Hướng Thanh đúng là đồ cứng nhắc, nói gì cũng không chịu làm một người vô sỉ, chàng đi qua đilại, nghĩ ngợi một lúc lâu, cuối cùng do dự lên tiếng.
“Hay làcác người cũng theo lên Mao Sơn, chỉ có điều cuộc sống trên Mao Sơn vôcùng thanh đạm, e rằng cô nương không thích nghi được.”
“Được! Miêu Miêu không sợ khổ!” Tôi chưa nghĩ gì đã đồng ý ngay.
Hướng Thanh nhìn tôi bằng vẻ phức tạp, nói tiếp:
“Thế tôi bảo sự phụ tạm thời thu nạp hai cô. Sau này có chỗ nào tốt hơn để đi thì đi tới.”
Hôm sau, tôi với Ngân Tử không nơi nương tựa đều theo Hướng Thanh lên MaoSơn, Mạc Lâm nửa đêm sau khi lén đắp cao dược của hắn lên chân tôi thìchân khỏi rất nhanh, không lâu sau đã có thể chạy nhảy. Chỉ có điều Ngân Tử không cho tôi đi nhanh quá, nói là như thế sẽ để lộ dấu vết, còn bắt tôi thi thoảng phải giả bộ yếu ớt, không đi nổi.
Hướng Thanhchẳng có đồng nào trong người, tới một thành thị khác, chàng kéo Mạc Lâm ra đầu đường làm thuê, bốc dỡ hàng hóa, thể lực của chàng rất tốt,chuyển được rất nhiều, thế là đổi lại được vài đồng xu, sau khi mua chotôi với Ngân Tử mỗi người một chiếc mũ cỏ che nắng che mưa thì mua chụccái màn thầu. Chỉ có điều khi quay về Mạc Lâm khóc ấm ức, hắn đưa tôitay bị rách da ra nói từ khi mình thành tiên đến nay chưa từng phải chịu tội tình gì lớn thế này, lúc nào cũng là người ta cầu xin hắn, sao giờlại đến mức phải làm công việc khổ sai để đổi lấy mấy đồng xu lẻ... Bích Thanh Thần Quân nợ hắn quá nhiều, phải trả! Nhất định phảitrả!
Tôi vội vàng kéo tay Mạc Lâm:
“Để ta thổi cho ngươi, lần nào Tiểu Mao bị thương cũng nói chỉ cần mẫu thân thổi là không đau nữa.”
“Cô có phải là mẹ của Mạc Lâm đâu.” Ngân Tử lườm một cái, tiếp tục nhìnđống vàng mà Kiếm Nam mang tới, miệng thì càm ràm, “Nên làm cách nào đểtiêu chỗ vàng này đây...”
Mùi vị của việc có tiền mà không dámtiêu thật là khó chịu, nhưng để thuận lợi thành thân, chúng tôi đều đồng lòng khắc phục mọi khó khăn! Chúng tôi sẽ nỗ lực phấn đấu vì một ngàyđược bước chân lên con đường trải đầy ánh sáng.
Thế là HướngThanh thì cố gắng làm việc, gặm màn thầu, tôi thì thong dong uống canhcá, cuối cùng đến ngày thứ năm cũng kiếm đủ lộ phí, chúng tôi tìm đượcmột chiếc xe ngựa cũ kĩ dùng để chở hàng, thuyết phục ông xa phu tốtbụng đưa chúng tôi tới Mao Sơn với giá rẻ, Mạc Lâm chịu mọi khổ sở trước khi lên xe nói rằng mình phải quay về uống bát canh thơm ngon mà ái thê làm cho để bù đắp lại những tiêu hao thể lực trong suốt thời gian qua,sau đó chạy nhanh đi mất.
