Không ngờ Mã Thịlại rớt nước mắt, vừa khóc vừa múc cháo ra ngoài, còn chưa múc xong thìmột hán tử nhà quê cao lớn đã bước vào, hít hít mũi, chau mày nói:
“Chuyện gì thế?”
“Tướng công… thiếp không cẩn thận…” Giọng Mã Thị hơi run rẩy, thần sắc có vẻ bất an.
“Nói nhỏ thôi.” Hán tử đó vội vàng cầm bát cháo nóng bỏng lên uống mấy ngụm, cố nhịn đau, quay đầu lại, nụ cười tươi rói.
Tôi nhìn theo ánh mắt hắn, thấy một lão thái bà mặt đầy nếp nhăn, ánh mắtnghiêm nghị từ trong phòng vén rèm chầm chậm đi ra, rất không khách sáonói với Mã Thị:
“Mới sáng sớm, cô kéo con trai tôi thân mật ở đây làm gì? Không phải làm việc à? Cho gà ăn chưa? Gánh nước chưa? Chỉ biết chơi!”.
Hán tử đó vội vàng giấu bát cháo ra sau lưng, cười cười nói:
“Mẹ, sao mẹ dậy sớm thế, không ngủ thêm lát nữa, nếu mệt quá mà ốm thì làm sao con yên tâm được.”
Gương mặt lão thái bà lập tức lộ vẻ thương yêu, xoa đầu con trai, nói:
“Nhà này việc lớn việc nhỏ đều nhiều, vợ con vào nhà đã mấy năm mà làm việcgì cũng chưa ổn, ta không trông chừng làm sao được. Con đừng lo, mau đilàm việc đi.”
“Mẹ, A Thúy sức khỏe yếu, không làm việc nặng được, mẹ thông cảm một chút đi.” Hán tử khuyên nhủ.
Lão thái bà trừng mắt với hắn:
“Con ăn nói kiểu gì thế, nó không khỏe, chẳng nhẽ lão thái bà này thì khỏesao? Năm xưa ta đi làm dâu cũng khác gì nó bây giờ? Con ra ngoài làmviệc đi, mẹ làm việc gì cũng có chừng mực.”
Khi người đã đi khuất bóng, đột nhiên lão thái bà quay lại, vung tay, mộtcái bạt tai rơi lên mặt Mã Thị, lập tức sưng đỏ lên, sau đó nghiêm giọng quát:
“Đồ nữ nhân vô dụng, tưởng là cháo bị khét mà tôi khôngngửi ra sao? Có phải cô cảm thấy Trương gia nhà ta có tài sản nên muốnlãng phí thế nào cũng được phải không? Đến một chuyện nhỏ cũng không làm được, chi bằng sớm cuốn xéo khỏi đây! Đừng có quyến rũ con trai tôinữa!”
“Con không có… không ạ…” Mã Thị trông vô cùng yếu ớt, bị chửi mà chỉ biết khóc.
“Con hồ ly tinh như cô còn không cái gì? Chẳng qua chỉ là con gái của mộtgia đình sa sút, nếu không phải năm xưa đã đính ước, lại nghe nói côhiền thục, hiểu chuyện thì tuyệt đối ta không cho Đại Ngưu lấy cô làmvợ.” Lão thái bà mắng chửi rất hung hãn. “Không ngờ lại là cái đồ mặtdày, việc đã không làm được, ngày nào cũng xúi giục con trai tôi nghelời cô, chống đối với tôi, có phải cô muốn làm cho bà già này tức chếthoặc đuổi tôi ra khỏi nhà hay không?”
“Con không xúi giục chàng, thực sự không đâu ạ!” Mã Thị ra sức thanh minh.
Tôi thấy Mã Thị bị bắt nạt thì hơi tức giận, thế là gầm gừ thể hiện sự bấtmãn, để bà ta cẩn thận một chút. Không ngờ lão thái bà kia thò chân rađá tôi, miệng còn quát:
“Con mèo hoang ở đâu đến đây? Có phải cô lén lấy thức ăn trong nhà cho nó không?”
Mã Thị đến khóc còn chẳng dám, chỉ nghẹn ngào nói:
“Hôm nay lúc nhóm bếp, con không cẩn thận suýt bị ngã vào đống lửa, nhờ conmèo này xông đến, con giật mình tỉnh dậy nên mới không sao. Con cũngkhông biết nó ở đâu ra.”
“Nhóm lửa mà cũng bị ngã, đủ thấy cô vôdụng thế nào.” Tâm địa lão thái bà còn độc ác hơn cả tôi năm xưa khixưng vương ở Lạc Anh Sơn, “Sao không thiêu chết cô luôn, để cô đỡ phảingày nào cũng nghĩ đủ lý do không làm việc.”
“Con… con chỉ là buồn ngủ quá.” Mã Thị lí nhí.
“Làm vợ bao lâu nay, gà còn đẻ trứng rồi mà còn không thấy cô đẻ được mộtđứa.” Bã lão lại nghiến răng, “Buổi tối không biết làm những việc mấtmặt gì với Đại Ngưu mà không thấy sinh con! Còm không mau cút đi làm đihả!”
Mã Thị ngậm nước mắt, bưng mặt chạy ra ngoài. Tôi vô cùngphẫn nộ, nhưng bất lực vì mình là mèo không tiện mở miệng nói chuyện,thế là tôi nhân lúc lão thái bà quay người đi ra cửa, lén dùng đuôi quấn chân bà ta, khiến bà ta bị ngã xuýt xoa kêu đau, luôn miệng chửi conmèo hoang, nhưng Mã Thị đã chạy đi gánh nước nên bà ta đành phải chốngtay xuống đất một mình đứng lên, vừa chửi vừa quay về phòng ngủ tiếp.
Mặc dù như thế, tôi vẫn vô cùng ấm ứt vì bà già không những đánh người cònchửi tôi là mèo hoang, đang định đánh gãy mấy khớp xương của bà ta thìphát hiện ra trời đã sáng, nhà này lại ở giữa thôn, xung quanh đôngngười đi qua đi lại, rất khó hạ thủ, đành phải tạm thời nhẫn nhịn, tiếptục đuổi theo Mã Thị học sự hiền thục. Tôi định bớt thời gian biến thành người trò chuyện với nàng ta, thỉnh giáo kinh nghiệm.
Nhưng tôichẳng tìm được cơ hội nào để lại gần nói chuyện. Mã Thị gánh nước xongthì đi cho gà, cho lợn ăn, sau đó thì quét dọn nhà cửa, quét dọn xongbắt đầu làm cơm trưa, bà lão kia hình như chỉ bị ngã rách da, vết thương không nặng, vẫn ngoác miệng ra chửi Mã Thị suốt nửa canh giờ, vếtthương của mình cũng đổ tội cho nàng ta, lại ra tay đánh nàng ta mấy cái rồi mới chịu đi nghỉ.
