“Đến thân thế lai lịch của cậu chúng ta còn không biết, vậy thì làm thế nào mà gả con gái cho cậu được.”
“Gả đi, gả đi, con muốn lấy chàng!” Tiểu Trà reo lên và lao tới cạnh NgânTử: “Chàng cưới thiếp thật hả? Thật không? Không được hối hận đâu nhé!”
“Thật!” Giọng của Ngân Tử chả mấy khi dịu dàng như thế, hắn ta chu đáo vuốt máTiểu Trà, nói bằng giọng đau lòng: “Sưng hết lên rồi, lát nữa ta sẽ kiếm ít Thiên Sơn Liên Cao bôi cho nàng, mai là hết sưng.”
“Thiếp… thiếp không chịu trả lại đâu nhé.” Tiểu Trà không dám tin.
“Quyết không trả lại.” Ngân Tử cười cười gật đầu.
Hai người vô cùng thân mật, kẻ ngốc cũng nhận ra họ có mối quan hệ ám muội. Diệp lão gia bỗng dưng nổi giận, thế là hỏi thêm bao nhiêu chuyện.
Tiểu Trà lập tức bất chấp tất cả, nói rằng mình với Ngân Tử tâm đầu ý hợp,không phải hắn thì quyết không cưới ai, hơn nữa ván đã đóng thuyền,không thể quay đầu lại được nữa. Câu này khiến Diệp lão thái suýt thìngất đi lần nữa.
Diệp lão gia phẫn nộ nói:
“Nếu ngươi cưới hắn thì ta không cho ngươi một đồng của hồi môn nào hết!”
“Tôi đối với lệnh nữ là thật lòng, không cần của hồi môn, hơn nữa sẽ đưasính lễ tới phủ, bát kiệu tới đón nàng, chỉ mong nhị lão đồng ý.”
Đã nói tới nước này, tôi với Hướng Thanh đứng yên như hai pho tượng ngơngác nhìn họ, mọi việc dường như chẳng liên quan gì tới chúng tôi cả.Diệp lão gia cuối cùng cũng bất lực cúi đầu, hỏi kỹ càng bối cảnh giathế của Ngân Tử, Ngân Tử đã chuẩn bị từ trước, đáp trôi chảy một lượt,phun châu nhả ngọc, thậm chí còn thể hiện tuyệt kỹ do đích thân thần yMạc Lâm truyền thụ, bắt mạch khám bệnh cho Diệp lão gia và Diệp lão thái ngay tại chỗ, kê ra hai phương thuốc cực tốt, khiến hai người họ vuilắm, lập tức khẳng định rằng hắn là một chính nhân quân tử, hiểu chuyệnngoan ngoãn, biết hành y cứu thế.
Haiz, tôi thở dài… Con người thật dễ bị lừa, chỉ có trực giác của yêu quái là tương đối chuẩn.
Cuối cùng, Diệp gia hoan hỉ đưa Tiểu Trà về chuẩn bị làm tân nương tử, TiểuTrà kéo tay Ngân Tử, không nỡ rời xa, dặn hắn cho dù thế nào cũng phảitới cưới nàng ta, cứ như chỉ sợ hắn quay người đi là quên mất chuyệnnày. Ngân Tử thấy xung quanh không có người, lập tức để lộ ra bản tính,mắng Tiểu Trà tối tăm mặt mũi:
“Sau này cưới ta rồi thì phải nghe lời ta, ta nói đi đằng đông thì cấm đi đằng tây, biết chưa?”
“Vâng!” Tiểu Trà đáp rất nhanh nhẹn.
Ngân Tử nghĩ ngợi rồi lại nói:
“Đại quyền tài chính trong nhà do ta quản, của ta là của ta, của nàng cũng là của ta, biết chưa?”
“Vâng.” Tiểu Trà còn đang ngất ngây nên điều kiện gì không bình đẳng cũng chấp nhận.
Ngân Tử nhân cơ hội đó lại ra điều kiện tiếp:
“Việc nhà nàng làm, ta là đại gia nên chỉ cần hưởng thụ, biết chưa?”
“Vâng.” Tiểu Trà đã chẳng còn đầu óc gì nữa rồi.
Ngân Tử đảo mắt, nói tiếp:
“Sau này không cho nàng ăn cơm, một ngày phải làm việc mười hai canh giờ, biết chưa?”
“Vâng.” Một lúc lâu sau Tiểu Trà mới phát hiện ra, lắc đầu nguầy nguậy, “Cái này không được, không được.”
“Nói đùa thôi, quay về nhớ ngoan ngoãn chờ đợi sính lễ của ta, không đượcgây chuyện.” Ngân Tử móc một hộp dược cao trong ngực ra đưa cho nàng.“Nhớ bôi cái này, mặt nàng sưng lên trông xấu quá.”
“Vâng.” Tiểu Trà cầm hộp thuốc, vừa đi vừa quay lại nhìn hắn.
Tôi thấy nàng ta đã đi xa thì lại gần Ngân Tử, hỏi hắn:
“Ta tưởng ngươi rất ghét nàng ta chứ, sao lại cưới một phàm nhân?”
Ngân Tử thở dài:
“Việc đã tới nước này, nếu không cưới nàng ta thì chẳng nhẽ giương mắt lênnhìn nàng ta cả đời không lấy chồng sao? Dù gì ta cũng là một nam nhân,ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“Thì ra là thế.”
“Hơn nữa…” Ngân Tử bỗng dưng lại nói, “Ánh mắt nàng ta nhìn ta… ánh mắt si mê ấy… làm ta nhớ tới người đó…”
“Ai?” Tôi vội vàng hỏi, nhưng mặc cho tôi truy hỏi thế nào, Ngân Tử cũng không chịu nói tiếp.
Hủy hôn xong lập tức có hôn sự khác. Tôi với Hướng Thanh, Ngân Tử ngày nàocũng chí chóe thảo luận vấn đề này, áo cưới mua ở đâu thì hợp lí, kiệuhoa tự làm hay đi thuê, bà mối thì tìm ai? Sính lễ bao nhiêu tiền để thể hiện sự rộng lượng? Giờ rước dâu nên tìm ai giả bộ là họ hàng của tôivới Ngân Tử?
