Một trăm năm, dòng suối trên Lạc Anh Sơn vẫn không ngừng chảy mãi, tưới ướt cả khu rừng,khiến những mầm cây nhỏ lớn lên thành cổ mộc, xanh um tùm, hoa dại nởrồi lại tàn, tàn rồi lại nở, khung cảnh đẹp đẽ ấy không biết đã luân hồi bao nhiêu lần, dường như không còn lưu lại chút dấu vết nào cho thấy nó từng bị địa chấn phá hủy.
Ba trăm năm, các thôn dân ở gần ngọnnúi đã khai khẩn đất hoang ra tới tận chân Lạc Anh Sơn, có mấy hộ giađình chuyên săn bắn còn định cư hẳn nơi chân núi, con cái của họ dần dần trưởng thành, sau đó lại kết hôn, sinh nở, thời gian trôi qua, nhữngnàng thiếu nữ xinh đẹp năm xưa đã trở thành những bà già móm mém, nhữngchàng thiếu niên trai tráng giờ đã thành các cụ ông lưng còng, râu tócbạc phơ, rồi lại trải qua những sinh li tử biệt, con cháu của họ tiếptục trưởng thành, sau đó là chắt, là chút, là chít... Con người vẫn cứngoan cường sinh sôi nảy nở, dần dần trở thành một ngôi làng lớn với mấy trăm nhân khẩu.
Năm trăm năm, Mỹ Hầu Vương bị đè dưới chân núiNgũ Chỉ Sơn được một vị hòa thượng đi lấy kinh thu phục, một con khỉtừng coi thường tất cả, oán hận Thiên Giới nay đã ngoan ngoãn đi Tâyphương tìm Phật Tổ để cầu chính quả.
Chính quả là gì? Tôi theo Ngưu Ma Vương ca ca và vài huynh đệ kết bái của hắn lén đi thăm hắn, hắn chỉ toét miệng cười:
“Chẳng là gì cả.”
“Đã không là gì thì việc gì lại phải đi cầu?”
“Nếu không cầu thì không thể thoát ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn, sẽ không gặp đượcđám hầu tử hầu tôn đáng yêu của ta nữa, suốt bao năm qua bọn chúng không có chỗ dựa nên bị đám yêu ma gần đó đàn áp, bắt nạt, cuộc sống vô cùngkhổ cực.” Mỹ Hầu Vương được đổi tên thành Tôn Ngộ Không quay đầu lại hỏi tôi, “Đổi lại là ngươi, có cầu không?”
“Cầu chứ, sao lại khôngcầu, con người bị hiện thực mài mòn cả nhuệ khí, yêu cũng thế.” Còn chưa chờ tôi mở miệng, Ngưu Ma Vương đã lập tức tiếp lời, ông uống một ngụmrượu to, “Nhớ lại năm xưa, các huynh đệ kết bái của ta định tranh phongvới trời, giờ thì đã phân tán hết cả.”
Chúng yêu đều im lặng, chúi mặt vào uống rượu, Ngưu Ma Vương say rồi kéo tôi vừa khóc vừa lảm nhảm:
“La Sát... đừng đánh nữa. Nàng mà không quá hung dữ thì ta đã về nhà từ lâu rồi.”
Tôi không uống rượu, thấy mấy người bọn họ đều đã say mèm, thế là tôi bỏ đi trước, ra ngoài cửa thấy Tôn Ngộ Không chưa say, hắn đang ngồi ngoàicửa hóng gió trời, đôi mắt ánh lên vẻ không cam chịu, khiến tôi thấythật khó chịu, thế là tôi không kinh động đến hắn, một mình trèo lên Yêu Khuyển Địa Ngục rồi đi về.
Lưng chừng núi Lạc Anh có một căn nhà rất to do Tiểu Lâm sai chúng nhân ở Huyền Thanh Cung xây dựng, họ nóilà tôi mang thai rồi, cái bụng rất quan trọng, không thể sống trong hang được. Nhưng căn nhà mà họ xây dựng lại to đến quái gở, tổng cộng có hơn mười phòng, tôi và Ngân Tử hai người làm sao có thể ở hết nhiều nhưvậy, chỉ việc quét dọn cũng đã mệt. Thế là Lạc Lạc và Kiếm Nam sau khithành yêu cũng tới giúp tôi, họ nói các tiểu yêu đến từ nhân gian chẳngbiết nói chuyện gì với người trên Thiên Giới, cuộc sống quá buồn chán,chi bằng hạ phàm đi theo tôi cáo mượn oai hùm còn vui hơn. Oa Oa cũngxuống, từ lần trước nàng ở trên đó xuống và bắt gặp cảnh tượng phồn hoa, náo nhiệt chốn nhân gian là không muốn quay về nữa, hơn nữa bản thânnàng là thị nữ thân tín nhất của tôi, làm sao có thể bỏ tôi cho đành.Cẩm Văn không tới, nàng với Mạc Lâm thành thân rồi, phu xướng phụ tùy,hàng ngày, hai người đi luyện đơn, cuộc sống rất hạnh phúc, chỉ là thithoảng nhớ tới Bích Thanh Thần Quân thì không kìm được nước mắt, cứ thếmột thời gian dài bỗng biến thành bệnh tim, cơ thể hư nhược hơn rấtnhiều, nghe nói khó sinh con.
Tiểu Lâm lại sắp xếp cho tôi thêmvài thị nữ và thị đồng lo liệu việc nhà, mấy năm thay một lần, Ngân Tửđương nhiên trở thành tổng quản của căn nhà có viết hai chữ “Hoa phủ”này, nắm đại quyền kinh tế và nhân sự, ngày nào cũng bận tối tăm mặtmũi.