Mã Thị bị đánh bị mắng xong, xoa vai, đivào căn phòng nhỏ bên cạnh, trong căn phòng có một cỗ máy rất cổ quái,có thể dệt ra được tấm vải màu đất. Tôi ngơ ngác nhìn, cố gắng nghĩ xemhành vi của nàng ta rốt cuộc có chỗ nào tài giỏi, nhưng tôi không nghĩra được, thế là tiếp tục biến thành mèo, chạy vào nhìn lén. Lúc này MãThị đã bỏ vải ra rồi đi làm cơm tối.
Thức ăn tối rất thơm, khiến bụng tôi đói reo lên òng ọc.
Đột nhiên cổ tay bị một bàn tay to lớn xách lên, là Hướng Thanh đi tìm tôi tới đây, chàng hỏi:
“Nàng ở đây làm gì, cơm nấu xong cả rồi, mọi người đang chờ nàng về ăn đấy.”
Tôi vội vàng gật đầu, nhảy lên vai chàng, ngồi trên đó quay về, bên cạnh có hai người đàn bà tầm bốn mươi, năm mươi tuổi đi qua, đang thì thầm nóichuyện với nhau.
Một người nói:
“Con dâu tôi ngày nào cũng cãi lại tôi, bực mình lắm.”
Người kia nói:
“Haiz, nếu được bằng một nửa con dâu của Mã gia thì tốt quá, đúng là một người hiền thục, đánh không đánh trả, chửi không cãi giả, tôi mà có đứa condâu như thế thì chắc chắn sẽ nịnh nọt, dỗ dành nó, tiếc là con trai mình không ra gì, cưới phải một con hổ cái.”
“Con trai của Mã gia rất được, thật thà mà lại nghe lời, nhưng bà mẹ chồng thì lợi hại thật, một nữ nhân hiền thục như thế mà bà ta cũng ra tay đánh được.”
“Đúng là đáng tiếc…”
Hai người họ vừa đi vừa bàn tán về sự hiền lương thục đức của Mã Thị, tôinghe xong mới vỡ lẽ ra, hóa ra sự hiền thục mà mọi người nói chính là bị đánh không đánh trả, bị mắng không cãi giả! Ngày mai tôi sẽ tìm mẹchồng mình để bà đánh bà mắng! Hướng Thanh đi mãi, chẳng hiểu sao tựnhiên lại rùng mình.
Tôi đắc ý về nhà ăn no cơm, rồi lại ôm Hướng Thanh ngủ ngon lành, hôm sau, trời còn chưa sáng tôi đã bò dậy, rón rén đi ra ngoài, đi về phía nhà mẹ chồng.
Mẹ chồng vớiđại bá hình như đều chưa dậy, mấy con gà ở ngoài thấy tôi đến thì rùngmình, vội vàng nấp vào một chỗ, không dám lên tiếng.
Tôi lẳng lặng vào bếp đi một vòng, chẳng tìm thấy y phục để giặt, thế là cũng học theo người ta nấu cháo.
Tôi dùng tay bóp vụn gạo, rồi lại dùng nước suối ngâm nửa canh giờ, cho vào nồi, liên tục khuấy. Khi cháo đã chín, tôi cố ý để nó bị khét, sau đóngoan ngoãn ngồi chờ ở cửa bếp, bóp cổ một con gà ép nó phải gáy, sau đó chờ mẹ chồng dậy chửi.
Đại tẩu búi gọn tóc lên trên, xách thùng y phục, ngáp dài đi ra ngoài cửa, thấy tôi ở trước cửa nhà mình thì tò mò hỏi:
“Đệ muội tới đây làm gì?” Tôi không trả lời, nàng ta nhìn thấy nồi cháokhét trong bếp, bất giác bật cười. “Muội còn tới đây làm bữa sáng cơ à?Ngoan quá.”
“Cái đó… muội…” Tôi không biết trả lời thế nào, chỉ đành nhìn nàng cầm thìa múc một bát cháo ra ăn.
Cháo khét khiến nàng ta hơi chau mày:
“Hình như lửa hơi quá, nhưng vẫn ăn được, lần sau đệ muội nấu cháo nhớ để ý, chỉ cần sôi một lúc là được.”
Nói xong, đại tẩu vẫn ăn hết sạch bát cháo, lại còn cảm ơn tôi, xách quần áo bỏ đi.
Chẳng nhẽ cháo này vẫn chưa đến mức để bị đánh bị mắng sao? Tôi nếm thử, thếlà lại đun thêm chút nữa cho khét hơn, rồi ngồi chờ mẹ chồng ra nếm.
Chờ rất lâu, trời đã sáng bảnh ra mà mẹ chồng mới ra khỏi phòng, day daymắt đi vào bếp, suýt nữa thì vấp phải tôi, bất giác kinh ngạc hỏi:
“Sáng sớm con không ở nhà, tới đây làm gì?”
Tôi vội vàng đứng lên:
“Con nấu cháo cho mẹ uống.”
“Con… con làm gì mà tự nhiên chạy tới đây nấu cháo?” Sắc mặt mẹ chồng đầy cảnh giác. “Có phải có việc gì cần nhờ mẹ không?”
“Mẹ thử xem, thử xem.” Tôi không trả lời. Múc cháo ra rồi luôn miệng mời bà ăn, sau đó nghểnh cổ lên chờ bị đánh.
Mẹ chồng ngửi mùi, cầm thìa nếm một miếng, suýt thì nôn ra. Bà nhìn vẻ mặt chờ đợi của tôi, chần chừ lúc lâu mới lau mồ hôi rồi nói:
“Con… đã cố gắng lắm rồi… cháo cũng được, nhưng mẹ không thích ăn lắm, con mang về cho Hướng Thanh đi.”
“Có phải là không ngon không ạ?” Tôi vẫn tiếp tục chờ đợi.
“À… cái này… ngon hơn lần đầu con làm một chút.” Mẹ chồng an ủi.
Tôi ngơ ngác, hỏi tiếp:
“Mẹ không giận à?”
“Vì sao lại phải giận?” Mẹ chồng không hiểu.
“Con… làm cháo bị khét, làm không tốt việc nhà.”
Mẹ chồng nghe thấy thế thì mặt giãn ra:
“Chỉ sợ con dâu lười, không sợ con dâu vụng, việc là do mình, con làm việcnhà chưa giỏi không sao, sợ nhất là con không chịu làm, chỉ cần nỗ lựcthì sẽ tiến bộ.”
Tôi thấy bà không nổi giận thì hơi thất vọng, thế là nghĩ lại những lời nghe thấy hôm qua, lại vui vẻ nói:
“Con quyến rũ Hướng Thanh đấy.”