Vấn đề quan trọng nhất là nhà gái quá xa, không thểnào bắt Hướng Thanh phải tới Lạc Anh Sơn cách mấy trăm dặm đón dâu được? Cũng không thể để nhà Tiểu Trà đưa nàng ta đi đoạn đường xa như thế,huống hồ Hoa Phủ rừng rậm bao quanh, bên ngoài lại là Mê Hồn trận pháp,yêu quái từng bầy, cho dù không dọa người thì dọa đám hoa cỏ xung quanhcũng không được.
Ngân Tử cảm thấy được đón dâu xa thì có thành ý hơn, Hướng Thanh cảm thấy không cần phải quan tâm tới nhiều hưdanh như vậy, quá lãng phí thời gian, cứ coi như nơi này là nhà gái cũng được. Nhưng nếu Tiểu Trà chính thức được gả tới đây, nếu sinh con đẻcái với Tiểu Trà thi thoảng quay về ở tạm thì căn nhà này quá nhỏ cũngkhông được. Để thêm ít gia cụ đã thành vấn đề. Hai người cãi cọ một hồilâu, cuối cùng tổng hợp lại ý kiến, quyết định xây lại một căn nhà lớn,sau này hai nhà có thể ở với nhau, tiện bề chăm sóc cho nhau.
Phương diện tiền tài thì không thành vấn đề, Hướng Thanh nỗ lực làm việc, vớilại vận khí cũng tốt, giải quyết được con yêu quái cho một gia đình giàu có nên nhận được khoản thù lao khá lớn, cộng thêm khoản tích lũy trướcđó, mang ra hết chi dùng, thiếu bao nhiêu thì Ngân Tử bù vào. Dù sao xây nhà ở quê nếu không trang hoàng nhiều thì cũng rất rẻ, đất thì gần nhưkhông mất tiền mua, chỉ là mua ít vật liệu xây nhà, mời vài người thợxây tới, những chỗ khác thì cứ làm theo phong tục, họ hàng gần xa giúpđỡ vài ngày, chỉ cần phục vụ họ ngày ba bữa cơm là được. Bởi vì nhà tôihiện nay được coi là một gia đình giàu có trong làng nên ba bữa cơm đềucó bánh bao nhân thịt hoặc mì nấu trứng gà, ai cũng vui vẻ ăn, luônmiệng khen Hướng Thanh và Ngân Tử rộng lượng, bởi vậy làm việc cũngnhanh nhẹn hơn.
Trong thời gian xây nhà, các công tác chuẩn bịkhác cũng không bị dừng lại, Nhị bà bà làm mối cho nhà Hướng gia lấy của chúng tôi một xâu tiền, Diệp gia cũng đã có sự chuẩn bị, bởi vậy chẳngtốn nhiều công sức, nhất cử lưỡng tiện, bà ta vui vẻ nói khoản tiền nàycứ như là được cho không, sau này có chuyện vui gì thì cứ tìm bà ta.
Hướng Thanh đã nói cho tôi sinh thần[1] bát tự nhà chàng từ lâu, chỗ Tiểu Trà thì Ngân Tử cũng đã tới thăm dò lúc nửa đêm, lại tìm Hàn Kính nhờ bóira hai bát tự vượng phu vượng thê nhất, giả vờ là của chúng tôi rồi gửitới. Mẹ chồng tôi với Diệp lão gia, Diệp lão thái đương nhiên đều rấthân hoan hỉ, vui vẻ vì mình không chọn nhầm người.
[1] Sinh thần bát tự: ngày tháng năm sinh viết theo thiên can và địa chỉ - một cách xem số mệnh của người Trung Quốc.
Sính lễ mà Ngân Tử mang qua rất hậu hĩnh, lễ nạp tài trọng hơn gấp mười lầnvới những phú hộ thông thường: Hoàng kim hai mươi lượng, bạc ngân mộttrăm lượng, vải lụa tám mươi thước, khăn tay các màu hai trăm bộ. Phảigánh hơn hai mươi gánh mới hết được số sính lễ đó. Diệp gia thấy sính lễ hậu hĩnh thì rất hài lòng với nữ tế[2], thế là rút lại câu nói khôngcho của hồi môn, đã thế lại còn cho thêm rất nhiều gia cụ và y phục.
[2] Nữ tế: con rễ
Vốn tưởng rằng sính lễ mang tới chỗ tôi chỉ vừa phải thôi, ai ngờ HướngThanh ra tay cũng chẳng kém Ngân Tử là bao. Sau đó tôi lén hỏi chàng,hóa ra mẹ chồng trọng thể diện, cho dù thế nào cũng không chịu để contrai nhà mình thua kém tiểu cữu[3], sợ bị người ta chê cười, thế là bỏra hơn một nửa số vàng mà Ngân Tử đưa cho bà lúc đầu làm lễ nạp tài, dùsao thì tôi cũng mang theo của hồi môn về nhà bà nên chẳng thiệt đi đâu.
diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
[3] Tiểu cữu: em rễ
Sau đó là nhà gái đáp lễ, thường thì là phải thêu dưới đế giày. Thế là… tôi run rẩy cầm kim, cố gắng cử động cổ tay, bị kim đâm đầy ngón tay. Hướng Thanh xót ruột, nói là sẽ thêu giúp tôi, nhưng bị tôi đuổi ra ngoài,kiên quyết cố gắng suốt một tháng trời, thêu được một con rắn màu lụctrên đế giày chàng. Nhưng mọi người đều nói con rắn đó trông như ngọn cỏ hoặc là con giun… Đả kích nghiêm trọng tới lòng tự tin của tôi, HướngThanh thì an ủi:
“Dù sao cũng đi dưới đế, mọi người không nhìn thấy đâu, không sao.”
