ từ từng bước.” La Sát gật đầu lí giải, sau đó nhìnquần áo của tôi, chau mày. “Sao muội tử ăn mặc đơn giản như vậy, chẳngnhẽ giờ gia cảnh không tốt lắm sao?”
Ngưu Ma Vương vừa nghe thấy thế thì lập tức rút một tập tiền trong ngực ra, chọn mấy tờ mệnh giá to nhất nhét vào tay tôi:
“Mau cầm lấy, đừng phải chịu khổ.”
La Sát ngăn anh ta lại:
“Cái chàng cầm là tiền Việt Nam, sao đi du lịch về vẫn không đổi lại? Tiền này ở đây không đáng giá.”
“Chẳng phải số càng to càng tốt sao?” Ngưu Ma Vương ngơ ngác.
“Tôi thực sự không cần…” Luôn miệng từ chối mà La Sát vẫn không thèm đếm xỉa gì tới, kéo tay tôi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
“Tẩu tẩu đưa muội đi mua quần áo đẹp, tiếc là bây giờ mới biết địa chỉ củamuội, nếu không đã sớm chăm sóc muội, không để muội chịu khổ thế rồi.”
“Hai người… đừng mà! Tôi còn chưa tan học mà! Cứu với.” Bị hai người cứ như xã hội đen thế này lôi đi khiến tôi thấy sợ hãi.
Mặc cho tôi từ chối thế nào, họ vẫn cố nhét cho tôi một đống quần áo, trang sức, túi xách mà họ nói là quà cảm ơn, tất cả đều là hàng hiệu. La Sáttrưng ra bộ mặt của xã hội đen:
“Muội mà không nhận là ta giảiquyết muội luôn! Nhất định phải mặc! Nếu không coi chừng ta đánh muộiđó! Để em chồng ăn mặc rách rưới, người ta lại tưởng ta ngược đãi muội.”
Cô ta vừa nói vừa vặn các khớp xương kêu răng rắc. Ngưu Ma Vương đứng cạnh thì nhét tiền vừa phụ họa:
“Không có tiền thì tìm ca ca, muốn bao nhiêu cũng cho, nếu có ai bắt nạt muộithì muội nói, tuy rằng bây giờ ta không được giết người, nhưng giúp muội đánh hắn bán thân bất toại thì vẫn được.”
Một cơn gió lạnh thổiqua, trên con phố thương mại tấp nập nhất của thành phố O, tất cả nhữngngười đi đường đều tránh xa chúng tôi mười mét.
La Sát ép tôiphải chỉ đường để lái xe tới tận cái ngõ gần cửa nhà tôi, sau đó cho tôi xuống, còn mình thì thân mật đi với Ngưu Ma Vương, trước khi đi còn vẫy tay với tôi, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Tôi chỉ thấy người ta dùng bạo lực để cướp bóc chứ chưa thấy ai dùng bạo lực để tặng quà.
Tay tôi ôm một đóng túi to túi nhỏ các loại trang sức, phục trang hàng hiệu của các nhãn Lam Vũ, Chanel, Catier… chất cao như núi, trong túi lạicòn bị nhét ít nhất cũng đến một trăm nghìn tệ, thẫn thờ đứng ở đầuđường, không biết mình quen hai người đáng nghi này được coi là may mắnhay xui xẻo nữa.
Mang về hỏi Hoa Dung vì cô là người rất có kinhnghiệm xã hội, rồi sau đó cất hết đồ vào trong tủ không dùng đến, nếusau này có vấn đề gì đó thì trả người ta là được. Bất lực lắc đầu, tôiđang định quay về căn phòng đơn giản của mình thì lúc qua đường, ngướcmắt lên nhìn, bệnh viện thú cưng đối diện hôm nay khai trương, bệnh viện không to lắm nhưng sáng sủa, trông rất ấm áp, bên ngoài có mấy lẵng hoa chúc mừng, tấm biển bị bọc bởi giấy đỏ cuối cùng cũng lộ ra “bộ mặtthật” - Bệnh viện thú cưng Miêu Miêu.
Tôi nghe như có sét đánh bên tai, mãi sau không nói được lời nào.
Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái… cho dù tên của bệnh viện thú cưng ở đối diện có giống tên mình đi chăng nữa thì có lẽ cũng chẳng có gì làlạ nhỉ? Tôi quay đầu lại nhìn bệnh viện đó, rồi bất lực đi về nhà, cẩnthận cất hết các thứ vào cái tủ vải mua với giá mười bảy tệ, cái tủkhông đủ để nhét, tôi đành tìm một cái thùng chứa đồ, rồi ném mấy cáitúi vào đó.
Di động lại đổ chuông, là điện thoại của Ngao Vân gọi tới, giọng điệu của anh ta vô cùng dịu dàng, nói là muốn hẹn tôi đi ăncơm, rồi có chuyện cần nói, giọng điệu vô cùng nghiêm túc, lại có vẻ gìđó như thành khẩn khiến tôi không thể từ chối.