“Thế nên nó mới lấy con.” Mẹ chồng chẳng đếm xỉa gì tới tôi, đi mở thùng gạo, lấy gạo ra cho gà ăn.
Tôi vội vàng nói tiếp:
“Con không đẻ trứng.”
Mẹ chồng khựng lại:
“Con nha đầu, nói liên thiên gì thế? Tiểu Mao của con chẳng phải là cháu nội mẹ sao? Hơn nữa mới cưới nhau vài ngày, làm sao mà sinh con được?”
Nói xong bà lắc đầu, mặc tôi vẫn đang vò đầu bứt tóc không biết làm thếnào, bỏ đi ra ngoài. Lúc này họ đang chuẩn bị xây lại một cái nhà to hơn nên cần chuẩn bị nhiều lương thực để cho người làm giúp ăn, bởi vậy rất mệt. Thấy tôi cứ lại gần, thế là họ bảo tôi làm giúp, cho dù tôi làmsai thế nào họ cũng không đánh không mắng, không nổi giận, cả ngày vuivẻ nhìn nhà mới, chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái.
Chẳng bao lâusau thì Hướng Thanh cũng tới, có chàng để ý nên tôi không có cơ hội gâysai lầm. Ngoài việc ngoan ngoãn ngồi một bên đưa trà nước ra thì tôichẳng làm việc gì cả.
Tôi buồn rầu vô cùng, thế là len lén hỏi Hướng Thanh:
“Vì sao mẹ chồng không đánh người?”
Hướng Thanh ngơ ngác:
“Vì sao mẹ ta phải đánh người? Ngoài ưa thể diện ra thì cả đời này bà chưa đỏ mặt hay ra tay đánh ai bao giờ.’
Xong rồi, tôi hết cơ hội hiền thục rồi.
Buồn bã về nhà, Tiểu Trà sán đến hỏi tôi đi đâu. Thế là tôi trút hết bầu tâm sự với nàng ta, không ngờ Tiểu Trà nghe xong thì tức quá, nhảy dựng lên quát:
“Cái bà già kia đúng không phải là người! Làm gì có ai bắt nạt con dâu như thế! Mà Mã Thị cũng chẳng ra gì! Đổi lại là muội, muộisẽ lập tức đánh trả! Cùng lắm thì bị chồng bỏ.”
Lúc này Ngân Tử đang đi tới cửa sổ, tò mò ló đầu vào hỏi:
“Nàng định đánh ai? Định bỏ ai?”
Tiểu Trà lập tức quay đầu lại, nụ cười nở tận mang tai:
“Không đánh ai, nói chơi thôi, ha ha… ha ha…”
Ngân Tử ồ một tiếng:
“Trưa nay ta muốn ăn trứng gà, phải hấp, nhưng không hấp kỹ quá.”
“Được thôi.” Tiểu Trà đáp rất nhanh nhẹn. Khi hắn đi xa rồi, Tiểu Trà lạikhoác lên bộ mặt hung hãn, giáo huấn tôi. “Làm gì có ai hiền thục kiểunhư thế? Miêu Miêu, tỷ nghĩ gì thế! Thế là bắt nạt, người ta đồng tìnhvới Mã Thị yếu đuối nên mới khen nàng ta hiền thục, sống thế thì sốnglàm sao được?”
“Thế làm thế nào?” Tôi cảm thấy hình như lời Tiểu Trà nói cũng có lý.
“Thuận theo tự nhiên là được, mẹ chồng nhà tỷ có vẻ tuy là cố chấp nhưng cũngkhông phải người hay bắt nạt người khác, dù sao thì cũng sống riêng nêntỷ nghĩ nhiều làm gì! Ngược lại còn khiến Hướng Thanh khó xử, không gâyphiền phức cho mẹ chồng, thi thoảng tặng món quà hiếu thuận, có việc gìthì lập tức tới giúp đỡ, như thế là được rồi.” Tiểu Trà tiếp tục giáohuấn. “Có điều bà già kia thực sự đáng ghét! Quá là đáng ghét!”
“Thế… xử lý bà ta?” Tôi lại nhớ tới chuyện vô duyên vô cớ bà ta chửi mình,lại còn đặt ra tiêu chuẩn hiền thục sai lệch, lửa giận bốc lên, nhưngvẫn còn lo lắng, “Bây giờ ta không giết người nữa, bà già đó e rằng cũng không đánh được, ngộ nhỡ đánh mà để xảy ra chuyện gì thì Hướng Thanh sẽ trách ta.”
Tiểu Trà đảo tròn đôi mắt, nói nhỏ:
“Hay là chúng ta làm thế này…”
“Việc này thì ta làm được, nhưng cách này hữu hiệu không?” Tôi hơi hoài nghi. “Cảm giác chẳng có tác dụng gì.”
Tiểu Trà giơ tay tỏ ý không vấn đề, rồi chạy đi hấp trứng cho Ngân Tử, buổitối lại tìm tôi lén lút thương lượng, còn bắt tôi tìm cái ghế, đưa nàngta đi ra chợ mua đủ các loại tiền giấy, bắt tay vào làm đạo cụ.
Chúng tôi lén lén lút lút làm tới nửa đêm, mãi tới khi Hướng Thanh với NgânTử tới giục thì mới cất đồ đi cẩn thận rồi ngoan ngoãn về phòng.
Hướng Thanh đi một lúc, tự nhiên nói với tôi:
“Vừa đủ thì phải dừng lại, đừng quá đáng quá, coi chừng để lộ tung tích.”
Tôi đoán có lẽ chàng biết tôi định làm gì, thế là vội vàng đồng ý, sau đóHướng Thanh lại góp ý cho tôi mấy ý kiến đáng tin cậy nữa.
Tôi chờ trời sáng, luyện tập với Tiểu Trà cả nửa ngày trời, tìm đủ người rồi chờ canh ba nửa đêm sẽ hành động.
Một vở kịch ma đáng sợ nhất sắp bắt đầu.
Chiếc bộ đàm ở thắt lưng Tất Thanh đột nhiên vang lên, anh ấn nút nghe, bên kia vang lên giọng nói hoan hỉ của Ngân Tử:
“Quả nhiên Tiểu Trà ở nhà lao dưới đáy biển, bọn ta tìm được nàng ấy rồi.Bây giờ đưa nàng ấy và Kiếm Nam rút khỏi đây, mọi người cẩn thận nhé.”Lời của hắn còn chưa dứt, Thiếu Chúng đã giằng lấy chiếc bộ đàm:
“Tất Thanh, chỗ này hơi cổ quái, Tiểu Trà với Kiếm Nam đều bị nhốt bên ngoài nhà ngục, lại bị canh gác không nghiêm ngặt, bọn ta thành công quáthuận lợi, cứ cảm thấy kỳ lạ.”