Ngân Tử thì cầm cái đế giày cười rất lâu.
Không lâu sau đó thì hắn không cười được nữa, bởi vì quà đáp lễ của Tiểu Tràđược gửi tới, người mang lễ tới là Diệp tiểu thiếu gia, hắn lau mồ hôitrên trán, đưa chiếc đế giày thêu hình con gà mái màu trắng mà vừa nhìnđã biết là không thể đi được cho Ngân Tử, áy náy nói:
“Xá muộikhông biết vì sao mà giờ tài nghệ thêu thùa thụt lùi ghê gớm, mong huynh thông cảm, nếu thực sự không vừa mắt thì để ta đi tìm một cô nương khác thêu lại lần nữa, đảm bảo là sẽ không nói cho bất kì ai, huynh đừng bỏmuội ấy là được.”
“Thế này là được rồi.” Ngân Tử đành nghiến răng nhận lấy.
Khi tiểu thiếu gia về rồi, tôi mới giễu cợt hắn:
“Tuy rằng cái ta thêu không đẹp, nhưng ít nhất cũng còn đi được! Con gà củangươi thêu bị lồi lên một cục lớn thế kia thì xỏ vào chắc chắn sẽ khôngđi được.”
Ngân Tử nhìn tôi, hằn học:
“Đó là vì con giun vừa nhỏ vừa dài! Lại thêu ở bên cạnh nên mới đi đường được. Cả hai đều là đồ ngu ngốc.”
Tôi lập tức lao lên cắn hắn.
Tiến độ xây nhà rất nhanh, nhưng cần ít nhất bốn tháng nữa mới hoàn thành,trong khoảng thời gian này tôi chạy khắp nơi, chỉ hận là không thể nóivới toàn thiên hạ rằng tôi sắp được gả cho Hướng Thanh. Tiểu Trà ở nhàmình, ngày nào cũng chờ tới phát bực, lần nào gặp tôi cũng túm lấy hỏiNgân Tử có khỏe không? Có hối hận không? Khi nào thì tới đón nàng ta về?
Tôi chỉ đành an ủi nàng, nàng ta còn ăn không ngon, ngủ không yên, sau đó Ngân Tử không chịu nổi, nửa đêm phải tới mắng nàng ta:
“Con nha đầu này, nàng mà có hai quầng mắt thâm trước khi kết hôn thì ta sẽ lập tức thoái hôn!”
Thế là Tiểu Trà đành ngoan ngoãn ăn ngủ nghỉ điều độ mỗi ngày, bởi vì Hướng Thanh bận xây nhà, thế nên thi thoảng tôi lại tới chơi với nàng. Kểchuyện hàng ngày Ngân Tử làm gì cho nàng ta vui.
Tiểu Trà vô cùng cảm kích, có điều thường xuyên ngắm nghía phục trang của tôi, nghiêncứu mấy loại phấn hoa, yên chi[4], rồi còn lọ này lọ nọ, nói là tânnương tử thì phải bảo vệ da, đồ trang điểm của thời cổ đại không tốt nên đành phải tự làm. Nàng ta còn đưa tôi đi khắp Diệp gia chơi, lúc nàyquan hệ giữa nàng với cha mẹ, huynh đệ đã tốt hơn rất nhiều. Có điều tôi vẫn không hiểu vì sao nàng ta thường nói trong tương lai mình còn chamẹ khác.
[4] yên chi: phấn son
Cái gì nghe không hiểu thì coi như chưa nghe thấy.
Diệp gia có một tế đường rất lớn, bình thường đều bị khóa kín, chỉ nhữngngày tết mới mở ra để vào bái tế, lần đó đi tới trước cửa gặp ngay Diệplão thái, bởi vì tôi là tiểu cô[5] tương lai của Tiểu Trà nên bà dịudàng nắm tay tôi hỏi là cô nương nhà nào, tên là gì.
[5] Tiểu cô: em chồng
Tôi thành thực trả lời xong, đột nhiên bà bật cười:
“Tên cháu tình cờ thật, giống y tên một ân nhân mà nhà ta cúng bái trong tếđường, đúng là có duyên. Sau này chắc chắn sẽ sống hòa thuận với TiểuTrà.”
n nhân gì? Tôi không hiểu.
Diệp lão thái bắt đầu ngồi kể chuyện cho tôi, bà nói từ ngày xửa ngày xưa,tổ tông Diệp gia tên là Đu Đu, là một cô nhi, được Diệp Thị nhận nuôithì đổi tên thành Diệp Đu, ban đầu cuộc sống của họ vô cùng khó khăn.Sau đó vì Diệp Thị bệnh nặng, bất đắc dĩ phải ra phố làm cướp, lấy trộmtúi tiền của một cô nương tên là Hoa Miêu Miêu, nhưng bị bắt quả tang.Sau đó vị cô nương đó không những không trách tội ông mà còn phái ngườimang tới rất nhiều tiền cho mẫu thân ông trị bệnh và sinh sống. Sau khiDiệp Thị qua đời, ông nhờ vào số tiền tài này mà làm ăn buôn bán, khôngngờ thuận buồm xuôi gió, sau đó cháu con cũng tài giỏi, vào triều làmquan, được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời. Sau đó tuy rằng đã thaytriều đổi đại, lúc lên lúc xuống nhưng gia đình vẫn không bị sa sútnhiều. Ngày nay tuy rằng không phong quang như trước, nhưng cũng đượccoi là khá thuận lợi, Diệp gia không dám quên nguồn cội, bởi vậy lập bài vị của Hoa Miêu Miêu cô nương trong tế đường, hàng năm cúng bái.
Thì ra lại có một người tốt bụng cùng tên cùng họ với tôi cơ à, tôi háo hức lắng nghe câu chuyện này, và cũng thêm có thiện cảm với Diệp gia.
Sau đó Tiểu Trà rảnh rỗi ngồi kể cho Kiếm Nam nghe, hắn kinh ngạc buông một câu:
“Một chuyện nhỏ như con muỗi mà lại tạo thành thiện quả, cố nhân năm xưa nay thành thân gia, đúng là thú vị.”
