Cây nến lắc lư, bắnlên mấy bông hoa lửa khiến tôi thấp thỏm. Hướng Thanh thấy tôi có vẻcăng thẳng quên cả chớp mắt thì vừa giận vừa buồn cười, cố gắng khuyêntôi mấy lần mà tôi không chịu ngủ, thế là chàng bất lực ôm tôi đặt lênđùi, rồi lại dùng cái gối làm chỗ tựa, nghiêng nghiêng tựa vào thànhgiường ngắm nến hồng đổ lệ rồi dần dần cháy hết.
Khi trời gầnsáng, cuối cùng cây nến cũng bình an cháy hết, tôi thở phào nhẹ nhõm,nằm trên người Hướng Thanh mà chìm vào giấc mộng.
Hôm sau, khimặt trời đã soi tới mông rồi tôi mới tỉnh dậy, phát hiện ra Hướng Thanhkhông có bên cạnh, tôi giật mình, vội vàng ngồi phắt dậy mặc y phục rồiđi tìm chàng. Vừa chạy ra tới cửa thì cánh cửa mở ra, Hướng Thanh bê một bát canh cá bước vào, thấy tôi đã dậy bèn cười nói:
“Đừng lo, ta không biến mất đâu. Nàng đi rửa mặt đi, ta hầm canh cá cho nàng làm bữa trưa rồi đây.”
Tôi ngượng ngùng gật đầu, lao nhanh ra chỗ chậu nước sạch mà chàng đã chuẩn bị sẵn, tự mình rửa mặt, rửa xong còn liếm móng vuốt, bên cạnh độtnhiên vang lên tiếng cười, quay đầu lại thấy Hướng Thanh đang che miệng:
“Thói quen mèo của nàng xem ra cả đời này cũng không sửa được.”
“Chàng muốn thiếp sửa sao?” Tôi vội vàng hỏi.
“Không muốn, nàng cứ giữ như cũ, thích làm gì thì làm đó là tốt nhất.” HướngThanh đứng lên, đi tới bên cạnh tôi, cầm cái khăn lên lau mặt cho tôi.Sau đó chàng kéo tôi tới bên bàn, dùng cái thìa sứ múc một thìa canh cá, thổi cho nguội, đặt lên môi mình thử độ ấm rồi chu đáo đưa vào miệngtôi.
“Ngon quá.” Tôi liếm môi, hai mắt đảo tròn nhìn bát canh cá to tướng trên bàn.
Hướng Thanh lắc đầu nói:
“Không được húp hết, giờ vẫn còn nóng lắm, làm bỏng miệng nàng đấy.”
“Không húp đâu, thiếp tự lấy thìa múc.” Lời nói vừa dứt thì tôi cướp chiếcthìa trong tay Hướng Thanh, múc canh cá lên thổi phù phù, nhưng không ăn mà đưa tới bên môi chàng, chờ đợi, “Tương công, uống đi.”
Hướng Thanh khựng lại, lúc lâu sau mới há miệng ra, uống thìa canh cá, rồi cảm thán nói với tôi:
“Miêu Miêu, so với ngày trước thì nàng lớn hơn rất nhiều rồi.”
“Họ nói phải cho đi thì mới có thu hoạch, muốn có thu hoạch thì phải chođi.” Tôi lặp lại câu nói ấy hai lần như hô khẩu hiệu, họ đều nói, “Phuthê phải tương kính tương ái, thương yêu nhau thì mới sống hạnh phúc.”
Hướng Thanh hình như đang nhớ lại điều gì đó, không nói gì.
Tôi lại thổi một thìa canh rồi đưa cho chàng, nói tiếp:
“Vì chàng, Miêu Miêu phải trưởng thành.”
“Sau khi trưởng thành, nàng càng quyến rũ, càng đáng yêu hơn trước kia.”Hướng Thanh đưa tay ra đón lấy chiếc thìa trong tay tôi. “Nhưng hôm naylà ngày đầu tân hôn, ngày tháng còn dài, để ta đút cho tân nương tử củata.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm trang ngồi uống canh.
“Xin lỗi, ta đã quên mất nàng.” Uống hết canh cá, đột nhiên Hướng Thanh xinlỗi tôi. “Lần đầu tiên gặp nhau ở Lạc Anh Sơn, ta còn nói với nàng những lời đó.”
