Đã sắp đắc thủ tới nơi, Hướng Thanh đột nhiên dừng lại, chàng nhìn ra ngoài cửa, kinh ngạc hỏi tôi:
“Miêu Miêu, sao ngoài kia có bóng người, ai tới à?”
Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, không ngờ đây là kế hoãn binh của chàng,vừa mới lơ đãng đi một chút, Hướng Thanh đã giằng tay tôi ra, nhanh nhẹn phá vỡ cửa sổ, nhảy ra ngoài rồi chạy mất.
Đáng ghét! Thiếp muốn trị bệnh cho chàng mà! Cho dù không được thì cũng không thể lừa mèochứ! Hướng Thanh khốn kiếp! Tôi vừa tức vừa tiếc, vội vàng bay ra ngoàitheo bước chân của chàng, men theo mùi của chàng đuổi theo tới tận bờsông, tới đây thì manh mối bị đứt, không tìm thấy bóng dáng chàng đâunữa. Trong lòng đang thầm ngạc nhiên, ủ rũ đi về, tới trước cửa phòngthì Tiểu Trà từ trong phòng ngó đầu ra vẫy tay với tôi, bảo tôi vàophòng nàng ta, tò mò hỏi:
“Miêu Miêu tỷ tỷ, chưa tới nửa canhgiờ… với sức khỏe bình thường rất chăm luyện võ của Hướng Thanh đại cathì không thể kết thúc nhanh thế được, hơn nữa muội thấy hai người vừanãy có vẻ rất mạnh mẽ…”
“Đừng nói nữa…” Tôi ủ rũ báo cáo lại kết quả ban nãy và những nghi hoặc trong lòng mình.
dღđ☆L☆qღđ
Tiểu Trà trầm ngâm suy nghĩ, lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Liệu có phải là huynh ấy có vấn đề thật không… ví dụ như không được nữa?”
“Không được nữa thì sao?” Tôi vội vàng hỏi.
Tiểu Trà lo lắng nói:
“Nam nhân là sĩ diện nhất, nếu còn trẻ thế mà đã không được thì là một đảkích rất lớn với lòng tự trọng, sau này sẽ không ngẩng đầu lên được.”
“Nghiêm…. Nghiêm trọng thế sao?” Tôi sợ hãi, vội vàng kéo Tiểu Trà hỏi làm thế nào.
“Chỉ đành ra chiêu độc thôi!” Tiểu Trà vỗ bàn, hạ quyết tâm. “Chúng ta hạ xuân dược thử xem.”
“Xuân dược?” Tôi tò mò hỏi.
“Đúng thế.” Sư phụ Tiểu Trà tiếp tục giảng giải: “Nói một cách đơn giản,trong mấy quyển tiểu thuyết kinh điển, rất nhiều mỹ nữ hoặc mỹ nam còntrẻ đều bị hạ xuân dược, sau khi bị xuân dược khống chế, bất cứ mộtchính nhân quân tử nào cũng sẽ không kiểm soát được bản thân, muốn sốngmuốn chết, sau đó sẽ có một mỹ nam hay mỹ nữ vì tình yêu, hoặc là vìnhiều nguyên nhân vớ vẩn khác, xả thân tương cứu, thế là thành mộtchuyện tốt, sau này sẽ kết thành đôi.”
“Thì ra xuân dược tốt thế à?” Tôi vỡ lẽ ra, nghĩ ngợi rồi lại hỏi. “Ngộ nhỡ… xuân dược không có hiệu quả thì sao?”
dღđ☆L☆qღđ
Tiểu Trà nhìn tôi vẻ thương cảm:
“Thế thì thực sự không được rồi, hết cách rồi. Sau này tỷ nói gì cũng phảithận trọng, đừng làm tổn thương lòng tự trọng của huynh ấy.”
“Nói chuyện thận trọng như thế nào?”
“Ví dụ như mấy từ thô này, to này, cứng này… đều không được nói, phải thậntrọng cả hành vi lẫn lời nói.” Tiểu Trà kiên nhẫn dạy bảo, nói một tràng dài.
Tôi vội vàng lấy một quyển sổ nhỏ ra chép lại hết những từ cấm kị ấy.
Tiểu Trà nói cái thứ xuân dược này ở các dược điếm thông thường có lẽ khôngcó, thế là tôi lại một lần nữa cưỡi lên Yêu Khuyển Địa Ngục để bay thẳng lên thiên giới, tới phủ của Mạc Lâm. Lúc này trời mới tang tảng sáng,phòng của hắn được trang trí đẹp hơn trước kia rất nhiều, có lẽ là vì có Cẩm Văn lo liệu.