Tôi với Ngân Tử bò vào khoang xe, ngồichung với đống đồ đủ loại của lão xa phu, còn Hướng Thanh thì ngồi bêncạnh người xa phu, giúp ông ta đánh con ngựa đang bò trên đường với tốcđộ chậm hơn con rùa, đi về hướng Mao Sơn.
Ngân Tử tranh thủ lúcrảnh rỗi, bắt đầu kiểm tra tôi, từ việc xưng hô tới lễ nghi cần ghi nhớđều xác nhận lại một lượt rồi mới an tâm, len lén ăn hoa quả mà Oa Oagửi cho hắn, giám sát tôi tiếp tục học thuộc quy củ, nhưng tôi học đượcmột lúc, không nhịn được lại vén rèm lên nhìn Hướng Thanh một cái, lúcnào tôi cũng sợ chàng sẽ đột ngột bỏ rơi tôi.
Hướng Thanh đỏ mặtkhi tôi quá chăm chú và nhiệt tình với chàng, thế là chàng cúi đầu giúplão xa phu đánh ngựa, không chịu nói gì...
Lại mấy ngày nữa trôiqua, ở một chỗ cách Mao Sơn khoảng hơn mười dặm, lão xa phu thả chúngtôi xuống, bắt chúng tôi tự leo lên núi, trước khi đi còn nói với HướngThanh bằng giọng đầy ý nghĩa:
“Hai cô nương đây tình sâu nghĩa nặng, cậu có diễm phúc lắm, không biết là thích người nào?”
Hướng Thanh lại càng ngượng ngùng, chàng vội vàng tạ ơn lão xa phu rồi đưa chúng tôi lên núi như trốn chạy.
Mao Sơn không hề dốc, phòng ốc được xây ngay ở lưng chừng núi, trông vôcùng nguy nga tráng lệ, giống như cảnh tượng phú quý của một gia đìnhgiàu sổi, người đi qua đi lại, vô cùng náo nhiệt. Bước vào cửa, có thểthấy bên trái có một tấm phướn bắt yêu quái, môn đình lạnh lẽo, bên phải là một tấm chiêu bài, rất nhiều vị đạo sĩ trông rất tiên phong đạo cốtđang ngồi dưới tấm chiêu bài, nói chuyện với khách nhân tới hỏi, chảhiểu nói gì mà khiến họ cười tươi như hoa, rồi nhanh nhẹn ném tiền vàotrong cái thùng trước mặt. Còn có một chiêu bài chiêu mộ học đồ của MaoSơn dựng ở chính giữa, có vài phu nhân mang theo con tới hỏi đi hỏilại.
Hướng Thanh cười buồn dẫn chúng tôi vào bên trong, một tiểu đạo sĩ đang quét dọn thấy chàng quay về thì khách sáo chào:
“Chào lục sư huynh.” Sau đó chẳng thèm đếm xỉa tới chàng nữa, chỉ tò mò nhìn chúng tôi.
“Cô nương chờ chút, chờ tôi đi bẩm báo sư phụ.” Hướng Thanh chắp tay vớichúng tôi, đi vào một căn phòng được dát vàng ở hậu viện.
Ngân Tử nhìn cách bài trí lấp lánh ánh vàng ở đây, ngưỡng mộ nói:
“Chỗ này trang trí đẹp thật, sau này chúng ta cũng làm một gian như thế này.”
Tôi ngó đầu nhìn theo bóng Hướng Thanh, lo lắng hỏi:
“Sư phụ của sư phụ có nên gọi là sư ông không?”
Ngân Tử lại lườm tôi:
“Đừng có nói linh tinh, lát nữa gọi theo ta.”
Không lâu sau thì trong phòng vang lên tiếng quát giận dữ của một ông già:
“Tiểu tử ngươi xuống núi lấy vợ hay là thu phục yêu quái hả? Sao lại mang một lúc hai kẻ ăn không ngồi rồi về? Tưởng Mao Sơn của chúng ta là nơi bốthí thức ăn sao?”
