“Mẫu thân, con tìm người lâu quá.” Hai mắt Tiểu Mao ngân ngấn nước, tôi vộivàng ôm lấy con đầy vẻ thương yêu, ra sức giải thích cho nó nghe tìnhtrạng hiện tại của mình, và nói với nó là đã tìm được cha nó rồi, saunày có thể sống chung với nhau được rồi.
Tiểu Mao ngước đôi mắt to tròn vô tội lên, kéo vạt áo Hướng Thanh lúc ấy vẫn còn đờ đẫn, nói:
“Cha thực sự là cha con sao? Cha sẽ mua đồ ăn ngon và đồ chơi cho con chứ?Nửa đêm cha có đắp chăn cho con không? Sau này con lấy vợ cha có sắm đồsính lễ cho con không? Cha có đánh, có mắng con không?”
“Có chứ,chắc chắn là cha con sẽ làm thế!” Tôi nhớ là bọn Ngân Tử từng nói, chanào cũng rất yêu thương con trai, chắc là Hướng Thanh cũng sẽ thương yêu Tiểu Mao chứ nhỉ?
Hướng Thanh hình như vẫn chưa hoàn hồn lại, rất lâu sau mới giữ lấy tôi mà hỏi:
“Nàng... nàng có con trai? Đứa con trai lớn thế này rồi sao?”
“Đúng thế.” Tôi đắc ý nói với chàng. “Cũng là con trai của chàng. Tiểu Maongoan lắm, vừa thông minh vừa nghe lời! Thiếp nuôi giỏi không?”
Tiểu Mao nở nụ cười quái dị:
“Cha, Tiểu Mao nghe lời thật đấy, chẵng nhẽ cha định cưới mẹ con nhưng lại bỏ rơi con sao?”
Hướng Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại, sắc mặt có vẻ không tin, tiếp tục hỏi:
“Trông nàng cùng lắm cũng chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, vì sao đã có đứa con bảy, tám tuổi?”
“Ai nói với cha mẹ con mới mười bảy, mười tám tuổi? Mẹ con trông trẻ thếthôi!” Tiểu Mao nhanh nhẹn tiếp lời, “Mẹ con lớn tuổi lắm rồi.”
“Bao... bao nhiêu tuổi...” Hướng Thanh ngây người.
Tiểu Mao đáp:
“Để con tính xem.”
Hơn hai nghìn tuổi rồi thì phải, nói thật tôi cũng không nhớ là mình baonhiêu tuổi nữa, thật khổ cho Tiểu Mao. Tôi thấy nó vắt óc suy nghĩ, cònđám đông xung quanh thì bắt đầu náo động, tất cả mọi người đều đua nhaubàn tán, hơn nữa còn chỉ trỏ vào tôi, cảm thấy thật khó chịu, rốt cuộclà có chỗ nào không bình thường nhỉ? Tôi thấy hơi khó hiểu.
Sắc mặt Hướng Thanh càng lúc càng khó coi, gần như muốn ngất đi, hỏi tôi:
“Sao nàng không nói với ta là nàng đã có con rồi?”
“Ta chưa kịp nói.” Tôi thản nhiên giải thích. “Với lại chàng không hỏi.”
Tiểu Mao lập tức nói đầy vẻ ấm ức:
“Sắc mặt của cha thay đổi kia có phải vì chê con là đồ ăn bám, không muốn có con phải không? Muốn bán con đi à?”
“Cha con không làm chuyện đó đâu.” Tôi vội vàng thanh minh cho Hướng Thanh.
Hướng Thanh mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Ngân Tử từ đằng xa chạy lại, hắn thấy Tiểu Mao thì dừng bước chân, sau đó vội vàng chạy tới trách mắng:
“Ngươi tới đây làm gì?”
“Ui da, Ngân Tử nhìn xinh quá.” Tiểu Mao không hề ngạc nhiên, chỉ nheo mắtngắm Ngân Tử mấy vòng. “Trẻ con trí nhớ kém, con quên mất nên gọi ngườithế nào rồi, làm thế nào ạ?”