Cô nàng tiểu đồng dụi mắt, ấm ức ra mở cửa chokẻ đã phá tan giấc mộng đẹp của nó, nó nói với tôi là Mạc Lâm ra ngoàirồi, Cẩm Văn phu nhân thì ở nhà, thế là tôi bảo nó gọi Cẩm Văn ra đây.
Ve vẩy đuôi đi bảy, tám vòng trong phòng khách mới thấy Cẩm Văn ăn mặcchỉnh tề, vội vàng từ nội đường chạy ra, nàng thân mật nắm tay tôi, cười nói:
“Cơn gió nào đưa muội tới đây, lâu lắm rồi chúng ta khônggặp nhau, Thần Quân đại nhân dạo này có khỏe không? Muội sống tốt không? Lát nữa ta sẽ xuống bếp làm cho muội mấy món ngon, rồi pha cho muội ấmtrà hoa.”
“Cẩm Văn, không cần đâu, muội tới tìm tỷ có việc.” Tôiđi thẳng vào vấn đề chính, nói ra mục đích của mình. “Mạc Lâm có xuândược không?”
Một tiếng vỡ đanh gọn vang lên, tách trà vừa đượcmang lên vỡ tan, Cẩm Văn trợn tròn mắt nhìn tôi, gần như bị hóa thạch,tôi phải gọi mấy tiếng mới sực tỉnh lại, lắp bắp nói:
“Cho người uống cái đó làm gì?” Cẩm Văn định thần lại rồi lên tiếng.
dღđ☆L☆qღđ
Tôi thở dài, đau lòng nói:
“Có lẽ Hướng Thanh không được rồi.”
Lần này thì đến Cẩm Văn cũng làm vỡ chén, nàng vội vàng quay đầu lại, đuổitên tùy tùng đang dỏng tai lên nghe trộm ra ngoài, sau đó hạ thấp giọnghỏi tôi:
“Thần Quân đại nhân cho dù biến thành người phàm thì sức khỏe vẫn tốt, sao lại không được?”
Tôi do dự giây lát, kể hết mọi chuyện xảy ra hôm qua cho Cẩm Văn nghe, rồi nhờ nàng giúp tôi kiếm ít xuân dược về dùng thử.
“Thì ra là thế, đúng là hơi quái dị.” Cẩm Văn gõ nhẹ mấy ngón tay thuôn dàixinh xắn lên bàn, suy nghĩ rất lâu rồi nói, “Với tính cách của người thì không có lý do gì thức ăn đã đưa lên đến miệng còn không nuốt xuống.Nếu nói rằng chưa kết hôn thì không thể làm vậy, nhưng kiếp trước, chẳng phải chưa thành thân người cũng đã ăn muội rồi sao? Thần Quân đại nhânvốn đâu phải là người câu nệ lễ tiết. Đúng là rất kỳ quái.”
“Thế có thể cho muội xuân dược không?” Một lần nữa tôi khẩn cầu.
Cẩm Văn cười cười:
“Nhưng Mạc Lâm nhà ta không có xuân dược.”
“Cái gì, hắn làm đại phu kiểu gì vậy? Đến xuân dược mà cũng không có! Chắcchắn là một dung y[1]!” Tôi phẫn nộ nhảy lên nắm chặt tay huơ đi huơlại.
[1] Dung y: bác sĩ tầm thường
Cẩm Văn cười to nhìn tôi giận dữ, một lúc lâu sau mới chỉ vào mặt mình nói.
“Chàng không có nhưng ta có.”
“Cẩm Văn tỷ tỷ…” Tôi lập tức lao tới, luôn miệng gọi tỷ tỷ.
Cẩm Văn đùa chán với mèo mới chậm rãi đứng lên, đưa tôi ra hậu đường, tớimột thư phòng nho nhỏ, sau đó nàng dịch một giá sách bằng gỗ hồng ra,đằng sau lộ ra một ngăn kín, trong đó để rất nhiều món đồ linh tinh. Cẩm Văn lục tìm một lúc mới tìm ra được một gói giấy màu trắng rất nhỏ, đặt vào tay tôi, dặn dò:
“Ngày trước ta tu hành Mi thuật nên mớikiếm ít xuân dược về nghiên cứu. Nhưng sau khi gả cho Mạc Lâm, thì ta bỏ Mi thuật rồi, chàng lại rất thương ta, cuộc sống hòa thuận nên khôngcần dùng tới cái thứ này nữa. Loại thuốc này tên là Ám Hương Hồn, khôngmàu không vị, gặp nước là tan, thế nên rất quý giá, một chút này là đủcho Thần Quân đại nhân phát tình rồi, muội phải sử dụng cẩn thận, dùnghết là không còn nữa đâu.