Tôi vội vàng dỏng tai lên nghe ngóng, giọng của Hướng Thanh vang lên đầy vẻ bất lực:
“Sư phụ, bọn họ đều không nơi nương tựa, thực sự rất đáng thương, xin người dung nạp, chờ họ tìm được nơi tốt hơn thì đồ nhi sẽ đưa họ đi ngay.”
“Ngươi thật là, đúng là tốt dở hơi.” Ông già có vẻ rất giận dữ, “Người ta thuphục yêu quái để kiếm tiền, ngươi thu phục yêu quái lại phải bù thêmtiền, rõ ràng tài năng thiên bẩm cao hơn các sư huynh đệ khác, vậy màtiền kiếm được lại ít đến đáng thương, thủ đoạn kiếm tiền có phải sư phụ chưa dạy cho ngươi đâu, sao ngươi không học được tí nào hả? Uổng lòngkì vọng của ta.”
“Ông già nói rất hay! Rất hợp ý ta.” Ngân Tử thì thầm, tôi tức giận lườm hắn một cái.
“Đồ nhi biết rồi, mong sư phụ tha thứ.” Giọng điệu của Hướng Thanh không hề tỏ ra kém cỏi.
Ông già lại giáo huấn Hướng Thanh một hồi nữa, cuối cùng thở dài nói:
“Thôi đành, để ta ra ngoài xem thế nào, cùng lắm thì bắt bọn họ làm vài việc lặt vặt để tiết kiệm tiền thuê bộc phụ.”
Nói xong, ông già nhanh nhẹn đi ra khỏi cửa, ông mặc một chiếc đạo bào gấmthêu hình con dơi, mái tóc bạc trắng, râu bạc như cước, gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt thì sắc như dao, nếu không phải là tôi đã nghe lén cuộcđối thoại của họ thì tôi sẽ cảm thấy ở con người này toát lên khí pháchcứu nhân độ thế...
Tôi với Ngân Tử vội vàng bỏ mũ cỏ xuống, thắc thỏm hành lễ, Hướng Thanh vội vàng giới thiệu:
“Đây là sư phụ của tôi, Ngô đạo trưởng.”
Ngô đạo trưởng thấy hai chúng tôi thì mắt sáng lên, nhưng lại giả vờ vuốt râu, nói:
“Mao Sơn phái không giữ khách, đây là quy củ, Hướng Thanh có nói với hai cô không?”
Ngân Tử vội vàng mỉm cười nói:
“Đã nghe danh Ngô đạo trưởng của Mao Sơn phái thu phục yêu quái danh chấnthiên hạ, tôi với cô nương đây muốn được thu nạp làm môn hạ của Mao Sơn, không biết có được hay không.”
“Không được, không được, đồ đệ Mao Sơn đâu phải cứ thu phục bừa bãi là được!” Ngô đạo trưởng lắc đầu, vội vàng cự tuyệt.
Ngân Tử lấy từ thắt lưng ra một viên trân châu to bằng ngón tay cái, có phỉthúy viền quanh, giả bộ đáng thương đưa vào tay Ngô đạo trưởng:
“Đây là bảo vật tổ truyền của Hoa gia... Mẫu thân của cô nương trước khi lâm chung đã giao lại cho cô, chúng tôi thương lượng rồi, hôm nay tặng nócho đạo trưởng làm lễ bái sư, hy vọng từ nay về sau được đầu nhập dướimôn hạ Mao Sơn, để sau này có một chỗ dựa vững vàng.”
“Đây là bảo vật tổ truyền, sao có thể tùy tiện cho đi.” Hướng Thanh lo lắng, lập tức bước lên ngăn cản.