“Cháu trai! A di[1] nhớ con quá!Ngày trước lúc con tè dầm toàn là a di thay tã cho con đấy.” Ngân Tử lập tức nhào tới ôm lấy Tiểu Mao, “thân mật” kéo nó sang một bên, nói nhỏbên tai nó: “Hôm nay mà dám gọi ta là cha nuôi ở đây thì ta không thacho ngươi đâu.”
[1]A di: dì.
“Hừ.” Tiểu Mao cười cười ômlại Ngân Tử, miệng thì gầm gừ. “Các người len lén chạy mất, chẳng ai nói với con một tiếng, làm con hạ phàm về nhà, tìm mãi mới biết mọi ngườilàm chuyện này.”
“Thế nào gọi là chuyện này? Đây là đại sự để tìm lại cha ngươi.” Ngân Tử tiếp tục thì thầm.
Tiểu Mao phẫn nộ quát:
“Vớ vẩn! Con không có cha!”
“Hắn chính là cha ngươi chuyển thế.”
“Gã đó trông chẳng lợi hại chút nào cả? Lại còn không đẹp trai bằng Ngao Vân! Dựa vào cái gì mà đòi làm cha con?”
“Dựa vào việc mẹ ngươi thích hắn! Tiểu tổ tông ơi, ngươi đừng có gây loạn thêm nữa, được không?”
“Con có gây rối đâu. Con chỉ tới tìm mẫu thân của con thôi.” Giọng nói củaTiểu Mao bất giác to lên, hình như đang muốn khóc lóc, tố cáo với tất cả mọi người, “Chẳng nhẽ mẫu thân muốn cưới cha thì không cần con nữasao?”
“Nói vớ vẩn.” Tôi hùng hồn lao tới, ôm Tiểu Mao mắt ngânngấn nước vào lòng, sau đó quay sang trách Ngân Tử. “Đừng mắng trẻ con,nó chưa bao giờ được gặp cha nên chưa hiểu chuyện, không lý giải được là chuyện bình thường mà, nếu là ta thì ta cũng thế.”
“Nó không hiểu mới lạ!” Ngân Tử quát khẽ, “Chắc chắn là nó tới gây rối.”
“Nhưng cha đang chê con!” Tiểu Mao càng khóc to hơn, còn chạy tới kéo vạt áoHướng Thanh, “Mẫu thân không nói với cha là vì Tiểu Mao không ngoan,thường xuyên ăn trộm, đánh nhau, sau này Tiểu Mao sẽ làm một đứa trẻngoan, cha đừng vứt con đi được không?”
“Ta... ta...” Hướng Thanh bối rối, chàng đưa ánh mắt cầu cứu nhìn tôi. “Rốt cuộc đây là chuyện gì?”
Những kẻ đa sự lại bắt đầu bàn tán, chủ đề thì rất đa dạng, hơn nữa còn kèm theo rất nhiều từ ngữ mới mà tôi nghe không hiểu.
“Còn phải hỏi là chuyện gì sao? Thực ra Miêu Miêu cô nương là một quả phụ, muốn huynh làm một người cha hờ.”
“Đây rõ ràng là một cái bẫy! Lừa huynh mắc bẫy, sau đó nịnh huynh nuôi con.”
“Hướng Thanh, huynh là đồ ngốc, giờ hối hận vẫn còn kịp.”
“Cha dượng khó làm lắm, phải thật thận trọng! Loại phụ nữ này tốt nhất là không nên cưới.”
Bẫy là cái gì? Cha hờ là cái gì? Cha dượng là cái gì? Lời họ nói kỳ quáiquá, hoàn toàn không thể hiểu được! Tiểu Mao rõ ràng là con trai BíchThanh Thần Quân, thế thì cũng là con trai của Hướng Thanh! Sao lại nóilà tôi lừa người ta? Thật là quá đáng! Miêu Miêu chưa bao giờ lừa gạtai!