Tôi cẩn thận cất gói xuân dược quý giá vào trong ngực, thành khẩn đa tạ Cẩm Văn rồi vội vã chạy về nhân gian.
Lúc này đã là sáng sớm, hình như Hướng Thanh vẫn chưa quay về, tôi dặn dòTiểu Trà một tiếng, bảo nàng ta trong khoảng thời gian này đừng đụng vào món đồ mà tôi đã chuẩn bị sẵn, lặng lẽ chạy vào bếp, tìm một quả TuyếtLê bình thường mà Hướng Thanh thích ăn nhất, gọt vỏ cẩn thận, lại tháithành nhiều miếng nhỏ, sau đó lấy gói giấy ra, thận trọng rắc thứ bộtmàu trắng trong đó lên quả tuyết lê. Tuyết lê vốn nhiều nước, bột thuốclại ít, gặp nước là tan ngay, nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết.
Chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng xong, tôi vui vẻ ngân nga một bài hát, dịch cái tủ về chỗ cũ, rồi lại đặt mấy quyển sách rơi vương vãi vào giá sách, sauđó quét nhà, nhưng Hướng Thanh vẫn chưa về. Vại nước trong bếp chẳng còn giọt nào, hình như chàng đã dùng hết lúc tắm, thế là tôi lại gánh thùng lên bờ sông lấy nước.
Hai thùng nước nhẹ như hai ly trà, có điều đường đi hơi xa. Dọc đường ngân nga một bài hát, tôi rảo nhanh bướcchân, trong đầu đang nghĩ sau khi cho Hướng Thanh ăn xuân dược xong sẽxử trí chàng như thế nào, và âm thầm cầu nguyện, chàng đừng “khôngđược”, bởi vì với trí nhớ của tôi thì tôi e rằng để nhớ được những từngữ cấm kị ấy phải cần không ít thời gian.
Về tới bếp, tôi đổ nước vào vại, phát hiện ra trong bếp hình như có động tĩnh gì đó.
Chẳng nhẽ Hướng Thanh đã về! Tôi vội vàng lao vào, định dành cho chàng mộtcái ôm, không ngờ lại thấy Ngân Tử đang đứng cạnh bếp lò, đang vui vẻ ăn cái gì đó .
Ánh mắt của tôi từ miệng hắn dịch xuống dưới, dầndần… dần dần … đó là đồ tôi chuẩn bị cho Hướng Thanh! Đã cho xuân dược!Cả đĩa tuyết lê! Chỉ còn lại miếng cuối cùng! “Ngọt ghê”. Ngân Tử tặngcho tôi một nụ cười rạng rỡ, rồi cầm miếng cuối cùng, ném vào miệng.
Tôi thực sự muốn khóc, giơ tay ra chỉ mặt hắn:
“Ngươi… ngươi…”
“À, ta quay về trước.” Tâm trạng của Ngân Tử đột nhiên trở nên buồn bã, cathán với tôi. “Con trai cô chạy về, nghịch ngợm, gây chuyện làm rối tung cả nhà lên, khiến ta không ngủ nổi, thế là ta mặc nó cho Kiếm Nam xử lý rồi về đây.”
“Quả… quả lê này… ta chuẩn bị cho Hướng Thanh … sao ngươi lại ăn mất!” Tôi bi phẫn tố cáo hành vi ăn vụng của Ngân Tử.
Ngân Tử thản nhiên nói:
“Không sao đâu, chỉ là một quả lê thôi mà, lát nữa ta kiếm cho cô hai quả là được.”
“Nhưng đây là quả cuối cùng rồi! Không còn nữa rồi!” Tôi nước mắt lưng tròngnhìn Ngân Tử, không biết vấn đề “không được” của Hướng Thanh phải giảiquyết thế nào, chẳng nhẽ bắt Ngân Tử phải chịu trách nhiệm sao?
“Thế thì tôi đi mua…” Ngân Tử mới nói được một nửa thì đột nhiên thần sắctrở nên quỷ dị, sắc mặt đỏ dần lên, không lâu sau thì gập người xuống,hình như vô cùng đau khổ.
Thuốc có tác dụng rồi? Vấn đề được haykhông được của Ngân Tử có lẽ chẳng liên quan gì tới tôi… thấy hắn có vẻkhó chịu, bỗng dưng tôi trở nên luống cuống, nhìn xung quanh xem có aigiúp đỡ không, nhưng phát hiện ra hình như giờ này chỉ có mỗi Tiểu Tràcó nhà.