“Đừng khóc, đừngkhóc.” Tất Thanh dỗ dành tôi như dỗ dành một đứa trẻ, anh mở cửa bệnhviện ra, dắt tôi vào, đưa tay vuốt mái tóc ướt sũng của tôi, đau đớnnói, “Mưa to quá, em ướt hết rồi, ngộ nhỡ bị ốm thì làm thế nào.”
Tôi vẫn nắm chặt tay anh không buông, miệng lúng búng đáp:
“Ốm thì anh chữa...”
“Tiêm thuốc giảm sốt của mèo cho em hả?” Tất Thanh đặt tôi xuống ghế, tìm một cái khăn sạch, lau khô đầu và mặt cho tôi, nhưng tóc tôi ướt quá nênkhông làm sao lau sạch được. Cuối cùng anh vứt khăn đi, đưa cái áoblouse trắng của mình cho tôi, ngượng ngùng nói, “Cả người ướt hết rồi,như thế không tốt cho sức khỏe. Em mặc cái này vào đi, anh ra siêu thịmua quần áo cho em.”
“Nhà em ở ngay gần đây...” Tôi nghẹn ngào nói.
Tất Thanh đỏ mặt:
“Thế anh đưa em về.”
“Em không muốn về...” Nơi đó có Hoa Dung, chắc chắn cô sẽ nói với Ngao Vânviệc tôi đi tìm Tất Thanh. Thế là tôi nhận lấy cái áo blouse, loạngchoạng đi vào nhà tắm, cởi bộ quần áo ướt ra, thay vào.
Áo củaTất Thanh rộng quá, dài tới tận bắp chân, tôi gần như có thể mặc nó nhưmột cái váy, tay áo che lấp cả tay tôi, cổ áo cũng bị trượt xuống, tôiphải cài cái cúc áo lên tận trên cùng nó mới không rơi xuống.
Đira khỏi phòng tắm, Tất Thanh pha một cốc sôcôla nóng cho tôi, anh cốgắng chuyển ánh mắt ra ngoài đường, không nhìn vào cổ tôi, sau đó nói:
“Thôi anh đi mua cho em bộ quần áo nhé.”
Tôi nhìn lại mình, đúng là chẳng ra gì, tuy rằng không muốn anh rời khỏimình nửa bước, nhưng bộ dạng này thực sự không thích hợp để đi cùng anhra siêu thị, đành gật đầu đồng ý cho anh đi.
Tất Thanh dặn dò tôi cẩn thận mấy lần, rằng không được tùy tiện bỏ đi, lại sợ tôi ngồi mộtmình chán nên bật máy tính ở bệnh viện lên cho tôi chơi, rồi mới lưuluyến vừa đi vừa quay đầu nhìn tôi, cầm ô đi vào cơn mưa như trút nước.
Tôi chẳng còn tâm trạng nào mà chơi, đầu óc quay mòng mòng vì những ký ứcvừa khôi phục lại được. Thế là tôi nằm bò ra bàn nghĩ ngợi, lúc thì cảmthấy mình biến thành mèo, lúc lại cảm thấy mình đã biến thành người, kýức của mấy nghìn năm cứ hòa lẫn vào nhau, hoàn toàn không thể tiêu hóanổi, thi thoảng đầu tôi lại đau nhói, thi thoảng lại trống rỗng như đãbị quét sạch.
Bức ảnh con mèo tam thể trên bàn lại càng kíchthích vào nhãn cầu tôi, nó cứ như đang sống lại, luôn miệng kêu meo meomeo, dường như đang nhắc nhở tôi điều gì đó... và cũng một lần nữa sắpxếp lại mớ ký ức không có chút trật tự nào của tôi.
Thì ra tôichính là Hoa Miêu Miêu, Hoa Miêu Miêu chính là tôi. Thì ra tôi đã yêuTất Thanh từ lâu lắm rồi, từ trước cả những ký ức mà tôi có, thế nên tôi cũng yêu Bích Thanh, tình yêu ấy kéo dài hơn một nghìn năm.
Cuối cùng số phận cũng luân hồi về khởi điểm, khởi điểm cũng là điểm cuốicùng. Giống như một vòng tròn, liên hệ tất cả nhân quả.
Xoa cáiđầu đau nhức, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa càng to hơn như thể đang đổhết nước trên trời xuống. Xen lẫn với tiếng sấm là những tia chớp sánglòa, cơn gió điên cuồng thổi cây cối nghiêng ngả, cả thế giới đang chaođảo như một màn đêm đáng sợ nhất. Tất Thanh thì đã đi hơn nửa tiếng đồng hồ chưa quay về.
Siêu thị chỉ ở cách đây năm phút đi bộ, vì sao anh đi mãi chưa về? Tôi âm thầm lo lắng.
Hay là Ngao Vân đến rồi? Nhưng Long tộc không thể tự mình giáng mưa như thế này, như thế là phạm thiên quy, chắc anh ta vẫn chưa biết tôi đã khôiphục ký ức rồi đâu. Nếu biết thì liệu có gây phiền phức cho Tất Thanhkhông?
Đứng ở cửa, sốt ruột ngóng nhìn, lại chờ khoảng hơn mườiphút nữa mới thấy Tất Thanh xách một cái túi đồ lao về, nhét hết đồ vàotay tôi, hắt xì hơi mấy cái rồi mới nói:
“Siêu thị gần đây đóng cửa rồi nên anh phải đi xa một chút mới mua được. Mau thay vào đi.”
Tôi nhìn vào cái túi, trong đó ngoài một chiếc áo phông và một chiếc quầnthể thao bình thường ra thì còn có cả đồ lót. Tôi ngước đầu lên nhìn Tất Thanh, anh ngượng ngùng, rồi chỉ luôn miệng hối thúc tôi đi thay quầnáo, đừng để bị cảm.