Nghĩ trước nghĩ sau, tôi lại gần kéo tay Hướng Thanh:
“Tiểu Mao là con trai chàng...”
“Đúng đúng!” Tiểu Mao ra sức gật đầu, “Cha cưới mẹ con thì con sẽ là con trai của cha.”
Ngân Tử lao tới kéo Tiểu Mao ra:
“Ta xin ngươi, quay về đi, đừng gây rối nữa.”
Thượng Thúy Hoa to lớn chạy tới chỉ trích Ngân Tử:
“Sao lại có thể xúi giục mẹ của thằng bé vứt con mình chứ? Thật là đáng thương!”
Việc này gây náo loạn cả Mao Sơn, chẳng thể nào giải quyết được, mọi ngườiđều đua nhau nói, càng nói càng rối, chỉ có Hướng Thanh đứng ở giữa làim lặng như một tảng đá.
Thượng Thúy Hoa vỗ vai tôi, thở dài nói:
“Sao cô lại che giấu thân phận quả phụ của mình? Như thế là làm tổn thươngtrái tim của Hướng Thanh, cậu ấy là người tốt, hơn nữa còn chưa tới haimươi tuổi, làm sao có thể làm cha kế của một đứa trẻ bảy, tám tuổiđược?”
“Tôi có phải quả phụ đâu!” Tôi vội vàng giải thích, “Hướng Thanh là cha của Tiểu Mao mà!”
Thượng Thúy Hoa rất kinh ngạc:
“Chẳng nhẽ ngày trước cậu ấy quất ngựa truy phong với cô à? Thật không ngờ...”
Hướng Thanh loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống đất, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Tôi chưa bao giờ quất ngựa truy phong cả.”
“Vì sao?” Tôikhông hiểu, ngày trước chàng rất muốn ăn tôi, sao giờ lại không ăn nữa?Chẳng nhẽ vì lần trước lúc tôi kháng cự lại chàng đã cắn chàng rất đaunên chàng không dám ăn? Sau khi hiểu ra chuyện này, tuy rằng không thích bị ăn, nhưng tôi vẫn quyết định vì người mình thích mà hy sinh mộtchút, thế là tôi thu hết dũng khí, nói với chàng:
“Được rồi, lần này thiếp cho chàng ăn, không cắn nữa, yên tâm đi.”
Nói xong tôi nhắm mắt lại, giang tay giang chân nằm xuống giường, HướngThanh vội vàng đẩy cửa, chạy vào bếp, mang theo cái thùng đựng nước đểngoài đó. Không lâu sau, trong bếp vang lên tiếng dội nước ào ào.
Tôi tưởng là chàng sợ, vội vàng bò dậy thay quần áo, chạy tới cửa bếp, gọi với vào trong:
“Lần này thiếp không cắn người nữa đâu, tin thiếp đi.”
“Vấn đề này để nhắc lại sau, nàng ra ruộng trước đi, ta sẽ tới sau.” Giọngcủa Hướng Thanh khàn khàn, chàng lại từ chối tôi, hơn nữa hình như chàng đang muốn đuổi tôi đi, thế là tôi đành phải chạy vào gọi Tiểu Trà vàTiểu Mao cùng đi ra ruộng.
Không ngờ hai người đều không có trong phòng, Tiểu Mao chê nơi này quá sơ sài, hôm qua lại chưa được ăn no nên chạy về Lạc Anh Sơn tìm đồ ăn rồi, mai mới quay về. Tiểu Trà thì ngồi ở bậc cửa, thần thờ nhìn về phía xa, nét mặt ủ rũ, không biết là đangnghĩ gì.
Tôi tới cạnh Tiểu Trà bảo nàng ta ra ruộng, nàng ta ngơ ngác ừ một tiếng, chưa kịp lấy nón lá đã theo tôi luôn.
Học theo những người nông dân, tôi cẩn thận gieo hạt xuống bùn, Tiểu Tràcũng học theo, làm việc cùng tôi, lúc lâu sau, nàng ta thở dài nói:
“Miêu Miêu tỷ tỷ, muội thấy hơi buồn…”
“Buồn gì?” Tôi hỏi.