Ban đầu, thường có những hộ săn ở dưới núi lên chỗ chúng tôi thăm dò, sau đó bực mình quá, Mạc Lâm bèn trồng một Mê Hồn Trúc LâmTrận ở xung quanh căn nhà, khiến tất cả mọi người đều như đụng phải mộtbức vách, không cách nào vào được. Trận pháp này cái gì cũng tốt, điểmtrừ duy nhất là đến tôi cũng không thể vào được, khiến Ngân Tử ngày nàocũng bực bội gõ đầu tôi, nói là mít đặc chín rồi, ăn được rồi.
Ngao Vân hầu như tháng nào cũng tới đây chơi một lần, lần nào cũng mang tớibao nhiêu là cá tươi, tôm cua, và cá khô để tôi cải thiện bữa ăn, rồilại xúi giục tôi đừng có si tình với Bích Thanh Thần Quân nữa, chi bằngtái giá với hắn cũng được, hắn không chê tôi là đồ ăn bám đâu.
Lần nào khi hắn thì thầm nói những điều này, Ngân Tử cũng cầm chổi đuổi hắn ra ngoài, chỉ tiếc là thể lực của Ngân Tử không đủ, chưa kịp động đượcvào cái ống tay áo của Ngao Vân, mà mình đã mệt quá ngồi thở hồng hộc,rồi hạ lệnh cho tôi đuổi khách.
Người ta tặng bao nhiêu đồ ănngon, miệng tôi còn đang ăn tôm hùm thì làm sao dám đuổi... Thế là gã đó càng đắc ý, chơi tới muộn mới ung dung ra về, vài hôm sau lại tới.
Tiếu Thiên mỗi lần hạ phàm làm nhiệm vụ, thi thoảng tiện đường cũng tới thăm bọn tôi, Oa Oa với gã đó ban đầu còn cãi nhau vì tôi, sau đó tình cảmngày càng phát triển, hai người này lần nào nhìn tôi cũng tỏ vẻ đau đớn, khiến tôi thật bực mình.
Bởi vì tôi không tiếp tục học bài họcThành Yêu nữa nên Lam Vũ Thần Nữ cũng tới dạy học cho tôi, chọn mấy pháp thuật đơn giản để dạy tôi, nhờ sự nỗ lực của Ngân Tử và tôi, cuối cùngtôi cũng học được huyễn thuật giấu đuôi với tai mình đi, trở thành người bình thường, đi ra ngoài không đến nỗi bị người trong thôn gọi là yêuquái, bỏ chạy tán loạn nữa. Rất thuận tiện.
Mấy năm nay xảy raquá nhiều việc khiến tôi nhớ lại là bật cười. Con Yêu Khuyển Địa Ngục tự biết đường cuối cùng cũng dừng lại ngoài cửa Hoa Phủ, Kiếm Nam vội vàng lại gần, miệng ngọt ngào kêu sư phụ về rồi ạ, sau đó giúp tôi kéo YêuKhuyển Địa Ngục tới chuồng gia súc và nhốt lại.
Đã trở thành người, trông hắn vẫn hết sức bình thường, ngũ quan không hềcó điểm gì nổi bật, cách ăn mặc đơn giản vô cùng, nếu ném hắn ra giữaphố thì chắc chắn sẽ bị chìm lấp giữa cả biển người, không tìm ra được,nhưng miệng lưỡi thì vẫn ngọt như cũ, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nịnh bợ tất cả mọi người, mọi giao tiếp giữa người vớiyêu đều phải thông qua hắn. Lạc Lạc thì ngược lại, vô cùng xinh đẹp,nàng đã nỗ lực rèn luyện, cuối cùng cũng dũng cảm hơn nhiều, nhờ vào khả năng tính toán và cái đầu thông minh, giúp Ngân Tử tính toán chi tiêu,chỉ là mỗi lần nhắc tới việc Kiếm Nam tặng cái gì là cô nàng lại đỏ mặt e thẹn. Tình cảm của hai người rất tốt, thành thân với nhau từ năm mươinăm trước, là Phó tổng quản và Thủ kho của Hoa Phủ, giúp Ngân Tử rấtnhiều việc, trong mấy lời càm ràm của Quạ trắng cũng biết, tôi ngoàiđánh nhau ra thì chỉ là một phế nhân...
“Về rồi à?” Ngân Tử vộivàng chạy ra, hắn ôm một viên đá quý sáng lấp lánh, cười với tôi, “Đồ ăn ở trên bếp, ngủ thì vào Tây Tương, chơi ở hoa viên, con trai ở hậu sơn, cần gì thì tự đi tìm, ta bận lắm, không có việc gì đừng làm phiền.”
“Ta biết là ngươi lại nhận đá quý mới do yêu quái gần đây tiến cống rồi.”Tôi thông minh đoán ra ý của hắn, Ngân Tử chỉ cười với tôi một cách ngây ngô, rồi chạy vào bảo khố, cái gã này chỉ cần gặp chuyện gì liên quantới đá quý là hình như trí tuệ giảm sút... hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
Tôi lắc đầu, không đi tìm đồ ăn, không đi ngủ, cũng không đi chơi, đến con trai cũng không tìm, chỉ đi nhanh qua khu rừng, vộivàng tới bên hòn đá bị nước xuyên thấu, hòn đá vì bị nước xâm thực lâungày nên vô cùng trơn, lỗ nhỏ trên đó đã sâu bằng một ngón tay, nhưnghòn đá cao bằng nửa cánh tay, tôi nhìn cái lỗ dường như không có sự thay đổi gì so với hôm qua, lấy một chiếc khăn tay trắng tinh ra, thấm hếtchỗ nước đọng trong cái lỗ nhỏ, đây là công việc mà ngày nào tôi cũngphải làm mười lần, không bao giờ nhờ ai khác. Chờ Bích Thanh Thần Quânquay về rồi, nhất định tôi sẽ làm nũng kể cho chàng nghe tâm trạng ngóng chờ của tôi suốt bao năm qua.