“Khốn kiếp! Đồ nhi tặng sư phụ lễ vật sao có thể gọi là tùy tiện? Ngô đạotrưởng quay đầu sang mắng chàng tới tấp, sau đó cười tươi đón lấy viêntrân châu, nói với chúng tôi, “Tuy rằng bình thường Mao Sơn phái rất ítthu nhận nữ đồ đệ, nhưng hai người trông rất có căn cốt, cả người toátlên linh khí, nói không chừng sau này lại có tạo hóa, vi sư đành phảiphá lệ thu nhận, ngày mai chính thức đi đăng ký nhé.”
Nói xong,ông gọi một tiểu đạo đồng chừng bảy, tám tuổi ở ngoài vào, bảo nó đưachúng tôi tới chỗ của nữ đồ đệ. Tôi với Ngân Tử thở phào nhẹ nhõm, Hướng Thanh thì mặt đầy lo lắng, chàng chờ Ngô đạo trưởng đi rồi mới thì thào nói với tôi:
“Đừng buồn, sau này tôi sẽ nghĩ cách lấy nó về cho cô.”
Hướng Thanh thấy mẹ đã tỉnh lại thì vội vàng chạy tới trước giường hầu hạ, tôi cũng không dámchậm trễ, lập tức học theo, lại gần chắp tay đứng cạnh để không bị ghét. Mẹ chồng nhìn thấy tôi thì thở dài, nước mắt lại lăn xuống, không làmsao ngăn lại được, bà kéo tay Hướng Thanh, đau lòng nói:
“Sao màcon lại làm một chuyện ngốc nghếch như thế? Tiền đồ của hai cô nương đều bị con hủy hoại… Họ Hướng nhà chúng ta ngày nay tuy đã thất thế, nhưngtổ tiên đều là người có học, biết lễ nghĩa liêm sỉ… Con… con bảo mẹ saunày phải nhìn mặt phụ thân con thế nào đây?”
Tôi rất muốn nói làcứ đến thẳng Diêm La Địa Phủ tìm cha của Hướng Thanh rồi chào ông làđược… Nhưng nghĩ lại, ông mất đã lâu rồi, nói không chừng đã đầu thaichuyển kiếp từ lâu, không kịp nữa rồi, nên lại chẳng nói gì nữa.
“Hài nhi bất hiếu, làm chuyện ngu xuẩn, xin mẫu thân trách phạt.” HướngThanh đầy vẻ ăn năn, lại quỳ xuống lần nữa, “Chỉ có điều Miêu Miêu cônương thực sự vô tội, một mình nàng nuôi dưỡng con bao lâu nay, cuộcsống rất khó khăn, xin mẫu thân đừng trách tộinàng.”
“Nhưng con bảo ta ăn nói với Diệpgia thế nào đây?” Mẹ chồng nhấc tay áo lên lau nước mắt. “Sính lễ đãmang qua, hàng xóm đã thông báo, Diệp cô nương trong sáng mà lại vô tộibị tổn thương, con bảo nó làm thế nào để ngẩng đầu lên làm người.”
Đang nói thì đại tẩu vén rèm đi vào, trong tay bê một chậu nước nóng, đặtlên cái giá cạnh đó, vắt cái khăn mặt màu trắng, cúi đầu lau nước mắtvới mồ hôi cho mẹ chồng, rồi lại lườm Hướng Thanh và tôi một cái, cămphẫn nói:
“Không có lệnh cha mẹ, lời mai mối thì chưa được tínhlà hôn sự! Nước ta cũng có quy định, bôn giả[] là thiếp, có gì đâu màkhó?”
[] Bôn giả: Người con gái có tư tình, sinh con với người khác khi chưa được sự đồng ý cho phép. Có hàm ý chê bai
“Thế nào là thiếp?” Tôi rụt rè mở to mắt, nhìn gương mặt không vui của nàng ta, bỗng dưng cảm thấy bất an.
Đại tẩu ngẩn người ra trước câu hỏi của tôi, do dự giây lát rồi nói:
“Chính là vợ bé.”
“Thiếp thì không được ở với Hướng Thanh sao?” Tôi tiếp tục hỏi.