Có thể tưởng tượng được, một người bìnhthường lạnh lùng như anh phải ngượng ngùng thế nào khi cầm đồ lót nữ đira quầy thanh toán trong ánh mắt kì dị của người bán hàng...
Thay quần áo xong, ra khỏi phòng tắm, tôi trả anh chiếc áo blouse, sau đóngồi xuống ghế uống sôcôla, khóe mắt liếc đi liếc lại, Tất Thanh thoảimái ngồi cách tôi không quá hai mươi phân, nhìn tôi chăm chú, không chịu rời mắt đi chỗ khác, tôi có thể nhìn thấy hàng lông mi dài của anh đang lay động, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, trong đáy mắt soi lên bộ dạng xấu hổ của tôi.
“Có phải hôm nay xảy ra chuyện gìkhông?” Cuối cùng Tất Thanh cũng lên tiếng, phá vỡ sự im lặng, “Có phảingười đó bắt nạt em không?”
Người đó? Tôi nghĩ một lúc mới nhớ ra đó là Ngao Vân, sau đó lại nhớ tới sự lừa dối và tình yêu anh ta dànhcho tôi, trong lòng bất giác thấy thật buồn, nhưng chỉ khẽ lắc đầu.
“Những gì anh vừa nói đều là nghiêm túc đấy. Từ nhỏ tới lớn, tính cách anh hơi lạnh lùng, không biết thích một người là như thế nào.” Ánh mắt TấtThanh vẫn không hề dao động, “Nhưng khi đã thích rồi thì sẽ không từbỏ.”
Tôi bật cười:
“Nếu em là một đứa con gái hư hỏng thì anh cũng thích sao?”
“Thích.”
“Nếu em chỉ là yêu quái chuyên đi mê hoặc người khác, anh cũng thích sao?”
“Thích.”
“Em hỏi nghiêm túc đấy.”
“Anh cũng trả lời rất nghiêm túc.”
Di động báo có tin nhắn gửi tới, tôi đọc rồi hỏi anh:
“Anh có xe không?”
“Có, nhưng không phải xe xịn.” Tất Thanh đáp nhanh, “Em phải đi đâu sao?”
“Ừm...” Tôi nhìn màn đêm đen kịt ngoài kia, đáp khẽ. “Em muốn đến sơn thần miếu của Lạc Anh Sơn, bây giờ có lẽ nằm ở ngoại thành.”
“Giờ muộn rồi, hay để mai đi.” Tất Thanh khuyên nhủ.
Tôi lắc đầu, vô cùng kiên định.
“Bây giờ phải đi ngay, muộn là không kịp nữa.” Bởi vì Kiếm Nam nhắn tin đến, nói với tôi là Ngao Vân sắp tới rồi, không thể ở đây được nữa.
Tất Thanh thấy thái độ của tôi kiên quyết thì không nói nhiều. Anh khoác áo vào rồi đóng cửa hàng, đưa tôi tới bãi đỗ xe ở gần đó, lái xe đi rangoại thành.
Rất nhiều con đường bị tắc lại vì ngập nước, tôi vội vàng gọi điện thoại cho Lạc Lạc, cô lập tức tìm cho tôi một con đườnggần đó không bị tắc, rẽ qua rất nhiều khúc quanh, cuối cùng cũng tớiđược ngôi làng đó, không ngờ con đường vào làng cũng đã bị ngậpnước.
Tôi không có thời gian để do dự, lậptức xuống xe chạy bộ lên núi, Tất Thanh sợ tôi xảy ra chuyện nên liêntục hỏi tôi mấy lần nhưng tôi không trả lời, đành phải theo sát tôi,không dám lơi ra. Miếu sơn thần nằm ở bậc thứ chín trăm chín mươi chín,bây giờ đã chẳng có ai đến cúng bái, hương hỏa lạnh lẽo, tượng Phật bụibám đầy. Tôi không dám ngang nhiên đi vào, đầu tiên kéo Tất Thanh nấpvào một chỗ kín, nhìn ngó xung quanh một lúc lâu, trực giác mách bảo cógì đó không ổn, bởi vậy không quyết định được là nên vào hay không.
“Từ xa tới đây, chi bằng hãy vào ôn chuyện cũ đi.” Một giọng nói nhẹ nhàngtheo tiếng mưa vọng ra, trong miếu đột nhiên sáng đèn, ánh đèn vàng hắtra, giấy dán cửa sổ đã bị rách soi lên một bóng người bên trong.
Bóng người đó đi vài bước, ra tới ngoài cửa, ánh nến vàng vọt hắt lên gươngmặt người đó, trên gương mặt giống y đúc mặt Tất Thanh nở một nụ cười,trong nụ cười chất chứa một sự tuyệt vọng và thù hận sâu sắc, hắn ngẩngđầu nhìn lên trời, hí dài một tiếng âm vang, tiếng hí bay lên cả trờimây. Lập tức, cơn mưa ngừng hẳn, chỉ còn lại những cơn gió thổi qua lànnước đọng trên lá rơi xuống, mây đen dần dần trôi đi, để lộ một vầngtrăng nhàn nhạt.
“Ngao Vân, anh vi phạm thiên quy, tự gây ra mưa, chắn chắn sẽ gây ra đại họa.” Tôi có vẻ nóng nảy.
“Ta không vi phạm thiên quy, hôm nay lẽ ra là có mưa, chỉ có điều ta dồnhết cơn mưa của cả đêm vào một nửa đêm mà thôi.” Ngao Vân đột nhiên nởnụ cười rất nhạt. “Nàng lo lắng cho ta?[]”
[] Ở đoạn này vìMiêu Miêu và Tất Thanh là người hiện đại nên người dịch giữ nguyên cáchxưng hô của người hiện đại, còn những nhân vật khác sẽ giữ cách xưng hôcủa thời cổ đại.
“Sao anh lại ở đây?” Tôi không đếm xỉa gì tới câu hỏi của hắn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Diệp lão thái lại lên tiếng:
“Đến thân thế lai lịch của cậu chúng ta còn không biết, vậy thì làm thế nào mà gả con gái cho cậu được.”