Tôi lắc đầu, cười nói:
“Chàng đâu có quên thiếp, chưa bao giờ mà, chỉ quên mấy chuyện quá khứ cỏn con thôi.”
“Vì sao lại nói thế?” Hướng Thanh hỏi.
“Vì chàng vẫn yêu thiếp. Ngân Tử nói, một người bình thường đồng ý cưới một yêu quái làm vợ là một việc rất khó khăn, nhưng chàng bằng lòng cướithiếp, cho dù Tiểu Mao lừa chàng là cưới yêu quái sẽ chết, chàng vẫnbằng lòng cưới thiếp, không cần cả mạng sống của mình.” Tôi cảm thấyhình như mình trở nên thông minh hơn, “Hơn nữa khi ở Mao Sơn chàng từngnói, chàng từng nằm mơ thấy thiếp, thế nên chàng chưa hề quên thiếp.”
“Nhưng…”
“Cho dù chàng quên thiếp thật thì cũng không sao.” Tôi tràn đầy tự tin.“Thiếp vẫn yêu chàng, chàng vẫn yêu thiếp, như thế thì quên hay khôngquên cũng đâu có ý nghĩa gì. Chàng chính là chàng, cho dù hơi thay đổimột chút, nhưng vĩnh viễn không biến thành người khác. Trong mắt củathiếp, hình dáng của chàng lúc nào cũng vẫn là Bích Thanh Thần Quân củanăm trăm năm trước, khi bế thiếp rời khỏi Lạc Anh Sơn.”
“Bây giờ ta là con người, rồi sẽ có một ngày ta già đi.” Mắt Hướng Thanh tràn đầy sự ấm áp.
“Không sao, hình dáng của chàng cho dù có xấu như Tiếu Thiên thì thiếp cũng yêu chàng.” Tôi cố gắng an ủi chàng.
Cuối cùng Hướng Thanh cũng bật cười, trong nụ cười có gì đó như thanh thản,thoải mái hơn nhiều, như thể chàng đã tháo bỏ được mọi gánh nặng.
Tôi thấy chàng cười ngặt nghẽo thì rụt rè hỏi:
“Nếu Miêu Miêu cũng xấu đi thì chàng còn thích không?”
“Xấu thế nào?” Hướng Thanh ôm lấy tôi, cười hỏi.
“Ừm… xấu như con chó ý?” Tôi nghĩ ngợi giây lát rồi đưa ra một ví dụ đáng sợ nhất.
“Ta thích.”
“Thế xấu như con chuột thì sao?”
“Ta cũng thích.”
Cuối cùng tôi cũng an tâm, thở phào nói:
“Thế thì chúng ta giống nhau mà.”
Trong tiếng nói cười hạnh phúc, mặt trời lại dịch chuyển một chút, ánh nắngrực rỡ soi khắp sân vườn, Hướng Thanh nhìn thời gian, đặt tôi xuống rồidặn dò:
“Ngày trước ở trên trời, ta tu luyện mấy ngàn năm nhưngkhông có cha mẹ, cũng không biết thiên luân chi tình là gì. Nay đãchuyển thể thành người, công ơn dưỡng dục vất vả của mẫu thân từ nhỏ takhông thể nào quên, cho dù đã khôi phục lại ký ức trước kia, ta vẫn làcon trai của người, thế nên chúng ta phải đi thỉnh an lão nhân gia thôi.
“Ừm.” Tôi vội vàng đồng ý, rồi lại hỏi khẽ, “Chàng thích mẹ?”
“Phải.” Hướng Thanh vùi mặt vào vai tôi, thành thực đáp. “Kiếp trước khi cònnhỏ, chẳng có ai ở bên ta vừa đưa nôi vừa hát khi ta ốm, cũng chẳng cóai thà ăn cơm không cũng phải dành đồ ăn ngon cho ta ăn, càng không cóai dạy bảo ta một cách nghiêm khắc, rơi lệ vì những sai lầm của ta, thân tình chốn nhân gian khiến ta vừa cảm động vừa cảm kích.”
Tôi như hiểu như không, gật đầu:
“Tướng công mà thích thì thiếp cũng thích.”
“Mấy năm gặp nàng ở trên Thiên Giới, và trong hai mươi năm làm Hướng Thanhlà khoảng thời gian hạnh phúc nhất của ta.” Hướng Thanh nắm chặt taytôi, “Bởi vì ta không còn cô đơn.”