“Tiểu Trà đâu?” Tôi gọi to vào bộ đàm, “Cô ấy khỏe không? Có bị Ngao Vân ngược đãi không? Kiếm Nam đâu?”
Giọng nói vui vẻ của Tiểu Trà vang lên:
“Muội không sao, chỉ bị gã khốn khiếp đó nhốt vài tuần, được cho ăn uống ngon lành, nhưng muội không được gặp Ngân Tử nên buồn lắm, thế là càng ănuống nhiều, tăng lên mấy cân rồi, về phải giảm cân thôi.”
Sau đó là một tiếng “ui da”, chắc là nói năng linh tinh nên bị Ngân Tử cốc đầu, đáng đời. Sau đó Ngân Tử nói tiếp:
“Kiếm Nam bị đánh mấy roi, tuy là vết thương ngoài da nhưng khá nghiêm trọng, nếu không bôi thuốc kịp thời chắc là sẽ phiền phức, thế nên bọn ta đưahắn ra ngoài trước rồi tới hỗ trợ mọi người sau.”
Nghe nói Kiếm Nam bị thương, tôi chỉ đành đồng ý và dặn dò họ cẩn thận một chút.
Tắt bộ đàm đi, Tất Thanh đột nhiên lên tiếng:
“E rằng chúng ta bị chúng mai phục rồi.”
“Sao cơ?” Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên. “Chẳng phải rất thuận lợi sao?”
“Ngao Vân không phải tên ngốc, bây giờ ba hướng đều có trọng binh, chỉ có con đường mà chúng ta dự định chạy trốn là rất ít binh lính, không hợp vớilôgic lắm, cứ như một cái miệng túi chờ sẵn chúng ta chui vào.” TấtThanh chậm rãi giải thích. “Hơn nữa có lẽ hắn cố ý đánh Kiếm Nam bịthương để kéo dài thời gian của Ngân Tử và Thiếu Chúng, khiến họ khôngthể kịp thời tới bên này tiếp ứng… Có điều không biết vì sao hắn khôngtrực tiếp dùng binh lính để tấn công?”
“Chuyện đó quá đơn giản.”Tiểu Mao nói tiếp. “Bích Thanh Thần Quân uy danh rất lớn, thủ lĩnh tamquân của Thiên Giới, Hải Dương lại là thuộc hạ cũ của cha, nếu hắn quang minh chính đại đối phó vơi cha trước mặt mọi người thì hắn cũng chẳngbiết ăn nói với quân đội Thủy tộc của mình thế nào, chi bằng điều binhlực đi và dẫn chúng ta vào một nơi kín đáo để ra tay, sau đó nói là vìlỡ tay nên giết chết.”
“Nếu đã như thế thì chúng ta lập tức đổihướng.” Tất Thanh quả quyết ra lệnh, thông báo tình hình với bọn ThiếuChúng, Thiếu Chúng hiểu ra, lập tức phái thuộc hạ đưa Kiếm Nam đi, cònmình thì xông tới chỗ chúng tôi.
Đi xung quanh mấy vòng đều làquân đội dày đặc của biển, ngoài hướng mà Ngao Vân để lại cho chúng tôira thì cho dù là Đông Tây Nam Bắc hay là bên trên đều không có nơi nàocó thể đột phá vòng vây.
Chúng tôi dừng lại ở chỗ cũ, tình hình trở nên nghiêm trọng, Tất Thanh nghĩ ngợi giây lát rồi quả quyết ra lệnh:
“Xuống dưới được, xông thẳng tới Long Cung.”
“Chỗ đó đông binh lính nhất, sao lại đi về hướng đó?” Tiểu Mao không hiểu,đứng yên tỏ ý quyết tâm thí mạng với Ngao Vân, Tất Thanh chỉ đành giảithích với nó:
“Nếu theo như con nói, Ngao Vân không dám trực tiếp sử dụng binh lực thì hiển nhiên là có điều úy kị, mà người có khả năngkiềm chế hắn nhất chính là Long Vương, hắn không muốn Long Vương biếtnên binh lực ở đó đằng trước thì tưởng là nhiều, đằng sau chắc chắn làít nhất, tới chỗ Long Vương, các tiên nhân qua lại rất nhiều, bọn họkhông thể nào che giấu tin tức chúng ta đang ở đây, thế là chỉ đànhngoan ngoãn thả chúng ta về.”
Tôi vô cùng khâm phục sự thông minh và tài trí của tướng công, Tiểu Mao nghĩ ngợi giây lát rồi cũng tánđồng, thế là ba người đổi hướng, tôi dùng Phá Thiên Trảo mở đường, TiểuMao ở một bên yểm trợ, Tất Thanh đi đằng sau bố trí bẫy rập, phối hợp vô cùng ăn ý, xông thẳng tới Long Cung.
Dọc đường gặp không ít binh tôm tướng cá cầm đao kiếm xông tới đối phó, người ta vẫn nói kiến giếtvoi, chiến lực của tôi không thể vượt khỏi phạm vi của Tỳ Thủy Châu,đánh một lúc là mềm cả tay. Thấy Tiểu Mao sắp bị bắt, tôi sốt ruột, thếlà xông thẳng ra ngoài nước để tấn công, nhưng bị Tất Thanh kéo lại, anh lôi ra một khẩu súng máy khổng lồ đen sì, nhanh nhẹn lắp đặt rồi ngắmvề phía Tiểu Mao mà bắn.
Tiểu Mao sợ mất hồn mất vía, vội vàngnhào sang bên cạnh, xông vào phạm vi của Tỳ Thủy Châu. Sau đó là mộttiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, khiến cả ba chúng tôi lăn lônglốc, đó là một quả ngư lôi loại nhỏ…
“Cha! Cha muốn đánh chết con rồi sinh một thằng con trai ngoan hơn hả?” Tiểu Mao tái mặt.
Tất Thanh an ủi:
“Tốc độ của quả ngư lôi này rất chậm, chỉ dọa được thôi, chắc chắn con cóthể tránh được, đừng có nhỏ nhen thế.” Anh vừa nói vừa lắp quả ngư lôithứ hai.
Đám binh tôm tướng cá kia rùng mình bởi hành vi hung hãn của anh, thế là để lộ ra một khe hở, nhất thời không thể bổ sung vàođược, chúng tôi đột phá vòng vây từ nơi đó.