“Gả đi, gả đi, con muốn lấy chàng!” Tiểu Trà reo lên và lao tới cạnh NgânTử: “Chàng cưới thiếp thật hả? Thật không? Không được hối hận đâu nhé!”
“Thật!” Giọng của Ngân Tử chả mấy khi dịu dàng như thế, hắn ta chu đáo vuốt máTiểu Trà, nói bằng giọng đau lòng: “Sưng hết lên rồi, lát nữa ta sẽ kiếm ít Thiên Sơn Liên Cao bôi cho nàng, mai là hết sưng.”
“Thiếp… thiếp không chịu trả lại đâu nhé.” Tiểu Trà không dám tin.
“Quyết không trả lại.” Ngân Tử cười cười gật đầu.
Hai người vô cùng thân mật, kẻ ngốc cũng nhận ra họ có mối quan hệ ám muội. Diệp lão gia bỗng dưng nổi giận, thế là hỏi thêm bao nhiêu chuyện.
Tiểu Trà lập tức bất chấp tất cả, nói rằng mình với Ngân Tử tâm đầu ý hợp,không phải hắn thì quyết không cưới ai, hơn nữa ván đã đóng thuyền,không thể quay đầu lại được nữa. Câu này khiến Diệp lão thái suýt thìngất đi lần nữa.
Diệp lão gia phẫn nộ nói:
“Nếu ngươi cưới hắn thì ta không cho ngươi một đồng của hồi môn nào hết!”
“Tôi đối với lệnh nữ là thật lòng, không cần của hồi môn, hơn nữa sẽ đưasính lễ tới phủ, bát kiệu tới đón nàng, chỉ mong nhị lão đồng ý.”
Đã nói tới nước này, tôi với Hướng Thanh đứng yên như hai pho tượng ngơngác nhìn họ, mọi việc dường như chẳng liên quan gì tới chúng tôi cả.Diệp lão gia cuối cùng cũng bất lực cúi đầu, hỏi kỹ càng bối cảnh giathế của Ngân Tử, Ngân Tử đã chuẩn bị từ trước, đáp trôi chảy một lượt,phun châu nhả ngọc, thậm chí còn thể hiện tuyệt kỹ do đích thân thần yMạc Lâm truyền thụ, bắt mạch khám bệnh cho Diệp lão gia và Diệp lão thái ngay tại chỗ, kê ra hai phương thuốc cực tốt, khiến hai người họ vuilắm, lập tức khẳng định rằng hắn là một chính nhân quân tử, hiểu chuyệnngoan ngoãn, biết hành y cứu thế.
Haiz, tôi thở dài… Con người thật dễ bị lừa, chỉ có trực giác của yêu quái là tương đối chuẩn.
Cuối cùng, Diệp gia hoan hỉ đưa Tiểu Trà về chuẩn bị làm tân nương tử, TiểuTrà kéo tay Ngân Tử, không nỡ rời xa, dặn hắn cho dù thế nào cũng phảitới cưới nàng ta, cứ như chỉ sợ hắn quay người đi là quên mất chuyệnnày. Ngân Tử thấy xung quanh không có người, lập tức để lộ ra bản tính,mắng Tiểu Trà tối tăm mặt mũi:
“Sau này cưới ta rồi thì phải nghe lời ta, ta nói đi đằng đông thì cấm đi đằng tây, biết chưa?”
“Vâng!” Tiểu Trà đáp rất nhanh nhẹn.
Ngân Tử nghĩ ngợi rồi lại nói:
“Đại quyền tài chính trong nhà do ta quản, của ta là của ta, của nàng cũng là của ta, biết chưa?”
“Vâng.” Tiểu Trà còn đang ngất ngây nên điều kiện gì không bình đẳng cũng chấp nhận.
Ngân Tử nhân cơ hội đó lại ra điều kiện tiếp:
“Việc nhà nàng làm, ta là đại gia nên chỉ cần hưởng thụ, biết chưa?”
“Vâng.” Tiểu Trà đã chẳng còn đầu óc gì nữa rồi.
Ngân Tử đảo mắt, nói tiếp:
“Sau này không cho nàng ăn cơm, một ngày phải làm việc mười hai canh giờ, biết chưa?”
“Vâng.” Một lúc lâu sau Tiểu Trà mới phát hiện ra, lắc đầu nguầy nguậy, “Cái này không được, không được.”
“Nói đùa thôi, quay về nhớ ngoan ngoãn chờ đợi sính lễ của ta, không đượcgây chuyện.” Ngân Tử móc một hộp dược cao trong ngực ra đưa cho nàng.“Nhớ bôi cái này, mặt nàng sưng lên trông xấu quá.”
“Vâng.” Tiểu Trà cầm hộp thuốc, vừa đi vừa quay lại nhìn hắn.
Tôi thấy nàng ta đã đi xa thì lại gần Ngân Tử, hỏi hắn:
“Ta tưởng ngươi rất ghét nàng ta chứ, sao lại cưới một phàm nhân?”
Ngân Tử thở dài:
“Việc đã tới nước này, nếu không cưới nàng ta thì chẳng nhẽ giương mắt lênnhìn nàng ta cả đời không lấy chồng sao? Dù gì ta cũng là một nam nhân,ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“Thì ra là thế.”
“Hơn nữa…” Ngân Tử bỗng dưng lại nói, “Ánh mắt nàng ta nhìn ta… ánh mắt si mê ấy… làm ta nhớ tới người đó…”
“Ai?” Tôi vội vàng hỏi, nhưng mặc cho tôi truy hỏi thế nào, Ngân Tử cũng không chịu nói tiếp.
Hủy hôn xong lập tức có hôn sự khác. Tôi với Hướng Thanh, Ngân Tử ngày nàocũng chí chóe thảo luận vấn đề này, áo cưới mua ở đâu thì hợp lí, kiệuhoa tự làm hay đi thuê, bà mối thì tìm ai? Sính lễ bao nhiêu tiền để thể hiện sự rộng lượng? Giờ rước dâu nên tìm ai giả bộ là họ hàng của tôivới Ngân Tử?