Thần sắc Tất Thanh lúc này như rơi từ trên mây xuống một hố băng lạnh lẽo.
Nhưng sự thực bày ra trước mắt, tôi không thể giải thích, chỉ đành xách túi đồ vừa mua, cúi lưng:
“Mai tôi sẽ tới trả tiền…” Sau đó khó nhọc đi tới bên Ngao Vân.
“Hay để anh trả cho em nhé?” Ngao Vân đưa tay ra xách túi đồ, ấn bó hoa vàotay tôi, sau đó như cười như không, nhìn Tất Thanh, không biết có phảilà vì ảo giác của tôi hay không mà tôi cảm thấy giọng điệu khách khí của anh hôm nay có chút gì đó như giễu cợt và địch ý. Tôi cảm thấy như thểbị bắt quả tang ngoại tình, bỗng dưng thấy thật căng thẳng. Thế là vộivàng kéo anh định đi lên lầu:
“Đồ em mua em tự trả, hơn nữa anh chuyên dùng thẻ, có tiền mặt không?”
Ngao Vân không trả lời, anh đột ngột nắm tay tôi, ôm chặt tôi vào lòng, đứng ngay trên con đường đông đúc người qua người lại, ngay trước mặt TấtThanh, hôn lên môi tôi. Không phải trước đây anh chưa từng hôn tôi,nhưng chưa bao giờ thô bạo như vậy, cứ như thể đang tuyên bố quyền sởhữu của mình, khiến tôi trở tay không kịp.
Vội vã đẩy anh ra,trước ánh mắt oán trách của tôi, anh chỉ cười cười so vai, sau đó cùngtôi đi lên lầu. Tôi len lén quay đầu lại nhìn Tất Thanh. Anh vẫn khôngrời đi, chỉ thẫn thờ đứng ở cửa bệnh viện thú cưng nhìn tôi, ánh mắttuyệt vọng ấy khiến tim tôi đau nhói, một lúc lâu sau mới thở bìnhthường được.
Tôi hiểu mình đã không còn đường lui nữa rồi.
“Lần này em phải là của anh.” Ngao Vân hình như đang lẩm bẩm một mình, siếtchặt tay, sự kiên quyết ấy khiến các khớp xương tôi đau âm ỉ, và cũng sợ hãi, thế nên không lên tiếng từ chối.
Khi mở cửa thì cửa phòngHoa Dung ở đối diện cũng mở ra, cô nhìn thấy Ngao Vân thì bất giác khựng lại, rồi lập tức lịch sự chào anh, Ngao Vân chỉ trả lời đơn giản, không để ý tới cô, còn tôi thì đang buồn nên cũng chẳng nói gì.
Vàophòng, tôi cất chậu cát cho mèo đi, rồi lấy một hộp đồ ăn cho mèo, đitìm dụng cụ mở để cho Tiểu Hắc ăn, Ngao Vân thì xách nó lên, ngắm nghíamột lúc lâu, cười nói:
“Con mèo này đẹp trai thật đấy, hình như gặp ở đâu đó rồi.”
Tiểu Hắc cào lên tay anh và gầm gừ rên rỉ.
Ngao Vân tránh rất nhanh, tránh được đòn tấn công của nó. Tôi thấy anh bắtnạt Tiểu Hắc thì tỏ vẻ không vui, lập tức ngăn anh lại. Anh cười nói:
“Không sao, con mèo này không thích ăn đồ hộp đâu, em đừng bận tâm nữa.”
“Anh nói vớ vẩn gì thế?” Tôi thực sự rất phẫn nộ với sự vô lễ của anh bannãy, thế là trách anh, “Sao anh lại làm chuyện đó trên đường… để ngườiquen nhìn thấy chẳng ra sao cả.”
“Thế nào là chuyện đó? Chúng ta là vợ chồng sắp cưới, có gì đâu mà sợ, rất nhiều cặp tình nhân đều làm như thế.” Ngao Vân thản nhiên nói, “Đồ ở viện thú cưng bên kia không tốt, sau này đừng tới nữa, anh mua đồ ăn mèo nhậpkhẩu cho em.”
“Ở đó gần! Nuôi mèo cũng không cần phiền phức nhưthế.” Tôi phản bác, rồi tò mò hỏi, “Vì sao anh giống bác sĩ Tất thế? Cóphải có quan hệ gì không?”
“Không quan hệ gì cả.” Ngao Vân lập tức trả lời. “Chẳng nhẽ em cho rằng cha anh có con riêng ở ngoài?”
“Hả… em không có ý này.” Tôi vội lắc đầu phủ nhận cái câu hỏi vô duyên này.