“Sau này cũng sẽ hạnh phúc.” Tôi hứa hẹn.
Tay nắm tay, chúng tôi đi ra phòng ngoài, ánh nắng hơi chói mắt, Hướng Thanh lặp lại lời thề của tôi:
“Chúng ta sẽ hạnh phúc.”
“Nếu mẹ không thích thiếp thì sao?” Đi gần tới cửa phòng của mẹ chồng thì tôi dừng chân lại, do dự hỏi.
Hướng Thanh vỗ vai tôi, dường như đang truyền cho tôi dũng khí, chàng nói:
“Không lo, cho dù bà không thích nàng thì ta cũng không để bà có cơ hội gâykhó dễ cho nàng đâu, dù sao mình ta cũng có thể hiếu thuận với bà, nàngchỉ cần ngoan ngoãn, đừng gây rối là được, vài năm nữa chúng ta sẽ đichu du thiên hạ, cơ hội quay về chắc cũng khó.”
“Con dâu nhà người khác đều rất hiền thục, thiếp thì chẳng biết gì…” Tôi nói khẽ.
“Ngoan, ta thích nàng dâu chẳng biết làm gì, những người hiền thục ta lại không thèm để mắt đến.” Hướng Thanh dỗ dành tôi.
“Không được, không được.” Tôi lập tức từ chối ý tốt của chàng, “Thiếp khôngthể để mọi người nói nàng dâu mà chàng cưới là người ngu ngốc nhất thônnày được!”
“Họ ghen tị với vẻ đẹp của nàng nên mới nói thế đấy.”Hướng Thanh lại khuyên nhủ. “Hơn nữa ta cũng không quan tâm tới mấy lờiđồn đại này.”
“Chàng thích mẫu thân thì làm sao thiếp có thể đểbà ghét thiếp được.” Tôi không nghe lời khuyên của chàng, thu hết dũngkhí bước vào trong phòng, tìm mẹ chồng.
“Chờ chút!” Hướng Thanh vội vàng đuổi theo. Mẹ chồng đang ngồi ở chính đường, chờ chúng tôi bái kiến theo đúng quy củ.
Thái độ của bà vẫn không lạnh không nhạt, không nhận ra là bà ghét haythích, chỉ dạy dỗ tôi với Hướng Thanh một hồi, đại ý là sau này phảichăm lo cho gia đình chu đáo, nỗ lực làm việc, đừng làm mất thể diện của Hướng gia, nhất là tôi, đừng có lười biếng quá, nữ nhân đã lấy chồngthì việc gì cũng phải học làm.
Hình như hàng ngàn năm nay, nữ nhân trên nhân gian đều phải sống như thế.
“Tình cờ quá.” Tôi lên tiếng chào hỏi, rồi đi về hướng khác, không muốn nhìn thấy mặt hắn.
Ngao Vân phì cười, lại gần chặn tôi lại:
“Không tình cờ chút nào, ta tới đây tìm nàng.”
Nụ cười của hắn rất bình thường, rất rạng rỡ, nhưng trong mắt tôi lại tràn đầy ý xấu, đủ để tôi biến thành một con nhím, cảnh giác tấn công bất cứ lúc nào.
“Nàng đừng như thế.” Ngao Vân bất lực, hắn định giơ tay ra xoa đầu tôi, nhưng bị tôi gạt tay ra, thế là chuyển sang nắm cổ taytôi không buông.
“Ngươi đừng làm thế mớiđúng! Uổng công ta coi ngươi là bạn tốt!” Tôi cố giằng tay mình ra khỏiNgao Vân, nhìn sắc mặt hắn, trong lòng thấy thật buồn bã.
“Nàng định sau này cứ trốn tránh ta thế này sao?” Ngao Vân hỏi khẽ. “Không niệm chút tình xưa sao?”
Làm sao có thể niệm chút tình xưa được… Những hồi ức như những ngôi sao băng bay xẹt qua, khiến tim tôi đau nhói.
Trong suốt năm trăm năm chờ Bích Thanh Thần Quân quay về, hầu như tuần nàohắn cũng tới Lạc Anh Sơn một lần, cố ý làm những gì đó buồn cười để tôiquên nỗi cô đơn, quên nỗi đau khổ.
Hắn đưa tôi lên núi bắt gà đểquay, xuống biển bắt cá để nướng, rồi lại dạy võ thuật cho Tiểu Mao, còn dạy nó rất nhiều những thường thức trong cuộc sống con người.