“Muội phát hiện ra hình như mình không bình thường.” Tiểu Trà sầu não, ấp úng đáp.
“Muội vốn đã không bình thường rồi.” Tôi chẳng hề thấy ngạc nhiên chút nào.
“Không phải vấn đề này!” Tiểu Trà vội vàng xua tay, “Muội phát hiện mình cóvấn đề về giới tính! Ngày trước muội vẫn thích đàn ông bình thường,nhưng … nhưng từ khi tới đây muội phát hiện ra mình động lòng với congái!”
“Cô gái nào khiến muội động lòng?” Tôi chẳng hiểu gì.
“Muội nghĩ… có lẽ muội thích Ngân Tử mất rồi.” Tiểu Trà khó nhọc nói.
“Thích hắn chẳng phải là một chuyện tốt sao? Có gì mà phải khó xử?” Tôi cảmthấy chẳng có gì to tát cả, rồi lại quay sang gieo hạt.
Tiểu Trà lo lắng gọi tôi:
“Con gái làm sao thích con gái được? Như thế là có bệnh.”
“Sao con gái là không được thích con gái? Ta cũng thích rất nhiều cô gái mà.” Tôi nhìn nàng ra bằng ánh mắt ngơ ngác.
“Không phải là thích bình thường, muội với Ngân Tử là … thích như một nữ nhânthích nam nhân cơ! Ngày trước muội yêu thầm cậu bạn lớp trưởng đẹp traicủa lớp bên cạnh cũng chẳng cảm thấy mãnh liệt như thế.” Tiểu Trà vộivàng thanh minh, còn chưa chờ tôi nói gì, nàng ta đã tự an ủi mình.“Không đúng, không đúng, muội không phải là biến thái, hiện tượng nàyrất bình thường, trong sách tâm lý nói mỗi người đều ẩn chứa khuynhhướng đồng tính, vấn đề là giấu sâu bao nhiêu mà thôi, mình chắc chắnvẫn bình thường.”
Nữ nhân thích Ngân Tử đúng là rất bình thường, có gì không đúng sao?
Tiểu Trà lẩm bẩm một lúc lâu, sau đó vội vàng kéo lấy tôi, năn nỉ:
“Miêu Miêu tỷ tỷ, tỷ đừng nói với Ngân Tử là muội thích tỷ ấy nhé, tỷ ấy đãghét muội lắm rồi, nếu biết muội là Les thì chắc chắn sẽ càng ghét muộihơn, tới lúc đó chắc không thèm nói chuyện với muội nữa.”
“Được.” Tôi chẳng nghĩ ngợi nhiều, suy nghĩ lại trôi về buổi sáng nay, vẫn cònrất nhiều nghi hoặc, vì sao Hướng Thanh lại không ăn tôi?
Tiểu Trà tiếp tục kéo tôi hỏi:
“Ngân Tử đã về lâu lắm rồi, khi nào thì quay lại ạ?”
“Hắn mới đi hôm qua mà… Chắc phải hai, ba ngày nữa mới quay lại.” Chắc là để sờ hết đống đá quý trong động của hắn cũng phải mất ngần ấy thời gian.
Tiểu Trà “ừm” một tiếng rồi không nói tiếp, chỉ cắm cúi gieo hạt, nỗi phiềnnão của tôi càng lúc càng dâng lên, thế là kể cho nàng ta nghe chuyệnsáng nay, hỏi nàng ta xem giải quyết thế nào.
“Tỷ hỏi đúng người rồi!” Tiểu Trà nghe xong đột nhiên trở nên hưng phấn, nàng ta nói đầy tự tin:
“Muội đọc nhiều sách liên quan đến vấn đề này lắm, nhất là mấy vấn đề về cung đấu. Những ví dụ về cách quyến rũ nam nhân trên đó đều có thể sử dụng,chắc chắn là hữu hiệu.”