Đang mải nghĩ ngợi xem khi trùngphùng với Bích Thanh Thần Quân thì nên nói gì, làm gì, bỗng từ đằng xavọng lại tiếng gọi vui vẻ:
“Mẹ! Con tìm mẹ cả ngày nay rồi!”
Tôi vui vẻ quay đầu lại, một thân hình nhỏ bé nhanh nhẹn từ trên núi lao xuống, ùa vào lòng tôi nũng nịu.
Thằng bé này rất đáng yêu, vô cùng đáng yêu! Trong hình dạng con người, trông nó khoảng bảy, tám tuổi, ăn mặc đơn giản nhưng tiện lợi, gương mặttrắng sữa rất giống tôi, vì nghịch ngợm nên mồ hôi ướt đẫm mái tóc đennhánh, dính bết cả vào trán, hàng lông mi dài, đôi mắt màu xanh lục yhệt mắt Bích Thanh Thần Quân, chỉ có điều khi đôi mắt tròn xoe ấy đảotròn thì không còn vẻ nghiêm túc mà có gì đó như giảo hoạt, sống mũicao, thẳng, đôi môi rất đẹp, lần nào cười cũng khiến toàn bộ đám thị nữ, thị đồng trong Hoa Phủ, kể cả Oa Oa cũng phải phớt lờ tôi đi, mang hếtbao nhiêu đồ ăn ngon lành cho nó.
Đương nhiên là tôi không ghen,bụng nó cũng có mấy cái vảy rắn giống Bích Thanh Thần Quân, nhưng chưabao giờ cho ai chạm vào, ngoài tôi ra thì nó có thể nổi nóng với bất kỳai. Hơn nữa trên đầu nó có đôi tai mèo đáng yêu và dưới mông có cái đuôi mèo rất đẹp, hoàn toàn kế thừa mọi vẻ đẹp từ tôi, mỗi khi nó ngoe nguẩy là tôi chỉ muốn cắn cho một phát. Ừm... thực ra thì tôi cũng từng cắnthật rồi, cảm giác thích lắm, cũng may mà nó rất thương mẹ nên không tốcáo với Ngân Tử, chứ nếu không thì kiểu gì tôi cũng bị mắng mấy ngàyliền... Không uổng công tôi mang thai nó suốt hai năm ròng, rồi lại đauđớn sinh nó ra, cố gắng nuôi dạy nó thành một con mèo tàigiỏi.
Tôi muốn đặt tên cho nó là Bích Tiểu Mao, nhưng lại bị mọi người chê cười, nói là cái tên ấy quá dungtục, tầm thường, cứ bắt cái gã Mạc Lâm ấy đặt tên cho nó là Bích Lạc,khiến tôi tức muốn chết, thế là ngày nào tôi cũng ra sức gọi nó là TiểuMao, gọi nhiều, thằng bé cũng quen cái tên này trước, khiến mọi ngườiđều bó tay, và cũng khiến Ngân Tử tức điên người, hắn bèn đón Tiểu Maoqua chỗ hắn để nuôi dạy.
Tôi phản đối thì hắn bèn viện cớ mấy lần tôi đưa Tiểu Mao ra ngoài nhưng lại quên dắt về, chặn đứng mọi conđường tố cáo của tôi.
Đáng ghét... trí nhớ của mèo không tốt mà... Ngân Tử chắc chắn là đang kì thị tôi!
Cũng may Tiểu Mao rất thông minh, sách gì chỉ cần đọc một lần là nhớ, NgânTử dạy nó suốt mười năm rồi chẳng dạy được nữa, chúng tôi đành đưa nótới chỗ Lam Vũ Thần Nữ để học, lại mua thêm rất nhiều sách để trongphòng cho nó đọc, nó càng đọc càng thông minh, biết vận dụng kiến thứctrong sách để chống đối người khác, lại còn biết lấy trộm gà nướng ở gần đó đến hiếu kính tôi, đúng là vô cùng tài giỏi.
Trong phươngdiện võ thuật thì nó lại tiến bộ rất chậm, dù sao cũng còn nhỏ tuổi,chân tay chưa đủ dài, sức lực còn khiếm khuyết, rất nhiều chiêu thứcdùng không chuẩn, hơn nữa chưa có kinh nghiệm, đây là vấn đề mà sự thông minh không thể bổ khuyết được. Cho dù như vậy, đánh một trăm Ngân Tử và Oa Oa, xưng vương xưng bá ở Lạc Anh Sơn thì cũng không thành vấn đề,hầu hết các tiểu yêu ở xung quanh ngọn núi này đều không phải là đối thủ của nó, chỉ có Hồng Hài Nhi, con trai Ngưu Ma Vương là có thể đấu vớinó vài chiêu.
Một thằng con trai tài giỏi như vậy cả thiên hạ này chỉ có tôi sinh ra được mà thôi! Thế nên lần nào có người đến tôi cũnglôi nó ra để khoe khoang, Ngao Vân cũng rất thích Tiểu Mao, thi thoảnglại mang quà cho nó, nói là nhận nó làm nghĩa tử, tốt nhất là con ruộtluôn cũng được, còn dạy nó một trăm cách tán mỹ nữ. Khiến cha nuôi củaTiểu Mao là Ngân Tử tức tới mức suýt thì thí mạng với Ngao Vân.