Vấn đề quan trọng nhất là nhà gái quá xa, không thểnào bắt Hướng Thanh phải tới Lạc Anh Sơn cách mấy trăm dặm đón dâu được? Cũng không thể để nhà Tiểu Trà đưa nàng ta đi đoạn đường xa như thế,huống hồ Hoa Phủ rừng rậm bao quanh, bên ngoài lại là Mê Hồn trận pháp,yêu quái từng bầy, cho dù không dọa người thì dọa đám hoa cỏ xung quanhcũng không được.
Ngân Tử cảm thấy được đón dâu xa thì có thành ý hơn, Hướng Thanh cảm thấy không cần phải quan tâm tới nhiều hưdanh như vậy, quá lãng phí thời gian, cứ coi như nơi này là nhà gái cũng được. Nhưng nếu Tiểu Trà chính thức được gả tới đây, nếu sinh con đẻcái với Tiểu Trà thi thoảng quay về ở tạm thì căn nhà này quá nhỏ cũngkhông được. Để thêm ít gia cụ đã thành vấn đề. Hai người cãi cọ một hồilâu, cuối cùng tổng hợp lại ý kiến, quyết định xây lại một căn nhà lớn,sau này hai nhà có thể ở với nhau, tiện bề chăm sóc cho nhau.
Phương diện tiền tài thì không thành vấn đề, Hướng Thanh nỗ lực làm việc, vớilại vận khí cũng tốt, giải quyết được con yêu quái cho một gia đình giàu có nên nhận được khoản thù lao khá lớn, cộng thêm khoản tích lũy trướcđó, mang ra hết chi dùng, thiếu bao nhiêu thì Ngân Tử bù vào. Dù sao xây nhà ở quê nếu không trang hoàng nhiều thì cũng rất rẻ, đất thì gần nhưkhông mất tiền mua, chỉ là mua ít vật liệu xây nhà, mời vài người thợxây tới, những chỗ khác thì cứ làm theo phong tục, họ hàng gần xa giúpđỡ vài ngày, chỉ cần phục vụ họ ngày ba bữa cơm là được. Bởi vì nhà tôihiện nay được coi là một gia đình giàu có trong làng nên ba bữa cơm đềucó bánh bao nhân thịt hoặc mì nấu trứng gà, ai cũng vui vẻ ăn, luônmiệng khen Hướng Thanh và Ngân Tử rộng lượng, bởi vậy làm việc cũngnhanh nhẹn hơn.
Trong thời gian xây nhà, các công tác chuẩn bịkhác cũng không bị dừng lại, Nhị bà bà làm mối cho nhà Hướng gia lấy của chúng tôi một xâu tiền, Diệp gia cũng đã có sự chuẩn bị, bởi vậy chẳngtốn nhiều công sức, nhất cử lưỡng tiện, bà ta vui vẻ nói khoản tiền nàycứ như là được cho không, sau này có chuyện vui gì thì cứ tìm bà ta.
Hướng Thanh đã nói cho tôi sinh thần[1] bát tự nhà chàng từ lâu, chỗ Tiểu Trà thì Ngân Tử cũng đã tới thăm dò lúc nửa đêm, lại tìm Hàn Kính nhờ bóira hai bát tự vượng phu vượng thê nhất, giả vờ là của chúng tôi rồi gửitới. Mẹ chồng tôi với Diệp lão gia, Diệp lão thái đương nhiên đều rấthân hoan hỉ, vui vẻ vì mình không chọn nhầm người.
[1] Sinh thần bát tự: ngày tháng năm sinh viết theo thiên can và địa chỉ - một cách xem số mệnh của người Trung Quốc.
Sính lễ mà Ngân Tử mang qua rất hậu hĩnh, lễ nạp tài trọng hơn gấp mười lầnvới những phú hộ thông thường: Hoàng kim hai mươi lượng, bạc ngân mộttrăm lượng, vải lụa tám mươi thước, khăn tay các màu hai trăm bộ. Phảigánh hơn hai mươi gánh mới hết được số sính lễ đó. Diệp gia thấy sính lễ hậu hĩnh thì rất hài lòng với nữ tế[2], thế là rút lại câu nói khôngcho của hồi môn, đã thế lại còn cho thêm rất nhiều gia cụ và y phục.
[2] Nữ tế: con rễ
Vốn tưởng rằng sính lễ mang tới chỗ tôi chỉ vừa phải thôi, ai ngờ HướngThanh ra tay cũng chẳng kém Ngân Tử là bao. Sau đó tôi lén hỏi chàng,hóa ra mẹ chồng trọng thể diện, cho dù thế nào cũng không chịu để contrai nhà mình thua kém tiểu cữu[3], sợ bị người ta chê cười, thế là bỏra hơn một nửa số vàng mà Ngân Tử đưa cho bà lúc đầu làm lễ nạp tài, dùsao thì tôi cũng mang theo của hồi môn về nhà bà nên chẳng thiệt đi đâu.
diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
[3] Tiểu cữu: em rễ
Sau đó là nhà gái đáp lễ, thường thì là phải thêu dưới đế giày. Thế là… tôi run rẩy cầm kim, cố gắng cử động cổ tay, bị kim đâm đầy ngón tay. Hướng Thanh xót ruột, nói là sẽ thêu giúp tôi, nhưng bị tôi đuổi ra ngoài,kiên quyết cố gắng suốt một tháng trời, thêu được một con rắn màu lụctrên đế giày chàng. Nhưng mọi người đều nói con rắn đó trông như ngọn cỏ hoặc là con giun… Đả kích nghiêm trọng tới lòng tự tin của tôi, HướngThanh thì an ủi:
“Dù sao cũng đi dưới đế, mọi người không nhìn thấy đâu, không sao.”
Ngân Tử thì cầm cái đế giày cười rất lâu.