“Trong sách cũng dạy những cách này?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Tiểu Trà khẳng định:
“Đương nhiên là có! Muội sẽ giúp tỷ tìm ra một phương án tối ưu, chắc chắn cóthể khiến Hướng Thanh lập tức lao tới tỷ, ăn sạch sẽ.”
Nhưng vìsao tôi cứ phải nộp mình cho chàng ăn… Tôi hoàn toàn không hiểu nổi tâmlý mâu thuẫn này, Tiểu Trà nhìn tôi đầy khinh bỉ:
“Hôn nhân không tình dục thì không thể hạnh phúc! Sau này sẽ gây ra mối bất hòa, ở chỗnhà muội rất nhiều cặp vợ chồng ly hôn vì nguyên nhân này. Nhưng hônnhân hạnh phúc thì có thể duy trì được một mối quan hệ rất tốt.”
Cái gì? Không thể ăn được thì sẽ bị bỏ? Tôi sợ hãi, vội vàng hỏi Tiểu Tràphương pháp, suýt chút nữa thì gọi nàng ta là sư phụ luôn.
Lúcnày Hướng Thanh đã tắm gội xong, tới bên bờ ruộng, thấy tôi và Tiểu Tràđang thì thầm với nhau thì có vẻ ngượng, thế là lại gần bảo chúng tôi về nhà nghỉ ngơi, chỗ còn lại cứ để chàng làm.
Lần này tôi chẳng từ chối nữa, lập tức kéo Tiểu Trà về nhà mang “Xuân Cung Đồ” mà tôi quýnhư báu vật ra chia sẻ với Tiểu Trà, nàng ta giở xem rất lâu rồi cườiquỷ dị:
“Trong cuốn sách này cũng có múa cột à, có khi là tiềnbối nào xuyên không về trước vẽ ra để kiếm tiền, không biết vẽ cái nàycó kiếm được nhiều tiền không … Tiếc là truyện tranh GV với H muội xemít, nếu không thì cũng vẽ ra để bán.”
Những gì nàng ta nói tôichẳng hiểu gì cả, chỉ ra sức hỏi làm thế nào để Hướng Thanh lao tới tôi. Tiểu Trà bảo tôi đứng lên, xoay người tại chỗ mấy vòng, sau đó hài lòng gật đầu:
“Miêu Miêu tỷ tỷ xinh thậtđấy, thân hình lại bốc lửa, nếu ăn mặc vào nữa thì nam nhân nào khônglao tới tỷ thì đúng là không bình thường.”
Không bình thường? Tức là cơ thể có bệnh? Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
Tôi vội vã hỏi:
“Ăn mặc thế nào?”
Tiểu Trà suy nghĩ giây lát rồi nói:
“Y phục, người ta vẫn nói người đẹp vì lụa, con người đẹp nhờ quần áo, tỷcó bộ y phục nào vừa mỏng, vừa nhẹ, lại trong suốt không?”
“Sao lại mặc loại y phục đó?”
“Phải gợi cảm! Cũng giống như Viên Lâm ở Tô Châu ấy, chẳng bao giờ cho ai vào ngắm cảnh, chắc chắn là vì có gì đó bí mật nên người ta lại càng muốnxem trộm.” Sư phụ Tiểu Trà lên lớp cho tôi một bài. “Đối phó với namnhân cũng vậy, cởi hết ra thì chẳng có tý quyến rũ nào, phải thoắt ẩnthoắt hiện, muốn nhìn không được nhìn hết, như thế mới thu hút đượcngười ta, không đúng, như thế thì người ta mới lao đến.”
“Thật không?” Tôi bán tín bán nghi.
“Đương nhiên là thật rồi.” Tiểu Trà trả lời rất quả quyết. “Nhà tỷ có mộtquyển sách, trong sách nói Hoàng Cung có ba ngàn giai nhân, vì tranhsủng một người mà giở ra đủ mọi thủ đoạn, cạnh tranh khốc liệt hơn tỷbây giờ nhiều, người ta dựa vào thủ đoạn thì mới thành công, sao tỷ lạikhông thế? Chắc chắn là có thể!”