Gần đây anh thường tới cổng trường chờ tôi và Tiểu Mao, cuối cùng thì là chờ tôi và khôngcho Tiểu Mao đi cùng. Cho dù là một người trì trệ như tôi thì cũng hiểuđang xảy ra chuyện gì. Theo cách giải thích của anh thì là, từng gặp tôi trong cuộc thi Taekwondo ngày trước, bị trúng tiếng sét ái tình, đikhắp nơi tìm tung tích của tôi, cuối cùng ông trời không phụ lòng người, đã tìm thấy ở thành phố O, thế nên không muốn bỏ cuộc.
Lời giảithích này nghe rất miễn cưỡng, nhưng tình cảm của anh ta dành cho tôithì không như là giả, thêm vào đó là thiện cảm từ trước, thế nên tôicũng chẳng có lý do gì để từ chối lời mời này, chỉ là không muốn theoanh vào mấy nhà hàng sang trọng khiến tôi cảm thấy khó chịu, đa số làchuyển địa điểm tới khu vui chơi hoặc là rạp chiếu phim.
Lần nàyanh khác với mọi lần, đã đặt bàn ở một nhà hàng trên tầng cao của mộtkhách sạn sang trọng nhất thành phố, thế là bình thường vẫn quen mặtmộc, tôi đành tìm Hoa Dung giúp tôi trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váyđẹp nhất của mình, chờ anh tới đón.
Ngao Vân ở trên xe chẳng nóinăng gì, tôi bước vào nhà hàng mới phát hiện ra nó không một bóng người, cứ như mấy tình tiết khoa trương trong phim Hàn. Tiếng dương cầm dudương, kể lể một câu chuyện tình yêu lãng mạn. Trên bàn, hoa hồng nở rộ, trong chiếc ly thủy tinh là màu sóng sánh của rượu vang trông như đáquý. Người bồi bàn mang lên món khai vị rồi lặng lẽ lui ra.
Lúcnày đã là tối, ngoài cửa sổ có thể thưởng lãm khu vực phồn hoa nhất củathành phố. Khắp nơi là những tòa nhà cao tầng, nhấp nháy có vô số nhữngánh đèn, khiến người ta cảm giác như đang đứng giữa một bầu trời đầysao, nhưng lại không có một ngôi sao nào, vầng trăng sáng dường như cũng đã bị ánh đèn dưới mặt đất làm lu mờ vẻ đẹp.
Ngao Vân ân cần mời tôi ăn cơm, nhưng trong lòng tôi bỗng có cảm giác thật kỳ lạ, ăn mà không chút hứng thú, thế là hỏi thẳng:
“Rốt cuộc hôm nay anh tìm tôi có việc gì?”
“Tôi không kiên nhẫn chờ được nữa.” Ngao Vân dừng tay, móc ra một chiếc hộpnhỏ màu vàng khảm ốc trong túi áo ra, nhẹ nhàng mở ra, bên trong là mộtchiếc nhẫn kim cương rất to, “Tôi muốn em cưới tôi sau khi tốt nghiệp.”
“Không được.” Tôi trả lời rất nhanh.
“Vì sao?” Biểu cảm của Ngao Vân vẫn không hề thay đổi, nhưng ánh mắt thoáng tối đi. “Tôi sẽ khiến em được hạnh phúc, bất cứ thứ gì trên đời này màem muốn, tôi đều có thể cho em, muốn đi đâu thì điđó.”
Tôi cũng không biết không được ở điểm nào, chỉ từ chối theo trực giác.
“Tôi rất nghiêm túc, đời này chỉ cưới mình em, tuyệt đối không hai lòng.”Ngao Vân thề thốt một câu mà bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn nghe, sựthành khẩn khiến bất cứ ai cũng phải xiêu lòng.
Tôi nghĩ ngợi rồi nói:
“Chúng ta không môn đăng hộ đối, nhà anh sẽ không thích tôi đâu.”
“Đây không phải là vấn đề.” Ngao Vân đột nhiên bật cười, “Tôi đã mất phụhoàng… không, bố tôi biết chuyện này nhưng không có ý kiến gì, sau nàycho dù có cưới thì cũng không gây khó dễ gì cho em đâu, mẹ tôi thì ẩn cư ở thâm sơn từ lâu, không thích qua lại với người ngoài, cũng không baogiờ hỏi han chuyện của tôi.”
“Quá đường đột, chúng ta mới quen nhau hơn một tháng.”
“Còn hơn cả ngàn năm.”
“Tôi vẫn chưa hiểu nhiều về anh.”
“Thế thì đính hôn trước, sau đó tìm hiểu sau, em muốn biết chuyện gì tôi sẽ nói hết.”