Tôi dương dương tự đắc dựng đứng đuôi lên, rồi lại nhìn Tiểu Mao trong lòng mình, lau mồ hôi trên trán con:
“Hôm nay ta cùng với bá bá con đi thăm Mỹ Hầu Vương.”
“Có phải là một con khỉ rất lợi hại không ạ? Sao không cho con đi cùng?”Tiểu Mao có vẻ thất vọng, nó cụp tai xuống, “Có phải mẫu thân chê TiểuMao phiền phức nên không thích đưa Tiểu Mao ra ngoài không?”
Thềcó trời đất, không phải như thế mà... Tôi bắt gặp vẻ mặt đau thương củacon thì sợ hãi giơ tay thề thốt rằng tuyệt đối không có chuyện này, vàtỏ ý rằng lần sau đi đâu cũng đưa nó đi cùng.
Nó lập tức ngẩng đầu lên nhìn tôi cười rạng rỡ và trong sáng, hỏi tiếp:
“Mẹ lại tới đây xem hòn đá này để chờ cha sao?”
“Ừm...” Tôi nhìn hòn đá còn lâu mới bị xuyên thấu, ủ rũ trong lòng.
“Con sẽ thay cha ở bên mẹ.” Tiểu Mao vui vẻ nói, “Mẹ đừng nhớ cha nữa, chabỏ chúng ta bao nhiêu năm qua, không về cũng chẳng sao, huống hồ chẳngphải bây giờ chúng ta đang sống rất tốt sao?”
“Không được nói cha con như thế, cha là người tốt nhất trong thiên hạ!” Tôi hơi giận dữ.
Tiểu Mao lập tức hỏi bằng vẻ đáng thương.
“Cha con... có phải là một con mèo không?”
“Không phải, cha con là rắn.” Tôi không hiểu vì sao nó lại hỏi câu hỏi này,nhưng vẫn trả lời rất nghiêm túc.
“Nhưng... mẹ thường nói cha là nam nhân đẹp trai nhất thiên hạ, là nam nhân cósức khỏe nhất, là nam nhân tốt nhất...” Gương mặt Tiểu Mao đầy vẻ hoàinghi, “Con nhớ... mẹ từng nói Tiếu Thiên thúc thúc rất xấu, Ngao Vân vàNgân Tử cũng chỉ bình thường.”
“Đúng là họ trông rất bình thường mà, nhưng nhìn người phải nhìn vào nội tâm, chứ đừng nhìn ngoại hình.” Tôi vội vàng giáo dục.
“Mẹ nói Tôn Ngộ Không trông rất đẹp trai.” Tiểu Mao tiếp tục hỏi, “Lầntrước khi vào làng chơi, mẹ còn nhìn một con mèo màu trắng rồi đỏ mặt,nói rằng đó là mỹ nam.”
“Đúng là rất đẹp trai mà, meo... Mẹ chẳng nói gì cả, sau này con không được nói với cha con là mẹ ngắm mỹ nam mèo nhé.” Tôi phát hiện ra mình nói nhầm, vội vàng lấp liếm cho qua.
“Thế cha con trông giống khỉ hay giống mèo?”
Tôi nhất thời ngắc ngứ, chỉ lúng búng nói:
“Sau này gặp rồi con sẽ biết...”
Tiểu Mao cụp tai xuống, nói tiếp:
“Con vẫn không muốn cha quay về.”
“Vì sao?” Tôi không hiểu.
“Mẫu thân vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, cha quay về chắc chắn sẽ cướp mẹ củacon.” Tiểu Mao mở to đôi mắt ngấn nước nhìn tôi đầy hy vọng, “Tới khi đó mẹ sẽ không cần con nữa, bỏ con một mình đáng thương, chi bằng chờ thêm ba trăm năm nữa, chờ con lớn rồi mẹ gả cho con, như thế thì mẹ có thể ở bên con mãi mãi.”
Tôi suýt nữa thì sặc nước bọt, sau đó thì vang lên một tiếng “bụp”, chả biết Ngân Tử ở đâu ngã lăn ra, Tiểu Mao vộivàng lại gần dìu hắn đứng lên, hỏi nhỏ:
“Cha nuôi, cha tới đây làm gì? Đây là thời khắc quan trọng trong cuộc đời con.”
“Quan trọng cái con khỉ!” Ngân Tử điên tiết cố gắng hạ giọng, nói với nó,“Con mèo con chết tiệt, giăng bẫy ai thì giăng, đừng có giăng lên đầumẫu thân ngươi, biết rõ là nàng ta ngốc, sẽ tưởng lời ngươi nói là thậtđấy.”
“Con nói thật mà.” Tiểu Mao biện minh, “Tuyệt đối không thể để cái gã đó tranh giành với con.”
“Ai tin ngươi? Ba tuổi đã biết giả vờ khóc, năm tuổi đã biết lừa gạt ngườikhác, mười tuổi đã đi khắp nơi cạy ngói nhà người ta nghe trộm, giờ chỉcòn bà mẹ ngu ngốc của ngươi là tin ngươi ngây thơ vô tội thôi.” Ngân Tử tức giận quát.
“Cái gì mà giăng bẫy? Cái gì mà lừa gạt?” Tôi nghe mà chẳng hiểu gì, nheo mắt nhìn hai người trước mắt.
“Mọi đứa trẻ trong giai đoạn trưởng thành đều có những suy nghĩ ngốc nghếch, đừng tưởng thật.” Ngân Tử cười ha hả, lấp liếm.
Tiểu Mao lập tức quay đầu lại, nở nụ cười ngây thơ:
“Cha nuôi đang nói về toán thuật với con, thời gian này cha đang dạy con làm toán.”