“Nếu thực sự không thành công thì sao?” Tôi vẫn hơi lo lắng.
“Thế thì có lẽ là tướng công nhà tỷ có vấn đề rồi, cần phải quan sát thửnghiệm thêm, nếu thực sự không được thì tỷ đành phải nén bớt đau buồnthôi.” Tiểu Trà tỏ ra rất có kinh nghiệm.
Chàng không thể ăn tôithì sẽ tới mức phải “nén bớt đau buồn” sao? Tôi thấy khủng hoảng, chẳngnghĩ ngợi nhiều, lập tức lao ra ngoài cửa, dùng tốc độ nhanh nhất về Hoa Phủ lấy Yêu Khuyển Địa Ngục rồi lao lên Thiên Giới, cũng bất chấp lờichào của Oa Oa với Tiểu Lâm, xông thẳng tới phòng của tôi với Bích Thanh Thần Quân, lục hòm tìm kiếm. Không phân biệt được thế nào mới là y phục gợi cảm mà Tiểu Trà nói, thế là tôi cho hết y phục trong đó vào một tay nải, mang tất cả đi.
Cõng theo một cái bao tải cao bằng người,tôi bày hết y phục của mình ra giường như đang khoe báu vật, để cho Tiểu Trà lựa chọn, nàng ta vừa chọn vừa kinh ngạc, nói rằng đây là cảnh giới tối cao của y phục cổ đại “không một kẽ hở”. Còn muốn hỏi mượn tôi vàibộ, tôi cho nàng luôn, không cần trả nữa.
Chọn đi chọn lại, cuốicùng chọn ra một chiếc áo ngủ bằng voan mỏng màu đỏ rực, đây là món quàkết hôn Cẩm Văn tặng tôi. Cả bộ y phục dùng loại tơ màu đỏ rực rỡ nhấtđể dệt thành, cánh tay rất rộng, kín từ cổ tới chân, nhưng chất liệu lại trong suốt, mặc lên rất vừa người, thấp thoáng có thể nhìn thấy làn dabên trong, đuôi váy còn có vô số những hạt thủy tinh sáng lấp lánh, phân bổ rải rác không có quy củ, khi bước chân đi, trông như thể vô số vìsao đang nhấp nháy trên trời.
Tôi mặc lên rồi quay một vòng, Tiểu Trà luôn miệng vỗ tay khen đẹp. Rồi lạichọn ra trong đống y phục một trường bào bằng lụa màu hồng, bảo tôi mặcra ngoài cái áo ngủ, chiếc áo đó hơi rộng, thêu rất nhiều những đóa hoasen nở rộ, trông vô cùng xinh đẹp. Nàng ta ngắm nghía một hồi lâu, suynghĩ giây lát rồi tìm một chiếc áo khoác màu trắng khoác ra ngoài chiếctrường bào màu hồng, chiếc áo khoác này vô cùng đơn giản, hầu như khôngcó trang trí gì, chỉ có điều tay áo rất rộng, khi giang tay ra trông như một chú bươm bướm màu trắng, hơn nữa còn tạo cảm giác về một người đoan trang thục nữ.
“Y phục thì như thế này.” Cuối cùng Tiểu Trà cũng tỏ ra hài lòng với cách ăn mặc này của tôi, nàng ta giải thích với tôi. “Tối này tỷ vào phòng của Hướng Thanh xong đừng vội lao tới quyến rũ,phải từ từ cởi bỏ y phục, cứ bỏ một lớp thì sẽ thêm một bất ngờ chohuynh ấy, nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới! Với sắcđẹp và thân hình của tỷ, cho dù là Liễu Hạ Huệ chuyển thế cũng phải động lòng.”
Nàng ta lại bảo tôi luyện tập mấy lần cách thoát y, làm thế nào để đánh mắt, rồi mới yên tâm giơ tay ra dấu thành công
Thành công hay không phải xem tối nay thế nào.