Thấy sắp bỏ rơi đượcđám người bao vây, bọn tôi vội vàng xông lên, Tất Thanh lại bắn ra haiquả ngư lôi mở đường, định nhanh chóng vượt qua con đường tăm tối dướiđáy biển, đi lên đất liền, đó là địa bàn của tôi, sức chiến đấu của Ngao Vân sẽ bị giảm sút, lao thẳng lên Thiên Giới rồi trốn đi thì cho dùNgao Vân có nổi giận thế nào cũng không tìm được. Tới khi đó chúng tôisẽ nghĩ cách chu chuyển, chờ gạo nấu thành cơm là được, hắn cũng chẳngcòn cách nào khác.
Tôi đắc ý, vừa nói ra suy nghĩ của mình, TiểuMao đã luôn miệng khen hay, nói tôi thông minh hơn nhiều. Tất Thanh thìdịu dàng nhìn tôi, khiến tôi tự nhiên thấy ngại. Không ngờ anh đột nhiên quay đầu tôi lại, rút cái dây buộc tóc xuống, nghiêm giọng hỏi:
“Đây là cái gì?”
Tôi tưởng là chàng ghen nên tự nhiên thấy vui, lập tức đáp:
“Tóc buông ra hành động không thuận tiện nên em lấy cái dây buộc tóc ở LySầu Cung buộc lên, ở đó toàn là trâm, chỉ có cái này là dây buộc, khólắm em mới tìm được.”
Không ngờ Tất Thanh dứt mạnh cái dây ra,trong đó là một thiết bị rất nhỏ đang tỏa ra ánh sáng màu bạc. Anh vớiTiểu Mao đều biến sắc…
“Đây là máy theo dõi, chúng ta bị chơi một vố rồi.” Tất Thanh siết vỡ cái máy đó rồi kéo tôi ra sức chạy.
Nhưng đã muộn rồi, phía trước có ánh sáng màu đỏ lóe lên, một con rồng khổnglồ bay vòng vòng trong biển, chặn trước mặt chúng tôi. Mọi sinh vật biển đều vội vàng tản sang hai bên, cung kính hành lễ với vị vua của chúng.
Tất Thanh đẩy tôi ra phía sau theo phản xạ, nhưng tôi đã khôi phục lại sứcmạnh, đương nhiên sẽ xông lên phía trước, giơ Phá Thiên Trảo ra, cảnhgiác nhìn con rồng đỏ, cúi lưng xuống chuẩn bị tấn công.
“Tứ hảiđều là thiên hạ của loài rồng, cho dù các ngươi có muốn thì trốn điđâu?” Giọng nói khiêu khích và vô lễ vang lên, con rồng đỏ chầm chậmbiến hình trong nước, hóa thành Ngao Vân, thở dài nói, “Chỉ có điều cácngươi không tới chỗ chết mà ta đã tận tâm lựa chọn, thật là đáng thấtvọng.”
“Ngao Vân thúc thúc khách sáo quá, mẹ cháu đã làm phiềnchú quá nhiều rồi, thực sự không muốn gây thêm phiền phức cho chú nữa,thế nên mới ra đi.” Tiểu Mao đột nhiên bật cười, siết chặt thanh chủythủ trong tay, đôi mắt tròn xoe đảo tròn tìm cách thoát khỏi nơi đây.“Bọn cháu đã hẹn uống trà với Hải Dương tướng quân, nếu không đến thì erằng ngài ấy sẽ nổi giận mất.”
Thần sắc Tất Thanh không chút sợ hãi, dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó.
Ngao Vân lấy ra một quả cầu tròn mà tôi không biết đó là gì, xoay nhẹ trongtay, lập tức ánh sáng chói lòa bao vây khắp nơi như một bức màn buôngxuống, cách ly bốn người chúng tôi với thế giới bên ngoài, dần dần, âmthanh bên ngoài cũng biến mất, sau đó hắn mới chậm rãi nói:
“Cho dù Hải Dương biết thì làm gì được ta?”
“Gây thù chuốc oán với thống soái tam quân hình như là không tốt lắm. TiểuMao hình như đang cố thuyết phục. “Cho dù Kính Hoa Thủy Nguyệt trận nàycó thể ngăn cách mọi âm thanh nhưng người ở ngoài nhìn thấy bọn cháu với chú cùng vào đây rất nhiều, chẳng nhẽ chú tưởng mình có thể phong tỏatin tức?”
Tất Thanh ngăn nó lại:
“E rằng không đơn giản như thế, hắn hoàn toàn không úy kị gì.”
“Đúng, ta chẳng úy kị gì.” Ngao Vân bật cười, lập tức sắc mặt trở nên đanh ác, “Thứ gì ta không đạt được thì đừng ai mong có được, nếu các ngươi tiếptục như thế, cho dù ta có phải vi phạm thiên quy cũng sẽ hủy diệt tất cả các ngươi.”
“Ngươi điên rồi!” Tôi quát.
“Phải, ta điênrồi, cuộc sống suốt một nghìn năm qua quả thực quá đau khổ, ta khôngchịu đựng được nữa rồi, nếu đã không thể có được nàng bằng bất cứ cáchnào thì chi bằng vi phạm thiên quy, đi vào luân hồi và quên hết mọiviệc! Có gì đáng sợ đâu!” Thần sắc của Ngao Vân trở nên không bìnhthường, cứ như một người điên.
“Sao ngươi lại cố chấp như thế?” Tôi thấy hắn không có vẻ gì là nói dối thì vội vàng khuyên nhủ.
Tôi chẳng biết nói gì, trận chiến này quá lớn… rốt cuộc tôi đã chọc vào ai? An phận thủ thường sống cuộc sống của mình mà vì sao lại gặp chuyện xui xẻo thế này?
Trước mặt thì là Ngao Vân khuyên kiểu gì cũng không được, sau lưng thì là Tất Thanh thà chết cũng quyết đến cùng, tôi chỉđành lắp bắp khuyên nhủ:
“Mọi người… mọi người bình tĩnh đi… chi bằng hãy cùng nhau nói chuyện, nghĩ ra cách giải quyết…”
Chẳng ai đếm xỉa tới tôi, bầu không khí trở nên căng thẳng, trán tôi lấm tấmmồ hôi, ra sức tính toán khả năng thành công đột phá vòng vây. Tiểu Maocúi đầu, vô cùng buồn bã, tôi hiểu tâm trạng của nó, một bên là cha ruột nhưng sống cùng nhau rất ít, một bên là Ngao Vân đã nhiều năm nuôi nấng nó, cũng được coi như là một nửa người cha, thế nên bây giờ bảo nó làmNgao Vân bị thương quả thực là rất khó khăn.
Làm thế nào? Thực ra phải quyết tử với nhau sao? Tôi một lần nữa lên tiếng:
“Ngao Vân… thôi đi, trước khi gây ra lỗi lầm, hãy để bọn ta rời khỏi đây, từ nay không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa.”