Tiểu Hắc vẫn nằm trên tay Ngao Vân cào cấu, mấy vết xước đã rớm máu, tôithấy thế vội vàng đón lấy nó, Ngao Vân không còn giận nữa, lạnh lùng nói với Tiểu Hắc:
“Con mèo này đúng là đồ nghịch ngợm, chắc chắn là một phiền phức lớn, hay là vứt nó đi.”
“Con mèo đáng yêu như thế mà vứt đi, với lại em nuôi chứ có phải anh nuôi đâu.” Tôi hơi giận.
“Phải phải, em nói đúng.” Ngao Vân ngẩng đầu lên, rồi lại cười, đề nghị, “Mèo đực nghịch lắm, hay là thiến nó đi, không có sau này lại gây chuyện.”
Tiểu Hắc lập tức rùng mình, ngoan ngoãn hạ móng vuốt xuống, không còn khua khoắng lung tung nữa.
Trên mạng cũng khuyến khích thiến mèo hoang để chúng không đẻ rơi đẻ vãi nên tôi cũng thấy lời Ngao Vân nói khá có lý, bèn trầm tư suy nghĩ. TiểuHắc thấy tôi do dự thì kêu “meo meo”, tiếng kêu nghe thật thê lương, vàcũng tràn đầy sự sợ hãi.
Tôi thấy nó đáng thương thì tạm thời bỏqua ý định này, quyết định chờ nó “dậy thì” xong rồi tính. Đang định dạy nó sử dụng nhà vệ sinh thì Ngao Vân túm lấy nó ném vào phòng tắm, chặnmột chiếc bàn ở bên ngoài rồi nheo mắt cười với tôi:
“Dùng chậucát chi bằng dạy nó dùng nhà vệ sinh, cách tốt nhất để huấn luyện chómèo biết đi vệ sinh đúng chỗ là nhốt trong nhà vệ sinh mấy ngày.”
Tiểu Hắc cào cửa, hình như rất bất mãn. Ngao Vân thì hằn học nói:
“Nếu nó còn không nghe lời thì mang đi thiến luôn!” Lập tức, trong phòng tắm yên tĩnh trở lại, không còn âm thanh gì nữa.
Thế là tôi lập tức đề nghị sau này nuôi một đàn mèo ở nhà, anh cười cười đồng ý.
“Anh đói chưa?” Sau khi hai người đều bình tĩnh lại, tôi đi vào bếp, nhìnsang bệnh viện thú cưng, ánh đèn trong bệnh viện đã tắt, chắc là TấtThanh đã ra về, lưu luyến nhìn ban công một lúc lâu, ngơ ngẩn rất lâu,rồi tôi mở tủ lạnh ra tìm thức ăn, định dùng việc khác để phân tâm bớtđi. “Có muốn em làm gì cho anh ăn không?”
Ngao Vân lại gần, ôm tôi từ sau lưng:
“Anh không muốn ăn gì cả.”
“Thế… chúng ta xem phim nhé? Em down rất nhiều phim hoạt hình hay…” Hơi thởnóng hổi của anh vấn vít sau gáy tôi, chiếc lưỡi ẩm ướt của anh liếm lên vành tai tôi, cảm giác nhồn nhột như bị điện giật.
“Anh cũngkhông thích xem phim hoạt hình.” Ngao Vân vòng tay quanh eo tôi, nhữngngón tay thuôn dài luồn vào chiếc áo phông rộng rãi, chạm lên da tôi,nhiệt độ cơ thể anh thấp hơn người bình thường một chút, nên những chỗanh chạm vào rùng mình vì lạnh.
“Đừng sờ lung tung, nhột.” Tôiluống cuống đẩy anh ra, chỉnh lại y phục, lao tới chỗ máy nước, lấy mộtcái cốc giấy ra, rót đầy nước rồi đưa cho anh, không dám nhìn vào ánhmắt đầy dục vọng của anh, lắp bắp nói, “Hay là… anh uống ít nước lạnhđi.”
Ngao Vân đón lấy cái cốc giấy, đặt lên bàn, bước từng bướcvề phía tôi. Tôi vội vàng lùi lại, cho tới khi áp sát vào góc tường, sợhãi cúi đầu xuống không dám nhìn anh.
“Sao lại sợ?” Giọng Ngao Vân khàn khàn, “Có gì phải sợ sao? Chẳng nhẽ là sợ anh? Sợ anh cái gì?”
“Không phải.” Tôi khó nhọc nuốt nước bọt, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng vẫn run rẩy.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đã sắp đắc thủ tới nơi, Hướng Thanh đột nhiên dừng lại, chàng nhìn ra ngoài cửa, kinh ngạc hỏi tôi:
“Miêu Miêu, sao ngoài kia có bóng người, ai tới à?”