Đêm, ăn tối xong, Hướng Thanh về phòng mình, thắp đèn dầu lên. Tôi với TiểuTrà vội vàng chạy về phòng, mặc y phục lên người, vì cả hai đều khôngbiết chải đầu nên chỉ đành để mái tóc dài màu lam tím của tôi buôngxuống. Tiểu Trà nói ngày trước nàng ta từng xem một bộ phim điện ảnh cómột con hồ ly tinh họa bì quyến rũ một vị tướng quân, nữ nhân vật chínhkhông búi tóc lên mà vẫn rất xinh đẹp, tôi lại còn xinh đẹp hơn cả nàngta, chắc chắn không có vấn đề gì cả.
Hít thở sâu, định thần lại,tôi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Hướng Thanh, lúc này chàng đang ngồi trướcbàn đọc sách, thấy tôi vào thì cả người chàng cứ như bị điện giật, haimắt nhìn chằm chằm vào mặt tôi, không nỡ nhìn đi chỗ khác.
Tôitiện tay khép cửa lại, nhớ tới từng bước tôi đã tập hôm nay, đi tới bêncạnh chàng, đưa tay ra nghịch mái tóc dài, sau đó nhẹ nhàng cởi bỏ lớpáo ngoài, chiếc váy màu trắng rơi xuống chân, Hướng Thanh thở hắt ra,hơi thở lại trở nên dồn dập, hai mắt nhìn tôi si mê.
“Nàng… làm gì thế?” Hướng Thanh ném quyển sách ra, có vẻ đứng ngồi không yên.
Tôi không trả lời, khéo léo xoay một vòng, lúc quay người lại, tôi đã cởichiếc trường bào màu hồng xuống tới ngang eo, vải lụa trơn như nước, rơi xuống đất không một tiếng động, để lộ ra chiếc áo ngủ màu đỏ vô cùngquyến rũ. Hướng Thanh không ngồi được nữa, chàng đứng bật dậy, lao rangoài cửa.
“Quay lại!” Hành động nàykhông nằm trong phạm vi diễn tập của tôi với Tiểu Trà, tôi sốt ruột,nhân lúc chàng còn chưa ổn định được tinh thần, tôi lao tới, khóa cửalại, đẩy tủ sách ở gần chặn cánh cửa vào, rồi cười cười nhìn chàng,ngoan ngoãn nói:
“Ăn thiếp đi.”
“Miêu Miêu, nàng đừng nhưthế…” Giọng nói của Hướng Thanh run rẩy, dường như đang đau đớn chịuđựng điều gì đó. “Bây giờ vẫn chưa được…”
Có gì mà chưa được? Tôi tươi cười lại gần chàng, ép:
“Ăn thiếp đi… ăn đi … nếu không, thiếp ăn chàng cũng được.”
Hướng Thanh đi giật lùi về sau, cho tới khi lưng dựa sát vào tường, tránchàng lấm tấm mồ hôi, đưa mắt nhìn lên trần nhà, nhìn xuống đất rồi lạinhìn vào bức tường, nhưng vẫn không chịu nhìn tôi.
Tôi thấy thủđoạn của mình không có tác dụng thì trong lòng thoáng nghĩ có thể chàngcó vấn đề, rồi lại không nghĩ ra rốt cuộc là vì sao, thế là sốt ruộtnhào đến, quyết định chủ động trước! Tôi đè chàng xuống đất rồi nhanhchóng cởi y phục ra.
“Miêu Miêu, không được!” Hướng Thanh cố gắng chống cự, tuy rằng sức của chàng giờ rất khỏe, có thể đấu tay đôi vớinhau, nhưng lại thiếu cái đuôi của mèo, tôi khéo léo dùng đuôi kéo đaiquần của chàng ra, vừa xé vừa cắn, nhanh chóng lột được y phục củachàng, để lộ ra vòm ngực rắn chắc và làn da trắng trẻo.
Tôi mặc kệ sự giãy dụa của chàng, tiếp tục lột sạch. Nhưng khi lột tới đai quần trong thì bất giác tôi lại do dự.