“Được, chỉ có điều xưng hô khác nhau, địa vị thì thấp hơn.” Đại tẩu nhìn tôi vẻ ngơ ngác.
“Như thế Hướng Thanh sẽ không mất mặt và không bị người ta chửi sao?”
“Đúng… đúng thế…”
Tôi lập tức vui vẻ cười tươi:
“Thế thì Miêu Miêu làm thiếp cũng được.”
“Nàng ngốc hả?” Hướng Thanh tức quá nhảy dựng lên, nhéo tai tôi, giận dữquát. “Nàng có biết là làm thiếp không có chút địa vị nào, bị mọi ngườibắt nạt không? Ta muốn cưới nàng là cưới về làm chính thê, ai bắt nànglàm tiểu thiếp khốn kiếp!”
Tôi thấy mắt chàng tóe lửa như thể muốn đánh tôi thì vội vàng thừa nhận sai lầm:
“Thiếp không làm thiếp, chàng đừng giận…”
Hướng Thanh lúc này mới giận dữ quay sang chắp tay với đại tẩu:
“Nếu bôn giả là thiếp thì Hướng Thanh nguyện cả đời này không lập chính thê.”
“Đệ…” Đại tẩu có vẻ như thấy hơi mất mặt nên nói với giọng không vui:
“Dù sao đệ cũng phải ăn nói thế nào với Diệp gia, nếu không thì bảo Hướng gia chúng ta làm sao có thể làm người được nữa.”
Mẹ chồng cũng nói đỡ:
“Ta cũng không ghét Miêu Miêu cô nương, dù sao cũng đã thêm con thêm cháucho Hướng gia, cũng là có công lớn, nhưng con cũng phải nghĩ tới thểdiện của tổ tiên nhà chúng ta, không thể hành sự khinh suất.”
“Con hiểu ạ.” Hướng Thanh hít sâu một hơi, định thần lại. “Việc này là sai ở con, ngày mai con sẽ đích thân tới Diệp gia, bẩm báo mọi chuyện vớiDiệp lão thái gia, rồi để họ quyết định.”
“Nếu họ kiên quyết không chịu thoái hôn thì sao?” Mẹ chồng lo lắng hỏi.
“Dù sao thì con với Miêu Miêu cô nương cũng là ván đã đóng thuyền, nếu Diệp lão thái gia không chịu thì con chỉ đành quỳ trước cửa nhà họ tạ tộithôi.” Khẩu khí của chàng vô cùng kiên quyết.
“Sao đệ cứng nhắc thế, Miêu Miêu cô nương đã đồng ý làm thiếp rồi còn gì.” Đại tẩu có vẻ sốt ruột.
“Nàng đồng ý nhưng đệ không đồng ý, trong lòng đệ chỉ có một mình Miêu Miêuthôi, cho dù có cưới Diệp cô nương về thì cũng chỉ làm lỡ hạnh phúc cảđời người ta, hà cớ gì phải khổ thế?” Hướng Thanh nghiêm túc trả lời,tôi nghe mà thấy lòng ấm áp, nở hoa.
Bầu không khí trở nên căngthẳng, đại tẩu và mẹ chồng hình như còn định nói gì đó, đột nhiên rèmcửa được vén lên, một đứa trẻ rất đáng yêu tò mò ló đầu vào, cười hỉ hảchào mọi người:
“Bà lão trên giường có phải là bà nội của con không?”
“Tiểu Mao mau ra ngoài.” Tôi thấy con trai mình tới thì vội vàng ra lệnh.“Người lớn đang nói chuyện, con không được vô phép như thế.”
“Aicho cô bắt cháu nội tôi ra ngoài?” Mẹ chồng ngồi bật dậy, mắt mũi sángbừng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Mao, kích động vô cùng, “Thằng bé này… giống Thanh nhi hồi nhỏ.”