Tôi vội vàng quay đầu lại nhìn, không ngờ đây là kế hoãn binh của chàng,vừa mới lơ đãng đi một chút, Hướng Thanh đã giằng tay tôi ra, nhanh nhẹn phá vỡ cửa sổ, nhảy ra ngoài rồi chạy mất.
Đáng ghét! Thiếp muốn trị bệnh cho chàng mà! Cho dù không được thì cũng không thể lừa mèochứ! Hướng Thanh khốn kiếp! Tôi vừa tức vừa tiếc, vội vàng bay ra ngoàitheo bước chân của chàng, men theo mùi của chàng đuổi theo tới tận bờsông, tới đây thì manh mối bị đứt, không tìm thấy bóng dáng chàng đâunữa. Trong lòng đang thầm ngạc nhiên, ủ rũ đi về, tới trước cửa phòngthì Tiểu Trà từ trong phòng ngó đầu ra vẫy tay với tôi, bảo tôi vàophòng nàng ta, tò mò hỏi:
“Miêu Miêu tỷ tỷ, chưa tới nửa canhgiờ… với sức khỏe bình thường rất chăm luyện võ của Hướng Thanh đại cathì không thể kết thúc nhanh thế được, hơn nữa muội thấy hai người vừanãy có vẻ rất mạnh mẽ…”
“Đừng nói nữa…” Tôi ủ rũ báo cáo lại kết quả ban nãy và những nghi hoặc trong lòng mình.
dღđ☆L☆qღđ
Tiểu Trà trầm ngâm suy nghĩ, lúc lâu sau mới lên tiếng:
“Liệu có phải là huynh ấy có vấn đề thật không… ví dụ như không được nữa?”
“Không được nữa thì sao?” Tôi vội vàng hỏi.
Tiểu Trà lo lắng nói:
“Nam nhân là sĩ diện nhất, nếu còn trẻ thế mà đã không được thì là một đảkích rất lớn với lòng tự trọng, sau này sẽ không ngẩng đầu lên được.”
“Nghiêm…. Nghiêm trọng thế sao?” Tôi sợ hãi, vội vàng kéo Tiểu Trà hỏi làm thế nào.
“Chỉ đành ra chiêu độc thôi!” Tiểu Trà vỗ bàn, hạ quyết tâm. “Chúng ta hạ xuân dược thử xem.”
“Xuân dược?” Tôi tò mò hỏi.
“Đúng thế.” Sư phụ Tiểu Trà tiếp tục giảng giải: “Nói một cách đơn giản,trong mấy quyển tiểu thuyết kinh điển, rất nhiều mỹ nữ hoặc mỹ nam còntrẻ đều bị hạ xuân dược, sau khi bị xuân dược khống chế, bất cứ mộtchính nhân quân tử nào cũng sẽ không kiểm soát được bản thân, muốn sốngmuốn chết, sau đó sẽ có một mỹ nam hay mỹ nữ vì tình yêu, hoặc là vìnhiều nguyên nhân vớ vẩn khác, xả thân tương cứu, thế là thành mộtchuyện tốt, sau này sẽ kết thành đôi.”
“Thì ra xuân dược tốt thế à?” Tôi vỡ lẽ ra, nghĩ ngợi rồi lại hỏi. “Ngộ nhỡ… xuân dược không có hiệu quả thì sao?”
dღđ☆L☆qღđ
Tiểu Trà nhìn tôi vẻ thương cảm:
“Thế thì thực sự không được rồi, hết cách rồi. Sau này tỷ nói gì cũng phảithận trọng, đừng làm tổn thương lòng tự trọng của huynh ấy.”
“Nói chuyện thận trọng như thế nào?”
“Ví dụ như mấy từ thô này, to này, cứng này… đều không được nói, phải thậntrọng cả hành vi lẫn lời nói.” Tiểu Trà kiên nhẫn dạy bảo, nói một tràng dài.
Tôi vội vàng lấy một quyển sổ nhỏ ra chép lại hết những từ cấm kị ấy.
Tiểu Trà nói cái thứ xuân dược này ở các dược điếm thông thường có lẽ khôngcó, thế là tôi lại một lần nữa cưỡi lên Yêu Khuyển Địa Ngục để bay thẳng lên thiên giới, tới phủ của Mạc Lâm. Lúc này trời mới tang tảng sáng,phòng của hắn được trang trí đẹp hơn trước kia rất nhiều, có lẽ là vì có Cẩm Văn lo liệu.