Không lâu sau đó thì hắn không cười được nữa, bởi vì quà đáp lễ của Tiểu Tràđược gửi tới, người mang lễ tới là Diệp tiểu thiếu gia, hắn lau mồ hôitrên trán, đưa chiếc đế giày thêu hình con gà mái màu trắng mà vừa nhìnđã biết là không thể đi được cho Ngân Tử, áy náy nói:
“Xá muộikhông biết vì sao mà giờ tài nghệ thêu thùa thụt lùi ghê gớm, mong huynh thông cảm, nếu thực sự không vừa mắt thì để ta đi tìm một cô nương khác thêu lại lần nữa, đảm bảo là sẽ không nói cho bất kì ai, huynh đừng bỏmuội ấy là được.”
“Thế này là được rồi.” Ngân Tử đành nghiến răng nhận lấy.
Khi tiểu thiếu gia về rồi, tôi mới giễu cợt hắn:
“Tuy rằng cái ta thêu không đẹp, nhưng ít nhất cũng còn đi được! Con gà củangươi thêu bị lồi lên một cục lớn thế kia thì xỏ vào chắc chắn sẽ khôngđi được.”
Ngân Tử nhìn tôi, hằn học:
“Đó là vì con giun vừa nhỏ vừa dài! Lại thêu ở bên cạnh nên mới đi đường được. Cả hai đều là đồ ngu ngốc.”
Tôi lập tức lao lên cắn hắn.
Tiến độ xây nhà rất nhanh, nhưng cần ít nhất bốn tháng nữa mới hoàn thành,trong khoảng thời gian này tôi chạy khắp nơi, chỉ hận là không thể nóivới toàn thiên hạ rằng tôi sắp được gả cho Hướng Thanh. Tiểu Trà ở nhàmình, ngày nào cũng chờ tới phát bực, lần nào gặp tôi cũng túm lấy hỏiNgân Tử có khỏe không? Có hối hận không? Khi nào thì tới đón nàng ta về?
Tôi chỉ đành an ủi nàng, nàng ta còn ăn không ngon, ngủ không yên, sau đó Ngân Tử không chịu nổi, nửa đêm phải tới mắng nàng ta:
“Con nha đầu này, nàng mà có hai quầng mắt thâm trước khi kết hôn thì ta sẽ lập tức thoái hôn!”
Thế là Tiểu Trà đành ngoan ngoãn ăn ngủ nghỉ điều độ mỗi ngày, bởi vì Hướng Thanh bận xây nhà, thế nên thi thoảng tôi lại tới chơi với nàng. Kểchuyện hàng ngày Ngân Tử làm gì cho nàng ta vui.
Tiểu Trà vô cùng cảm kích, có điều thường xuyên ngắm nghía phục trang của tôi, nghiêncứu mấy loại phấn hoa, yên chi[4], rồi còn lọ này lọ nọ, nói là tânnương tử thì phải bảo vệ da, đồ trang điểm của thời cổ đại không tốt nên đành phải tự làm. Nàng ta còn đưa tôi đi khắp Diệp gia chơi, lúc nàyquan hệ giữa nàng với cha mẹ, huynh đệ đã tốt hơn rất nhiều. Có điều tôi vẫn không hiểu vì sao nàng ta thường nói trong tương lai mình còn chamẹ khác.
[4] yên chi: phấn son
Cái gì nghe không hiểu thì coi như chưa nghe thấy.
Diệp gia có một tế đường rất lớn, bình thường đều bị khóa kín, chỉ nhữngngày tết mới mở ra để vào bái tế, lần đó đi tới trước cửa gặp ngay Diệplão thái, bởi vì tôi là tiểu cô[5] tương lai của Tiểu Trà nên bà dịudàng nắm tay tôi hỏi là cô nương nhà nào, tên là gì.
[5] Tiểu cô: em chồng
Tôi thành thực trả lời xong, đột nhiên bà bật cười:
“Tên cháu tình cờ thật, giống y tên một ân nhân mà nhà ta cúng bái trong tếđường, đúng là có duyên. Sau này chắc chắn sẽ sống hòa thuận với TiểuTrà.”
n nhân gì? Tôi không hiểu.
Diệp lão thái bắt đầu ngồi kể chuyện cho tôi, bà nói từ ngày xửa ngày xưa,tổ tông Diệp gia tên là Đu Đu, là một cô nhi, được Diệp Thị nhận nuôithì đổi tên thành Diệp Đu, ban đầu cuộc sống của họ vô cùng khó khăn.Sau đó vì Diệp Thị bệnh nặng, bất đắc dĩ phải ra phố làm cướp, lấy trộmtúi tiền của một cô nương tên là Hoa Miêu Miêu, nhưng bị bắt quả tang.Sau đó vị cô nương đó không những không trách tội ông mà còn phái ngườimang tới rất nhiều tiền cho mẫu thân ông trị bệnh và sinh sống. Sau khiDiệp Thị qua đời, ông nhờ vào số tiền tài này mà làm ăn buôn bán, khôngngờ thuận buồm xuôi gió, sau đó cháu con cũng tài giỏi, vào triều làmquan, được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời. Sau đó tuy rằng đã thaytriều đổi đại, lúc lên lúc xuống nhưng gia đình vẫn không bị sa sútnhiều. Ngày nay tuy rằng không phong quang như trước, nhưng cũng đượccoi là khá thuận lợi, Diệp gia không dám quên nguồn cội, bởi vậy lập bài vị của Hoa Miêu Miêu cô nương trong tế đường, hàng năm cúng bái.
Thì ra lại có một người tốt bụng cùng tên cùng họ với tôi cơ à, tôi háo hức lắng nghe câu chuyện này, và cũng thêm có thiện cảm với Diệp gia.
Sau đó Tiểu Trà rảnh rỗi ngồi kể cho Kiếm Nam nghe, hắn kinh ngạc buông một câu:
“Một chuyện nhỏ như con muỗi mà lại tạo thành thiện quả, cố nhân năm xưa nay thành thân gia, đúng là thú vị.”