“Không được.” Ngao Vân chắc như đinh đóng cột. “Trừ phi Tất Thanh chết thì ta có thể tha chết cho nàng và Tiểu Mao.”
“Nằm mơ!” Tôi lập tức lên tiếng quát. “Ta thà chết chứ không để Tất Thanh chết.”
“Thế thì mọi người cùng chết.” Ngao Vân không chút dao động, giọng nói không cho phép một sự thương lượng nào.
“Sao chú lại trở nên như thế…” Tiểu Mao hỏi khẽ.
“Con người vốn dĩ sẽ thay đổi.” Ngao Vân cười nói.
Tất Thanh cúi đầu nghĩ ngợi rất lâu rồi nói:
“Nếu như ta chết thì ngươi có tha cho Tiểu Mao và Miêu Miêu thật không?”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Không ngờ Mã Thịlại rớt nước mắt, vừa khóc vừa múc cháo ra ngoài, còn chưa múc xong thìmột hán tử nhà quê cao lớn đã bước vào, hít hít mũi, chau mày nói:
“Chuyện gì thế?”
“Tướng công… thiếp không cẩn thận…” Giọng Mã Thị hơi run rẩy, thần sắc có vẻ bất an.
“Nói nhỏ thôi.” Hán tử đó vội vàng cầm bát cháo nóng bỏng lên uống mấy ngụm, cố nhịn đau, quay đầu lại, nụ cười tươi rói.
Tôi nhìn theo ánh mắt hắn, thấy một lão thái bà mặt đầy nếp nhăn, ánh mắtnghiêm nghị từ trong phòng vén rèm chầm chậm đi ra, rất không khách sáonói với Mã Thị:
“Mới sáng sớm, cô kéo con trai tôi thân mật ở đây làm gì? Không phải làm việc à? Cho gà ăn chưa? Gánh nước chưa? Chỉ biết chơi!”.
Hán tử đó vội vàng giấu bát cháo ra sau lưng, cười cười nói:
“Mẹ, sao mẹ dậy sớm thế, không ngủ thêm lát nữa, nếu mệt quá mà ốm thì làm sao con yên tâm được.”
Gương mặt lão thái bà lập tức lộ vẻ thương yêu, xoa đầu con trai, nói:
“Nhà này việc lớn việc nhỏ đều nhiều, vợ con vào nhà đã mấy năm mà làm việcgì cũng chưa ổn, ta không trông chừng làm sao được. Con đừng lo, mau đilàm việc đi.”
“Mẹ, A Thúy sức khỏe yếu, không làm việc nặng được, mẹ thông cảm một chút đi.” Hán tử khuyên nhủ.
Lão thái bà trừng mắt với hắn:
“Con ăn nói kiểu gì thế, nó không khỏe, chẳng nhẽ lão thái bà này thì khỏesao? Năm xưa ta đi làm dâu cũng khác gì nó bây giờ? Con ra ngoài làmviệc đi, mẹ làm việc gì cũng có chừng mực.”
Khi người đã đi khuất bóng, đột nhiên lão thái bà quay lại, vung tay, mộtcái bạt tai rơi lên mặt Mã Thị, lập tức sưng đỏ lên, sau đó nghiêm giọng quát:
“Đồ nữ nhân vô dụng, tưởng là cháo bị khét mà tôi khôngngửi ra sao? Có phải cô cảm thấy Trương gia nhà ta có tài sản nên muốnlãng phí thế nào cũng được phải không? Đến một chuyện nhỏ cũng không làm được, chi bằng sớm cuốn xéo khỏi đây! Đừng có quyến rũ con trai tôinữa!”
“Con không có… không ạ…” Mã Thị trông vô cùng yếu ớt, bị chửi mà chỉ biết khóc.
“Con hồ ly tinh như cô còn không cái gì? Chẳng qua chỉ là con gái của mộtgia đình sa sút, nếu không phải năm xưa đã đính ước, lại nghe nói côhiền thục, hiểu chuyện thì tuyệt đối ta không cho Đại Ngưu lấy cô làmvợ.” Lão thái bà mắng chửi rất hung hãn. “Không ngờ lại là cái đồ mặtdày, việc đã không làm được, ngày nào cũng xúi giục con trai tôi nghelời cô, chống đối với tôi, có phải cô muốn làm cho bà già này tức chếthoặc đuổi tôi ra khỏi nhà hay không?”
“Con không xúi giục chàng, thực sự không đâu ạ!” Mã Thị ra sức thanh minh.
Tôi thấy Mã Thị bị bắt nạt thì hơi tức giận, thế là gầm gừ thể hiện sự bấtmãn, để bà ta cẩn thận một chút. Không ngờ lão thái bà kia thò chân rađá tôi, miệng còn quát:
“Con mèo hoang ở đâu đến đây? Có phải cô lén lấy thức ăn trong nhà cho nó không?”
Mã Thị đến khóc còn chẳng dám, chỉ nghẹn ngào nói:
“Hôm nay lúc nhóm bếp, con không cẩn thận suýt bị ngã vào đống lửa, nhờ conmèo này xông đến, con giật mình tỉnh dậy nên mới không sao. Con cũngkhông biết nó ở đâu ra.”
“Nhóm lửa mà cũng bị ngã, đủ thấy cô vôdụng thế nào.” Tâm địa lão thái bà còn độc ác hơn cả tôi năm xưa khixưng vương ở Lạc Anh Sơn, “Sao không thiêu chết cô luôn, để cô đỡ phảingày nào cũng nghĩ đủ lý do không làm việc.”
“Con… con chỉ là buồn ngủ quá.” Mã Thị lí nhí.
“Làm vợ bao lâu nay, gà còn đẻ trứng rồi mà còn không thấy cô đẻ được mộtđứa.” Bã lão lại nghiến răng, “Buổi tối không biết làm những việc mấtmặt gì với Đại Ngưu mà không thấy sinh con! Còm không mau cút đi làm đihả!”
Mã Thị ngậm nước mắt, bưng mặt chạy ra ngoài. Tôi vô cùngphẫn nộ, nhưng bất lực vì mình là mèo không tiện mở miệng nói chuyện,thế là tôi nhân lúc lão thái bà quay người đi ra cửa, lén dùng đuôi quấn chân bà ta, khiến bà ta bị ngã xuýt xoa kêu đau, luôn miệng chửi conmèo hoang, nhưng Mã Thị đã chạy đi gánh nước nên bà ta đành phải chốngtay xuống đất một mình đứng lên, vừa chửi vừa quay về phòng ngủ tiếp.