Đương nhiên là giống rồi,Hướng Thanh là chuyển thế của Bích Thanh Thần Quân, hai người dung mạonhư nhau, mà Tiểu Mao lại giống phụ thân tới bảy phần, chỉ có điều trông nó lanh lợi và tinh nghịch hơn một chút, nhưng ai nhìn vào chắc chắncũng biết họ là cha con.
Tiểu Mao nháy mắt với tôi một cách đáng yêu, sau đó đi về phía mẹ chồng, rồi bỗng dưng làm ra vẻ vô cùng đau đớn, rụt rè hỏi:
“Có phải bà nội không cần con không… có phải bà định đuổi con với mẹ con không…”
“Vớ vẩn! Cho dù bà nội có đuổi cái gã bất hiếu Hướng Thanh thì cũng khôngthể nào đuổi đứa cháu nội đáng thương của ta đi được!” Sắc mặt mẹ chồngthay đổi, hình như đã quên mất việc ban nãy, lập tức ôm lấy Tiểu Mao,nét mặt hiền từ. “Bao nhiêu năm qua để con chịu khổ…”
“Chuyện này…” Đại tẩu thấy Tiểu Mao đáng yêu thì cũng trở nên khó xử.
Tiểu Mao lại đi tới trước mặt nàng ta, kéo áo, ngây thơ nói:
“Ngày trước Tiểu Mao sống trong núi, không có cha, cũng không có người thân,lúc nào cũng bị người ta bắt nạt, không ngờ tự nhiên có cha, có bà nộivà cả một đại tỷ tỷ dịu dàng nữa. Con cảm thấy như nằm mơ vậy.”
“Ai dà, ta là đại di của con, không phải là tỷ tỷ.” Đại tẩu đỏ mặt, giọngnói đã mềm đi mấy phần, nàng cúi lưng xuống, ngắm nghía gương mặt củaTiểu Mao, trong lời khen không giấu được vẻ ngưỡng mộ, “Thằng bé vừa đẹp vừa ngoan, đệ muội[] thật là may mắn, ta không có cái phúc phận ấy…”
[] Đệ muội: vợ của em
“Chắc chắn sau này đại di cũng sinh được một tiểu đệ đệ đáng yêu chơi vớicon…” Tiểu Mao nhân cơ hội đó nịnh nọt, giả bộ đáng thương, lại giả bộđáng yêu, khiến hai người ấy vui vẻ lắm, chỉ muốn lập tức đưa nó tới đây ở để phát huy tinh thần từ mẫu tràn lan của mình. Những lời trách cứtôi với Hướng Thanh cũng đã bớt đi nhiều.
Con trai… làm tốt lắm,không uổng công mẹ dạy con. Tôi còn đang thấy may mắn vì sự nhanh nhẹncủa Tiểu Mao thì bên ngoài vang lên tiếng gọi của Ngân Tử, chẳng bao lâu sau thì hắn bước vào, trên tay là hai chiếc hộp gấm rất đẹp, một chiếcđưa cho đại tẩu, một chiếc đưa cho mẹ chồng.
Mẹ chồng mở cái hộp ra nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, bà lắp bắp nói:
“Sao.. sao lại nhiều vàng thế này?”
Ngân Tử lại cười nói:
“Hoa gia chúng tôi giàu sang phú quý, tuy rằng từng bị cướp, nhưng vẫn cònmột chút tích lũy. Chỉ có điều nhân khẩu ít ỏi, tới ngày hôm nay chỉ còn tôi với Miêu Miêu hai người. Một căn nhà to trống trải vô cùng buồn bã, ngày nay Miêu Miêu sắp gả vào Hướng gia, người ta vẫn nói xuất giá tòng phu, tài sản của tỷ ấy đương nhiên cũng theo tỷ ấy về nhà chồng rồi.”
“Cái này… số hoàng kim này là của hồi môn của Miêu Miêu cô nương?” Đại tẩu ngây người. “Nhiều thế sao?”