Cho dù tôi mắc phải sai lầm gì, hắn cũng sẽ bênh vực tôi vô điều kiện, lúctôi đau đớn buồn bã luôn có nụ cười của hắn ở bên. Hắn có chuyện đaulòng gì cũng tới tìm tôi tâm sự, tuy rằng khi đó tôi nghe không hiểumấy, nhưng vẫn cố gắng an ủi hắn, cho tới khi nụ cười một lần nữa lại nở trên môi.
Khi Bích Thanh Thần Quân quay về trong hình hài củaHướng Thanh, Ngao Vân không còn tới gặp tôi nữa, hắn trốn ở Long Cung,không hiện thân, chỉ tới một lần hôm hôn lễ rồi vội vàng bỏ đi, không để Hướng Thanh phát hiện.
Tôi hỏi hắn vì sao không tới, hắn cười nói nếu đau lòng thì chi bằng không gặp, có nhữngthứ nói rõ ra rồi sẽ không bao giờ quay đầu được nữa.
Chỉ là khi đó tôi ngu ngốc không hiểu rõ hàm ý trong câu nói của hắn.
Thì ra tình bạn hàng ngàn năm này đã biến sắc từ lâu, để nay tình cảm ấy bị phá hủy chỉ trong một ngày.
Khi đó tất cả bị phơi bày ra, tôi luyến tiếc, còn hắn thì bất lực.
Bên ngoài Ly Sầu Cung bị bao phủ bởi một màn nước biển trong vắt, vô sốnhững đàn cá sặc sỡ đủ mọi màu sắc tò mò nhìn chúng tôi, rong biển chìanhững chiếc lá vừa mềm mại vừa cứng cáp ra, khiêu vũ trong nước. Khôngkhí dưới đáy biển không có tiếng gió thổi, cũng không có tiếng lạo xạocủa lá rơi… Vì sống trong sự yên tĩnh gần như tuyệt đối này, các LongVương trường cư dưới đáy biển hầu như đều thích những bữa yến tiệc xahoa và huyên náo, hoặc họ có rất nhiều hứng thú, như thế mới tìm được âm thanh và hơi thở trong cuộc sống buồn rầu nơi đây.
“Ta muốn cónàng, sự chờ đợi đã tới cực điểm rồi.” Ngao Vân khoác vai tôi, khẽ khàng bên tai, hơi thở của hắn chậm rãi, trong giọng nói toát lên một vẻ côđơn cùng cực. “Vì sao ta chờ lâu đến vậy mà cuối cùng vẫn là hắn?”
Câu hỏi này ngay cả tôi cũng không biết đáp án, có lẽ chỉ là số trời đãđịnh, trái tim tôi chỉ đập điên cuồng vì một người, đầu óc tôi cũng chỉđiên cuồng vì một người.
“Thế là không công bằng.” Ngao Vân cắn vành tai tôi, chiếc lưỡi ấm nóng liếm vào vành tai, nhồn nhột.
“Chẳng có gì là công bằng cả!” Bị kích thích mạnh, tôi đẩy hắn ra, lau taimình, “Năm xưa con gái của tam thúc ngươi là Dao Dao si tình ngươi tớichết, tam thúc ngươi trốn ngục tìm ngươi tính sổ, ngươi đã nói gì?”
Ngao Vân khựng lại.
“Ngươi nói nàng ta yêu ngươi chẳng liên quan gì tới ngươi cả, có phải ngươi cố tình mê hoặc nàng ta đâu, nàng ta dùng cái chết để ép, chẳng nhẽ bắtngươi phải cưới nàng ta, có phải thế không?” Tôi lùi về sau mấy bước.“So ra, hôm nay ngươi yêu ta cũng chẳng liên quan gì tới ta, ta cũngkhông cố ý mê hoặc ngươi! Tình cảm như thế nào hàng ngàn năm qua đã nóirất rõ ràng, ngươi hà cớ gì phải làm ra chuyện này?”
Ngao Vânsững sờ đứng yên, không nói được lời nào nữa, đây là lần đầu tiên tôiphản bác hắn thành công, nhưng trong lòng lại chẳng thấy một chút vuivẻ, chỉ nhân cơ hội hắn chưa kịp định thần lại, vội vàng quay người bỏđi.