Câu nói này như thêm dầu vào lửa, thất sư huynh tím tái cả mặt, lập tức lôi Hướng Thanh ra hậu sơn.
Hướng Thanh bất lực, đành phải đặt tôi xuống đất, theo hắn đi, tôi thấy cáigã kia hình như định làm gì đó sư phụ của mình, thế là cũng đi theo, sau lưng còn một đám người nữa đi xem.
Ngân Tử và Kiếm Nam đứng trên cành cây vẫy tay với tôi, bảo tôi trèo lên đó, hỏi nhỏ:
“Sao họ lại đánh nhau? Có phải là vì...”
Kiếm Nam buồn bã trả lời:
“Đánh nhau vì tranh nhau Ngân Tử cô nương phải không?”
“Ngươi đi chết đi!” Tôi phẫn nộ co chân đá con ếch ngu ngốc một cái. “Sư phụta cướp Ngân Tử làm gì? Chàng mà dám cướp Ngân Tử thì ta với Ngân Tử sẽđánh nhau để cướp sư phụ!”
Ngân Tử tức giận tới mức cả người run rẩy:
“Hai người mà còn cãi nhau nữa là ta nổi giận đấy.”
Tôi thấy thật ấm ức, và cũng thật buồn bã, dù sao thì người tôi thích cũngđánh nhau vì một cô nương khác... Nhân vật nữ chính lại còn là một conquạ đực, chứ không phải là tôi, chuyện này thực là mất mặt.
Đámmây màu trắng đột nhiên bị đám mây đen bao phủ, nặng nề đè xuống. Phongvân biến sắc, lá rụng bị cuộn lên, thổi ngang hai người đang đứng trênlưng chừng núi.
Vạt áo xanh cũ kỹ của Hướng Thanh bay lên, trôngnhư một ông tiên, chàng chầm chậm đưa tay lên, thất sư huynh nhất thờicăng thẳng rút thanh kiếm gỗ ra, hai mắt hằn học nhìn người trước mặt.
“Không đánh được không?” Hướng Thanh do dự hỏi.
“Không được!” Thất sư huynh không hề nhượng bộ, sau đó tấn công trước, HướngThanh lại thở dài, tránh sang một bên, tiện tay đẩy một cái, thất sưhuynh đâm hụt, ngã nhào xuống đất, nhưng lại lập tức bò dậy tiếp tụcchiến đấu.
Đám người đứng xem náo nhiệt ra sức hò reo, cổ vũ, có kẻ đa sự ác ý còn hét lên:
“Chúng ta gọi Ngân Tử cô nương tới xem tình hình ở đây đi.”
“Ngân Tử cô nương?” Hành động của Hướng Thanh thoáng chậm lại, không kịp đềphòng thanh kiếm gỗ của thất sư huynh lướt qua thắt lưng, để lại một vết thương màu đỏ, nhưng chàng không để ý, chỉ phẫn nộ hỏi, “Cô ấy với tacó quan hệ gì?”
“Chẳng phải huynh với Ngân Tử cô nương thươngnhau rồi sao? Thất sư huynh quát to, “Lén lén lút lút làm chuyện này,chẳng nhẽ không chịu thừa nhận?”
“Ta với Ngân Tử cô nương thương nhau lúc nào?” Hướng Thanh ngơ ngác.
Thất sư huynh càng thêm điên tiết:
“Chính miệng cô ấy nói!”
Ngân Tử đứng trên cành cây suýt thì ngã chúi đầu xuống đất, tôi với Kiếm Nam vôi vàng vỗ lưng hắn, giúp hắn nguôi giận.
Nên biết rằng nữ nhân hiền thục nhất, được yêu mến nhất Mao Sơn này chínhlà Hoa Ngân Tử, thế nên các nam nhân xung quanh đều đưa ánh mắt hằn họcnhìn Hướng Thanh, hơn nữa ai cũng xắn tay áo lên sáp lại gần, khiếnchàng toát mồ hôi lạnh, chỉ biết ra sức giải thích:
“Không phải thế, ta với Ngân Tử cô nương không có quan hệ gì cả.”
“Huynh định chơi đùa với tình cảm của Ngân Tử cô nương rồi sau đó bỏ rơi nàng sao?” Một giọng nói phẫn nộ vang lên.
“Không phải.”
“Huynh muốn khoe khoang rằng mình rất được lòng người khác sao? Dễ dàng chiếmđược trái tim người đẹp sao? Đồ đáng ghét!” Một giọng nói đầy đố kỵ.
“Không phải.”
“Huynh đúng là không có tôn ti trật tự! Chỉ biết làm bừa!” Một giọng nói hằn học.
“Hoàn toàn không phải như thế!”
Không ai tin lời chàng nói, rất nhiều người đều định xông vào đánh chàng,Hướng Thanh không muốn ra tay nặng nề với các huynh đệ đồng môn, thế làbị họ đuổi chạy tơi bời, còn có kẻ đa sự nói:
“Chúng ta đi mời Ngân Tử cô nương tới đây, để nàng ấy nhìn rõ bộ mặt thật của gã này.”
Nhìn lưng của kẻ đa sự kia, bọn tôi chỉ đành đưa Ngân Tử chạy tới một nơikín đáo, sau đó biến lại thành hình người, xuất hiện trước mặt mọingười.
Mọi người thấy Ngân Tử đi tới thì lập tức lao tới, ngườinày một câu, người kia một câu, ra sức tố cáo tội trạng của Hướng Thanh, biến chàng thành một gã khốn nạn không chuyện xấu gì không làm, khiếntôi tức giận đỏ mặt, chỉ hận là không thể giơ móng vuốt ra giải quyếtbọn chúng, miệng thì vẫn phải giải thích:
“Hướng đại ca không phải loại người đó đâu! Các người đừng nói linh tinh! Huynh ấy là người tốt!”