“Vâng ạ.” Ngân Tử vội vã gật đầu, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt trông vô cùngtrong sáng, như một tiểu cô nương còn chưa hiểu sự đời. “Dù sao nhàchúng tôi cũng chẳng có nhiều người, Miêu Miêu đã tìm được một phu quântốt, Tiểu Mao gặp lại được phụ thân là một chuyện vui lớn, đáng để chúcmừng, hơn nữa mọi người đều là người một nhà, tiền này ai cầm mà chảthế.”
“Thế… Miêu Miêu cô nương khi nào qua cửa[].” Đại tẩu có vẻ ngơ ngác
[] Qua cửa: chỉ việc cô dâu đặt chân vào nhà chồng
“Hướng gia chúng tôi không cần dựa vào tài sản của con dâu để sống qua ngày.”Mẹ chồng đóng nắp hộp lại rồi trả lại, khẩu khí đã hòa hoãn hơn mộtchút. “Nhưng nể tình cháu nội tôi, hôn sự với Diệp gia thì tùy Thanh nhi định liệu.”
“Vâng.” Hướng Thanh cũng còn đang ngơ ngác, thần sắc của chàng có vẻ không tốt lắm, thấy mẫu thân lên tiếng, chàng vội vãđáp lời, sau đó kéo tôi ra ngoài, hỏi kỹ lưỡng, tỉ mỉ. Ngân Tử nở nụcười giảo hoạt, để Tiểu Mao ở lại rồi cũng đi ra.
“Sao nàng có nhiều tiền thế?” Hướng Thanh có vẻ rất thắc mắc.
Tôi làm sao biết được mình có bao nhiêu tiền, thế là vội vàng quay đầu lại nhìn Ngân Tử, Ngân Tử có vẻ bất mãn, nói nhỏ:
“Nhìn cái gì, đó là tiền riêng của ta.”
“Ngươi nói không đúng.” Tôi lập tức tranh cãi. “Bình thường Tiểu Mao theongươi ra ngoài đánh yêu quái kiếm tiền, lại còn tiền tiến cống của cácyêu quái ở những ngọn núi khác, dù sao thì cũng phải chia cho ta mộtphần chứ, làm sao có thể tính hết là của ngươi được?”
“Mặc kệ,khi đó ta hỏi nó là có cần hay không, nó không cần tức là của ta hết,hơn nữa chi tiêu trong nhà rất tốn kém, mấy năm gần đây đều thu không bù chi. Cô cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ dậy rồi lại ăn, bọn Ngao Vântới làm khách, lại còn đòi đồ ăn ngon, bình thường cô chẳng làm gì, cũng chẳng lo liệu cho gia đình. Làm sao biết được nỗi vất vả của người ta?Gia cảnh ngày càng sa sút.” Ngân Tử ngẩng đầu lên, lại giảo hoạt cườinói với Hướng Thanh. “Tóm lại bây giờ tiền riêng của ta bỏ ra giúphuynh, ta cũng sắp nghèo kiết xác rồi, huynh định báo đáp ta thế nào?”
Tôi bị Ngân Tử hỏi một loạt đến nỗi ngắc ngứ, chẳng biết phản bác thế nào, Hướng Thanh thì thở phào, cảm kích nói:
“Ta sẽ trả cho cô ấy.”
“Huynh trả nổi sao?”, Ngân Tử hừ mũi.
Biểu cảm của Hướng Thanh vô cùng cương quyết:
“Chắc chắn ta sẽ trả.”
“Ta sợ huynh nuốt lời.” Ngân Tử ngồi xuống chiếc ghế trúc ở ngoài cửa, vắtchân lên, trông như một tài chủ độc ác đang đến xiết nợ một hộ nông dân.
“Ta có thể viết giấy nợ cho huynh.” Nông dân Hướng Thanh cũng bất lực.