Cô nàng tiểu đồng dụi mắt, ấm ức ra mở cửa chokẻ đã phá tan giấc mộng đẹp của nó, nó nói với tôi là Mạc Lâm ra ngoàirồi, Cẩm Văn phu nhân thì ở nhà, thế là tôi bảo nó gọi Cẩm Văn ra đây.
Ve vẩy đuôi đi bảy, tám vòng trong phòng khách mới thấy Cẩm Văn ăn mặcchỉnh tề, vội vàng từ nội đường chạy ra, nàng thân mật nắm tay tôi, cười nói:
“Cơn gió nào đưa muội tới đây, lâu lắm rồi chúng ta khônggặp nhau, Thần Quân đại nhân dạo này có khỏe không? Muội sống tốt không? Lát nữa ta sẽ xuống bếp làm cho muội mấy món ngon, rồi pha cho muội ấmtrà hoa.”
“Cẩm Văn, không cần đâu, muội tới tìm tỷ có việc.” Tôiđi thẳng vào vấn đề chính, nói ra mục đích của mình. “Mạc Lâm có xuândược không?”
Một tiếng vỡ đanh gọn vang lên, tách trà vừa đượcmang lên vỡ tan, Cẩm Văn trợn tròn mắt nhìn tôi, gần như bị hóa thạch,tôi phải gọi mấy tiếng mới sực tỉnh lại, lắp bắp nói:
“Cho người uống cái đó làm gì?” Cẩm Văn định thần lại rồi lên tiếng.
dღđ☆L☆qღđ
Tôi thở dài, đau lòng nói:
“Có lẽ Hướng Thanh không được rồi.”
Lần này thì đến Cẩm Văn cũng làm vỡ chén, nàng vội vàng quay đầu lại, đuổitên tùy tùng đang dỏng tai lên nghe trộm ra ngoài, sau đó hạ thấp giọnghỏi tôi:
“Thần Quân đại nhân cho dù biến thành người phàm thì sức khỏe vẫn tốt, sao lại không được?”
Tôi do dự giây lát, kể hết mọi chuyện xảy ra hôm qua cho Cẩm Văn nghe, rồi nhờ nàng giúp tôi kiếm ít xuân dược về dùng thử.
“Thì ra là thế, đúng là hơi quái dị.” Cẩm Văn gõ nhẹ mấy ngón tay thuôn dàixinh xắn lên bàn, suy nghĩ rất lâu rồi nói, “Với tính cách của người thì không có lý do gì thức ăn đã đưa lên đến miệng còn không nuốt xuống.Nếu nói rằng chưa kết hôn thì không thể làm vậy, nhưng kiếp trước, chẳng phải chưa thành thân người cũng đã ăn muội rồi sao? Thần Quân đại nhânvốn đâu phải là người câu nệ lễ tiết. Đúng là rất kỳ quái.”
“Thế có thể cho muội xuân dược không?” Một lần nữa tôi khẩn cầu.
Cẩm Văn cười cười:
“Nhưng Mạc Lâm nhà ta không có xuân dược.”
“Cái gì, hắn làm đại phu kiểu gì vậy? Đến xuân dược mà cũng không có! Chắcchắn là một dung y[1]!” Tôi phẫn nộ nhảy lên nắm chặt tay huơ đi huơlại.
[1] Dung y: bác sĩ tầm thường
Cẩm Văn cười to nhìn tôi giận dữ, một lúc lâu sau mới chỉ vào mặt mình nói.
“Chàng không có nhưng ta có.”
“Cẩm Văn tỷ tỷ…” Tôi lập tức lao tới, luôn miệng gọi tỷ tỷ.
Cẩm Văn đùa chán với mèo mới chậm rãi đứng lên, đưa tôi ra hậu đường, tớimột thư phòng nho nhỏ, sau đó nàng dịch một giá sách bằng gỗ hồng ra,đằng sau lộ ra một ngăn kín, trong đó để rất nhiều món đồ linh tinh. Cẩm Văn lục tìm một lúc mới tìm ra được một gói giấy màu trắng rất nhỏ, đặt vào tay tôi, dặn dò:
“Ngày trước ta tu hành Mi thuật nên mớikiếm ít xuân dược về nghiên cứu. Nhưng sau khi gả cho Mạc Lâm, thì ta bỏ Mi thuật rồi, chàng lại rất thương ta, cuộc sống hòa thuận nên khôngcần dùng tới cái thứ này nữa. Loại thuốc này tên là Ám Hương Hồn, khôngmàu không vị, gặp nước là tan, thế nên rất quý giá, một chút này là đủcho Thần Quân đại nhân phát tình rồi, muội phải sử dụng cẩn thận, dùnghết là không còn nữa đâu.