“Chẳng nhẽ... ngay cả Miêu Miêu cô nương hắn cũng không bỏ qua! Định một lầnnuốt trọn cả hai cô!” Một vị sư huynh dường như tỉnh ngộ ra, lại càngphẫn nộ, đám người đuổi theo Hướng Thanh càng hung dữ hơn, khiến cụcdiện ngày càng náo loạn, cứ như đang tổ chức một hoạt động khánh điểnnào đó.
Hướng Thanh chỉ biết vừa tránh vừa kêu to:
“Miêu Miêu cô nương, cô đừng nghe đám người đó nói linh tinh, ta hoàn toàn trong sáng.”
Đương nhiên tôi biết là chàng trong sáng, thế là vội vàng chặn mấy sư huynhđó lại, không ngờ vừa định chạy đi thì bị thanh kiếm gỗ của một vị sưhuynh mà tôi không biết xé gió lao tới, bay thẳng về phía đầu tôi.
Đang định đưa tay ra đỡ thanh kiếm đó, không ngờ Hướng Thanh đã lao nhanhtới, chặn ngay trước mặt tôi, thanh kiếm đó đánh trúng vào đầu chàng,cứa thành một vệt dài, làm máu tươi chảy ròng ròng.
Sư phụ bịthương rồi, máu, lại chảy máu rồi, liệu có bị chết không? Chuyện cũ lướt nhanh qua ký ức của tôi, mọi thứ ở Tàng Long Cốc khiến tôi trở nên sợhãi, dường như quay lại ngày hôm đó. Nỗi sợ hãi ập đến, tôi quên mấtchuyện tìm gã kia tính sổ, cũng không kịp kiểm tra thương tích, lập tứcôm lấy Hướng Thanh, hét lên:
“Chàng lại bị thương rồi, đừng chết, đừng bỏ lại Miêu Miêu.”
“Ta không sao?” Hướng Thanh vuốt nhẹ lên đầu tôi, nói.
Lần trước chàng cũng nói là chàng không sao, nhưng chàng lừa tôi. Tôi ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa.
“Ta không sao thật mà.” Hướng Thanh lặp lại lần nữa, và quay đầu lại, quát to mấy vị sư huynh kia, “Các người đùa đủ chưa hả?”
Vị sư huynh vừa ném thanh kiếm ngượng ngùng lại gần:
“Mọi người đều đang đùa, không phải ta ngắm vào cô đâu, chỉ ném bừa ra thôi, không ngờ không cẩn thận lại... xin lục sư huynh thứ tội.”
“Nếu thanh kiếm này đánh trúng vào Miêu Miêu cô nương, làm hỏng dung nhan của người ta thì phải làm thế nào?”
“Đệ... xin lỗi.” Vị sư huynh kia đi tới trước mặt tôi, cúi lưng rất thấp.
Tôi lườm hắn một cái, định sau này sẽ “xử” sau.
Ngân Tử cũng lại gần, không biết mắng thất sư huynh điều gì mà khiến cả đám người cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.
Hướng Thanh thì kéo tôi đi xuống núi, chàng nói:
“Đừng chấp bọn họ, trên núi buồn quá, hơn nữa đa số đều là bọn tiểu tử mớilớn, có lúc đùa hơi quá đà, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Tôi dừng bước chân, kéo tay Hướng Thanh, nghiêm túc nói:
“Lần sau mà còn như thế thì chàng đừng chặn lại, đầu của Miêu Miêu cứng lắm, bị đánh vài lần không sao đâu.”
“Nói liên thiên gì thế?”
“Thiếp không nói liên thiên.”
“Vì sao lại căng thẳng như vậy?” Hướng Thanh ngượng ngùng cười.
Tôi vẫn rất nghiêm túc:
“Thiếp sợ chàng bị thương, sợ chàng chết, sợ chàng bỏ lại Miêu Miêu, sau này không gặp lại chàng được nữa.”
“Ngốc quá.” Hướng Thanh cười, rồi đột nhiên cúi lưng xuống, nghiêm túc nói:“Chuyện như thế này sau này sẽ không xảy ranữa.”
Ánh mắt chàng đã không còn màuxanh lục như trước mà là màu đen thăm thẳm, nhưng vẫn dịu dàng như thế,vẫn đẹp như thế, vẫn khiến trái tim tôi thấy thật ấm áp. Chàng cười cười mắng tôi là ngốc, nhưng trong giọng nói của chàng ẩn chứa sự căng thẳng và lo âu, giống như trước kia, Bích Thanh Thần Quân bắt tôi học bài,sau đó lại cười nói tôi là ngốc.
Tay chàng đan vào tay tôi, những ngón tay thô ráp đan vào những ngón tay mềm mại của tôi, nghe nói ngóntay của con người nối liền với tim, tôi nghĩ trái tim của sư phụ và trái tim tôi cũng đang đan vào nhau.
Nghĩ ngợi mãi, tôi không nhin được cúi xuống cười, cười một cách ngô nghê, cười một cách vui vẻ.
Hướng Thanh hình như thấy ngượng trước nụ cười của tôi, chàng buông tay ra, ngạc nhiên hỏi:
“Cô cười cái gì?”
“Miêu Miêu vui!” Tôi vui vẻ đáp, sau đó móc chiếc khăn tay trong ngực ra, lau vết máu trên trán chàng. Đây là lần đầu tiên tôi cảm kích Oa Oa vì bắttôi hình thành thói quen mang khăn tay theo người mỗi ngày.