“…”
Tôi chẳng còn lời nào để nói, chỉ cúi đầu, “Để tôi suy nghĩ đã.”
“Cho tôi kết quả trong vòng ba ngày được không?” Ngao Vân hình như đang sốt ruột chuyện gì đó.
Tôi gật đầu đồng ý.
Thế là anh ta không kiên trì tiếp nữa, thản nhiên ăn cơm tiếp, giúp tôi gỡthịt cua như thể tôi là một đứa trẻ, hành động chu đáo này thật khiếntôi cảm động.
Trên đường về nhà, anh vừa lái xe vừa tự tin nói với tôi:
“Tôi chờ tin vui của em.”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ bước xuống xe, cám ơn anh rồi đi về phòngmình, ôm lấy con mèo Kitty lăn lộn trên giường, không thể nào hạ nổiquyết tâm. Thế là tôi gọi điện thoại cho Tiêu Vũ, muốn nghe ý kiến củacô. Nhưng cô lại giáo huấn tôi như giáo huấn một con ngốc:
“Mộtngười đàn ông tốt như vậy, một mối nhân duyên tốt như vậy mà bỏ lỡ thìcậu sẽ hối hận tới tận kiếp sau. Ngao Vân vừa có tiền vừa có sắc, đúnglà một con rùa bằng kim cương, cho dù là công chúa hay minh tinhHolywood cũng chẳng cưới được một người đàn ông tuyệt vời như thế mà cậu còn do dự? Có phải cậu cố tình khoe khoang với tớ không? Nhớ là cướianh ấy rồi đừng có quên tớ nhé.”
Bị mắng khoảng nửa tiếng đồng hồ, tôi cúp điện thoại, Hoa Dung gõ cửa mang vàomột đống cá khô, nói là không ngủ được, muốn trò chuyện với tôi.
Tôi nhân cơ hội đó, nói tới phiền não của mình, Hoa Dung kinh ngạc và vui vẻ nói:
“Ngao Vân? Tớ biết anh ấy. Bố tớ là thư ký của anh ấy, có thể coi là hiểu rất rõ. Anh ấy tốt lắm, vừa chung thủy lại lương thiện, cưới được anh ấy là phúc của cậu.”
“Thật không? Tớ thực sự nên cưới anh ấy sao?” Từnhỏ tới lớn, tôi vốn là người dứt khoát, chưa bao giờ do dự như lần này, rốt cuộc là điều gì đang ngăn cản tôi?
“Nên.” Hoa Dung gật đầukhẳng định, ánh mắt của cô thoáng qua một vẻ buồn buồn nhưng lại nhanhchóng biến mất khiến tôi tưởng là ảo giác. “Ngày trước tớ từng làm thêm ở công ty đó, trên bàn anh ấy có ảnh của cậu, có lẽ là anh ấy rất yêu,rất yêu cậu, hãy tin điều này đi.”
Nhưng tôi yêu anh không? Từkhi Ngao Vân xuất hiện trước mặt tôi tới giờ, tôi luôn có thiện cảm rấtkỳ lạ, khi nhìn thấy anh, tim tôi thậm chí còn đập nhanh hơn, nếu theonhư phân tích của mọi người về tình cảm thì có lẽ đó chính là yêu.
Phải, chắc chắn là tôi yêu anh. Thế nên đừng do dự nữa, đồng ý đi… đồng ý đi… lấy anh.
Bị Hoa Dung tẩy não và khuyên nhủ, tôi cảm thấy hôn sự này có lẽ là lựachọn đúng nhất trong cuộc đời tôi. Thế là ba ngày sau, Ngao Vân đưa tôiđi gặp bố anh và bố mẹ tôi, được sự đồng ý hồ hởi của bố mẹ tôi, anhlồng chiếc nhẫn kim cương vào tay tôi, chiếc nhẫn nặng trình trịch nhưthể ngàn cân, khiến tôi không thể nhấc ngón tay lên…
Trên đường quay về, anh hưng phấn nói với tôi:
“Anh sẽ cho em một cuộc sống còn xa hoa hơn cả Hoàng hậu Maria, ngày nàocũng vô âu vô lo, muốn làm gì thì làm, không bao giờ có phiền não.”
Hoàng hậu Maria xa xỉ, bà có thực sự hạnh phúc không? Trong lòng tôi hình như có một khoảng trống nào đó lấp mãi không đầy, khiến tâm trạng tôi trởnên nặng nề, không thể nào vui vẻ được.
Trước mặt một người đàn ông gần như hoàn mĩ như thế, tôi còn nghĩ những điều này, liệu có tham lam quá không?
Buổi tối, tôi lại mơ thấy cô gái xinh đẹp Hoa Miêu Miêu, nàng đang khóc,khóc rất đau lòng. Sáng sớm tỉnh dậy, tôi phát hiện ra nước mắt mìnhthấm ướt gối.
Đó là thực thành mơ, hay là mơ thành thực?