Tôi cẩn thận cất gói xuân dược quý giá vào trong ngực, thành khẩn đa tạ Cẩm Văn rồi vội vã chạy về nhân gian.
Lúc này đã là sáng sớm, hình như Hướng Thanh vẫn chưa quay về, tôi dặn dòTiểu Trà một tiếng, bảo nàng ta trong khoảng thời gian này đừng đụng vào món đồ mà tôi đã chuẩn bị sẵn, lặng lẽ chạy vào bếp, tìm một quả TuyếtLê bình thường mà Hướng Thanh thích ăn nhất, gọt vỏ cẩn thận, lại tháithành nhiều miếng nhỏ, sau đó lấy gói giấy ra, thận trọng rắc thứ bộtmàu trắng trong đó lên quả tuyết lê. Tuyết lê vốn nhiều nước, bột thuốclại ít, gặp nước là tan ngay, nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết.
Chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng xong, tôi vui vẻ ngân nga một bài hát, dịch cái tủ về chỗ cũ, rồi lại đặt mấy quyển sách rơi vương vãi vào giá sách, sauđó quét nhà, nhưng Hướng Thanh vẫn chưa về. Vại nước trong bếp chẳng còn giọt nào, hình như chàng đã dùng hết lúc tắm, thế là tôi lại gánh thùng lên bờ sông lấy nước.
Hai thùng nước nhẹ như hai ly trà, có điều đường đi hơi xa. Dọc đường ngân nga một bài hát, tôi rảo nhanh bướcchân, trong đầu đang nghĩ sau khi cho Hướng Thanh ăn xuân dược xong sẽxử trí chàng như thế nào, và âm thầm cầu nguyện, chàng đừng “khôngđược”, bởi vì với trí nhớ của tôi thì tôi e rằng để nhớ được những từngữ cấm kị ấy phải cần không ít thời gian.
Về tới bếp, tôi đổ nước vào vại, phát hiện ra trong bếp hình như có động tĩnh gì đó.
Chẳng nhẽ Hướng Thanh đã về! Tôi vội vàng lao vào, định dành cho chàng mộtcái ôm, không ngờ lại thấy Ngân Tử đang đứng cạnh bếp lò, đang vui vẻ ăn cái gì đó .
Ánh mắt của tôi từ miệng hắn dịch xuống dưới, dầndần… dần dần … đó là đồ tôi chuẩn bị cho Hướng Thanh! Đã cho xuân dược!Cả đĩa tuyết lê! Chỉ còn lại miếng cuối cùng! “Ngọt ghê”. Ngân Tử tặngcho tôi một nụ cười rạng rỡ, rồi cầm miếng cuối cùng, ném vào miệng.
Tôi thực sự muốn khóc, giơ tay ra chỉ mặt hắn:
“Ngươi… ngươi…”
“À, ta quay về trước.” Tâm trạng của Ngân Tử đột nhiên trở nên buồn bã, cathán với tôi. “Con trai cô chạy về, nghịch ngợm, gây chuyện làm rối tung cả nhà lên, khiến ta không ngủ nổi, thế là ta mặc nó cho Kiếm Nam xử lý rồi về đây.”
“Quả… quả lê này… ta chuẩn bị cho Hướng Thanh … sao ngươi lại ăn mất!” Tôi bi phẫn tố cáo hành vi ăn vụng của Ngân Tử.
Ngân Tử thản nhiên nói:
“Không sao đâu, chỉ là một quả lê thôi mà, lát nữa ta kiếm cho cô hai quả là được.”
“Nhưng đây là quả cuối cùng rồi! Không còn nữa rồi!” Tôi nước mắt lưng tròngnhìn Ngân Tử, không biết vấn đề “không được” của Hướng Thanh phải giảiquyết thế nào, chẳng nhẽ bắt Ngân Tử phải chịu trách nhiệm sao?
“Thế thì tôi đi mua…” Ngân Tử mới nói được một nửa thì đột nhiên thần sắctrở nên quỷ dị, sắc mặt đỏ dần lên, không lâu sau thì gập người xuống,hình như vô cùng đau khổ.
Thuốc có tác dụng rồi? Vấn đề được haykhông được của Ngân Tử có lẽ chẳng liên quan gì tới tôi… thấy hắn có vẻkhó chịu, bỗng dưng tôi trở nên luống cuống, nhìn xung quanh xem có aigiúp đỡ không, nhưng phát hiện ra hình như giờ này chỉ có mỗi Tiểu Tràcó nhà.