Hướng Thanh hình như hơi kích động, tay chàng đưa ra định gạt tôi ra nhưngrồi lại thôi, đôi tay ấy chuyển sang tư thế như định ôm tôi nhưng rồikhông ôm, ngập ngừng một lát:
“Miêu Miêu cô nương... ta... cô...”
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn chàng.
Hướng Thanh hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi:
“Những lời lần trước cô nói với tôi có phải là thật lòng không?”
“Câu nào?” Tôi nói bao nhiêu là câu, trí nhớ lại không tốt, làm sao biết mình nói gì.
Hướng Thanh lắp bắp:
“Cô... cô nói, cô muốn cưới tôi.”
“Đúng thế! Thiếp muốn cưới chàng!” Thấy chàng nhắc lại chủ đề này, tôi bất giác trở nên hưng phấn.
“Có thật là nói nghiêm túc không?” Hướng Thanh hình như đang muốn xác nhận điều gì đó.
“Nghiêm túc trăm phần trăm! Nghiêm túc tới không thể nghiêm túc hơn!” Suýt chút nữa thì tôi đã thề với trời về sự nghiêm túc của tôi.
Khóe miệng Hướng Thanh nhếch lên, tạo thành một đường cong rất lớn, nụ cười củachàng còn rạng rỡ hơn ánh nắng đang xuyên qua những tán lá của rừng rậm, chàng nói:
“Ta cũng thích nàng, vừa nhìn thấy đã thích.”
Giây phút đó, tôi cảm thấy như thể trăm hoa đua nở, cho dù có cả một trămchiếc xe chở hải sản tới trước mặt tôi thì cũng không thể hình dung được sự hưng phấn của tôi lúc này. Đầu óc tôi choáng váng, nhân lúc chàngcòn chưa kịp hối hận, tôi kéo tay chàng đi nhanh xuống núi:
“Chúng ta đi thành thân.”
“Chờ chút!” Hướng Thanh giật mình bởi sự nóng nảy của tôi, chàng kéo tôilại, ngượng ngùng nói, “Không giấu Miêu Miêu cô nương, gia cảnh củaHướng Thanh rất bần hàn.”
“Gọi Miêu Miêu là được rồi!” Tôi không thích chàng cứ mở miệng ra là gọi cô nương, nghe thật là xa lạ.
“Miêu Miêu, giờ ta không thể cưới nàng được.” Hướng Thanh thật thà nói.
Như có sét đánh bên tai, tôi kéo tay chàng, hồi hộp hỏi:
“Vì sao?”
“Bởi vì... ta không có tiền.” Hướng Thanh cúi đầu, mặt đỏ bừng.
Tôi vội vàng bày tỏ suy nghĩ của mình:
“Miêu Miêu không quan tâm đến tiền, không cần tiền.”
“Nhưng ta quan tâm.”
“Thế thì thiếp có thể nghĩ cách kiếm tiền.” Chẳng nhẽ chàng chê Miêu Miêukhông có tiền? Không sao cả, cùng lắm thì tôi cướp kho vàng của Ngân Tử, thế là tôi vui vẻ trả lời.
“Không, không phải như thế.” HướngThanh tiếp tục giải thích. “Ta không muốn nàng gả cho ta mà lại phảichịu khổ, ta hy vọng có thể cưới nàng một cách đường hoàng, nàng hiểu ýcủa ta không?”
“Không sao cả, Miêu Miêu không cần đường hoàng,chỉ cần được ở bên chàng.” Bích Thanh Thần Quân từng dùng một nghi thứcđường hoàng, hoành tráng nhất để nghênh đón tôi, nhưng nghi thức ấy cònchưa tiến hành xong thì chàng đã chẳng còn, thế thì hoành tráng để làmgì.
“Ta... từ năm bảy tuổi đã lên Mao Sơn học nghệ, bình thườngtính cách lập dị, khô khan, không có cảm giác gì với nữ nhân, vốn tưởngrằng cả đời này mình cứ sống như vậy cho tới chết, nhưng lại gặp đượcnàng.” Hướng Thanh chậm rãi nói. “Nàng vừa xinh đẹp vừa dũng cảm, vừađáng yêu vừa kiên cường, là một cô nương tốt hiếm có, đáng để nam nhântrân trọng, nâng niu trong tay như bảo bối.”
“Có thể ta không thể cho nàng trăm ngàn sính lễ, nhưng ta sẽ dùng nghi thức chính quy nhất để đón nàng vào nhà.”
“Có thể ta không thể cho nàng kỳ trân dị bảo, nhưng ta sẽ cố gắng làm việc để nàng không phải lo cơm áo gạo tiền.”
“Có thể ta không cho nàng báu vật xa hoa, nhưng ta sẽ cố gắng để nàng sống vui vẻ.”
“Có thể ta không thể cho nàng kẻ hầu người hạ, nhưng ta có thể đối với nàng toàn tâm toàn ý.”
Tôi si mê nhìn Hướng Thanh, nghe chàng nghiêm túc nói lời thề thốt, tráitim thấy thật ngọt ngào. Hướng Thanh ngần ngừ một lát, rồi kiên định nói tiếp:
“Ta muốn là người che mưa chắn gió cho nàng, là tòa thànhvững chắc đảm bảo cho nàng an toàn, ta muốn để nàng sống những ngàytháng sung sướng, dễ chịu, ta muốn làm một hậu thuẫn kiên cố cho nàng,ta muốn cả đời này nàng không hối hận vì đã chọn ta.”
Tôi nhìn vào đôi mắt đẹp của chàng, nói khẽ:
“Miêu Miêu không cần có tòa thành vững chắc, không cần cuộc sống sung sướng và hậu thuẫn kiên cố.”