Mặc dù như thế, tôi vẫn vô cùng ấm ứt vì bà già không những đánh người cònchửi tôi là mèo hoang, đang định đánh gãy mấy khớp xương của bà ta thìphát hiện ra trời đã sáng, nhà này lại ở giữa thôn, xung quanh đôngngười đi qua đi lại, rất khó hạ thủ, đành phải tạm thời nhẫn nhịn, tiếptục đuổi theo Mã Thị học sự hiền thục. Tôi định bớt thời gian biến thành người trò chuyện với nàng ta, thỉnh giáo kinh nghiệm.
Nhưng tôichẳng tìm được cơ hội nào để lại gần nói chuyện. Mã Thị gánh nước xongthì đi cho gà, cho lợn ăn, sau đó thì quét dọn nhà cửa, quét dọn xongbắt đầu làm cơm trưa, bà lão kia hình như chỉ bị ngã rách da, vết thương không nặng, vẫn ngoác miệng ra chửi Mã Thị suốt nửa canh giờ, vếtthương của mình cũng đổ tội cho nàng ta, lại ra tay đánh nàng ta mấy cái rồi mới chịu đi nghỉ.
Mã Thị bị đánh bị mắng xong, xoa vai, đivào căn phòng nhỏ bên cạnh, trong căn phòng có một cỗ máy rất cổ quái,có thể dệt ra được tấm vải màu đất. Tôi ngơ ngác nhìn, cố gắng nghĩ xemhành vi của nàng ta rốt cuộc có chỗ nào tài giỏi, nhưng tôi không nghĩra được, thế là tiếp tục biến thành mèo, chạy vào nhìn lén. Lúc này MãThị đã bỏ vải ra rồi đi làm cơm tối.
Thức ăn tối rất thơm, khiến bụng tôi đói reo lên òng ọc.
Đột nhiên cổ tay bị một bàn tay to lớn xách lên, là Hướng Thanh đi tìm tôi tới đây, chàng hỏi:
“Nàng ở đây làm gì, cơm nấu xong cả rồi, mọi người đang chờ nàng về ăn đấy.”
Tôi vội vàng gật đầu, nhảy lên vai chàng, ngồi trên đó quay về, bên cạnh có hai người đàn bà tầm bốn mươi, năm mươi tuổi đi qua, đang thì thầm nóichuyện với nhau.
Một người nói:
“Con dâu tôi ngày nào cũng cãi lại tôi, bực mình lắm.”
Người kia nói:
“Haiz, nếu được bằng một nửa con dâu của Mã gia thì tốt quá, đúng là một người hiền thục, đánh không đánh trả, chửi không cãi giả, tôi mà có đứa condâu như thế thì chắc chắn sẽ nịnh nọt, dỗ dành nó, tiếc là con trai mình không ra gì, cưới phải một con hổ cái.”
“Con trai của Mã gia rất được, thật thà mà lại nghe lời, nhưng bà mẹ chồng thì lợi hại thật, một nữ nhân hiền thục như thế mà bà ta cũng ra tay đánh được.”
“Đúng là đáng tiếc…”
Hai người họ vừa đi vừa bàn tán về sự hiền lương thục đức của Mã Thị, tôinghe xong mới vỡ lẽ ra, hóa ra sự hiền thục mà mọi người nói chính là bị đánh không đánh trả, bị mắng không cãi giả! Ngày mai tôi sẽ tìm mẹchồng mình để bà đánh bà mắng! Hướng Thanh đi mãi, chẳng hiểu sao tựnhiên lại rùng mình.
Tôi đắc ý về nhà ăn no cơm, rồi lại ôm Hướng Thanh ngủ ngon lành, hôm sau, trời còn chưa sáng tôi đã bò dậy, rón rén đi ra ngoài, đi về phía nhà mẹ chồng.
Mẹ chồng vớiđại bá hình như đều chưa dậy, mấy con gà ở ngoài thấy tôi đến thì rùngmình, vội vàng nấp vào một chỗ, không dám lên tiếng.
Tôi lẳng lặng vào bếp đi một vòng, chẳng tìm thấy y phục để giặt, thế là cũng học theo người ta nấu cháo.
Tôi dùng tay bóp vụn gạo, rồi lại dùng nước suối ngâm nửa canh giờ, cho vào nồi, liên tục khuấy. Khi cháo đã chín, tôi cố ý để nó bị khét, sau đóngoan ngoãn ngồi chờ ở cửa bếp, bóp cổ một con gà ép nó phải gáy, sau đó chờ mẹ chồng dậy chửi.
Đại tẩu búi gọn tóc lên trên, xách thùng y phục, ngáp dài đi ra ngoài cửa, thấy tôi ở trước cửa nhà mình thì tò mò hỏi:
“Đệ muội tới đây làm gì?” Tôi không trả lời, nàng ta nhìn thấy nồi cháokhét trong bếp, bất giác bật cười. “Muội còn tới đây làm bữa sáng cơ à?Ngoan quá.”
“Cái đó… muội…” Tôi không biết trả lời thế nào, chỉ đành nhìn nàng cầm thìa múc một bát cháo ra ăn.
Cháo khét khiến nàng ta hơi chau mày:
“Hình như lửa hơi quá, nhưng vẫn ăn được, lần sau đệ muội nấu cháo nhớ để ý, chỉ cần sôi một lúc là được.”
Nói xong, đại tẩu vẫn ăn hết sạch bát cháo, lại còn cảm ơn tôi, xách quần áo bỏ đi.
Chẳng nhẽ cháo này vẫn chưa đến mức để bị đánh bị mắng sao? Tôi nếm thử, thếlà lại đun thêm chút nữa cho khét hơn, rồi ngồi chờ mẹ chồng ra nếm.
Chờ rất lâu, trời đã sáng bảnh ra mà mẹ chồng mới ra khỏi phòng, day daymắt đi vào bếp, suýt nữa thì vấp phải tôi, bất giác kinh ngạc hỏi:
“Sáng sớm con không ở nhà, tới đây làm gì?”
Tôi vội vàng đứng lên:
“Con nấu cháo cho mẹ uống.”
“Con… con làm gì mà tự nhiên chạy tới đây nấu cháo?” Sắc mặt mẹ chồng đầy cảnh giác. “Có phải có việc gì cần nhờ mẹ không?”
“Mẹ thử xem, thử xem.” Tôi không trả lời. Múc cháo ra rồi luôn miệng mời bà ăn, sau đó nghểnh cổ lên chờ bị đánh.
Mẹ chồng ngửi mùi, cầm thìa nếm một miếng, suýt thì nôn ra. Bà nhìn vẻ mặt chờ đợi của tôi, chần chừ lúc lâu mới lau mồ hôi rồi nói:
“Con… đã cố gắng lắm rồi… cháo cũng được, nhưng mẹ không thích ăn lắm, con mang về cho Hướng Thanh đi.”
“Có phải là không ngon không ạ?” Tôi vẫn tiếp tục chờ đợi.