Mới đi được mấy bước, hắn lại chặn trước mặt tôi, cười nói:
“Nàng thông minh hơn nhiều rồi đấy, những lời nàng nói rất có lý, có điềuLong tộc xưa nay vốn có ham muốn chiếm hữu thứ gì mà mình thích. Dao Dao đã chết, chuyện đó ta không quan tâm, nếu nàng kiên quyết ở bên BíchThanh Thần Quân thì ta chỉ đành tẩy não cho nàng, quét sạch mọi cái gọilà ký ức ấy của nàng.”
Tôi nhổ một cây san hô bên cạnh, quất mạnh vào người hắn:
“Cút! Ngươi tưởng làm cách đó ta sẽ yêu ngươi sao?”
“Không.” Ngao Vân nghiêng người né tránh. “Nhưng dù sao cũng còn hơn việc không có cả con người lẫn trái tim nàng.”
“Ta đã không còn là Miêu Miêu ngày trước nữa rồi!” Cảm giác sợ hãi cuồncuộn ập đến, tôi run rẩy nói, “Hoa Miêu Miêu xinh đẹp ngây thơ năm xưađã không còn nữa! Bây giờ ta chỉ là một con nhóc xấu xí, một đứa con gái tầm thường tới không thể tầm thường hơn, tính tình thì nóng nảy, ngươicần ta làm gì.”
“Ta cũng không còn làNgao Vân năm xưa nữa.” Ngao Vân vẫn kiên trì, trên mặt vẫn không pháthiện được hắn đang nói dối hay nói thật, “Đối với Bích Thanh Thần Quânmà nói, cho dù nàng biến thành hình dạng như thế nào cũng vẫn là HoaMiêu Miêu, đối với ta cũng vậy.”
“Ta không nhận ra mình có chỗ nào giống với Hoa Miêu Miêu.” Tôi hét lên, bất chấp tất cả, tự chê bai bản thân.
“Có.” Ánh mắt Ngao Vân trở nên dịu dàng, hắn không nói tiếp, chỉ ôm tôi vàolòng, hôn mạnh một cái, chặn lại mọi lời tôi định nói, rồi cứ thế chìmđắm vào đó.
Tôi vừa đấm vừa cào, định đẩy hắn ra nhưng lại bị điểm vào huyệt đạo, mềm nhũng không còn sức lực.
Bất lực mở to mắt, nhìn Ngao Vân ôm tôi đi nhanh về phòng, sau đó nhẹ nhàng đặt xuống cái giường to đùng chất đầy thú nhồi bông.
Hắn cởi giầy cho tôi như đang phục vụ một nàng công chúa, rồi lại lấy mộtcái chăn mềm mại bọc tôi vào giữa, rồi cởi chiến bào của mình, cơ bắpcủa hắn rắn chắc, múi cơ cuồn cuộn, phần hông rất nhỏ, thân hình hoàn mĩ toát lên một vẻ nguy hiểm.
Cố gắng cử động ngón tay nhưng pháthiện ra tôi không thể cựa quậy được, tôi muốn bùng nổ nhưng lại khôngbiết rốt cuộc gã này định phá vỡ giới hạn của con người như thế nào.
Trong lúc đang nghĩ ngợi mông lung thì Ngao Vân đã cởi hết áo của tôi, hắnmỉm cười bò lên giường, đánh thức thần trí mơ hồ của tôi, khiến tôi rơivào nỗi sợ hãi cực độ.
Há miệng ra, định từ chối nhưng chỉ phátra được âm thanh vo ve như tiếng muỗi, tôi sợ hãi đỏ bừng mặt, cố gắngvùng vẫy thế nào cũng không thể dịch chuyển được cổ tay.
Ngao Vân giơ tay ra, ôm tôi vào lòng, nhưng không hề hành động tiếp như tôitưởng tượng, hắn chỉ nằm ôm tôi như thế, gương mặt đầy vẻ thỏa mãn, cứnhư một đứa trẻ được ôm món đồ chơi mà mình thích, miệng nở nụ cười,lặng lẽ chìm vào giấc mộng.
Hành động khác thường này khiến tôitrở nên bối rối, không dám ngủ, nhìn hàng lông mi màu đỏ của hắn khẽ lay động như con bươm bướm, nhìn mái tóc dài đỏ rực của hắn xõa trên ngườimình.
Dần dần, sau hai ngày một đêm không chợp mắt, tôi không chống chọi được nữa, cũng thiếp đi.