“Thế thì nàng cần gì?” Hướng Thanh nghi hoặc hỏi.
“Thiếp muốn chàng cả đời này không bao giờ rời bỏ thiếp, thiếp sợ một mình,rất sợ.” Tôi nói đầy vẻ hy vọng, “Thế nên đừng bỏ rơi thiếp, đượckhông?”
Cho dù ngoại hình giống con người đến đâu, cho dù bảnthân đã mạnh mẽ đến đâu, trên người tôi vẫn đang chảy dòng máu của giatộc mèo, Hướng Thanh đối với tôi mà nói, không chỉ là người yêu, mà làtoàn bộ thế giới. Nỗi sợ hãi vì bị bỏ rơi đã hằn sâu vào xương cốt, muốn quên cũng không quên được.
Tôi chưa bao giờ nói với Ngân Tử, một mình trong đêm đáng sợ và lạnh lẽo thế nào, hàng đêm bò trên cây ngắmnhững vì sao cũng tưởng tượng ra hình dáng của sư phụ, và lại cảm thấynỗi đau đớn, nhớ nhung cào xé gan ruột, có những lúc họ cười tôi là mèochỉ ham ăn, ham ngủ, tôi không nói với họ rằng, bởi vì chỉ lúc ngủ mớinhìn thấy sư phụ và quên đi mọi phiền não.
Tôi không hiểu hành vi của con người, con người cũng không hiểu tình cảm của tôi, cả đời chỉ yêu mỗi một người.
Thiếp đã yêu chàng, thiếp nguyện nuốt trọn mọi niềm vui cũng như nỗi buồn, không bao giờ thay đổi.
Hướng Thanh nhìn tôi, đưa tay ra vuốt má tôi, cúi đầu hôn nhẹ lên đó, chàng lẩm bẩm, như một lời thề:
“Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng, không bao giờ...”
Đủ rồi, có câu nói này là đủ rồi, tôi vui vẻ nhoẻn miệng cười.
Hướng Thanh kéo tay tôi, kể cho tôi nghe về kế hoạch tương lai của chàng.
“Nàng chờ ta thêm một thời gian nữa, ta đang xin sư phụ nhiệm vụ để kiếmtiền, thời gian này sẽ tương đối bận, khi nào tiết kiệm đủ tiền ta sẽquay về bẩm báo với mẫu thân việc này, sau đó dùng kiệu hoa tới đón nàng vào nhà.”
“Mẫu thân chàng?” Tôi ngẩn người ra, ngày trước Bích Thanh Thần Quân chỉ có một mình, không họ hàng thân thích.
“Ừm, nhưng nàng yên tâm, mẹ ta sẽ là một bà mẹ chồng rất dễ chịu, sức khỏecũng còn tốt, chỉ là hay thích cằn nhằn, giờ đang sống chung với đại cavà đại tẩu của ta, thi thoảng ta mang tiền với lương thực tới cho họthôi.”
“Không sao, thiếp sẽ đối tốt với bà.” Tôi vội vàng trảlời, sau đó nghĩ là quay về sẽ hỏi Ngân Tử mẹ chồng là gì, làm thế nàođể sống chung, hình như ngày trước có bà mẹ chồng ở dưới núi rất hungdữ, e rằng phải nghĩ đối sách.
“Nàng đừng lo lắng quá, ta là conthứ, mẫu thân thương yêu đại ca hơn một chút, ít khi qua lại với ta, tuy rằng sống cùng một thôn, thi thoảng tới thỉnh an, hỏi thăm sức khỏe làđược rồi.” Không biết Hướng Thanh đang giải thích cái gì. “Những việcnày ta sẽ xử lý tốt, không làm nàng lo lắng đâu.”
“Không sao, không sao, tuy là thiếp không hiểu, nhưng sẽ cố gắng làm tới mức tốt nhất.” Tôi vội vàng vỗ ngực đảm bảo.
Hướng Thanh lại cười, tiếp tục nói:
“Thế thì nàng hãy chờ ta, chờ ta kiếm đủ tiền rồi tới cầu thân.”
“Được!” Tôi vui vẻ đồng ý.
Hướng Thanh và tôi sau khi giãi bày tình cảm thì cùng nhau đi về chính việncủa Mao Sơn, vừa đi vừa bàn bạc xem tôi muốn hôn lễ sau này thế nào,cuộc sống như thế nào, nhà phải to ra sao...
Tất cả tôi đều không hiểu, toàn bộ giao cho chàng làm chủ, không ngờ phía trước vang lêntiếng ồn ào huyên náo, có tiếng hét của một nữ nhân:
“Đáng yêu quá! Đáng yêu quá!”
Tò mò lại gần, tôi ngó đầu ra nhìn, là một đứa trẻ xin đẹp có đôi mắt đen, mái tóc cũng đen, trông vô cùng đáng yêu, gương mặt nở nụ cười ngọtngào, đang cười nói lấy lòng các vị sư tỷ bên cạnh, thế là được cho baonhiêu là đồ ăn vặt.
“Hả? Đó chẳng phải là con trai tôi, Bích Tiêu Mao đó sao?”
Tiểu Mao thấy tôi thì càng cười tươi hơn, nó nhào tới, gọi tôi bằng giọng cả Mao Sơn này đều nghe thấy:
“Mẫu thân! Con nhớ mẹ quá! Mẹ tìm được cho cho con chưa?”
“Tìm được rồi, tìm được rồi. Chính là chàng.” Tôi vội vàng ôm lấy con an ủi, chỉ sang Hướng Thanh bên cạnh.
“Mẫu thân? Cha?” Hướng Thanh gần như hóa đá.