“À… cái này… ngon hơn lần đầu con làm một chút.” Mẹ chồng an ủi.
Tôi ngơ ngác, hỏi tiếp:
“Mẹ không giận à?”
“Vì sao lại phải giận?” Mẹ chồng không hiểu.
“Con… làm cháo bị khét, làm không tốt việc nhà.”
Mẹ chồng nghe thấy thế thì mặt giãn ra:
“Chỉ sợ con dâu lười, không sợ con dâu vụng, việc là do mình, con làm việcnhà chưa giỏi không sao, sợ nhất là con không chịu làm, chỉ cần nỗ lựcthì sẽ tiến bộ.”
Tôi thấy bà không nổi giận thì hơi thất vọng, thế là nghĩ lại những lời nghe thấy hôm qua, lại vui vẻ nói:
“Con quyến rũ Hướng Thanh đấy.”
“Thế nên nó mới lấy con.” Mẹ chồng chẳng đếm xỉa gì tới tôi, đi mở thùng gạo, lấy gạo ra cho gà ăn.
Tôi vội vàng nói tiếp:
“Con không đẻ trứng.”
Mẹ chồng khựng lại:
“Con nha đầu, nói liên thiên gì thế? Tiểu Mao của con chẳng phải là cháu nội mẹ sao? Hơn nữa mới cưới nhau vài ngày, làm sao mà sinh con được?”
Nói xong bà lắc đầu, mặc tôi vẫn đang vò đầu bứt tóc không biết làm thếnào, bỏ đi ra ngoài. Lúc này họ đang chuẩn bị xây lại một cái nhà to hơn nên cần chuẩn bị nhiều lương thực để cho người làm giúp ăn, bởi vậy rất mệt. Thấy tôi cứ lại gần, thế là họ bảo tôi làm giúp, cho dù tôi làmsai thế nào họ cũng không đánh không mắng, không nổi giận, cả ngày vuivẻ nhìn nhà mới, chẳng buồn nhìn tôi lấy một cái.
Chẳng bao lâusau thì Hướng Thanh cũng tới, có chàng để ý nên tôi không có cơ hội gâysai lầm. Ngoài việc ngoan ngoãn ngồi một bên đưa trà nước ra thì tôichẳng làm việc gì cả.
Tôi buồn rầu vô cùng, thế là len lén hỏi Hướng Thanh:
“Vì sao mẹ chồng không đánh người?”
Hướng Thanh ngơ ngác:
“Vì sao mẹ ta phải đánh người? Ngoài ưa thể diện ra thì cả đời này bà chưa đỏ mặt hay ra tay đánh ai bao giờ.’
Xong rồi, tôi hết cơ hội hiền thục rồi.
Buồn bã về nhà, Tiểu Trà sán đến hỏi tôi đi đâu. Thế là tôi trút hết bầu tâm sự với nàng ta, không ngờ Tiểu Trà nghe xong thì tức quá, nhảy dựng lên quát:
“Cái bà già kia đúng không phải là người! Làm gì có ai bắt nạt con dâu như thế! Mà Mã Thị cũng chẳng ra gì! Đổi lại là muội, muộisẽ lập tức đánh trả! Cùng lắm thì bị chồng bỏ.”
Lúc này Ngân Tử đang đi tới cửa sổ, tò mò ló đầu vào hỏi:
“Nàng định đánh ai? Định bỏ ai?”
Tiểu Trà lập tức quay đầu lại, nụ cười nở tận mang tai:
“Không đánh ai, nói chơi thôi, ha ha… ha ha…”
Ngân Tử ồ một tiếng:
“Trưa nay ta muốn ăn trứng gà, phải hấp, nhưng không hấp kỹ quá.”
“Được thôi.” Tiểu Trà đáp rất nhanh nhẹn. Khi hắn đi xa rồi, Tiểu Trà lạikhoác lên bộ mặt hung hãn, giáo huấn tôi. “Làm gì có ai hiền thục kiểunhư thế? Miêu Miêu, tỷ nghĩ gì thế! Thế là bắt nạt, người ta đồng tìnhvới Mã Thị yếu đuối nên mới khen nàng ta hiền thục, sống thế thì sốnglàm sao được?”
“Thế làm thế nào?” Tôi cảm thấy hình như lời Tiểu Trà nói cũng có lý.
“Thuận theo tự nhiên là được, mẹ chồng nhà tỷ có vẻ tuy là cố chấp nhưng cũngkhông phải người hay bắt nạt người khác, dù sao thì cũng sống riêng nêntỷ nghĩ nhiều làm gì! Ngược lại còn khiến Hướng Thanh khó xử, không gâyphiền phức cho mẹ chồng, thi thoảng tặng món quà hiếu thuận, có việc gìthì lập tức tới giúp đỡ, như thế là được rồi.” Tiểu Trà tiếp tục giáohuấn. “Có điều bà già kia thực sự đáng ghét! Quá là đáng ghét!”
“Thế… xử lý bà ta?” Tôi lại nhớ tới chuyện vô duyên vô cớ bà ta chửi mình,lại còn đặt ra tiêu chuẩn hiền thục sai lệch, lửa giận bốc lên, nhưngvẫn còn lo lắng, “Bây giờ ta không giết người nữa, bà già đó e rằng cũng không đánh được, ngộ nhỡ đánh mà để xảy ra chuyện gì thì Hướng Thanh sẽ trách ta.”
Tiểu Trà đảo tròn đôi mắt, nói nhỏ:
“Hay là chúng ta làm thế này…”
“Việc này thì ta làm được, nhưng cách này hữu hiệu không?” Tôi hơi hoài nghi. “Cảm giác chẳng có tác dụng gì.”
Tiểu Trà giơ tay tỏ ý không vấn đề, rồi chạy đi hấp trứng cho Ngân Tử, buổitối lại tìm tôi lén lút thương lượng, còn bắt tôi tìm cái ghế, đưa nàngta đi ra chợ mua đủ các loại tiền giấy, bắt tay vào làm đạo cụ.
Chúng tôi lén lén lút lút làm tới nửa đêm, mãi tới khi Hướng Thanh với NgânTử tới giục thì mới cất đồ đi cẩn thận rồi ngoan ngoãn về phòng.
Hướng Thanh đi một lúc, tự nhiên nói với tôi:
“Vừa đủ thì phải dừng lại, đừng quá đáng quá, coi chừng để lộ tung tích.”
Tôi đoán có lẽ chàng biết tôi định làm gì, thế là vội vàng đồng ý, sau đóHướng Thanh lại góp ý cho tôi mấy ý kiến đáng tin cậy nữa.
Tôi chờ trời sáng, luyện tập với Tiểu Trà cả nửa ngày trời, tìm đủ người rồi chờ canh ba nửa đêm sẽ hành động.